Chương 63
Thẩm Thanh Yến dở khóc dở cười, cô đúng là nhiều chiêu trò.
Tiểu yêu tinh đã đến cửa, nếu anh cứ buông tha như vậy thì rất có lỗi với chiêu trò của tiểu yêu tinh này rồi.
Thẩm Thanh Yến nâng cằm cô lên, hôn xuống môi anh.
Cảm xúc trên môi vẫn ngọt ngào như trước, Thẩm Thanh Yến ôm cô đi tới bồn tắm.
Lần trước tiểu yêu tinh nói muốn chà lưng cho anh, anh còn chưa kịp hưởng thụ, hôm nay cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Thẩm Thanh Yến giúp cô cởi quần áo, hai người cùng đi vào bồn tắm.
Dưới ánh đèn sáng ngời, lưng Xu Mạn trắng nõn mịn màng, làm cho người ta không nhịn được hôn lên. Thẩm Thanh Yến để cô đưa lưng về phía mình, cầm bông tắm chà lưng cho cô.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tắm chung, Xu Mạn có chút không chờ nổi, nhưng Thẩm Thanh Yến giống như rất hưởng thụ quá trình tắm cho cô.
Xu Mạn xoay người đối diện Thẩm Thanh Yến, ngồi trên đùi anh: “Anh Thanh Yến, em không muốn tắm rửa, chúng ta ngủ thôi.”
Yêu tinh nóng vội.
“Chúng ta tắm rửa trước mới có thể ngủ.”
Thẩm Thanh Yến là người coi trọng phần khởi động hơn, anh và Xu Mạn không làm nhiều ngày rồi, tuy rằng anh rất muốn làm cho tiểu yêu tinh đáng giận này không xuống giường được, nhưng nếu cô bị thương thì anh vẫn không nỡ.
Xu Mạn rất không hài lòng, cô ôm cổ Thẩm Thanh Yến, gặm môi, cổ, mặt của anh, trêu chọc cả người Thẩm Thanh Yến nóng bừng.
“Anh Thanh Yến, em thật sự sắp không xong rồi.” Nếu không được bổ sung linh lực thì cô thật sự sẽ biến thành hoa lan.
Giọng cô mê hoặc kết hợp với đôi mắt mờ mịt nhìn anh, sao Thẩm Thanh Yến có thể chịu được, cả trái tim tan chảy thành nước, vẫn mang theo vị ngọt.
Thẩm Thanh Yến đi tới hôn xuống đôi môi anh đào, chuẩn bị giải quyết tiểu yêu tinh đáng giận này tại chỗ.
Anh chưa từng thử qua phòng tắm play, nhưng anh cảm thấy không tệ, vẫn có thể coi như là sự trải nghiệm mới lạ.
Dưới ánh đèn màu cam trong phòng tắm, mọi thứ cũng trở nên mập mờ, tiếng vòi nước chảy xen lẫn với tiếng hai người hôn môi làm cho ban đêm tĩnh lặng cũng trở nên nồng nhiệt.
…
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Thẩm Thanh Yến chuẩn bị chính thức đi vào.
Lúc này người trong lòng anh đột nhiên biến mất.
Có một hoa lan nổi lên mặt nước.
Thẩm Thanh Yến choáng váng.
Anh cho rằng Xu Mạn chỉ nói chơi, không ngờ cô thật sự biến thành hoa lan.
Tâm trạng Thẩm Thanh Yến phức tạp nhặt hoa lan lên, anh tắm rửa qua loa, sau đó cầm hoa lan đến phòng ngủ.
Xu Mạn cũng khóc không ra nước mắt, chỉ còn một bước nữa là cô có thể hút tinh hoa của Thẩm Thanh Yến, bổ sung linh lực.
Không biết lần này cô phải ở trong chậu hoa lan bao lâu, Xu Mạn vô cùng buồn bực vươn rễ vào trong đất bùn.
Thẩm Thanh Yến đứng ở bên cạnh nhìn, trên người Xu Mạn chỉ còn lại năm bông hoa, mấy ngày trước anh thấy vẫn còn hơn hai mươi bông, tốc độ rơi xuống thật là rất nhanh.
