Chương 4: Du học
Lôi Hòa Nghi nhíu mày suy nghĩ nhưng vẫn chưa hình dung được, cô đi đến kệ sách, dựa theo ký ức có được mà tìm vài quyển sách. Đọc một hồi cũng dần hiểu được, ký ức về Đại học Stanford cũng rõ ràng hơn.
- Hình như thời gian nhập học là tuần sau, ‛ Lôi Hòa Nghi ’ vẫn chưa chuẩn bị gì, không lẽ là không muốn đi. Sách ghi Đại học Stanford là một trường tốt, sao cô ấy lại không muốn đi. Không lẽ là vì tên tra nam Trình Dịch Nghiêm kia? Có thể lắm chứ!
Lôi Hòa Nghi nhíu mày, trong lòng mắng Trình Dịch Nghiêm.
- Du học có vẻ là một cơ hội tốt, mình phải thay ‛ Lôi Hòa Nghi ’ làm. Vì một tên tra nam mà mạng cũng mất, giờ tôi không thể để cô đánh mất tương lai được. Lần du học này, tôi không thể bỏ qua được.
Lôi Hòa Nghi quyết định sẽ đi du học nhưng cô chợt nhận ra hình như du học thì phải giỏi tiếng anh. Mà trong đầu cô vốn tiếng anh còn khá mơ hồ, nếu muốn tuần sau nhập học thuận lợi thì phải chăm chỉ học.
- Mặc dù có vẻ khó nhưng mình phải cố lên thôi!
Cuối cùng Lôi Hòa Nghi cầm hồ sơ xuống dưới nhà, mọi người đang ngồi trong phòng khách, mỗi người làm việc riêng của mình. Nghe tiếng bước chân trên cầu tháng thì Lôi phu nhân nhìn lên, thấy con gái thì đi đến cầm tay cô.
- Con cần gì sao?
- Không có gì đâu ạ!
- Nào, qua đây ngồi!
Lôi Hòa Nghi theo mẹ ngồi xuống sofa, nhìn mọi người. Lôi Lăng Quân ngẩng đầu ra khỏi laptop, nhìn thấy trên tay em gái cầm gì đó thì tò mò:
- Nghi Nghi, em cầm gì vậy?
Cô đặt hồ sơ lên bàn, ấp úng nói với người nhà:
- Bố, mẹ, anh...con muốn đi du học, được không ạ?
Lôi phu nhân cầm hồ sơ lên, mở ra xem, đọc xong thì nhíu mày:
- Con thực sự muốn đi?
- Vâng ạ, trước đó còn do dự là vì...Trình Dịch Nghiêm, hiện tại con muốn sống cuộc đời của mình. Mọi người có thể ủng quyết định của con không ạ?
- Đại học Stanford, mẹ không phản đối con đi du học nhưng mà tuần sau nhập học, thật sự quá gấp. Sức khỏe của con lại còn yếu, mẹ không yên tâm.
- Mẹ, con lớn rồi!
- Mới 17 tuổi, lớn gì chứ? Con muốn đi du học, nhà ta không thiếu tiền, đâu nhất định phải đi bây giờ.
- Nhưng mà...
- Mẹ con nói đúng đó Nghi Nghi!
Lôi gia chủ đồng ý với quyết định của vợ, con gái còn nhỏ, vừa gặp tai nạn, sức khỏe còn yếu, ông không nỡ để con đi xa.
Lôi Hòa Nghi nhìn thái độ của bố mẹ liền biết họ không đồng ý bèn nhìn anh trai cầu cứu.
Lôi Lăng Hàn yêu thương em gái, hơn nữa lại nghĩ để cô đi xa biết đâu có thể quên đi tên cặn bã Trình Dịch Nghiêm, kiếm được một người tốt hơn nên nói giúp cô:
- Vừa hay sắp tới con có chuyến lưu diễn dài ngày ở Mỹ, trùng với thời gian Nghi Nghi nhập học, con có thể trông chừng em ấy. Bố mẹ yên tâm đi ạ!
Lôi Lăng Triệt cũng nói giúp vào:
- Phải đó mẹ, Nghi Nghi không còn nhỏ nữa, con bé tự có quyết định cho mình, chúng ta chỉ cần ủng hộ con bé thôi. Hơn nữa, nơi đây có nhiều kỷ niệm không vui, để con bé đi xa xem như du lịch cũng không phải không tốt.
