Chương 8
Triệu Uyên nhất thời sửng sốt, đôi mắt vốn dĩ hơi híp lại bỗng chốc mở lớn, trong mắt lóe lên một tia sáng. Anh ấy xoay người đi về phía phòng bếp hét lên: “Lão Thẩm! Lão Thẩm! Nở hoa rồi!” Thẩm Thanh Yến đang rửa rau, tiếc nước ào ào ngăn mất giọng nói của Triệu Uyên. Triệu Uyên thấy vậy, dứt khoát đứng dậy đi vào gọi thêm mấy câu. Lúc này Thẩm Thanh Yến mới không nhanh không chậm đi từ phòng bếp ra, tiện tay rút một tờ giấy trong hộp giấy trên bàn lau tay: “Chuyện gì thế?” Nếu không phải trên mặt Triệu Uyên là vẻ bất ngờ, Thẩm Thanh Yến còn tưởng rằng tên trộm trong nhà xuất hiện rồi. “Vợ cậu nở hoa rồi!” Triệu Uyên cợt nhả nói, gân xanh trên trán Thẩm Thanh Yến giật giật, bị anh ấy kéo ra chỗ ban công. Không ngờ rằng đến lúc Triệu Uyên nhìn lại lần nữa, gốc lan vốn dĩ đã nở rộ lại quay về trạng thái là nụ hoa, cứ như thể vừa nãy chỉ là ảo giác của anh ấy vậy. Thẩm Thanh Nham kỳ quái liếc nhìn anh ấy một cái, Triệu Uyên vội vàng giải thích: “Ơ không đúng, rõ ràng vừa nãy nó nở hoa rồi, tôi còn nhìn rõ mà, thị lực của tôi vẫn tốt lắm đấy…” Triệu Uyên vẫn đang đắm chìm trong cảnh tượng vừa nhìn thấy, thậm chí thuốc kẹp trên tay cũng quên hút, anh ấy điều tra phá án nhiều năm như vậy, vẫn luôn có tự tin, anh ấy tin rằng mình không nhìn lầm. Thẩm Thanh Yến lại cảm thấy vô cùng hứng thú với những lời của Triệu Uyên, anh hơi khuỵu xuống, đau lòng nhìn vết cháy vàng do bị đốt trên chiếc lá màu xanh ngọc của hoa lan, cau mày nói: “Vết này là do đầu thuốc của cậu đốt à?” “Vừa nãy tôi không cẩn thận chạm phải nó.” Triệu Uyên giải thích, sau đó vỗ trán: “Tôi nhớ ra rồi, vừa nãy tôi không cẩn thận để đầu thuốc chạm phải lá của nó, sau đó nụ hoa của nó ngay lập tức nở rộ ra. Cậu nhìn xem, để tôi thử lại lần nữa, nói không chừng nó thật sự thành tinh rồi đấy.” Xu Mạn vừa giận vừa sợ, căng thẳng đến mức nắm chặt bùn đất dưới rễ, lá cây và nụ hoa đều căng cứng lại. Nếu như là cô của kiếp trước thì đã giẫm Triệu Uyên nát bét dưới chân rồi, bây giờ thân thể cô bị giới hạn, chỉ có thể là một bé đáng thương run run rẩy rẩy. Mắt thấy Triệu Uyên cầm thuốc chuẩn bị dí vào gốc lan yêu quý của mình, Thẩm Thanh Yến vội vàng hất bàn tay đang định làm loạn kia ra, bảo vệ chậu lan: “Cậu coi nó là cây xấu hổ đấy à? Chạm một chút là có thể biến đổi sao? Cậu ra chỗ khác hút thuốc đi, đừng có đứng trước mặt nó, nó là một chủng loại tương đối cao quý yêu kiều, cậu đừng có mà hun khói chết nó.” Nói rồi, Thẩm Thanh Yến lại không yên tâm mà di chuyển chậu lan, chuẩn bị mang vào đặt trong phòng ngủ của mình, để nó cách xa người đàn ông nguy hiểm Triệu Uyên này một chút. Xu Mạn đang bị sặc đến mức rơm rớm nước mắt, ngửi thấy mùi hương tao nhã của người đàn ông, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. “Những gì tôi nói đều là thật đấy, cậu cảm thấy tôi nhàm chán đến mức phải lừa cậu sao? Cậu thử một chút là biết mà… Này, nó chỉ là một gốc cây thôi, cậu không thật sự coi nó là vợ mình đấy chứ? Không phải chỉ là bị đầu thuốc làm xém tí tôi sao? Cây cối nhà người ta còn phải cắt tỉa nữa đấy, nói không chừng mấy ngày sau sẽ mọc ra lá mới thôi…” Triệu Uyên vô tình nhận xét. Thẩm Thanh Yến khẽ liếc anh ấy một cái, Triệu Uyên chỉ đành đổi lời: “Được, được, được! Tôi không động đến nó nữa.” Sau khi Tần Hiểu Đồng bỏ củ từ vào trong nồi canh sườn heo, từ phòng bếp đi ra, chỉ thấy Thẩm Thanh Yến đang ôm lấy chậu hoa đi vào phòng ngủ, mà Triệu Uyên thì ở phí sau lải nhải không ngừng. Tần Hiểu Đồng thuận miệng hỏi một câu: “Sao thế? Hoa lan đang yên đang lành ở ngoài ban công hấp thu khí