Chương 12: 12 - Đếm cừu
Từng ngày dài trôi qua, Giang Hạ Yến cũng biết rằng mình không nên sống mãi ở quá khứ. Một mình nó đi khắp phố phường, chợt nhận ra những hạt mưa nhỏ rơi trên đầu mình
Yến giật mình chạy thật nhanh kiếm chỗ trú mưa không thì ướt hết, mưa càng ngày càng nặng hạt...Yến thấy một người chạy đến, càng lại gần càng thấy quen
: Việt?
Việt thấy Yến rồi, nó chạy vào đứng bên cạnh Yến rồi quay sang hỏi
: Yến à?
: Làm gì mà ướt nhiều thế?
: Tao chạy không kịp, mưa to quá..
Chiếc áo phông đen với cái quần kẻ đỏ đã bị ướt một mảng lớn, nãy mưa quá Việt chỉ biết cúi đầu chạy thôi nên dẫm phải vũng nước to đùng
Dưới chiếc mái che của tiệm hoa đã đóng cửa, có hai người đứng đấy cũng đã lâu rồi...chẳng hiểu sao mà trời cứ mưa mãi chẳng ngớt
Yến quay sang bên cạnh, thấy Việt vẫn cứ rũ cái áo cho đỡ ướt. Yến phì cười rồi cởi áo khoác của mình ra, mắt nó vẫn nhìn thẳng tay thì đưa sang bên Việt
: Mặc vào đi, cho mày mượn đấy
: Thôi, mày cứ mặc đi
Yến quay sang nhìn Việt, ướt nguyên một mảng áo như kia mà còn không lạnh nữa... Yến dính có ít nước mưa mà đã lạnh rồi nên nó lặp lại lần nữa
: Mặc vào đi
Việt cầm lấy cái áo, là áo khoác đồng phục của trường...Yến thích mặc rộng nên Việt mặc vào cũng không chật lắm, nó ấp úng
: Tao...cảm ơn
: Không có gì
Hai đứa nó cứ đứng đấy mà chẳng nói thêm gì, cơn mưa dần ngớt chỉ còn lác đác vài hạt. Việt cởi áo khoác ra, nó chùm lên đầu và không quên để phần chỗ cho ai kia
: Mưa đang ngớt, về đi không tí nó ào xuống
: Ờ..
Yến chui vào áo, nó chỉ cần đi thôi vì đã có Việt giơ áo lên cho rồi
Dưới cơn mưa ấy, Phúc Việt cùng với Hạ Yến chung đường về nhà...bầu không khí ngượng ngùng ấy theo cả hai trên cả con đường
Thời tiết rõ ràng là lạnh, những cơn gió thổi qua khiến người ta buốt da buốt thịt nhưng không hiểu sao hai má của Việt nóng ran.. chắc là dính nước mưa nên ốm mất rồi
Yến dừng lại, nó lấy hai tay che đầu mình lại rồi chạy đến ngôi nhà đằng kia
: Đến nhà tao rồi, mày về nhà đi
Việt gật đầu
: Vào nhà đi, tao về đây
Về đến nhà, Việt vắt cái áo khoác vẫn còn nước mưa trên ghế rồi vào nhà tắm
Đáng lẽ tắm xong là nó sẽ lăn lên giường ngủ ngay nhưng hôm nay lại chẳng thể vì Việt phải ngồi giặt cái áo khoác kia
Vy rụi mắt, giờ này rồi mà anh trai nó vẫn còn thức...đúng là chuyện lạ
: Anh làm gì đấy?