“Chờ em có thể biến thành người, chúng ta sẽ tiếp tục.” Thẩm Thanh Yến sờ lá cây, mím môi cười trộm.
Thẩm Thanh Yến biết mình có thể làm cho cô nở hoa, duy trì trạng thái làm người, hiện tại anh cũng không cần phải lo lắng như vậy.
Xu Mạn buồn bực rung lá cây, chỉ thiếu một chút thôi, cô có thể hút linh lực của Thẩm Thanh Yến, còn có thể hưởng thụ trò chơi vui vẻ.
Không ngờ…
Xu Mạn vô cùng chán nản, cô chờ Thẩm Thanh Yến ngủ xong thì đến Vô Mộng Chi Cảnh tìm anh, kết quả tối hôm qua Thẩm Thanh Yến không mơ biển hoa, cô muốn tìm cũng không được.
Xu Mạn buồn bực, đành phải bắt mấy ác mộng gần đó bổ sung linh lực. Cách vách cái kia tham quan còn không có đã chịu trừng phạt, hiện tại năng lực Xu Mạn cao hơn lúc trước, có thể đi vào giấc mơ sâu hơn, cô phát hiện tên quan chức tham nhũng có một số lượng lớn trong tầng hầm.
Nhưng phòng kia ở đâu, cô lại chỉ có thể biết sơ sơ.
Xu Mạn vô cùng nhàm chán, bắt được hai ác mộng của tên quan chức tham nhũng kia.
Xu Mạn biến thành hoa lan, cuộc sống của Thẩm Thanh Yến trở nên buồn tẻ vô vị.
Lúc Xu Mạn ở đây, cô bày rất nhiều trò, Thẩm Thanh Yến không cần lo lắng nhàm chán. Hiện tại Xu Mạn không ở đây, anh cũng không có tâm trạng nấu cơm, anh tùy tiện ăn bữa sáng, giữa trưa gọi cơm hộp, buổi tối cũng chỉ ăn chút trái cây.
Ngày thứ ba anh phải đến thành phố W quay《 Minh Tinh Đại Tác Chiến 》, nhưng Xu Mạn vẫn chưa biến thành người, Thẩm Thanh Yến có chút khó khăn. Để Xu Mạn ở nhà, anh chắc chắn không yên tâm. Chẳng lẽ anh phải mang theo một chậu hoa lan đến tổ tiết mục?
Nhưng hình như ngoại trừ việc mang theo hoa lan đến tổ tiết mục cũng không có cách nào khác tốt hơn.
Thẩm Thanh Yến đành phải bàn bạc với Xu Mạn, đưa cô đi theo đến thành phố W.
Lần này bọn họ quay các hoạt động leo núi, ngoại thành phố W có một công viên rừng rậm, ở đó có rất nhiều trò ngoài trời.
Tiết mục tổ thuê một nhà dân, tất cả khách quý ở chung một nhà, ngày hôm sau mới xuất phát đến công viên rừng rậm.
Sau khi tổ tiết mục nhận nhà thì sẽ đi lắp camera, chủ yếu muốn quay mọi người mang theo gì. Chuyện này vốn rất bình thường, nhưng chỗ Thẩm Thanh Yến lại có hơi bất ngờ.
“Này! Thanh Yến, sao anh lại mang theo quần áo của phụ nữ?” Vân Tụ tò mò hỏi.
“Xu Mạn sẽ đến sau, vali đó là của cô ấy, cậu đừng đụng vào.” Thẩm Thanh Yến nhanh chóng đặt chậu hoa xuống, đi qua ngăn cản.
“Ôi trời! Lần đầu tiên tôi thấy có người mang theo hoa đi quay, không lẽ đây là chậu hoa lan có giá mấy chục triệu của anh chứ? Thật sự có mùi hương, nhưng vì sao mùi hương này có vẻ quen thuộc?” Vân Tụ đi đến trước chậu hoa, dáng vẻ suy tư nói.
Xu Mạn có chút hoảng sợ, hiện tại cô chỉ là thực vật, sợ nhất là con người không cẩn thận đụng vào mình. Nhưng trí nhớ của Vân Tụ rất kém, cũng không đoán ra được.
