Chương 13: Tìm đến cửa
*Thành phố Hồ Chí Minh- Việt Nam.
Trong lúc bên nhà họ Mạnh điều ra một đội ngũ nhân viên bảo gồm những tinh anh của tập đoàn Mạnh Thị lần theo dấu vết, chiết xuất tất cả hệ thống camera giám sát toàn thành phố để tìm cô thì Hoàng Tư Vũ đã về nhà say giấc nồng.
2 giờ sáng trong lúc ngủ mơ màng chuông cửa không ngừng kêu. Hoàng Tư Vũ mắt nhắm mắt mở đi ra, cô nhìn thấy 2 chiếc xe màu đen đậu trước cổng nhà mình, còn có 8 tên đàn ông cao lớn nhìn như băng đảng mafia nào đó đang xếp hàng trước cửa.
Trác Tùng vừa nhìn đã nhận ra cô chính là cô gái trong đoạn băng ghi hình, dù gì với nhan sắc của cô nhìn một lần liền khiến người ta không thể nào quên nỗi.
- Cho hỏi cô có phải là cô Hoàng Tư Vũ không, cậu chủ chúng tôi muốn gặp cô, cảm phiền cô có thể đi theo chúng tôi một chuyến không.
- Đêm hôm khuya khoắt, các người làm loạn trước nhà tôi, đây là thỉnh người hay bắt người. Con người tôi ghét nhất bị người khác làm phiền khi ngủ, còn không đi lần sau gặp lại tôi sẽ cho cậu chủ các người một kim chết tươi.
Nói xong không đợi Trác Tùng lên tiếng cô đã đóng sầm cửa lại. Hoàng Tư Vũ cả người bực dọc, không chút khách khí khi đi vào phòng khách còn đá mạnh vào sopha một cái. Đúng là mấy cái tên điên, nửa đêm nửa hôm mò tới đây làm gì đợi tới sáng mai thì chết à.
Đám người Trác Tùng ngơ ngác nhìn nhau, cái tính khí cấu kỉnh này vì cớ gì mà bọn họ lại thấy giống vị kia thế nhỉ, một người trong số đó lên tiếng.
- Anh Tùng chúng ta có cần bấm chuông nửa không.
- Bấm cái đầu cậu ấy, lên xe đợi sáng rồi vào.
Trác Tùng thật sự sợ, nếu giờ bọn họ còn bấm nữa lần sau cô gái này sẽ thật sự một kim châm chết cậu chủ nhà họ. Chỉ tại bọn họ quá sốt ruột, vừa tìm được địa chỉ liền dẫn người đến, cũng quên mất hiện tại đang là nửa đêm, thôi thì ngủ một giấc ngày mai lại tính tiếp vậy.
6 giờ sáng Hoàng Tư Vũ rời giường, từ hôm nay trở đi cô bắt đầu luyện tập trở lại, thân thể này dù sao cũng quá yếu so với cô ngày trước. Cô còn rất nhiều chuyện phải làm, sống lại một lần có được một thân phận không thể nào tốt hơn, sao cô có thể lãng phí cơ hội trời cho này chứ.
Hoàng Tư Vũ đẩy cửa ra ngoài chạy bộ, vừa ra sân đã thấy Trác Tùng và một hàng vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh trong sân.
- Cô Tư Vũ chào buổi sáng, không biết hiện tại cô có thể đi theo chúng tôi được chưa.
- Dựa vào đâu tôi phải đi theo các người.
Hoàng Tư Vũ có chút tò mò không biết người đàn ông hôm qua có thân phận thế nào. Xưa nay cô làm bất kể chuyện gì đều có tính toán đương nhiên hôm qua cứu anh ta một mạng cũng vậy. Nhưng mà cô thích thả dây dài câu cá lớn, muốn cô đi gặp anh ta đâu có dễ như vậy.
- Cô Tư Vũ, cậu chủ chúng tôi vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của cô ngày hôm qua. Nếu cô có thể trị được bệnh của cậu chủ, chúng tôi có thể đáp ứng cô bất kỳ chuyện gì.
Có thể đáp ứng bất kỳ chuyện gì, một vệ sĩ ngược lại nói chuyện cũng rất có khí thế, không tồi. Nhưng thế thì đã sao trên đời này thần y đâu dễ thỉnh về như vậy, cô đồng ý đáp ứng không phải quá rớt giá rồi sao. Hơn nữa cô cũng muốn xem người đàn ông kia có mấy phân mấy lượng, nếu ngay cả một cái hắc hơi của nhà họ Hạ anh ta cũng không trụ được thì cô không rảnh tốn thời gian vô ích.
- Không có hứng thú, cậu chủ mấy người sống hay chết thì liên quan gì đến tôi.
