Chương 34: Quay Phim
Lâm Quỳ và Thóc Thóc chỉ ở lại với cô một đêm xong sẽ trở về nên cũng không có đặt thêm phòng.
Gần sáng hôm sau, Lâm Quỳ và Thóc Thóc lên xe để trở về. Lúc chuẩn bị rời đi Thóc Thóc vẫn luyến tiếc, nước mắt ngấn dài không chịu đi.
Hành động của Thóc Thóc khiến trái tim của Doãn Ny dường như tan chảy. Cô đi tới ôm lấy thằng bé dỗ dành:
“Trời ơi, con trai con về với mami trước đi. Khi nào mẹ nhỏ quay xong sẽ về thăm con được mà, được không?”
Hai mắt thằng bé đỏ lên còn thêm cái môi cứ mếu khiến Doãn Ny cũng không nỡ.
Kéo dài thời gian một lúc, cuộc chia ly đẫm nước mắt cũng Lâm Quỳ cắt đứt.
Cô ấy trầm giọng nghiêm túc nói:
“Thóc Thóc, về thôi.”
Dù không nỡ nhưng mệnh lệnh đã được ra khiến thằng bé không dám phản bác.
Tiễn hai người họ đi rồi, Doãn Ny mới quay vào khách sạn. Trương San khi nãy đã gọi đồ ăn lên phòng cho cô.
Doãn Ny lấy đồ của mình đi vào phòng tắm để thay đồ xong mới ăn sáng.
Bữa sáng của cô đơn giản chỉ là bánh mì sandwich với trứng chiên và sữa.
Thợ make up chính của cô là Hứa Nhu và Laura, cô vừa ăn vừa phải ngồi yên cho họ trang điểm, làm tóc.
Bên ngoài, trời hơi âm u lúc nãy khi tiễn Lâm Quỳ và Thóc Thóc trở về cô có thấy mấy bạn người hâm mộ của cô đang ngồi bên ngoài.
Doãn Ny sợ họ sẽ bị dính mưa nên gọi Trương San vào:
“San San.”
“San San em đâu rồi?”
Trương San nghe cô gọi nhanh chân chạy vào:
“Chị gọi em?”
Doãn Ny dặn dò Trương San nói:
“Em đi kiếm gần đây xem có chỗ nào bán áo mưa hay dù không? Có thì em mua nhiều một chút sau đó tặng cho những bạn đang ngồi ở dưới đi. Em nhớ dặn mấy bạn là đừng ngồi đợi nữa sẽ rất dễ bị bệnh.”
Trương San nghe lời cũng đi ra ngoài để đi tìm mua áo mưa. Tuy Doãn Ny vẫn chưa có gì quá nổi bật ở trong showbiz này.
Nhưng từ khi còn học đại học cô cũng đã từng nhận nhiều vai như quần chúng, nữ phụ còn đây cũng là lần thứ 2 cô được nhận vai nữ chính.
Cô biết đã bước vào con đường này sẽ phải đối diễn với nhiều thử thách nhưng mà cô vẫn muốn thử.
Ước mơ của mình huống gì những bạn ngồi ở dưới cũng đã theo cô từ những vai cỏn con nên cô rất trân trọng họ.
Trương San tìm xung quanh chỉ có 4 tiệm bán áo mưa, cô đi mỗi tiệm gôm hết mấy cái áo mưa cũng chỉ có 26 cái.
Cô ấy đi tới trước mặt mấy bạn hâm mộ của Doãn Ny đưa từng người một cái vừa dặn dò:
“Chị Ny Ny bảo là trời sắp mưa rồi mọi người cũng nên về đi đừng để mình bị bệnh.”
Tất cả fan hâm mộ của cô đều thở dài một tiếng nói:
“Nhưng bọn em muốn gặp chị ấy.”
Trương San thở dài mím môi nói:
“Chị ấy vẫn còn đang make up chỉ sợ là mọi người đợi chị ấy xong thì trời cũng đã đổ mưa.”
Lời Trương San vừa dứt, mọi người đã phấn khích hét lên xô lấn sau. Suýt chút nữa còn đẩy Trương San ngã mất.