- Cùng lắm thì chúng ta nhớ Nghi Nghi tùy thời đều có thể đến thăm con bé. Chẳng phải mẹ nói nhà chúng ta không thiếu tiền sao, mấy cái vé máy nay cũng không nhằm nhò gì, cùng lắm thì đi bằng chuyên cơ riêng cho tiện.
Lôi Hòa Nghi nhìn Lôi Lăng Quân cảm kích, rồi quay qua mẹ nũng nịu:
- Mẹ, con là được người ta mời đi, không phải rất vinh hạnh sao? Vả lại, sức khỏe của con cũng rất tốt, môi trường sống ở Mỹ lại rất thoải mái, không chừng con sẽ tốt hơn bây giờ nữa. Mẹ đồng ý nha!
Lôi phu nhân nhìn con gái rồi nhìn lần lượt vẻ mặt của mấy con trai, cuối cùng nhìn chồng. Thấy ông ấy cũng đã thỏa hiệp thì đành dằn lòng đồng ý để con gái đi xa:
- Thôi được rồi, mẹ nói không lại các con.
- Con biết mẹ yêu con nhất mà.
- Nhưng mẹ có điều kiện.
- Mẹ nói đi ạ.
- Sắp tới con nhập học, mẹ phải đi cùng con, mẹ sẽ đích thân an bài chỗ ăn chỗ ở của con, phải quan sát môi trường học tập, môi trường nơi con sống, những người con tiếp xúc mới được.
- Tuân lệnh, mẹ đại nhân!
Lôi Hòa Nghi vui vẻ ôm tay mẹ, bên kia Lôi Lăng Trung cũng gấp lại tờ báo, nói:
- Không phải một mình mẹ con đi, bố cũng sẽ đi cùng.
Nghe bố nói thế thì Lôi Hòa Nghi cũng không ngần ngại gật đầu. Ba vị thiếu gia liếc mắt nhìn nhau rồi Lôi Lăng Triệt cũng nói:
- Bọn con cũng đi!
Lôi Hòa Nghi: ‛... ’
Mấy ngày sau đó, Lôi Hòa Nghi tích cực rèn luyện tiếng anh, cộng thêm việc trình độ của thân thể này cũng không tệ nên rất nhanh Lôi Hòa Nghi đã nói lưu loát như người bản địa.
Trước ngày nhập học hai ngày, một nhà Lôi gia cùng bắt chuyến bay đi đến California - Mỹ.
Cả nhà ở lại cùng Lôi Hòa Nghi khoảng một tháng rồi mới không cam lòng đi về. Lôi Hòa Nghi ở lại Stanford học đại học, học suốt 4 năm rồi mới quay về.
***
Lôi Hòa Nghi nằm ngủ, trong đầu lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra của bốn năm trước. Đang nằm mơ màng thì giật mình tỉnh dậy, ngồi yên một lúc cho tỉnh táo, cô lại đi đến một cái va li, lục lọi một hồi rồi lấy ra mộ tờ giấy A3. Đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn bức tranh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nét vẽ trên đó:
- Rốt cuộc anh có ở đây không?
Cô ngồi ngẩng người nhìn bức tranh một hồi lâu, đôi mắt cũng đã đỏ hoe, mãi đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa thì mới chịu cất bước tranh đi, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới ra ngoài mở cửa. Bên ngoài là Lôi Lăng Triệt, nhìn thấy vành mắt Lôi Hòa Nghi đỏ hoe thì lo lắng:
- Nghi Nghi, em khóc sao?
Lôi Hòa Nghi cố nặn ra một nụ cười tươi, đưa tay lên che miệng:
- Không có, chỉ là ngủ hơi lâu, tỉnh dậy bị chói mắt nên em xoa hơi mạnh, mắt mới đỏ như vậy.
- Không khóc là tốt.
- Anh gọi em có chuyện gì sao ạ?
- Nhà bếp nấu xong bữa trưa rồi, anh lên gọi em xuống dùng bữa.
- Phiền anh rồi, anh xuống trước đi, em rửa mặt xong sẽ xuống.
- Được, vậy anh xuống phòng ăn trước.
- Vâng!
Lôi Lăng Triệt rời đi, Lôi Hòa Nghi nhanh chóng rửa mặt rồi xuống nhà cùng mọi người dùng bữa.
Ăn xong thì cả nhà ra phòng khách dùng tráng miệng, Lôi Hòa Nghi chợt nhớ ra gì đó, vội nói:
- Bố, mai con đi thăm ông nội được không ạ?
