Chương : 17
Không phải là mẫu người này…
Vậy thì là mẫu người nào?
Tạ Liễu Liễu không có can đảm hỏi nửa câu sau, vội vã về nhà làm tổ ở trong chăn.
Mẹ của cô ngủ rất sâu, căn bản không phát hiện cô vừa mới chạy ra ngoài trở về.
Cha còn tăng ca trong đội.
Tạ Liễu Liễu nhìn hư không trước mặt, trong đầu đều là lời nói của Hạc Lâm.
Tay cô run rẩy, hô hấp ngắn lại. Cô đã từng đoán nguyên nhân Hạc Lâm đánh nhau không hề đơn giản, nhưng không ngờ sẽ là chân tướng này.
Sao anh có thể dễ dàng nói chuyện trong quá khứ này với cô vậy?
Tạ Liễu Liễu nhớ những người công kích Hạc Lâm, ngực liền buồn bực một hồi, còn khó chịu hơn so với lúc nhìn thấy anh đứng cùng với một cô gái ở cổng trường.
Khó trách khi đó anh nói cha của anh “đã đi lâu rồi”.
Không phải qua đời, mà là bỏ đi.
Thật sự vứt bỏ mẹ con họ đi tha hương nơi xa.
Khi đó cô còn tưởng rằng mình chọc trúng chỗ đau của anh, nên anh không muốn nhiều lời. Bây giờ nghĩ lại phải là ý trên mặt chữ.
Tạ Liễu Liễu trằn trọc ở trên giường rất lâu, vẫn luôn chưa buồn ngủ.
Cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, màn đêm tối om, vạn vật yên lặng. Một lát sau, cô đột nhiên nhớ tới điều gì đó nên ngồi dậy từ trên giường.
Dì Hạc nói hôm nay là sinh nhật của Hạc Lâm, có phải anh còn chưa ăn sinh nhật không?
Tạ Liễu Liễu cầm di động định chúc Hạc Lâm sinh nhật vui vẻ, nhưng khi ngón tay đặt trên khung nhập chữ, lại nhớ tới cô vốn dĩ không có số điện thoại của Hạc Lâm.
Cô đang định bỏ qua, thì ánh mắt lướt qua một vật được gói kín ở trên bàn. Đó là sách hướng dẫn dạy mà lúc trước Hạc Lâm mua, vốn dĩ là kí gửi đến nhà anh, nhưng hôm đó nhà anh không có ai, nên Tạ Liễu Liễu ký thay.
Sau này quan hệ của bọn họ cứng nhắc, Tạ Liễu Liễu vẫn chưa đưa cho anh.
Hiện tại, Tạ Liễu Liễu xuống giường cầm lấy bộ chuyển phát kia, nhập từng số điện thoại của người nhận bưu kiện vào khung chữ.
Sau đó lưu lại, soạn chữ.
Sinh nhật vui vẻ.
Tạ Liễu Liễu vốn định thêm khuôn mặt tươi cười “o (∩_∩ )o” ở phía sau, nhưng sau đó cảm thấy quá hồn nhiên, nên yên lặng xóa đi.
Cô nhìn thời gian bây giờ, 02:58. Không biết Hạc Lâm có ngủ chưa.
Tin vừa mới gửi đi không lâu, liền nhận được một tin trả lời.
[Tạ Liễu Liễu?]
Tạ Liễu Liễu cầm điện thoại di động, quy củ soạn chữ:
[Ừm.]
Một lát sau, Tạ Liễu Liễu mới nhận được tin nhắn tiếp theo của Hạc Lâm. Cô gần như có thể tưởng tượng được anh ở phía đối diện, vẻ mặt khe khẽ cười:
[Sinh nhật tớ đã qua. Cậu chúc năm nay tớ sinh nhật vui vẻ, hay là sang năm sinh nhật vui vẻ?]
Tạ Liễu Liễu suy nghĩ một lát:
[Chúc hết.]
Đối phương không chút khách khí với cô:
[Vậy có quà sinh nhật không?]
“...”
