Chương 7
Cô thích hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ giây phút gặp gỡ ở tiệm cà phê. Mọi tiêu chuẩn của cô về tình yêu dường như trong phút chốc đều trở thành hắn. Nhưng vì hắn đã có con gái nên cô không dám đến gần càng không dám để mình lún sâu. Cô nghĩ tình yêu này chỉ là chớm nở chớm tàn nhưng không ngờ vẫn còn gặp lại.
Giây phút nhìn thấy hắn ở khu quân sự, cô đã nghĩ đây chính là duyên phận nhưng càng đến gần cô lại càng sợ thất vọng. Cô sợ hắn không phải người tốt như cô đã từng mộng mơ, sợ hắn là người đã có gia đình, càng sợ hắn không phải duyên trời định mà chỉ là giấc mộng thoáng qua.
Sau khi trở về phòng, cô mệt mỏi vùi vào chăn. Cô đã khóc suốt cả đêm, đến mức hai mắt đều sưng đỏ. Cô quả thật muốn đến bên hắn nhưng không cách nào vượt qua bản thân.
Buổi sớm, cô mệt mỏi rời giường với đôi mắ sưng đỏ. Sau khi làm vệ sinh cá nhân thì xuống sân tập thể dục. Hắn đã ở trước sảnh từ bao giờ. Bình thường hắn sẽ không xuất hiện vào giờ thể dục sáng nhưng hôm nay lại có mặt. Điều này khiến nhiều học viên hoang mang. Cô vì sợ hắn thấy bộ dáng thảm hại của mình nên trốn đi.
Hắn đứng trước toàn thể học viên.
- Tất cả bắt đầu tập thể dục.
Sau tiếng hô của hắn thì tất cả đều nghiêm túc tập. Không có gì diễn ra khiến cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Cô trở về phòng chuẩn bị cho giờ ăn sáng. Cứ vậy, một ngày lại trồi qua nhanh chóng.
Sáng nay cô không đến văn phòng hắn. Hắn cũng không gọi cô như mọi hôm nữa. Mọi chuyện dường như đã kết thúc.
Cô chuyên tâm vào các môn học để hoàn thành khóa quân sự.
Ngày cuối cùng của khóa học rồi cũng đến. Thời gian trôi qua thật nhanh, cô tự cảm thán trong lòng. Hôm nay, hắn cho toàn bộ đại đội tham gia liên hoan. Dù đã cấm rượu bia nhưng một số người vẫn mang theo. Cô vì ham vui nên uống một vài ly, không ngờ lại uống đến say khướt. Say đến mức không tự trở về được. Lúc này, Thiệu Huy mới bế cô lên định đưa về phòng. Cô đã sớm từ chối cậu ta nhưng cậu ta vẫn đối xử với cô rất tốt.
Lúc cậu ta bế cô đến gần cầu thang thì thấy hắn xuất hiện. Hắn vẫn nghiêm trang như thường ngày. Thiệu Huy cuối chào hắn.
- Giáo quan, thầy chưa ngủ sao?
Hắn lắc đầu. Đột nhiên cướp lấy cô từ tay cậu.
- Nam sinh không được vào ký túc xá nữ, cậu về đi, tôi đưa cô ấy lên.
Thiệu Huy có chút chần chừ nhưng thấy hắn rất nghiêm túc nên cũng đành trở về. Lúc này cô đang ngủ rất ngon trong vòng tay hắn. Hắn nhìn cô, khẽ thở dài đưa cô đến phòng y tế.
Buổi tối, phòng y tế không có người nên không gian rất yên tĩnh. Hắn mở đèn rồi đặt cô xuống giường. Cô cựa quậy không ngừng. Hắn định tìm thuốc giải rượu cho cô nhưng bị cô níu chặt.
- Đừng đi.
Hắn đến hết cách với cô. Đợi một lúc cô chìm vào giấc ngủ thì hắn mới đứng dậy định tìm thuốc nhưng cô lập tức tỉnh giấc kéo hắn. Lần này là hắn bị kéo theo quán tính ngã nhào đè lên người cô. Khoảng cách lại gần như vậy. Người bên dưới lại không yên phận khoát tay lên vai hắn. Đúng là muốn hắn chết mà.
