Chương 27
Lúc cô lại gần, thật ra Thẩm Thanh Yến đã tỉnh rồi, chỉ là anh cũng rất muốn biết tiểu yêu tinh này lại gần anh sẽ làm cái gì. Nói cách khác, trong lòng anh cũng có chút mong muốn tiểu yêu tinh làm gì đó với anh… Không ngờ trí nhớ và khả năng tự chủ của cô tốt như vậy, vậy mà thật sự dừng lại, anh còn thấy có chút tiếc nuối. Không đúng, hoa lan nhỏ rốt cuộc cũng biết phép tắc rồi, chẳng lẽ anh không nên vì thế mà cảm thấy vui vẻ sao? Làm sao lại… có chút tiếc nuối? Thẩm Thanh Yến bắt đầu hoang mang Xu Mạn không ngờ rằng anh đột ngột tỉnh lại, cô giật mình, hơi chống người dậy, mở to hai mắt vội vàng giải thích: “Tôi chỉ muốn nhìn xem anh đã ngủ chưa, không phải muốn hôn anh đâu.” Cô đây chẳng phải là không đánh tự khai sao? Thẩm Thanh Yến nghe vậy có chút buồn cười, mím môi nói: “Tôi cũng không nói em muốn hôn tôi, hay là… em vốn dĩ muốn hôn tôi?” Tâm tư bị vạch trần, Xu Mạn há miệng, không ngụy biện nữa, co người về sau, cúi đầu đợi người đàn ông nghiêm túc dạy dỗ. Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, Thẩm Thanh Yến cười khẽ nói: “Hiểu được nhẫn nhịn, cũng có tiến bộ.” Anh lại nhìn về cánh tay Xu Mạn, sau khi biến thân thì tất cả vải băng cùng thạch cao đều rơi hết rồi, Thẩm Thanh Yến quan tâm hỏi: “Cánh tay có ổn không? Nếu như không ổn, chúng ta lại đi bệnh viện lần nữa.” Xu Mạn không quá vui vẻ nói: “Đã khỏi hẳn rồi.” Thẩm Thanh Yến đứng dậy khỏi sofa, kéo tay áo cô lên kiểm tra lại một lượt, cánh tay vẫn trắng nõn đẹp đẽ như ngày trước, không nhìn ra được một chút vấn đề nào. Hoặc có lẽ do hoa lan nhỏ của anh khác với loài người, Thẩm Thanh Yến vô cùng hài lòng. Nếu Xu Mạn không có việc gì, vậy thì nên đi ăn cơm tối thôi. Anh dắt Xu Mạn đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, lại xoay người xuống bếp múc canh chân giò hầm, mùi chân giò hầm đậu đỏ tỏa ra, vậy mà lại có một loại cảm xúc hạnh phúc. Xu Mạn không khỏi cảm thán mỹ vị ở nhân gian lần nữa, dù là kẹo, bánh ngọt, canh gà, chân giò hầm, đều rất ngon, mùi vị mỗi loại khác nhau, đổi món hằng ngày, vĩnh viễn cũng không cảm thấy ngán. Mà đệ tử Lăng Tiêu Đạo mỗi ngày chỉ biết chuyên chú tu luyện tiên thuật, Thanh Huyền tiên quân càng không phải nói, đã không phải ăn từ lâu, nghĩ lại cảm thấy thật sự mất đi không ít thú vui. Cô không biết dùng đũa, chỉ có thể dùng hai tay thay đũa cầm chân giò gặm. Thẩm Thanh Yến thấy thế, thay cô xắn tay áo, để tránh làm bẩn quần áo. Nhìn thấy dáng vẻ tham ăn, khuôn mặt đầy hài lòng của tiểu yêu tinh, Thẩm Thanh Yến nhịn không được bật cười. “Anh cười gì vậy?” Xu Mạn miệng đầy đồ ăn, lúng búng nói. “Trông dáng vẻ em ăn cơm cảm thấy rất buồn cười.” Thẩm Thanh Yến rút một tờ giấy, giúp cô lau dầu mỡ quanh miệng: “Thích