Tạ Liễu Liễu nhìn chằm chằm hàng chữ kia, lâm vào khó xử.
Vốn dĩ cô không biết hôm qua là sinh nhật anh, đương nhiên cũng không có chuẩn bị quà sinh nhật.
Cô đang định trả lời sau này có tiếp tục học bổ túc nữa không, thì weixin trong điện thoại vang lên âm nhắc nhở.
Mở ra, là một thông bảo thêm bạn.
Đối phương tên là “HE”, ảnh đại diện là một con hạc đứng nghển cổ.
Không cần đoán cũng biết là ai.
Cô đồng ý lời mời kết bạn, cũng không lâu lắm, bên kia gửi tới một bức ảnh và một hàng tin nhắn bằng chữ.
Hình ảnh chụp trong bóng tối, không rõ lắm. Nhưng chính giữa là một cổ tay có khớp xương rõ ràng, trên cổ tay mang sợi dây đỏ cô đưa, bao cổ tay là vật bất ly thân trong ngày thường cũng bị tháo xuống, lộ ra vết sẹo rõ ràng trên cổ tay. Vết sẹo đã phai dần, được sợi dây đỏ cuốn lấy thật chặt.
Phía dưới là lời nói của Hạc Lâm.
HE: Đùa với cậu thôi. Đây là món quà mà tớ rất thích.
Tạ Liễu Liễu mím môi, rụt người lại.
Cô sờ tai của mình, không nóng. Vẫn tốt.
Nhưng tim đập hơi không bình thường. Cô nghĩ mình ngột ngạt ở trong chăn quá lâu nên thiếu dưỡng khí, bèn thò đầu ra, nhưng cảm giác kỳ quái kia vẫn chưa biến mất.
Tạ Liễu Liễu chưa trả lời tin nhắn của Hạc Lâm, hết sức tập trung đấu tranh với bản thân mình.
Bên kia, Hạc Lâm không nhận được tin trả lời của cô, nghĩ rằng cô đã ngủ.
Chân dài đang cong lên chợt thu lại để nằm ngang, cuối cùng đánh tiếp một câu nói trên màn hình - - “Ngủ ngon.”
*
Bởi vì ngày hôm qua ngủ quá muộn, nên ngày hôm sau mãi đến khi mặt trời lên cao thì Tạ Liễu Liễu mới tỉnh.
Cũng may là cô vừa kết thúc kiểm tra cuối kỳ, mẹ Tạ cũng không tới giục cô. Tùy ý để cô ngủ nướng.
Ước chừng khoảng 11 giờ, Tạ Liễu Liễu rời giường ăn sáng, ngồi trước máy tính yên tĩnh xem video.
Trong tay cầm điện thoại di động, mở ra chính là trang nói chuyện của mình với Hạc Lâm.
Tối hôm qua cô ngủ thật, cho nên không nhìn thấy tin cuối cùng của Hạc Lâm.
Sáng hôm nay cô tỉnh lại, đã không thích hợp để trả lời. Dứt khoát tiếp tục để đó, không nói tiếp gì nữa.
Trường học chỉ cho hai ngày nghỉ, ngày kia còn phải đi về nghe giáo viên giảng đáp án bài thi và xem thành tích cuối kỳ của mình.
Tạ Liễu Liễu ở nhà hai ngày, ngày thứ ba trở về trường học, đúng lúc gặp Hạc Lâm dưới lầu.
Hạc Lâm vẫn đạp chiếc xe ánh huỳnh quang, đi ra từ cửa hàng tiện lợi. Trông thấy cô, anh đạp hai cái đuổi theo, cười hỏi: “Cần tớ chở cậu không?”
Khóe miệng anh nhếch lên, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Gần đây Tạ Liễu Liễu nhìn thấy anh thì có chút không tự nhiên, cộng thêm lần này không cần chạy đua với thời gian, nên cô bèn lắc đầu, từ chối khéo nói: “Không cần đâu, tớ đi xe được rồi.”
