Chương : 64
Giản Nghiêm Thanh không nói quá lâu thì tắt máy.
Ngay sau đó Đào Khê Hồng ấn gọi một dãy số khác, khi kết nối được với đối phương, bà vừa gọn gàng vừa linh hoạt đưa ra chỉ thị: "Tiểu Trịnh, gọi điện thoại cho ngân hàng gấp, ngày mai tôi muốn rút tiền trong tài khoản."
Tiểu Trịnh là chuyên viên quản lý tài sản riêng của bà, "Đào tổng, số tiền là bao nhiêu ạ?"
Đào Khê Hồng trả lời không hề do dự, "Toàn bộ."
Nghe xong, Đào Tinh Lai đặc biệt khẩn trương, "Mẹ, ba làm sao thế? Phải dùng tiền rồi sao? Tiền có thể giải quyết được sao? Thiếu bao nhiêu? Con đi gom góp!"
Giản Tích đẩy cửa đi vào, cô cũng nghe được, "Thiếu tiền? Đối phương mở miệng rồi hả mẹ? Thẻ đều ở chỗ con, con sẽ đi lấy ngay bây giờ.
Đào Khê Hồng im lặng một lát, bà nhìn con gái, "Các con không được làm gì cả. Tiểu Tích, Hạ Nhiên là chủ gia đình, mặc kệ sau này gặp phải chuyện gì, con nhất định phải thương lượng với nó, trưng cầu ý kiến của nó, tôn trọng lần nhau là đạo lý cơ bản giữa vợ chồng."
Sau đó bà quay sang Đào Tinh Lai, giọng điệu mền mại hơn một chút, "Con chẳng khác nào đứa trẻ chưa dứt sữa cả, chị của con còn có Hạ Nhiên, còn con, mẹ thật sự rất lo lắng."
"Mẹ đừng lo cho con, kỳ thật," Đào Tinh Lai có chút thẹn thùng, "Con cũng có thể có đối tượng ngay lập mà."
Giản Tích chọc chọc bả vai cậu, "Này, chớ làm loạn nhé, dù cho Kiều Thù không phải là ảnh hậu mà là một cô gái bình thường, em cũng không thể chơi bời đùa giỡn tình cảm của người ta được."
"Chị nói gì đó, đúng là không e lệ," Đào Tinh Lai tỏ vẻ ghét bỏ chị của mình, "Em không có đùa giỡn tình cảm, cùng lắm chỉ đùa bỡn thân thể thôi."
nói xong, chính cậu còn nở nụ cười trước, "Ha ha ha."
Chắc hẳn là nhận ra chỉ số thông minh của mình nên cảm động đây mà.
Lòng dạ ưu sầu, có con gái ấm tim, có con trai ấm lòng, ngược lại làm cho tâm trạng Đào Khê Hồng thả lỏng không ít. Nhưng nếu Giản Nghiêm Thanh thật sự gặp chuyện không may, tiền thì nhất định phải dùng ngay lập tức, Đào Khê Hồng liên tục cân nhắc, cuối cùng bà quyết định cả nhà chung tay vượt qua cơn hoạn nạn này.
"Tinh Lai, con có thể gom được bao nhiêu?"
"Chừng 100 vạn ạ, thù lao bộ phim này con còn chưa nhận được nữa."
"Tiểu Tích, con thương lượng với Hạ Nhiên xem sao."
"Chúng con đã thương lượng từ lâu rồi ạ, tiền trong sổ tiết kiệm, vì người nhà có thể sử dụng vô điều kiện." Giản Tích nói thêm: "Trong đó có 200 vạn, bây giờ con lập tức gọi điện thoại, ngày mai đi rút."
Đào Tinh Lai: "Ôi trời, anh rể kiếm nhiều tiền như vậy? không phải là của hồi môn của Manh Manh đó chứ?"
Giản Tích liếc cậu một cái, "anh ấy lợi hại lắm đó biết chưa, đầu óc em toàn chứa gì đâu không, nghĩ cái gì thế?"
Lời này có thâm ý khác, Đào Tinh Lai bừng tỉnh đưa ra kết luận, "Khó trách khó trách, em chỉ luôn nhìn thấy khí chất lưu manh trên người anh Hạ Hạ mà thôi."
Giản Tích: "Hơn nữa, của hồi môn của Manh Manh thì có thể kiếm lại, nhưng ba thì chỉ có một, bất luận như thế nào, chúng ta đều phải bảo vệ ông ấy."
Lòng Đào Khê Hồng tuôn ra đủ mọi mùi vị, lúc này im lặng, lại hơn hẳn vô số lời nói.
Đào Tinh Lai nói đi toilet, vừa đóng cửa lại, cậu gọi điện ngay cho Kiều Thù.
Rất nhanh, Kiều Thù bắt máy, "Lần thứ hai chủ động gọi điện thoại cho em này, hello."
"Đừng có mở miệng ra là nói tiếng nước ngoài với tôi, tôi mù chữ." Đào Tinh Lai khua môi múa mép theo quán tính.
"Ha ha." Kiều Thù cười ra tiếng, giống như tiếng viên trân châu rơi vào khay ngọc.
Lỗ tai Đào Tinh Lai nóng lên, "cô, cô cười gì đó?"
"Cười đồ gà mờ anh đó."
"Móa, tôi giống vậy hồi nào hả?" Đào Tinh Lai giận dữ.
"Lúc nãy em..."
"Lúc nãy cô..."
một giây sau, hai người trăm miệng một lời, tiết tấu ăn nhịp như hai người khiêu vũ với nhau.
Đào Tinh Lai bất ngờ ngại ngùng, "Sao cô xuống nước nhanh quá vậy, tôi tự hi sinh chính mình khuấy động bầu không khí mà."
Kiều thù mừng rỡ hít thở sâu, "Tìm em có chuyện gì?"
"nói chuyện phiếm chứ làm gì đâu."
