Chương 9
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Dư Dạng vào nhà, ông nội đang thu dọn bát đũa, cậu chạy tới giúp ông, ông nội không cho cậu đụng vào, đẩy bát cơm còn chưa ăn xong: “Cháu ăn đi, để ông làm là được.”
Dư Bất Trì tới đây khiến Dư Dạng chẳng ăn nổi miếng nào nữa, “Dạ thôi, cháu đi tắm đây.”
Ông nội im lặng nhìn Dư Dạng, lắc đầu cầm bát đũa vào bếp, ông biết Dư Dạng rất hận Dư Bất Trì, nhưng vì ông nên cậu đều nhịn hết bực tức vào trong lòng.
Tắm xong, điện thoại của Dư Dạng đang sạc pin hiện lên mấy thông báo tin nhắn, cậu xoa tóc, cầm điện thoại, lúc cậu tắm thì được add vào nhóm nhóm chat, Dư Dạng cầm khăn lau tóc, mở điện thoại ra, Lương Diên gửi tin nhắn đến.
【Lương Diên đẹp trai: @Yu Dạng ca, cậu đâu rồi, nghỉ lễ Quốc khánh có muốn đi đâu không? Còn cậu thôi đấy, có đi không?】
Dư Dạng nhìn tên nhóm chat【 Người đẹp và quái vật】, người lập tên là Sao trời lấp lánh, chắc là Khương Tinh, nhưng cô nàng còn chưa kết bạn với cậu.
Trong nhóm này ngoài Lương Diên và Tần Cố, còn lại là Khương Tinh và Ôn Dụ thì cậu vẫn chưa kết bạn trên QQ, avatar của Ôn Dụ là hình chú mèo con rất đáng yêu, mềm mại, giống y như Ôn Dụ, Dư Dạng khẽ cười, gửi lời mời kết bạn cho cô.
Lương Diên lại tag cậu thêm lần nữa, thấy Dư Dạng không rep, cậu ta bảo:【Chắc là đang tắm.】
Không thấy Dư Dạng nói gì, Ôn Dụ nằm trên giường cầm điện thoại, cô thấy hơi buồn, chắc Dư Dạng không muốn đi chơi, cô vừa tắt điện thoại đi thì lại nghe thấy tiếng thông báo, Ôn Dụ tưởng Khương Tinh nhắn cho mình, ai ngờ là lời mời kết bạn.
【Yu gửi lời kết bạn.】
Ôn Dụ nhìn tài khoản quen thuộc, cô nhảy cẫng lên, nhìn đi nhìn lại mấy lần mới chắc chắn đây là Dư Dạng, cô lại càng sung sướng hơn gấp bội.
Cô không dám accept ngay, lăn vài vòng trên giường, cô cuộn tròn người lại, cầm điện thoại xem trang cá nhân của Dư Dạng.
Trang cá nhân của cậu vẫn giống như lúc cô xem mấy hôm trước, chẳng đăng ảnh gì, chỉ share vài bài, còn lại đều trống không, chẳng giống học sinh cấp 3 chút nào.
Cô lại nhìn lần nữa, không dám chạm vào like hay bình luận, sợ mình không cẩn thận sẽ để Dư Dạng biết cô xem trang cá nhân của cậu.
Sau khi xem xong, cô nạp tiền vào QQ, xóa lịch sử tìm kiếm làm như mình chưa làm gì, lại vì một chút tâm tư nhỏ của bản thân nên đổi tên mình thành YY.
Ôn Dụ vừa đổi tên thì thấy Khương Tinh tag mình trong nhóm chat.
【Sao trời lấp lánh: Ôn Ôn, cậu mới đổi tên hả? Tớ còn tưởng là Dư Dạng, suýt nữa tag sai người @YY】
Bị cô nàng vạch trần, mặt Ôn Dụ đỏ bừng, đại não không ngừng suy nghĩ, cô đi thi còn không căng thẳng thế này, sợ bọn họ phát hiện, cô cố trấn an bản thân【 Biệt danh của tớ là Ưu Ưu】
【 Sao trời lấp lánh: Ưu Ưu? Tên này hợp với cậu ghê】(*)
(*) Ưu Ưu – 优优 – Yōuyōu: Ưu tú, xuất sắc. Viết tắt là YY, còn tâm tư của chị Ôn là Dư Dạng – 余漾 – Yú yàng – YY
Hồi còn bé, mọi người đều gọi cô là Ưu Ưu, lúc đấy cô còn không biết tên thật của mình là Ôn Dụ. Trước đây ba mẹ không bận rộn như bây giờ, một nhà hòa thuận yêu thương nhau, Ôn Dụ là con một, Ưu Ưu là kì vọng của ba mẹ với cô, nhưng nhân sinh vô thường.
