Chương 14
Lời nói của Trương Vệ Quốc văng vẳng bên tai cô, cô lại vô tình nhìn thấy vết thương lòng của Dư Dạng.
Chẳng ai hiểu được một người bị tổn thương quá nhiều thì phải ngụy trang đến mức độ nào.
Trương Vệ Quốc không biết Ôn Dụ nghe được những gì, Dư Dạng không muốn nói đến vấn đề này, ông cũng chỉ biết sương sương, “Ôn Dụ, em nghe thấy hết rồi à?”
Ôn Dụ đáp: “Em nghe thấy một ít thôi ạ, nhưng thầy yên tâm, em sẽ không nói cho ai đâu.”
Cô biết thầy Trương lo lắng điều gì, nhưng sao cô có thể vạch vết thương của Dư Dạng ra cho người khác xem chứ.
Chắc chắn cô sẽ không làm thế, vì cô thương cậu, cô không nỡ.
“Thầy tin em.” Trương Vệ Quốc hỏi cô: “À, em đến đây có chuyện gì thế?”
Ôn Dụ trả lời, “Thầy ơi, em muốn xin chuyển đến kí túc xá ạ.”
“Ở kí túc xá á? Thầy nhớ em đang ở nhà bác em mà, sao lại muốn chuyển tới ký túc xá, trong nhà em xảy ra chuyện gì hả, hay là…”
Cô biết thầy sẽ hỏi tới cùng nên đã nghĩ ra sẵn lý do: “Thầy ơi, em nghĩ kĩ rồi ạ, em sẽ tham gia cuộc thi Vật lý của thành phố, chỉ là ở nhà bác thì em không tập trung ôn tập được, ở ký túc xá cũng rất tốt ạ.”
Trương Vệ Quốc nghe thấy cô nói muốn tham gia cuộc thi Vật lý, ông vui vẻ bảo: “Được, em quyết định vậy thầy cũng vui lắm, để thầy giúp em nộp đơn lên xin nhà trường nhé, nhưng chắc phải đến thứ 6 mới xong hết các thủ tục liên quan, mấy ngày này em cũng thu xếp đồ đạc đi, chủ nhật nhớ mang chăn và đệm dọn tới ký túc xá nhé, để không làm ảnh hưởng tới việc học.”
“Vâng, em cảm ơn thầy ạ.”
Ôn Dụ hài lòng đi ra khỏi phòng thầy giáo, cô đi ngang qua WC thì có cô bạn đáng yêu gọi mình lại, cô tò mò chỉ vào người mình: “Cậu gọi tớ hả?”
Trước đây cô chẳng chơi thân với bạn học nào, đây là lần đầu tiên đi trong trường mà bị người khác gọi lại, vậy nên cô hơi bất ngờ.
Cô bạn kia xấu hổ gật đầu, bên cạnh có bạn nữ khác, tính tình cũng không khác nhau là mấy, đôi mắt đen láy trong vắt, cô bạn đó cầm một bức thư đưa cho Ôn Dụ: “Cậu có thể giúp Tiết Tinh đưa bức thư tình này cho Dư Dạng được không?”
Tiết Tinh thấy mình hơi thô lỗ, cô nàng cầm tay cô bạn bên cạnh, dịu dàng bảo, “Hiểu Hiểu, cậu đừng nói thẳng ra như thế.”
Hiểu Hiểu bật cười, “Cậu sợ gì chứ, cậu xinh đẹp thế này mà, Dư Dạng đọc thư của cậu rồi hai người sẽ yêu nhau thôi.”
Cô bạn này xinh thật, Ôn Dụ nghĩ thầm.
Cô đứng đối diện nhìn Tiết Tinh, cô nàng rất đáng yêu, gương mặt thanh thuần, làn da trắng nõn, lúc nhắc tới Dư Dạng, hai má đỏ ửng cả lên.
Cô bạn Hiểu Hiểu kia nhét bức thư tình vào trong tay cô, Ôn Dụ nhìn lá thư màu hồng nhạt, vô thức nắm chặt tay lại.
