Chương 40: Lưu Nghĩa
Đây là lần đầu tiên trong đời Lương Văn Thao không khống chế được cảm xúc mà muốn giết người. Rõ ràng sau khi ra tay với người đàn ông này, anh đã thấy cô chủ có gì đó không ổn rồi, đáng ra anh nên cản cô chủ lại mới đúng. Một phần Lương Văn Thao căm phẫn đám người lại lịch bất minh này một phần tự trách chính mình vô dụng, nếu anh có năng lực hơn cô chủ sẽ không bị người ta uy hiếp đến mức này.
Nhóm A Lãng xông đến kéo Lương Văn Thao ra đang muốn động thủ thì bị Trác Tùng ngăn lại. Cậu hiểu cảm giác của người đàn ông này, nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ phát điên, dù gì người cũng là do bọn họ ép tới đây, cậu cảm thấy một đấm này đúng là cậu đáng bị ăn đòn.
Đêm đến tuyết vẫn rơi càng ngày càng nhiều, mùa đông ở Hàn Quốc đúng là rất lạnh. Mạnh Vũ Thần đứng bên cửa sổ nhìn cô gái đang nằm yên tĩnh trên giường, làn da cô lúc này tái nhợt cả người suy yếu.
Hiện tại anh đã biết vì cái gì lần trước cô từ chối chữa bệnh cho anh. Có lẽ ngày hôm đó cô chẳng qua tốt bụng mà ra tay giúp anh một lần, bọn họ lại cho rằng cô có ý đồ. Anh biết độc tố trong người mình vẫn còn, chỉ ép có một chút độc như vậy còn suýt chút muốn mạng cô, dựa vào cái gì mà bọn họ yêu cầu cô phải chữa trị cho anh. Trước đó cô nói đúng, anh sống hay chết thì có liên quan gì đến cô.
Mạnh Vũ Thần khẽ thở dài lần này cũng là do anh không kiềm chế được, rõ ràng biết bản thân kích động sẽ khiến độc trong người phát tát nhanh hơn lại không kìm được mà phẫn nộ.
*Hai ngày trước.
Biệt thự Bạch Phong.
- Cậu chủ, tìm thấy người rồi.
Trác Tùng từ bên ngoài chạy vội vào trong còn chưa kịp thấy Mạnh Vũ Thần đã lớn tiếng nói. Trái ngược với sự kích động của Trác Tùng, Mạnh Vũ Thần lại thập phần bình tỉnh.
- Ở đâu.
- 5 phút trước ở khu vực ga Gangnam.
- Chuẩn bị máy bay tôi sẽ đích thân đến đó. Còn nữa thông báo cho chủ tịch Kim nói với ông ta yêu cầu viện trợ từ Nhà Xanh, phong tỏa toàn bộ khu vực Gangnam.
- Rõ.
Rất nhanh ba chiếc trực thăng đã đáp xuống bãi cỏ của biệt thự, Mạnh Vũ Thần mang theo lực lượng tinh nhuệ nhất của nhà họ Mạnh khí thế ngút trời hướng ra sân bay, lên chuyên cơ riêng bay thẳng đến Hàn Quốc.
Cảng Incheon nằm ở cửa sông Hàn, cách thủ đô Seoul khoảng 40 km về phía Tây Nam. Trong đêm tiếng súng náo động cả một vùng trời, Mạnh Vũ Thần ôm lấy cánh tay bị thương tựa vào một chiếc container, anh đã đánh giá quá thấp Lưu Nghĩa rồi. Người của anh và Nhà Xanh vay quét hắn ta từ ga Gangnam chạy đến đây, không ngờ để cản đường cảnh sát và quân đội hắn ta cho nổ ga tàu, khiến toàn bộ thành phố trở thành một mảnh hỗn độn.
Năm đó cũng bởi vì kẻ phản bội này mẹ anh mới bị bắt cóc. Khi đó anh mới 20 tuổi vì quá lo lắng cho mẹ mà rơi vào bẫy của đám người bí ẩn kia. Kết quả không những không cứu được mẹ, còn để lạc mất bà khiến nhà họ Mạnh bị một đòn suýt chút nữa thì không gượng dậy nỗi.
Bọn họ cho rằng hắn chỉ là một tên trợ lý nhỏ bé muốn giết hắn rất dễ dàng, thế nhưng hắn ta lại giống như một con cá trạch luôn biết cách lẩn trốn, cho dù nhà họ Mạnh bảo chính phủ phát lệnh truy nã toàn quốc hắn ta vẫn có thể trốn thoát hết lần này đến lần khác, từ Hồng Kông sang Trung Quốc, từ Nhật Bản đến Hàn Quốc. Lần này anh tuyệt đối sẽ không để cho hắn trốn thoát thêm một lần nào nữa.