: Giặt cái áo
: Nãy em bảo ra ngoài thì cầm ô theo mà không nghe cơ
: Anh quên mất, lần sau anh sẽ nhớ lời của Vy ạ
Vy cười rồi đi vào phòng ngủ, Việt thở phào rồi treo áo khoác lên phơi. Cuối cùng nó cũng được đi ngủ rồi, nhưng mà Việt vẫn không hối hận khi nhận cái áo đấy...dù có phải thức khuya giặt thêm mấy cái áo đi chăng nữa
Đêm hôm đấy Phúc Việt chính thức mất ngủ, chẳng hiểu sao đầu óc của nó toàn hình bóng của con bé kia
Chết mất thôi
Việt ngồi dậy, nó đi uống cốc nước rồi lại nằm xuống giường. Nhắm mắt lại và nhất định lần này nó sẽ ngủ được vì nó sẽ dùng tuyệt chiêu đếm cừu
Sai rồi, Phúc Việt sai rồi...nó vẫn chẳng ngủ được. Trong tâm trí của nó, Hạ Yến đi đến và đá bay những con cừu đấy ra và dù Việt có cố gắng đếm đến con cừu thứ 500 thì đầu óc vẫn cứ thẫn thờ nhớ đến Yến
Yến đúng là ác độc mà...làm cho người ta mất ngủ cả đêm rồi
Ngày thi cuối kì chớp mắt cái cũng đã đến, Yến với tâm thế sẵn sàng chuẩn bị bước vào phòng thi
Tú thì khác, nó thật sự có rất ít kiến thức trong đầu...quả này về Tú chỉ mong mình bị mắng, bị mắng một tuần cũng được chứ nó rất sợ mẹ đuổi nó ra khỏi nhà
Thi xong, vì vẫn còn sớm nên Yến rủ Tú sang nhà nó chơi. Trên đường về nhà, Tú vừa đi vừa thở dài
: Tao chết mất..
: Không làm được bài à?
Tú gật đầu
: Tao ngồi cắn bút cả giờ mà...sau khi biết điểm mẹ tao mà đuổi tao ra khỏi nhà thì tao sang nhà mày nhé
: Được, thoải mái đi
Cho Tú rút lại lời nói của mình được không?
: Đây là nhà mày á hả?
: Đúng, vào đi
Đây là cái biệt thự chứ cái nhà gì? Cái sân nhà Yến bằng cái nhà của Tú luôn rồi, đã thế còn có cả hồ bơi nữa chứ..phải nói là rộng mênh mông
Trung mở cửa phòng em gái, theo như thói quen nó đi lại đầu giường rút dây sạc ở đấy ra
: Yến cho anh mượn cái sạc điện thoại
Nhận ra người ngồi ở ghế không phải em gái mình, Trung giật mình...Tú cũng giật mình, nãy Yến bảo không có ai ở nhà mà ta..sao bây giờ ai xuất hiện ở đây đây?
: Em bạn Yến hả?
: Vâng ạ
: À, thế em ngồi tự nhiên đi...anh ra ngoài
: Vâng ạ
Trung ra khỏi phòng của Yến, đúng lúc nó đi ra từ nhà tắm thì gào lên
: Anh lại không đóng cửa cho em à?
: Quên tí làm gì căng
: Suốt ngày quên, đã già đâu mà đãng trí thế?
: Anh mày làm việc nhiều quá nên trí nhớ giảm sút hiểu không?
: Lắm chuyện, đóng vào cho em
Sau khi cánh cửa đã đóng, Yến đi lại ngồi xuống giường
: Ơ cái sạc tao để đây đâu rồi nhỉ?
Tú chỉ tay ra ngoài
: Nãy, anh mày vào lấy rồi
Yến chẹp miệng, nó đã quá quen với việc này rồi nên chẳng để tâm nữa
: Mày đợi tao tí, tao xuống bếp tìm xem có gì ăn không rồi lên luôn
: Để tao xuống phụ mày
: Không, mày cứ ngồi đấy đi...mấy cái đồ linh tinh ý mà
Yến xuống dưới bếp lục tủ lạnh xem còn gì không, trong tủ lạnh nhà nó thì luôn có đồ ăn nhưng xui sao toàn đồ sống...Yến thì lại không biết nấu gì cả nên đành chịu thua trước cái tủ lạnh này
Thấy anh Trung ngoài phòng khách, Yến như vớ được vàng
: Anh trai ơi, anh có đói không?
: Mày mua gì cho anh à?
: Không...anh đói thì vào bếp nấu gì ăn đi, tiện nấu cho em hai phần luôn
: Mơ à?
:...
Yến đi lại năn nỉ nhưng Trung vẫn cứ ngồi đấy, nghĩ sao mà anh đây phải vào bếp nấu cho mày ăn vậy? Trung thở dài, Yến đúng là mơ mộng giữa ban ngày mà
Yến bỏ cuộc, nó đi lên tầng với cái tay không rồi lên mạng đặt đồ ăn về...không nấu được thì mình đặt thôi, đơn giản mà không phải nhĩ nhiều
Trong lúc đợi đồ ăn đến thì Tú với Yến ngồi nói chuyện với nhau đủ mọi thứ trên đời, từ chuyện ôn thi đến chuyện để nguyện vọng rồi hôm thi đã làm bài như nào
Tú tay ôm con gấu bông, nó hỏi
: Sao mày để nguyện vọng trường A?