"Có gì hay đâu mà nói chuyện phiếm, nói cái khác đi."
"Được rồi, vậy cô cho tôi mượn ít tiền được không?"
Tuy Đào Tinh Lai vô cùng hồi hộp, nhưng cậu vẫn mây trôi nước chảy đưa ra yêu cầu quá phận.
Đúng là cậu muốn tìm Kiều Thù để vay tiền đấy, lỡ đâu chuyện của ba ồn ào lớn hơn, trước hết thoát khỏi tai họa vẫn là tốt nhất.
Hình như Kiều Thù cũng ngây ra một lát, "Đào Tinh Lai, không phải anh là thần tiên không vướng bụi trần giữa chốn khói lửa nhân gian sao?"
Thần tiên rôi vào phàm trần không được hả? Có cho mượn không đây?"
"Cho."
Lúc này đến phiên Đào Tinh Lai ngẩn ngơ, "Sảng khoái như vậy, cô không hỏi tôi muốn mượn bao nhiêu à?"
"Mượn bao nhiêu cũng được." Kiều Thù chậm rì rì lên tiếng, "Tiền sính lễ ấy mà, trích chút máu cũng là chuyện nên làm."
Đào Tinh Lai một lời khó nói hết, "Con gái con lứa như cô sao lại men như vậy hả?"
Kiều Thù cười khẽ, "Em vẫn mặc áo ngực đó nha."
Mịa có chứ, câu này không phải đang quyến rũ người ta sao?
Lời lọt vào tai, cả người Đào Tinh Lai khô nóng, cậu bắt chước người diễn trò, "nói tiếng người."
Kiều Thù nghe lời, "Em thích anh."
"Vậy cô đừng nói tiếng người nữa thì hơn."
"Em thật lòng thích anh."
Cách điện thoại vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Kiều Thù cắn môi, "anh có cảm giác gì không?"
Đào Tinh Lai bụm lấy trái tim, "Tôi sẽ nhắn số tài khoản qua cho cô rồi báo số tiền luôn, không cho phép đổi ý."
Kiều Thù: "Ồ! anh hờ hững thật đấy."
Đào Tinh Lai cười khanh khách, "Là do cô quá nhiệt tình, không nói nữa, cúp đây."
"Đợi đã." Kiều Thù cong khóe môi, giống như đang phóng điện vào lỗ tai cậu, "Sính lễ đã đưa rồi, vậy khi nào anh theo em đây?"
Bỗng chốc mặt Đào Tinh Lai giống như bị phỏng, "Tôi đã nói với cô rồi, tôi không phải hạng lưu manh gặp dịp thì chơi, chủ yếu cô là con gái, tôi thì có phong độ của quý ông, cô không ghét hạng đàn ông chơi..."
Hai chữ "qua đường" bị mắc kẹt trong cổ họng cậu.
Bởi vì Kiều Thù cực kỳ có cá tính mà kết thúc cuộc gọi với cậu rồi.
Đào Tinh Lai có cảm giác tối nay sẽ mất ngủ, não trái là lão Giản, não phải là Kiều Thù.
Tình Thân có chút trầm trọng, tình yêu cũng có chút đột ngột.
Vừa trầm trọng vừa đột ngột... Chắc chết.
Trong phòng khách, Giản Tích lại lướt xem bình luận trên mạng.
Thanh Khiết Thiên Hóa bị bình luận ngày càng cay nghiệt, trên weibo, hơn 10 bình luận hot thuộc top đầu đều là loại nội dung "Chúc công ty mau đóng cửa, khắp chốn mừng vui" chiếm đa số.
Hơn nữa còn không ngừng có đám người gió chiều nào nghiêng chiều ấy chia sẻ khắp nơi.
Đào Khê Hồng không nói nhưng Giản Tích biết, chỉ sợ hiện nay trong công ty cũng đang rất hỗn loạn.
Điểm trí mạng nhất không phải là nội bộ xôn xao bất an, vấn đề nằm ở chỗ mấy nhà đầu tư lớn của các hạng mục quan trọng đều đồng loạt rút vốn. Đa phần các nhà đầu tư đều coi trọng tiếng tâm của doanh nghiệp trong dư luận, vì chuyện rối loạn này, Đào Khê Hồng chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Bên tài vụ vừa mới gọi điện tới báo, các hạng mục tài chính không có cách nào thực hiện, mấy nhà cung cấp cũng bắt đầu bất mãn. Thêm vào đó, mấy nhà cung ứng kia trực tiếp đánh vào Đào Khê Hồng, ngoài sáng thì oán trách, còn trong tối thì ngầm uy hiếp.
Cuối cùng Đào Khê Hồng không thể nhẫn nhịn được nữa, bà cũng trực tiếp bùng nổ, "Ngừng đi! Tốt nhất là ngày mai đừng giao hàng tới nữa! Dám ngang ngược với bà, bà nói cho mà biết, một đồng thanh toán cũng đừng mong lấy được!"
Giọng nói đầu dây bên kia cũng cao vút, Giản Tích ngồi bên cạnh có thể nghe mùi thuốc súng rõ ràng.
Lần này Đào Khê Hồng kéo căng dây cung hết cỡ, "không tin thì anh cứ chờ thử mà xem!"
Bà ném di động lên sofa, sau đó xoa xoa huyệt thái dương tựa lưng vào ghế sofa.
Giản Tích vội vàng trấn an, "Mẹ, ngàn vạn lần phải bình tĩnh, giữ gìn sức khỏe."
Đào Khê Hồng bóp bóp tâm mi, vẻ mệt mỏi và bất lực không thể che giấu được nữa, "Tài chính vừa cạn kiệt, công ty không chống đỡ nổi nữa."
Ngẩng đầu lên, vành mắt bà đỏ bừng.
Thanh Khiết Thiên Hóa là mấy chục năm tâm huyết của bà, làm sao dễ dàng cam chịu cho được.
