Chương : 39
Đây cũng không phải lần đầu tiên cái tên Việt Lan xuất hiện.
Chỉ là sau chuyện đám lưu manh thì Mạnh Vân đã tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu.
Bây giờ Cừ Ý đột nhiên lại nhắc đến, cô theo phản xạ tự nhiên hơi nhíu mày một chút.
“Tớ biết, là đàn em khóa dưới của Lục Dã.”
Cừ Ý nhẹ nhàng cười, “Ông nội của Việt Lan, Việt Tú Hà từng là bác sĩ chuyên khoa mắt nổi tiếng nhất thành phố, trước khi ông ấy nghỉ hưu thì rất có tiếng tăm trong ngành.”
“…”
Chuyện này thì liên quan gì đến cô?
Mạnh Vân ngẩng đầu, hơi khó hiểu nhìn Cừ Ý.
“Việt gia cũng giống Lục gia, đều là gia đình truyền thống hành nghề y có bối cảnh, mà hai nhà cũng quen biết nhau nữa. Lúc trước Việt Lan móc nối vài vòng, sau đó lấy được địa chỉ của chồng tớ, còn muốn mời tớ một bữa.”
“Tớ với cô ấy chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết, lúc cô ấy nhập học thì tớ đã ra trường lâu rồi, cậu nghĩ xem người ta mời tớ đi ăn một bữa là vì cái gì?”
Mạnh Vân suy nghĩ một hồi.
Cừ Ý cong cong đôi mắt, “Tớ không đi.”
Dừng một chút, “Nhưng mà, có lẽ là vì cậu. Tớ nghe nói hai năm trước Việt Tú Hà đã muốn giới thiệu Việt Lan cho Lục Dã, chẳng qua nhà Lục Dã lại không muốn để ý. Lần này cậu xuất hiện thì Việt Lan bắt đầu đi khắp nơi dò hỏi tin tức…”
Bỗng dưng Mạnh Vân lại nhớ đến khuôn mặt thanh tú và dáng người mảnh khảnh của cô ấy.
Việt Lan ấy à.
Chỉ là cô lại không ngờ là Cừ Ý lại nói chuyện này với cô.
“Tớ nghĩ dù sao thì chúng ta cũng từng là bạn học, tớ cũng nên giúp cậu một chút.” Sau đó Cừ Ý lại nhẹ nhàng cười, “Một phần cũng vì muốn cảm ơn cậu vì không có thành kiến với chuyện của tớ, những lời hôm đó, tớ đã nghe thấy rồi.”
Mạnh Vân cắn môi, “Xin lỗi…”
Bàn tán sau lưng mà bị nghe được thì đương nhiên là chuyện lớn rồi, xấu hổ chết mất. Ý của cậu ấy là muốn nói Qúy Hiểu Thích đây mà, dù sao thì Qúy Hiểu Thích cũng là bạn thân của cô, lúc bàn tán lại bị Cừ Ý biết được, cô không phải người nói nhưng cũng thấy ngượng thay.
“Không sao đâu, tớ cũng nghe quen rồi.” Cừ Ý cầm đôi đũa lên, “Ăn cơm đi, tớ cũng đói rồi.”
…
Thời tiết của tháng bảy cực kì khô nóng, ve sầu trên cây kêu râm ran đến đau cả đầu.
Vốn dĩ Cừ Ý muốn đưa Mạnh Vân về nhà nhưng lại bị cô nhất quyết từ chối.
Mạnh Vân đi bộ một mình trên đường, mà mới đi được mấy bước thì mồ hôi đã đổ như tắm.
Cô lấy gói khăn giấy từ trong túi ra, trong đầu vẫn còn nghĩ đến chuyện của Việt Lan.
Việt Lan… với Lục Dã là môn đăng hộ đối, cô ấy lại thích Lục Dã, thậm chí còn rất thân với nhà anh ấy.
Thật ra thì nhìn kiểu gì cũng thấy hai người vô cùng xứng đôi.
Chỉ là hiện tại ngày nào Lục Dã cũng dỗ dành cô, lời ngon tiếng ngọt lại ra vào đúng chỗ, làm cho Mạnh Vân càng ngày càng cảm thấy tin tưởng vào tình cảm của hai người.
Cô đi du học ba năm đã không làm được chuyện gì ra hồn, mà bây giờ khi trở về thì càng không.
Đành mặc kệ ai muốn nói gì thì nói vậy.
