Chương 32
Tần Hiểu Đồng đã cúp điện thoại. Thẩm Thanh Yến liếc mắt nhìn hoa lan nhỏ trên bàn trà, khựng lại trong chốc lát, nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ lại. Nhưng chỉ đóng cửa như vậy, anh vẫn luôn cảm thấy chưa đủ, lại đi lấy chìa khóa khóa cửa phòng. Làm xong những việc này, cửa phòng khách truyền đến tiếng mở khóa, Thẩm Thanh Yến vội vàng cất chìa khóa vào túi áo, điều chỉnh cảm xúc rồi đi ra phòng khách. Tần Hiểu Đồng và Thẩm Xuân Quân đã vào nhà, Tần Hiểu Đồng chỉ thấy mỗi anh đi ra từ phòng ngủ, bèn hỏi: “Mạn Mạn đâu? Đỡ hơn chút nào chưa?” Thẩm Thanh Yến chột dạ gật đầu, ậm ừ: “Em ấy hiện đang nghỉ ngơi.” “Mọi chuyện mẹ đã nghe tiểu Cao nói rồi, bây giờ chỗ nào cũng không an toàn, con ở bên ngoài phải chú ý một chút…” Tần Hiểu Đồng lại bắt đầu càm ràm. Trước đó hai người gọi điện cho Thẩm Thanh Yến không ai nghe máy, bèn gọi cho Cao Khang Hạo mới biết được tình hình, còn biết Xu Mạn liều mình đi cứu Thẩm Thanh Yến, cặp vợ chồng già vô cùng hài lòng với người con dâu tương lai này. Hoạn nạn mới thấy chân tình, Xu Mạn trông cũng không xấu, còn là người ngoài giới, bớt đi không ít thị phi, lại hiểu chuyện, tôn trọng người lớn, đối xử với Thẩm Thanh Yến tốt như vậy, dù đi tìm cũng không tìm được người thứ hai. Thẩm Xuân Quân thấy Tần Hiểu Đồng vẫn cứ dông dài không ngừng, bèn chuyển chủ đề: “Lần này ít nhiều cũng nhờ Xu Mạn, sau này con phải đối xử với người ta tốt một chút. Đúng rồi, các con vẫn chưa ăn cơm đúng không? Mẹ con mang cho các con gà hầm sâm, ăn cơm trước đã.” “Đúng, đúng, đúng! Nhân sâm này là bác con tự mình trồng trong trang trại, gà cũng là gà gô bọn họ nuôi, thịt ngon hơn gà ở đây nhiều.” Tần Hiểu Đồng vừa nói, vừa đặt đồ lên trên bàn ăn trong phòng bếp, bỏ gà, nhân sâm, yến sào vào tủ lạnh: “Yến sào này cũng là đồ tự nhiên nguyên chất, lúc nào đó con nấu ít cháo tổ yến cho Xu Mạn ăn, cái này tốt cho sức khỏe của con bé…” Đến lúc đó có thể sinh một nhóc con đáng yêu sớm một chút. Câu sau Tần Hiểu Đồng cũng không có nói ra, nhưng cứ nghĩ đến tình cảm giữa Thẩm Thanh Yến với Xu Mạn rất tốt, đã ở chung rồi, đoán chừng cách ngày đó cũng không xa nữa. Thẩm Thanh Yến từ bé đến lớn, chưa từng thấy thằng bé thân thiết với cô gái nào như vậy, mẹ Thẩm cuối cùng cũng không cần lo lắng về con trai rồi. Thẩm Thanh Yến bận rộn cả một buổi sáng, xác thật cũng có chút đói, bèn cầm lấy đũa chuẩn bị ăn. Tần Hiểu Đồng thấy thế bèn mắng: “Bố mẹ chỉ mang mỗi chừng đó, sao con không gọi Xu Mạn cùng ra ăn? Cho dù có buồn ngủ cũng không thể để bụng đói đi ngủ được!” Thẩm Thanh Yến chỉ đành nói dối: “Em ấy cả đêm qua ngủ không ngon, hôm nay lại bị hoảng sợ, bây giờ mãi mới ngủ được, cứ để em ấy nghỉ ngơi thật tốt đi ạ.” Tần Hiểu Đồng sau khi nghe xong, chỉ đành bỏ qua, thế nhưng vẫn lấy một chiếc bát sạch, gắp một nửa để sang bên cạnh: “Bình