Chương 46: Đánh động vào tận trong xương tủy
Hoàng Tư Vũ day day trán, cô vô tình quên mất mình còn có một đứa em trai này, cũng không phải cô cố ý tại xưa nay cô một thân một mình đã quen, xem ra về sau vẫn nên tập quan tâm thằng bé một chút.
- Chị không sao đừng lo, chị có việc xuất ngoại đi vội quá không kịp gọi điện cho em, em về nhà à.
Hoàng Minh Lễ nghe vậy thì thở phào, không có việc gì là may rồi. Lại nghe chị gái phải ra tận nước ngoài làm việc, cậu lại nhớ tới lần đó theo chị đi đoàn làm phim, cậu rất muốn nói chị ấy đừng đi đóng phim nữa nhưng cậu biết chị gái là thật sự thích diễn xuất.
- Chị học kỳ này em nhận được học bổng rồi, nhiều lắm cho nên chị không cần phải vất vả quá, về sau em sẽ lo cho chị, chị chỉ cần làm việc mình thích thôi.
Đối với cô mà nói 19 tuổi cô đã có thể hai tay chống đỡ cả bầu trời ngang dọc, thế nên cô không xem lời của cậu giống như lời nói của một đứa trẻ, cô cũng tin tưởng Hoàng Minh Lễ nói được cũng sẽ làm được. Câu này của Hoàng Minh Lễ làm cô nhớ đến cũng có một cậu thiếu niên đã từng nói với cô như thế.
Hoàng Tư Vũ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua trong tim.
- Được chị đợi em nuôi chị.
Cô nở một nụ cười, nụ cười thập phần dịu dàng tựa như gió xuân khiến người ta ngây ngẩn. Hoàng Minh Lễ bên kia không thể nhìn thấy được nụ cười ấy, nhưng Lương Văn Thao đứng bên cạnh lại thu toàn bộ vào trong mắt. So với nụ cười lúc nảy khi cười với anh, Lương Văn Thao cảm nhận được sự dịu dàng vô hạn đánh động vào tận trong xương tủy.
Khoảnh khắc ấy Lương Văn Thao có một suy nghĩ, tựa như chỉ cần cô cười như vậy sẽ có vô số người nguyện ý dâng lên cho cô mọi thứ, mà anh cũng nguyện ý vì cô dâng hiến mạng sống của chính mình.
Cho đến mãi về sau, khi đã đi qua hơn nửa đời người, đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, lúc được hỏi thứ đẹp đẽ nhất trên đời mà anh từng nhìn thấy là gì, Lương Văn Thao vẫn không do dự mà nói rằng, đó chính là nụ cười của cô. Nó xinh đẹp và sạch sẽ, nụ cười ấy sáng hơn trăng trong mây, đẹp hơn ngọc nơi đáy giếng, lấp lánh mà trân quý.
Lương Văn Thao rời đi ngay trong đêm, Mạnh Vũ Thần sáng hôm sau liền vào viện thăm cô còn mang theo cháo yến mạch anh tự mình nấu. Việc anh tự thân xuống bếp đã khiến cho đám người Trác Tùng và A Lãng bàng hoàng một phen, hít thở không thông. Hoàng Tư Vũ lại không hề hay biết ăn hết một bát cháo lớn, hương vị rất ngon cô vô cùng thỏa mãn.
- Anh mua cháo này ở đâu vậy hương vị không tệ.
- Trong nhà làm, lần sau muốn ăn thì bảo anh.
Hoàng Tư Vũ không nghĩ sâu xa, cô cho rằng trong nhà làm nghĩa là người giúp việc trong nhà nấu nên cũng thuận theo mà gật đầu.
Sau khi ăn xong Mạnh Vũ Thần đỡ cô ngồi trên xe lăn đích thân đẩy cô đi kiểm tra tổng quát. Thật ra Hoàng Tư Vũ không đến mức phải ngồi xe lăn, cô có thể đi được nhưng Mạnh Vũ Thân kiên quyết không đồng ý cho nên cô chỉ có thể ngồi lên xe để anh đẩy đi.