Mãi cho đến lúc về tới nhà thì Mạnh Vân mới phát hiện ra thỏi son của mình đã biến mất tiêu.
Cô bỏ các thứ trong túi ra bàn, tìm đi tìm lại mấy lần nhưng vẫn không thấy, có lẽ là lúc lấy giấy ăn ra thì thỏi son cũng bị lôi ra theo, chắc đã rơi ở trên đường rồi.
Mạnh Vân hơi đau lòng, cô bĩu môi đành nhắn tin cho Qúy Hiểu Thích.
Mà Qúy Hiểu Thích cũng trả lời lại rất nhanh, mấy giây sau đã thấy tin nhắn, “Mua cái mới đi! Vừa đúng lúc còn gì! Mất cái cũ mà không mua cái mới thì còn đau lòng hơn!”
“…”
Qúy Hiểu Thích vẫn hào phóng như hồi xưa, Mạnh Vân đang buồn muốn chết nhưng khi nhìn thấy lời cô ấy nói thì liền bật cười.
Cô nghĩ nghĩ, sau đó lại mở vòng bạn bè của Qúy Hiểu Thích ra xem.
Bình thường Qúy Hiểu Thích rất thích chia sẻ các thứ, vào những lúc không có gì làm, cô ấy có thể đăng đến chục bài trong một ngày lên vòng bạn bè. Nhưng từ lúc cô ấy quen Qúy Trì thì tần suất đăng bài lên vòng bạn bè cũng giảm hẳn, cũng không biết rõ là tại sao nữa.
Có lẽ là do muốn gần gũi với Qúy Trì hơn nên mới kiệm lời hơn?
Mạnh Vân lướt vòng bạn bè một lúc, rất nhanh đã tìm được bài mà ngày trước Qúy Hiểu Thích từng đăng.
“Nếu người không có ánh sáng thì tôi sẽ là đom đóm, soi sáng con đường tăm tối của người.”
Bức ảnh bên dưới không còn là bức ảnh chụp con đường nữa, mà là chụp ngay cạnh bốt cảnh sát giao thông, ở dưới mặt đường còn in bóng hai người đứng chung một chỗ.
Mạnh Vân phóng to lên để dễ nhìn hơn một chút. Thực ra cũng không phải đứng chung, là một người đứng trên bục còn một người đứng bên dưới, ánh sáng lại chiếu theo đường xiên, cho nên cũng không thể nhìn rõ ràng được.
Trên bóng hình hai người thì có bóng của một cô gái tóc dài đang duỗi tay túm lấy tay áo của người đàn ông phía trước.
Bỗng chốc Mạnh Vân lại cảm thấy chua xót không thôi, cô thở dài, gõ một tin nhắn gửi cho Qúy Hiểu Thích: “Tiểu Thất, dạo này cậu không có kể cho tớ nghe chuyện của cậu nha.”
Qúy Hiểu Thích nhanh chóng gửi mấy cái sticker ngộ nghĩnh cho cô, một lúc sau đó mới trả lời tiếp: “Không có không có, cậu chờ uống rượu mừng đi.”
“Thật ư?”
“Tảng băng lớn như thế còn bị tớ làm cho tan chảy mà. Miệng vỏ trai cũng bị cậy nắp rồi, làm gì có chuyện tớ để anh ấy chạy được?”
Nhìn thấy vẻ tự tin của Qúy Hiểu Thích thì Mạnh Vân mới yên tâm thở ra.
Đến tối khi Lục Dã về nhà, tay phải anh xách một túi đồ ăn rất to, tay trái lại xách một túi quà của nhãn hàng vô cùng đắt tiền.
Hồi trưa Mạnh Vân ra ngoài ăn nên buổi tối cũng không có hứng thú nghiên cứu món mới, cô đang dựa vào sô pha đọc sách thì nhìn đến đống đồ đạc của Lục Dã, còn đang định nói với anh là hai người ăn đồ ăn trong tủ lạnh cũng được thì Lục Dã đã cắt ngang lời nói của cô.
“Em nhìn xem đây là gì này.”
Lục Dã đặt túi quà lên bàn, sau đó liền quay người đi vào phòng bếp.
Mạnh Vân tò mò nhìn nhãn hiệu trên túi, cô duỗi tay mở túi ra.
Bên trong là một thỏi son, không chỉ là thỏi mấy hôm trước cô nhìn thấy trên cuốn tạp chí, mà còn là màu mà cô ưng nhất.
