Chương 51
Bạch Tuấn Dật cầm điện thoại quay phim, người phụ nữ bị đuổi theo ở bên hồ chính là người hại anh ta mộng xuân vào tối hôm qua, không ngờ hôm nay anh ta có thể gặp lại cô ở chỗ này.
Chuyện này thật thú vị.
Anh ta nhớ tới giấc mơ kỳ lạ tối hôm qua thì sắc mặt trầm xuống.
Giờ anh ta chạy tới cũng không kịp nữa, Bạch Tuấn Dật lấy điện thoại ra quay video, chuyện này cần phải để lại chút bằng chứng.
Nhưng lát nữa cô bị đẩy xuống hồ, anh ta nên xuất hiện thế nào để cứu cô? Nhảy thẳng xuống hồ? Cả người ướt nhẹp thật sự quá nhếch nhác.
Anh ta nhìn xung quanh, định tìm cây gậy để cô bám vào đó tự mình trèo lên…
Lỡ cô muốn mình nhảy xuống nước cứu cô thì sao? Rốt cuộc mình nên cứu hay là không cứu?
Anh ta suy nghĩ hơi nhiều, đầu óc hỗn loạn, chuyện này không phù hợp với phong cách của anh ta.
Người phụ nữ điên kia sắp đuổi kịp cô, trái tim Bạch Tuấn Dật bỗng đập nhanh hơn, anh ta hơi lo lắng. Người phụ nữ tên Xu Mạn này hình như rất vô tội…
Anh ta nhanh chóng đi về phía đó.
Xu Mạn cảm giác có người chạy tới, cô không vui híp mắt lại, khi người kia sắp đến gần thì cô đột nhiên nhảy về phía trước.
Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng ‘ùm’, Từ Lộ Dương rơi xuống nước.
Xu Mạn xoay người nhìn người phụ nữ chới với trong nước, hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã nói cô đừng giở trò rồi, tự làm tự chịu, đáng đời!”
Bạch Tuấn Dật đúng lúc chạy tới, nhất thời chưa kịp phản ứng, anh ta vốn chuẩn bị tinh thần anh hùng cứu mỹ nhân, hạ quyết tâm nhảy xuống hồ, kết quả là rơi xuống hồ không phải Xu Mạn mà là một người phụ nữ khác.
Tuy rằng hiện đã là cuối xuân, nhưng nước trong hồ vẫn lạnh như băng, lúc gió thổi qua, Từ Lộ Dương lạnh đến nỗi run cầm cập.
Bởi vì quá tức giận, cô ta còn uống phải mấy ngụm nước hồ, không biết hồ nước này bẩn thế nào.
Cô ta vốn biết bơi, nhưng lúc này lại cảm thấy khó chịu như sắp chết đuối.
“Cứu với!” Cô ta kêu cứu với Bạch Tuấn Dật.
Bạch Tuấn Dật liếc nhìn Xu Mạn ở bên cạnh: “Cô có muốn cứu cô ta không?”
Xu Mạn cũng không ngờ mình lại gặp được Tổng giám đốc Bạch – một người đàn ông hiểu lầm cô là người phụ nữ ham hư vinh ở đây, cô tức giận nói: “Tôi sẽ không cứu cô ta, cô ta lòng dạ ác độc muốn hãm hại tôi, kết quả là quá đỗi ngu ngốc tự mình hại mình. Anh muốn cứu thì tự cứu đi.”
Cô không phải Bồ Tát, phải cứu rỗi chúng sinh.
Bạch Tuấn Dật thích thú liếc nhìn cô, thì ra thỏ nhỏ bị chọc giận cũng sẽ cắn người, bây giờ anh ta đã tin câu nói này rồi.
Từ Lộ Dương run rẩy ở dưới hồ lạnh tức muốn điên lên, nhưng hồ nước rất sâu cũng rất lạnh, chân cô ta bị chuột rút, khi bơi gặp phải tình huống này rất dễ xảy ra chuyện, cô ta liều mạng bơi đến bên bờ.
Bạch Tuấn Dật thấy vậy, nhìn xung quanh, tốn công sức mãi mớ tìm được một cây dài kéo Từ Lộ Dương lên bờ.