Hoàng Tư Vũ có chút bất lực với người anh trai mới nhận này, không đúng bọn họ không có quan hệ họ hàng thân thích gì cả, hay gọi là sư huynh nhỉ hình như cũng không phải, anh không phải đồ đệ của sư phụ gọi sư huynh thì càng không hợp lý, tóm lại cô cũng không biết với cái quan hệ đó thì cô nên gọi anh là gì nữa. Chỉ không hiểu vì cái gì mà anh xem cô giống như một con búp bê, đi đường sợ vỡ, chạm vào sợ tan.
Hoàng Tư Vũ không biết cũng phải thôi, bởi vì Mạnh Vũ Thần từ khi biết cô là đồ đệ của cậu út mình, càng cản thấy áy náy gấp bội. Trong đầu ảnh lúc nào cũng hiện ra hình ảnh cô hộc máu cả người lạnh buốt ngã vào ngực anh. Anh sợ thân thể cô đã có tổn thương nghiêm trọng nào đó, anh sợ nếu vì anh mà cô chịu bất kỳ thương tổn nào về sau anh sẽ không có mặt mũi nào đối diện với cậu út mình nữa.
Cho đến khi hoàn thành kiểm tra các chỉ số trong cơ thể điều không có gì đáng ngại, chỉ là cơ thể hơi suy yếu một chút mà thôi, hòn đá đè nặng trong lòng Mạnh Vũ Thần mới được thả xuống. Hoàng Tư Vũ không thích bệnh viện lắm muốn xuất viện ngay hôm đó thế nhưng bị Mạnh Vũ Thần cưỡng ép ở lại bệnh viện thêm vài ngày.
- Em ngoan ngoãn ở trong viện thêm 2 ngày để bác sĩ quan sát thêm.
- Chẳng phải kiểm tra xong rồi sao, em ổn, trở về em có thể tự điều trị cho mình.
Mạnh Vũ Thần nhìn ra được cô không thích bệnh viện nhưng mà anh cũng không có nhân nhượng. Nếu cô đã là đồ đệ của cậu út, hiện tại ông ấy không ở đây anh phải chăm sóc cô thật tốt, chưa kể cô là vì anh mới tổn thương cơ thể anh biết cô y thuật cao thâm nhưng người đời hay nói bác sĩ không thể tự trị cho chính mình, anh không yên tâm để cô xuất viện vào lúc này. Mạnh Vũ Thần đưa tay xoa đầu cô nhẹ giọng.
- Tư Vũ anh biết em không thích ở đây, nhưng mà giờ em xuất viện anh sẽ lo lắng, 2 ngày thôi được không.
- Chị không sao đừng lo, chị có việc xuất ngoại đi vội quá không kịp gọi điện cho em, em về nhà à.
Hoàng Minh Lễ nghe vậy thì thở phào, không có việc gì là may rồi. Lại nghe chị gái phải ra tận nước ngoài làm việc, cậu lại nhớ tới lần đó theo chị đi đoàn làm phim, cậu rất muốn nói chị ấy đừng đi đóng phim nữa nhưng cậu biết chị gái là thật sự thích diễn xuất.
- Chị học kỳ này em nhận được học bổng rồi, nhiều lắm cho nên chị không cần phải vất vả quá, về sau em sẽ lo cho chị, chị chỉ cần làm việc mình thích thôi.
Đối với cô mà nói 19 tuổi cô đã có thể hai tay chống đỡ cả bầu trời ngang dọc, thế nên cô không xem lời của cậu giống như lời nói của một đứa trẻ, cô cũng tin tưởng Hoàng Minh Lễ nói được cũng sẽ làm được. Câu này của Hoàng Minh Lễ làm cô nhớ đến cũng có một cậu thiếu niên đã từng nói với cô như thế.
Hoàng Tư Vũ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua trong tim.
- Được chị đợi em nuôi chị.
Cô nở một nụ cười, nụ cười thập phần dịu dàng tựa như gió xuân khiến người ta ngây ngẩn. Hoàng Minh Lễ bên kia không thể nhìn thấy được nụ cười ấy, nhưng Lương Văn Thao đứng bên cạnh lại thu toàn bộ vào trong mắt. So với nụ cười lúc nảy khi cười với anh, Lương Văn Thao cảm nhận được sự dịu dàng vô hạn đánh động vào tận trong xương tủy.
Khoảnh khắc ấy Lương Văn Thao có một suy nghĩ, tựa như chỉ cần cô cười như vậy sẽ có vô số người nguyện ý dâng lên cho cô mọi thứ, mà anh cũng nguyện ý vì cô dâng hiến mạng sống của chính mình.