Anh ta lén lút qua lại với nhiều phụ nữ như thế, chắc chắn nhớ rất nhiều mùi hương, nghĩ như vậy cũng dễ hiểu.
Mấy khách quý còn lại cũng đi tới, Liêu Tường nói: “Hình như mùi hương này giống như ở trên người Xu Mạn.”
Nghe Liêu vừa nói như thế, mọi người lập tức nhớ ra.
Thẩm Thanh Yến sợ bọn họ đụng vào Xu Mạn nên anh cất vali của Xu Mạn xong thì chạy chân giấu chậu hoa ra phía sau.
“Bình thường Xu Mạn chăm sóc chậu hoa này, cho nên trên người cô ấy dính mùi hoa lan. Được rồi, bên tôi đã xong rồi, tiếp theo sẽ đến phòng ai?” Thẩm Thanh Yến chuyển đề tài.
“Anh hoảng sợ như thế làm gì? Chúng tôi còn chưa nhìn thấy gì! Sao hôm nay anh đến một mình? Tôi cảm thấy rất kỳ lạ.” Vân Tụ suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Yến vô cùng mập mờ.
“Có gì kỳ lạ đâu, anh cho rằng ai cũng giống anh à, còn mang theo cả dàn hậu cung tới sao?” Phương Viện Viện đáp trả Vân Tụ một câu.
Vân Tụ cãi lại nói: “Tôi có hậu cung lúc nào? Cậu đừng đổ oan cho tôi! Hình tượng của tôi sụp đổ thì cậu phải chịu trách nhiệm.”
Phan Á Tinh đứng bên cạnh bật cười nhìn bọn họ đùa giỡn, không xen vào.
Mấy người tham quan phòng Thẩm Thanh Yến một vòng, Thẩm Thanh Yến không mang đồ nhiều lắm, không đụng vào chậu hoa và vali của Xu Mạn, trong vali của anh chỉ có đồ chống nắng và quần áo, cũng không có gì đẹp.
Thợ quay phim quay chậu hoa của Thẩm Thanh Yến một lúc, sau đó mọi người cùng ra khỏi phòng.
Bọn họ đi rồi, Xu Mạn mới thở phào nhẹ nhõm. Haiz, nếu cô biết sớm thì sẽ không tàn nhẫn với mình như thế, sau khi cô hái hoa xuống, đã lâu như vậy vẫn chưa hồi phục lại linh lực.
Hiện tại cô không thể biến thành người, chỉ có thể sống ở chậu hoa một ngày bằng một năm, cũng không biết khi nào Thẩm Thanh Yến mới có thể quay về với cô.
Không lâu sau Thẩm Thanh Yến đã trở lại, bởi vì ngày mai mới chính thức bắt đầu, hôm nay chỉ lấy mấy cảnh mà thôi.
Thẩm Thanh Yến thấy Xu Mạn vẫn chưa biến thành người thì nói chuyện phiếm với cô vài câu, sau đó tắm rửa đi ngủ.
Đêm khuya tĩnh lặng, Xu Mạn vào giấc mơ của Phan Á Tinh ăn ác mộng xong, cuối cùng cô cũng biến thành người.
Cô chạy đến giường Thẩm Thanh Yến, vén chăn lên chui vào nằm xuống bên cạnh Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến ngủ mơ màng thì bị Xu Mạn đánh thức, thuận tay ôm cô vào lòng rồi tiếp tục ngủ.
Xu Mạn nhìn anh một lát, sau đó gối lên cánh tay anh ngủ thiếp đi.
Sáu giờ sáng hôm sau, nhân viên tổ tiết mục bắt đầu đánh thức mọi người.
“Thầy Thẩm, rời giường thôi!”
“Ừm ~ thật là ồn ào ~”
Giọng nói mềm mại trong lòng và tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho Thẩm Thanh Yến lập tức tỉnh táo lại.