- Được, bố sẽ cho người chuẩn bị ngày mai đưa con đi.
- Ông nội vẫn ở đại viện chứ ạ?
- Không, mấy hôm trước sức khỏe ông xảy ra chút vấn đề, bố đã đưa ông vào bệnh viện quân y để các bác sỹ tiện chăm sóc. Đến khi nào sức khỏe ông ổn định lại thì sẽ đón ông về đây.
- Ông bị bệnh, sao mọi người không nói cho con biết?
- Lúc đó trường Stanford đang chuẩn bị lễ tốt nghiệp, mọi người không muốn con bỏ lễ tốt nghiệp chạy về, ông nội càng không muốn. Huống chi tình hình của ông cũng không nghiêm trọng.
- Haiz, may là ông không sao nếu không con sẽ rất áy náy.
- Được rồi, ngày mai con đến bệnh viện thăm ông chắc chắn ông sẽ rất vui, sức khỏe nhất định sẽ được cải thiện.
- Vâng!
Lỗi Lăng Quân đang làm việc với laptop, đầu cũng không ngẩng lên, nói với em gái:
- Đúng rồi, em cũng đã tốt nghiệp, có dự định làm gì chưa?
- Em cũng chỉ mới 21 tuổi thôi, còn muốn chơi chưa muốn làm đâu.
- Muốn chơi. Đúng là con gái, lúc nào cũng chỉ chơi.
- Anh nói gì đó?
- Không có gì.
Lôi Lăng Trung ngồi một bên xoa đầu con gái, hòa giải:
- Nghi Nghi muốn chơi thì cứ chơi, chuyện thừa kế tập đoàn không vội.
- Chỉ có bố hiểu con!
Lôi thị là một trong những tập đoàn xuyên quốc gia lớn mạnh thuộc top đầu đất nước. Kinh doanh nhiều lĩnh vực, khí đại tài thô, tài phú không phải dạng tầm thường. Trước kia Lôi lão gia tử lại từng hoạt động trong quân đội, thời kỳ đỉnh cao nhất còn nắm giữ chức đại tướng, quyền lực lớn vô cùng nhờ đó mà Lôi thị mới có thể đứng vững không ngã suốt mấy chục năm đầy biến động này. Lôi gia tuy có ba vị thiếu gia nhưng mỗi người đều có công việc riêng của mình, không ai nguyện ý thừa kế tập đoàn bạc tỷ này.
Đại thiếu gia Lôi Lăng Triệt nối nghiệp ông nội, tuổi trẻ tài cao, mới 30 tuổi đã trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của quân đội nước nhà, là thủ trưởng rất được chính phủ ưu ái, đề cao. Bản tính vốn nghiêm nghị, cứng rắn, đối với cấp dưới luôn rất nghiêm khắc, lạnh lùng. Đối với người nhà thì ấm áp có thừa cũng nhưng cũng vì tính tình như thế nên dù được rất nhiều thiên kim để ý nhưng không nguyện chấp nhận ai.
Nhị thiếu gia Lôi Lăng Quân là ông trùm làng giải trí, là ông chủ của công ty giải trí Lôi Phong cùng với nhiều khu vui chơi giải trí lớn. Nắm trong tay vô số minh tinh hạng A cùng với những lưu lượng hot nhất showbiz. Quản lý Lôi Phong đã đủ mệt cho nên Lôi Lăng Quân không có ý định gánh thêm một Lôi thị.
Tam thiết gia Lôi Lăng Hàn là lưu lượng hot nhất giới giải trí, sở hữu dung mạo hoàn mỹ như điêu khắc cùng với giọng hát đẹp như chỉ có trong mơ. Một năm đi lưu diễn nước ngoài không biết bao nhiêu lần. Nếu phải quay về thừa kế thì buộc phải từ bỏ sự nghiệp đang ở đỉnh vinh quang của mình, Lôi Lăng Hàn dĩ nhiên không tình nguyện. Huống chi kinh doanh không phải đam mê của Lôi Lăng Hàn.
Cuối cùng tam đại thiếu gia không ai muốn thừa kế, tập đoàn bạc tỷ này rơi trên đầu cô gái nhỏ Lôi Hòa Nghi. Mà Lôi đại tiểu thư này không muốn bố mẹ phiền lòng việc thừa kế nên rất sảng khoái chấp nhận hơn nữa đối với lĩnh vực này, Lôi Hòa Nghi quả thật có thiên phú. Có điều cô nói hiện tại cô chưa muốn làm việc nên Lôi Lăng Trung vẫn là chủ tịch Lôi thị.
