Chương 1
1.
Ngày chị em sinh đôi Lí Vãn Tinh của tôi về nước vừa hay bắt gặp bạn trai tôi là Thẩm Tự đang đưa tôi về nhà.
Thẩm Tự và tôi nắm chặt tay nhau, anh ta ấn chặt cổ tôi, ngửi mùi hương trên cổ tôi như một con quỷ hút máu, cảm thán:
"A Tinh, cổ em đẹp quá. Anh thực sự rất muốn cắt một phát, sau đó nhìn máu tươi phun ra."
Nói xong anh ta định vùi đầu cắn thật.
Tôi vô thức nghiêng đầu trốn tránh, đúng lúc nhìn thấy chị ta đang đứng bên đường đối diện nhìn tôi với ánh mắt u ám. Thẩm Tự cắn hụt nên khó chịu.
Anh ta siết chặt cổ tôi hơn, đôi mắt đen kịt đầy hung ác nham hiểm.
Tôi sợ anh ta sẽ làm gì đó quá khích, nên vội vàng nghiêng đầu hôn lên môi anh. Có như thế, anh ta mới hài lòng vỗ nhẹ vào mặt tôi, hệt như một người chủ đang đùa giỡn với con chó của mình.
Sau khi chúc nhau ngủ ngon xong, anh ta rời đi.
Lí Vãn Tinh bước ra từ bóng tối, u ám nói:
"Thẩm Tự là giảng viên đại học, chỉ có người đã đi du học nước ngoài như tao mới xứng với anh ấy."
Động tác lau môi của tôi bỗng sững lại, tôi cười mỉa mai:
"Chị không vô liêm sỉ đến mức muốn cướp cả người yêu tôi đâu nhỉ?"
Lí Vãn Tinh bị tôi nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận:
"Nếu không nhờ tao, sao mày có thể có được một người bạn trai ưu tú như Thẩm Tự? Anh ấy vốn nên thuộc về tao!"
Hay đấy!
Đây là câu nói không biết xấu hổ nhất mà tôi từng nghe.
Nhưng tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên vì đây là tác phong thường ngày của chị ta. Từ nhỏ, chị ta đã thích lợi dụng sự yêu thương của bố mẹ để tranh giành mọi thứ với tôi. Ngay cả việc đi du học chị ta cũng mạo danh tôi để được đi.
Tôi chẳng thèm bận tâm đến sự tức giận của chị ta, chỉ nói:
"Chị có giỏi thì đến mà cướp."
Lí Vãn Tinh tức điên người, tối đó chị ta gọi điện thoại cho bố mẹ khóc lóc kể lể.
Bố mẹ tôi - những bậc phụ huynh thiên vị ấy, đã cưỡng chế ép buộc tôi phải rời bỏ Thẩm Tự.
"Lí Hàm Nguyệt, cái đứa chả có tài cán gì như con cho dù có cưới Thẩm Tự cũng chỉ làm người ta mất mặt thôi. Sao con không biết điều gì hết vậy, chỉ biết cản trở người khác."
"Con nhóc này đúng là không biết điều, chỉ biết làm phiền người khác."
"Con nghe lời thì nhường cậu ta cho chị con đi!"
Tôi bật loa ngoài, ném điện thoại xuống ghế.
Giọng nói chua ngoa cay nghiệt của bọn họ vẫn vọng ra từ điện thoại.
Chờ họ nói đến miếng đắng lưỡi khô, tôi mới rề rà mở miệng đáp:
"Vậy bố mẹ đưa chị ta qua đây đi, xem Thẩm Tự có thích Lí Vãn Tinh không nhé!"
2.
Tôi chỉ nói vu vơ thế, nhưng không ngờ họ lại làm thật.
Như thường lệ, mỗi sáng khi Thẩm Tự chạy bộ ghé ngang qua, anh ta sẽ mang bữa sáng lên phòng cho tôi.
Lí Vãn Tinh đe dọa tôi: "Mày ở im trong phòng đừng có ló mặt ra, nếu không tao sẽ cho mày đẹp mặt!"