Anh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Bởi vì hôm qua tổ tiết mục nói sáng nay sẽ kiểm tra phòng, nói khách quý đừng khóa trái cửa…
Sau đó tiếng mở cửa truyền tới–
Tiểu yêu tinh đã đến cửa, nếu anh cứ buông tha như vậy thì rất có lỗi với chiêu trò của tiểu yêu tinh này rồi.
Thẩm Thanh Yến nâng cằm cô lên, hôn xuống môi anh.
Cảm xúc trên môi vẫn ngọt ngào như trước, Thẩm Thanh Yến ôm cô đi tới bồn tắm.
Lần trước tiểu yêu tinh nói muốn chà lưng cho anh, anh còn chưa kịp hưởng thụ, hôm nay cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Thẩm Thanh Yến giúp cô cởi quần áo, hai người cùng đi vào bồn tắm.
Dưới ánh đèn sáng ngời, lưng Xu Mạn trắng nõn mịn màng, làm cho người ta không nhịn được hôn lên. Thẩm Thanh Yến để cô đưa lưng về phía mình, cầm bông tắm chà lưng cho cô.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tắm chung, Xu Mạn có chút không chờ nổi, nhưng Thẩm Thanh Yến giống như rất hưởng thụ quá trình tắm cho cô.
Xu Mạn xoay người đối diện Thẩm Thanh Yến, ngồi trên đùi anh: “Anh Thanh Yến, em không muốn tắm rửa, chúng ta ngủ thôi.”
Yêu tinh nóng vội.
“Chúng ta tắm rửa trước mới có thể ngủ.”
Thẩm Thanh Yến là người coi trọng phần khởi động hơn, anh và Xu Mạn không làm nhiều ngày rồi, tuy rằng anh rất muốn làm cho tiểu yêu tinh đáng giận này không xuống giường được, nhưng nếu cô bị thương thì anh vẫn không nỡ.
Xu Mạn rất không hài lòng, cô ôm cổ Thẩm Thanh Yến, gặm môi, cổ, mặt của anh, trêu chọc cả người Thẩm Thanh Yến nóng bừng.
“Anh Thanh Yến, em thật sự sắp không xong rồi.” Nếu không được bổ sung linh lực thì cô thật sự sẽ biến thành hoa lan.
Giọng cô mê hoặc kết hợp với đôi mắt mờ mịt nhìn anh, sao Thẩm Thanh Yến có thể chịu được, cả trái tim tan chảy thành nước, vẫn mang theo vị ngọt.
Thẩm Thanh Yến đi tới hôn xuống đôi môi anh đào, chuẩn bị giải quyết tiểu yêu tinh đáng giận này tại chỗ.
Anh chưa từng thử qua phòng tắm play, nhưng anh cảm thấy không tệ, vẫn có thể coi như là sự trải nghiệm mới lạ.
Dưới ánh đèn màu cam trong phòng tắm, mọi thứ cũng trở nên mập mờ, tiếng vòi nước chảy xen lẫn với tiếng hai người hôn môi làm cho ban đêm tĩnh lặng cũng trở nên nồng nhiệt.
…
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Thẩm Thanh Yến chuẩn bị chính thức đi vào.
Lúc này người trong lòng anh đột nhiên biến mất.
Có một hoa lan nổi lên mặt nước.
Thẩm Thanh Yến choáng váng.
Anh cho rằng Xu Mạn chỉ nói chơi, không ngờ cô thật sự biến thành hoa lan.
Tâm trạng Thẩm Thanh Yến phức tạp nhặt hoa lan lên, anh tắm rửa qua loa, sau đó cầm hoa lan đến phòng ngủ.
Xu Mạn cũng khóc không ra nước mắt, chỉ còn một bước nữa là cô có thể hút tinh hoa của Thẩm Thanh Yến, bổ sung linh lực.
Không biết lần này cô phải ở trong chậu hoa lan bao lâu, Xu Mạn vô cùng buồn bực vươn rễ vào trong đất bùn.
Thẩm Thanh Yến đứng ở bên cạnh nhìn, trên người Xu Mạn chỉ còn lại năm bông hoa, mấy ngày trước anh thấy vẫn còn hơn hai mươi bông, tốc độ rơi xuống thật là rất nhanh.
