Chương : 48
Mãi đến lúc cơm nước xong xuôi nhưng mặt Mạnh Vân vẫn còn nóng bừng bừng.
Những lời mà anh đã nói, nếu chỉ nói thầm thì không sao, nhưng Lục Dã lại nói nghiêm túc ngay trước mặt bố mẹ nuôi... Cô vẫn không thích ứng được.
Mà đương nhiên là bố mẹ nuôi của Mạnh Vân đều vô cùng hài lòng, vừa nhìn liếc mắt một cái cũng đủ hiểu.
"Nào nào nào, ăn nhiều một chút, cháu đừng khách sáo, cứ coi như đang ở nhà nhé."
"Cảm ơn bác trai, cảm ơn bác gái."
Từ Cầm nhìn thấy hai người tình cảm nồng nàn đang ngồi cạnh nhau thì đột nhiên trong lòng bà lại dâng lên cảm xúc tự hào.
Mạnh Vân của bọn họ... Đã lớn như vậy rồi.
Lớn lên duyên dáng đáng yêu, lại hiểu chuyện, bây giờ còn có một bạn trai ưu tú như vậy.
Mắt của Từ Cầm hơi ướt, nhưng bà vẫn dịu dàng mỉm cười, "Hai đứa đã đi gặp bố mẹ của Vân Vân chưa?"
Bà vừa dứt lời thì bầu không khí trên bàn ăn liền trở nên tĩnh lặng.
Tay Mạnh Vân khựng lại, cô ngưng cười, liếc mắt với Lục Dã một cái.
Lục Dã cười một tiếng, "Vẫn chưa có dịp đến ạ, Vân Vân nói muốn gặp hai bác nên bọn cháu mới về đây trước."
Hai mắt Từ Cầm liền sáng lên, bà gật đầu, "Từ nhỏ Vân Vân đã rất hiểu chuyện, cũng rất hiếu thảo..."
Bà còn định nói gì nữa thì bố nuôi ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời của bà.
"Hôm nay là ngày vui, đừng nhắc đến người ngoài."
Từ Cầm nghe xong thì có chút không vui, "Đó là bố mẹ của Vân Vân, sao lại là người ngoài?"
"Không phải người ngoài thì là người trong nhà à?"
"Lão Ngô! Ông nói cái gì thế! Con cái còn đang ngồi đây..."
Bố nuôi đột nhiên tức giận, ông đặt mạnh đôi đũa xuống, "Biết là con còn ngồi đây thì bà hỏi nó nhiều như thế để làm gì? Bà làm vậy Vân Vân nó sẽ nghĩ thế nào? Bà không nói thì Vân Vân cũng sẽ hiếu thảo với bà, không cần phải đi so sánh với người ngoài!"
Từ Cầm ấp úng há hốc miệng, mặt bà đỏ lên, không thể dịu dàng nổi nữa, "Trong mắt ông, tôi là loại người đấy à?!"
"Vậy sao bà lại nói như thế? Lúc trước nhà người ta còn gọi điện nói muốn Vân Vân giúp, vì sao bà lại gọi cho Vân Vân, thuyết phục con bé giúp người ta hả? Bà không biết tình cảnh của con bé lúc này sao? Bà có biết bọn họ thấy thoải mái lắm không?..."
"Nhà người ta? Đấy là em trai tôi!"
Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân nhìn thấy Từ Cầm nổi nóng như thế, cô luống cuống chân tay, "Mẹ nuôi..."
Cô vừa nói, Từ Cầm liền bình tĩnh lại, bà miễn cưỡng cười một cái, sau đó nhìn về phía Lục Dã, sau đó lại nhìn Mạnh Vân một cái.
"Dọa đến hai đứa rồi à?"
"Bác gái..."
"Không sao." Từ Cầm đứng dậy, "Chắc Lục Dã cũng mệt rồi phải không? Lát nữa bác sẽ dọn phòng cho cháu, cháu ngủ bố nuôi của con bé có được không?"
Lục Dã cũng vội vàng đứng lên, "Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, cháu sang khách sạn ở bên cạnh cũng được ạ."