Giản Tích cũng khó chịu, mười đầu ngón nay bấu chặt váy.
một đêm này, một nhà ba người đều trực ở phòng khách, đếm từng giây từng phút trên kim đồng hồ treo tường.
Mãi cho đến khi chân trời hửng sáng, mà Giản Nghiêm Thanh một đêm chưa về.
Bầu không khí trong phòng thấp đến cực độ, 7 giờ 30 sáng, chuông điện thoại của Đào Khê Hồng đột nhiên vang lên.
Giống như một loại ám hiệu, tất cả mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, tin tức đến từ thời điểm này, chỉ sợ là kết quả xấu nhất.
Thậm chí Giản Tích còn đứng bật dậy, cầm túi xách chuẩn bị đi rút tiền.
Đào Tinh Lai cũng tìm số điện thoại của Kiều Thù, đang muốn bấm.
"Bơm tiền?" Giọng Đào Khê Hồng đột nhiên cao vút, còn mang theo chút khàn khàn của một đêm khôngngủ, "Tập đoàn Chính An?!"
Đầu dây bên kia trợ lý hưng phấn lập lại, "Đúng thế, Đào tổng, chính là Ông Hạ của tập đoàn Chính An!"
Phảng phất như mộng, Đào Khê Hồng không dám qua loa chủ quan, "Cậu kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho tôi nghe xem nào."
Trợ lý: "Năm phút trước, chúng tôi nhận được điện thoại từ tổng giám đốc tập đoàn Chính An, bên họ nói rõ ràng muốn đầu tư vào ba hạng mục lớn đang dang dở của Thanh Khiết Thiên Hóa, cụ thể thế nào cần phải bàn bạc thêm với Đào tổng."
Đào Khê Hồng bình tĩnh, bà tỉnh táo hỏi: "Có chứng minh thân phận chưa? Thời điểm này không thể để đầu óc nóng lên rồi bất bình tĩnh."
"Có có." Trợ lý vội trả lời, "Tập đoàn Chính An đã gửi công văn có con dấu qua, sau khi quét mã vạch kiểm tra từng chi tiết một, người ký đúng là ông Hạ, Hạ Chính An."
Đào Khê Hồng vừa nói vừa đi ra cửa, "Tốt, 15 phút nữa tôi sẽ đến công ty, thông báo cho tất cả các giám đốc ban ngành, lập tức mở cuộc họp khẩn cấp. Báo cho bộ phận hành chính biết, làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đón, phải đạt tiêu chuẩn cao nhất."
Cúp điện thoại, Đào Khê Hồng xoay người nói với hai con, "Tiểu Tích, con và Tinh Lai ra ngân hàng trước chờ điện thoại của mẹ."
Đào Tinh Lai vội vàng hỏi tới tấp, "Làm sao thế hả mẹ? đã xảy ra chuyện gì nữa?"
"không có việc gì." Đào Khê Hồng nhẹ nhàng thở ra, "Cuối cùng cũng có một tin tốt."
Tập đoàn Chính An đột nhiên bơm tiền, giống như gỗ mục hồi sinh, doanh nghiệp này rất có tiên tuổi, mặt hàng kinh doanh chủ yếu là sản phẩm làm từ nông nghiệp, lúa gạo, lúa mì rau quả các loại, khôngchỉ cung cấp lương thực cho khu vực giàu có vùng Trung Đông, hàng năm còn đóng góp không ít vào lương khố của quốc gia.
Chẳng những hiến đất để xây dựng trung tâm cho các nhà nghiêm cứu phát minh khoa học kỹ thuật, mà doanh nghiệp này còn đi tiên phong trong chính sách phát triển hiện đại hóa nông nghiệp của quốc gia.
Hạ Chính An kinh doanh doanh nghiệp của mình thành một loại tinh thần, được rất nhiều lãnh đạo trong chính phủ kính trọng.
Đào Khê Hồng không giải thích quá nhiều, bà muốn nhanh chóng chạy đến công ty.
Vừa đi tới cửa, đột nhiên bà dừng bước quay đầu lại nhíu mày hỏi: "Hạ Chính An không phải là..."
Nghe được cái tên này, tim Giản Tích đập dồn dập, cô xác minh suy đoán của bà, "Ông ấy là ba Hạ Nhiên."
Đào Khê Hồng trầm mặc một hồi, tựa như để tiêu hóa tin tức này.
Công ty lại gọi điện thoại đến hối thúc, lúc này bà mới cất bước rời khỏi nhà.
Giản Nghiêm Thanh bên này.
Thư báo án kèm theo tài liệu, không rõ chi tiết, bọn họ cứ bán sát vào cái gọi là "Lấy công làm việc tư" trong việc đấu thầu Ngự Phong Viên mấy năm trước, nhân chứng vật chứng đầy đủ, thậm chí thời gian chính xác đến từng phút từng giây.
Giản Nghiêm Thanh giải thích rõ ràng từng chuyện một, từ ngữ không tìn ra một lỗ hỏng, hoàn toàn khác xa với những gì được ghi trong tài liệu.
Tổ điều tra làm việc theo trình tự quy định, sau đó chuyển vụ việc này lên cấp trên là viện kiểm sát.
"Thị trưởng Giản, thật có lỗi, mong ngài hiểu cho."
Giản Nghiêm Thanh khẽ gật đầu, "Tôi sẽ phối hợp vô điều kiện."
Có thể thấy, tổ điều tra đặc biệt được thành lập cực nhanh, chặt chẽ không có sơ hở, không khó nhìn ra chỗ dựa sau lưng là người có thế lực dễ dàng đổi trắng thay đen, giống như bây giờ vậy, càng có thể xác định được mục đích của đối phương ngay lập tức.