Vẻ hung thần ác sát bắt nạt tôi của chị ta vẫn giống hệt như ngày xưa.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Lí Vãn Tinh muốn giành cái gì của tôi cũng luôn dùng bố mẹ để đe dọa tôi. Dù rõ ràng là chị ta làm sai, nhưng bố mẹ cũng chỉ đánh và trách mắng mình tôi.
Để thoát khỏi cái gia đình đã sinh ra tôi ấy, tôi đã liều mình vùi đầu học hành, cuối cùng tôi cũng nhận được học bổng từ một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.
Trong khi đó, Lí Vãn Tinh thi trượt tuyển sinh đại học, chỉ đỗ vào một trường đại học tầm thường.
Chị ta nhẹ bẫng nói: "Con muốn đi du học."
Mẹ tôi ngay lập tức nói: "Nhường suất đó cho chị con đi, nếu không thì đừng mơ được đi học đại học."
Do đó, chị ta dễ dàng dùng danh tính của tôi đi du học. Còn tôi phải ở lại trong nước, học tại một trường đại học tầm thường.
Lúc đó tôi nhường nhịn chỉ vì muốn giữ cho mình một cơ hội được tiếp tục học tập mà thôi. Lí Vãn Tinh có quyền gì mà cho rằng đến bây giờ tôi vẫn phải chịu sự đe dọa của chị ta?
Tuy nhiên, tôi vẫn không phản bác, mặc kệ chị ta mặc đồ, giả vờ giống tôi, đi ra ngoài đón Thẩm Tự.
Kỹ năng diễn xuất của Lí Vãn Tinh phải nói là rất xuất sắc.
Thẩm Tự không chỉ không nhận ra chị ta là đồ giả mạo mà còn rất hài lòng với sự ngoan ngoãn ấy.
Sáng sớm hôm sau, Lí Vãn Tinh mặc bộ đồ mỏng tanh bước ra.
"Tao ngày càng thích Thẩm Tự hơn rồi, anh ấy là người đàn ông dịu dàng nhất mà tao từng gặp đó."
Tôi nghe chị ta khoe khoang vậy cũng chẳng buồn cắt ngang.
Cuối cùng, chị ta nói: "Chẳng biết anh ấy yêu mày thế nào mà lại không nhận ra, sau này anh ấy sẽ là của tao."
Cứ thế tôi thuận lý thành chương đổi trả thân phận với Lí Vãn Tinh.
Sau khi đổi xong chứng minh nhân dân, tôi chuẩn bị co giò bỏ chạy. Nhưng vừa ra đến cửa đã va ngay phải Thẩm Tự.
Ánh mắt anh ta ngái ngủ, tóc mái thì lộn xộn, đang vò đầu bứt tai, nhìn rất vô hại.
Khi thấy tôi, đôi mắt đen của anh ta nheo lại, chậm rãi nói: "A Tinh?"
Ngay tức thì da đầu tôi tê dại. Anh ta nhận ra tôi à?
Đúng vào lúc này, Lí Vãn Tinh vệ sinh cá nhân xong đi ra từ phòng tắm.
Chị ta la lên: "Thẩm Tự!"
Sau đó như gà mẹ bảo vệ con non lao đến ôm chặt cánh tay Thẩm Tự, đề phòng trừng mắt nhìn tôi: "Đây là em gái sinh đôi của em tên Lí Hàm Nguyệt."
Thẩm Tự vẫn nhìn tôi với ánh mắt âm u: "Sao trước đây em chưa từng nói với anh là em có em gái?"
Lí Vãn Tinh vội vàng giải thích: "Em gái em du học ở nước ngoài, hôm nay em ấy mới về."
"Vậy à."
Thẩm Tự trầm ngâm gật đầu, không biết anh ta có tin hay không.
Chỉ có điều cái nhìn chòng chọc như ma quỷ của anh ta khiến mí mắt tôi giật điên cuồng, sợ hãi đến kinh hồn bạt vía.
Thế nhưng ai ngờ, anh ta lại đổi chủ đề, nói: "Vậy chúng ta phải mời em gái bữa cơm chứ."
"Không cần đâu!"
Lời từ chối tôi vẫn chưa kịp nói ra, Lí Vãn Tinh đã từ chối thay tôi.