: Anh tao trước học ở đấy, bố mẹ tao thấy trường đấy cũng ổn nên tao vào thôi, còn mày thì như nào?
: Gần nhà tao với cả cô Ly hiệu trưởng nên tao điền luôn chẳng cần suy nghĩ
: Cô Hiệu trưởng là cô mày à?
: Không, cô Ly là mẹ thằng Việt..nhà bọn tao gần nhau nên từ bé cô đã bế tao rồi
Yến sốc, sao chuyện này nó không biết gì hết vậy? Tú thấy phản ứng của Yến thì bật cười, nó đập tay vào vai Yến
: Tao biết mày sốc vì chuyện này ít người biết lắm, có khi chung lớp với thằng Việt còn chẳng biết ý
: Tin mật thế à?
Cánh cửa phòng Yến lại mở ra, Trung với cầm trên tay một túi đồ ăn to, nó đi vào rồi để xuống bàn
: Con lợn, mày đặt đồ ăn xong không để ý điện thoại...shipper người ta gọi mấy cuộc đấy
: Ơ thế á, em không biết nhưng mà để cảm ơn anh trai nên em sẽ tặng anh một hộp gà này
: Thôi tôi không cần, tôi ra quán đây cô ạ
: May thế đỡ tốn của em
: Gì cơ?
: À không, em có nói gì đâu
Trung lườm em gái rồi đi ra ngoài, Tú quay ra nhìn Yến
: Hai anh em mày vui nhỉ?
: Không vui đâu mày ơi, nhìn là chỉ muốn đấm
: Vui mà, tỉnh thoảng cãi nhau là vui nhà vui cửa đấy
Yến chẹp miệng, tay nó mở đồ ăn ra rồi bảo Tú ăn tự nhiên đi. Chúng nó lại tiếp tục vừa ăn vừa tám chuyện...có thể nói những câu chuyện này không có hồi kết
Yến giật mình chạy thật nhanh kiếm chỗ trú mưa không thì ướt hết, mưa càng ngày càng nặng hạt...Yến thấy một người chạy đến, càng lại gần càng thấy quen
: Việt?
Việt thấy Yến rồi, nó chạy vào đứng bên cạnh Yến rồi quay sang hỏi
: Yến à?
: Làm gì mà ướt nhiều thế?
: Tao chạy không kịp, mưa to quá..
Chiếc áo phông đen với cái quần kẻ đỏ đã bị ướt một mảng lớn, nãy mưa quá Việt chỉ biết cúi đầu chạy thôi nên dẫm phải vũng nước to đùng
Dưới chiếc mái che của tiệm hoa đã đóng cửa, có hai người đứng đấy cũng đã lâu rồi...chẳng hiểu sao mà trời cứ mưa mãi chẳng ngớt
Yến quay sang bên cạnh, thấy Việt vẫn cứ rũ cái áo cho đỡ ướt. Yến phì cười rồi cởi áo khoác của mình ra, mắt nó vẫn nhìn thẳng tay thì đưa sang bên Việt
: Mặc vào đi, cho mày mượn đấy
: Thôi, mày cứ mặc đi
Yến quay sang nhìn Việt, ướt nguyên một mảng áo như kia mà còn không lạnh nữa... Yến dính có ít nước mưa mà đã lạnh rồi nên nó lặp lại lần nữa
: Mặc vào đi
Việt cầm lấy cái áo, là áo khoác đồng phục của trường...Yến thích mặc rộng nên Việt mặc vào cũng không chật lắm, nó ấp úng
: Tao...cảm ơn
: Không có gì
Hai đứa nó cứ đứng đấy mà chẳng nói thêm gì, cơn mưa dần ngớt chỉ còn lác đác vài hạt. Việt cởi áo khoác ra, nó chùm lên đầu và không quên để phần chỗ cho ai kia
: Mưa đang ngớt, về đi không tí nó ào xuống
: Ờ..