“Cô đừng nghĩ cách hại người khác nữa, cô gái này, mong cô hãy hiền lành một chút, nếu không thì hại người lại hại mình đó.” Bạch Tuấn Dật kéo cô ta lên bờ xong, lạnh lùng nói.
Xu Mạn thấy Từ Lộ Dương đã được cứu thì xoay người rời đi.
Bảo mẫu nhà Từ Lộ Dương vội vàng chạy tới, nhìn thấy Từ Lộ Dương cả người ướt đẫm, nhếch nhác ngồi dưới đất thì giật mình, vội chạy đến bên Từ Lộ Dương.
Bạch Tuấn Dật cũng không định quan tâm Từ Lộ Dương, anh ta thấy có người tới thì đuổi theo Xu Mạn, anh ta bỗng phát hiện người phụ nữ Xu Mạn này rất thú vị.
“Cô cứ rời đi như thế, nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện…”
Xu Mạn cắt ngang: “Chẳng phải vừa nãy anh đã cứu cô ta rồi sao?”
Hôm nay tâm trạng của cô không tốt, hơn nữa Tổng giám đốc Bạch này trong ngoài khác nhau, cho nên khi Xu Mạn nói chuyện cũng không hề khách sáo với anh ta.
Từ trước đến nay chưa có ai nói chuyện với Bạch Tuấn Dật như vậy. Thấy Xu Mạn giận chó đánh mèo lên người mình, Bạch Tuấn Dật cũng có chút tức giận, nhưng anh ta suy nghĩ lại, vừa rồi có người định đẩy cô vào hồ, cơn tức này khó mà nuốt trôi.
“Hình như cô rất có thành kiến với tôi?” Bạch Tuấn Dật nói.
Xu Mạn thấy anh ta vẫn luôn đi theo mình, trong lòng càng bực bội: “Tôi không phải là người phụ nữ ham hư vinh, không muốn dây dưa với anh, tôi đã có người thích rồi.”
Bạch Tuấn Dật: …
Cô cho rằng anh ta có ý với cô sao?
Không đúng, cô hoàn toàn không có ý gì với mình?
Lần đầu tiên Bạch Tuấn Dật nghi ngờ sức hấp dẫn và hình tượng của mình: “Tôi không có theo đuổi cô, cũng không có nói cô ham hư vinh, tôi chỉ là…”
Anh ta chỉ là cái gì? Suy nghĩ của Bạch Tuấn Dật hơi loạn.
Xu Mạn không để ý đến anh ta, tiếp tục về nhà.
Nhưng khi cô đến cửa nhà mới nhận ra mình quên thẻ, trên tay cô không có vân tay nên không dùng được khóa vân tay, thật là xui xẻo chết đi được.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Thanh Yến: Anh Thanh Yến, khi nào anh trở về? Em bị nhốt ở bên ngoài rồi.
Thẩm Thanh Yến đang họp với nhân viên trong phòng làm việc của mình, dù sao “Đại dương xanh thẳm” cũng sắp công chiếu, anh đầu tư mấy mấy chục triệu vào phim này, có thể kiếm lại được hay không thì vẫn còn phải xem đã. Đây là tâm huyết của mọi người, không thể xảy ra sai sót vào phút cuối cùng.
Anh liếc nhìn tin nhắn trên WeChat, nói ngắn gọn phương hướng tuyên truyền sắp tới rồi tuyên bố tan họp.
Thẩm Thanh Yến bận rộn cả buổi sáng, rốt cuộc cũng rảnh rỗi, anh mở tin nhắn thoại hoa lan nhỏ gửi cho mình, trong đầu hiện lên vẻ mặt tủi thân của cô, sau đó gọi điện thoại cho cô.
“Sao em ra ngoài lại không mang thẻ?”
“Em không cẩn thận quên mất.” Xu Mạn dựa vào cửa, nhớ tới chuyện hôm nay Từ Lộ Dương khiêu khích mình, không khỏi bực bội: “Em rất nhớ anh.”
Thẩm Thanh Yến nghe thấy giọng cô không vui, giọng cũng dịu dàng hơn: “Anh cũng rất nhớ em. Em tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, phía trước nhà mấy trăm mét có một quán cà phê, bên trong có đồ ngọt em thích, em có thể ở đó chờ anh, nửa tiếng nữa anh sẽ về đến nhà.”