"Ba mẹ em bảo em ấy phải về nhà ngay, không có thời gian đâu."
"Vậy à?"
Thẩm Tự vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đen sâu thăm thẳm ấy.
Tôi quá hiểu anh ta, siết chặt nắm tay, tôi nén cảm giác hoảng sợ trong lòng lại, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: "Vâng, em phải về nhà trước."
"Tiếc nhỉ." Thẩm Tự tiếc nuối nói.
"Lí Hàm Nguyệt, em mau đi đi!"
Lí Vãn Tinh ra sức dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi.
3.
Tôi cứng người lê bước. Giây phút cánh cửa kia đóng lại, tôi phi như bay về phía thang máy.
Nhưng có ai ngờ thang máy cứ luôn ở trạng thái bận.
Tôi thoáng thấy Thẩm Tự cũng đã ra ngoài, nên vội vã đổi hướng đi về phía cầu thang bộ.
Tuy nhiên, lúc này, phía sau tôi lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của anh ta.
"Thang máy đến rồi, em không vào à? Em gái."
Anh ta còn cố ý nhấn mạnh hai từ "em gái".
Động tác của tôi bị cưỡng chế ngừng lại, miễn cưỡng quay trở lại.
Tôi thấy Thẩm Tự đang nghiêng người đi về phía tôi, hai tay đút túi quần, dửng dưng mỉm cười.
Ánh mắt thờ ơ của anh ta như đang nói với tôi, rất có thể anh ta đã biết mọi chuyện.
Tôi hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh lại, làm bộ rất tự nhiên, mỉm cười nói:
"Em vừa đợi lâu quá mà thang máy không tới, nên mới định đi thang bộ." Thẩm Tự đột nhiên hiểu ra, làm tư thế mời: "Ồ, vậy chúng ta cùng đi nhé."
"Vâng..."
Tôi máy móc bước vào thang máy. Thẩm Tự cũng bước vào, nhấn nút tầng 3, tôi thì nhấn nút tầng 1.
Thời gian thang máy đi xuống chỉ khoảng một hai phút, nhưng cảm giác của tôi lại là một giây dài như một năm.
Hơi thở của Thẩm Tự bao trùm toàn bộ không gian chật hẹp trong thang máy. Hơi thở khiến tôi vừa sợ hãi vừa cảm thấy buồn nôn.
Trực giác mạnh mẽ cho tôi biết có lẽ Thẩm Tự đã biết.
Tôi siết chặt tay, ngay khi thang máy đến tầng 1, tôi vội vã co giò muốn chạy.
Nhưng khoảnh khắc sắp lao ra ngoài ấy, vai tôi bị người ta ấn chặt đẩy về phía sau.
"Rầm!"
Lưng tôi va mạnh vào tường, đau đến suýt xoa. Tôi giả vờ giống Lí Vãn Tinh, tức giận lườm anh ta.
"Anh bị điên à?!"
"Ồ, xin lỗi."
Thẩm Tự nhấc bàn tay với những khớp xương rõ ràng lên khỏi vai tôi, đôi mắt đen trong trẻo của anh ta tràn đầy vẻ trong sáng:
"Anh chỉ muốn nói với em là anh có xe, anh có thể đưa em về."
Fuck.
Anh ta tính đưa tôi đi chết à?
Trong vài giây ngắn ngủi, nội tâm tôi đã chửi anh ta lên bờ xuống ruộng. Ngay cả tám đời tổ tiên của anh ta cũng không thoát, vẻ mặt tôi càng tỏ ra tức giận hơn.
"Thần kinh à! Giữ khoảng cách với em vợ là yêu cầu đạo đức cơ bản nhất đấy. Anh còn là giảng viên nữa chứ! Sống bao năm, anh ăn *** sống đấy à?"
Tôi vừa xoa bóp cái vai đau vừa mắng mỏ đi ra khỏi thang máy.
Tính tình của Lí Vãn Tinh là như vậy, thích gì làm nấy.
Nếu làm chị ta không vui thì bất kể thời gian và hoàn cảnh, chị ta sẽ quát tháo chửi mắng như một thói quen. Trước đây tôi thấy chị ta phẩm chất kém. Nhưng hôm nay lại cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Ngày chị em sinh đôi Lí Vãn Tinh của tôi về nước vừa hay bắt gặp bạn trai tôi là Thẩm Tự đang đưa tôi về nhà.