- Lưu Nghĩa mày nghĩ mày còn có thể trốn được sao.
Trong màn đêm giọng của Mạnh Vũ Thần tựa như một ác ma, lạnh lẽo và tàn nhẫn, trong đáy mắt anh hằn lên từng tia máu.
Lưu Nghĩa trốn sau một chiếc container cách đó không xa cả người cũng bị thương vô số. Hắn ta trốn, trốn suốt 5 năm nay, nhà họ Mạnh cứ như một con chó, điên cuồng săn lùng hắn ở khắp nơi khiến cho hắn ngột ngạt, cuộc sống như vậy hắn ta cũng đã chán rồi. Hôm nay nếu có chết cũng không sao, dù gì một trợ lý bé nhỏ như hắn ta cũng đã khiến cho toàn bộ nhà họ Mạnh phải một cái giá lớn như vậy, hiện giờ nếu kéo được Mạnh Vũ Thần làm đệm lưng trên đường xuống suối vàng, thì hắn có làm ma cũng cảm thấy vui vẻ.
- Mạnh Vũ Thần, mày dám giết tao sao, giết tao rồi sẽ không ai nói cho mày biết đám người kia là ai. À mà mày có muốn biết Bạch Linh bà ta hiện giờ đang ở đâu không.
Hahahaha Lưu Nghĩa đột nhiên cười lớn sau đó càng cao giọng hơn.
- Hiện tại bà ta được đám người kia chăm sóc rất tốt nha, phu nhân hào môn, ảnh hậu quốc tế chỉ riêng gương mặt của bà ta thôi cũng khiến cho bao nhiêu kẻ mê mẩn, sẵn sàng bỏ ra giá cao để được lên giường với bà ta. À mày có biết vì sao tao đồng ý giúp đám người đó không.
- Hahaha, tao là fan hâm mộ của bà ta, vì bà ta tao đã phải rất cố gắng mới có thể trở thành trợ lý của bà ấy. Thế nhưng kết quả thì sao, tao ngày ngày phải nhìn bà ta ân ái với Mạnh Phong. Mẹ kiếp dựa vào cái gì, bà ta càng cao quý, tao càng muốn dẫm bà ta xuống chân. Tao muốn bà ta ta phải quỳ dưới thân tao, cầu xin tao.
Nhóm A Lãng xông đến kéo Lương Văn Thao ra đang muốn động thủ thì bị Trác Tùng ngăn lại. Cậu hiểu cảm giác của người đàn ông này, nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ phát điên, dù gì người cũng là do bọn họ ép tới đây, cậu cảm thấy một đấm này đúng là cậu đáng bị ăn đòn.
Đêm đến tuyết vẫn rơi càng ngày càng nhiều, mùa đông ở Hàn Quốc đúng là rất lạnh. Mạnh Vũ Thần đứng bên cửa sổ nhìn cô gái đang nằm yên tĩnh trên giường, làn da cô lúc này tái nhợt cả người suy yếu.
Hiện tại anh đã biết vì cái gì lần trước cô từ chối chữa bệnh cho anh. Có lẽ ngày hôm đó cô chẳng qua tốt bụng mà ra tay giúp anh một lần, bọn họ lại cho rằng cô có ý đồ. Anh biết độc tố trong người mình vẫn còn, chỉ ép có một chút độc như vậy còn suýt chút muốn mạng cô, dựa vào cái gì mà bọn họ yêu cầu cô phải chữa trị cho anh. Trước đó cô nói đúng, anh sống hay chết thì có liên quan gì đến cô.
Mạnh Vũ Thần khẽ thở dài lần này cũng là do anh không kiềm chế được, rõ ràng biết bản thân kích động sẽ khiến độc trong người phát tát nhanh hơn lại không kìm được mà phẫn nộ.
*Hai ngày trước.
Biệt thự Bạch Phong.
- Cậu chủ, tìm thấy người rồi.
Trác Tùng từ bên ngoài chạy vội vào trong còn chưa kịp thấy Mạnh Vũ Thần đã lớn tiếng nói. Trái ngược với sự kích động của Trác Tùng, Mạnh Vũ Thần lại thập phần bình tỉnh.
- Ở đâu.
- 5 phút trước ở khu vực ga Gangnam.