Hạc Lâm nghe vậy, cũng không rời đi vì chuyện này. Mà thong thả ở sau lưng cô, lên tiếng hỏi: “Lần này cậu có thể thi được hạng bao nhiêu toàn khối?”
Tạ Liễu Liễu ngẩn ra, không phải không suy nghĩ đến vấn đề này. Mà bản thân cô thật sự không nắm chắc tiếng anh lắm. Cô thành thật nói: “Tớ không rõ nữa.”
Hạc Lâm hỏi: “Tổng điểm thì sao?” Anh có thể ước lượng giúp cô.
Tạ Liễu Liễu: “Chưa có tính qua.”
Hạc Lâm dừng bước.
Cô đi lên trước một đoạn đường, phát hiện Hạc Lâm vẫn đứng yên tại chỗ, không khỏi quay đầu lại hỏi: “Cậu sao thế?”
Tại sao lại hỏi thành tích của cô?
Hạc Lâm chống chân nhích xe qua, đưa tay sờ lông mày. Hình như là có mấy lời rất muốn nói, lại có chút do dự, cuối cùng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, cười vô lại:
“Nếu như học kỳ sau cậu có thể thi vào lớp chuyên, thì có thể ngồi cùng bàn với tớ không?”
*
Tạ Liễu Liễu đồng ý với Hạc Lâm, bởi vì cảm giác mình vốn dĩ không có hy vọng thi vào được lớp chuyên.
Mấy lần trước cô đều giậm chân tại chỗ ở hạng 41, dựa vào cái gì mà lần này có thể đứng trong top 40? Hơn nữa cô cảm thấy lần này thi không tốt lắm, tiếng anh có mấy câu chọn lựa cô không có chọn đáp án, làm văn cũng qua loa đại khái.
Tạ Liễu Liễu ôm tâm tình này đến trường học.
Song bài thi mỗi môn dần dần được phát xuống, thì hoàn toàn ngoài dự kiến của cô.
Ngữ văn 125, số học 142, tổng hợp tự nhiên 283, tiếng Anh... 101 điểm.
Tổng điểm là 651.
Đứng hạng 21 toàn khối.
Vậy thì là mẫu người nào?
Tạ Liễu Liễu không có can đảm hỏi nửa câu sau, vội vã về nhà làm tổ ở trong chăn.
Mẹ của cô ngủ rất sâu, căn bản không phát hiện cô vừa mới chạy ra ngoài trở về.
Cha còn tăng ca trong đội.
Tạ Liễu Liễu nhìn hư không trước mặt, trong đầu đều là lời nói của Hạc Lâm.
Tay cô run rẩy, hô hấp ngắn lại. Cô đã từng đoán nguyên nhân Hạc Lâm đánh nhau không hề đơn giản, nhưng không ngờ sẽ là chân tướng này.
Sao anh có thể dễ dàng nói chuyện trong quá khứ này với cô vậy?
Tạ Liễu Liễu nhớ những người công kích Hạc Lâm, ngực liền buồn bực một hồi, còn khó chịu hơn so với lúc nhìn thấy anh đứng cùng với một cô gái ở cổng trường.
Khó trách khi đó anh nói cha của anh “đã đi lâu rồi”.
Không phải qua đời, mà là bỏ đi.
Thật sự vứt bỏ mẹ con họ đi tha hương nơi xa.
Khi đó cô còn tưởng rằng mình chọc trúng chỗ đau của anh, nên anh không muốn nhiều lời. Bây giờ nghĩ lại phải là ý trên mặt chữ.
Tạ Liễu Liễu trằn trọc ở trên giường rất lâu, vẫn luôn chưa buồn ngủ.
Cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, màn đêm tối om, vạn vật yên lặng. Một lát sau, cô đột nhiên nhớ tới điều gì đó nên ngồi dậy từ trên giường.
Dì Hạc nói hôm nay là sinh nhật của Hạc Lâm, có phải anh còn chưa ăn sinh nhật không?
Tạ Liễu Liễu cầm di động định chúc Hạc Lâm sinh nhật vui vẻ, nhưng khi ngón tay đặt trên khung nhập chữ, lại nhớ tới cô vốn dĩ không có số điện thoại của Hạc Lâm.