thường con rất chu đáo cẩn thận cơ mà, sao giờ lại vô tâm bất cẩn như vậy? Xu Mạn còn chưa ăn, con cũng không biết để lại cho nó một chút, cứ thế cầm đũa lên ăn, một lúc nữa con bé dậy thì ăn cái gì?” “Thẩm Thanh Yến, con đừng ỷ vào việc con gái nhà người ta thích con, con bèn không coi trọng người ta. Chuyện tình cảm đều là con đối xử tốt với người ta, người ta cũng đối tốt với con, mới có thể lâu dài, mẹ thấy con cũng rất thích con bé, sao lại có lúc mãi không chịu thông thế!” Mẹ Thẩm có chút nôn nóng thay anh. Thẩm Thanh Yến có thể nói gì bây giờ, một câu phản bác cũng không dám nói, chỉ đành vâng dạ, nói không chừng hoa lan nhỏ của anh ngủ một giấc là khỏe lại, đúng là nên để phần cho cô thật. Hoa lan nhỏ biến về bản thể, Thẩm Thanh Yến cũng không có tâm trạng ăn uống, ăn được vài miếng thịt cùng một bát cơm, uống vài ngụm canh gà rồi dừng đũa. Tần Hiểu Đồng thấy thế ngạc nhiên nói: “Chỉ ăn ít vậy thôi sao? Lại phải giảm cân à?” Diễn viên cũng không dễ làm, có lúc bởi vì tạo hình nhân vật, sẽ phải liều mạng giảm cân hoặc là tăng cân. Thẩm Thanh Yến ngày trước chỉ vì đóng một bộ phim lịch sử, ở trong bộ phim kia diễn vai một tội thần dáng vẻ gầy gò, vì vai diễn này, điên cuồng giảm cân, một tháng ngắn ngủi giảm 10 cân, bệnh đau dạ dày cũng vì thế mà tái phát. Thẩm Thanh Yến sợ bà lo lắng, bèn nói: “Không phải giảm cân, hai ngày nay con ăn với Xu Mạn ngon quá rồi, muốn ăn thanh đạm một chút.” “Bữa trưa con nên ăn nhiều một chút, buổi tối hai đứa có thể gọi chút đồ ăn thanh đạm, tay con bé đã khỏi chưa? Không phải bác sĩ nói ngày mai hai đứa mới đến tháo bột sao?” Tần Hiểu Đồng khó hiểu hỏi. “Em ấy đã hoàn toàn hồi phục rồi, con đã đưa em ấy đi tháo bột rồi, mẹ không cần phải lo đâu.” Thẩm Thanh Yến phát hiện bản thân giờ đây đã trở thành một kẻ nói dối, ngay cả với trưởng bối cũng nói dối lưu loát như vậy. Hơn nữa, anh còn không thể không bịa ra vô số lời nói dối. Tần Hiểu Đồng ngược lại không hề nghi ngờ, nhưng hai ông bà dường như muốn đợi đến khi Xu Mạn tỉnh lại, ngồi trên sofa bắt đầu xem tivi. Tần Hiểu Đồng thích xem phim đời sống gia đình, bèn lấy điều khiển lên, thoát khỏi bộ phim đang chiếu, tìm kiếm bộ phim bà thích. Thẩm Xuân Quân cũng không có ý kiến gì, hàn huyên cùng Thẩm Thanh Yến vài câu. Nói chuyện được một lúc, Thẩm Xuân Quân bỗng thèm thuốc lá, lấy thuốc với bật lửa ra, Thẩm Thanh Yến lập tức đứng dậy ôm lấy chậu lan trên bàn, dời chậu lan ra ban công. Tần Hiểu Đông mắng anh: “Giả đứng đắn! Chậu lan của con quý như vậy hả? Bố con hút có điếu thuốc, con lại vội mang nó đi.” Thẩm Thanh Yến quả thật không biết nên khóc hay nên cười, sau khi anh để chậu hoa ra bên ngoài, mới tiến vào phòng nói: “Giống hoa này quý hiếm, không chịu được mùi khói.” Tần Hiểu Đồng không tin: “Cũng đâu phải là người, hoa còn chú trọng như vậy.” “Nói không chừng một ngày nào