Đây là tình cảm chân thành của người khác, tình cảm ấy cũng giống Ôn Dụ, nhưng cô rất nhát gan.
Ôn Dụ cười khổ, cắn chặt môi, cất bức thư kia vào túi rồi về lớp.
Cô vào từ cửa sau, hiếm lắm mới thấy có ngày Dư Dạng ngồi nghiêm túc làm bài, trong lớp cũng rất yên lặng, không biết có phải vì lòng dạ cô bây giờ rất rối lời hay không mà lại cảm thấy rất ồn ào, bên tai không ngừng vang lên hai tiếng đấu tranh, một cái bảo cô mau đưa thư cho Dư Dạng, cái còn lại thì bảo cô không được làm thế.
Lòng cô nặng trĩu, bước từng bước vào lớp, Dư Dạng đang làm bài, cậu khẽ ngẩng đầu, thấy Ôn Dụ đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm, cậu nghĩ cô đang nhìn đề thi mình làm, “Đề thi năm ngoái, cậu muốn làm không, tôi photo cho cậu một bản.”
“Cảm ơn cậu.”
Cuối cùng Ôn Dụ vẫn cầm bức thư tình ra, đặt lên bàn Dư Dạng, không phải cậu chưa bao giờ nhận mấy cái đồ này, tò mò nhìn lá thư màu hồng nhạt trên bàn.
Đây là thư Ôn Dụ viết cho mình hả?
Cô ngoan ngoãn nghe lời như thế mà còn viết thư tình! Ôi trời, tin này shock quá đi, cậu bình tĩnh lại, cầm lấy bức thư.
“Cậu … viết à?”
“Ơ?” Ôn Dụ sửng sốt, hình như Dư Dạng hiểu lầm rồi: “Không phải đâu, bức thư này là của bạn nữ tên là Tiết Tinh nhờ tôi đưa cho cậu, không phải là tôi viết…” Tôi căn bản không có dũng khí viết thư cho cậu.
“Tiết Tinh?” Khương Tinh nghe thấy tên này, cô nàng nghiêng đầu nhìn bức thư trong tay Dư Dạng, nháy mắt hiểu ngay, “Tớ nghe Lương Diên bảo Tiết Tinh là nữ thần trong mắt mọi người, đáng yêu trong sáng lắm, thế mà…”
Hình như cô bạn Tiết Tinh này rất nổi tiếng, chỉ là Ôn Dụ không quan tâm lắm nên không biết.
Vừa nổi tiếng lại xinh đẹp, hơn nữa cô bạn Hiểu Hiểu kia nói Dư Dạng chắc cũng thích cậu ấy…
Dư Dạng đặt bút xuống, vô cảm ném bức thư kìa vào thùng rác.
Ôn Dụ: “?”
Khương Tinh chép miệng, cảm thán: “Tiết Tinh thảm thật đấy, dù gì cũng là nữ thần mà, Dư Dạng lại chẳng bao giờ đọc thư tình của người khác.”
“Không bao giờ á?”
Khương Tinh còn chưa kịp giải thích thì Dư Dạng đi về chỗ ngồi, cậu kéo ghế ra, một tiếng ‘két’ vang lên, Dư Dạng nhìn Ôn Dụ, cau mày bảo: “Cậu ta nhờ cậu là cậu sẽ nhận lời hả? Định làm phóng viên, từ giờ đã tập luyện sẵn rồi phải không?”
Ôn Dụ nghẹn họng, Khương Tinh không chịu nổi nữa, cô nàng ôm tay Ôn Dụ, bảo vệ cô: “Sao cậu lại mắng Ôn Ôn hả, có phải Ôn Ôn bắt bọn họ viết thư cho cậu đâu.”
“……” Dư Dạng cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu day ấn đường, nghĩ ngợi một lát, nhỏ giọng nói với cô: “Mai sau nếu có ai nhờ cậu thì cậu nói thẳng với mấy người đó là tôi không muốn yêu đương.”