Xu Mạn ồ một tiếng, lưu luyến cúp điện thoại.
Cô đi đến quán cà phê Thẩm Thanh Yến đã nói, nhưng cô mới đi được nửa đường thì có cảnh sát gọi cô lại: “Cô là Xu Mạn đúng không?”
Xu Mạn nhìn quần áo của bọn họ thì biết bọn họ là cảnh sát nhân dân gần đây, trong đó một người lần trước đã đến nhà Thẩm Thanh Yến, vì thế cô gật đầu.
Cảnh sát nhân dân hỏi: “Vừa rồi Từ Lộ Dương nói cô đánh cô ta, còn đẩy cô ta xuống hồ, chuyện này là thế nào?”
Xu Mạn nhíu mày: “Cô ta đẩy tôi trước, cô ta muốn đẩy tôi xuống hồ nhưng bị tôi phát hiện, tôi né qua một bên nên cô ta tự rơi xuống.”
“Có nhân chứng không?” Cảnh sát nhân dân hỏi.
“Tổng giám đốc Bạch nhìn thấy.”
Cảnh sát nhân dân: “Tổng giám đốc Bạch là ai?”
Một nữ cảnh sát trẻ tuổi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cô nói là Bạch Tuấn Dật của Tập đoàn Đông Dương sao?”
Xu Mạn không biết anh ta tên là gì: “Tôi chỉ biết anh ta là Tổng giám đốc Bạch.”
Cảnh sát nhân dân: “Cô có thể gọi anh ta đến làm chứng cho cô không?”
Xu Mạn lắc đầu: “Tôi và anh ta không quen biết.”
Hơn nữa Tổng giám đốc Bạch còn hiểu lầm cô, cho dù anh ta ra mặt cũng chưa chắc sẽ nói thật.
Lúc này Từ Lộ Dương đã thay quần áo sạch sẽ chạy tới, kích động gào lên: “Chính là cô ta, chính cô ta đã đẩy tôi xuống, còn không cứu tôi. Cô ta muốn tôi chết đuối!”
Cô ta trông hung hãn, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, vừa đến đã chỉ vào mặt Xu Mạn tố cáo trước.
Xu Mạn thật sự muốn lấy một tấm bùa bịt miệng cô ta lại.
“Cô Từ nói chuyện phải chịu trách nhiệm đấy, nếu cô nói dối cảnh sát, báo án giả sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh Xu Mạn.
Bạch Tuấn Dật đưa video trên điện thoại cho cảnh sát: “Lúc tôi chạy bộ thì quay được video này. Cô Từ nói dối, cô ta đẩy người khác trước, kết quả lại tự rơi xuống.”
Vẻ mặt Từ Lộ Dương càng thêm khó coi, cô ta không ngờ người này còn quay video.
Cảnh sát xem xong cũng cạn lời với cô Từ này, lần trước cô ta giở trò trong vụ án của nhà Thẩm Thanh Yến, lần này cô ta lại diễn kịch, muốn hại người khác nhưng lại hại bản hân, đúng là vô cùng ngu ngốc.
“Cô Từ, mời cô đi với chúng tôi một chuyến, chuyện này sẽ được truy cứu trách nhiệm tội cố ý gây thương tích cho người khác không thành.”
Từ Lộ Dương không dám tin nói: “Chuyện này liên quan gì tới tôi? Tôi là người bị hại, tôi rơi xuống hồ, cô ta còn đánh tôi, vì sao các người lại bắt tôi?”
Cảnh sát nhân dân cũng mời Xu Mạn và Bạch Tuấn Dật cùng đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Bởi vì Thẩm Thanh Yến rất nhớ Xu Mạn nên giao công việc trong tay cho Cao Khang Hạo, sau đó vội vàng chạy về Hồ Thiên Nga. Nhưng lúc anh chạy tới thì nhận được thông báo Xu Mạn đang ở cục cảnh sát.
Sắc mặt anh sa sầm, nhanh chóng chạy đến cục cảnh sát, anh vừa dừng xe ở cổng cục cảnh sát thì thấy Bạch Tuấn Dật và Xu Mạn cùng đi ra ngoài. Hai người đang trò chuyện, có vẻ quan hệ cũng không tệ lắm.