Trác Tùng không ngờ cô gái này lại trả lời như thế, có thể được nhà họ Mạnh mời về nhận đãi ngộ như thế cô ta còn từ chối, đây là muốn cái gì. Giọng Trác Tùng lạnh đi, cả người tản ra sát ý nồng đậm
- Không có hứng thú, vì sao hôm qua cô lại giúp chúng tôi, nói đi cô có mục đích gì.
Trác Tùng lạnh giọng, những người đi theo cậu ta cũng nhận ra biến hoá lập tức vây Hoàng Tư Vũ lại. Trác Tùng không phải là hành động không có suy nghĩ, cô gái này rõ ràng cố tình tiếp cận bọn họ, cố tình cứu cậu chủ, còn để cho bọn họ tìm đến đây, bây giờ lại từ chối, đây không phải đang ủ âm mưu thì là gì.
Hoàng Tư Vũ cười lạnh, đã rất lâu rồi chưa có kẻ nào dám dùng thái độ như thế này nói chuyện với cô. Nếu hôm nay cô không phải là Hoàng Tư Vũ mà là Ella vậy thì trên đầu đám người này sớm đã có vài lỗ thủng rồi.
Hoàng Tư Vũ khẽ búng ngón tay, một cây ngâm châm trực tiếp ghim thẳng vào đùi của tên vệ sĩ đứng sau lưng Trác Tùng. Anh ta lập tức ngã xuống đất, miệng ú ớ không nói được lời nào, tất cả bọn họ đều cả kinh nhìn cô gái trước mặt.
Tim Trác Tùng run lên, kỹ năng phóng kim châm này, bây giờ thì anh ta đã biết vì sao cô gái này có thể động thủ với cậu chủ mà anh ta không hề hay biết, lòng anh ta vô cùng sợ hãi.
Trác Tùng từng nghe nói những sát thủ hàng đầu thế giới có thể giết người trong vô hình với bất kỳ công cụ nào, cho dù đó là một chiếc lá. Nhưng mà vì sao cô gái này lại có năng lực đó, thế cho nên người đến là địch, không phải bạn.
Hoàng Tư Vũ dùng ánh mắt sắt lạnh lướt qua từng người bọn họ rồi dừng lại trên người Trác Tùng.
- Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, lần này là cảnh cáo nếu còn có lần sau, tôi cũng không ngại tiễn các người một đoạn đến hoàng tuyền đâu.
Trong lúc bên nhà họ Mạnh điều ra một đội ngũ nhân viên bảo gồm những tinh anh của tập đoàn Mạnh Thị lần theo dấu vết, chiết xuất tất cả hệ thống camera giám sát toàn thành phố để tìm cô thì Hoàng Tư Vũ đã về nhà say giấc nồng.
2 giờ sáng trong lúc ngủ mơ màng chuông cửa không ngừng kêu. Hoàng Tư Vũ mắt nhắm mắt mở đi ra, cô nhìn thấy 2 chiếc xe màu đen đậu trước cổng nhà mình, còn có 8 tên đàn ông cao lớn nhìn như băng đảng mafia nào đó đang xếp hàng trước cửa.
Trác Tùng vừa nhìn đã nhận ra cô chính là cô gái trong đoạn băng ghi hình, dù gì với nhan sắc của cô nhìn một lần liền khiến người ta không thể nào quên nỗi.
- Cho hỏi cô có phải là cô Hoàng Tư Vũ không, cậu chủ chúng tôi muốn gặp cô, cảm phiền cô có thể đi theo chúng tôi một chuyến không.
- Đêm hôm khuya khoắt, các người làm loạn trước nhà tôi, đây là thỉnh người hay bắt người. Con người tôi ghét nhất bị người khác làm phiền khi ngủ, còn không đi lần sau gặp lại tôi sẽ cho cậu chủ các người một kim chết tươi.
Nói xong không đợi Trác Tùng lên tiếng cô đã đóng sầm cửa lại. Hoàng Tư Vũ cả người bực dọc, không chút khách khí khi đi vào phòng khách còn đá mạnh vào sopha một cái. Đúng là mấy cái tên điên, nửa đêm nửa hôm mò tới đây làm gì đợi tới sáng mai thì chết à.
Đám người Trác Tùng ngơ ngác nhìn nhau, cái tính khí cấu kỉnh này vì cớ gì mà bọn họ lại thấy giống vị kia thế nhỉ, một người trong số đó lên tiếng.
- Anh Tùng chúng ta có cần bấm chuông nửa không.
- Bấm cái đầu cậu ấy, lên xe đợi sáng rồi vào.
