Chương 24: Ninh Hân
** Rừng mưa nhiệt đới.
Vài ngày trước.
Trong một hang động tối tăm ẩm ướt Ninh Hân cắn chặt răng tự mình băng lại vết thương nơi cánh tay vừa bị thương do bị sói cắn.
Để thoát khỏi sự truy sát cô đã phải trốn trong rừng mưa nhiệt đới này suốt 6 tháng ròng, cũng không biết mấy kẻ ngoài kia đã chịu từ bỏ hay vẫn còn canh chừng cô như mấy con chó điên. Ninh Hân nhớ lại lời dặn dò của sư phụ 3 năm trước khi cô rời đi.
- Ninh Ninh con phải nhớ kỹ nhiệm vụ lần này của con không được để bất kỳ ai biết. Nếu con có thể sống sót, sư phụ sẽ để Tiểu Vũ đến tìm con. Khi đó con hãy dùng tất cả thế lực mà con có bảo hộ nó, con có làm được không.
- Sư phụ yên tâm chỉ cần con còn sống ngày nào sẽ bảo hộ chị ấy bằng cả mạng sống của mình.
Mười năm thời hạn sắp đến rồi, cô không thể ngây ngẩng ở chỗ này, nhất định phải trở lại Việt Nam, không thể để sư tỷ một mình đối diện với bầy sói dữ đó.
Sự mệt mỏi lan tràn khắp thân thể, cô nằm trên phiến đá ngủ thiếp đi. Trong mê mang Ninh Hân đang nằm bỗng nhiên choàng tỉnh, hai mắt trợn to ôm lấy lồng ngực đầy đau đớn. Sau đó cô chẳng màn tất cả nắm chặt con dao nhỏ trong tay lao ra khỏi hang động chạy vào màn mưa. Từng bước chân dẫm lên bùn lầy, đến khi bước ra khỏi rừng mưa nhiệt đới đã là nhiều ngày sau. Ninh Hân có chút nóng vội, tự trách chỉ tại lúc trước cô đã ẩn nấp quá sâu trong rừng, làm cho lúc này đi ra tốn nhiều thời gian như vậy.
Không đợi Ninh Hân có thời gian suy nghĩ thêm gì, khi bóng cô vừa xuất hiện bên ngoài bìa rừng một toán người lập tức bao vây lấy cô. Dẫn đầu là một người đàn ông tóc vàng, gã ta bước lên phía trước nhìn Ninh Hân.
- Mẹ nó cuối cùng cũng chịu mò ra, cô gái cô làm bọn này khổ sở hơi lâu rồi đó.
Henry thật muốn chửi thề, khi bọn họ nhận đơn giết một cô gái Châu Á không có chút lai lịch nào, cứ tưởng là một đơn hàng hời ai ngờ cô ta lại là con gián đập mãi không chết, hại bọn họ hao tổn biết bao nhiêu anh em cùng súng đạn, kết quả còn kéo bọn họ đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này.
Bọn họ đã định nếu qua hôm nay mà cô ta còn chưa ra khỏi rừng, vậy bọn họ sẽ rút lui nói với bên ủy thác là cô ta đã chết mất xác rồi, nào ngờ trời không phụ lòng người hôm nay bọn họ sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Ninh Hân không nói một lời bàn tay khẽ siết chặt con dao. Nếu bọn họ còn vũ khí thì cô không đấu lại, nhưng hiện tại bọn họ cũng giống như cô mà thôi, ai giết ai còn chưa chắc.
Lưỡi dao sắc bén vung lên, dưới màn mưa một trận chiến đẫm máu diễn ra, Henry nhìn đồng bọn của mình từng người từng người gục xuống càng khiến tâm gã khiếp sợ. Thế nhưng chuyện đến nước này bọn họ không còn đường lui nữa, tất cả dồn hết toàn lực tấn công về phía Ninh Hân.
Một dao cuối cùng cắt ngay yết hầu Henry, gã ta đưa tay ôm lấy cổ mình từng tia máu phun ra bắn đầy lên mặt Ninh Hân, cô tựa như một cỗ máy giết người không chút cảm xúc nhìn kẻ cuối cùng ngã xuống. Cho đến lúc này Henry mới hối hận, vô cùng hối hận đáng lý ra gã không nên vì 1 triệu đô mà nhận đơn hàng này, cô gái này không phải người, cô ta chính là ác quỷ.