Lương Diên nhắn: 【 Dạng ca, cậu với Ôn Dụ cũng có duyên thật đấy.】
【Yu: Trùng hợp thật. 】
Ôn Dụ vẫn im lặng, Ưu Ưu, Dư Dạng, YY, có lẽ là duyên phận… nhưng thật ra không phải đâu, cô cố ý cả đấy.
—
Sáng ngày Quốc khánh, Ôn Vân Thư dậy sớm làm bữa sáng, Chu Dung bay chuyến buổi sáng, rất để bụng chuyện giờ giấc, vừa ăn xong đã giục Ôn Vân Thư lai mình ra sân bay.
Ôn Vân Thư định gọi Ôn Dụ dậy nhưng cô đã mặc quần áo nghiêm chỉnh đứng ngoài cửa phòng.
“Vẫn còn sớm lắm, trong bếp có đồ ăn đó, cháu nhớ ăn nhé.”
Chu Dung nóng nảy bảo: “Cô có định đi không đây, có phải là cô đi là đi luôn đâu, nói gì lề mề thế?”
Ôn Dụ xua tay: “Bác cứ đi đi, tí nữa bạn cháu tới đón ạ.”
Ôn Vân Thư với Chu Dung đi rồi, Ôn Dụ ăn lát bánh mì trong bếp, cô chuẩn bị đi, còn 2 tiếng nữa mới tới giờ hẹn, bây giờ đi chắc chắn sẽ phải đợi nhưng cô không muốn ở nhà nữa, nghĩ đến chuyện được đi chơi với Dư Dạng, Ôn Dụ vui vẻ không thôi.
“Em đi đâu đó?”
Trình Hoài Sâm thức cả đêm, híp mắt định vào nhà vệ sinh, thấy Ôn Dụ cầm túi đồ định đi ra ngoài, anh tưởng cô muốn bỏ nhà đi bụi, cả người tỉnh táo hẳn.
Trình Hoài Sâm quên cả đi vệ sinh, cầm túi đồ trong tay Ôn Dụ: “Có phải bà nội anh lại nói gì làm em không vui đúng không? Bà già rồi, thích lải nhải mấy chuyện đâu đâu, em đừng chấp bà ấy, nếu không muốn ở nhà thì thôi, ra quán net với anh.”
Nói xong, Trình Hoài Sâm định về phòng thay quần áo, chuẩn bị mang Ôn Dụ ra quán net giải sầu.
Ôn Dụ ngăn ông anh mình lại: “Khoan, không phải đâu anh ơi, em với bạn em hẹn đi chơi 2 ngày, ngày kia em mới về.”
“Đi chơi?” Trình Hoài Sâm không buồn ngủ nữa, anh nhớ cô chẳng bao giờ dẫn bạn về nhà mình chơi, mà lại còn đi chơi hẳn 2 ngày.
“Thôi được.” Quả nhiên ai rồi cũng sẽ khác, Trình Hoài Sâm nói tiếp, “Để anh đưa em đi.”
“Ơ…..”
“Làm sao?”
Ôn Dụ lắc đầu, “Dạ không, anh thay quần áo đi, em đợi anh ở dưới lầu nhé.”
Núi Thanh Vân ở Vân Thành cách thành phố B không xa lắm, có thể đi bằng tàu hỏa, 5 người hẹn nhau ở sân ga, mỗi ngày ở đây đều có rất nhiều chuyến đến đó, Trình Hoài Sâm đỗ xe ở hầm gửi xe, không yên tâm nên đòi đi theo.
Lý do này không chê vào đâu được, Ôn Dụ cũng không biết nên từ chối thế nào, vậy nên cô đồng ý.
“Bạn em đâu rồi?” Trình Hoài Sâm và Ôn Dụ đợi 10 phút vẫn chưa thấy ai, Ôn Dụ lại không sốt ruột, hoàn toàn không muốn gọi điện cho bạn mình.