trời, con lại mang nó vào trong phòng ngủ làm gì?” “Ở ngoài ban công không chỉ có khói sương, mà còn có cả khói thuốc, phòng ngủ vẫn an toàn hơn.” Hiếm có một lần Thẩm Thanh Yến khịa người khác. Triệu Uyên hậm hực nhún vai, đi đến sofa ngồi cạnh Tần Hiểu Đồng: “Vừa nãy con không cẩn thận để đầu thuốc là làm xém lá cây lan của cậu ấy, giờ cậu ấy đang đề phòng con tiếp tục gây án đấy dì ạ!” “Con mặc kệ nó đi, chậu hoa đó là người yêu nó đấy, ai cũng không được chạm vào, dì thấy nó cứ dứt khoát ôm lấy đống hoa cỏ này mà độc thân cả đời đi!” Tần Hiểu Đồng ở phòng khách cùng Triệu Uyên càu nhàu về Thẩm Thanh Yến, mà Thẩm Thanh Yến lại làm như không nghe thấy, anh ôm chậu lan đặt lại lên trên tủ thấp. Phiến lá bị đầu thuốc đốt bỏng để lại vết màu vàng sẫm, Thẩm Thanh Yến cau màu nhìn một lúc, hơi cúi người về phía trước, thổi bay tàn thuốc còn vương vãi trên nụ hoa và lá cây. Đau đớn trên người Xu Mạn dịu đi rất nhiều, hơi thở ấm áp của người đàn ông khiến cô cảm thấy tê tê ngứa ngứa, làm cô không khỏi nhớ đến cảm giác tay anh chạm vào ngực cô trong giấc mơ kia, bây giờ cô rất muốn biến thành hình người. Nhưng biết mình đã vô ý gây ra rất nhiều chuyện, sau cùng Xu Mạn cũng dập tắt ý định này, cô không muốn dọa đối phương. Sau khi anh thay cô thổi hết tàn thuốc thì đứng dậy ra khỏi phòng, lúc ra đến cửa còn tiện tay đóng cửa phòng lại. Đương nhiên hành động nhỏ này của anh không tránh khỏi việc nhận thêm mấy câu khịa của Tần Hiểu Đồng. Xu Mạn nhìn cánh cửa đóng chặt, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cũng may Thẩm Thanh Yến không tin lời người đàn ông hút thuốc kia. Nhưng tên Triệu Uyên này vừa nhìn đã biết không phải là người dễ đối phó, Xu Mạn không bao giờ muốn gặp lại anh ta nữa. Sau bữa ăn, Thẩm Thanh Yến tiễn Tần Hiểu Đồng đi trước, sau đó đưa chìa khóa dự phòng cho Triệu Uyên. Sau khi Triệu Uyên nhận được chìa khóa, cầm nó trong tay nghịch, nhướng mày nói: “Ô, không sợ tôi qua làm hại vợ của cậu à?” Thẩm Thanh Yến mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm anh ấy: “Cậu dám đụng vào nó thử xem.” “Đừng nghiêm túc như vậy, tôi nói thật đấy, tôi cảm thấy chậu hoa đó thật sự rất thần kỳ, thậm chí còn có chút kỳ quái. Nếu như chưa nghe đến việc nhà cậu xảy ra chuyện thì tôi cũng không cảm thấy vậy đâu, nhưng giờ đây kết hợp hai cái lại với nhau, cũng thật sự khá giống với việc có quỷ phá phách.” Triệu Uyên đứng ở cửa nhà, bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ. “Đồng chí cảnh sát, cậu nên trở về học thuộc lại giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội đi. Cả ngày đều nghi thần nghi quỷ, cậu thấy làm “thầy” dễ kiếm tiền, chuẩn bị đổi nghề hả?” Thẩm Thanh Yến khẽ cười, không thèm che giấu sự châm chọc của mình. Triệu Uyên không thèm quan tâm, ngược lại còn khoác vai anh, nửa thật nửa đùa nói: “Này, cậu không cảm thấy tên trộm ngu ngốc ngay cả dấu vân tay cũng không để lại kia có chút đáng nghi sao? Hoa lan mà cậu nuôi cũng không phải là cây xấu hổ, làm gì có khả năng lúc thì nở hoa lúc thì khép nụ chứ. Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy thì thật sự vô cùng khó tin. Hay là… tôi trở về tìm chuyên gia nghiên cứu thử nhé?” Thẩm Thanh Yến gạt bàn tay đang đặt trên vai mình ra, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười tiêu chuẩn, nhưng ý cười chẳng lan nổi đến đáy mắt: “Cậu định ngấp nghé vợ của tôi đấy à?” Triệu Uyên sững sờ trong chốc lát, Thẩm Thanh Yến mặc kệ anh ấy đi thẳng về phía trước, Triệu Uyên đuổi theo, khẽ đấm vào vai anh: “Định mệnh! Thật sự thành vợ rồi sao?” Thẩm Thanh Yến khẽ nhướng mắt: “Đây chẳng phải là do cậu gán cho tôi sao? Đồng chí cảnh sát, cậu nên đi điều tra vụ án của cậu tiếp rồi.” Dứt lời, Thẩm Thanh Yến thay anh ấy ấn nút thang máy. “Này! Tôi nói này Thẩm Thanh Yến, cầu còn chưa qua hết cậu đã định rút ván rồi à? Tôi còn chưa nói xong đâu…” Thẩm Thanh Yến lại chỉ nở một nụ cười ôn hòa, đẩy anh ấy vào thang máy đang mở. Sau khi tiễn Tần Hiểu Đồng và Triệu Uyên, Thẩm Thanh Yến đóng cửa lại, dọn dẹp sạch sẽ các phòng rồi mở cửa đi vào phòng cho khách. Hoa lan ở trong chậu vẫn đang là nụ hoa chớm nở, trên phiến lá xanh như ngọc của nó có một vết cháy màu vàng sẫm, trông có chút gai mắt. Thẩm Thanh Yến không biết làm sao mà lại nhớ đến việc Triệu Uyên nói nó nở hoa. Triệu Uyên chắc sẽ không đến mức nói mấy trò đùa nhạt nhẽo như vậy, thế nên, chậu hoa lan này… thật sự có vấn đề sao? Thẩm Thanh Yến khẽ lắc đầu đều là những lời không có căn cứ, mình lại còn thật sự bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Xu Mạn thấy anh vừa vào đã đi đến trước mặt mình, còn cho rằng anh thật sự nghi ngờ cô. Trong khoảnh khắc đó cô thậm chí còn tự hỏi nếu anh thật sự phát giác ra thì mình có nên dứt khoát biến thành hình người thừa nhận với anh không. Nhưng người đàn ông chỉ nhìn cô rồi khẽ cười, sau đó đi tắm rửa. Xu Mạn thở phào nhẹ nhõm, sắp tới người đàn ông phải ra ngoài hơn mười ngày, một mình cô ở nhà sẽ không gây ra chuyện rắc rối gì nữa. Nhưng cô vẫn cần phải cẩn thận đề phòng người ngoài đến nhà, nhất là người đàn ông hút thuốc hôm nay. Bởi vì ngày mai phải rời đi nên hôm hay Thẩm Thanh Yến ngủ tương đối sớm. Trước khi đi ngủ, anh còn cố ý nhìn chậu lan trên tủ thấp, nhớ đến người con gái trong giấc mơ kia, trong lòng lại nảy ra một vài ý nghĩ hoang đường, không biết đêm nay còn có thể gặp lại cô trong giấc mơ hay không. Màn đêm tối tăm, hương lan thoang thoảng, một đêm không mộng mị. Khi tỉnh lại, Thẩm Thanh Yến nhìn về phía gốc lan ở trong chậu hoa, vậy mà lại cảm thấy có chút đáng tiếc. Anh day day trán, thật sự chỉ là một giấc mơ mà thôi, không ngờ mình lại coi là thật. Sau khi làm xong mọi việc, đúng là phải đi khám bác sĩ tâm lý mới được, chẳng lẽ do bản thân đã bỏ quá nhiều tâm sức vào đóng phim nên giờ tinh thần không được bình thường sao? Xu Mạn thấy người đàn ông bật đèn, tắm rửa xong thì bắt đầu mặc quần áo, anh cởi bỏ áo choàng ngủ, để lộ dáng người cân đối dẻo dai. Hầu hết mọi người đều cần quần áo để khiến mình trông đẹp hơn, nhưng người đàn ông trước mắt này thì không như vậy, anh không mặc quần áo còn đẹp hơn cả khi mặc quần áo. Nhất là tấm lưng bóng loáng mịn màng kia, vừa nhìn đã thấy rất có sức dãn, giống như chú báo tao nhã, dù cho không cùng giống loài cũng có thể cảm nhận được điều đó. Xu Mạn nhàn nhã nhìn anh mặc quần áo, ánh đèn ấm áp càng làm đường nét trên mặt anh rõ ràng sống động hơn, giống như một bộ phim điện ảnh vô cùng có sức gợi hình mà bọn họ đã từng xem. Sau khi người đàn ông thu dọn xong xuôi, đẩy hành lý ra khỏi phòng ngủ, Xu Mạn nghe thấy anh gọi điện thoại cho người đại diện của mình. Không lâu sau, phòng khách vang lên tiếng đóng cửa. Những ngày bình yên của cô cũng cùng cũng đến rồi. Chỉ có điều, rất lâu sau đó cô mới biết rằng loài người có một câu gọi là “Sinh nơi hoạn nạn, chết trong an lạc”(1)… (1) “Sinh nơi hoạn nạn, chết trong an lạc”: lời răn của Mạnh Tử, nghĩa là: sống ở nơi loạn lạc thì có thể tạo động lực để con người phấn đấu nỗ lực sinh tồn để quốc gia tồn tại, còn ở nơi an nhàn hưởng lạc thì có thể khiến con người lười biếng dẫn tới việc đất nước diệt vong.