- Hình như thời gian nhập học là tuần sau, ‛ Lôi Hòa Nghi ’ vẫn chưa chuẩn bị gì, không lẽ là không muốn đi. Sách ghi Đại học Stanford là một trường tốt, sao cô ấy lại không muốn đi. Không lẽ là vì tên tra nam Trình Dịch Nghiêm kia? Có thể lắm chứ!
Lôi Hòa Nghi nhíu mày, trong lòng mắng Trình Dịch Nghiêm.
- Du học có vẻ là một cơ hội tốt, mình phải thay ‛ Lôi Hòa Nghi ’ làm. Vì một tên tra nam mà mạng cũng mất, giờ tôi không thể để cô đánh mất tương lai được. Lần du học này, tôi không thể bỏ qua được.
Lôi Hòa Nghi quyết định sẽ đi du học nhưng cô chợt nhận ra hình như du học thì phải giỏi tiếng anh. Mà trong đầu cô vốn tiếng anh còn khá mơ hồ, nếu muốn tuần sau nhập học thuận lợi thì phải chăm chỉ học.
- Mặc dù có vẻ khó nhưng mình phải cố lên thôi!
Cuối cùng Lôi Hòa Nghi cầm hồ sơ xuống dưới nhà, mọi người đang ngồi trong phòng khách, mỗi người làm việc riêng của mình. Nghe tiếng bước chân trên cầu tháng thì Lôi phu nhân nhìn lên, thấy con gái thì đi đến cầm tay cô.
- Con cần gì sao?
- Không có gì đâu ạ!
- Nào, qua đây ngồi!
Lôi Hòa Nghi theo mẹ ngồi xuống sofa, nhìn mọi người. Lôi Lăng Quân ngẩng đầu ra khỏi laptop, nhìn thấy trên tay em gái cầm gì đó thì tò mò:
- Nghi Nghi, em cầm gì vậy?
Cô đặt hồ sơ lên bàn, ấp úng nói với người nhà:
- Bố, mẹ, anh...con muốn đi du học, được không ạ?
Lôi phu nhân cầm hồ sơ lên, mở ra xem, đọc xong thì nhíu mày:
- Con thực sự muốn đi?
- Vâng ạ, trước đó còn do dự là vì...Trình Dịch Nghiêm, hiện tại con muốn sống cuộc đời của mình. Mọi người có thể ủng quyết định của con không ạ?
- Đại học Stanford, mẹ không phản đối con đi du học nhưng mà tuần sau nhập học, thật sự quá gấp. Sức khỏe của con lại còn yếu, mẹ không yên tâm.
- Mẹ, con lớn rồi!
- Mới 17 tuổi, lớn gì chứ? Con muốn đi du học, nhà ta không thiếu tiền, đâu nhất định phải đi bây giờ.
- Nhưng mà...
- Mẹ con nói đúng đó Nghi Nghi!
Lôi gia chủ đồng ý với quyết định của vợ, con gái còn nhỏ, vừa gặp tai nạn, sức khỏe còn yếu, ông không nỡ để con đi xa.
Lôi Hòa Nghi nhìn thái độ của bố mẹ liền biết họ không đồng ý bèn nhìn anh trai cầu cứu.
Lôi Lăng Hàn yêu thương em gái, hơn nữa lại nghĩ để cô đi xa biết đâu có thể quên đi tên cặn bã Trình Dịch Nghiêm, kiếm được một người tốt hơn nên nói giúp cô:
- Vừa hay sắp tới con có chuyến lưu diễn dài ngày ở Mỹ, trùng với thời gian Nghi Nghi nhập học, con có thể trông chừng em ấy. Bố mẹ yên tâm đi ạ!
Lôi Lăng Triệt cũng nói giúp vào:
- Phải đó mẹ, Nghi Nghi không còn nhỏ nữa, con bé tự có quyết định cho mình, chúng ta chỉ cần ủng hộ con bé thôi. Hơn nữa, nơi đây có nhiều kỷ niệm không vui, để con bé đi xa xem như du lịch cũng không phải không tốt.
- Cùng lắm thì chúng ta nhớ Nghi Nghi tùy thời đều có thể đến thăm con bé. Chẳng phải mẹ nói nhà chúng ta không thiếu tiền sao, mấy cái vé máy nay cũng không nhằm nhò gì, cùng lắm thì đi bằng chuyên cơ riêng cho tiện.