"Như vậy sao được, cháu đã vất vả đến đây mà, nếu không chê chật chội thì ở lại đi, ngày mai bác bảo Vân Vân đưa cháu ra ngoài đi dạo."
Từ Cầm đã nói vậy rồi thì Lục Dã cũng không tiện từ chối, anh vội vàng đồng ý.
Chỉ là bố nuôi của Mạnh Vân vẫn còn tức giận, có lẽ hai người vẫn còn chuyện phải giải quyết nên liền bảo Mạnh Vân và Lục Dã ra ngoài đi mấy vòng để tiêu cơm.
"Chợ đêm gần đây cũng nhiều thứ hay lắm, để Vân Vân dẫn cháu đi đi."
Mạnh Vân và Lục Dã liếc mắt nhìn nhau, "Bố nuôi, hay là cứ để con giúp mẹ nuôi rửa bát đi..."
"Không cần đâu, mau ra ngoài đi, ở nhà cũng gò bó lắm. Chờ mẹ dọn dẹp xong, hai đứa về tắm rửa là đi ngủ được rồi."
Thế là hai con người đều bị đẩy ra khỏi cửa.
Mạnh Vân không đi vội, cô dựa vào cửa một lúc, quả nhiên sau đó từ bên trong đã vang lên tiếng cãi vã.
Chỉ là với tính cách của Từ Cầm, cho dù bà có bị kích động thì cũng sẽ không bao giờ chửi um lên. Giọng điệu của bà vẫn chậm rãi như cũ, không có điểm gì khác thường, nhưng nếu là người quen thì chỉ nghe thôi cũng có thể biết được bà đang rất tức giận.
Lục Dã cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.
Anh liếc mắt nhìn Mạnh Vân một cái, Mạnh Vân lại cắn môi, sắc mặt không tốt cho lắm.
Lục Dã thở dài, anh ôm bả vai cô, dứt khoát ôm nửa người kéo cô đi ra ngoài.
Mạnh Vân để mặc cho anh ôm lấy mình, cô ngây người một hồi lâu, lúc này mới từ từ nói: "Em... Đều do em không tốt..."
Thật ra cô cũng không biết rõ là cô sai ở đâu, nhưng sự thật bố mẹ nuôi đang cãi nhau là do cô.
Bao năm rồi, cô còn chưa từng thấy hai người đỏ mặt nữa là cãi nhau to như vậy. Nếu không phải do cô, thì chuyện này có lẽ đã không xảy ra.
Mạnh Vân cảm thấy chuyện cô từ chối Lý Nhất Tranh không có gì là sai, chỉ là cô làm vậy thì những người quan tâm cô, bố mẹ nuôi lại không vui, cô...
Lục Dã biết cô ngốc này lại đang bế tắc, anh liền duỗi tay nhẹ nhàng túm túm tóc của cô lên, "Bối nồi hiệp?"*
*Bối nồi hiệp (背锅侠): Chuyên gia đội nồi, chuyên gia gánh đòn đó =)) Mọi người có thể copy từ tiếng trung sau đó search gg, sẽ ra một loạt meme hài lắm nha.
"Gì cơ?" Mạnh Vân ngẩng đầu lên.
"Anh nói là cô ngốc của chúng ta lại phải làm chuyên gia đội nồi rồi." Lục Dã cười, anh cọ mặt của mình vào mặt cô, "Có phải em lại cảm thấy là do em không tốt không? Em thấy có lỗi với bác trai bác gái sao?"
"..."
"Cô gái ngốc. Em tốt như vậy, bác trai rất thương em, bác gái lại không nỡ xa em... Đúng là con gái, ai cũng đều khẩu thị tâm phi*, nếu em nói em đã quên bố mẹ ruột thì có khi bác gái còn vui hơn đấy."
*Khẩu thị tâm phi (口是心非): Ý là miệng thì nói nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Mạnh Vân không vui, "Sao anh có thể nói mẹ nuôi như vậy..."
Ở trong lòng cô, Từ Cầm là người vừa dịu dàng vừa hiền lành, sánh ngang với thánh mẫu giáng thế. Thật ra suy nghĩ của Lục Dã cũng không có gì sai, mẹ nuôi cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Lục Dã sờ sờ mũi, anh nói, "Xin lỗi, nhưng mà mẹ nuôi của em là gì của bố mẹ em vậy? Ban nãy có nghe bác gái nói là... chị của bố em? Vậy tại sao bác gái không phải họ Mạnh?"