Ôn Dụ nhìn điện thoại, nói nhỏ: “Nhà bọn họ xa chỗ này lắm nên đi lâu.”
Trình Hoài Sâm cười khẽ: “Em không định gọi cho bọn nó à?”
“À vâng……” Ôn Dụ hỏi xem Khương Tinh đi đến đâu rồi, cô nàng mau chóng rep lại【Mười phút nữa tớ đến nơi nhó.】
Nhưng khái niệm 10 phút của Khương Tinh và người bình thường khác hẳn nhau, Ôn Dụ đơn 20 phút vẫn chưa thấy cô nàng đâu, quả nhiên là sợ cái gì thì y như rằng cái đấy sẽ xảy ra, Dư Dạng đi cùng Tần Cố, vừa vào nhà ga thì thấy Ôn Dụ.
“Trình ca.”
Ôn Dụ chỉ hận không thể đào hố chôn mình, lần này nhất định lại bị ông anh mình hỏi tội cho xem.
Trình Hoài Sâm chào Dư Dạng, quay đầu lại thấy vẻ mặt chột dạ của cô em mình, đầu nảy số hiểu luôn: “Mấy đứa thân nhau nhỉ?”
Ôn Dụ nhanh nhảu bảo: “Bạn bình thường thôi anh ơi.”
Tần Cố cười như không cười, cậu ta không can thiệp vào chuyện này. Dư Dạng nhớ hôm đó cô cũng vậy, có vẻ rất sợ người trong nhà, là cô gái ngoan nhất cậu từng gặp.
“Ôn Ôn!” Khương Tinh chạy như bay đến chỗ bọn họ, cuối cùng Ôn Dụ cũng thở phào một hơi, cô nắm chặt tay cô nàng, sợ Khương Tinh ăn nói lung tung, Khương Tinh là kiểu người hồn nhiên vô tư lại cẩn thận, Trình Hoài Sâm hỏi vài câu, cô nàng trả lời trơn tru từ đầu đến cuối, thấy 5 người vào soát vé mới đi về.
Lúc xếp hàng, Khương Tinh kéo tay Ôn Dụ: “Anh cậu đẹp trai quá, nhưng vừa nãy ông ý hỏi tớ như cảnh sát thẩm vấn tội phạm ấy, sợ quá.”
“Trước đây tớ không hay đi chơi, anh tớ lo nên mới thế, cậu đừng để ý, anh ấy tốt lắm.”
“Hóa ra là thế à.” Khương Tinh xoa má Ôn Dụ: “Ôn Ôn nhà chúng ta ngoan quá đi, không biết lúc cậu phản nghịch sẽ thế nào nhỉ?”
“Hai cậu nói chuyện gì thế, bọn mình đi thôi.”
……
Buổi chiều 5 người mới tới Vân Thành, Khương Tinh xem hết review của mọi người, cũng tìm hiểu kĩ hết rồi, người ta bảo nên leo núi vào buổi tối, sáng hôm sau có thể ngắm bình minh, trên núi có nhiều khách sạn, ngắm bình minh xong nghỉ ngơi một lát rồi tới ngôi miếu trên núi Thanh Vân cầu nguyện là okiela nhất.
Vì thế lúc chiều bọn họ chẳng làm gì, định về khách sạn đánh một giấc, ngủ dậy rồi ăn tối, đi dạo loanh quanh rồi leo núi.
Khương Tinh rất khỏe, cơ thể lại dẻo dai, chỗ khách sạn bọn họ ở có rất nhiều cửa hàng linh tinh, cô nàng nhìn Tần Cố, kéo cậu ta đi, “Tần Cố, cậu đi dạo với tôi đi.”
Tần Cố thở dài: “Sao cậu không gọi Lương Diên ấy.”
“Cậu ta mệt sắp chết rồi.” Khương Tinh làm nũng bám theo Tần Cố, cậu ta không từ chối được, “Thôi cũng được.”
“Ôi cậu là người tốt bụng nhất thế gian đó, đi thôi.”
