Chương 26: Bia mộ vô danh
Mạnh Vũ Thần không cần biết đó là chuyện gì chỉ cần có thể nhận được tin tức có liên quan đến IBS, bất kể là chuyện gì anh đều có thể đồng ý với Trần Văn Nghiêm.
Cúp điện thoại Mạnh Vũ Thần đi đến ngăn kéo bàn làm việc. Anh kéo hộc tủ ra, bên trong đó có một mảnh vải trắng dính đầy máu đã ngả màu, bên trong mảnh vải bọc một tấm thẻ bài. Trên thẻ bài có khắc ba chữ IBS, phía dưới kèm theo số hiệu Zero, bàn tay cầm thẻ bài của anh khẽ siết chặt.
Bên cửa sổ khói thuốc lượn lờ, trời Sài Gòn đêm nay đổ mưa, giống như Svay Rieng Campuchia vào 5 năm trước.
Đêm mưa xối xả bùn đất trộn lẫn vào nhau, anh lê một thân đầy thương tích cõng mẹ đang hôn mê thoi thóp liều mình lao vào màn đêm. Cho dù còn một hơi thở anh cũng nhất định đưa mẹ an toàn rời khỏi nơi này, ba nhất định đang đợi họ ở ngoài kia.
Tiếng động cơ của xe từ phía sau truyền đến, Mạnh Vũ Thần vội nấp mình sau một tảng đá lớn. Trời rất tối, mắt phải anh lại bị thương, máu không ngừng chảy, nước mưa và máu che mờ đi tầm mắt khiến anh không nhìn rõ chỉ có thể siết chặt con dao trong tay, đồng thời một lần nữa siết chặt lại cái áo đang dùng để buộc mẹ lại trên lưng mình. Mạnh Vũ Thần nín thở cả người căng chặt như cung tên nghe tiếng động cơ xe càng ngày càng đến gần.
Đoàn xe kia không dừng lại, trong bóng tối lướt nhanh qua tảng đá lớn nơi hai mẹ con đang đứng. Đợi đến lúc không còn nghe thấy tiếng động cơ nữa Mạnh Vũ Thần mới thở ra một hơi cõng theo mẹ mình đi ra từ phía sau tảng đá. Đi được một đoạn vết thương ở bụng không ngừng rỉ máu, trước mắt đã mơ hồ không còn nhìn rõ nữa, cuối cùng anh không trụ nổi nữa mà ngã xuống. Khi anh ngã xuống thứ cuối cùng mà anh nhìn thấy là một đôi giày quân đội và một giọng nữ lạnh lùng.
- Mang bọn họ theo.
Một tiếng sét đánh ngang bầu trời cắt đứt dòng hồi ức của Mạnh Vũ Thần.
**Trong lúc Ella nhờ có phép màu của thượng đế mà có thể sống một cuộc đời mới, thì ở nơi xa xôi nào đó tại Châu Phi có một người đã giam tự giam mình trong hoang mạc suốt 7 ngày, không một ai có thể đến gần lãnh thổ của anh.
Ngụy Nguyên ngồi trước phần mộ không tên, trong đôi mắt chứa đầy tia máu. Tiểu Vũ của anh, chỉ vài ngày trước anh còn nghe giọng cô lạnh lùng nói với anh đừng can thiệp vào quyết định của cô, vậy mà bây giờ anh phải tự tay chôn cất cô ở nơi này.
Trước đó vài tháng cô nói muốn rời khỏi tổ chức, muốn trở về Việt Nam, muốn trả thù nhà họ Hạ. Ngụy Nguyên biết tương lai cô có rất nhiều kế hoạch, chỉ là anh chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của cô. Anh luôn tự nhủ với chính mình, chỉ cần cô sống vui vẻ, chỉ cần cô có thể bước ra ánh sáng sống cuộc đời mà cô luôn ao ước, vậy thì không việc gì cả, anh sẽ luôn trong bóng tối che chở cô.
Ngụy Nguyên đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, để cô nhận nhiệm vụ ám sát Khánh Đông Bình ở Trung Quốc. Sau đó sẽ phát thông báo cô hy sinh khi làm nhiệm vụ. Anh đã chuẩn bị cho cô một thân phận mới, để cô có thể trở về Việt Nam, ở đó thế lực của tổ chức không thể xâm nhập vào, như vậy cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn.