"A... Ừm, chuyện này, thật ra em cũng không rõ lắm, nhưng em có nghe mẹ nuôi nói qua, kiểu như ở thời của ông bà nội, ông nội là con rể, con gái đầu là mẹ nuôi sẽ theo họ của ông nội, còn con trai thứ hai sẽ theo họ của bà nội." (Đau đầu quá ==")
Giống như là một tập tục xấu vậy.
Đây là lần đầu tiên Lục Dã nghe đến chuyện này, nhưng anh cũng không hề khinh thường, chỉ giống như mới biết thêm một chuyện mới, "Cũng không trách được."
"Vậy nên gia đình của em rất lộn xộn, cô dì, còn có những người khác... Bởi vì xưng hô như vậy sẽ rất lẫn lộn, vẫn nên gọi là bố mẹ nuôi thì thân thiết hơn."
Mạnh Vân giải thích vài câu, tâm trạng cũng tốt lên một chút, động tác cơ thể cũng được thả lỏng hơn.
Đúng lúc này cô chợt nhớ ra một chuyện.
"Lục Dã, có phải anh đã gặp... mẹ của em rồi không?"
Nếu không phải vậy thì anh làm gì mà Lý Nhất Tranh lại đồng ý đi về? Chỉ dựa vào mỗi Mạnh Văn Kiệt thôi sao? Có thể sao?
Lục Dã sờ sờ mũi, anh cố tình nói lảng sang chuyện khác, "Không phải em muốn đi chợ đêm sao?"
"Lục Dã."
"Được rồi." Lục Dã ủ rũ, "Đã gặp rồi."
Trong lòng Mạnh Vân dường như thắt lại.
Cô vừa muốn biết rốt cuộc Lục Dã đã nói gì, nhưng cũng vừa không muốn biết anh đã hứa với bà ấy cái gì.
Con người ta khi yêu đương ai cũng muốn trưng ra những điểm tốt đẹp nhất của bản thân cho người mình yêu xem, chỉ là hai người bọn họ dường như vẫn còn chỗ kì quái, ngay từ lúc chưa xác định rõ quan hệ yêu đương thì cô đã giống như một người vô tích sự, chuyện gia đình chẳng ra làm sao cũng phơi bày hết trước mặt Lục Dã.
Mạnh Vân không biết anh nghĩ thế nào, càng không có dũng khí để hỏi anh.
Cô muốn biết Lục Dã đã vì cô mà làm cái gì, nhưng mặt khác lại không muốn biết Lý Nhất Tranh đã nói gì với anh.
Lục Dã nắm chặt tay cô, "Anh nói anh là bạn trai của em."
"... Sau đó thì sao?"
"Sau đó hả, không có sau đó, Lục Dã ca ca của em gặp được người mình yêu rồi, em nói xem như vậy thì có bà mẹ nào mà không thích anh cơ chứ?"
Mạnh Vân nghe anh nói vậy thì bật cười một tiếng, sau đó lại cảm thấy không đúng lắm nên liền ngưng lại.
"Tóm lại là nói cái gì hả?"
"Thật sự không có gì mà, cũng không phải yêu cầu quá cao đâu, em đừng lo lắng."
Giọng điệu của Lục Dã lại vô cùng nghiêm túc, khiến cho người khác cảm thấy có thể tin tưởng được.
Mạnh Vân nhẹ nhàng thở ra, "... Ai lo lắng cho anh chứ."
Hai người đi dạo về thì cũng là giờ đi ngủ, vệ sinh cá nhân xong được một lúc thì Mạnh Vân cũng lên giường.
Một lúc sau Từ Cầm dọn dẹp xong thì nhẹ nhàng nằm lên giường.
Mạnh Vân gọi nhỏ một tiếng: "Mẹ nuôi."
Từ Cầm khựng lại, "Con chưa ngủ à."
"Vâng."
Từ Cầm nằm xuống bên cạnh cô, bà nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mạnh Vân theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
"Vân Vân, nói chuyện với mẹ nuôi một lúc đi, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện như vậy."