Thẩm Tự và tôi nắm chặt tay nhau, anh ta ấn chặt cổ tôi, ngửi mùi hương trên cổ tôi như một con quỷ hút máu, cảm thán:
"A Tinh, cổ em đẹp quá. Anh thực sự rất muốn cắt một phát, sau đó nhìn máu tươi phun ra."
Nói xong anh ta định vùi đầu cắn thật.
Tôi vô thức nghiêng đầu trốn tránh, đúng lúc nhìn thấy chị ta đang đứng bên đường đối diện nhìn tôi với ánh mắt u ám. Thẩm Tự cắn hụt nên khó chịu.
Anh ta siết chặt cổ tôi hơn, đôi mắt đen kịt đầy hung ác nham hiểm.
Tôi sợ anh ta sẽ làm gì đó quá khích, nên vội vàng nghiêng đầu hôn lên môi anh. Có như thế, anh ta mới hài lòng vỗ nhẹ vào mặt tôi, hệt như một người chủ đang đùa giỡn với con chó của mình.
Sau khi chúc nhau ngủ ngon xong, anh ta rời đi.
Lí Vãn Tinh bước ra từ bóng tối, u ám nói:
"Thẩm Tự là giảng viên đại học, chỉ có người đã đi du học nước ngoài như tao mới xứng với anh ấy."
Động tác lau môi của tôi bỗng sững lại, tôi cười mỉa mai:
"Chị không vô liêm sỉ đến mức muốn cướp cả người yêu tôi đâu nhỉ?"
Lí Vãn Tinh bị tôi nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận:
"Nếu không nhờ tao, sao mày có thể có được một người bạn trai ưu tú như Thẩm Tự? Anh ấy vốn nên thuộc về tao!"
Hay đấy!
Đây là câu nói không biết xấu hổ nhất mà tôi từng nghe.
Nhưng tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên vì đây là tác phong thường ngày của chị ta. Từ nhỏ, chị ta đã thích lợi dụng sự yêu thương của bố mẹ để tranh giành mọi thứ với tôi. Ngay cả việc đi du học chị ta cũng mạo danh tôi để được đi.
Tôi chẳng thèm bận tâm đến sự tức giận của chị ta, chỉ nói:
"Chị có giỏi thì đến mà cướp."
Lí Vãn Tinh tức điên người, tối đó chị ta gọi điện thoại cho bố mẹ khóc lóc kể lể.
Bố mẹ tôi - những bậc phụ huynh thiên vị ấy, đã cưỡng chế ép buộc tôi phải rời bỏ Thẩm Tự.
"Lí Hàm Nguyệt, cái đứa chả có tài cán gì như con cho dù có cưới Thẩm Tự cũng chỉ làm người ta mất mặt thôi. Sao con không biết điều gì hết vậy, chỉ biết cản trở người khác."
"Con nhóc này đúng là không biết điều, chỉ biết làm phiền người khác."
"Con nghe lời thì nhường cậu ta cho chị con đi!"
Tôi bật loa ngoài, ném điện thoại xuống ghế.
Giọng nói chua ngoa cay nghiệt của bọn họ vẫn vọng ra từ điện thoại.
Chờ họ nói đến miếng đắng lưỡi khô, tôi mới rề rà mở miệng đáp:
"Vậy bố mẹ đưa chị ta qua đây đi, xem Thẩm Tự có thích Lí Vãn Tinh không nhé!"
2.
Tôi chỉ nói vu vơ thế, nhưng không ngờ họ lại làm thật.
Như thường lệ, mỗi sáng khi Thẩm Tự chạy bộ ghé ngang qua, anh ta sẽ mang bữa sáng lên phòng cho tôi.
Lí Vãn Tinh đe dọa tôi: "Mày ở im trong phòng đừng có ló mặt ra, nếu không tao sẽ cho mày đẹp mặt!"