Ngụy Nguyên cho rằng kế hoạch của anh rất hoàn mỹ, thế nhưng cuối cùng vẫn là gió lọt kẽ tường. Một khi việc cô muốn rời khỏi tổ chức bị lộ, những kẻ kia sao có thể để cho cô đi dễ dàng như vậy. Sát thủ đầu bảng, nằm trong tay bí mật của vô số kẻ, chỉ cần cô tiết lộ vài chuyện thôi cũng có thể làm rối loạn cả một quốc gia. Điểm mấu chốt là cho tới hiện tại trên thế giới này chỉ có một mình cô có thể điều chế giải dược của Atena 747.
Đợi đến khi anh phát hiện ra điểm bất thường thì đã muộn. Cô không đến địa điểm giao hẹn để lấy tư liệu, anh biết rõ hơn ai hết cô rất coi trọng thứ này. Ngụy Nguyên huy động toàn bộ lực lượng ngầm ở Thượng Hải tìm được cô đã là chuyện của vài ngày sau đó.
Thượng Hải lạnh như thế, đêm giao thừa cô lại phơi xác trên nền tuyết lạnh. Trái tim anh co rút từng cơn, cảm giác như bị ai đó khoét một lỗ, máu chảy không ngừng.
Ngụy Nguyên khẽ siết chiếc bình hồ lô ngọc trong tay, thứ trước kia đựng tro cốt của mẹ cô, hiện tại trong đó có cả một phần tro cốt của cô. Anh đeo nó lên cổ mình lại đưa tay sờ bia mộ vô danh.
Anh không khắc tên cô lên bia mộ, bởi bọn họ có quá nhiều kẻ thù, trong hoang địa này là nơi chôn cất của vô số những người đã ngã xuống của tổ chức. Bọn họ sống không để tên chết không lưu họ, vô danh vô phận.
- Tiểu Vũ chờ anh, chờ anh xử lý xong đám người đó anh sẽ mang đầu của Hạ Chương và toàn bộ người của Hạ gia đến tế bái em. Chuyện mà em chưa kịp làm, từng cái từng cái một anh sẽ làm thay em.
Ngụy Nguyên rời đi bóng lưng lạnh lẽo cô tịch mang theo cuồng nộ cùng khát máu.
Cúp điện thoại Mạnh Vũ Thần đi đến ngăn kéo bàn làm việc. Anh kéo hộc tủ ra, bên trong đó có một mảnh vải trắng dính đầy máu đã ngả màu, bên trong mảnh vải bọc một tấm thẻ bài. Trên thẻ bài có khắc ba chữ IBS, phía dưới kèm theo số hiệu Zero, bàn tay cầm thẻ bài của anh khẽ siết chặt.
Bên cửa sổ khói thuốc lượn lờ, trời Sài Gòn đêm nay đổ mưa, giống như Svay Rieng Campuchia vào 5 năm trước.
Đêm mưa xối xả bùn đất trộn lẫn vào nhau, anh lê một thân đầy thương tích cõng mẹ đang hôn mê thoi thóp liều mình lao vào màn đêm. Cho dù còn một hơi thở anh cũng nhất định đưa mẹ an toàn rời khỏi nơi này, ba nhất định đang đợi họ ở ngoài kia.
Tiếng động cơ của xe từ phía sau truyền đến, Mạnh Vũ Thần vội nấp mình sau một tảng đá lớn. Trời rất tối, mắt phải anh lại bị thương, máu không ngừng chảy, nước mưa và máu che mờ đi tầm mắt khiến anh không nhìn rõ chỉ có thể siết chặt con dao trong tay, đồng thời một lần nữa siết chặt lại cái áo đang dùng để buộc mẹ lại trên lưng mình. Mạnh Vũ Thần nín thở cả người căng chặt như cung tên nghe tiếng động cơ xe càng ngày càng đến gần.
Đoàn xe kia không dừng lại, trong bóng tối lướt nhanh qua tảng đá lớn nơi hai mẹ con đang đứng. Đợi đến lúc không còn nghe thấy tiếng động cơ nữa Mạnh Vũ Thần mới thở ra một hơi cõng theo mẹ mình đi ra từ phía sau tảng đá. Đi được một đoạn vết thương ở bụng không ngừng rỉ máu, trước mắt đã mơ hồ không còn nhìn rõ nữa, cuối cùng anh không trụ nổi nữa mà ngã xuống. Khi anh ngã xuống thứ cuối cùng mà anh nhìn thấy là một đôi giày quân đội và một giọng nữ lạnh lùng.