Nghe thế, Ôn Dụ quên béng đi dáng vẻ hung dữ vừa nãy của Dư Dạng, cô cong môi cười, không còn thấy khó chịu nữa.
Dư Dạng thấy cô ngẩn người nhìn mình, cậu gõ bàn, nói: “Cậu cười ngây ngô cái gì thế, đã nhớ kĩ chưa?”
Ôn Dụ gật đầu như giã tỏi, “Ồ” một tiếng.
Sau đấy, Tiết Tinh vẫn không chịu từ bỏ, cô nàng tìm mấy người bạn chơi với Dư Dạng nhưng đều bị từ chối.
Công việc của Ôn Từ Thụ chất đống, ông không ở thành phố B lâu được, bị sếp gọi về, Ôn Dụ không nghe lời ba Ôn, ông bảo đến lúc nghỉ đông lại bàn tiếp, kì học này Ôn Dụ được chuyển vào ký túc xá trường như ý muốn.
Buổi chiều lúc tan học, Lương Diên cầm quả bóng rổ gọi Dư Dạng, “Dạng ca, chơi không?”
Dư Dạng nhét đề thi vào bàn học, cậu đi theo Lương Diên ra sân bóng, Khương Tinh kéo Ôn Dụ đi theo, kích động nói: “Bọn mình đi xem đi, chắc Tần Cố cũng đến đấy, cậu ấy chơi giỏi lắm.”
“Được.”
Khương Tinh và Ôn Dụ mang tâm tư riêng đi tới sân bóng rổ xem bọn họ chơi.
Hai người đi ngang qua căn – tin, đi vào mua 3 chai nước, Ôn Dụ đưa một chai cho Khương Tinh, cô nàng ôm cô, cười bảo: “Đúng là chị em tốt của tớ mà.”
Ôn Dụ và Khương Tinh đứng ở ngoài sân bóng, cách rào chắn (*) nhìn đám người bên trong, đây là lần đầu tiên cô thấy Dư Dạng chơi bóng rổ, cô ôm chặt chai nước trong ngực, giấu đi trái tim đập loạn xạ của mình.
Khương Tinh đột nhiên túm lấy tay cô, chỉ: “Kia là Tiết Tinh hả? Cậu ta còn tới tận đây để theo đuổi Dư Dạng ư?”
Tiết Tinh đứng trong sân bóng rổ, mấy bạn nam thấy cô nàng, bắt đầu thì thầm to nhỏ, Lương Diên đẩy Dư Dạng: “Ôi trời Dạng ca, nữ thần lớp tôi đến xem cậu chơi bóng kìa, cậu không qua đấy hả?”
Dư Dạng cau mày lườm Lương Diên, “Liên quan gì đến cậu?”
“Người ta là nữ thần lớp tôi đấy, vì cậu mà nhờ vả tôi mấy lần, còn bảo sẽ viết bài hộ tôi một tuần nữa cơ.” Lương Diên cười, nói tiếp: “Nếu cậu không thích thì từ chối thẳng luôn đi, đỡ phiền phức.”
Ôn Dụ không biết Lương Diên nói gì với Dư Dạng, cô thấy cậu đáp vài câu rồi ném bóng cho Tần Cố, cậu vỗ lưng Lương Diên, chạy tới chỗ Tiết Tinh.
Cô im lặng cúi đầu nhìn chai nước trong lòng mình, cô lại càng nắm chặt bình nước hơn.
“Lương Diên lại nói linh tinh gì đấy.” Khương Tinh hiểu tính cậu ta, mắng cậu ta một câu.
Khương Tinh kéo tay Ôn Dụ đi vòng quanh sân bóng rổ rồi bước vào cửa.
Ôn Dụ đứng bên rìa nhìn Dư Dạng cách mình một khoảng xa, cô hụt hẫng không thôi, Khương Tinh lườm Lương Diên rồi chạy ra chỗ Tần Cố, đưa nước cho cậu ta.