Dĩ nhiên Giảm Nghiêm Thanh đã lường trước mọi việc, không lâu sau đó, dư luận sẽ xôn xao, mà sựthanh liêm cả đời của bản thân ông, sẽ nhanh chóng bị hủy hoại trong nháy mắt.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Có vài người mặc đồng phục vội vàng tiến vào, nói nhỏ gì đó với người trong tổ điều tra. Thái độ của tổ trưởng từ bình tĩnh đến đột ngột gợn sóng, cuối cùng là thay đổi hoàn toàn, không cần đến một phút đồng hồ.
Sắc mặt Giản Nghiêm Thanh thản nhiên, sống lưng thẳng tấp, tám gió bất động.
Rất nhanh, tổ trưởng đi theo người nọ ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò cấp dưới khoan làm thủ tục chuyển giao.
~~~~
Giản Tích và Đào Tinh Lai đến ngân hàng chờ, hai người ngồi hàng ghế đầu trong phòng VIP lo lắng chờ đợi.
"Chắc chắn là anh Hạ Hạ đi tìm viện binh rồi, em yêu anh ấy chết mất." Đào Tinh Lai làm dấu thánh giá ở trước ngực, "Nhất định là anh ấy đã thuyết phục ông thông gia."
Giản Tích gọi điện thoại anh không bắt máy, nhắn tin không thấy trả lời, cô vô cùng lo lắng, "Quan hệ cha con anh ấy không tốt lắm."
"Chị sợ anh Hạ Hạ chịu thiệt hả?"
"Giữa cha con không có cái lý lẽ chịu thiệt này." Giản Tích sợ Hạ Nhiên chịu ấm ức, trái lương tâm làm những việc mà mình không thích.
nói là đi công tác, thì ra là đi tìm ba mình.
"May là có anh rể, ít nhất công ty của mẹ được cứu rồi."
Đào Tinh Lai vừa dứt lời, điện thoại Giản Tích bỗng rung mạnh.
Cối xay trong lòng cô nghiền nát thiên quân vạn mã.
Gọi tới thông báo? Ba đã xảy ra chuyện? Phải dùng tiền để lo lót rồi sao? thật sự không còn hi vọng?
Trong khoảnh khắc này, tâm tư ngàn xoay vạn chuyển.
Tay cô run run, ánh mắt hướng về màn hình điện thoại.
Kết quả lại sững sờ, người gọi điện đúng là Giản Nghiêm Thanh.
Giọng Giản Tích run rẩy, ngữ điệu cũng thay đổi, "Ba?!"
Hai tay Đào Tinh Lai nắm chặt, các ngón tay bị giữ trong lòng bàn tay, ngay cả thở mạnh cũng khôngdám.
Lông mày Giản Tích từ nhíu chặt đến thả lỏng, thay đổi một trời một vực.
"Như thế nào? Ba ổn không? Mau nói cho em biết, gấp chết em rồi!" Đào Tinh Lai không kiềm chế nổi, cậu liên tục đặt câu hỏi.
Tay Giản Tích rũ xướng, không thể tin mà quay đầu lại nhìn em trai của mình ----- "Ba nói ba đã về nhà, chẳng có chuyện gì cả, hết thảy đều bình an."
Hai người nhanh chóng chạy về nhà, Đào Khê Hồng nhận được tin trước nên về trước hai người mộtbước.
"Ba mẹ!" Đào Tinh Lai đẩy cửa vào, "Ông trời của con ơi, đúng là lão Giản, thực sự đã về rồi!"
Vẻ mặt Giản Nghiêm Thanh đầy mệt mỏi, nhưng vẫn khó giấu thần sắc vui mừng, "Nhóc con."
"Ba ~, mau kiểm tra giúp con, trời ơi, nhiệt độ cơ thể 36.5, cực kỳ tiêu chuẩn." Đào Tinh Lai kích động gần chết, "Sống rồi, sống rồi."
Giản Tích ứa nước mắt, "Ba, sao thế này? Tự dưng không sao ạ?"
Đào Khê Hồng cũng cảm thấy lạ, "Đúng vậy, lão Giản à, chẳng lẽ bọn họ đã điều tra rõ ràng?"
Nhất thời trong mấy phút Giản Nghiêm Thanh cũng không biết phải giải thích thế nào, "Phía trên có người can thiệp vào chuyện này, theo tôi được biết là một lão tư lệnh, danh vọng khá cao trong quân khu."
"Ông trời của con ơi, vậy phải cao bao nhiêu nha, không ngờ có thể nhanh chóng đẩy lùi phong ba như thế." Trong nháy mắt Đào Tinh Lai không dám nghĩ.
Giản Nghiêm Thanh: "Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ba vẫn chưa nắm được tin tức cụ thể."
Tảng đá trong lòng Đào Khê Hồng rơi xuống đáy, "Mặc kệ như thế nào, bình an là tốt rồi."
Giản Tích im lặng, cô nhanh chóng nhớ tới một chuyện.
"Tiểu Tích?" Giản Nghiêm Thanh nhận ra sự khác lạ của cô.
"Ba." Giản Tích ngẩng đầu, nói thật chậm, "Con từng nghe Hạ Nhiên nhắc qua, ông nội của Manh Manh, trước kia từng đi lính."
Câu này như tia chớp giáng xuống, dường như có thể xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện.
Công ty của Đào Khê Hồng được tập đoàn Chính An rót vốn, Giản Nghiêm Thanh đột nhiên thoát khỏi nơi đầu sóng ngọn gió.
Nhất định là ba Hạ Nhiên, Hạ Chính An giúp đỡ.
Lúc này, chuông cửa vang lên, tiếng chuông "Reng reng" thanh thúy.
Đào Tinh Lai hành động nhanh chóng, "Con đi mở cửa!"
Tay đặt vào nắm cửa vặn nhẹ, khe cửa vừa hé, Đào Tinh Lai đã khoa trương reo lên, "anh rể! anh đã về rồi!"
Lòng Giản Tích chấn động.
Giọng Đào Tinh Lai càng sôi nổi hơn lúc nãy, "Trời ạ! Sao đầu gối của anh xanh xanh tím tím thế này?! không phải chơi tư thế đặc thù gì chứ?"
