CHƯƠNG 5: MẸ BỊ ỐM
CHƯƠNG 5: MẸ BỊ ỐM
Chỉ cần hơi dùng sức một chút, cái cổ mảnh khảnh yếu ớt trong tay lập tức bị bẻ gãy.
"Hồ Khả Khả , cô đừng không biết xấu hổ. Lập tức ký đơn ly hôn này cho tôi." Anh lạnh lùng uy hiếp, đồng thời đầu ngón tay cũng dùng sức nắm chặt, khiến Hồ Khả Khả cảm thấy đau khổ vì không thở được.
Hồ Khả Khả đưa tay nắm chặt cổ tay Bao Lạc Kỳ , không giãy giụa, cũng không kêu gào, chẳng qua chỉ bình tĩnh nhìn anh nói: "Tôi sẽ không ký. Bao Lạc Kỳ , có giỏi thì anh bóp chết tôi luôn đi. Nếu không, tôi chết cũng không ký tên."
Người phụ nữ từ trước đến nay luôn nghe lời anh, hôm nay lại dám làm trái ý anh.
Trong lòng Bao Lạc Kỳ tức giận, rồi đột nhiên thịch một tiếng.
"Lạc Kỳ , anh đừng làm tổn thương chị em." Hồ Ý Nhiên đột nhiên lao tới, ôm lấy eo của Bao Lạc Kỳ : "Chị không muốn ly hôn cũng chẳng sao. Em không sao đâu."
Hồ Khả Khả chuyển mắt nhìn Hồ Ý Nhiên đang giả vờ giả vịt, trên mặt cười lạnh.
Hồ Ý Nhiên này không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.
Bao Lạc Kỳ không chút thương tiếc, dùng một tay ném Hồ Khả Khả trên sàn nhà.
Từ trên cao nhìn xuống, anh lạnh lùng vô tình mở miệng: "Hồ Khả Khả , cô đừng nghĩ như vậy là có thể uy hiếp tôi. Cô không ly hôn, tôi sẽ có biện pháp khiến cô sống không bằng chết."
Hồ Khả Khả che cổ bị bóp xanh tím, bên mọi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Sống không bằng chết?
Cô đã sớm trải qua cuộc sống sống không bằng chết rồi, Bao Lạc Kỳ còn có thể làm gì khiến cô khó chịu?
Cô của ngày hôm nay sẽ không ngốc đến mức lại mang thai một đứa bé nữa, sau đó để Bao Lạc Kỳ làm mất đi.
"Cút ra ngoài." Bao Lạc Kỳ bế Hồ Ý Nhiên lên, đối với Hồ Khả Khả không chút lưu tình nào ra lệnh đuổi khách.
Cô nhẹ nhàng vịn vách tường đứng lên, không dừng lại chút nào liền quay người rời đi.
Ra khỏi biệt thự, cô mờ mịt nhìn con đường xung quanh tối đen như mực. Trong lúc nhất thời, cô không biết mình có thể đi đâu.
Nhà họ Hoắc?
Từ khi ba và mẹ ly hôn, sau khi cưới mẹ kế, nhà họ Hoắc đã không còn là nhà của cô.
Bây giờ mẹ cũng đã đi xây dựng gia đình, đột nhiên cô quay về, không biết có làm phiền đến cuộc sống của bà hay không?
Ngoài chỗ của mẹ ra, thật sự cô không còn chỗ nào để đi.
Hồ Khả Khả cầm túi xách, thuê xe đi tới khu nhà nghèo ở ngoại ô thành phố.
Lúc đến cũng đã là đêm khuya.
Hồ Khả Khả do dự một lúc rồi vẫn gõ cửa nhà.
Cô gõ một lúc nhưng vẫn không có ai trả lời. Trong lòng Hồ Khả Khả buồn bã, cho rằng mẹ không chào đón cô. Cô đang muốn rời đi thì nhà hàng xóm lại mở cửa.
"Cháu tìm Lê Phiên à?" Hàng xóm tốt bụng hỏi thăm.