Ôn Dụ cúi đầu, Lương Diên bị Khương Tinh xem thường, thấy cô đứng một mình, tay cầm hai chai nước, cậu ta nhìn theo ánh mắt cô, thấy cô nhìn Dư Dạng, bấy giờ mới hiểu ra.
Cậu ta thầm nghĩ: Dạng ca đúng là đỉnh quá, có tài đức gì mà nhiều người thích thế.
Lương Diên tới chỗ Ôn Dụ, “Nước này là mua cho tôi hả?”
Ôn Dụ gật đầu, cô đưa một chai cho Lương Diên: “Cậu muốn lấy khăn lau mồ hôi không?”
“Không cần đâu, cảm ơn cậu nhé” Lương Diên thản nhiên nói: “Yên tâm đi, trước đây Dạng ca từng từ chối Tiết Tinh rồi, tôi với Dư Dạng chơi với nhau nhiều năm rồi nên biết thừa cái nết của cậu ta thế nào, nhưng mà này, em gái Ôn, tôi chưa thấy cậu ta thích bạn nữ nào bao giờ, trước đây cũng có người theo đuổi Dư Dạng rồi nhưng cậu ta chỉ thấy phiền.”
“Tôi, tôi…” Cô biết Lương Diên lo lắng cho mình, Ôn Dụ luống cuống, cô cứ nghĩ mình che giấu rất kĩ, vậy mà Lương Diên lại nhìn ra được, cô nhìn đám người trên sân, kéo Lương Diên chạy ra chỗ khác.
Dư Dạng thẳng thừng từ chối Tiết Tinh, bảo cô nàng từ sau đừng tìm mình nữa, cô nàng bật khóc, cúi đầu chạy ra ngoài, cậu quay người lại thấy Ôn Dụ hoảng loạn kéo Lương Diên chạy ra sân thể dục, sắc mặt càng trầm xuống.
Lương Diên bị cô kéo đi một đoạn, hai người chạy tới con đường nhỏ sau nhà ăn, Lương Diên cười cô: “Này em gái Ôn, cậu nhiệt tình quá nhỉ?”
Ôn Dụ buông tay ra, cô cắn môi, lắp bắp nói: “Sao…sao cậu biết?”
“Mắt tôi tinh như chim ưng ấy, mai sau còn định thi vào Học viện Hàng không cơ, chút tâm tư đó của cậu không giấu được đâu, tôi nhìn thấy hết đấy.”
“Dễ nhìn ra thế ư?”
“Thích một người ánh mắt không giấu được đâu.”
Ôn Dụ cúi đầu, “Vậy à? Cậu đừng nói cho cậu ấy được không?” Cô cầu xin cậu ta.
“Haha, Ôn Dụ, sao cậu không biết cách bảo người khác giữ bí mật giúp mình thế.” Mắt Lương Diên đong đầy ý cười, nói: “Thôi được rồi, để tôi chỉ cho cậu một cách.”
Ôn Dụ ngẩng đầu, cô nhìn thẳng vào mắt cậu ta, Lương Diên không ngại ngùng tí nào, bảo: “Tôi thích Khương Tinh.”
Ôn Dụ: “……?”
“Muốn người khác không nói ra bí mật của cậu thì cách tốt nhất là cậu phải biết bí mật của người đó, hai bọn mình huề nhau.”
Nhưng mà…
Mãi sau Ôn Dụ mới bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn kinh ngạc hồi lâu, trước đây cô chưa bao giờ nghi ngờ hai người này, bây giờ cô đã biết rồi, có thể gặp được người giống mình, vậy nên cô có thể hiểu được tâm trạng của Lương Diên.
Lương Diên thấy cô đau lòng, không biết vì nghĩ đến tình cảm của cô hay là cảm thông với cậu ta, Lương Diên đổi đề tài: “Tôi nói bí mật của tôi cho cậu rồi đấy, bọn mình từ nay kết thành anh em huynh đệ chí cốt, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chông chừng Dư Dạng hộ cậu.”