Yến chui vào áo, nó chỉ cần đi thôi vì đã có Việt giơ áo lên cho rồi
Dưới cơn mưa ấy, Phúc Việt cùng với Hạ Yến chung đường về nhà...bầu không khí ngượng ngùng ấy theo cả hai trên cả con đường
Thời tiết rõ ràng là lạnh, những cơn gió thổi qua khiến người ta buốt da buốt thịt nhưng không hiểu sao hai má của Việt nóng ran.. chắc là dính nước mưa nên ốm mất rồi
Yến dừng lại, nó lấy hai tay che đầu mình lại rồi chạy đến ngôi nhà đằng kia
: Đến nhà tao rồi, mày về nhà đi
Việt gật đầu
: Vào nhà đi, tao về đây
Về đến nhà, Việt vắt cái áo khoác vẫn còn nước mưa trên ghế rồi vào nhà tắm
Đáng lẽ tắm xong là nó sẽ lăn lên giường ngủ ngay nhưng hôm nay lại chẳng thể vì Việt phải ngồi giặt cái áo khoác kia
Vy rụi mắt, giờ này rồi mà anh trai nó vẫn còn thức...đúng là chuyện lạ
: Anh làm gì đấy?
: Giặt cái áo
: Nãy em bảo ra ngoài thì cầm ô theo mà không nghe cơ
: Anh quên mất, lần sau anh sẽ nhớ lời của Vy ạ
Vy cười rồi đi vào phòng ngủ, Việt thở phào rồi treo áo khoác lên phơi. Cuối cùng nó cũng được đi ngủ rồi, nhưng mà Việt vẫn không hối hận khi nhận cái áo đấy...dù có phải thức khuya giặt thêm mấy cái áo đi chăng nữa
Đêm hôm đấy Phúc Việt chính thức mất ngủ, chẳng hiểu sao đầu óc của nó toàn hình bóng của con bé kia
Chết mất thôi
Việt ngồi dậy, nó đi uống cốc nước rồi lại nằm xuống giường. Nhắm mắt lại và nhất định lần này nó sẽ ngủ được vì nó sẽ dùng tuyệt chiêu đếm cừu
Sai rồi, Phúc Việt sai rồi...nó vẫn chẳng ngủ được. Trong tâm trí của nó, Hạ Yến đi đến và đá bay những con cừu đấy ra và dù Việt có cố gắng đếm đến con cừu thứ 500 thì đầu óc vẫn cứ thẫn thờ nhớ đến Yến
Yến đúng là ác độc mà...làm cho người ta mất ngủ cả đêm rồi
Ngày thi cuối kì chớp mắt cái cũng đã đến, Yến với tâm thế sẵn sàng chuẩn bị bước vào phòng thi
Tú thì khác, nó thật sự có rất ít kiến thức trong đầu...quả này về Tú chỉ mong mình bị mắng, bị mắng một tuần cũng được chứ nó rất sợ mẹ đuổi nó ra khỏi nhà
Thi xong, vì vẫn còn sớm nên Yến rủ Tú sang nhà nó chơi. Trên đường về nhà, Tú vừa đi vừa thở dài
: Tao chết mất..
: Không làm được bài à?
Tú gật đầu
: Tao ngồi cắn bút cả giờ mà...sau khi biết điểm mẹ tao mà đuổi tao ra khỏi nhà thì tao sang nhà mày nhé
: Được, thoải mái đi
Cho Tú rút lại lời nói của mình được không?
: Đây là nhà mày á hả?
: Đúng, vào đi
Đây là cái biệt thự chứ cái nhà gì? Cái sân nhà Yến bằng cái nhà của Tú luôn rồi, đã thế còn có cả hồ bơi nữa chứ..phải nói là rộng mênh mông
Trung mở cửa phòng em gái, theo như thói quen nó đi lại đầu giường rút dây sạc ở đấy ra
: Yến cho anh mượn cái sạc điện thoại
Nhận ra người ngồi ở ghế không phải em gái mình, Trung giật mình...Tú cũng giật mình, nãy Yến bảo không có ai ở nhà mà ta..sao bây giờ ai xuất hiện ở đây đây?
: Em bạn Yến hả?