Hồ Khả Khả gật đầu, lễ phép cười nói: "Cháu là con gái của bà ấy."
Hàng xóm thở dài nói: "Vậy cháu nhanh tới bệnh viện đi. Mẹ cháu bị bệnh nặng, đang điều trị trong bệnh viện."
Đầu óc Hồ Khả Khả trống rỗng, lập tức tới bệnh viện.
May bệnh của mẹ cô được phát hiện sớm, chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật là có thể cứu được tính mạng.
Chỉ là trước hết chi phí phẫu thuật cần sáu trăm triệu, thứ hai là chồng bây giờ của mẹ cũng nghèo khó, căn bản không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Hồ Khả Khả nhìn mặt tiều tụy của mẹ, vừa cười vừa nói: "Mẹ yên tâm, chi phí phẫu thuật con sẽ trả giúp mẹ."
Đi ra khỏi bệnh viện, Hồ Khả Khả dùng sức cắn môi.
NHà họ Hoắc mặc kệ cô, Bao Lạc Kỳ cũng chưa bao giờ đưa tiền cho cô. Chi tiêu hàng tháng ở biệt thự, cũng dựa vào tiền cô trả. Cho nên tiền lương mỗi tháng cô đều tiêu hết, căn bản không có gửi ngân hàng.
Hiện tại muốn có sáu trăm triệu...
Dùng đơn ly hôn để trao đổi với Bao Lạc Kỳ sao?
Không được. Thế lại quá dễ dàng cho tên khốn nạn kia.
Hồ Khả Khả ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào một quán bar đêm ở đối diện.
Cô đi bán thân cũng sẽ không cúi đầu trước Bao Lạc Kỳ .
Không phải anh luôn chê cô bẩn, nói cô thấp hèn sao?
Bây giờ cô sẽ trở nên đê tiện cho anh xem.
Dù sao cô đã sớm có tiếng xấu, cố gắng ném hết tôn nghiêm của mình xuống, hai bàn tay trắng.
Trước khi chết phải kéo Bao Lạc Kỳ làm đệm lưng, như vậy cô không bị lỗ.
Chỉ cần hơi dùng sức một chút, cái cổ mảnh khảnh yếu ớt trong tay lập tức bị bẻ gãy.
"Hồ Khả Khả , cô đừng không biết xấu hổ. Lập tức ký đơn ly hôn này cho tôi." Anh lạnh lùng uy hiếp, đồng thời đầu ngón tay cũng dùng sức nắm chặt, khiến Hồ Khả Khả cảm thấy đau khổ vì không thở được.
Hồ Khả Khả đưa tay nắm chặt cổ tay Bao Lạc Kỳ , không giãy giụa, cũng không kêu gào, chẳng qua chỉ bình tĩnh nhìn anh nói: "Tôi sẽ không ký. Bao Lạc Kỳ , có giỏi thì anh bóp chết tôi luôn đi. Nếu không, tôi chết cũng không ký tên."
Người phụ nữ từ trước đến nay luôn nghe lời anh, hôm nay lại dám làm trái ý anh.
Trong lòng Bao Lạc Kỳ tức giận, rồi đột nhiên thịch một tiếng.
"Lạc Kỳ , anh đừng làm tổn thương chị em." Hồ Ý Nhiên đột nhiên lao tới, ôm lấy eo của Bao Lạc Kỳ : "Chị không muốn ly hôn cũng chẳng sao. Em không sao đâu."
Hồ Khả Khả chuyển mắt nhìn Hồ Ý Nhiên đang giả vờ giả vịt, trên mặt cười lạnh.
Hồ Ý Nhiên này không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.
Bao Lạc Kỳ không chút thương tiếc, dùng một tay ném Hồ Khả Khả trên sàn nhà.
Từ trên cao nhìn xuống, anh lạnh lùng vô tình mở miệng: "Hồ Khả Khả , cô đừng nghĩ như vậy là có thể uy hiếp tôi. Cô không ly hôn, tôi sẽ có biện pháp khiến cô sống không bằng chết."