Cô đang định bỏ qua, thì ánh mắt lướt qua một vật được gói kín ở trên bàn. Đó là sách hướng dẫn dạy mà lúc trước Hạc Lâm mua, vốn dĩ là kí gửi đến nhà anh, nhưng hôm đó nhà anh không có ai, nên Tạ Liễu Liễu ký thay.
Sau này quan hệ của bọn họ cứng nhắc, Tạ Liễu Liễu vẫn chưa đưa cho anh.
Hiện tại, Tạ Liễu Liễu xuống giường cầm lấy bộ chuyển phát kia, nhập từng số điện thoại của người nhận bưu kiện vào khung chữ.
Sau đó lưu lại, soạn chữ.
Sinh nhật vui vẻ.
Tạ Liễu Liễu vốn định thêm khuôn mặt tươi cười “o (∩_∩ )o” ở phía sau, nhưng sau đó cảm thấy quá hồn nhiên, nên yên lặng xóa đi.
Cô nhìn thời gian bây giờ, 02:58. Không biết Hạc Lâm có ngủ chưa.
Tin vừa mới gửi đi không lâu, liền nhận được một tin trả lời.
[Tạ Liễu Liễu?]
Tạ Liễu Liễu cầm điện thoại di động, quy củ soạn chữ:
[Ừm.]
Một lát sau, Tạ Liễu Liễu mới nhận được tin nhắn tiếp theo của Hạc Lâm. Cô gần như có thể tưởng tượng được anh ở phía đối diện, vẻ mặt khe khẽ cười:
[Sinh nhật tớ đã qua. Cậu chúc năm nay tớ sinh nhật vui vẻ, hay là sang năm sinh nhật vui vẻ?]
Tạ Liễu Liễu suy nghĩ một lát:
[Chúc hết.]
Đối phương không chút khách khí với cô:
[Vậy có quà sinh nhật không?]
“...”
Tạ Liễu Liễu nhìn chằm chằm hàng chữ kia, lâm vào khó xử.
Vốn dĩ cô không biết hôm qua là sinh nhật anh, đương nhiên cũng không có chuẩn bị quà sinh nhật.
Cô đang định trả lời sau này có tiếp tục học bổ túc nữa không, thì weixin trong điện thoại vang lên âm nhắc nhở.
Mở ra, là một thông bảo thêm bạn.
Đối phương tên là “HE”, ảnh đại diện là một con hạc đứng nghển cổ.
Không cần đoán cũng biết là ai.
Cô đồng ý lời mời kết bạn, cũng không lâu lắm, bên kia gửi tới một bức ảnh và một hàng tin nhắn bằng chữ.
Hình ảnh chụp trong bóng tối, không rõ lắm. Nhưng chính giữa là một cổ tay có khớp xương rõ ràng, trên cổ tay mang sợi dây đỏ cô đưa, bao cổ tay là vật bất ly thân trong ngày thường cũng bị tháo xuống, lộ ra vết sẹo rõ ràng trên cổ tay. Vết sẹo đã phai dần, được sợi dây đỏ cuốn lấy thật chặt.
Phía dưới là lời nói của Hạc Lâm.
HE: Đùa với cậu thôi. Đây là món quà mà tớ rất thích.
Tạ Liễu Liễu mím môi, rụt người lại.
Cô sờ tai của mình, không nóng. Vẫn tốt.
Nhưng tim đập hơi không bình thường. Cô nghĩ mình ngột ngạt ở trong chăn quá lâu nên thiếu dưỡng khí, bèn thò đầu ra, nhưng cảm giác kỳ quái kia vẫn chưa biến mất.
Tạ Liễu Liễu chưa trả lời tin nhắn của Hạc Lâm, hết sức tập trung đấu tranh với bản thân mình.
Bên kia, Hạc Lâm không nhận được tin trả lời của cô, nghĩ rằng cô đã ngủ.