“CHỊ ĐẸP RA RỒI AAAA.”
“XINH QUÁAAAA.”
“ÔNG XÃ~”
“VỢ ƠIII.”
Doãn Ny cầm dù đi ra vòng qua xe đi đến trước mặt mọi người. Vừa thấy cô tới gần họ càng giống đàn ong sắp vỡ tổ:
“AAAAAA.”
“VỢ TÔI ĐI LẠI PHÍA NÀY KÌA.”
“AAAAA ĐÃ XINH CÒN TỐT BỤNG NỮA!!!”
“CHỊ ĐẸPP.”
“NỮ THẦN LÒNG TÔI!!!”
“…”
Cũng may có vệ sĩ chạy ra hỗ trợ nếu không Trương San sẽ bị làm cho ngất mất.
Doãn Ny đi tới nở một nụ cười tươi rói cúi đầu chào hỏi mọi người:
“Chào mọi người.”
Cô thấy không thể nói lại tiếng hét của họ nên đưa tay lên ra hiệu im lặng.
Mọi người phối hợp với cô im thin thít để nghe cô nói chuyện:
“CẢM ƠN MỌI NGƯỜI HÔM NAY ĐÃ ĐẾN ĐÂY ĐỂ ĐƯA TÔI ĐI LÀM. NHƯNG MÀ THỜI TIẾT MẤY HÔM NAY CŨNG KHÔNG ĐƯỢC ĐẸP NÊN MỌI NGƯỜI ĐỪNG ĐỨNG Ở NGOÀI TRỜI LÂU NHƯ VẬY RẤT CÓ HẠI CHO SỨC KHỎE. VỚI CẢ MỌI NGƯỜI ĐÂY LÀ NƠI CÔNG CỘNG MỌI NGƯỜI CÓ THỂ GIÚP EM ĐỪNG ỒN ÀO ĐƯỢC KHÔNG Ạ?”
Mọi người đồng thanh nói lớn:
“ĐƯỢC.”
Doãn Ny gật đầu vui chào mọi người:
“ĐÃ TRỄ GIỜ RỒI XIN PHÉP MỌI NGƯỜI TÔI ĐI NHÉ! CẢM ƠN VÀ TẠM BIỆT.”
“NHỚ VỀ NHÀ CẨN THẬN NHÉ.”
Doãn Ny vừa đi vừa ngoảnh đầu lại vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Khi đến trường quay, hiện tại chỉ mới tới cảnh của nam chính và nữ phụ cho nên Doãn Ny vẫn còn chút thời gian để đọc lại thoại.
Nam phụ của bộ là La Thanh, từng đóng với cô một bộ phim cổ trang.
Vì vậy độ ăn ý của cô và La Thanh cũng rất tốt, cô và La Thanh cùng nhau ngồi đọc thoại.
Cậu ấy chỉ cho cô cách diễn và biểu đạt cảm xúc, nói chung La Thanh chính là người thầy của cô:
“La sư huynh, những cảnh như này nếu mình làm lướt qua thì có được không?”
La Thanh mím môi nói:
“Không được, diễn thì phải cho hết tâm huyết vào. Dù chỉ là cảnh đi đường nhưng mà muội cũng phải học thêm.”
Doãn Ny bĩu môi nói:
“Sư huynh kỹ thôi chứ cảnh đi bộ có gì để tập? Hay để muội tập đi nhé?”
La Thanh cóc nhẹ vào đầu cô, ghẹo cô:
“Được, mau đứng dậy catwalk đi. Nếu được lát nữa huynh sẽ đưa quà sinh nhật cho muội.”
Doãn Ny phẫn nộ lườm La Thanh:
“Chuyện này thì liên quan gì tới quà của em?”
La Thanh làm lơ cô, cô cũng tức giận cùng La Thanh chạy mấy vòng chân La Thanh còn dài như vậy cô bắt kiểu gì??
Đến khi sốc hông cô mới ngồi xuống ôm bụng, La Thanh chạy tới thở nói:
“Mới chạy xong sao lại ngồi?”
Doãn Ny liếc xéo La Thanh:
“Bị sốc hông rồi đứng không nổi.”