Khác với Khương Tinh, thể lực của Ôn Dụ rất yếu ớt, cô còn sợ buổi tối mình sẽ không leo núi nổi, cô ngồi ở ghế bên đường chờ bọn họ, chỗ này tuy không đông vui náo nhiệt nhưng… Cô nhìn Dư Dạng ngồi đối diện mình, cậu cầm quyển sách bìa màu đen, tên là: Tâm lý học đám đông (*)
(*) Tâm lý học đám đông: Gustave Le Bon (1841 – 1931) là nhà tâm lí học xã hội nổi tiếng người Pháp với lí thuyết về đám đông. Cuốn sách là một trong những trước tác kinh điển của thế giới và cũng là tác phẩm quan trọng nhất trong sự nghiệp khoa học đồ sộ trải rộng trên nhiều lĩnh vực của Gustave Le Bon, được xuất bản vào năm 1895, cũng được xuất bản tại Việt Nam. Sách mà Dư Dạng đọc chắc là quyển này.
Lương Diên thấy Khương Tinh và Tần Cố chạy đi đâu đó, cậu ta gọi vài câu nhưng hai người kia không thèm để ý đến cậu ta, cậu ta lại nhìn hai người ngồi trên ghế nghỉ, một người chăm chú đọc sách, người còn lại thì đang cầm điện thoại tìm kiếm cái gì đó, giống như hai người xa lạ.
Cậu ta cúi đầu, không quan tâm anh em tốt của mình, ngồi cạnh Ôn Dụ: “Tiểu Ôn Dụ, cậu xem cái gì đó?”
Ôn Dụ cả kinh, cô tắt điện thoại đi, ngồi cách xa cậu ta ra một chút: “Tiểu Ôn Dụ cái gì cơ? Cậu gọi trẻ lên ba đó à?”
“Ơ hay, cậu vẫn là trẻ con mà.” Lương Diên trêu cô: “Trẻ con bị lạc đường không tìm thấy bố mẹ hahaha.”
“……”
Dư Dạng bị xao nhãng bởi tiếng cười phía đối diện, cậu thấy mặt Ôn Dụ đỏ bừng, Lương Diên thì cười như điên. Ôn Dụ khác hẳn như lúc nói chuyện với cậu, những lúc ấy cô sẽ rất rụt rè sợ hãi, mà hai người trước mặt cậu lúc này lại hài hòa đến lạ thường. Dư Dạng nghĩ không biết mình hung dữ quá không nhỉ, làm người ta sợ đến mức không dám nói chuyện với cậu.
Khi Dư Dạng vào nhà, ông nội đang thu dọn bát đũa, cậu chạy tới giúp ông, ông nội không cho cậu đụng vào, đẩy bát cơm còn chưa ăn xong: “Cháu ăn đi, để ông làm là được.”
Dư Bất Trì tới đây khiến Dư Dạng chẳng ăn nổi miếng nào nữa, “Dạ thôi, cháu đi tắm đây.”
Ông nội im lặng nhìn Dư Dạng, lắc đầu cầm bát đũa vào bếp, ông biết Dư Dạng rất hận Dư Bất Trì, nhưng vì ông nên cậu đều nhịn hết bực tức vào trong lòng.
Tắm xong, điện thoại của Dư Dạng đang sạc pin hiện lên mấy thông báo tin nhắn, cậu xoa tóc, cầm điện thoại, lúc cậu tắm thì được add vào nhóm nhóm chat, Dư Dạng cầm khăn lau tóc, mở điện thoại ra, Lương Diên gửi tin nhắn đến.
【Lương Diên đẹp trai: @Yu Dạng ca, cậu đâu rồi, nghỉ lễ Quốc khánh có muốn đi đâu không? Còn cậu thôi đấy, có đi không?】
Dư Dạng nhìn tên nhóm chat【 Người đẹp và quái vật】, người lập tên là Sao trời lấp lánh, chắc là Khương Tinh, nhưng cô nàng còn chưa kết bạn với cậu.
Trong nhóm này ngoài Lương Diên và Tần Cố, còn lại là Khương Tinh và Ôn Dụ thì cậu vẫn chưa kết bạn trên QQ, avatar của Ôn Dụ là hình chú mèo con rất đáng yêu, mềm mại, giống y như Ôn Dụ, Dư Dạng khẽ cười, gửi lời mời kết bạn cho cô.
Lương Diên lại tag cậu thêm lần nữa, thấy Dư Dạng không rep, cậu ta bảo:【Chắc là đang tắm.】
Không thấy Dư Dạng nói gì, Ôn Dụ nằm trên giường cầm điện thoại, cô thấy hơi buồn, chắc Dư Dạng không muốn đi chơi, cô vừa tắt điện thoại đi thì lại nghe thấy tiếng thông báo, Ôn Dụ tưởng Khương Tinh nhắn cho mình, ai ngờ là lời mời kết bạn.