Cả người Ninh Hân cũng chao đảo ngã gục trên đất, thân thể đầy rẫy vết thương, hơi thở thoi thóp.
Ninh Hân dùng sức lực cuối cùng gắng gượng bò trên nền đất bùn lầy, từng giọt mưa nặng hạt vẫn không ngừng nện xuống, bùn đất lạnh lẽo quấn quanh trái tim cô. Không được cô không thể chết ở nơi này, không thể chết ở nơi này, lời sư phụ vẫn luôn văng vẳng bên tai.
- Ninh Ninh, trước khi chúng ta rời khỏi đây sư phụ sẽ gắn lên người con và Tiểu Vũ hai con chip gọi là bảng mạch, các xúc tua của nó sẽ bám chặt vào trái tim, giúp con cảm nhận được Tiểu Vũ bất kể lúc nào ở đâu, chỉ cần tim còn đập.
- Sư phụ vậy sư tỷ có cảm nhận được sự tồn tại của con không ạ.
- Đây là bản mạch 1 chiều chỉ có con mới cảm nhận được nó.
- Con hiểu rồi, sư phụ cứ yên tâm.
Cô hiểu vì sao sư phụ lại nói chuyện này cho cô biết, vì sao lại là bảng mạch một chiều, là bởi vì muốn cô bất kể thời khắc nào cũng có thể âm thầm bảo vệ chị ấy. Suốt 10 năm nay cô theo lệnh sư phụ giả vờ rời khỏi chị ấy, nhưng thực tế cô và sư phụ vẫn luôn âm thầm ở trong bóng tối quan sát bọn họ.
Mãi đến 3 năm trước sư phụ giao cho cô một nhiệm vụ, sau khi rời đi trong lúc làm nhiệm vụ bất cẩn để kẻ thù phát hiện rồi bị truy sát. Bởi vì sợ liên lụy đến sư phụ nên cô không quay về mà trốn ở nơi này. Mấy ngày trước cô cảm nhận được trái tim mình đau đớn, bảng mạch như vỡ nứt ra, điều này có nghĩa là sư tỷ đang gặp nguy hiểm tới tính mạng, cô phải trở về, nhất định phải trở về để báo cho sư phụ biết.
- Sư tỷ, đợi… đợi…muội.
Vài ngày trước.
Trong một hang động tối tăm ẩm ướt Ninh Hân cắn chặt răng tự mình băng lại vết thương nơi cánh tay vừa bị thương do bị sói cắn.
Để thoát khỏi sự truy sát cô đã phải trốn trong rừng mưa nhiệt đới này suốt 6 tháng ròng, cũng không biết mấy kẻ ngoài kia đã chịu từ bỏ hay vẫn còn canh chừng cô như mấy con chó điên. Ninh Hân nhớ lại lời dặn dò của sư phụ 3 năm trước khi cô rời đi.
- Ninh Ninh con phải nhớ kỹ nhiệm vụ lần này của con không được để bất kỳ ai biết. Nếu con có thể sống sót, sư phụ sẽ để Tiểu Vũ đến tìm con. Khi đó con hãy dùng tất cả thế lực mà con có bảo hộ nó, con có làm được không.
- Sư phụ yên tâm chỉ cần con còn sống ngày nào sẽ bảo hộ chị ấy bằng cả mạng sống của mình.
Mười năm thời hạn sắp đến rồi, cô không thể ngây ngẩng ở chỗ này, nhất định phải trở lại Việt Nam, không thể để sư tỷ một mình đối diện với bầy sói dữ đó.
Sự mệt mỏi lan tràn khắp thân thể, cô nằm trên phiến đá ngủ thiếp đi. Trong mê mang Ninh Hân đang nằm bỗng nhiên choàng tỉnh, hai mắt trợn to ôm lấy lồng ngực đầy đau đớn. Sau đó cô chẳng màn tất cả nắm chặt con dao nhỏ trong tay lao ra khỏi hang động chạy vào màn mưa. Từng bước chân dẫm lên bùn lầy, đến khi bước ra khỏi rừng mưa nhiệt đới đã là nhiều ngày sau. Ninh Hân có chút nóng vội, tự trách chỉ tại lúc trước cô đã ẩn nấp quá sâu trong rừng, làm cho lúc này đi ra tốn nhiều thời gian như vậy.