“Chờ em có thể biến thành người, chúng ta sẽ tiếp tục.” Thẩm Thanh Yến sờ lá cây, mím môi cười trộm.
Thẩm Thanh Yến biết mình có thể làm cho cô nở hoa, duy trì trạng thái làm người, hiện tại anh cũng không cần phải lo lắng như vậy.
Xu Mạn buồn bực rung lá cây, chỉ thiếu một chút thôi, cô có thể hút linh lực của Thẩm Thanh Yến, còn có thể hưởng thụ trò chơi vui vẻ.
Không ngờ…
Xu Mạn vô cùng chán nản, cô chờ Thẩm Thanh Yến ngủ xong thì đến Vô Mộng Chi Cảnh tìm anh, kết quả tối hôm qua Thẩm Thanh Yến không mơ biển hoa, cô muốn tìm cũng không được.
Xu Mạn buồn bực, đành phải bắt mấy ác mộng gần đó bổ sung linh lực. Cách vách cái kia tham quan còn không có đã chịu trừng phạt, hiện tại năng lực Xu Mạn cao hơn lúc trước, có thể đi vào giấc mơ sâu hơn, cô phát hiện tên quan chức tham nhũng có một số lượng lớn trong tầng hầm.
Nhưng phòng kia ở đâu, cô lại chỉ có thể biết sơ sơ.
Xu Mạn vô cùng nhàm chán, bắt được hai ác mộng của tên quan chức tham nhũng kia.
Xu Mạn biến thành hoa lan, cuộc sống của Thẩm Thanh Yến trở nên buồn tẻ vô vị.
Lúc Xu Mạn ở đây, cô bày rất nhiều trò, Thẩm Thanh Yến không cần lo lắng nhàm chán. Hiện tại Xu Mạn không ở đây, anh cũng không có tâm trạng nấu cơm, anh tùy tiện ăn bữa sáng, giữa trưa gọi cơm hộp, buổi tối cũng chỉ ăn chút trái cây.
Ngày thứ ba anh phải đến thành phố W quay《 Minh Tinh Đại Tác Chiến 》, nhưng Xu Mạn vẫn chưa biến thành người, Thẩm Thanh Yến có chút khó khăn. Để Xu Mạn ở nhà, anh chắc chắn không yên tâm. Chẳng lẽ anh phải mang theo một chậu hoa lan đến tổ tiết mục?
Nhưng hình như ngoại trừ việc mang theo hoa lan đến tổ tiết mục cũng không có cách nào khác tốt hơn.
Thẩm Thanh Yến đành phải bàn bạc với Xu Mạn, đưa cô đi theo đến thành phố W.
Lần này bọn họ quay các hoạt động leo núi, ngoại thành phố W có một công viên rừng rậm, ở đó có rất nhiều trò ngoài trời.
Tiết mục tổ thuê một nhà dân, tất cả khách quý ở chung một nhà, ngày hôm sau mới xuất phát đến công viên rừng rậm.
Sau khi tổ tiết mục nhận nhà thì sẽ đi lắp camera, chủ yếu muốn quay mọi người mang theo gì. Chuyện này vốn rất bình thường, nhưng chỗ Thẩm Thanh Yến lại có hơi bất ngờ.
“Này! Thanh Yến, sao anh lại mang theo quần áo của phụ nữ?” Vân Tụ tò mò hỏi.
“Xu Mạn sẽ đến sau, vali đó là của cô ấy, cậu đừng đụng vào.” Thẩm Thanh Yến nhanh chóng đặt chậu hoa xuống, đi qua ngăn cản.
“Ôi trời! Lần đầu tiên tôi thấy có người mang theo hoa đi quay, không lẽ đây là chậu hoa lan có giá mấy chục triệu của anh chứ? Thật sự có mùi hương, nhưng vì sao mùi hương này có vẻ quen thuộc?” Vân Tụ đi đến trước chậu hoa, dáng vẻ suy tư nói.
Xu Mạn có chút hoảng sợ, hiện tại cô chỉ là thực vật, sợ nhất là con người không cẩn thận đụng vào mình. Nhưng trí nhớ của Vân Tụ rất kém, cũng không đoán ra được.