thì ăn nhiều một chút.” Xu Mạn gật đầu, cô vẫn tiếp tục ăn, người đàn ông lại chẳng ăn mấy, mà ngược lại vẫn luôn nhìn cô ăn. Xu Mạn thấy anh nhã nhặn, cho rằng anh sợ bẩn tay, bèn cầm miếng chân giò trên tay đưa đến bên miệng anh: “Anh thử đi, ngon lắm đó.” Bởi vì minh tinh thường xuyên phải xuất hiện trước ống kính, nên Thẩm Thanh Yến luôn ăn theo chế độ chỉ ăn no 6 phần, đối với những món nhiều calo và chất béo như chân giò hầm anh chỉ có thể nhìn chứ không ăn. Chỉ là Xu Mạn bị thương tổn đến gân cốt, anh muốn bồi bổ cho cô. “Em…” “Miếng này tôi chưa cắn đâu.” Xu Mạn thành thật nói. Vẻ mặt cô chân thành, Thẩm Thanh Yến nghĩ, cầm lấy đũa định gắp lấy, không ngờ Xu Mạn lại nói: “Tôi cầm cho, anh cứ cắn luôn đi, như vậy thì sẽ không làm bẩn tay anh.” Không ngờ rằng hoa lan nhỏ anh nuôi lại chu đáo như vậy, tim Thẩm Thanh Yến mềm nhũn, bèn cắn một miếng trên tay cô. Chân giò hầm hôm nay rất vừa miệng, thơm mềm, cũng không ngấy như trong tưởng tượng. Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Thanh Yến đưa cô đi dạo một vòng quanh tiểu khu, khi trở về thì Xu Mạn đi tắm, Thẩm Thanh Yến dặn dò cô một phen, bắt cô phải đi dép hẳn hoi, mặt đất trơn bóng dễ ngã. Xu Mạn rút ra bài học từ lần trước, lần này cũng thành thật hơn, ngoan ngoãn đi dép, lúc tắm cũng không dám đi loạn, chỉ đứng dưới vòi hoa sen, không đi đâu dù chỉ một bước. Thẩm Thanh Yến không có việc gì làm, đi đến phòng sách mở máy tính. Anh lên mạng tìm kiếm, vấn đề hộ khẩu của Xu Mạn có chút khó giải quyết, đăng ký hộ khẩu khẳng định cần phải có quan hệ mới được, nhưng không lẽ đưa tên cô vào sổ hộ khẩu của mình sao? Thật sự trở thành quan hệ anh em trên mặt pháp luật? Thẩm Thanh Yến xoa thái dương, anh không hề muốn cùng Xu Mạn trở thành anh em. Xu Mạn là tiểu yêu tinh của anh, vẫn có sự khác biệt lớn so với em gái. Đầu anh bỗng hiện ra hình ảnh tiểu yêu tinh với vẻ mặt mong chờ hỏi anh “Anh có bằng lòng chung sống một đời với tôi không”, Thẩm Thanh Yến ngồi thẳng người, bàn tay đặt trên bàn phím gõ ra một hàng chữ. Cùng một hộ khẩu nhưng không có quan hệ huyết thống có thể kết hôn không. Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhấn enter. Hai bài viết phổ biến nhất ở ngay đầu đập vào mắt anh, anh dựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đúng lúc này, mùi hoa lan lại bay đến gần. “Anh đang xem gì vậy? Cái giống tivi này là máy tính phải không?” Xu Mạn nhìn anh ngồi đối diện với màn hình, không khỏi tò mò tiến lại gần nghiên cứu. Thẩm Thanh Yến không hiểu sao có chút chột dạ, vội vàng di chuyển chuột tắt trang web đi. May thay, hoa lan nhỏ cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cũng có khả năng cô xem không hiểu, chắc là không biết chữ đâu