【Yu gửi lời kết bạn.】
Ôn Dụ nhìn tài khoản quen thuộc, cô nhảy cẫng lên, nhìn đi nhìn lại mấy lần mới chắc chắn đây là Dư Dạng, cô lại càng sung sướng hơn gấp bội.
Cô không dám accept ngay, lăn vài vòng trên giường, cô cuộn tròn người lại, cầm điện thoại xem trang cá nhân của Dư Dạng.
Trang cá nhân của cậu vẫn giống như lúc cô xem mấy hôm trước, chẳng đăng ảnh gì, chỉ share vài bài, còn lại đều trống không, chẳng giống học sinh cấp 3 chút nào.
Cô lại nhìn lần nữa, không dám chạm vào like hay bình luận, sợ mình không cẩn thận sẽ để Dư Dạng biết cô xem trang cá nhân của cậu.
Sau khi xem xong, cô nạp tiền vào QQ, xóa lịch sử tìm kiếm làm như mình chưa làm gì, lại vì một chút tâm tư nhỏ của bản thân nên đổi tên mình thành YY.
Ôn Dụ vừa đổi tên thì thấy Khương Tinh tag mình trong nhóm chat.
【Sao trời lấp lánh: Ôn Ôn, cậu mới đổi tên hả? Tớ còn tưởng là Dư Dạng, suýt nữa tag sai người @YY】
Bị cô nàng vạch trần, mặt Ôn Dụ đỏ bừng, đại não không ngừng suy nghĩ, cô đi thi còn không căng thẳng thế này, sợ bọn họ phát hiện, cô cố trấn an bản thân【 Biệt danh của tớ là Ưu Ưu】
【 Sao trời lấp lánh: Ưu Ưu? Tên này hợp với cậu ghê】(*)
(*) Ưu Ưu – 优优 – Yōuyōu: Ưu tú, xuất sắc. Viết tắt là YY, còn tâm tư của chị Ôn là Dư Dạng – 余漾 – Yú yàng – YY
Hồi còn bé, mọi người đều gọi cô là Ưu Ưu, lúc đấy cô còn không biết tên thật của mình là Ôn Dụ. Trước đây ba mẹ không bận rộn như bây giờ, một nhà hòa thuận yêu thương nhau, Ôn Dụ là con một, Ưu Ưu là kì vọng của ba mẹ với cô, nhưng nhân sinh vô thường.
Lương Diên nhắn: 【 Dạng ca, cậu với Ôn Dụ cũng có duyên thật đấy.】
【Yu: Trùng hợp thật. 】
Ôn Dụ vẫn im lặng, Ưu Ưu, Dư Dạng, YY, có lẽ là duyên phận… nhưng thật ra không phải đâu, cô cố ý cả đấy.
—
Sáng ngày Quốc khánh, Ôn Vân Thư dậy sớm làm bữa sáng, Chu Dung bay chuyến buổi sáng, rất để bụng chuyện giờ giấc, vừa ăn xong đã giục Ôn Vân Thư lai mình ra sân bay.
Ôn Vân Thư định gọi Ôn Dụ dậy nhưng cô đã mặc quần áo nghiêm chỉnh đứng ngoài cửa phòng.
“Vẫn còn sớm lắm, trong bếp có đồ ăn đó, cháu nhớ ăn nhé.”
Chu Dung nóng nảy bảo: “Cô có định đi không đây, có phải là cô đi là đi luôn đâu, nói gì lề mề thế?”
Ôn Dụ xua tay: “Bác cứ đi đi, tí nữa bạn cháu tới đón ạ.”
Ôn Vân Thư với Chu Dung đi rồi, Ôn Dụ ăn lát bánh mì trong bếp, cô chuẩn bị đi, còn 2 tiếng nữa mới tới giờ hẹn, bây giờ đi chắc chắn sẽ phải đợi nhưng cô không muốn ở nhà nữa, nghĩ đến chuyện được đi chơi với Dư Dạng, Ôn Dụ vui vẻ không thôi.
“Em đi đâu đó?”