Ôn Dụ: “……” Sao cô lại cảm thấy giống y như cảnh uống rượu cắt máu kết nghĩa huynh đệ trong phim vậy nè?
Chẳng ai hiểu được một người bị tổn thương quá nhiều thì phải ngụy trang đến mức độ nào.
Trương Vệ Quốc không biết Ôn Dụ nghe được những gì, Dư Dạng không muốn nói đến vấn đề này, ông cũng chỉ biết sương sương, “Ôn Dụ, em nghe thấy hết rồi à?”
Ôn Dụ đáp: “Em nghe thấy một ít thôi ạ, nhưng thầy yên tâm, em sẽ không nói cho ai đâu.”
Cô biết thầy Trương lo lắng điều gì, nhưng sao cô có thể vạch vết thương của Dư Dạng ra cho người khác xem chứ.
Chắc chắn cô sẽ không làm thế, vì cô thương cậu, cô không nỡ.
“Thầy tin em.” Trương Vệ Quốc hỏi cô: “À, em đến đây có chuyện gì thế?”
Ôn Dụ trả lời, “Thầy ơi, em muốn xin chuyển đến kí túc xá ạ.”
“Ở kí túc xá á? Thầy nhớ em đang ở nhà bác em mà, sao lại muốn chuyển tới ký túc xá, trong nhà em xảy ra chuyện gì hả, hay là…”
Cô biết thầy sẽ hỏi tới cùng nên đã nghĩ ra sẵn lý do: “Thầy ơi, em nghĩ kĩ rồi ạ, em sẽ tham gia cuộc thi Vật lý của thành phố, chỉ là ở nhà bác thì em không tập trung ôn tập được, ở ký túc xá cũng rất tốt ạ.”
Trương Vệ Quốc nghe thấy cô nói muốn tham gia cuộc thi Vật lý, ông vui vẻ bảo: “Được, em quyết định vậy thầy cũng vui lắm, để thầy giúp em nộp đơn lên xin nhà trường nhé, nhưng chắc phải đến thứ 6 mới xong hết các thủ tục liên quan, mấy ngày này em cũng thu xếp đồ đạc đi, chủ nhật nhớ mang chăn và đệm dọn tới ký túc xá nhé, để không làm ảnh hưởng tới việc học.”
“Vâng, em cảm ơn thầy ạ.”
Ôn Dụ hài lòng đi ra khỏi phòng thầy giáo, cô đi ngang qua WC thì có cô bạn đáng yêu gọi mình lại, cô tò mò chỉ vào người mình: “Cậu gọi tớ hả?”
Trước đây cô chẳng chơi thân với bạn học nào, đây là lần đầu tiên đi trong trường mà bị người khác gọi lại, vậy nên cô hơi bất ngờ.
Cô bạn kia xấu hổ gật đầu, bên cạnh có bạn nữ khác, tính tình cũng không khác nhau là mấy, đôi mắt đen láy trong vắt, cô bạn đó cầm một bức thư đưa cho Ôn Dụ: “Cậu có thể giúp Tiết Tinh đưa bức thư tình này cho Dư Dạng được không?”
Tiết Tinh thấy mình hơi thô lỗ, cô nàng cầm tay cô bạn bên cạnh, dịu dàng bảo, “Hiểu Hiểu, cậu đừng nói thẳng ra như thế.”
Hiểu Hiểu bật cười, “Cậu sợ gì chứ, cậu xinh đẹp thế này mà, Dư Dạng đọc thư của cậu rồi hai người sẽ yêu nhau thôi.”
Cô bạn này xinh thật, Ôn Dụ nghĩ thầm.
Cô đứng đối diện nhìn Tiết Tinh, cô nàng rất đáng yêu, gương mặt thanh thuần, làn da trắng nõn, lúc nhắc tới Dư Dạng, hai má đỏ ửng cả lên.
Cô bạn Hiểu Hiểu kia nhét bức thư tình vào trong tay cô, Ôn Dụ nhìn lá thư màu hồng nhạt, vô thức nắm chặt tay lại.