Ngay sau đó Đào Khê Hồng ấn gọi một dãy số khác, khi kết nối được với đối phương, bà vừa gọn gàng vừa linh hoạt đưa ra chỉ thị: "Tiểu Trịnh, gọi điện thoại cho ngân hàng gấp, ngày mai tôi muốn rút tiền trong tài khoản."
Tiểu Trịnh là chuyên viên quản lý tài sản riêng của bà, "Đào tổng, số tiền là bao nhiêu ạ?"
Đào Khê Hồng trả lời không hề do dự, "Toàn bộ."
Nghe xong, Đào Tinh Lai đặc biệt khẩn trương, "Mẹ, ba làm sao thế? Phải dùng tiền rồi sao? Tiền có thể giải quyết được sao? Thiếu bao nhiêu? Con đi gom góp!"
Giản Tích đẩy cửa đi vào, cô cũng nghe được, "Thiếu tiền? Đối phương mở miệng rồi hả mẹ? Thẻ đều ở chỗ con, con sẽ đi lấy ngay bây giờ.
Đào Khê Hồng im lặng một lát, bà nhìn con gái, "Các con không được làm gì cả. Tiểu Tích, Hạ Nhiên là chủ gia đình, mặc kệ sau này gặp phải chuyện gì, con nhất định phải thương lượng với nó, trưng cầu ý kiến của nó, tôn trọng lần nhau là đạo lý cơ bản giữa vợ chồng."
Sau đó bà quay sang Đào Tinh Lai, giọng điệu mền mại hơn một chút, "Con chẳng khác nào đứa trẻ chưa dứt sữa cả, chị của con còn có Hạ Nhiên, còn con, mẹ thật sự rất lo lắng."
"Mẹ đừng lo cho con, kỳ thật," Đào Tinh Lai có chút thẹn thùng, "Con cũng có thể có đối tượng ngay lập mà."
Giản Tích chọc chọc bả vai cậu, "Này, chớ làm loạn nhé, dù cho Kiều Thù không phải là ảnh hậu mà là một cô gái bình thường, em cũng không thể chơi bời đùa giỡn tình cảm của người ta được."
"Chị nói gì đó, đúng là không e lệ," Đào Tinh Lai tỏ vẻ ghét bỏ chị của mình, "Em không có đùa giỡn tình cảm, cùng lắm chỉ đùa bỡn thân thể thôi."
nói xong, chính cậu còn nở nụ cười trước, "Ha ha ha."
Chắc hẳn là nhận ra chỉ số thông minh của mình nên cảm động đây mà.
Lòng dạ ưu sầu, có con gái ấm tim, có con trai ấm lòng, ngược lại làm cho tâm trạng Đào Khê Hồng thả lỏng không ít. Nhưng nếu Giản Nghiêm Thanh thật sự gặp chuyện không may, tiền thì nhất định phải dùng ngay lập tức, Đào Khê Hồng liên tục cân nhắc, cuối cùng bà quyết định cả nhà chung tay vượt qua cơn hoạn nạn này.
"Tinh Lai, con có thể gom được bao nhiêu?"
"Chừng 100 vạn ạ, thù lao bộ phim này con còn chưa nhận được nữa."
"Tiểu Tích, con thương lượng với Hạ Nhiên xem sao."
"Chúng con đã thương lượng từ lâu rồi ạ, tiền trong sổ tiết kiệm, vì người nhà có thể sử dụng vô điều kiện." Giản Tích nói thêm: "Trong đó có 200 vạn, bây giờ con lập tức gọi điện thoại, ngày mai đi rút."
Đào Tinh Lai: "Ôi trời, anh rể kiếm nhiều tiền như vậy? không phải là của hồi môn của Manh Manh đó chứ?"
Giản Tích liếc cậu một cái, "anh ấy lợi hại lắm đó biết chưa, đầu óc em toàn chứa gì đâu không, nghĩ cái gì thế?"
Lời này có thâm ý khác, Đào Tinh Lai bừng tỉnh đưa ra kết luận, "Khó trách khó trách, em chỉ luôn nhìn thấy khí chất lưu manh trên người anh Hạ Hạ mà thôi."
Giản Tích: "Hơn nữa, của hồi môn của Manh Manh thì có thể kiếm lại, nhưng ba thì chỉ có một, bất luận như thế nào, chúng ta đều phải bảo vệ ông ấy."
Lòng Đào Khê Hồng tuôn ra đủ mọi mùi vị, lúc này im lặng, lại hơn hẳn vô số lời nói.
Đào Tinh Lai nói đi toilet, vừa đóng cửa lại, cậu gọi điện ngay cho Kiều Thù.
Rất nhanh, Kiều Thù bắt máy, "Lần thứ hai chủ động gọi điện thoại cho em này, hello."
"Đừng có mở miệng ra là nói tiếng nước ngoài với tôi, tôi mù chữ." Đào Tinh Lai khua môi múa mép theo quán tính.
"Ha ha." Kiều Thù cười ra tiếng, giống như tiếng viên trân châu rơi vào khay ngọc.
Lỗ tai Đào Tinh Lai nóng lên, "cô, cô cười gì đó?"
"Cười đồ gà mờ anh đó."
"Móa, tôi giống vậy hồi nào hả?" Đào Tinh Lai giận dữ.
"Lúc nãy em..."
"Lúc nãy cô..."
một giây sau, hai người trăm miệng một lời, tiết tấu ăn nhịp như hai người khiêu vũ với nhau.
Đào Tinh Lai bất ngờ ngại ngùng, "Sao cô xuống nước nhanh quá vậy, tôi tự hi sinh chính mình khuấy động bầu không khí mà."
Kiều thù mừng rỡ hít thở sâu, "Tìm em có chuyện gì?"
"nói chuyện phiếm chứ làm gì đâu."
"Có gì hay đâu mà nói chuyện phiếm, nói cái khác đi."