La Thanh lấy nước mở nắp cho cô uống, cũng thở gấp ngồi xuống ghế bên cạnh.
Doãn Ny lườm anh muốn nổ con mắt nói:
“Huynh đi chết đi.”
Nói về độ ăn ý trong diễn xuất cô và La Thanh không cần bàn cãi, còn nói về ngoài đời hai người huynh muội bọn cô như chó với mèo suốt ngày cắn nhau.
Nhiều lúc hai người còn bị đạo diễn quát cho một trận nhưng cũng không thể ngăn được.
Hết cảnh của Tần Hoàng và Triệu Lệ sẽ tới cảnh của cô và Tần Hoàng.
Lúc đạo diễn Chu hô:
“Qua.”
“Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi.”
Tần Hoàng và Triệu Lệ đi về phía hai người các cô, cô ấy vui vẻ nói:
“Chị Ny Ny, Thầy La hai người sáng sớm lấy đâu ra sức lực mà chạy nhiều như vậy hả?”
Doãn Ny vẫn còn mệt nói:
“Còn phải hỏi sao mệt muốn chết đây.”
Tần Hoàng phì cười đi đến ngồi bên cạnh La Thanh để hưởng ké quạt của anh ấy.
Cô nhìn Triệu Lệ và Tần Hoàng hỏi:
“Đừng nói hai người thật sự quay từ lúc 2 giờ sáng nhé?”
Hai người họ cùng gật đầu, Triệu Lệ nói:
“Còn thêm mấy người nữa nhưng mà thật sự rất đuối. Khi nãy em còn chả ngủ được 15 phút đã bị gọi dậy. Cảnh này cũng bị bắt quay đi quay lại 5 lần.”
Mặt của cô và La Thanh nghệch ra trông rất mắc cười, La Thanh hỏi:
“Đã ăn sáng chưa?”
Tần Hoàng cùng Triệu Lệ lắc đầu, La Thanh quay sang kêu trợ lý bên cạnh mình:
“Em đi mua gì đó cho hai người họ ăn đi để không Tần Hoàng sắp phải vào quay tiếp rồi.”
Gần sáng hôm sau, Lâm Quỳ và Thóc Thóc lên xe để trở về. Lúc chuẩn bị rời đi Thóc Thóc vẫn luyến tiếc, nước mắt ngấn dài không chịu đi.
Hành động của Thóc Thóc khiến trái tim của Doãn Ny dường như tan chảy. Cô đi tới ôm lấy thằng bé dỗ dành:
“Trời ơi, con trai con về với mami trước đi. Khi nào mẹ nhỏ quay xong sẽ về thăm con được mà, được không?”
Hai mắt thằng bé đỏ lên còn thêm cái môi cứ mếu khiến Doãn Ny cũng không nỡ.
Kéo dài thời gian một lúc, cuộc chia ly đẫm nước mắt cũng Lâm Quỳ cắt đứt.
Cô ấy trầm giọng nghiêm túc nói:
“Thóc Thóc, về thôi.”
Dù không nỡ nhưng mệnh lệnh đã được ra khiến thằng bé không dám phản bác.
Tiễn hai người họ đi rồi, Doãn Ny mới quay vào khách sạn. Trương San khi nãy đã gọi đồ ăn lên phòng cho cô.
Doãn Ny lấy đồ của mình đi vào phòng tắm để thay đồ xong mới ăn sáng.
Bữa sáng của cô đơn giản chỉ là bánh mì sandwich với trứng chiên và sữa.
Thợ make up chính của cô là Hứa Nhu và Laura, cô vừa ăn vừa phải ngồi yên cho họ trang điểm, làm tóc.
Bên ngoài, trời hơi âm u lúc nãy khi tiễn Lâm Quỳ và Thóc Thóc trở về cô có thấy mấy bạn người hâm mộ của cô đang ngồi bên ngoài.
Doãn Ny sợ họ sẽ bị dính mưa nên gọi Trương San vào:
“San San.”
“San San em đâu rồi?”
Trương San nghe cô gọi nhanh chân chạy vào:
“Chị gọi em?”