Thẩm Thanh Yến đi tới, anh thấy Xu Mạn không sao thì mới yên tâm. Anh lại liếc nhìn Bạch Tuấn Dật, khách sáo nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Bạch.”
“Xu Mạn đã cảm ơn tôi rồi. Nhưng trên người anh có hơi nhiều… đào hoa nát.” Bạch Tuấn Dật nói xong thì xoay người rời đi.
Thẩm Thanh Yến sầm mặt, anh kéo Xu Mạn lên xe rồi lái xe về nhà.
Ở trên xe, Xu Mạn kể lại mọi chuyện cho anh nghe, Thẩm Thanh Yến không nói một lời, sau khi hai người vào nhà, anh mới nắm tay Xu Mạn ngồi xuống sofa: “Em làm rất đúng, nhưng lần sau lúc em đánh người thì hãy đánh vào những chỗ khó nhìn thấy. Nhớ kỹ phải gọi điện cho anh đầu tiên.”
Xu Mạn do dự: “Có phải đánh người là sai không?”
Vừa rồi cô ở cục cảnh sát đã bị cảnh sát đã dạy dỗ một trận.
Thẩm Thanh Yến ôm cô vào lòng: “Nếu người khác muốn hại em thì đó là phòng vệ chính đáng, không có gì là sai cả.”
Nhưng anh nghĩ đến hôm nay Xu Mạn gặp nguy hiểm, bèn cầm tay Xu Mạn, khẽ xoa cho cô.
Đời này anh hối hận nhất là tám năm trước đã cứu Từ Lộ Dương, để cô con gái nhà giàu chiếm hữu cao này dây dưa nhiều năm. Cho dù anh đã tỏ rõ thái độ nhưng đối phương lại giả bộ không hiểu, ỷ vào ba mẹ mình muốn làm gì thì làm.
Anh vốn nghĩ có thể tránh được thì tránh, nhưng đối phương đã đe dọa đến sự an toàn của Xu Mạn, đây không còn là cứ né tránh là có thể giải quyết được nữa.
Có lẽ tin xấu của nhà họ Từ có thể bán với giá cao…
Chuyện này thật thú vị.
Anh ta nhớ tới giấc mơ kỳ lạ tối hôm qua thì sắc mặt trầm xuống.
Giờ anh ta chạy tới cũng không kịp nữa, Bạch Tuấn Dật lấy điện thoại ra quay video, chuyện này cần phải để lại chút bằng chứng.
Nhưng lát nữa cô bị đẩy xuống hồ, anh ta nên xuất hiện thế nào để cứu cô? Nhảy thẳng xuống hồ? Cả người ướt nhẹp thật sự quá nhếch nhác.
Anh ta nhìn xung quanh, định tìm cây gậy để cô bám vào đó tự mình trèo lên…
Lỡ cô muốn mình nhảy xuống nước cứu cô thì sao? Rốt cuộc mình nên cứu hay là không cứu?
Anh ta suy nghĩ hơi nhiều, đầu óc hỗn loạn, chuyện này không phù hợp với phong cách của anh ta.
Người phụ nữ điên kia sắp đuổi kịp cô, trái tim Bạch Tuấn Dật bỗng đập nhanh hơn, anh ta hơi lo lắng. Người phụ nữ tên Xu Mạn này hình như rất vô tội…
Anh ta nhanh chóng đi về phía đó.
Xu Mạn cảm giác có người chạy tới, cô không vui híp mắt lại, khi người kia sắp đến gần thì cô đột nhiên nhảy về phía trước.
Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng ‘ùm’, Từ Lộ Dương rơi xuống nước.
Xu Mạn xoay người nhìn người phụ nữ chới với trong nước, hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã nói cô đừng giở trò rồi, tự làm tự chịu, đáng đời!”
Bạch Tuấn Dật đúng lúc chạy tới, nhất thời chưa kịp phản ứng, anh ta vốn chuẩn bị tinh thần anh hùng cứu mỹ nhân, hạ quyết tâm nhảy xuống hồ, kết quả là rơi xuống hồ không phải Xu Mạn mà là một người phụ nữ khác.