Cô cầm son vội vàng chạy “lộp bộp” vào trong bếp, “Lục Dã, cái này là cho em sao?”
Lục Dã cười một tiếng, “Thế không lẽ là cho anh dùng sao?… À cũng không phải là không dùng được.”
“…” Mạnh Vân mặc kệ mấy lời nói đùa của anh, cô hơi khó tin, “Vừa đúng lúc mua à? Hôm nay em bị mất thỏi son trong túi, trùng hợp vậy sao?”
Thật sự có chuyện gì trùng hợp như thế sao?
Lục Dã lại mỉm cười không nói gì.
Trước lúc tan làm anh có tình cờ nhìn thấy trên vòng bạn bè của Qúy Hiểu Thích có nói bạn thân bị mất một thỏi son. Mà bạn thân của Qúy Hiểu Thích không phải là Mạnh Vân sao?
Thế nên Lục Dã đã không do dự lái xe đến trung tâm thương mại.
Mạnh Vân vui vẻ được một lúc thì bắt đầu ngưng cười, “Nhưng mà cái này đắt quá.”
Thỏi son này hơn sáu trăm tệ lận, thật sự không hợp với một người đang nợ nần chồng chất như Mạnh Vân đây.
Tuy là Lục Dã tặng nhưng cô lại cảm thấy có áp lực rất lớn.
Lục Dã đang chế biến thịt bò, anh nghe được lời cô nói thì liền vui vẻ, “Anh không thể dùng son môi đắt tiền được sao? Không được, từ nay về sau tất cả son môi của em cứ giao cho anh đi, anh sẽ nếm thử hết các vị son môi của em.”
“…”
Mạnh Vân im lặng một chút, sau đó cả mặt đều đỏ bừng lên.
Cô quen Lục Dã cũng lâu rồi, cô biết anh nói chuyện vô cùng thoải mái, câu nào nói ra cũng có thể khiến người khác cười được.
Chỉ là mấy câu thả thính như thế này cô vẫn không quen nổi, dù sao Mạnh Vân cũng là người da mặt mỏng mà.
Mạnh Vân không nói gì nữa, cô cầm thỏi son đi về phòng.
Sắp đến Thất Tịch rồi, cô lại vừa mới đưa trả nợ một ít cho mẹ nuôi nên trong người không có nhiều tiền lắm, mấy hôm nữa nên tặng gì cho Lục Dã cũng cần phải cân nhắc.
Điện thoại của Mạnh Vân luôn sạc ở trong phòng, lúc cô vào phòng cất son thì mới nhớ ra phải rút sạc pin ra.
Màn hình vừa sáng lên, bên trên hiển thị ba cuộc gọi nhỡ đều là của mẹ nuôi.
Từ sau chuyện của mẹ ruột cô, Mạnh Vân vẫn chưa gọi điện hỏi thăm Từ Cầm lần nào.
Mạnh Vân tưởng Từ Cầm gọi là do có chuyện gấp nên vội vàng gọi lại cho bà.
“Mẹ nuôi? Có chuyện gì sao?”
Thế nhưng so với Mạnh Vân nghĩ thì Từ Cầm lại dịu dàng, chậm rãi trả lời, giống như lúc trước hai người chưa từng có mâu thuẫn.
“Vân Vân, giờ cũng đã nghỉ hè rồi, khi nào con mới về?”
Mạnh Vân im lặng một chút.
Vốn dĩ cô định nghỉ hè sẽ về quê, chỉ là chuyện Lý Nhất Tranh tới đây đã làm cô phải thay đổi ý định.
Còn có Lục Dã…
Mạnh Vân mím môi, cô nói nhỏ, “Trong trường còn có chuyện, con không về được, nghỉ đông con sẽ về thăm mẹ và bố nuôi.”
Nghe xong lời cô nói, giọng điệu của Từ Cầm dường như không đồng ý, “Nghỉ hè hai tháng mà con không về sao? Cũng không phải ở nước ngoài mà.”
“Không phải hai tháng đâu mẹ nuôi, mấy hôm nữa trường con phải bố trí lại phòng học…”
“Thế cũng không được, con mau về nhà đi.”
Cô không nghĩ là Từ Cầm lại kiên trì hỏi cô như thế, Mạnh Vân đành yên lặng một lúc.