Đây là tình cảm chân thành của người khác, tình cảm ấy cũng giống Ôn Dụ, nhưng cô rất nhát gan.
Ôn Dụ cười khổ, cắn chặt môi, cất bức thư kia vào túi rồi về lớp.
Cô vào từ cửa sau, hiếm lắm mới thấy có ngày Dư Dạng ngồi nghiêm túc làm bài, trong lớp cũng rất yên lặng, không biết có phải vì lòng dạ cô bây giờ rất rối lời hay không mà lại cảm thấy rất ồn ào, bên tai không ngừng vang lên hai tiếng đấu tranh, một cái bảo cô mau đưa thư cho Dư Dạng, cái còn lại thì bảo cô không được làm thế.
Lòng cô nặng trĩu, bước từng bước vào lớp, Dư Dạng đang làm bài, cậu khẽ ngẩng đầu, thấy Ôn Dụ đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm, cậu nghĩ cô đang nhìn đề thi mình làm, “Đề thi năm ngoái, cậu muốn làm không, tôi photo cho cậu một bản.”
“Cảm ơn cậu.”
Cuối cùng Ôn Dụ vẫn cầm bức thư tình ra, đặt lên bàn Dư Dạng, không phải cậu chưa bao giờ nhận mấy cái đồ này, tò mò nhìn lá thư màu hồng nhạt trên bàn.
Đây là thư Ôn Dụ viết cho mình hả?
Cô ngoan ngoãn nghe lời như thế mà còn viết thư tình! Ôi trời, tin này shock quá đi, cậu bình tĩnh lại, cầm lấy bức thư.
“Cậu … viết à?”
“Ơ?” Ôn Dụ sửng sốt, hình như Dư Dạng hiểu lầm rồi: “Không phải đâu, bức thư này là của bạn nữ tên là Tiết Tinh nhờ tôi đưa cho cậu, không phải là tôi viết…” Tôi căn bản không có dũng khí viết thư cho cậu.
“Tiết Tinh?” Khương Tinh nghe thấy tên này, cô nàng nghiêng đầu nhìn bức thư trong tay Dư Dạng, nháy mắt hiểu ngay, “Tớ nghe Lương Diên bảo Tiết Tinh là nữ thần trong mắt mọi người, đáng yêu trong sáng lắm, thế mà…”
Hình như cô bạn Tiết Tinh này rất nổi tiếng, chỉ là Ôn Dụ không quan tâm lắm nên không biết.
Vừa nổi tiếng lại xinh đẹp, hơn nữa cô bạn Hiểu Hiểu kia nói Dư Dạng chắc cũng thích cậu ấy…
Dư Dạng đặt bút xuống, vô cảm ném bức thư kìa vào thùng rác.
Ôn Dụ: “?”
Khương Tinh chép miệng, cảm thán: “Tiết Tinh thảm thật đấy, dù gì cũng là nữ thần mà, Dư Dạng lại chẳng bao giờ đọc thư tình của người khác.”
“Không bao giờ á?”
Khương Tinh còn chưa kịp giải thích thì Dư Dạng đi về chỗ ngồi, cậu kéo ghế ra, một tiếng ‘két’ vang lên, Dư Dạng nhìn Ôn Dụ, cau mày bảo: “Cậu ta nhờ cậu là cậu sẽ nhận lời hả? Định làm phóng viên, từ giờ đã tập luyện sẵn rồi phải không?”
Ôn Dụ nghẹn họng, Khương Tinh không chịu nổi nữa, cô nàng ôm tay Ôn Dụ, bảo vệ cô: “Sao cậu lại mắng Ôn Ôn hả, có phải Ôn Ôn bắt bọn họ viết thư cho cậu đâu.”
“……” Dư Dạng cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu day ấn đường, nghĩ ngợi một lát, nhỏ giọng nói với cô: “Mai sau nếu có ai nhờ cậu thì cậu nói thẳng với mấy người đó là tôi không muốn yêu đương.”