Trác Tùng thật sự sợ, nếu giờ bọn họ còn bấm nữa lần sau cô gái này sẽ thật sự một kim châm chết cậu chủ nhà họ. Chỉ tại bọn họ quá sốt ruột, vừa tìm được địa chỉ liền dẫn người đến, cũng quên mất hiện tại đang là nửa đêm, thôi thì ngủ một giấc ngày mai lại tính tiếp vậy.
6 giờ sáng Hoàng Tư Vũ rời giường, từ hôm nay trở đi cô bắt đầu luyện tập trở lại, thân thể này dù sao cũng quá yếu so với cô ngày trước. Cô còn rất nhiều chuyện phải làm, sống lại một lần có được một thân phận không thể nào tốt hơn, sao cô có thể lãng phí cơ hội trời cho này chứ.
Hoàng Tư Vũ đẩy cửa ra ngoài chạy bộ, vừa ra sân đã thấy Trác Tùng và một hàng vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh trong sân.
- Cô Tư Vũ chào buổi sáng, không biết hiện tại cô có thể đi theo chúng tôi được chưa.
- Dựa vào đâu tôi phải đi theo các người.
Hoàng Tư Vũ có chút tò mò không biết người đàn ông hôm qua có thân phận thế nào. Xưa nay cô làm bất kể chuyện gì đều có tính toán đương nhiên hôm qua cứu anh ta một mạng cũng vậy. Nhưng mà cô thích thả dây dài câu cá lớn, muốn cô đi gặp anh ta đâu có dễ như vậy.
- Cô Tư Vũ, cậu chủ chúng tôi vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của cô ngày hôm qua. Nếu cô có thể trị được bệnh của cậu chủ, chúng tôi có thể đáp ứng cô bất kỳ chuyện gì.
Có thể đáp ứng bất kỳ chuyện gì, một vệ sĩ ngược lại nói chuyện cũng rất có khí thế, không tồi. Nhưng thế thì đã sao trên đời này thần y đâu dễ thỉnh về như vậy, cô đồng ý đáp ứng không phải quá rớt giá rồi sao. Hơn nữa cô cũng muốn xem người đàn ông kia có mấy phân mấy lượng, nếu ngay cả một cái hắc hơi của nhà họ Hạ anh ta cũng không trụ được thì cô không rảnh tốn thời gian vô ích.
- Không có hứng thú, cậu chủ mấy người sống hay chết thì liên quan gì đến tôi.
Trác Tùng không ngờ cô gái này lại trả lời như thế, có thể được nhà họ Mạnh mời về nhận đãi ngộ như thế cô ta còn từ chối, đây là muốn cái gì. Giọng Trác Tùng lạnh đi, cả người tản ra sát ý nồng đậm
- Không có hứng thú, vì sao hôm qua cô lại giúp chúng tôi, nói đi cô có mục đích gì.
Trác Tùng lạnh giọng, những người đi theo cậu ta cũng nhận ra biến hoá lập tức vây Hoàng Tư Vũ lại. Trác Tùng không phải là hành động không có suy nghĩ, cô gái này rõ ràng cố tình tiếp cận bọn họ, cố tình cứu cậu chủ, còn để cho bọn họ tìm đến đây, bây giờ lại từ chối, đây không phải đang ủ âm mưu thì là gì.
Hoàng Tư Vũ cười lạnh, đã rất lâu rồi chưa có kẻ nào dám dùng thái độ như thế này nói chuyện với cô. Nếu hôm nay cô không phải là Hoàng Tư Vũ mà là Ella vậy thì trên đầu đám người này sớm đã có vài lỗ thủng rồi.
Hoàng Tư Vũ khẽ búng ngón tay, một cây ngâm châm trực tiếp ghim thẳng vào đùi của tên vệ sĩ đứng sau lưng Trác Tùng. Anh ta lập tức ngã xuống đất, miệng ú ớ không nói được lời nào, tất cả bọn họ đều cả kinh nhìn cô gái trước mặt.
Tim Trác Tùng run lên, kỹ năng phóng kim châm này, bây giờ thì anh ta đã biết vì sao cô gái này có thể động thủ với cậu chủ mà anh ta không hề hay biết, lòng anh ta vô cùng sợ hãi.
Trác Tùng từng nghe nói những sát thủ hàng đầu thế giới có thể giết người trong vô hình với bất kỳ công cụ nào, cho dù đó là một chiếc lá. Nhưng mà vì sao cô gái này lại có năng lực đó, thế cho nên người đến là địch, không phải bạn.
Hoàng Tư Vũ dùng ánh mắt sắt lạnh lướt qua từng người bọn họ rồi dừng lại trên người Trác Tùng.
- Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, lần này là cảnh cáo nếu còn có lần sau, tôi cũng không ngại tiễn các người một đoạn đến hoàng tuyền đâu.