Tuy rằng hiện đã là cuối xuân, nhưng nước trong hồ vẫn lạnh như băng, lúc gió thổi qua, Từ Lộ Dương lạnh đến nỗi run cầm cập.
Bởi vì quá tức giận, cô ta còn uống phải mấy ngụm nước hồ, không biết hồ nước này bẩn thế nào.
Cô ta vốn biết bơi, nhưng lúc này lại cảm thấy khó chịu như sắp chết đuối.
“Cứu với!” Cô ta kêu cứu với Bạch Tuấn Dật.
Bạch Tuấn Dật liếc nhìn Xu Mạn ở bên cạnh: “Cô có muốn cứu cô ta không?”
Xu Mạn cũng không ngờ mình lại gặp được Tổng giám đốc Bạch – một người đàn ông hiểu lầm cô là người phụ nữ ham hư vinh ở đây, cô tức giận nói: “Tôi sẽ không cứu cô ta, cô ta lòng dạ ác độc muốn hãm hại tôi, kết quả là quá đỗi ngu ngốc tự mình hại mình. Anh muốn cứu thì tự cứu đi.”
Cô không phải Bồ Tát, phải cứu rỗi chúng sinh.
Bạch Tuấn Dật thích thú liếc nhìn cô, thì ra thỏ nhỏ bị chọc giận cũng sẽ cắn người, bây giờ anh ta đã tin câu nói này rồi.
Từ Lộ Dương run rẩy ở dưới hồ lạnh tức muốn điên lên, nhưng hồ nước rất sâu cũng rất lạnh, chân cô ta bị chuột rút, khi bơi gặp phải tình huống này rất dễ xảy ra chuyện, cô ta liều mạng bơi đến bên bờ.
Bạch Tuấn Dật thấy vậy, nhìn xung quanh, tốn công sức mãi mớ tìm được một cây dài kéo Từ Lộ Dương lên bờ.
“Cô đừng nghĩ cách hại người khác nữa, cô gái này, mong cô hãy hiền lành một chút, nếu không thì hại người lại hại mình đó.” Bạch Tuấn Dật kéo cô ta lên bờ xong, lạnh lùng nói.
Xu Mạn thấy Từ Lộ Dương đã được cứu thì xoay người rời đi.
Bảo mẫu nhà Từ Lộ Dương vội vàng chạy tới, nhìn thấy Từ Lộ Dương cả người ướt đẫm, nhếch nhác ngồi dưới đất thì giật mình, vội chạy đến bên Từ Lộ Dương.
Bạch Tuấn Dật cũng không định quan tâm Từ Lộ Dương, anh ta thấy có người tới thì đuổi theo Xu Mạn, anh ta bỗng phát hiện người phụ nữ Xu Mạn này rất thú vị.
“Cô cứ rời đi như thế, nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện…”
Xu Mạn cắt ngang: “Chẳng phải vừa nãy anh đã cứu cô ta rồi sao?”
Hôm nay tâm trạng của cô không tốt, hơn nữa Tổng giám đốc Bạch này trong ngoài khác nhau, cho nên khi Xu Mạn nói chuyện cũng không hề khách sáo với anh ta.
Từ trước đến nay chưa có ai nói chuyện với Bạch Tuấn Dật như vậy. Thấy Xu Mạn giận chó đánh mèo lên người mình, Bạch Tuấn Dật cũng có chút tức giận, nhưng anh ta suy nghĩ lại, vừa rồi có người định đẩy cô vào hồ, cơn tức này khó mà nuốt trôi.
“Hình như cô rất có thành kiến với tôi?” Bạch Tuấn Dật nói.
Xu Mạn thấy anh ta vẫn luôn đi theo mình, trong lòng càng bực bội: “Tôi không phải là người phụ nữ ham hư vinh, không muốn dây dưa với anh, tôi đã có người thích rồi.”
Bạch Tuấn Dật: …
Cô cho rằng anh ta có ý với cô sao?
Không đúng, cô hoàn toàn không có ý gì với mình?