"Được rồi, vậy cô cho tôi mượn ít tiền được không?"
Tuy Đào Tinh Lai vô cùng hồi hộp, nhưng cậu vẫn mây trôi nước chảy đưa ra yêu cầu quá phận.
Đúng là cậu muốn tìm Kiều Thù để vay tiền đấy, lỡ đâu chuyện của ba ồn ào lớn hơn, trước hết thoát khỏi tai họa vẫn là tốt nhất.
Hình như Kiều Thù cũng ngây ra một lát, "Đào Tinh Lai, không phải anh là thần tiên không vướng bụi trần giữa chốn khói lửa nhân gian sao?"
Thần tiên rôi vào phàm trần không được hả? Có cho mượn không đây?"
"Cho."
Lúc này đến phiên Đào Tinh Lai ngẩn ngơ, "Sảng khoái như vậy, cô không hỏi tôi muốn mượn bao nhiêu à?"
"Mượn bao nhiêu cũng được." Kiều Thù chậm rì rì lên tiếng, "Tiền sính lễ ấy mà, trích chút máu cũng là chuyện nên làm."
Đào Tinh Lai một lời khó nói hết, "Con gái con lứa như cô sao lại men như vậy hả?"
Kiều Thù cười khẽ, "Em vẫn mặc áo ngực đó nha."
Mịa có chứ, câu này không phải đang quyến rũ người ta sao?
Lời lọt vào tai, cả người Đào Tinh Lai khô nóng, cậu bắt chước người diễn trò, "nói tiếng người."
Kiều Thù nghe lời, "Em thích anh."
"Vậy cô đừng nói tiếng người nữa thì hơn."
"Em thật lòng thích anh."
Cách điện thoại vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Kiều Thù cắn môi, "anh có cảm giác gì không?"
Đào Tinh Lai bụm lấy trái tim, "Tôi sẽ nhắn số tài khoản qua cho cô rồi báo số tiền luôn, không cho phép đổi ý."
Kiều Thù: "Ồ! anh hờ hững thật đấy."
Đào Tinh Lai cười khanh khách, "Là do cô quá nhiệt tình, không nói nữa, cúp đây."
"Đợi đã." Kiều Thù cong khóe môi, giống như đang phóng điện vào lỗ tai cậu, "Sính lễ đã đưa rồi, vậy khi nào anh theo em đây?"
Bỗng chốc mặt Đào Tinh Lai giống như bị phỏng, "Tôi đã nói với cô rồi, tôi không phải hạng lưu manh gặp dịp thì chơi, chủ yếu cô là con gái, tôi thì có phong độ của quý ông, cô không ghét hạng đàn ông chơi..."
Hai chữ "qua đường" bị mắc kẹt trong cổ họng cậu.
Bởi vì Kiều Thù cực kỳ có cá tính mà kết thúc cuộc gọi với cậu rồi.
Đào Tinh Lai có cảm giác tối nay sẽ mất ngủ, não trái là lão Giản, não phải là Kiều Thù.
Tình Thân có chút trầm trọng, tình yêu cũng có chút đột ngột.
Vừa trầm trọng vừa đột ngột... Chắc chết.
Trong phòng khách, Giản Tích lại lướt xem bình luận trên mạng.
Thanh Khiết Thiên Hóa bị bình luận ngày càng cay nghiệt, trên weibo, hơn 10 bình luận hot thuộc top đầu đều là loại nội dung "Chúc công ty mau đóng cửa, khắp chốn mừng vui" chiếm đa số.
Hơn nữa còn không ngừng có đám người gió chiều nào nghiêng chiều ấy chia sẻ khắp nơi.
Đào Khê Hồng không nói nhưng Giản Tích biết, chỉ sợ hiện nay trong công ty cũng đang rất hỗn loạn.
Điểm trí mạng nhất không phải là nội bộ xôn xao bất an, vấn đề nằm ở chỗ mấy nhà đầu tư lớn của các hạng mục quan trọng đều đồng loạt rút vốn. Đa phần các nhà đầu tư đều coi trọng tiếng tâm của doanh nghiệp trong dư luận, vì chuyện rối loạn này, Đào Khê Hồng chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Bên tài vụ vừa mới gọi điện tới báo, các hạng mục tài chính không có cách nào thực hiện, mấy nhà cung cấp cũng bắt đầu bất mãn. Thêm vào đó, mấy nhà cung ứng kia trực tiếp đánh vào Đào Khê Hồng, ngoài sáng thì oán trách, còn trong tối thì ngầm uy hiếp.
Cuối cùng Đào Khê Hồng không thể nhẫn nhịn được nữa, bà cũng trực tiếp bùng nổ, "Ngừng đi! Tốt nhất là ngày mai đừng giao hàng tới nữa! Dám ngang ngược với bà, bà nói cho mà biết, một đồng thanh toán cũng đừng mong lấy được!"
Giọng nói đầu dây bên kia cũng cao vút, Giản Tích ngồi bên cạnh có thể nghe mùi thuốc súng rõ ràng.
Lần này Đào Khê Hồng kéo căng dây cung hết cỡ, "không tin thì anh cứ chờ thử mà xem!"
Bà ném di động lên sofa, sau đó xoa xoa huyệt thái dương tựa lưng vào ghế sofa.
Giản Tích vội vàng trấn an, "Mẹ, ngàn vạn lần phải bình tĩnh, giữ gìn sức khỏe."
Đào Khê Hồng bóp bóp tâm mi, vẻ mệt mỏi và bất lực không thể che giấu được nữa, "Tài chính vừa cạn kiệt, công ty không chống đỡ nổi nữa."
Ngẩng đầu lên, vành mắt bà đỏ bừng.
Thanh Khiết Thiên Hóa là mấy chục năm tâm huyết của bà, làm sao dễ dàng cam chịu cho được.