Nghe được lời này Mạnh Vân vô cùng xúc động.
Lúc Mạnh Vân vừa đến nhà Từ Cầm, con người cô vô cùng tiêu cực. Bởi vì khi ấy cô còn nhỏ, không thể tin được bản thân mình bị bố mẹ ruột bỏ rơi, càng cảm thấy giống như mình bị thế giới này vứt bỏ.
Vậy nên Từ Cầm đã ngủ cùng với cô suốt một tháng, mỗi tối đều ngồi cạnh nhìn cô làm bài tập, mỗi đêm bà đều làm bữa ăn khuya với một cốc sữa bò cho cô, còn nằm trên giường giám sát cô học thuộc từ đơn.
Cho đến bây giờ Mạnh Vân vẫn nhớ lúc ấy Từ Cầm đã nói gì mà khiến cô sửa cách gọi, gọi hai người họ là "Bố nuôi và mẹ nuôi".
Bà nói: "Vân Vân, con chính là con của mẹ. Vậy nên đừng nghĩ rằng trên thế giới này không còn ai thương yêu con, con càng như vậy thì sẽ làm người thương yêu con thấy đau lòng."
Rõ ràng trong lời nói có chỗ sai, nhưng Từ Cầm lại nói một cách vô cùng dịu dàng, bà không hề thấy xấu hổ mà lời nói lại rất cảm động.
"Nói chuyện như thế này, cứ như là mười mấy năm trước ấy."
"Mẹ nuôi..."
Từ Cầm nhẹ nhàng cười một tiếng, "Vẫn còn trách mẹ nuôi sao?"
Mạnh Vân mở to hai mắt, "Không đâu, sao con có thể trách mẹ nuôi..."
"Trách mẹ nuôi luôn nhắc đến bố mẹ con sao?"
Mạnh Vân im lặng trong chốc lát, khó khăn lắm cô mới mở miệng được, "Không có, con biết mẹ nuôi vì muốn tốt cho con."
Trong màn đêm, Từ Cầm duỗi tay xoa đầu cô, tựa như hồi nhỏ, bà dịu dàng vuốt ve Mạnh Vân bé bỏng kia.
"Mẹ nuôi không muốn Vân Vân quên đi bố mẹ ruột, không phải vì mẹ có tâm tư gì, cũng không phải vì bố con là em trai của mẹ." Dù có muốn hay không thì bà cũng phải thừa nhận rằng mình cũng đã già, không thể làm chỗ dựa cho Tiểu Mạnh Vân nữa, cũng không thể ôm trọn cô vào trong ngực.
"Bởi vì Vân Vân quá tốt, mẹ nuôi không hi vọng Vân Vân biến thành một người lạnh nhạt, cũng không muốn Vân Vân cả ngày chỉ nghĩ đến hận thù."
"..."
"Nếu là như vậy, thì thà rằng Vân Vân của chúng ta cứ trở thành một người thiện lương tốt bụng thì hơn."
Mạnh Vân hít mũi, "Mẹ nuôi..."
"Nhưng bố nuôi của con lại sợ rằng con quá tốt bụng sẽ bị người ta bắt nạt, cho nên mới trách mẹ. Cũng là mẹ không tốt, không nghĩ đến cảm giác của Vân Vân." Từ Cầm thở dài, "Thật ra bố mẹ không phải là chưa từng nghĩ đến, khi Vân Vân trưởng thành thì sẽ tự có suy nghĩ của riêng mình, không cần mẹ phải nhắc nhở nhiều như vậy."
"Hơn nữa, bây giờ con còn có bạn trai hiền lành chu đáo. Lục Dã rất tốt, bố mẹ nuôi đều rất hài lòng."
Mạnh Vân không nói lời nào.
"Bố mẹ đều đã già rồi... Sau này quãng đời còn lại, Vân Vân của bố mẹ sẽ có người tốt hơn đến bảo vệ con, sẽ có người chiếu cố, giúp đỡ con, để Vân Vân có thể vui vẻ hạnh phúc." Từ Cầm dịu dàng xoa đầu cô, "Về sau cũng đừng có quên bố mẹ nuôi đấy, Vân Vân ngoan của chúng ta."