Vẻ hung thần ác sát bắt nạt tôi của chị ta vẫn giống hệt như ngày xưa.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Lí Vãn Tinh muốn giành cái gì của tôi cũng luôn dùng bố mẹ để đe dọa tôi. Dù rõ ràng là chị ta làm sai, nhưng bố mẹ cũng chỉ đánh và trách mắng mình tôi.
Để thoát khỏi cái gia đình đã sinh ra tôi ấy, tôi đã liều mình vùi đầu học hành, cuối cùng tôi cũng nhận được học bổng từ một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.
Trong khi đó, Lí Vãn Tinh thi trượt tuyển sinh đại học, chỉ đỗ vào một trường đại học tầm thường.
Chị ta nhẹ bẫng nói: "Con muốn đi du học."
Mẹ tôi ngay lập tức nói: "Nhường suất đó cho chị con đi, nếu không thì đừng mơ được đi học đại học."
Do đó, chị ta dễ dàng dùng danh tính của tôi đi du học. Còn tôi phải ở lại trong nước, học tại một trường đại học tầm thường.
Lúc đó tôi nhường nhịn chỉ vì muốn giữ cho mình một cơ hội được tiếp tục học tập mà thôi. Lí Vãn Tinh có quyền gì mà cho rằng đến bây giờ tôi vẫn phải chịu sự đe dọa của chị ta?
Tuy nhiên, tôi vẫn không phản bác, mặc kệ chị ta mặc đồ, giả vờ giống tôi, đi ra ngoài đón Thẩm Tự.
Kỹ năng diễn xuất của Lí Vãn Tinh phải nói là rất xuất sắc.
Thẩm Tự không chỉ không nhận ra chị ta là đồ giả mạo mà còn rất hài lòng với sự ngoan ngoãn ấy.
Sáng sớm hôm sau, Lí Vãn Tinh mặc bộ đồ mỏng tanh bước ra.
"Tao ngày càng thích Thẩm Tự hơn rồi, anh ấy là người đàn ông dịu dàng nhất mà tao từng gặp đó."
Tôi nghe chị ta khoe khoang vậy cũng chẳng buồn cắt ngang.
Cuối cùng, chị ta nói: "Chẳng biết anh ấy yêu mày thế nào mà lại không nhận ra, sau này anh ấy sẽ là của tao."
Cứ thế tôi thuận lý thành chương đổi trả thân phận với Lí Vãn Tinh.
Sau khi đổi xong chứng minh nhân dân, tôi chuẩn bị co giò bỏ chạy. Nhưng vừa ra đến cửa đã va ngay phải Thẩm Tự.
Ánh mắt anh ta ngái ngủ, tóc mái thì lộn xộn, đang vò đầu bứt tai, nhìn rất vô hại.
Khi thấy tôi, đôi mắt đen của anh ta nheo lại, chậm rãi nói: "A Tinh?"
Ngay tức thì da đầu tôi tê dại. Anh ta nhận ra tôi à?
Đúng vào lúc này, Lí Vãn Tinh vệ sinh cá nhân xong đi ra từ phòng tắm.
Chị ta la lên: "Thẩm Tự!"
Sau đó như gà mẹ bảo vệ con non lao đến ôm chặt cánh tay Thẩm Tự, đề phòng trừng mắt nhìn tôi: "Đây là em gái sinh đôi của em tên Lí Hàm Nguyệt."
Thẩm Tự vẫn nhìn tôi với ánh mắt âm u: "Sao trước đây em chưa từng nói với anh là em có em gái?"
Lí Vãn Tinh vội vàng giải thích: "Em gái em du học ở nước ngoài, hôm nay em ấy mới về."
"Vậy à."
Thẩm Tự trầm ngâm gật đầu, không biết anh ta có tin hay không.
Chỉ có điều cái nhìn chòng chọc như ma quỷ của anh ta khiến mí mắt tôi giật điên cuồng, sợ hãi đến kinh hồn bạt vía.
Thế nhưng ai ngờ, anh ta lại đổi chủ đề, nói: "Vậy chúng ta phải mời em gái bữa cơm chứ."
"Không cần đâu!"
Lời từ chối tôi vẫn chưa kịp nói ra, Lí Vãn Tinh đã từ chối thay tôi.
"Ba mẹ em bảo em ấy phải về nhà ngay, không có thời gian đâu."