Từ nhỏ cô đều rất nghe lời bà, chuyện gì bà nói cô cũng đồng ý, nhưng vì lần trước mẹ ruột hỏi mượn tên mà tình cảm giữa hai mẹ con dường như lại trở nên xa cách.
Mạnh Vân nghĩ lại lời mình nói ban nãy, thật ra cô cũng cảm thấy mình nói không được hợp lý cho lắm.
Nhưng Lục Dã đã nói với cô, chỉ cần cô không muốn thì có thể từ chối, không cần phải sợ hãi gì cả, bởi vì bất luận là chuyện gì thì cũng sẽ có anh đứng đằng sau bảo vệ cô.
Mạnh Vân bình tĩnh lại, cô chậm rãi nói: “Mẹ nuôi, là thế này, bạn trai con vẫn còn phải đi làm…”
Từ Cầm liền sửng sốt, “Vân Vân, con có bạn trai sao? Sao không nói với mẹ nuôi vậy?”
Mạnh Vân cũng ngẩn cả người.
Hôm đó Lý Nhất Tranh tới đây, còn tưởng nhầm Ngụy Tống Từ là bạn trai cô, cô cũng không có giải thích cho bà ấy, cô còn nghĩ Lý Nhất Tranh nhất định sẽ về nói cho Từ Cầm biết chuyện này.
Nào ngờ Từ Cầm vẫn chưa biết chuyện gì cả.
Nếu là như vậy, đúng là Lý Nhất Tranh… thật sự không còn quấy rầy cô nữa, bà ấy còn biến mất mà cô cũng không biết tại sao.
Với tính cách đó của Lý Nhất Tranh, mà lại còn có cả Mạnh Văn Kiệt đi cùng nữa. Thế nhưng đột nhiên cả hai người họ đều không quấy rầy cô nữa?
Mạnh Vân nhíu mày khó hiểu, “Lúc trước… Mẹ con có biết rồi, con còn tưởng bà ấy đã nói với mẹ.”
Giọng điệu của Từ Cầm có chút bất mãn, “Mẹ con cũng thật là, không đáng tin tí nào, mẹ gọi nhưng không nghe máy, cũng chả nói một tiếng, chỉ toàn làm người khác phải lo lắng.” Bà thở dài, “Nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của con, con vẫn nên quan tâm bà ấy một chút.”
Mỗi lần Từ Cầm nói đến chuyện này, Mạnh Vân luôn lựa chọn cách im lặng.
Chỉ là cô không biết nên nói gì nữa, cô nói thật thì lại sợ Từ Cầm sẽ không vui, hôm nay cô cũng từ chối bà nhiều rồi, vậy nên im lặng là vàng vẫn là tốt nhất.
Từ Cầm cũng không nói nhiều nữa, bà nói, “Vậy bao giờ dẫn bạn trai về nhà ăn một bữa đi, cuối tuần là được, nếu không mẹ và bố nuôi không yên tâm!”
“…”
Lục Dã nấu xong mấy món, anh rửa tay sạch sẽ, cũng thay quần áo xong xuôi rồi nhưng vẫn chưa thấy Mạnh Vân ra ăn.
Anh còn tưởng có chuyện gì nên nhanh chóng đi tới gõ cửa, “Vân Vân, đang làm gì vậy? Ra ăn cơm thôi.”
Mạnh Vân nhẹ nhàng đáp lại anh, sau đó cầm điện thoại đi ra.
Cô hơi thở dốc, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, “Ăn cơm thôi.”
Sao tự dưng lại muốn gặp mặt phụ huynh nhỉ?
Mạnh Vân có chút bối rối… Nếu cô chủ động hỏi anh, liệu Lục Dã có đồng ý không, liệu anh có cảm thấy….
Có cảm thấy giống như cô đang giục cưới hay không?
Làm ơn x1000 đấy, anh đừng có nghĩ như vậy nha!
“Vân Vân? Em sao thế? Sao tự dưng mặt lại đỏ vậy? Em có mệt không?”
Lục Dã duỗi tay sờ trán của cô, sau đó lại sờ trán mình, tự lẩm bẩm, “Cũng không sao mà… Hay là son dính lên mặt à?”
Anh không nhịn được dùng ngón cái cọ cọ vài cái vào má của Mạnh Vân.
Trong tay là miếng thịt mềm mại thơm mềm, khiến cho người khác càng xoa càng không nỡ buông tay.
Mạnh Vân đánh tay anh một cái, cô đỏ mặt nói: “Ăn cơm hẳn hoi coi!”