Doãn Ny dặn dò Trương San nói:
“Em đi kiếm gần đây xem có chỗ nào bán áo mưa hay dù không? Có thì em mua nhiều một chút sau đó tặng cho những bạn đang ngồi ở dưới đi. Em nhớ dặn mấy bạn là đừng ngồi đợi nữa sẽ rất dễ bị bệnh.”
Trương San nghe lời cũng đi ra ngoài để đi tìm mua áo mưa. Tuy Doãn Ny vẫn chưa có gì quá nổi bật ở trong showbiz này.
Nhưng từ khi còn học đại học cô cũng đã từng nhận nhiều vai như quần chúng, nữ phụ còn đây cũng là lần thứ 2 cô được nhận vai nữ chính.
Cô biết đã bước vào con đường này sẽ phải đối diễn với nhiều thử thách nhưng mà cô vẫn muốn thử.
Ước mơ của mình huống gì những bạn ngồi ở dưới cũng đã theo cô từ những vai cỏn con nên cô rất trân trọng họ.
Trương San tìm xung quanh chỉ có 4 tiệm bán áo mưa, cô đi mỗi tiệm gôm hết mấy cái áo mưa cũng chỉ có 26 cái.
Cô ấy đi tới trước mặt mấy bạn hâm mộ của Doãn Ny đưa từng người một cái vừa dặn dò:
“Chị Ny Ny bảo là trời sắp mưa rồi mọi người cũng nên về đi đừng để mình bị bệnh.”
Tất cả fan hâm mộ của cô đều thở dài một tiếng nói:
“Nhưng bọn em muốn gặp chị ấy.”
Trương San thở dài mím môi nói:
“Chị ấy vẫn còn đang make up chỉ sợ là mọi người đợi chị ấy xong thì trời cũng đã đổ mưa.”
Lời Trương San vừa dứt, mọi người đã phấn khích hét lên xô lấn sau. Suýt chút nữa còn đẩy Trương San ngã mất.
“CHỊ ĐẸP RA RỒI AAAA.”
“XINH QUÁAAAA.”
“ÔNG XÃ~”
“VỢ ƠIII.”
Doãn Ny cầm dù đi ra vòng qua xe đi đến trước mặt mọi người. Vừa thấy cô tới gần họ càng giống đàn ong sắp vỡ tổ:
“AAAAAA.”
“VỢ TÔI ĐI LẠI PHÍA NÀY KÌA.”
“AAAAA ĐÃ XINH CÒN TỐT BỤNG NỮA!!!”
“CHỊ ĐẸPP.”
“NỮ THẦN LÒNG TÔI!!!”
“…”
Cũng may có vệ sĩ chạy ra hỗ trợ nếu không Trương San sẽ bị làm cho ngất mất.
Doãn Ny đi tới nở một nụ cười tươi rói cúi đầu chào hỏi mọi người:
“Chào mọi người.”
Cô thấy không thể nói lại tiếng hét của họ nên đưa tay lên ra hiệu im lặng.
Mọi người phối hợp với cô im thin thít để nghe cô nói chuyện:
“CẢM ƠN MỌI NGƯỜI HÔM NAY ĐÃ ĐẾN ĐÂY ĐỂ ĐƯA TÔI ĐI LÀM. NHƯNG MÀ THỜI TIẾT MẤY HÔM NAY CŨNG KHÔNG ĐƯỢC ĐẸP NÊN MỌI NGƯỜI ĐỪNG ĐỨNG Ở NGOÀI TRỜI LÂU NHƯ VẬY RẤT CÓ HẠI CHO SỨC KHỎE. VỚI CẢ MỌI NGƯỜI ĐÂY LÀ NƠI CÔNG CỘNG MỌI NGƯỜI CÓ THỂ GIÚP EM ĐỪNG ỒN ÀO ĐƯỢC KHÔNG Ạ?”
Mọi người đồng thanh nói lớn:
“ĐƯỢC.”
Doãn Ny gật đầu vui chào mọi người:
“ĐÃ TRỄ GIỜ RỒI XIN PHÉP MỌI NGƯỜI TÔI ĐI NHÉ! CẢM ƠN VÀ TẠM BIỆT.”