"Vậy à?"
Thẩm Tự vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đen sâu thăm thẳm ấy.
Tôi quá hiểu anh ta, siết chặt nắm tay, tôi nén cảm giác hoảng sợ trong lòng lại, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: "Vâng, em phải về nhà trước."
"Tiếc nhỉ." Thẩm Tự tiếc nuối nói.
"Lí Hàm Nguyệt, em mau đi đi!"
Lí Vãn Tinh ra sức dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi.
3.
Tôi cứng người lê bước. Giây phút cánh cửa kia đóng lại, tôi phi như bay về phía thang máy.
Nhưng có ai ngờ thang máy cứ luôn ở trạng thái bận.
Tôi thoáng thấy Thẩm Tự cũng đã ra ngoài, nên vội vã đổi hướng đi về phía cầu thang bộ.
Tuy nhiên, lúc này, phía sau tôi lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của anh ta.
"Thang máy đến rồi, em không vào à? Em gái."
Anh ta còn cố ý nhấn mạnh hai từ "em gái".
Động tác của tôi bị cưỡng chế ngừng lại, miễn cưỡng quay trở lại.
Tôi thấy Thẩm Tự đang nghiêng người đi về phía tôi, hai tay đút túi quần, dửng dưng mỉm cười.
Ánh mắt thờ ơ của anh ta như đang nói với tôi, rất có thể anh ta đã biết mọi chuyện.
Tôi hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh lại, làm bộ rất tự nhiên, mỉm cười nói:
"Em vừa đợi lâu quá mà thang máy không tới, nên mới định đi thang bộ." Thẩm Tự đột nhiên hiểu ra, làm tư thế mời: "Ồ, vậy chúng ta cùng đi nhé."
"Vâng..."
Tôi máy móc bước vào thang máy. Thẩm Tự cũng bước vào, nhấn nút tầng 3, tôi thì nhấn nút tầng 1.
Thời gian thang máy đi xuống chỉ khoảng một hai phút, nhưng cảm giác của tôi lại là một giây dài như một năm.
Hơi thở của Thẩm Tự bao trùm toàn bộ không gian chật hẹp trong thang máy. Hơi thở khiến tôi vừa sợ hãi vừa cảm thấy buồn nôn.
Trực giác mạnh mẽ cho tôi biết có lẽ Thẩm Tự đã biết.
Tôi siết chặt tay, ngay khi thang máy đến tầng 1, tôi vội vã co giò muốn chạy.
Nhưng khoảnh khắc sắp lao ra ngoài ấy, vai tôi bị người ta ấn chặt đẩy về phía sau.
"Rầm!"
Lưng tôi va mạnh vào tường, đau đến suýt xoa. Tôi giả vờ giống Lí Vãn Tinh, tức giận lườm anh ta.
"Anh bị điên à?!"
"Ồ, xin lỗi."
Thẩm Tự nhấc bàn tay với những khớp xương rõ ràng lên khỏi vai tôi, đôi mắt đen trong trẻo của anh ta tràn đầy vẻ trong sáng:
"Anh chỉ muốn nói với em là anh có xe, anh có thể đưa em về."
Fuck.
Anh ta tính đưa tôi đi chết à?
Trong vài giây ngắn ngủi, nội tâm tôi đã chửi anh ta lên bờ xuống ruộng. Ngay cả tám đời tổ tiên của anh ta cũng không thoát, vẻ mặt tôi càng tỏ ra tức giận hơn.
"Thần kinh à! Giữ khoảng cách với em vợ là yêu cầu đạo đức cơ bản nhất đấy. Anh còn là giảng viên nữa chứ! Sống bao năm, anh ăn *** sống đấy à?"
Tôi vừa xoa bóp cái vai đau vừa mắng mỏ đi ra khỏi thang máy.
Tính tình của Lí Vãn Tinh là như vậy, thích gì làm nấy.
Nếu làm chị ta không vui thì bất kể thời gian và hoàn cảnh, chị ta sẽ quát tháo chửi mắng như một thói quen. Trước đây tôi thấy chị ta phẩm chất kém. Nhưng hôm nay lại cảm thấy vô cùng sảng khoái!