Lần đầu tiên Bạch Tuấn Dật nghi ngờ sức hấp dẫn và hình tượng của mình: “Tôi không có theo đuổi cô, cũng không có nói cô ham hư vinh, tôi chỉ là…”
Anh ta chỉ là cái gì? Suy nghĩ của Bạch Tuấn Dật hơi loạn.
Xu Mạn không để ý đến anh ta, tiếp tục về nhà.
Nhưng khi cô đến cửa nhà mới nhận ra mình quên thẻ, trên tay cô không có vân tay nên không dùng được khóa vân tay, thật là xui xẻo chết đi được.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Thanh Yến: Anh Thanh Yến, khi nào anh trở về? Em bị nhốt ở bên ngoài rồi.
Thẩm Thanh Yến đang họp với nhân viên trong phòng làm việc của mình, dù sao “Đại dương xanh thẳm” cũng sắp công chiếu, anh đầu tư mấy mấy chục triệu vào phim này, có thể kiếm lại được hay không thì vẫn còn phải xem đã. Đây là tâm huyết của mọi người, không thể xảy ra sai sót vào phút cuối cùng.
Anh liếc nhìn tin nhắn trên WeChat, nói ngắn gọn phương hướng tuyên truyền sắp tới rồi tuyên bố tan họp.
Thẩm Thanh Yến bận rộn cả buổi sáng, rốt cuộc cũng rảnh rỗi, anh mở tin nhắn thoại hoa lan nhỏ gửi cho mình, trong đầu hiện lên vẻ mặt tủi thân của cô, sau đó gọi điện thoại cho cô.
“Sao em ra ngoài lại không mang thẻ?”
“Em không cẩn thận quên mất.” Xu Mạn dựa vào cửa, nhớ tới chuyện hôm nay Từ Lộ Dương khiêu khích mình, không khỏi bực bội: “Em rất nhớ anh.”
Thẩm Thanh Yến nghe thấy giọng cô không vui, giọng cũng dịu dàng hơn: “Anh cũng rất nhớ em. Em tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, phía trước nhà mấy trăm mét có một quán cà phê, bên trong có đồ ngọt em thích, em có thể ở đó chờ anh, nửa tiếng nữa anh sẽ về đến nhà.”
Xu Mạn ồ một tiếng, lưu luyến cúp điện thoại.
Cô đi đến quán cà phê Thẩm Thanh Yến đã nói, nhưng cô mới đi được nửa đường thì có cảnh sát gọi cô lại: “Cô là Xu Mạn đúng không?”
Xu Mạn nhìn quần áo của bọn họ thì biết bọn họ là cảnh sát nhân dân gần đây, trong đó một người lần trước đã đến nhà Thẩm Thanh Yến, vì thế cô gật đầu.
Cảnh sát nhân dân hỏi: “Vừa rồi Từ Lộ Dương nói cô đánh cô ta, còn đẩy cô ta xuống hồ, chuyện này là thế nào?”
Xu Mạn nhíu mày: “Cô ta đẩy tôi trước, cô ta muốn đẩy tôi xuống hồ nhưng bị tôi phát hiện, tôi né qua một bên nên cô ta tự rơi xuống.”
“Có nhân chứng không?” Cảnh sát nhân dân hỏi.
“Tổng giám đốc Bạch nhìn thấy.”
Cảnh sát nhân dân: “Tổng giám đốc Bạch là ai?”
Một nữ cảnh sát trẻ tuổi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cô nói là Bạch Tuấn Dật của Tập đoàn Đông Dương sao?”
Xu Mạn không biết anh ta tên là gì: “Tôi chỉ biết anh ta là Tổng giám đốc Bạch.”
Cảnh sát nhân dân: “Cô có thể gọi anh ta đến làm chứng cho cô không?”
Xu Mạn lắc đầu: “Tôi và anh ta không quen biết.”
Hơn nữa Tổng giám đốc Bạch còn hiểu lầm cô, cho dù anh ta ra mặt cũng chưa chắc sẽ nói thật.
Lúc này Từ Lộ Dương đã thay quần áo sạch sẽ chạy tới, kích động gào lên: “Chính là cô ta, chính cô ta đã đẩy tôi xuống, còn không cứu tôi. Cô ta muốn tôi chết đuối!”
Cô ta trông hung hãn, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, vừa đến đã chỉ vào mặt Xu Mạn tố cáo trước.