đó sẽ biến thành người.” Thẩm Thanh Yến nói đùa. Tần Hiểu Đồng trừng mắt với anh: “Biến thành người cũng là yêu tinh, con đừng làm càn, bây giờ con có Xu Mạn rồi, đừng nghĩ vớ vẩn nữa.” “Con không làm càn.” Thẩm Thanh Yến cũng rất bất đắc dĩ, nhưng anh không ý thức được rằng, anh trả lời như vậy, đã xác định quan hệ anh với Xu Mạn trong mắt hai ông bà. Tần Hiểu Đồng nghe anh nói như vậy, yên tâm hơn một chút, sau đó bà lại nhớ ra một chuyện: “Hôm đó, con gái dì Trương đi làm hộ khẩu cho con nó, nói rằng thấy có một người trông giống con. Con điền tên Xu Mạn vào hộ khẩu của con rồi à?” Tần Hiểu Đồng nghe bọn họ miêu tả, cảm thấy tám, chín phần là như vậy. Thẩm Thanh Yến không ngờ lại trùng hợp như vậy, đi làm hộ khẩu mà cũng có thể bị người quen trong khu chung cư bắt gặp. “Đi đăng ký kết hôn cũng không nói với bố mẹ một tiếng, thật sự coi bố mẹ là vật trang trí thôi sao! Bố mẹ cũng đâu có ngăn cản con.” Tần Hiểu Đồng oán trách nói. Thẩm Thanh Yến giải thích: “Mẹ đừng hiểu lầm, con cùng Xu Mạn… không đi đăng ký kết hôn, bọn họ chắc nhìn nhầm rồi.” “Vậy con đem sổ hộ khẩu ra đây cho mẹ xem? Chúng ta xem cái là biết ngay.” Tần Hiểu Đồng nói. Thẩm Thanh Yến nào dám đem hộ khẩu ra cho bọn họ xem, lỡ như họ phát hiện ra anh với Xu Mạn điền là anh em giả, với tính cách của mẹ anh, không xé xác anh mới lạ. “Mẹ, mẹ ít nhiều gì cũng cho con chút riêng tư được không? Nếu thật sự có gì đó, con nhất định sẽ nói với mẹ đầu tiên.” Thẩm Thanh Yến vội vàng nói. “Xem hộ khẩu có quan hệ gì đến quyền riêng tư sao? Con như này là đang đề phòng mẹ, giống như đề phòng cánh săn ảnh!” Tần Hiểu Đồng không vui nói: “Hôm nay mẹ nhất định phải xem bằng được!” Thẩm Thanh Yến: “Sổ hộ khẩu cất trong phòng ngủ, Xu Mạn đang ngủ, con không lấy được.” Tần Hiểu Đồng kỳ quái liếc nhìn Thẩm Thanh Yến: “Con bé ngủ thì ngủ, con lặng lẽ đi vào lấy rồi mang ra.” Thẩm Thanh Yến: “Em ấy khóa cửa rồi.” Tần Hiểu Đồng càng nghi ngờ không thôi: “Các con ở nhà, cũng đâu phải ở ngoài, nó ngủ cần gì phải khóa trái cửa?” “Em ấy sợ ồn, hơn nữa chất lượng giấc ngủ của em ấy cũng không tốt, một chút âm thanh cũng có thể tỉnh ngủ, con để em ấy khóa cửa, bao giờ tỉnh rồi mở ra.” Thẩm Thanh Yến chưa bao giờ nói dối lưu loát đến như vậy, có chút đầu đuôi không khớp. Tần Hiểu Đồng vẫn luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, Thẩm Xuân Quân vội nói: “Xu Mạn phải ngủ, thì cứ để nó nghỉ ngơi cho tốt, tôi nói bà cũng thật là, ngay cả con trai mình cũng không tin…” Tần Hiểu Đồng nghe thấy Thẩm Xuân Quân nói giúp Thẩm Thanh Yến, càng tức giận hơn: “Ông lúc nào cũng dung túng nó, tôi làm sao, ông nghe lời nói của nó đáng tin sao, đi làm hộ khẩu còn lén lén lút lút…” Bố con nhà họ Thẩm chỉ đành để bà mắng một trận, cuối cùng, Tần Hiểu Đồng còn nói: “Hai đứa đã sống chung rồi, tuổi con cũng không nhỏ nữa, ổn định sớm