Cho đến mãi về sau, khi đã đi qua hơn nửa đời người, đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, lúc được hỏi thứ đẹp đẽ nhất trên đời mà anh từng nhìn thấy là gì, Lương Văn Thao vẫn không do dự mà nói rằng, đó chính là nụ cười của cô. Nó xinh đẹp và sạch sẽ, nụ cười ấy sáng hơn trăng trong mây, đẹp hơn ngọc nơi đáy giếng, lấp lánh mà trân quý.
Lương Văn Thao rời đi ngay trong đêm, Mạnh Vũ Thần sáng hôm sau liền vào viện thăm cô còn mang theo cháo yến mạch anh tự mình nấu. Việc anh tự thân xuống bếp đã khiến cho đám người Trác Tùng và A Lãng bàng hoàng một phen, hít thở không thông. Hoàng Tư Vũ lại không hề hay biết ăn hết một bát cháo lớn, hương vị rất ngon cô vô cùng thỏa mãn.
- Anh mua cháo này ở đâu vậy hương vị không tệ.
- Trong nhà làm, lần sau muốn ăn thì bảo anh.
Hoàng Tư Vũ không nghĩ sâu xa, cô cho rằng trong nhà làm nghĩa là người giúp việc trong nhà nấu nên cũng thuận theo mà gật đầu.
Sau khi ăn xong Mạnh Vũ Thần đỡ cô ngồi trên xe lăn đích thân đẩy cô đi kiểm tra tổng quát. Thật ra Hoàng Tư Vũ không đến mức phải ngồi xe lăn, cô có thể đi được nhưng Mạnh Vũ Thân kiên quyết không đồng ý cho nên cô chỉ có thể ngồi lên xe để anh đẩy đi.
Hoàng Tư Vũ có chút bất lực với người anh trai mới nhận này, không đúng bọn họ không có quan hệ họ hàng thân thích gì cả, hay gọi là sư huynh nhỉ hình như cũng không phải, anh không phải đồ đệ của sư phụ gọi sư huynh thì càng không hợp lý, tóm lại cô cũng không biết với cái quan hệ đó thì cô nên gọi anh là gì nữa. Chỉ không hiểu vì cái gì mà anh xem cô giống như một con búp bê, đi đường sợ vỡ, chạm vào sợ tan.
Hoàng Tư Vũ không biết cũng phải thôi, bởi vì Mạnh Vũ Thần từ khi biết cô là đồ đệ của cậu út mình, càng cản thấy áy náy gấp bội. Trong đầu ảnh lúc nào cũng hiện ra hình ảnh cô hộc máu cả người lạnh buốt ngã vào ngực anh. Anh sợ thân thể cô đã có tổn thương nghiêm trọng nào đó, anh sợ nếu vì anh mà cô chịu bất kỳ thương tổn nào về sau anh sẽ không có mặt mũi nào đối diện với cậu út mình nữa.
Cho đến khi hoàn thành kiểm tra các chỉ số trong cơ thể điều không có gì đáng ngại, chỉ là cơ thể hơi suy yếu một chút mà thôi, hòn đá đè nặng trong lòng Mạnh Vũ Thần mới được thả xuống. Hoàng Tư Vũ không thích bệnh viện lắm muốn xuất viện ngay hôm đó thế nhưng bị Mạnh Vũ Thần cưỡng ép ở lại bệnh viện thêm vài ngày.
- Em ngoan ngoãn ở trong viện thêm 2 ngày để bác sĩ quan sát thêm.
- Chẳng phải kiểm tra xong rồi sao, em ổn, trở về em có thể tự điều trị cho mình.
Mạnh Vũ Thần nhìn ra được cô không thích bệnh viện nhưng mà anh cũng không có nhân nhượng. Nếu cô đã là đồ đệ của cậu út, hiện tại ông ấy không ở đây anh phải chăm sóc cô thật tốt, chưa kể cô là vì anh mới tổn thương cơ thể anh biết cô y thuật cao thâm nhưng người đời hay nói bác sĩ không thể tự trị cho chính mình, anh không yên tâm để cô xuất viện vào lúc này. Mạnh Vũ Thần đưa tay xoa đầu cô nhẹ giọng.
- Tư Vũ anh biết em không thích ở đây, nhưng mà giờ em xuất viện anh sẽ lo lắng, 2 ngày thôi được không.