Giản Tích cũng khó chịu, mười đầu ngón nay bấu chặt váy.
một đêm này, một nhà ba người đều trực ở phòng khách, đếm từng giây từng phút trên kim đồng hồ treo tường.
Mãi cho đến khi chân trời hửng sáng, mà Giản Nghiêm Thanh một đêm chưa về.
Bầu không khí trong phòng thấp đến cực độ, 7 giờ 30 sáng, chuông điện thoại của Đào Khê Hồng đột nhiên vang lên.
Giống như một loại ám hiệu, tất cả mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, tin tức đến từ thời điểm này, chỉ sợ là kết quả xấu nhất.
Thậm chí Giản Tích còn đứng bật dậy, cầm túi xách chuẩn bị đi rút tiền.
Đào Tinh Lai cũng tìm số điện thoại của Kiều Thù, đang muốn bấm.
"Bơm tiền?" Giọng Đào Khê Hồng đột nhiên cao vút, còn mang theo chút khàn khàn của một đêm khôngngủ, "Tập đoàn Chính An?!"
Đầu dây bên kia trợ lý hưng phấn lập lại, "Đúng thế, Đào tổng, chính là Ông Hạ của tập đoàn Chính An!"
Phảng phất như mộng, Đào Khê Hồng không dám qua loa chủ quan, "Cậu kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho tôi nghe xem nào."
Trợ lý: "Năm phút trước, chúng tôi nhận được điện thoại từ tổng giám đốc tập đoàn Chính An, bên họ nói rõ ràng muốn đầu tư vào ba hạng mục lớn đang dang dở của Thanh Khiết Thiên Hóa, cụ thể thế nào cần phải bàn bạc thêm với Đào tổng."
Đào Khê Hồng bình tĩnh, bà tỉnh táo hỏi: "Có chứng minh thân phận chưa? Thời điểm này không thể để đầu óc nóng lên rồi bất bình tĩnh."
"Có có." Trợ lý vội trả lời, "Tập đoàn Chính An đã gửi công văn có con dấu qua, sau khi quét mã vạch kiểm tra từng chi tiết một, người ký đúng là ông Hạ, Hạ Chính An."
Đào Khê Hồng vừa nói vừa đi ra cửa, "Tốt, 15 phút nữa tôi sẽ đến công ty, thông báo cho tất cả các giám đốc ban ngành, lập tức mở cuộc họp khẩn cấp. Báo cho bộ phận hành chính biết, làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đón, phải đạt tiêu chuẩn cao nhất."
Cúp điện thoại, Đào Khê Hồng xoay người nói với hai con, "Tiểu Tích, con và Tinh Lai ra ngân hàng trước chờ điện thoại của mẹ."
Đào Tinh Lai vội vàng hỏi tới tấp, "Làm sao thế hả mẹ? đã xảy ra chuyện gì nữa?"
"không có việc gì." Đào Khê Hồng nhẹ nhàng thở ra, "Cuối cùng cũng có một tin tốt."
Tập đoàn Chính An đột nhiên bơm tiền, giống như gỗ mục hồi sinh, doanh nghiệp này rất có tiên tuổi, mặt hàng kinh doanh chủ yếu là sản phẩm làm từ nông nghiệp, lúa gạo, lúa mì rau quả các loại, khôngchỉ cung cấp lương thực cho khu vực giàu có vùng Trung Đông, hàng năm còn đóng góp không ít vào lương khố của quốc gia.
Chẳng những hiến đất để xây dựng trung tâm cho các nhà nghiêm cứu phát minh khoa học kỹ thuật, mà doanh nghiệp này còn đi tiên phong trong chính sách phát triển hiện đại hóa nông nghiệp của quốc gia.
Hạ Chính An kinh doanh doanh nghiệp của mình thành một loại tinh thần, được rất nhiều lãnh đạo trong chính phủ kính trọng.
Đào Khê Hồng không giải thích quá nhiều, bà muốn nhanh chóng chạy đến công ty.
Vừa đi tới cửa, đột nhiên bà dừng bước quay đầu lại nhíu mày hỏi: "Hạ Chính An không phải là..."
Nghe được cái tên này, tim Giản Tích đập dồn dập, cô xác minh suy đoán của bà, "Ông ấy là ba Hạ Nhiên."
Đào Khê Hồng trầm mặc một hồi, tựa như để tiêu hóa tin tức này.
Công ty lại gọi điện thoại đến hối thúc, lúc này bà mới cất bước rời khỏi nhà.
Giản Nghiêm Thanh bên này.
Thư báo án kèm theo tài liệu, không rõ chi tiết, bọn họ cứ bán sát vào cái gọi là "Lấy công làm việc tư" trong việc đấu thầu Ngự Phong Viên mấy năm trước, nhân chứng vật chứng đầy đủ, thậm chí thời gian chính xác đến từng phút từng giây.
Giản Nghiêm Thanh giải thích rõ ràng từng chuyện một, từ ngữ không tìn ra một lỗ hỏng, hoàn toàn khác xa với những gì được ghi trong tài liệu.
Tổ điều tra làm việc theo trình tự quy định, sau đó chuyển vụ việc này lên cấp trên là viện kiểm sát.
"Thị trưởng Giản, thật có lỗi, mong ngài hiểu cho."
Giản Nghiêm Thanh khẽ gật đầu, "Tôi sẽ phối hợp vô điều kiện."
Có thể thấy, tổ điều tra đặc biệt được thành lập cực nhanh, chặt chẽ không có sơ hở, không khó nhìn ra chỗ dựa sau lưng là người có thế lực dễ dàng đổi trắng thay đen, giống như bây giờ vậy, càng có thể xác định được mục đích của đối phương ngay lập tức.
Dĩ nhiên Giảm Nghiêm Thanh đã lường trước mọi việc, không lâu sau đó, dư luận sẽ xôn xao, mà sựthanh liêm cả đời của bản thân ông, sẽ nhanh chóng bị hủy hoại trong nháy mắt.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Có vài người mặc đồng phục vội vàng tiến vào, nói nhỏ gì đó với người trong tổ điều tra. Thái độ của tổ trưởng từ bình tĩnh đến đột ngột gợn sóng, cuối cùng là thay đổi hoàn toàn, không cần đến một phút đồng hồ.