Trình Hoài Sâm thức cả đêm, híp mắt định vào nhà vệ sinh, thấy Ôn Dụ cầm túi đồ định đi ra ngoài, anh tưởng cô muốn bỏ nhà đi bụi, cả người tỉnh táo hẳn.
Trình Hoài Sâm quên cả đi vệ sinh, cầm túi đồ trong tay Ôn Dụ: “Có phải bà nội anh lại nói gì làm em không vui đúng không? Bà già rồi, thích lải nhải mấy chuyện đâu đâu, em đừng chấp bà ấy, nếu không muốn ở nhà thì thôi, ra quán net với anh.”
Nói xong, Trình Hoài Sâm định về phòng thay quần áo, chuẩn bị mang Ôn Dụ ra quán net giải sầu.
Ôn Dụ ngăn ông anh mình lại: “Khoan, không phải đâu anh ơi, em với bạn em hẹn đi chơi 2 ngày, ngày kia em mới về.”
“Đi chơi?” Trình Hoài Sâm không buồn ngủ nữa, anh nhớ cô chẳng bao giờ dẫn bạn về nhà mình chơi, mà lại còn đi chơi hẳn 2 ngày.
“Thôi được.” Quả nhiên ai rồi cũng sẽ khác, Trình Hoài Sâm nói tiếp, “Để anh đưa em đi.”
“Ơ…..”
“Làm sao?”
Ôn Dụ lắc đầu, “Dạ không, anh thay quần áo đi, em đợi anh ở dưới lầu nhé.”
Núi Thanh Vân ở Vân Thành cách thành phố B không xa lắm, có thể đi bằng tàu hỏa, 5 người hẹn nhau ở sân ga, mỗi ngày ở đây đều có rất nhiều chuyến đến đó, Trình Hoài Sâm đỗ xe ở hầm gửi xe, không yên tâm nên đòi đi theo.
Lý do này không chê vào đâu được, Ôn Dụ cũng không biết nên từ chối thế nào, vậy nên cô đồng ý.
“Bạn em đâu rồi?” Trình Hoài Sâm và Ôn Dụ đợi 10 phút vẫn chưa thấy ai, Ôn Dụ lại không sốt ruột, hoàn toàn không muốn gọi điện cho bạn mình.
Ôn Dụ nhìn điện thoại, nói nhỏ: “Nhà bọn họ xa chỗ này lắm nên đi lâu.”
Trình Hoài Sâm cười khẽ: “Em không định gọi cho bọn nó à?”
“À vâng……” Ôn Dụ hỏi xem Khương Tinh đi đến đâu rồi, cô nàng mau chóng rep lại【Mười phút nữa tớ đến nơi nhó.】
Nhưng khái niệm 10 phút của Khương Tinh và người bình thường khác hẳn nhau, Ôn Dụ đơn 20 phút vẫn chưa thấy cô nàng đâu, quả nhiên là sợ cái gì thì y như rằng cái đấy sẽ xảy ra, Dư Dạng đi cùng Tần Cố, vừa vào nhà ga thì thấy Ôn Dụ.
“Trình ca.”
Ôn Dụ chỉ hận không thể đào hố chôn mình, lần này nhất định lại bị ông anh mình hỏi tội cho xem.
Trình Hoài Sâm chào Dư Dạng, quay đầu lại thấy vẻ mặt chột dạ của cô em mình, đầu nảy số hiểu luôn: “Mấy đứa thân nhau nhỉ?”
Ôn Dụ nhanh nhảu bảo: “Bạn bình thường thôi anh ơi.”
Tần Cố cười như không cười, cậu ta không can thiệp vào chuyện này. Dư Dạng nhớ hôm đó cô cũng vậy, có vẻ rất sợ người trong nhà, là cô gái ngoan nhất cậu từng gặp.
“Ôn Ôn!” Khương Tinh chạy như bay đến chỗ bọn họ, cuối cùng Ôn Dụ cũng thở phào một hơi, cô nắm chặt tay cô nàng, sợ Khương Tinh ăn nói lung tung, Khương Tinh là kiểu người hồn nhiên vô tư lại cẩn thận, Trình Hoài Sâm hỏi vài câu, cô nàng trả lời trơn tru từ đầu đến cuối, thấy 5 người vào soát vé mới đi về.
Lúc xếp hàng, Khương Tinh kéo tay Ôn Dụ: “Anh cậu đẹp trai quá, nhưng vừa nãy ông ý hỏi tớ như cảnh sát thẩm vấn tội phạm ấy, sợ quá.”