Chỉ là sau chuyện đám lưu manh thì Mạnh Vân đã tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu.
Bây giờ Cừ Ý đột nhiên lại nhắc đến, cô theo phản xạ tự nhiên hơi nhíu mày một chút.
“Tớ biết, là đàn em khóa dưới của Lục Dã.”
Cừ Ý nhẹ nhàng cười, “Ông nội của Việt Lan, Việt Tú Hà từng là bác sĩ chuyên khoa mắt nổi tiếng nhất thành phố, trước khi ông ấy nghỉ hưu thì rất có tiếng tăm trong ngành.”
“…”
Chuyện này thì liên quan gì đến cô?
Mạnh Vân ngẩng đầu, hơi khó hiểu nhìn Cừ Ý.
“Việt gia cũng giống Lục gia, đều là gia đình truyền thống hành nghề y có bối cảnh, mà hai nhà cũng quen biết nhau nữa. Lúc trước Việt Lan móc nối vài vòng, sau đó lấy được địa chỉ của chồng tớ, còn muốn mời tớ một bữa.”
“Tớ với cô ấy chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết, lúc cô ấy nhập học thì tớ đã ra trường lâu rồi, cậu nghĩ xem người ta mời tớ đi ăn một bữa là vì cái gì?”
Mạnh Vân suy nghĩ một hồi.
Cừ Ý cong cong đôi mắt, “Tớ không đi.”
Dừng một chút, “Nhưng mà, có lẽ là vì cậu. Tớ nghe nói hai năm trước Việt Tú Hà đã muốn giới thiệu Việt Lan cho Lục Dã, chẳng qua nhà Lục Dã lại không muốn để ý. Lần này cậu xuất hiện thì Việt Lan bắt đầu đi khắp nơi dò hỏi tin tức…”
Bỗng dưng Mạnh Vân lại nhớ đến khuôn mặt thanh tú và dáng người mảnh khảnh của cô ấy.
Việt Lan ấy à.
Chỉ là cô lại không ngờ là Cừ Ý lại nói chuyện này với cô.
“Tớ nghĩ dù sao thì chúng ta cũng từng là bạn học, tớ cũng nên giúp cậu một chút.” Sau đó Cừ Ý lại nhẹ nhàng cười, “Một phần cũng vì muốn cảm ơn cậu vì không có thành kiến với chuyện của tớ, những lời hôm đó, tớ đã nghe thấy rồi.”
Mạnh Vân cắn môi, “Xin lỗi…”
Bàn tán sau lưng mà bị nghe được thì đương nhiên là chuyện lớn rồi, xấu hổ chết mất. Ý của cậu ấy là muốn nói Qúy Hiểu Thích đây mà, dù sao thì Qúy Hiểu Thích cũng là bạn thân của cô, lúc bàn tán lại bị Cừ Ý biết được, cô không phải người nói nhưng cũng thấy ngượng thay.
“Không sao đâu, tớ cũng nghe quen rồi.” Cừ Ý cầm đôi đũa lên, “Ăn cơm đi, tớ cũng đói rồi.”
…
Thời tiết của tháng bảy cực kì khô nóng, ve sầu trên cây kêu râm ran đến đau cả đầu.
Vốn dĩ Cừ Ý muốn đưa Mạnh Vân về nhà nhưng lại bị cô nhất quyết từ chối.
Mạnh Vân đi bộ một mình trên đường, mà mới đi được mấy bước thì mồ hôi đã đổ như tắm.
Cô lấy gói khăn giấy từ trong túi ra, trong đầu vẫn còn nghĩ đến chuyện của Việt Lan.
Việt Lan… với Lục Dã là môn đăng hộ đối, cô ấy lại thích Lục Dã, thậm chí còn rất thân với nhà anh ấy.
Thật ra thì nhìn kiểu gì cũng thấy hai người vô cùng xứng đôi.
Chỉ là hiện tại ngày nào Lục Dã cũng dỗ dành cô, lời ngon tiếng ngọt lại ra vào đúng chỗ, làm cho Mạnh Vân càng ngày càng cảm thấy tin tưởng vào tình cảm của hai người.
Cô đi du học ba năm đã không làm được chuyện gì ra hồn, mà bây giờ khi trở về thì càng không.
Đành mặc kệ ai muốn nói gì thì nói vậy.