Chân dài đang cong lên chợt thu lại để nằm ngang, cuối cùng đánh tiếp một câu nói trên màn hình - - “Ngủ ngon.”
*
Bởi vì ngày hôm qua ngủ quá muộn, nên ngày hôm sau mãi đến khi mặt trời lên cao thì Tạ Liễu Liễu mới tỉnh.
Cũng may là cô vừa kết thúc kiểm tra cuối kỳ, mẹ Tạ cũng không tới giục cô. Tùy ý để cô ngủ nướng.
Ước chừng khoảng 11 giờ, Tạ Liễu Liễu rời giường ăn sáng, ngồi trước máy tính yên tĩnh xem video.
Trong tay cầm điện thoại di động, mở ra chính là trang nói chuyện của mình với Hạc Lâm.
Tối hôm qua cô ngủ thật, cho nên không nhìn thấy tin cuối cùng của Hạc Lâm.
Sáng hôm nay cô tỉnh lại, đã không thích hợp để trả lời. Dứt khoát tiếp tục để đó, không nói tiếp gì nữa.
Trường học chỉ cho hai ngày nghỉ, ngày kia còn phải đi về nghe giáo viên giảng đáp án bài thi và xem thành tích cuối kỳ của mình.
Tạ Liễu Liễu ở nhà hai ngày, ngày thứ ba trở về trường học, đúng lúc gặp Hạc Lâm dưới lầu.
Hạc Lâm vẫn đạp chiếc xe ánh huỳnh quang, đi ra từ cửa hàng tiện lợi. Trông thấy cô, anh đạp hai cái đuổi theo, cười hỏi: “Cần tớ chở cậu không?”
Khóe miệng anh nhếch lên, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Gần đây Tạ Liễu Liễu nhìn thấy anh thì có chút không tự nhiên, cộng thêm lần này không cần chạy đua với thời gian, nên cô bèn lắc đầu, từ chối khéo nói: “Không cần đâu, tớ đi xe được rồi.”
Hạc Lâm nghe vậy, cũng không rời đi vì chuyện này. Mà thong thả ở sau lưng cô, lên tiếng hỏi: “Lần này cậu có thể thi được hạng bao nhiêu toàn khối?”
Tạ Liễu Liễu ngẩn ra, không phải không suy nghĩ đến vấn đề này. Mà bản thân cô thật sự không nắm chắc tiếng anh lắm. Cô thành thật nói: “Tớ không rõ nữa.”
Hạc Lâm hỏi: “Tổng điểm thì sao?” Anh có thể ước lượng giúp cô.
Tạ Liễu Liễu: “Chưa có tính qua.”
Hạc Lâm dừng bước.
Cô đi lên trước một đoạn đường, phát hiện Hạc Lâm vẫn đứng yên tại chỗ, không khỏi quay đầu lại hỏi: “Cậu sao thế?”
Tại sao lại hỏi thành tích của cô?
Hạc Lâm chống chân nhích xe qua, đưa tay sờ lông mày. Hình như là có mấy lời rất muốn nói, lại có chút do dự, cuối cùng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, cười vô lại:
“Nếu như học kỳ sau cậu có thể thi vào lớp chuyên, thì có thể ngồi cùng bàn với tớ không?”
*
Tạ Liễu Liễu đồng ý với Hạc Lâm, bởi vì cảm giác mình vốn dĩ không có hy vọng thi vào được lớp chuyên.
Mấy lần trước cô đều giậm chân tại chỗ ở hạng 41, dựa vào cái gì mà lần này có thể đứng trong top 40? Hơn nữa cô cảm thấy lần này thi không tốt lắm, tiếng anh có mấy câu chọn lựa cô không có chọn đáp án, làm văn cũng qua loa đại khái.
Tạ Liễu Liễu ôm tâm tình này đến trường học.
Song bài thi mỗi môn dần dần được phát xuống, thì hoàn toàn ngoài dự kiến của cô.
Ngữ văn 125, số học 142, tổng hợp tự nhiên 283, tiếng Anh... 101 điểm.
Tổng điểm là 651.
Đứng hạng 21 toàn khối.