Nghe thế, Ôn Dụ quên béng đi dáng vẻ hung dữ vừa nãy của Dư Dạng, cô cong môi cười, không còn thấy khó chịu nữa.
Dư Dạng thấy cô ngẩn người nhìn mình, cậu gõ bàn, nói: “Cậu cười ngây ngô cái gì thế, đã nhớ kĩ chưa?”
Ôn Dụ gật đầu như giã tỏi, “Ồ” một tiếng.
Sau đấy, Tiết Tinh vẫn không chịu từ bỏ, cô nàng tìm mấy người bạn chơi với Dư Dạng nhưng đều bị từ chối.
Công việc của Ôn Từ Thụ chất đống, ông không ở thành phố B lâu được, bị sếp gọi về, Ôn Dụ không nghe lời ba Ôn, ông bảo đến lúc nghỉ đông lại bàn tiếp, kì học này Ôn Dụ được chuyển vào ký túc xá trường như ý muốn.
Buổi chiều lúc tan học, Lương Diên cầm quả bóng rổ gọi Dư Dạng, “Dạng ca, chơi không?”
Dư Dạng nhét đề thi vào bàn học, cậu đi theo Lương Diên ra sân bóng, Khương Tinh kéo Ôn Dụ đi theo, kích động nói: “Bọn mình đi xem đi, chắc Tần Cố cũng đến đấy, cậu ấy chơi giỏi lắm.”
“Được.”
Khương Tinh và Ôn Dụ mang tâm tư riêng đi tới sân bóng rổ xem bọn họ chơi.
Hai người đi ngang qua căn – tin, đi vào mua 3 chai nước, Ôn Dụ đưa một chai cho Khương Tinh, cô nàng ôm cô, cười bảo: “Đúng là chị em tốt của tớ mà.”
Ôn Dụ và Khương Tinh đứng ở ngoài sân bóng, cách rào chắn (*) nhìn đám người bên trong, đây là lần đầu tiên cô thấy Dư Dạng chơi bóng rổ, cô ôm chặt chai nước trong ngực, giấu đi trái tim đập loạn xạ của mình.
Khương Tinh đột nhiên túm lấy tay cô, chỉ: “Kia là Tiết Tinh hả? Cậu ta còn tới tận đây để theo đuổi Dư Dạng ư?”
Tiết Tinh đứng trong sân bóng rổ, mấy bạn nam thấy cô nàng, bắt đầu thì thầm to nhỏ, Lương Diên đẩy Dư Dạng: “Ôi trời Dạng ca, nữ thần lớp tôi đến xem cậu chơi bóng kìa, cậu không qua đấy hả?”
Dư Dạng cau mày lườm Lương Diên, “Liên quan gì đến cậu?”
“Người ta là nữ thần lớp tôi đấy, vì cậu mà nhờ vả tôi mấy lần, còn bảo sẽ viết bài hộ tôi một tuần nữa cơ.” Lương Diên cười, nói tiếp: “Nếu cậu không thích thì từ chối thẳng luôn đi, đỡ phiền phức.”
Ôn Dụ không biết Lương Diên nói gì với Dư Dạng, cô thấy cậu đáp vài câu rồi ném bóng cho Tần Cố, cậu vỗ lưng Lương Diên, chạy tới chỗ Tiết Tinh.
Cô im lặng cúi đầu nhìn chai nước trong lòng mình, cô lại càng nắm chặt bình nước hơn.
“Lương Diên lại nói linh tinh gì đấy.” Khương Tinh hiểu tính cậu ta, mắng cậu ta một câu.
Khương Tinh kéo tay Ôn Dụ đi vòng quanh sân bóng rổ rồi bước vào cửa.
Ôn Dụ đứng bên rìa nhìn Dư Dạng cách mình một khoảng xa, cô hụt hẫng không thôi, Khương Tinh lườm Lương Diên rồi chạy ra chỗ Tần Cố, đưa nước cho cậu ta.
Ôn Dụ cúi đầu, Lương Diên bị Khương Tinh xem thường, thấy cô đứng một mình, tay cầm hai chai nước, cậu ta nhìn theo ánh mắt cô, thấy cô nhìn Dư Dạng, bấy giờ mới hiểu ra.