: Vâng ạ
: À, thế em ngồi tự nhiên đi...anh ra ngoài
: Vâng ạ
Trung ra khỏi phòng của Yến, đúng lúc nó đi ra từ nhà tắm thì gào lên
: Anh lại không đóng cửa cho em à?
: Quên tí làm gì căng
: Suốt ngày quên, đã già đâu mà đãng trí thế?
: Anh mày làm việc nhiều quá nên trí nhớ giảm sút hiểu không?
: Lắm chuyện, đóng vào cho em
Sau khi cánh cửa đã đóng, Yến đi lại ngồi xuống giường
: Ơ cái sạc tao để đây đâu rồi nhỉ?
Tú chỉ tay ra ngoài
: Nãy, anh mày vào lấy rồi
Yến chẹp miệng, nó đã quá quen với việc này rồi nên chẳng để tâm nữa
: Mày đợi tao tí, tao xuống bếp tìm xem có gì ăn không rồi lên luôn
: Để tao xuống phụ mày
: Không, mày cứ ngồi đấy đi...mấy cái đồ linh tinh ý mà
Yến xuống dưới bếp lục tủ lạnh xem còn gì không, trong tủ lạnh nhà nó thì luôn có đồ ăn nhưng xui sao toàn đồ sống...Yến thì lại không biết nấu gì cả nên đành chịu thua trước cái tủ lạnh này
Thấy anh Trung ngoài phòng khách, Yến như vớ được vàng
: Anh trai ơi, anh có đói không?
: Mày mua gì cho anh à?
: Không...anh đói thì vào bếp nấu gì ăn đi, tiện nấu cho em hai phần luôn
: Mơ à?
:...
Yến đi lại năn nỉ nhưng Trung vẫn cứ ngồi đấy, nghĩ sao mà anh đây phải vào bếp nấu cho mày ăn vậy? Trung thở dài, Yến đúng là mơ mộng giữa ban ngày mà
Yến bỏ cuộc, nó đi lên tầng với cái tay không rồi lên mạng đặt đồ ăn về...không nấu được thì mình đặt thôi, đơn giản mà không phải nhĩ nhiều
Trong lúc đợi đồ ăn đến thì Tú với Yến ngồi nói chuyện với nhau đủ mọi thứ trên đời, từ chuyện ôn thi đến chuyện để nguyện vọng rồi hôm thi đã làm bài như nào
Tú tay ôm con gấu bông, nó hỏi
: Sao mày để nguyện vọng trường A?
: Anh tao trước học ở đấy, bố mẹ tao thấy trường đấy cũng ổn nên tao vào thôi, còn mày thì như nào?
: Gần nhà tao với cả cô Ly hiệu trưởng nên tao điền luôn chẳng cần suy nghĩ
: Cô Hiệu trưởng là cô mày à?
: Không, cô Ly là mẹ thằng Việt..nhà bọn tao gần nhau nên từ bé cô đã bế tao rồi
Yến sốc, sao chuyện này nó không biết gì hết vậy? Tú thấy phản ứng của Yến thì bật cười, nó đập tay vào vai Yến
: Tao biết mày sốc vì chuyện này ít người biết lắm, có khi chung lớp với thằng Việt còn chẳng biết ý
: Tin mật thế à?
Cánh cửa phòng Yến lại mở ra, Trung với cầm trên tay một túi đồ ăn to, nó đi vào rồi để xuống bàn
: Con lợn, mày đặt đồ ăn xong không để ý điện thoại...shipper người ta gọi mấy cuộc đấy
: Ơ thế á, em không biết nhưng mà để cảm ơn anh trai nên em sẽ tặng anh một hộp gà này
: Thôi tôi không cần, tôi ra quán đây cô ạ
: May thế đỡ tốn của em
: Gì cơ?
: À không, em có nói gì đâu
Trung lườm em gái rồi đi ra ngoài, Tú quay ra nhìn Yến
: Hai anh em mày vui nhỉ?
: Không vui đâu mày ơi, nhìn là chỉ muốn đấm
: Vui mà, tỉnh thoảng cãi nhau là vui nhà vui cửa đấy
Yến chẹp miệng, tay nó mở đồ ăn ra rồi bảo Tú ăn tự nhiên đi. Chúng nó lại tiếp tục vừa ăn vừa tám chuyện...có thể nói những câu chuyện này không có hồi kết