Lôi Hòa Nghi nhìn Lôi Lăng Quân cảm kích, rồi quay qua mẹ nũng nịu:
- Mẹ, con là được người ta mời đi, không phải rất vinh hạnh sao? Vả lại, sức khỏe của con cũng rất tốt, môi trường sống ở Mỹ lại rất thoải mái, không chừng con sẽ tốt hơn bây giờ nữa. Mẹ đồng ý nha!
Lôi phu nhân nhìn con gái rồi nhìn lần lượt vẻ mặt của mấy con trai, cuối cùng nhìn chồng. Thấy ông ấy cũng đã thỏa hiệp thì đành dằn lòng đồng ý để con gái đi xa:
- Thôi được rồi, mẹ nói không lại các con.
- Con biết mẹ yêu con nhất mà.
- Nhưng mẹ có điều kiện.
- Mẹ nói đi ạ.
- Sắp tới con nhập học, mẹ phải đi cùng con, mẹ sẽ đích thân an bài chỗ ăn chỗ ở của con, phải quan sát môi trường học tập, môi trường nơi con sống, những người con tiếp xúc mới được.
- Tuân lệnh, mẹ đại nhân!
Lôi Hòa Nghi vui vẻ ôm tay mẹ, bên kia Lôi Lăng Trung cũng gấp lại tờ báo, nói:
- Không phải một mình mẹ con đi, bố cũng sẽ đi cùng.
Nghe bố nói thế thì Lôi Hòa Nghi cũng không ngần ngại gật đầu. Ba vị thiếu gia liếc mắt nhìn nhau rồi Lôi Lăng Triệt cũng nói:
- Bọn con cũng đi!
Lôi Hòa Nghi: ‛... ’
Mấy ngày sau đó, Lôi Hòa Nghi tích cực rèn luyện tiếng anh, cộng thêm việc trình độ của thân thể này cũng không tệ nên rất nhanh Lôi Hòa Nghi đã nói lưu loát như người bản địa.
Trước ngày nhập học hai ngày, một nhà Lôi gia cùng bắt chuyến bay đi đến California - Mỹ.
Cả nhà ở lại cùng Lôi Hòa Nghi khoảng một tháng rồi mới không cam lòng đi về. Lôi Hòa Nghi ở lại Stanford học đại học, học suốt 4 năm rồi mới quay về.
***
Lôi Hòa Nghi nằm ngủ, trong đầu lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra của bốn năm trước. Đang nằm mơ màng thì giật mình tỉnh dậy, ngồi yên một lúc cho tỉnh táo, cô lại đi đến một cái va li, lục lọi một hồi rồi lấy ra mộ tờ giấy A3. Đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn bức tranh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nét vẽ trên đó:
- Rốt cuộc anh có ở đây không?
Cô ngồi ngẩng người nhìn bức tranh một hồi lâu, đôi mắt cũng đã đỏ hoe, mãi đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa thì mới chịu cất bước tranh đi, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới ra ngoài mở cửa. Bên ngoài là Lôi Lăng Triệt, nhìn thấy vành mắt Lôi Hòa Nghi đỏ hoe thì lo lắng:
- Nghi Nghi, em khóc sao?
Lôi Hòa Nghi cố nặn ra một nụ cười tươi, đưa tay lên che miệng:
- Không có, chỉ là ngủ hơi lâu, tỉnh dậy bị chói mắt nên em xoa hơi mạnh, mắt mới đỏ như vậy.
- Không khóc là tốt.
- Anh gọi em có chuyện gì sao ạ?
- Nhà bếp nấu xong bữa trưa rồi, anh lên gọi em xuống dùng bữa.
- Phiền anh rồi, anh xuống trước đi, em rửa mặt xong sẽ xuống.
- Được, vậy anh xuống phòng ăn trước.
- Vâng!
Lôi Lăng Triệt rời đi, Lôi Hòa Nghi nhanh chóng rửa mặt rồi xuống nhà cùng mọi người dùng bữa.
Ăn xong thì cả nhà ra phòng khách dùng tráng miệng, Lôi Hòa Nghi chợt nhớ ra gì đó, vội nói:
- Bố, mai con đi thăm ông nội được không ạ?
- Được, bố sẽ cho người chuẩn bị ngày mai đưa con đi.
- Ông nội vẫn ở đại viện chứ ạ?