“Trước đây tớ không hay đi chơi, anh tớ lo nên mới thế, cậu đừng để ý, anh ấy tốt lắm.”
“Hóa ra là thế à.” Khương Tinh xoa má Ôn Dụ: “Ôn Ôn nhà chúng ta ngoan quá đi, không biết lúc cậu phản nghịch sẽ thế nào nhỉ?”
“Hai cậu nói chuyện gì thế, bọn mình đi thôi.”
……
Buổi chiều 5 người mới tới Vân Thành, Khương Tinh xem hết review của mọi người, cũng tìm hiểu kĩ hết rồi, người ta bảo nên leo núi vào buổi tối, sáng hôm sau có thể ngắm bình minh, trên núi có nhiều khách sạn, ngắm bình minh xong nghỉ ngơi một lát rồi tới ngôi miếu trên núi Thanh Vân cầu nguyện là okiela nhất.
Vì thế lúc chiều bọn họ chẳng làm gì, định về khách sạn đánh một giấc, ngủ dậy rồi ăn tối, đi dạo loanh quanh rồi leo núi.
Khương Tinh rất khỏe, cơ thể lại dẻo dai, chỗ khách sạn bọn họ ở có rất nhiều cửa hàng linh tinh, cô nàng nhìn Tần Cố, kéo cậu ta đi, “Tần Cố, cậu đi dạo với tôi đi.”
Tần Cố thở dài: “Sao cậu không gọi Lương Diên ấy.”
“Cậu ta mệt sắp chết rồi.” Khương Tinh làm nũng bám theo Tần Cố, cậu ta không từ chối được, “Thôi cũng được.”
“Ôi cậu là người tốt bụng nhất thế gian đó, đi thôi.”
Khác với Khương Tinh, thể lực của Ôn Dụ rất yếu ớt, cô còn sợ buổi tối mình sẽ không leo núi nổi, cô ngồi ở ghế bên đường chờ bọn họ, chỗ này tuy không đông vui náo nhiệt nhưng… Cô nhìn Dư Dạng ngồi đối diện mình, cậu cầm quyển sách bìa màu đen, tên là: Tâm lý học đám đông (*)
(*) Tâm lý học đám đông: Gustave Le Bon (1841 – 1931) là nhà tâm lí học xã hội nổi tiếng người Pháp với lí thuyết về đám đông. Cuốn sách là một trong những trước tác kinh điển của thế giới và cũng là tác phẩm quan trọng nhất trong sự nghiệp khoa học đồ sộ trải rộng trên nhiều lĩnh vực của Gustave Le Bon, được xuất bản vào năm 1895, cũng được xuất bản tại Việt Nam. Sách mà Dư Dạng đọc chắc là quyển này.
Lương Diên thấy Khương Tinh và Tần Cố chạy đi đâu đó, cậu ta gọi vài câu nhưng hai người kia không thèm để ý đến cậu ta, cậu ta lại nhìn hai người ngồi trên ghế nghỉ, một người chăm chú đọc sách, người còn lại thì đang cầm điện thoại tìm kiếm cái gì đó, giống như hai người xa lạ.
Cậu ta cúi đầu, không quan tâm anh em tốt của mình, ngồi cạnh Ôn Dụ: “Tiểu Ôn Dụ, cậu xem cái gì đó?”
Ôn Dụ cả kinh, cô tắt điện thoại đi, ngồi cách xa cậu ta ra một chút: “Tiểu Ôn Dụ cái gì cơ? Cậu gọi trẻ lên ba đó à?”
“Ơ hay, cậu vẫn là trẻ con mà.” Lương Diên trêu cô: “Trẻ con bị lạc đường không tìm thấy bố mẹ hahaha.”
“……”
Dư Dạng bị xao nhãng bởi tiếng cười phía đối diện, cậu thấy mặt Ôn Dụ đỏ bừng, Lương Diên thì cười như điên. Ôn Dụ khác hẳn như lúc nói chuyện với cậu, những lúc ấy cô sẽ rất rụt rè sợ hãi, mà hai người trước mặt cậu lúc này lại hài hòa đến lạ thường. Dư Dạng nghĩ không biết mình hung dữ quá không nhỉ, làm người ta sợ đến mức không dám nói chuyện với cậu.