Những lời mà anh đã nói, nếu chỉ nói thầm thì không sao, nhưng Lục Dã lại nói nghiêm túc ngay trước mặt bố mẹ nuôi... Cô vẫn không thích ứng được.
Mà đương nhiên là bố mẹ nuôi của Mạnh Vân đều vô cùng hài lòng, vừa nhìn liếc mắt một cái cũng đủ hiểu.
"Nào nào nào, ăn nhiều một chút, cháu đừng khách sáo, cứ coi như đang ở nhà nhé."
"Cảm ơn bác trai, cảm ơn bác gái."
Từ Cầm nhìn thấy hai người tình cảm nồng nàn đang ngồi cạnh nhau thì đột nhiên trong lòng bà lại dâng lên cảm xúc tự hào.
Mạnh Vân của bọn họ... Đã lớn như vậy rồi.
Lớn lên duyên dáng đáng yêu, lại hiểu chuyện, bây giờ còn có một bạn trai ưu tú như vậy.
Mắt của Từ Cầm hơi ướt, nhưng bà vẫn dịu dàng mỉm cười, "Hai đứa đã đi gặp bố mẹ của Vân Vân chưa?"
Bà vừa dứt lời thì bầu không khí trên bàn ăn liền trở nên tĩnh lặng.
Tay Mạnh Vân khựng lại, cô ngưng cười, liếc mắt với Lục Dã một cái.
Lục Dã cười một tiếng, "Vẫn chưa có dịp đến ạ, Vân Vân nói muốn gặp hai bác nên bọn cháu mới về đây trước."
Hai mắt Từ Cầm liền sáng lên, bà gật đầu, "Từ nhỏ Vân Vân đã rất hiểu chuyện, cũng rất hiếu thảo..."
Bà còn định nói gì nữa thì bố nuôi ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời của bà.
"Hôm nay là ngày vui, đừng nhắc đến người ngoài."
Từ Cầm nghe xong thì có chút không vui, "Đó là bố mẹ của Vân Vân, sao lại là người ngoài?"
"Không phải người ngoài thì là người trong nhà à?"
"Lão Ngô! Ông nói cái gì thế! Con cái còn đang ngồi đây..."
Bố nuôi đột nhiên tức giận, ông đặt mạnh đôi đũa xuống, "Biết là con còn ngồi đây thì bà hỏi nó nhiều như thế để làm gì? Bà làm vậy Vân Vân nó sẽ nghĩ thế nào? Bà không nói thì Vân Vân cũng sẽ hiếu thảo với bà, không cần phải đi so sánh với người ngoài!"
Từ Cầm ấp úng há hốc miệng, mặt bà đỏ lên, không thể dịu dàng nổi nữa, "Trong mắt ông, tôi là loại người đấy à?!"
"Vậy sao bà lại nói như thế? Lúc trước nhà người ta còn gọi điện nói muốn Vân Vân giúp, vì sao bà lại gọi cho Vân Vân, thuyết phục con bé giúp người ta hả? Bà không biết tình cảnh của con bé lúc này sao? Bà có biết bọn họ thấy thoải mái lắm không?..."
"Nhà người ta? Đấy là em trai tôi!"
Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân nhìn thấy Từ Cầm nổi nóng như thế, cô luống cuống chân tay, "Mẹ nuôi..."
Cô vừa nói, Từ Cầm liền bình tĩnh lại, bà miễn cưỡng cười một cái, sau đó nhìn về phía Lục Dã, sau đó lại nhìn Mạnh Vân một cái.
"Dọa đến hai đứa rồi à?"
"Bác gái..."
"Không sao." Từ Cầm đứng dậy, "Chắc Lục Dã cũng mệt rồi phải không? Lát nữa bác sẽ dọn phòng cho cháu, cháu ngủ bố nuôi của con bé có được không?"
Lục Dã cũng vội vàng đứng lên, "Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, cháu sang khách sạn ở bên cạnh cũng được ạ."
"Như vậy sao được, cháu đã vất vả đến đây mà, nếu không chê chật chội thì ở lại đi, ngày mai bác bảo Vân Vân đưa cháu ra ngoài đi dạo."