đi, đừng bỏ lỡ một mối nhân duyên tốt như thế. Hơn nữa, tuổi tác lớn rồi, sinh con không được thông minh. Con xem đứa con trai nhà dì Trần đi, cứ kéo dài mãi, cuối cùng không thể sinh được…” Thẩm Thanh Yến day day trán, mẹ anh sau khi nghỉ hưu thì cùng các dì trong khu chung cư thành lập nên một nhóm người cao tuổi, suốt ngày lo lắng những chuyện không đâu. “Mẹ! Giới giải trí 30, 40 tuổi mới kết hôn là chuyện bình thường, hơn nữa không thể sinh con với việc này cũng không có nhiều quan hệ.” “Làm sao lại không có quan hệ? Con đừng có lấy cái cớ trẻ tuổi để qua mặt bố mẹ, những phương diện này con đều phải nghe người từng trải, bố mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm…” Tần Hiểu Đồng cằn nhằn cả buổi với Thẩm Thanh Yến, Thẩm Xuân Quân cũng không nói gì nhiều, thỉnh thoảng nói giúp vài câu cho Thẩm Thanh Yến, lại bị Tần Hiểu Đồng mắng lại. Đến bốn năm giờ chiều, phòng ngủ bên kia cũng không có động tĩnh gì, Tần Hiểu Đồng không khỏi lẩm bẩm: “Con bé ngủ giỏi quá nhỉ? Các con tối qua không ngủ à?” Thẩm Thanh Yến ậm ờ vâng dạ. Tần Hiểu Đồng càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, lại nói: “Mẹ nghe Cao Khang Hạo nói, hôm nay Xu Mạn còn bị ngất, mẹ thấy liệu có để lại di chứng gì không, vẫn nên gọi con bé dậy đi bệnh viện xem xem.” Nói xong, Tần Hiểu Động đi đến phòng ngủ, Thẩm Thanh Yến vội vàng ngăn bà lại: “Mẹ, thật sự không có chuyện gì, em ấy chỉ đang mệt thôi.” Thẩm Thanh Yến liên tục cam đoan. “Mệt thì ngủ đến giờ này cũng nên tỉnh rồi chứ, giỡ đã 5 giờ rồi.” Tần Hiểu Đồng nói. “Em ấy cả đêm hôm qua không ngủ, mẹ…” Thẩm Thanh Yến kéo bà: “Mẹ để em ấy nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.” Thẩm Xuân Quân cũng nói đỡ: “Tôi nói này bà đừng có giày vò chúng nó nữa, chuyện của người trẻ tuổi, bà đừng lo quá. Thanh Yến chắc chắn hiểu rõ hơn bà, bà cùng đừng gây thêm phiền phức nữa, không lát nữa sẽ rất xấu hổ.” Tần Hiểu Đồng dường như đã hiểu ra được gì đó, chỉ đành trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Yến, nhỏ giọng nói: “Con phải biết kiềm chế một chút, đừng có ỷ đang còn trẻ mà không biết điểm dừng. Cả đêm không nghỉ ngơi, sau này già rồi người khổ là chính mình đấy!” Thẩm Thanh Yến sửng sốt, sau khi nghe ra được mẹ anh vừa nói cái gì, dở khóc dở cười. Thẩm Xuân Quân vỗ vai anh, con trai, được lắm! Tần Hiểu Đồng nhìn thời gian, tối nay bà còn hẹn bạn đánh mạt chược, định chuẩn bị rời đi. Thẩm Thanh Yến thấy ngoài trời đang mưa phùn, chuẩn bị chuyển hoa lan đến lan can, để hoa lan nhỏ thấm chút nước mưa, cơn mưa đầu xuân có thể giúp cô sinh trưởng. Không ngờ Tần Hiểu Đồng đi đến cửa nhìn thấy anh lo cho hoa lan như vậy, bèn đi qua nói: “Giờ con cứ chăm sóc tốt cho Xu Mạn là được, chậu lan này đưa mẹ mang về chăm hộ cho.” Động tác của bà nhanh gọn, vừa nói chuyện vừa vươn tay bê chậu lan trên lan can.