Giây phút nhìn thấy hắn ở khu quân sự, cô đã nghĩ đây chính là duyên phận nhưng càng đến gần cô lại càng sợ thất vọng. Cô sợ hắn không phải người tốt như cô đã từng mộng mơ, sợ hắn là người đã có gia đình, càng sợ hắn không phải duyên trời định mà chỉ là giấc mộng thoáng qua.
Sau khi trở về phòng, cô mệt mỏi vùi vào chăn. Cô đã khóc suốt cả đêm, đến mức hai mắt đều sưng đỏ. Cô quả thật muốn đến bên hắn nhưng không cách nào vượt qua bản thân.
Buổi sớm, cô mệt mỏi rời giường với đôi mắ sưng đỏ. Sau khi làm vệ sinh cá nhân thì xuống sân tập thể dục. Hắn đã ở trước sảnh từ bao giờ. Bình thường hắn sẽ không xuất hiện vào giờ thể dục sáng nhưng hôm nay lại có mặt. Điều này khiến nhiều học viên hoang mang. Cô vì sợ hắn thấy bộ dáng thảm hại của mình nên trốn đi.
Hắn đứng trước toàn thể học viên.
- Tất cả bắt đầu tập thể dục.
Sau tiếng hô của hắn thì tất cả đều nghiêm túc tập. Không có gì diễn ra khiến cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Cô trở về phòng chuẩn bị cho giờ ăn sáng. Cứ vậy, một ngày lại trồi qua nhanh chóng.
Sáng nay cô không đến văn phòng hắn. Hắn cũng không gọi cô như mọi hôm nữa. Mọi chuyện dường như đã kết thúc.
Cô chuyên tâm vào các môn học để hoàn thành khóa quân sự.
Ngày cuối cùng của khóa học rồi cũng đến. Thời gian trôi qua thật nhanh, cô tự cảm thán trong lòng. Hôm nay, hắn cho toàn bộ đại đội tham gia liên hoan. Dù đã cấm rượu bia nhưng một số người vẫn mang theo. Cô vì ham vui nên uống một vài ly, không ngờ lại uống đến say khướt. Say đến mức không tự trở về được. Lúc này, Thiệu Huy mới bế cô lên định đưa về phòng. Cô đã sớm từ chối cậu ta nhưng cậu ta vẫn đối xử với cô rất tốt.
Lúc cậu ta bế cô đến gần cầu thang thì thấy hắn xuất hiện. Hắn vẫn nghiêm trang như thường ngày. Thiệu Huy cuối chào hắn.
- Giáo quan, thầy chưa ngủ sao?
Hắn lắc đầu. Đột nhiên cướp lấy cô từ tay cậu.
- Nam sinh không được vào ký túc xá nữ, cậu về đi, tôi đưa cô ấy lên.
Thiệu Huy có chút chần chừ nhưng thấy hắn rất nghiêm túc nên cũng đành trở về. Lúc này cô đang ngủ rất ngon trong vòng tay hắn. Hắn nhìn cô, khẽ thở dài đưa cô đến phòng y tế.
Buổi tối, phòng y tế không có người nên không gian rất yên tĩnh. Hắn mở đèn rồi đặt cô xuống giường. Cô cựa quậy không ngừng. Hắn định tìm thuốc giải rượu cho cô nhưng bị cô níu chặt.
- Đừng đi.
Hắn đến hết cách với cô. Đợi một lúc cô chìm vào giấc ngủ thì hắn mới đứng dậy định tìm thuốc nhưng cô lập tức tỉnh giấc kéo hắn. Lần này là hắn bị kéo theo quán tính ngã nhào đè lên người cô. Khoảng cách lại gần như vậy. Người bên dưới lại không yên phận khoát tay lên vai hắn. Đúng là muốn hắn chết mà.