Anh ta lén lút qua lại với nhiều phụ nữ như thế, chắc chắn nhớ rất nhiều mùi hương, nghĩ như vậy cũng dễ hiểu.
Mấy khách quý còn lại cũng đi tới, Liêu Tường nói: “Hình như mùi hương này giống như ở trên người Xu Mạn.”
Nghe Liêu vừa nói như thế, mọi người lập tức nhớ ra.
Thẩm Thanh Yến sợ bọn họ đụng vào Xu Mạn nên anh cất vali của Xu Mạn xong thì chạy chân giấu chậu hoa ra phía sau.
“Bình thường Xu Mạn chăm sóc chậu hoa này, cho nên trên người cô ấy dính mùi hoa lan. Được rồi, bên tôi đã xong rồi, tiếp theo sẽ đến phòng ai?” Thẩm Thanh Yến chuyển đề tài.
“Anh hoảng sợ như thế làm gì? Chúng tôi còn chưa nhìn thấy gì! Sao hôm nay anh đến một mình? Tôi cảm thấy rất kỳ lạ.” Vân Tụ suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Yến vô cùng mập mờ.
“Có gì kỳ lạ đâu, anh cho rằng ai cũng giống anh à, còn mang theo cả dàn hậu cung tới sao?” Phương Viện Viện đáp trả Vân Tụ một câu.
Vân Tụ cãi lại nói: “Tôi có hậu cung lúc nào? Cậu đừng đổ oan cho tôi! Hình tượng của tôi sụp đổ thì cậu phải chịu trách nhiệm.”
Phan Á Tinh đứng bên cạnh bật cười nhìn bọn họ đùa giỡn, không xen vào.
Mấy người tham quan phòng Thẩm Thanh Yến một vòng, Thẩm Thanh Yến không mang đồ nhiều lắm, không đụng vào chậu hoa và vali của Xu Mạn, trong vali của anh chỉ có đồ chống nắng và quần áo, cũng không có gì đẹp.
Thợ quay phim quay chậu hoa của Thẩm Thanh Yến một lúc, sau đó mọi người cùng ra khỏi phòng.
Bọn họ đi rồi, Xu Mạn mới thở phào nhẹ nhõm. Haiz, nếu cô biết sớm thì sẽ không tàn nhẫn với mình như thế, sau khi cô hái hoa xuống, đã lâu như vậy vẫn chưa hồi phục lại linh lực.
Hiện tại cô không thể biến thành người, chỉ có thể sống ở chậu hoa một ngày bằng một năm, cũng không biết khi nào Thẩm Thanh Yến mới có thể quay về với cô.
Không lâu sau Thẩm Thanh Yến đã trở lại, bởi vì ngày mai mới chính thức bắt đầu, hôm nay chỉ lấy mấy cảnh mà thôi.
Thẩm Thanh Yến thấy Xu Mạn vẫn chưa biến thành người thì nói chuyện phiếm với cô vài câu, sau đó tắm rửa đi ngủ.
Đêm khuya tĩnh lặng, Xu Mạn vào giấc mơ của Phan Á Tinh ăn ác mộng xong, cuối cùng cô cũng biến thành người.
Cô chạy đến giường Thẩm Thanh Yến, vén chăn lên chui vào nằm xuống bên cạnh Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến ngủ mơ màng thì bị Xu Mạn đánh thức, thuận tay ôm cô vào lòng rồi tiếp tục ngủ.
Xu Mạn nhìn anh một lát, sau đó gối lên cánh tay anh ngủ thiếp đi.
Sáu giờ sáng hôm sau, nhân viên tổ tiết mục bắt đầu đánh thức mọi người.
“Thầy Thẩm, rời giường thôi!”
“Ừm ~ thật là ồn ào ~”
Giọng nói mềm mại trong lòng và tiếng gõ cửa bên ngoài làm cho Thẩm Thanh Yến lập tức tỉnh táo lại.
Anh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Bởi vì hôm qua tổ tiết mục nói sáng nay sẽ kiểm tra phòng, nói khách quý đừng khóa trái cửa…
Sau đó tiếng mở cửa truyền tới–