Từ Cầm đã nói vậy rồi thì Lục Dã cũng không tiện từ chối, anh vội vàng đồng ý.
Chỉ là bố nuôi của Mạnh Vân vẫn còn tức giận, có lẽ hai người vẫn còn chuyện phải giải quyết nên liền bảo Mạnh Vân và Lục Dã ra ngoài đi mấy vòng để tiêu cơm.
"Chợ đêm gần đây cũng nhiều thứ hay lắm, để Vân Vân dẫn cháu đi đi."
Mạnh Vân và Lục Dã liếc mắt nhìn nhau, "Bố nuôi, hay là cứ để con giúp mẹ nuôi rửa bát đi..."
"Không cần đâu, mau ra ngoài đi, ở nhà cũng gò bó lắm. Chờ mẹ dọn dẹp xong, hai đứa về tắm rửa là đi ngủ được rồi."
Thế là hai con người đều bị đẩy ra khỏi cửa.
Mạnh Vân không đi vội, cô dựa vào cửa một lúc, quả nhiên sau đó từ bên trong đã vang lên tiếng cãi vã.
Chỉ là với tính cách của Từ Cầm, cho dù bà có bị kích động thì cũng sẽ không bao giờ chửi um lên. Giọng điệu của bà vẫn chậm rãi như cũ, không có điểm gì khác thường, nhưng nếu là người quen thì chỉ nghe thôi cũng có thể biết được bà đang rất tức giận.
Lục Dã cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này.
Anh liếc mắt nhìn Mạnh Vân một cái, Mạnh Vân lại cắn môi, sắc mặt không tốt cho lắm.
Lục Dã thở dài, anh ôm bả vai cô, dứt khoát ôm nửa người kéo cô đi ra ngoài.
Mạnh Vân để mặc cho anh ôm lấy mình, cô ngây người một hồi lâu, lúc này mới từ từ nói: "Em... Đều do em không tốt..."
Thật ra cô cũng không biết rõ là cô sai ở đâu, nhưng sự thật bố mẹ nuôi đang cãi nhau là do cô.
Bao năm rồi, cô còn chưa từng thấy hai người đỏ mặt nữa là cãi nhau to như vậy. Nếu không phải do cô, thì chuyện này có lẽ đã không xảy ra.
Mạnh Vân cảm thấy chuyện cô từ chối Lý Nhất Tranh không có gì là sai, chỉ là cô làm vậy thì những người quan tâm cô, bố mẹ nuôi lại không vui, cô...
Lục Dã biết cô ngốc này lại đang bế tắc, anh liền duỗi tay nhẹ nhàng túm túm tóc của cô lên, "Bối nồi hiệp?"*
*Bối nồi hiệp (背锅侠): Chuyên gia đội nồi, chuyên gia gánh đòn đó =)) Mọi người có thể copy từ tiếng trung sau đó search gg, sẽ ra một loạt meme hài lắm nha.
"Gì cơ?" Mạnh Vân ngẩng đầu lên.
"Anh nói là cô ngốc của chúng ta lại phải làm chuyên gia đội nồi rồi." Lục Dã cười, anh cọ mặt của mình vào mặt cô, "Có phải em lại cảm thấy là do em không tốt không? Em thấy có lỗi với bác trai bác gái sao?"
"..."
"Cô gái ngốc. Em tốt như vậy, bác trai rất thương em, bác gái lại không nỡ xa em... Đúng là con gái, ai cũng đều khẩu thị tâm phi*, nếu em nói em đã quên bố mẹ ruột thì có khi bác gái còn vui hơn đấy."
*Khẩu thị tâm phi (口是心非): Ý là miệng thì nói nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Mạnh Vân không vui, "Sao anh có thể nói mẹ nuôi như vậy..."
Ở trong lòng cô, Từ Cầm là người vừa dịu dàng vừa hiền lành, sánh ngang với thánh mẫu giáng thế. Thật ra suy nghĩ của Lục Dã cũng không có gì sai, mẹ nuôi cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Lục Dã sờ sờ mũi, anh nói, "Xin lỗi, nhưng mà mẹ nuôi của em là gì của bố mẹ em vậy? Ban nãy có nghe bác gái nói là... chị của bố em? Vậy tại sao bác gái không phải họ Mạnh?"