nhỉ? Đáng tiếc anh quá coi thường hoa lan nhỏ, người ta tốt xấu cũng theo chân Thanh Huyền tiên quân mấy trăm năm, Thanh Huyền tiên quân có vô số sách, mặc dù cô không biết viết nhưng phân biệt các chữ bình thường thì không vấn đề gì cả. Chỉ là chữ viết thế giới này hơi khác với những chữ cô biết trước đây, cũng may cô sống lại lâu rồi, cũng xem qua không ít phim truyền hình, chỉ cần không quá khó, đại khái cô đều có thể nhận ra. Xu Mạn quay đầu lại, vẻ mặt hoài nghi nhìn anh: “Kết hôn? Vừa nãy là từ ‘kết hôn’ đúng không?” Thẩm đứng đắn dở khóc dở cười, lại không nhịn được bắt đầu ngẫm nghĩ: Tại sao mình lại search một vấn đề ngu ngốc như vậy chứ? Chẳng lẽ mình thật sự muốn lấy hoa lan nhỏ sao? Em ấy chỉ là một gốc hoa lan, giống như một đứa trẻ, căn bản không hiểu chuyện tình yêu. Chẳng lẽ mình ngay cả hoa mình trồng cũng không bỏ qua sao?? Em ấy đối với mình giống như là sự ỷ lại của động vật nhỏ, là sự tín nhiệm vô điều kiện… Trong tình huống em ấy căn bản không hiểu cái gì là chuyện tình yêu ở nhân gian, sao mình lại có thể có những suy nghĩ xấu xa như vậy? Chẳng khác nào cầm thú! Thẩm đứng đắn rơi vào tình trạng ăn năn hối lỗi sâu sắc. “Con người quả thật cần phải kết hôn, vì vậy…” Hai mắt Xu Mạn sáng lên,”Anh định kết hôn cùng tôi sao?” Tim Thẩm thanh Yến lệch mất nửa nhịp, anh vô cùng nghi ngờ tim mình sắp hỏng rồi. Người con gái trước mắt vừa tắm xong, hai má đỏ hây hây do nước nóng, đáy mắt phảng phất một tầng hơi nước, đúng là…đòi mạng anh mà. Thẩm đứng đắn lấy tay che mắt cô, mắt không thấy tim không đau. Xu Mạn không nhìn thấy gì cả chớp chớp mắt, lông mi dài như lông chim quẹt qua quẹt lại trong lòng bàn tay Thẩm Thanh Yến, cũng…đòi mạng không kém. “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta đi làm hộ khẩu.” Thẩm Thanh Yến tắt máy tính, chuẩn bị kéo cô đi ngủ. Xu Mạn cực kỳ khó hiểu: “Làm hộ khẩu, vậy sao anh lại tìm kiếm kết hôn?” Thẩm Thanh Yến nhất thời nghẹn lời, anh thật sự không rõ tiểu yêu tinh này thật sự không biết hay giả vờ không biết. “Không cẩn thận ấn phải thôi.” Thẩm Thanh Yến sợ cô hỏi tiếp, vội chuyển chủ đề: “Đánh răng chưa?” Xu Mạn gật đầu, Thẩm Thanh Yến đưa cô đến bên giường, giúp cô đắp chăn. Xu Mạn thấy anh lại muốn đi, bèn kéo tay anh: “Tại sao anh lại không ngủ ở đây? Bên này đủ để anh ngủ mà.” “Cô chỉ vào nửa chiếc giường vẫn còn trống. Thẩm Thanh Yến kiên nhẫn giải thích: “Nam nữ khác nhau, không thể ngủ cùng nhau.” Đạo lý này cô hiểu, ở Lăng Tiêu Đạo thật ra cũng là mỗi người một giường. Xu Mạn nghĩ ngợi: “Vậy anh ngủ ở giường đi, tôi về chậu hoa ngủ. Sofa bé quá, tôi sợ anh bị ngã xuống đất.” Trái tim Thẩm Thanh Yến bỗng chốc ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Em ngủ trên giường