Không đợi Ninh Hân có thời gian suy nghĩ thêm gì, khi bóng cô vừa xuất hiện bên ngoài bìa rừng một toán người lập tức bao vây lấy cô. Dẫn đầu là một người đàn ông tóc vàng, gã ta bước lên phía trước nhìn Ninh Hân.
- Mẹ nó cuối cùng cũng chịu mò ra, cô gái cô làm bọn này khổ sở hơi lâu rồi đó.
Henry thật muốn chửi thề, khi bọn họ nhận đơn giết một cô gái Châu Á không có chút lai lịch nào, cứ tưởng là một đơn hàng hời ai ngờ cô ta lại là con gián đập mãi không chết, hại bọn họ hao tổn biết bao nhiêu anh em cùng súng đạn, kết quả còn kéo bọn họ đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này.
Bọn họ đã định nếu qua hôm nay mà cô ta còn chưa ra khỏi rừng, vậy bọn họ sẽ rút lui nói với bên ủy thác là cô ta đã chết mất xác rồi, nào ngờ trời không phụ lòng người hôm nay bọn họ sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Ninh Hân không nói một lời bàn tay khẽ siết chặt con dao. Nếu bọn họ còn vũ khí thì cô không đấu lại, nhưng hiện tại bọn họ cũng giống như cô mà thôi, ai giết ai còn chưa chắc.
Lưỡi dao sắc bén vung lên, dưới màn mưa một trận chiến đẫm máu diễn ra, Henry nhìn đồng bọn của mình từng người từng người gục xuống càng khiến tâm gã khiếp sợ. Thế nhưng chuyện đến nước này bọn họ không còn đường lui nữa, tất cả dồn hết toàn lực tấn công về phía Ninh Hân.
Một dao cuối cùng cắt ngay yết hầu Henry, gã ta đưa tay ôm lấy cổ mình từng tia máu phun ra bắn đầy lên mặt Ninh Hân, cô tựa như một cỗ máy giết người không chút cảm xúc nhìn kẻ cuối cùng ngã xuống. Cho đến lúc này Henry mới hối hận, vô cùng hối hận đáng lý ra gã không nên vì 1 triệu đô mà nhận đơn hàng này, cô gái này không phải người, cô ta chính là ác quỷ.
Cả người Ninh Hân cũng chao đảo ngã gục trên đất, thân thể đầy rẫy vết thương, hơi thở thoi thóp.
Ninh Hân dùng sức lực cuối cùng gắng gượng bò trên nền đất bùn lầy, từng giọt mưa nặng hạt vẫn không ngừng nện xuống, bùn đất lạnh lẽo quấn quanh trái tim cô. Không được cô không thể chết ở nơi này, không thể chết ở nơi này, lời sư phụ vẫn luôn văng vẳng bên tai.
- Ninh Ninh, trước khi chúng ta rời khỏi đây sư phụ sẽ gắn lên người con và Tiểu Vũ hai con chip gọi là bảng mạch, các xúc tua của nó sẽ bám chặt vào trái tim, giúp con cảm nhận được Tiểu Vũ bất kể lúc nào ở đâu, chỉ cần tim còn đập.
- Sư phụ vậy sư tỷ có cảm nhận được sự tồn tại của con không ạ.
- Đây là bản mạch 1 chiều chỉ có con mới cảm nhận được nó.
- Con hiểu rồi, sư phụ cứ yên tâm.
Cô hiểu vì sao sư phụ lại nói chuyện này cho cô biết, vì sao lại là bảng mạch một chiều, là bởi vì muốn cô bất kể thời khắc nào cũng có thể âm thầm bảo vệ chị ấy. Suốt 10 năm nay cô theo lệnh sư phụ giả vờ rời khỏi chị ấy, nhưng thực tế cô và sư phụ vẫn luôn âm thầm ở trong bóng tối quan sát bọn họ.
Mãi đến 3 năm trước sư phụ giao cho cô một nhiệm vụ, sau khi rời đi trong lúc làm nhiệm vụ bất cẩn để kẻ thù phát hiện rồi bị truy sát. Bởi vì sợ liên lụy đến sư phụ nên cô không quay về mà trốn ở nơi này. Mấy ngày trước cô cảm nhận được trái tim mình đau đớn, bảng mạch như vỡ nứt ra, điều này có nghĩa là sư tỷ đang gặp nguy hiểm tới tính mạng, cô phải trở về, nhất định phải trở về để báo cho sư phụ biết.
- Sư tỷ, đợi… đợi…muội.