"A... Ừm, chuyện này, thật ra em cũng không rõ lắm, nhưng em có nghe mẹ nuôi nói qua, kiểu như ở thời của ông bà nội, ông nội là con rể, con gái đầu là mẹ nuôi sẽ theo họ của ông nội, còn con trai thứ hai sẽ theo họ của bà nội." (Đau đầu quá ==")
Giống như là một tập tục xấu vậy.
Đây là lần đầu tiên Lục Dã nghe đến chuyện này, nhưng anh cũng không hề khinh thường, chỉ giống như mới biết thêm một chuyện mới, "Cũng không trách được."
"Vậy nên gia đình của em rất lộn xộn, cô dì, còn có những người khác... Bởi vì xưng hô như vậy sẽ rất lẫn lộn, vẫn nên gọi là bố mẹ nuôi thì thân thiết hơn."
Mạnh Vân giải thích vài câu, tâm trạng cũng tốt lên một chút, động tác cơ thể cũng được thả lỏng hơn.
Đúng lúc này cô chợt nhớ ra một chuyện.
"Lục Dã, có phải anh đã gặp... mẹ của em rồi không?"
Nếu không phải vậy thì anh làm gì mà Lý Nhất Tranh lại đồng ý đi về? Chỉ dựa vào mỗi Mạnh Văn Kiệt thôi sao? Có thể sao?
Lục Dã sờ sờ mũi, anh cố tình nói lảng sang chuyện khác, "Không phải em muốn đi chợ đêm sao?"
"Lục Dã."
"Được rồi." Lục Dã ủ rũ, "Đã gặp rồi."
Trong lòng Mạnh Vân dường như thắt lại.
Cô vừa muốn biết rốt cuộc Lục Dã đã nói gì, nhưng cũng vừa không muốn biết anh đã hứa với bà ấy cái gì.
Con người ta khi yêu đương ai cũng muốn trưng ra những điểm tốt đẹp nhất của bản thân cho người mình yêu xem, chỉ là hai người bọn họ dường như vẫn còn chỗ kì quái, ngay từ lúc chưa xác định rõ quan hệ yêu đương thì cô đã giống như một người vô tích sự, chuyện gia đình chẳng ra làm sao cũng phơi bày hết trước mặt Lục Dã.
Mạnh Vân không biết anh nghĩ thế nào, càng không có dũng khí để hỏi anh.
Cô muốn biết Lục Dã đã vì cô mà làm cái gì, nhưng mặt khác lại không muốn biết Lý Nhất Tranh đã nói gì với anh.
Lục Dã nắm chặt tay cô, "Anh nói anh là bạn trai của em."
"... Sau đó thì sao?"
"Sau đó hả, không có sau đó, Lục Dã ca ca của em gặp được người mình yêu rồi, em nói xem như vậy thì có bà mẹ nào mà không thích anh cơ chứ?"
Mạnh Vân nghe anh nói vậy thì bật cười một tiếng, sau đó lại cảm thấy không đúng lắm nên liền ngưng lại.
"Tóm lại là nói cái gì hả?"
"Thật sự không có gì mà, cũng không phải yêu cầu quá cao đâu, em đừng lo lắng."
Giọng điệu của Lục Dã lại vô cùng nghiêm túc, khiến cho người khác cảm thấy có thể tin tưởng được.
Mạnh Vân nhẹ nhàng thở ra, "... Ai lo lắng cho anh chứ."
Hai người đi dạo về thì cũng là giờ đi ngủ, vệ sinh cá nhân xong được một lúc thì Mạnh Vân cũng lên giường.
Một lúc sau Từ Cầm dọn dẹp xong thì nhẹ nhàng nằm lên giường.
Mạnh Vân gọi nhỏ một tiếng: "Mẹ nuôi."
Từ Cầm khựng lại, "Con chưa ngủ à."
"Vâng."
Từ Cầm nằm xuống bên cạnh cô, bà nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mạnh Vân theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
"Vân Vân, nói chuyện với mẹ nuôi một lúc đi, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện như vậy."