Mãi cho đến lúc về tới nhà thì Mạnh Vân mới phát hiện ra thỏi son của mình đã biến mất tiêu.
Cô bỏ các thứ trong túi ra bàn, tìm đi tìm lại mấy lần nhưng vẫn không thấy, có lẽ là lúc lấy giấy ăn ra thì thỏi son cũng bị lôi ra theo, chắc đã rơi ở trên đường rồi.
Mạnh Vân hơi đau lòng, cô bĩu môi đành nhắn tin cho Qúy Hiểu Thích.
Mà Qúy Hiểu Thích cũng trả lời lại rất nhanh, mấy giây sau đã thấy tin nhắn, “Mua cái mới đi! Vừa đúng lúc còn gì! Mất cái cũ mà không mua cái mới thì còn đau lòng hơn!”
“…”
Qúy Hiểu Thích vẫn hào phóng như hồi xưa, Mạnh Vân đang buồn muốn chết nhưng khi nhìn thấy lời cô ấy nói thì liền bật cười.
Cô nghĩ nghĩ, sau đó lại mở vòng bạn bè của Qúy Hiểu Thích ra xem.
Bình thường Qúy Hiểu Thích rất thích chia sẻ các thứ, vào những lúc không có gì làm, cô ấy có thể đăng đến chục bài trong một ngày lên vòng bạn bè. Nhưng từ lúc cô ấy quen Qúy Trì thì tần suất đăng bài lên vòng bạn bè cũng giảm hẳn, cũng không biết rõ là tại sao nữa.
Có lẽ là do muốn gần gũi với Qúy Trì hơn nên mới kiệm lời hơn?
Mạnh Vân lướt vòng bạn bè một lúc, rất nhanh đã tìm được bài mà ngày trước Qúy Hiểu Thích từng đăng.
“Nếu người không có ánh sáng thì tôi sẽ là đom đóm, soi sáng con đường tăm tối của người.”
Bức ảnh bên dưới không còn là bức ảnh chụp con đường nữa, mà là chụp ngay cạnh bốt cảnh sát giao thông, ở dưới mặt đường còn in bóng hai người đứng chung một chỗ.
Mạnh Vân phóng to lên để dễ nhìn hơn một chút. Thực ra cũng không phải đứng chung, là một người đứng trên bục còn một người đứng bên dưới, ánh sáng lại chiếu theo đường xiên, cho nên cũng không thể nhìn rõ ràng được.
Trên bóng hình hai người thì có bóng của một cô gái tóc dài đang duỗi tay túm lấy tay áo của người đàn ông phía trước.
Bỗng chốc Mạnh Vân lại cảm thấy chua xót không thôi, cô thở dài, gõ một tin nhắn gửi cho Qúy Hiểu Thích: “Tiểu Thất, dạo này cậu không có kể cho tớ nghe chuyện của cậu nha.”
Qúy Hiểu Thích nhanh chóng gửi mấy cái sticker ngộ nghĩnh cho cô, một lúc sau đó mới trả lời tiếp: “Không có không có, cậu chờ uống rượu mừng đi.”
“Thật ư?”
“Tảng băng lớn như thế còn bị tớ làm cho tan chảy mà. Miệng vỏ trai cũng bị cậy nắp rồi, làm gì có chuyện tớ để anh ấy chạy được?”
Nhìn thấy vẻ tự tin của Qúy Hiểu Thích thì Mạnh Vân mới yên tâm thở ra.
Đến tối khi Lục Dã về nhà, tay phải anh xách một túi đồ ăn rất to, tay trái lại xách một túi quà của nhãn hàng vô cùng đắt tiền.
Hồi trưa Mạnh Vân ra ngoài ăn nên buổi tối cũng không có hứng thú nghiên cứu món mới, cô đang dựa vào sô pha đọc sách thì nhìn đến đống đồ đạc của Lục Dã, còn đang định nói với anh là hai người ăn đồ ăn trong tủ lạnh cũng được thì Lục Dã đã cắt ngang lời nói của cô.
“Em nhìn xem đây là gì này.”
Lục Dã đặt túi quà lên bàn, sau đó liền quay người đi vào phòng bếp.
Mạnh Vân tò mò nhìn nhãn hiệu trên túi, cô duỗi tay mở túi ra.
Bên trong là một thỏi son, không chỉ là thỏi mấy hôm trước cô nhìn thấy trên cuốn tạp chí, mà còn là màu mà cô ưng nhất.