Xu Mạn thật sự muốn lấy một tấm bùa bịt miệng cô ta lại.
“Cô Từ nói chuyện phải chịu trách nhiệm đấy, nếu cô nói dối cảnh sát, báo án giả sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh Xu Mạn.
Bạch Tuấn Dật đưa video trên điện thoại cho cảnh sát: “Lúc tôi chạy bộ thì quay được video này. Cô Từ nói dối, cô ta đẩy người khác trước, kết quả lại tự rơi xuống.”
Vẻ mặt Từ Lộ Dương càng thêm khó coi, cô ta không ngờ người này còn quay video.
Cảnh sát xem xong cũng cạn lời với cô Từ này, lần trước cô ta giở trò trong vụ án của nhà Thẩm Thanh Yến, lần này cô ta lại diễn kịch, muốn hại người khác nhưng lại hại bản hân, đúng là vô cùng ngu ngốc.
“Cô Từ, mời cô đi với chúng tôi một chuyến, chuyện này sẽ được truy cứu trách nhiệm tội cố ý gây thương tích cho người khác không thành.”
Từ Lộ Dương không dám tin nói: “Chuyện này liên quan gì tới tôi? Tôi là người bị hại, tôi rơi xuống hồ, cô ta còn đánh tôi, vì sao các người lại bắt tôi?”
Cảnh sát nhân dân cũng mời Xu Mạn và Bạch Tuấn Dật cùng đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Bởi vì Thẩm Thanh Yến rất nhớ Xu Mạn nên giao công việc trong tay cho Cao Khang Hạo, sau đó vội vàng chạy về Hồ Thiên Nga. Nhưng lúc anh chạy tới thì nhận được thông báo Xu Mạn đang ở cục cảnh sát.
Sắc mặt anh sa sầm, nhanh chóng chạy đến cục cảnh sát, anh vừa dừng xe ở cổng cục cảnh sát thì thấy Bạch Tuấn Dật và Xu Mạn cùng đi ra ngoài. Hai người đang trò chuyện, có vẻ quan hệ cũng không tệ lắm.
Thẩm Thanh Yến đi tới, anh thấy Xu Mạn không sao thì mới yên tâm. Anh lại liếc nhìn Bạch Tuấn Dật, khách sáo nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Bạch.”
“Xu Mạn đã cảm ơn tôi rồi. Nhưng trên người anh có hơi nhiều… đào hoa nát.” Bạch Tuấn Dật nói xong thì xoay người rời đi.
Thẩm Thanh Yến sầm mặt, anh kéo Xu Mạn lên xe rồi lái xe về nhà.
Ở trên xe, Xu Mạn kể lại mọi chuyện cho anh nghe, Thẩm Thanh Yến không nói một lời, sau khi hai người vào nhà, anh mới nắm tay Xu Mạn ngồi xuống sofa: “Em làm rất đúng, nhưng lần sau lúc em đánh người thì hãy đánh vào những chỗ khó nhìn thấy. Nhớ kỹ phải gọi điện cho anh đầu tiên.”
Xu Mạn do dự: “Có phải đánh người là sai không?”
Vừa rồi cô ở cục cảnh sát đã bị cảnh sát đã dạy dỗ một trận.
Thẩm Thanh Yến ôm cô vào lòng: “Nếu người khác muốn hại em thì đó là phòng vệ chính đáng, không có gì là sai cả.”
Nhưng anh nghĩ đến hôm nay Xu Mạn gặp nguy hiểm, bèn cầm tay Xu Mạn, khẽ xoa cho cô.
Đời này anh hối hận nhất là tám năm trước đã cứu Từ Lộ Dương, để cô con gái nhà giàu chiếm hữu cao này dây dưa nhiều năm. Cho dù anh đã tỏ rõ thái độ nhưng đối phương lại giả bộ không hiểu, ỷ vào ba mẹ mình muốn làm gì thì làm.
Anh vốn nghĩ có thể tránh được thì tránh, nhưng đối phương đã đe dọa đến sự an toàn của Xu Mạn, đây không còn là cứ né tránh là có thể giải quyết được nữa.
Có lẽ tin xấu của nhà họ Từ có thể bán với giá cao…