Nghe được lời này Mạnh Vân vô cùng xúc động.
Lúc Mạnh Vân vừa đến nhà Từ Cầm, con người cô vô cùng tiêu cực. Bởi vì khi ấy cô còn nhỏ, không thể tin được bản thân mình bị bố mẹ ruột bỏ rơi, càng cảm thấy giống như mình bị thế giới này vứt bỏ.
Vậy nên Từ Cầm đã ngủ cùng với cô suốt một tháng, mỗi tối đều ngồi cạnh nhìn cô làm bài tập, mỗi đêm bà đều làm bữa ăn khuya với một cốc sữa bò cho cô, còn nằm trên giường giám sát cô học thuộc từ đơn.
Cho đến bây giờ Mạnh Vân vẫn nhớ lúc ấy Từ Cầm đã nói gì mà khiến cô sửa cách gọi, gọi hai người họ là "Bố nuôi và mẹ nuôi".
Bà nói: "Vân Vân, con chính là con của mẹ. Vậy nên đừng nghĩ rằng trên thế giới này không còn ai thương yêu con, con càng như vậy thì sẽ làm người thương yêu con thấy đau lòng."
Rõ ràng trong lời nói có chỗ sai, nhưng Từ Cầm lại nói một cách vô cùng dịu dàng, bà không hề thấy xấu hổ mà lời nói lại rất cảm động.
"Nói chuyện như thế này, cứ như là mười mấy năm trước ấy."
"Mẹ nuôi..."
Từ Cầm nhẹ nhàng cười một tiếng, "Vẫn còn trách mẹ nuôi sao?"
Mạnh Vân mở to hai mắt, "Không đâu, sao con có thể trách mẹ nuôi..."
"Trách mẹ nuôi luôn nhắc đến bố mẹ con sao?"
Mạnh Vân im lặng trong chốc lát, khó khăn lắm cô mới mở miệng được, "Không có, con biết mẹ nuôi vì muốn tốt cho con."
Trong màn đêm, Từ Cầm duỗi tay xoa đầu cô, tựa như hồi nhỏ, bà dịu dàng vuốt ve Mạnh Vân bé bỏng kia.
"Mẹ nuôi không muốn Vân Vân quên đi bố mẹ ruột, không phải vì mẹ có tâm tư gì, cũng không phải vì bố con là em trai của mẹ." Dù có muốn hay không thì bà cũng phải thừa nhận rằng mình cũng đã già, không thể làm chỗ dựa cho Tiểu Mạnh Vân nữa, cũng không thể ôm trọn cô vào trong ngực.
"Bởi vì Vân Vân quá tốt, mẹ nuôi không hi vọng Vân Vân biến thành một người lạnh nhạt, cũng không muốn Vân Vân cả ngày chỉ nghĩ đến hận thù."
"..."
"Nếu là như vậy, thì thà rằng Vân Vân của chúng ta cứ trở thành một người thiện lương tốt bụng thì hơn."
Mạnh Vân hít mũi, "Mẹ nuôi..."
"Nhưng bố nuôi của con lại sợ rằng con quá tốt bụng sẽ bị người ta bắt nạt, cho nên mới trách mẹ. Cũng là mẹ không tốt, không nghĩ đến cảm giác của Vân Vân." Từ Cầm thở dài, "Thật ra bố mẹ không phải là chưa từng nghĩ đến, khi Vân Vân trưởng thành thì sẽ tự có suy nghĩ của riêng mình, không cần mẹ phải nhắc nhở nhiều như vậy."
"Hơn nữa, bây giờ con còn có bạn trai hiền lành chu đáo. Lục Dã rất tốt, bố mẹ nuôi đều rất hài lòng."
Mạnh Vân không nói lời nào.
"Bố mẹ đều đã già rồi... Sau này quãng đời còn lại, Vân Vân của bố mẹ sẽ có người tốt hơn đến bảo vệ con, sẽ có người chiếu cố, giúp đỡ con, để Vân Vân có thể vui vẻ hạnh phúc." Từ Cầm dịu dàng xoa đầu cô, "Về sau cũng đừng có quên bố mẹ nuôi đấy, Vân Vân ngoan của chúng ta."