Cô cầm son vội vàng chạy “lộp bộp” vào trong bếp, “Lục Dã, cái này là cho em sao?”
Lục Dã cười một tiếng, “Thế không lẽ là cho anh dùng sao?… À cũng không phải là không dùng được.”
“…” Mạnh Vân mặc kệ mấy lời nói đùa của anh, cô hơi khó tin, “Vừa đúng lúc mua à? Hôm nay em bị mất thỏi son trong túi, trùng hợp vậy sao?”
Thật sự có chuyện gì trùng hợp như thế sao?
Lục Dã lại mỉm cười không nói gì.
Trước lúc tan làm anh có tình cờ nhìn thấy trên vòng bạn bè của Qúy Hiểu Thích có nói bạn thân bị mất một thỏi son. Mà bạn thân của Qúy Hiểu Thích không phải là Mạnh Vân sao?
Thế nên Lục Dã đã không do dự lái xe đến trung tâm thương mại.
Mạnh Vân vui vẻ được một lúc thì bắt đầu ngưng cười, “Nhưng mà cái này đắt quá.”
Thỏi son này hơn sáu trăm tệ lận, thật sự không hợp với một người đang nợ nần chồng chất như Mạnh Vân đây.
Tuy là Lục Dã tặng nhưng cô lại cảm thấy có áp lực rất lớn.
Lục Dã đang chế biến thịt bò, anh nghe được lời cô nói thì liền vui vẻ, “Anh không thể dùng son môi đắt tiền được sao? Không được, từ nay về sau tất cả son môi của em cứ giao cho anh đi, anh sẽ nếm thử hết các vị son môi của em.”
“…”
Mạnh Vân im lặng một chút, sau đó cả mặt đều đỏ bừng lên.
Cô quen Lục Dã cũng lâu rồi, cô biết anh nói chuyện vô cùng thoải mái, câu nào nói ra cũng có thể khiến người khác cười được.
Chỉ là mấy câu thả thính như thế này cô vẫn không quen nổi, dù sao Mạnh Vân cũng là người da mặt mỏng mà.
Mạnh Vân không nói gì nữa, cô cầm thỏi son đi về phòng.
Sắp đến Thất Tịch rồi, cô lại vừa mới đưa trả nợ một ít cho mẹ nuôi nên trong người không có nhiều tiền lắm, mấy hôm nữa nên tặng gì cho Lục Dã cũng cần phải cân nhắc.
Điện thoại của Mạnh Vân luôn sạc ở trong phòng, lúc cô vào phòng cất son thì mới nhớ ra phải rút sạc pin ra.
Màn hình vừa sáng lên, bên trên hiển thị ba cuộc gọi nhỡ đều là của mẹ nuôi.
Từ sau chuyện của mẹ ruột cô, Mạnh Vân vẫn chưa gọi điện hỏi thăm Từ Cầm lần nào.
Mạnh Vân tưởng Từ Cầm gọi là do có chuyện gấp nên vội vàng gọi lại cho bà.
“Mẹ nuôi? Có chuyện gì sao?”
Thế nhưng so với Mạnh Vân nghĩ thì Từ Cầm lại dịu dàng, chậm rãi trả lời, giống như lúc trước hai người chưa từng có mâu thuẫn.
“Vân Vân, giờ cũng đã nghỉ hè rồi, khi nào con mới về?”
Mạnh Vân im lặng một chút.
Vốn dĩ cô định nghỉ hè sẽ về quê, chỉ là chuyện Lý Nhất Tranh tới đây đã làm cô phải thay đổi ý định.
Còn có Lục Dã…
Mạnh Vân mím môi, cô nói nhỏ, “Trong trường còn có chuyện, con không về được, nghỉ đông con sẽ về thăm mẹ và bố nuôi.”
Nghe xong lời cô nói, giọng điệu của Từ Cầm dường như không đồng ý, “Nghỉ hè hai tháng mà con không về sao? Cũng không phải ở nước ngoài mà.”
“Không phải hai tháng đâu mẹ nuôi, mấy hôm nữa trường con phải bố trí lại phòng học…”
“Thế cũng không được, con mau về nhà đi.”
Cô không nghĩ là Từ Cầm lại kiên trì hỏi cô như thế, Mạnh Vân đành yên lặng một lúc.