- Chuẩn bị máy bay tôi sẽ đích thân đến đó. Còn nữa thông báo cho chủ tịch Kim nói với ông ta yêu cầu viện trợ từ Nhà Xanh, phong tỏa toàn bộ khu vực Gangnam.
- Rõ.
Rất nhanh ba chiếc trực thăng đã đáp xuống bãi cỏ của biệt thự, Mạnh Vũ Thần mang theo lực lượng tinh nhuệ nhất của nhà họ Mạnh khí thế ngút trời hướng ra sân bay, lên chuyên cơ riêng bay thẳng đến Hàn Quốc.
Cảng Incheon nằm ở cửa sông Hàn, cách thủ đô Seoul khoảng 40 km về phía Tây Nam. Trong đêm tiếng súng náo động cả một vùng trời, Mạnh Vũ Thần ôm lấy cánh tay bị thương tựa vào một chiếc container, anh đã đánh giá quá thấp Lưu Nghĩa rồi. Người của anh và Nhà Xanh vay quét hắn ta từ ga Gangnam chạy đến đây, không ngờ để cản đường cảnh sát và quân đội hắn ta cho nổ ga tàu, khiến toàn bộ thành phố trở thành một mảnh hỗn độn.
Năm đó cũng bởi vì kẻ phản bội này mẹ anh mới bị bắt cóc. Khi đó anh mới 20 tuổi vì quá lo lắng cho mẹ mà rơi vào bẫy của đám người bí ẩn kia. Kết quả không những không cứu được mẹ, còn để lạc mất bà khiến nhà họ Mạnh bị một đòn suýt chút nữa thì không gượng dậy nỗi.
Bọn họ cho rằng hắn chỉ là một tên trợ lý nhỏ bé muốn giết hắn rất dễ dàng, thế nhưng hắn ta lại giống như một con cá trạch luôn biết cách lẩn trốn, cho dù nhà họ Mạnh bảo chính phủ phát lệnh truy nã toàn quốc hắn ta vẫn có thể trốn thoát hết lần này đến lần khác, từ Hồng Kông sang Trung Quốc, từ Nhật Bản đến Hàn Quốc. Lần này anh tuyệt đối sẽ không để cho hắn trốn thoát thêm một lần nào nữa.
- Lưu Nghĩa mày nghĩ mày còn có thể trốn được sao.
Trong màn đêm giọng của Mạnh Vũ Thần tựa như một ác ma, lạnh lẽo và tàn nhẫn, trong đáy mắt anh hằn lên từng tia máu.
Lưu Nghĩa trốn sau một chiếc container cách đó không xa cả người cũng bị thương vô số. Hắn ta trốn, trốn suốt 5 năm nay, nhà họ Mạnh cứ như một con chó, điên cuồng săn lùng hắn ở khắp nơi khiến cho hắn ngột ngạt, cuộc sống như vậy hắn ta cũng đã chán rồi. Hôm nay nếu có chết cũng không sao, dù gì một trợ lý bé nhỏ như hắn ta cũng đã khiến cho toàn bộ nhà họ Mạnh phải một cái giá lớn như vậy, hiện giờ nếu kéo được Mạnh Vũ Thần làm đệm lưng trên đường xuống suối vàng, thì hắn có làm ma cũng cảm thấy vui vẻ.
- Mạnh Vũ Thần, mày dám giết tao sao, giết tao rồi sẽ không ai nói cho mày biết đám người kia là ai. À mà mày có muốn biết Bạch Linh bà ta hiện giờ đang ở đâu không.
Hahahaha Lưu Nghĩa đột nhiên cười lớn sau đó càng cao giọng hơn.
- Hiện tại bà ta được đám người kia chăm sóc rất tốt nha, phu nhân hào môn, ảnh hậu quốc tế chỉ riêng gương mặt của bà ta thôi cũng khiến cho bao nhiêu kẻ mê mẩn, sẵn sàng bỏ ra giá cao để được lên giường với bà ta. À mày có biết vì sao tao đồng ý giúp đám người đó không.
- Hahaha, tao là fan hâm mộ của bà ta, vì bà ta tao đã phải rất cố gắng mới có thể trở thành trợ lý của bà ấy. Thế nhưng kết quả thì sao, tao ngày ngày phải nhìn bà ta ân ái với Mạnh Phong. Mẹ kiếp dựa vào cái gì, bà ta càng cao quý, tao càng muốn dẫm bà ta xuống chân. Tao muốn bà ta ta phải quỳ dưới thân tao, cầu xin tao.