“NHỚ VỀ NHÀ CẨN THẬN NHÉ.”
Doãn Ny vừa đi vừa ngoảnh đầu lại vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
Khi đến trường quay, hiện tại chỉ mới tới cảnh của nam chính và nữ phụ cho nên Doãn Ny vẫn còn chút thời gian để đọc lại thoại.
Nam phụ của bộ là La Thanh, từng đóng với cô một bộ phim cổ trang.
Vì vậy độ ăn ý của cô và La Thanh cũng rất tốt, cô và La Thanh cùng nhau ngồi đọc thoại.
Cậu ấy chỉ cho cô cách diễn và biểu đạt cảm xúc, nói chung La Thanh chính là người thầy của cô:
“La sư huynh, những cảnh như này nếu mình làm lướt qua thì có được không?”
La Thanh mím môi nói:
“Không được, diễn thì phải cho hết tâm huyết vào. Dù chỉ là cảnh đi đường nhưng mà muội cũng phải học thêm.”
Doãn Ny bĩu môi nói:
“Sư huynh kỹ thôi chứ cảnh đi bộ có gì để tập? Hay để muội tập đi nhé?”
La Thanh cóc nhẹ vào đầu cô, ghẹo cô:
“Được, mau đứng dậy catwalk đi. Nếu được lát nữa huynh sẽ đưa quà sinh nhật cho muội.”
Doãn Ny phẫn nộ lườm La Thanh:
“Chuyện này thì liên quan gì tới quà của em?”
La Thanh làm lơ cô, cô cũng tức giận cùng La Thanh chạy mấy vòng chân La Thanh còn dài như vậy cô bắt kiểu gì??
Đến khi sốc hông cô mới ngồi xuống ôm bụng, La Thanh chạy tới thở nói:
“Mới chạy xong sao lại ngồi?”
Doãn Ny liếc xéo La Thanh:
“Bị sốc hông rồi đứng không nổi.”
La Thanh lấy nước mở nắp cho cô uống, cũng thở gấp ngồi xuống ghế bên cạnh.
Doãn Ny lườm anh muốn nổ con mắt nói:
“Huynh đi chết đi.”
Nói về độ ăn ý trong diễn xuất cô và La Thanh không cần bàn cãi, còn nói về ngoài đời hai người huynh muội bọn cô như chó với mèo suốt ngày cắn nhau.
Nhiều lúc hai người còn bị đạo diễn quát cho một trận nhưng cũng không thể ngăn được.
Hết cảnh của Tần Hoàng và Triệu Lệ sẽ tới cảnh của cô và Tần Hoàng.
Lúc đạo diễn Chu hô:
“Qua.”
“Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi.”
Tần Hoàng và Triệu Lệ đi về phía hai người các cô, cô ấy vui vẻ nói:
“Chị Ny Ny, Thầy La hai người sáng sớm lấy đâu ra sức lực mà chạy nhiều như vậy hả?”
Doãn Ny vẫn còn mệt nói:
“Còn phải hỏi sao mệt muốn chết đây.”
Tần Hoàng phì cười đi đến ngồi bên cạnh La Thanh để hưởng ké quạt của anh ấy.
Cô nhìn Triệu Lệ và Tần Hoàng hỏi:
“Đừng nói hai người thật sự quay từ lúc 2 giờ sáng nhé?”
Hai người họ cùng gật đầu, Triệu Lệ nói:
“Còn thêm mấy người nữa nhưng mà thật sự rất đuối. Khi nãy em còn chả ngủ được 15 phút đã bị gọi dậy. Cảnh này cũng bị bắt quay đi quay lại 5 lần.”
Mặt của cô và La Thanh nghệch ra trông rất mắc cười, La Thanh hỏi:
“Đã ăn sáng chưa?”
Tần Hoàng cùng Triệu Lệ lắc đầu, La Thanh quay sang kêu trợ lý bên cạnh mình:
“Em đi mua gì đó cho hai người họ ăn đi để không Tần Hoàng sắp phải vào quay tiếp rồi.”