Từ nhỏ cô đều rất nghe lời bà, chuyện gì bà nói cô cũng đồng ý, nhưng vì lần trước mẹ ruột hỏi mượn tên mà tình cảm giữa hai mẹ con dường như lại trở nên xa cách.
Mạnh Vân nghĩ lại lời mình nói ban nãy, thật ra cô cũng cảm thấy mình nói không được hợp lý cho lắm.
Nhưng Lục Dã đã nói với cô, chỉ cần cô không muốn thì có thể từ chối, không cần phải sợ hãi gì cả, bởi vì bất luận là chuyện gì thì cũng sẽ có anh đứng đằng sau bảo vệ cô.
Mạnh Vân bình tĩnh lại, cô chậm rãi nói: “Mẹ nuôi, là thế này, bạn trai con vẫn còn phải đi làm…”
Từ Cầm liền sửng sốt, “Vân Vân, con có bạn trai sao? Sao không nói với mẹ nuôi vậy?”
Mạnh Vân cũng ngẩn cả người.
Hôm đó Lý Nhất Tranh tới đây, còn tưởng nhầm Ngụy Tống Từ là bạn trai cô, cô cũng không có giải thích cho bà ấy, cô còn nghĩ Lý Nhất Tranh nhất định sẽ về nói cho Từ Cầm biết chuyện này.
Nào ngờ Từ Cầm vẫn chưa biết chuyện gì cả.
Nếu là như vậy, đúng là Lý Nhất Tranh… thật sự không còn quấy rầy cô nữa, bà ấy còn biến mất mà cô cũng không biết tại sao.
Với tính cách đó của Lý Nhất Tranh, mà lại còn có cả Mạnh Văn Kiệt đi cùng nữa. Thế nhưng đột nhiên cả hai người họ đều không quấy rầy cô nữa?
Mạnh Vân nhíu mày khó hiểu, “Lúc trước… Mẹ con có biết rồi, con còn tưởng bà ấy đã nói với mẹ.”
Giọng điệu của Từ Cầm có chút bất mãn, “Mẹ con cũng thật là, không đáng tin tí nào, mẹ gọi nhưng không nghe máy, cũng chả nói một tiếng, chỉ toàn làm người khác phải lo lắng.” Bà thở dài, “Nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của con, con vẫn nên quan tâm bà ấy một chút.”
Mỗi lần Từ Cầm nói đến chuyện này, Mạnh Vân luôn lựa chọn cách im lặng.
Chỉ là cô không biết nên nói gì nữa, cô nói thật thì lại sợ Từ Cầm sẽ không vui, hôm nay cô cũng từ chối bà nhiều rồi, vậy nên im lặng là vàng vẫn là tốt nhất.
Từ Cầm cũng không nói nhiều nữa, bà nói, “Vậy bao giờ dẫn bạn trai về nhà ăn một bữa đi, cuối tuần là được, nếu không mẹ và bố nuôi không yên tâm!”
“…”
Lục Dã nấu xong mấy món, anh rửa tay sạch sẽ, cũng thay quần áo xong xuôi rồi nhưng vẫn chưa thấy Mạnh Vân ra ăn.
Anh còn tưởng có chuyện gì nên nhanh chóng đi tới gõ cửa, “Vân Vân, đang làm gì vậy? Ra ăn cơm thôi.”
Mạnh Vân nhẹ nhàng đáp lại anh, sau đó cầm điện thoại đi ra.
Cô hơi thở dốc, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, “Ăn cơm thôi.”
Sao tự dưng lại muốn gặp mặt phụ huynh nhỉ?
Mạnh Vân có chút bối rối… Nếu cô chủ động hỏi anh, liệu Lục Dã có đồng ý không, liệu anh có cảm thấy….
Có cảm thấy giống như cô đang giục cưới hay không?
Làm ơn x1000 đấy, anh đừng có nghĩ như vậy nha!
“Vân Vân? Em sao thế? Sao tự dưng mặt lại đỏ vậy? Em có mệt không?”
Lục Dã duỗi tay sờ trán của cô, sau đó lại sờ trán mình, tự lẩm bẩm, “Cũng không sao mà… Hay là son dính lên mặt à?”
Anh không nhịn được dùng ngón cái cọ cọ vài cái vào má của Mạnh Vân.
Trong tay là miếng thịt mềm mại thơm mềm, khiến cho người khác càng xoa càng không nỡ buông tay.
Mạnh Vân đánh tay anh một cái, cô đỏ mặt nói: “Ăn cơm hẳn hoi coi!”