Cậu ta thầm nghĩ: Dạng ca đúng là đỉnh quá, có tài đức gì mà nhiều người thích thế.
Lương Diên tới chỗ Ôn Dụ, “Nước này là mua cho tôi hả?”
Ôn Dụ gật đầu, cô đưa một chai cho Lương Diên: “Cậu muốn lấy khăn lau mồ hôi không?”
“Không cần đâu, cảm ơn cậu nhé” Lương Diên thản nhiên nói: “Yên tâm đi, trước đây Dạng ca từng từ chối Tiết Tinh rồi, tôi với Dư Dạng chơi với nhau nhiều năm rồi nên biết thừa cái nết của cậu ta thế nào, nhưng mà này, em gái Ôn, tôi chưa thấy cậu ta thích bạn nữ nào bao giờ, trước đây cũng có người theo đuổi Dư Dạng rồi nhưng cậu ta chỉ thấy phiền.”
“Tôi, tôi…” Cô biết Lương Diên lo lắng cho mình, Ôn Dụ luống cuống, cô cứ nghĩ mình che giấu rất kĩ, vậy mà Lương Diên lại nhìn ra được, cô nhìn đám người trên sân, kéo Lương Diên chạy ra chỗ khác.
Dư Dạng thẳng thừng từ chối Tiết Tinh, bảo cô nàng từ sau đừng tìm mình nữa, cô nàng bật khóc, cúi đầu chạy ra ngoài, cậu quay người lại thấy Ôn Dụ hoảng loạn kéo Lương Diên chạy ra sân thể dục, sắc mặt càng trầm xuống.
Lương Diên bị cô kéo đi một đoạn, hai người chạy tới con đường nhỏ sau nhà ăn, Lương Diên cười cô: “Này em gái Ôn, cậu nhiệt tình quá nhỉ?”
Ôn Dụ buông tay ra, cô cắn môi, lắp bắp nói: “Sao…sao cậu biết?”
“Mắt tôi tinh như chim ưng ấy, mai sau còn định thi vào Học viện Hàng không cơ, chút tâm tư đó của cậu không giấu được đâu, tôi nhìn thấy hết đấy.”
“Dễ nhìn ra thế ư?”
“Thích một người ánh mắt không giấu được đâu.”
Ôn Dụ cúi đầu, “Vậy à? Cậu đừng nói cho cậu ấy được không?” Cô cầu xin cậu ta.
“Haha, Ôn Dụ, sao cậu không biết cách bảo người khác giữ bí mật giúp mình thế.” Mắt Lương Diên đong đầy ý cười, nói: “Thôi được rồi, để tôi chỉ cho cậu một cách.”
Ôn Dụ ngẩng đầu, cô nhìn thẳng vào mắt cậu ta, Lương Diên không ngại ngùng tí nào, bảo: “Tôi thích Khương Tinh.”
Ôn Dụ: “……?”
“Muốn người khác không nói ra bí mật của cậu thì cách tốt nhất là cậu phải biết bí mật của người đó, hai bọn mình huề nhau.”
Nhưng mà…
Mãi sau Ôn Dụ mới bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn kinh ngạc hồi lâu, trước đây cô chưa bao giờ nghi ngờ hai người này, bây giờ cô đã biết rồi, có thể gặp được người giống mình, vậy nên cô có thể hiểu được tâm trạng của Lương Diên.
Lương Diên thấy cô đau lòng, không biết vì nghĩ đến tình cảm của cô hay là cảm thông với cậu ta, Lương Diên đổi đề tài: “Tôi nói bí mật của tôi cho cậu rồi đấy, bọn mình từ nay kết thành anh em huynh đệ chí cốt, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chông chừng Dư Dạng hộ cậu.”
Ôn Dụ: “……” Sao cô lại cảm thấy giống y như cảnh uống rượu cắt máu kết nghĩa huynh đệ trong phim vậy nè?