Hồ Khả Khả che cổ bị bóp xanh tím, bên mọi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Sống không bằng chết?
Cô đã sớm trải qua cuộc sống sống không bằng chết rồi, Bao Lạc Kỳ còn có thể làm gì khiến cô khó chịu?
Cô của ngày hôm nay sẽ không ngốc đến mức lại mang thai một đứa bé nữa, sau đó để Bao Lạc Kỳ làm mất đi.
"Cút ra ngoài." Bao Lạc Kỳ bế Hồ Ý Nhiên lên, đối với Hồ Khả Khả không chút lưu tình nào ra lệnh đuổi khách.
Cô nhẹ nhàng vịn vách tường đứng lên, không dừng lại chút nào liền quay người rời đi.
Ra khỏi biệt thự, cô mờ mịt nhìn con đường xung quanh tối đen như mực. Trong lúc nhất thời, cô không biết mình có thể đi đâu.
Nhà họ Hoắc?
Từ khi ba và mẹ ly hôn, sau khi cưới mẹ kế, nhà họ Hoắc đã không còn là nhà của cô.
Bây giờ mẹ cũng đã đi xây dựng gia đình, đột nhiên cô quay về, không biết có làm phiền đến cuộc sống của bà hay không?
Ngoài chỗ của mẹ ra, thật sự cô không còn chỗ nào để đi.
Hồ Khả Khả cầm túi xách, thuê xe đi tới khu nhà nghèo ở ngoại ô thành phố.
Lúc đến cũng đã là đêm khuya.
Hồ Khả Khả do dự một lúc rồi vẫn gõ cửa nhà.
Cô gõ một lúc nhưng vẫn không có ai trả lời. Trong lòng Hồ Khả Khả buồn bã, cho rằng mẹ không chào đón cô. Cô đang muốn rời đi thì nhà hàng xóm lại mở cửa.
"Cháu tìm Lê Phiên à?" Hàng xóm tốt bụng hỏi thăm.
Hồ Khả Khả gật đầu, lễ phép cười nói: "Cháu là con gái của bà ấy."
Hàng xóm thở dài nói: "Vậy cháu nhanh tới bệnh viện đi. Mẹ cháu bị bệnh nặng, đang điều trị trong bệnh viện."
Đầu óc Hồ Khả Khả trống rỗng, lập tức tới bệnh viện.
May bệnh của mẹ cô được phát hiện sớm, chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật là có thể cứu được tính mạng.
Chỉ là trước hết chi phí phẫu thuật cần sáu trăm triệu, thứ hai là chồng bây giờ của mẹ cũng nghèo khó, căn bản không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Hồ Khả Khả nhìn mặt tiều tụy của mẹ, vừa cười vừa nói: "Mẹ yên tâm, chi phí phẫu thuật con sẽ trả giúp mẹ."
Đi ra khỏi bệnh viện, Hồ Khả Khả dùng sức cắn môi.
NHà họ Hoắc mặc kệ cô, Bao Lạc Kỳ cũng chưa bao giờ đưa tiền cho cô. Chi tiêu hàng tháng ở biệt thự, cũng dựa vào tiền cô trả. Cho nên tiền lương mỗi tháng cô đều tiêu hết, căn bản không có gửi ngân hàng.
Hiện tại muốn có sáu trăm triệu...
Dùng đơn ly hôn để trao đổi với Bao Lạc Kỳ sao?
Không được. Thế lại quá dễ dàng cho tên khốn nạn kia.
Hồ Khả Khả ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào một quán bar đêm ở đối diện.
Cô đi bán thân cũng sẽ không cúi đầu trước Bao Lạc Kỳ .
Không phải anh luôn chê cô bẩn, nói cô thấp hèn sao?
Bây giờ cô sẽ trở nên đê tiện cho anh xem.
Dù sao cô đã sớm có tiếng xấu, cố gắng ném hết tôn nghiêm của mình xuống, hai bàn tay trắng.
Trước khi chết phải kéo Bao Lạc Kỳ làm đệm lưng, như vậy cô không bị lỗ.