- Mang bọn họ theo.
Một tiếng sét đánh ngang bầu trời cắt đứt dòng hồi ức của Mạnh Vũ Thần.
**Trong lúc Ella nhờ có phép màu của thượng đế mà có thể sống một cuộc đời mới, thì ở nơi xa xôi nào đó tại Châu Phi có một người đã giam tự giam mình trong hoang mạc suốt 7 ngày, không một ai có thể đến gần lãnh thổ của anh.
Ngụy Nguyên ngồi trước phần mộ không tên, trong đôi mắt chứa đầy tia máu. Tiểu Vũ của anh, chỉ vài ngày trước anh còn nghe giọng cô lạnh lùng nói với anh đừng can thiệp vào quyết định của cô, vậy mà bây giờ anh phải tự tay chôn cất cô ở nơi này.
Trước đó vài tháng cô nói muốn rời khỏi tổ chức, muốn trở về Việt Nam, muốn trả thù nhà họ Hạ. Ngụy Nguyên biết tương lai cô có rất nhiều kế hoạch, chỉ là anh chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của cô. Anh luôn tự nhủ với chính mình, chỉ cần cô sống vui vẻ, chỉ cần cô có thể bước ra ánh sáng sống cuộc đời mà cô luôn ao ước, vậy thì không việc gì cả, anh sẽ luôn trong bóng tối che chở cô.
Ngụy Nguyên đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, để cô nhận nhiệm vụ ám sát Khánh Đông Bình ở Trung Quốc. Sau đó sẽ phát thông báo cô hy sinh khi làm nhiệm vụ. Anh đã chuẩn bị cho cô một thân phận mới, để cô có thể trở về Việt Nam, ở đó thế lực của tổ chức không thể xâm nhập vào, như vậy cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn.
Ngụy Nguyên cho rằng kế hoạch của anh rất hoàn mỹ, thế nhưng cuối cùng vẫn là gió lọt kẽ tường. Một khi việc cô muốn rời khỏi tổ chức bị lộ, những kẻ kia sao có thể để cho cô đi dễ dàng như vậy. Sát thủ đầu bảng, nằm trong tay bí mật của vô số kẻ, chỉ cần cô tiết lộ vài chuyện thôi cũng có thể làm rối loạn cả một quốc gia. Điểm mấu chốt là cho tới hiện tại trên thế giới này chỉ có một mình cô có thể điều chế giải dược của Atena 747.
Đợi đến khi anh phát hiện ra điểm bất thường thì đã muộn. Cô không đến địa điểm giao hẹn để lấy tư liệu, anh biết rõ hơn ai hết cô rất coi trọng thứ này. Ngụy Nguyên huy động toàn bộ lực lượng ngầm ở Thượng Hải tìm được cô đã là chuyện của vài ngày sau đó.
Thượng Hải lạnh như thế, đêm giao thừa cô lại phơi xác trên nền tuyết lạnh. Trái tim anh co rút từng cơn, cảm giác như bị ai đó khoét một lỗ, máu chảy không ngừng.
Ngụy Nguyên khẽ siết chiếc bình hồ lô ngọc trong tay, thứ trước kia đựng tro cốt của mẹ cô, hiện tại trong đó có cả một phần tro cốt của cô. Anh đeo nó lên cổ mình lại đưa tay sờ bia mộ vô danh.
Anh không khắc tên cô lên bia mộ, bởi bọn họ có quá nhiều kẻ thù, trong hoang địa này là nơi chôn cất của vô số những người đã ngã xuống của tổ chức. Bọn họ sống không để tên chết không lưu họ, vô danh vô phận.
- Tiểu Vũ chờ anh, chờ anh xử lý xong đám người đó anh sẽ mang đầu của Hạ Chương và toàn bộ người của Hạ gia đến tế bái em. Chuyện mà em chưa kịp làm, từng cái từng cái một anh sẽ làm thay em.
Ngụy Nguyên rời đi bóng lưng lạnh lẽo cô tịch mang theo cuồng nộ cùng khát máu.