đi, tôi cũng không ngốc đến mức có thể ngã từ sofa xuống đất được. Ngủ ngon!” “Tôi muốn hôn chúc ngủ ngon.” Thẩm Thanh Yến hết cách với cô, cúi người tựa như chuồn chuồn lướt khẽ hôn lên trán cô. Có vẻ như cũng không đến nỗi nào. Thẩm Thanh Yến giúp cô tắt đèn đóng cửa lại. Ngày hôm sau, hai người đi làm hộ khẩu, vừa ra khỏi cửa thì gặp đôi vợ chồng trẻ nhà hàng xóm. “Ngài Thẩm, Mạn Mạn, sớm như vậy đã ra ngoài rồi à.” Nữ hàng xóm đang chuẩn bị đi làm nhiệt tình chào hỏi bọn họ. Xu Mạn rất có thiện cảm với họ, dù sao vị nữ hàng xóm này đã từng cho cô không ít kẹo ngon, cô bèn cười đáp lại: “Đúng vậy, chúng tôi hôm nay phải đi làm hộ khẩu.” Nữ hàng xóm bày tỏ đã hiển, nhanh miệng cười nói: “Làm hộ khẩu sớm chút cũng không tồi, thật sự chúc mừng nhé. Gần đây tôi có một người bạn từ nước J về mang theo ít đặc sản, buổi tối đi làm về tôi mang cho cô thử nha.” Xu Mạn vui vẻ nói: “Cảm ơn”. Vị hàng xóm này cho cô kẹo đều rất ngon. Thẩm Thanh Yến đứng bên cạnh nhìn Xu Mạn với hàng xóm hàn huyên, không xen vào, trong lòng anh không khỏi có chút tò mò từ khi nào hai người họ lại thân thiết đến vậy? Thẩm Thanh Yến bỗng nhớ đến lúc đầu trong nhà tìm được đồ ăn vặt, ngay lập tức hiểu ra, chỉ là không biết cô làm thế nào mà thân thiết với bọn họ, hơn nữa đối phương còn rất tin tưởng cô, cho cô rất nhiều đồ ăn ngon. Đến ga-ra, bọn họ tạm biệt với hàng xóm, sau khi Thẩm Thanh Yến lên xe, liền hỏi: “Hai người sao lại quen biết?” “Con của bọn họ bị bảo mẫu bạo hành, tôi nhắc nhở bọn họ, sau đó thì quen nhau thôi.” Xu Mạn giải thích nói. Thẩm Thanh Yến không ngờ còn có chuyện như vậy xảy ra, con cái bây giờ đều là báu vật bố mẹ, khó trách bọn họ lại đối xử tốt như vậy với Xu Mạn. Thẩm Thanh Yến cũng không khỏi không cảm thán hoa lan nhỏ của anh thần thông quảng đại. Bởi vì tình huống Xu Mạn đặc thù, quá trình làm hộ khẩu cũng đặc biệt phiền toái, Thẩm Thanh Yến phải nhờ đến quan hệ của Triệu Uyên, mới xem như có thể tiến hành. Đang lúc xếp số, điện thoại Thẩm Thanh Yến reo lên, anh thấy vẫn chưa đến lượt bọn họ, bèn đến một góc yên tĩnh nhận điện thoại. Người xếp hàng phía trước rời đi, nhân viên gọi cô đến, Xu Mạn có chút mờ mịt. Chẳng qua cô vẫn học theo người làm hộ khẩu phía trước điềm nhiên đi qua. Nhân viên yêu cầu cô giao hồ sơ, liếc qua cột ghi mối quan hệ giữa chủ hộ và người làm hộ khẩu, thấy bên trên không điền, bèn hỏi cô: “Cô có quan hệ như thế nào với chủ hộ? “ Xu Mạn mờ mịt mở to mắt, hoàn toàn nghe không hiểu anh ta nói cái gì? Nhân viên công tác thấy cô nghe không hiểu, bèn đổi một cách nói khác: “Tôi hỏi cô có quan hệ gì với Thẩm Thanh Yến?” “ À~” Xu Mạn rối rắm suy nghĩ hồi lâu nói: “Tôi là người trong lòng anh ấy…à không, là người trong mộng.”