Sắc mặt Giản Nghiêm Thanh thản nhiên, sống lưng thẳng tấp, tám gió bất động.
Rất nhanh, tổ trưởng đi theo người nọ ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò cấp dưới khoan làm thủ tục chuyển giao.
~~~~
Giản Tích và Đào Tinh Lai đến ngân hàng chờ, hai người ngồi hàng ghế đầu trong phòng VIP lo lắng chờ đợi.
"Chắc chắn là anh Hạ Hạ đi tìm viện binh rồi, em yêu anh ấy chết mất." Đào Tinh Lai làm dấu thánh giá ở trước ngực, "Nhất định là anh ấy đã thuyết phục ông thông gia."
Giản Tích gọi điện thoại anh không bắt máy, nhắn tin không thấy trả lời, cô vô cùng lo lắng, "Quan hệ cha con anh ấy không tốt lắm."
"Chị sợ anh Hạ Hạ chịu thiệt hả?"
"Giữa cha con không có cái lý lẽ chịu thiệt này." Giản Tích sợ Hạ Nhiên chịu ấm ức, trái lương tâm làm những việc mà mình không thích.
nói là đi công tác, thì ra là đi tìm ba mình.
"May là có anh rể, ít nhất công ty của mẹ được cứu rồi."
Đào Tinh Lai vừa dứt lời, điện thoại Giản Tích bỗng rung mạnh.
Cối xay trong lòng cô nghiền nát thiên quân vạn mã.
Gọi tới thông báo? Ba đã xảy ra chuyện? Phải dùng tiền để lo lót rồi sao? thật sự không còn hi vọng?
Trong khoảnh khắc này, tâm tư ngàn xoay vạn chuyển.
Tay cô run run, ánh mắt hướng về màn hình điện thoại.
Kết quả lại sững sờ, người gọi điện đúng là Giản Nghiêm Thanh.
Giọng Giản Tích run rẩy, ngữ điệu cũng thay đổi, "Ba?!"
Hai tay Đào Tinh Lai nắm chặt, các ngón tay bị giữ trong lòng bàn tay, ngay cả thở mạnh cũng khôngdám.
Lông mày Giản Tích từ nhíu chặt đến thả lỏng, thay đổi một trời một vực.
"Như thế nào? Ba ổn không? Mau nói cho em biết, gấp chết em rồi!" Đào Tinh Lai không kiềm chế nổi, cậu liên tục đặt câu hỏi.
Tay Giản Tích rũ xướng, không thể tin mà quay đầu lại nhìn em trai của mình ----- "Ba nói ba đã về nhà, chẳng có chuyện gì cả, hết thảy đều bình an."
Hai người nhanh chóng chạy về nhà, Đào Khê Hồng nhận được tin trước nên về trước hai người mộtbước.
"Ba mẹ!" Đào Tinh Lai đẩy cửa vào, "Ông trời của con ơi, đúng là lão Giản, thực sự đã về rồi!"
Vẻ mặt Giản Nghiêm Thanh đầy mệt mỏi, nhưng vẫn khó giấu thần sắc vui mừng, "Nhóc con."
"Ba ~, mau kiểm tra giúp con, trời ơi, nhiệt độ cơ thể 36.5, cực kỳ tiêu chuẩn." Đào Tinh Lai kích động gần chết, "Sống rồi, sống rồi."
Giản Tích ứa nước mắt, "Ba, sao thế này? Tự dưng không sao ạ?"
Đào Khê Hồng cũng cảm thấy lạ, "Đúng vậy, lão Giản à, chẳng lẽ bọn họ đã điều tra rõ ràng?"
Nhất thời trong mấy phút Giản Nghiêm Thanh cũng không biết phải giải thích thế nào, "Phía trên có người can thiệp vào chuyện này, theo tôi được biết là một lão tư lệnh, danh vọng khá cao trong quân khu."
"Ông trời của con ơi, vậy phải cao bao nhiêu nha, không ngờ có thể nhanh chóng đẩy lùi phong ba như thế." Trong nháy mắt Đào Tinh Lai không dám nghĩ.
Giản Nghiêm Thanh: "Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ba vẫn chưa nắm được tin tức cụ thể."
Tảng đá trong lòng Đào Khê Hồng rơi xuống đáy, "Mặc kệ như thế nào, bình an là tốt rồi."
Giản Tích im lặng, cô nhanh chóng nhớ tới một chuyện.
"Tiểu Tích?" Giản Nghiêm Thanh nhận ra sự khác lạ của cô.
"Ba." Giản Tích ngẩng đầu, nói thật chậm, "Con từng nghe Hạ Nhiên nhắc qua, ông nội của Manh Manh, trước kia từng đi lính."
Câu này như tia chớp giáng xuống, dường như có thể xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện.
Công ty của Đào Khê Hồng được tập đoàn Chính An rót vốn, Giản Nghiêm Thanh đột nhiên thoát khỏi nơi đầu sóng ngọn gió.
Nhất định là ba Hạ Nhiên, Hạ Chính An giúp đỡ.
Lúc này, chuông cửa vang lên, tiếng chuông "Reng reng" thanh thúy.
Đào Tinh Lai hành động nhanh chóng, "Con đi mở cửa!"
Tay đặt vào nắm cửa vặn nhẹ, khe cửa vừa hé, Đào Tinh Lai đã khoa trương reo lên, "anh rể! anh đã về rồi!"
Lòng Giản Tích chấn động.
Giọng Đào Tinh Lai càng sôi nổi hơn lúc nãy, "Trời ạ! Sao đầu gối của anh xanh xanh tím tím thế này?! không phải chơi tư thế đặc thù gì chứ?"