- Không, mấy hôm trước sức khỏe ông xảy ra chút vấn đề, bố đã đưa ông vào bệnh viện quân y để các bác sỹ tiện chăm sóc. Đến khi nào sức khỏe ông ổn định lại thì sẽ đón ông về đây.
- Ông bị bệnh, sao mọi người không nói cho con biết?
- Lúc đó trường Stanford đang chuẩn bị lễ tốt nghiệp, mọi người không muốn con bỏ lễ tốt nghiệp chạy về, ông nội càng không muốn. Huống chi tình hình của ông cũng không nghiêm trọng.
- Haiz, may là ông không sao nếu không con sẽ rất áy náy.
- Được rồi, ngày mai con đến bệnh viện thăm ông chắc chắn ông sẽ rất vui, sức khỏe nhất định sẽ được cải thiện.
- Vâng!
Lỗi Lăng Quân đang làm việc với laptop, đầu cũng không ngẩng lên, nói với em gái:
- Đúng rồi, em cũng đã tốt nghiệp, có dự định làm gì chưa?
- Em cũng chỉ mới 21 tuổi thôi, còn muốn chơi chưa muốn làm đâu.
- Muốn chơi. Đúng là con gái, lúc nào cũng chỉ chơi.
- Anh nói gì đó?
- Không có gì.
Lôi Lăng Trung ngồi một bên xoa đầu con gái, hòa giải:
- Nghi Nghi muốn chơi thì cứ chơi, chuyện thừa kế tập đoàn không vội.
- Chỉ có bố hiểu con!
Lôi thị là một trong những tập đoàn xuyên quốc gia lớn mạnh thuộc top đầu đất nước. Kinh doanh nhiều lĩnh vực, khí đại tài thô, tài phú không phải dạng tầm thường. Trước kia Lôi lão gia tử lại từng hoạt động trong quân đội, thời kỳ đỉnh cao nhất còn nắm giữ chức đại tướng, quyền lực lớn vô cùng nhờ đó mà Lôi thị mới có thể đứng vững không ngã suốt mấy chục năm đầy biến động này. Lôi gia tuy có ba vị thiếu gia nhưng mỗi người đều có công việc riêng của mình, không ai nguyện ý thừa kế tập đoàn bạc tỷ này.
Đại thiếu gia Lôi Lăng Triệt nối nghiệp ông nội, tuổi trẻ tài cao, mới 30 tuổi đã trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của quân đội nước nhà, là thủ trưởng rất được chính phủ ưu ái, đề cao. Bản tính vốn nghiêm nghị, cứng rắn, đối với cấp dưới luôn rất nghiêm khắc, lạnh lùng. Đối với người nhà thì ấm áp có thừa cũng nhưng cũng vì tính tình như thế nên dù được rất nhiều thiên kim để ý nhưng không nguyện chấp nhận ai.
Nhị thiếu gia Lôi Lăng Quân là ông trùm làng giải trí, là ông chủ của công ty giải trí Lôi Phong cùng với nhiều khu vui chơi giải trí lớn. Nắm trong tay vô số minh tinh hạng A cùng với những lưu lượng hot nhất showbiz. Quản lý Lôi Phong đã đủ mệt cho nên Lôi Lăng Quân không có ý định gánh thêm một Lôi thị.
Tam thiết gia Lôi Lăng Hàn là lưu lượng hot nhất giới giải trí, sở hữu dung mạo hoàn mỹ như điêu khắc cùng với giọng hát đẹp như chỉ có trong mơ. Một năm đi lưu diễn nước ngoài không biết bao nhiêu lần. Nếu phải quay về thừa kế thì buộc phải từ bỏ sự nghiệp đang ở đỉnh vinh quang của mình, Lôi Lăng Hàn dĩ nhiên không tình nguyện. Huống chi kinh doanh không phải đam mê của Lôi Lăng Hàn.
Cuối cùng tam đại thiếu gia không ai muốn thừa kế, tập đoàn bạc tỷ này rơi trên đầu cô gái nhỏ Lôi Hòa Nghi. Mà Lôi đại tiểu thư này không muốn bố mẹ phiền lòng việc thừa kế nên rất sảng khoái chấp nhận hơn nữa đối với lĩnh vực này, Lôi Hòa Nghi quả thật có thiên phú. Có điều cô nói hiện tại cô chưa muốn làm việc nên Lôi Lăng Trung vẫn là chủ tịch Lôi thị.