Chương 19
Ngày nắng nối tiếp nhau xua đi cái lạnh giá do mùa đông để lại, những ánh nắng đầu tiên xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh hé mở, để lại một góc nắng nhỏ trong phòng bệnh. Xu Mạn ngồi dưới góc nắng đó, nhàn nhã phơi mình trong ánh nắng ấm áp. Đáng tiếc người đàn ông nói cô không thể tùy tiện biến đi biến lại ở bên ngoài, bằng không hiện giờ cô có thể biến trở về bản thể của mình rồi. Cốc cốc cốc Cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Xu Mạn có chút kinh ngạc, người đàn ông xuống tầng rồi mà, hiện tại trong tròng chỉ có mình cô. Là bác sĩ đến kiểm tra phòng sao? Cô đứng dậy đi qua đó, xuyên qua tấm kính nhỏ trong suốt ở cửa phòng có thể mơ hồ thấy được hai người phụ nữ trung niên đang đứng ngoài cửa: một người là người cô đã gặp rất nhiều lần – mẹ Thẩm, Tần Hiểu Đồng; còn một người khác chính là người đến phòng cô ngày hôm qua, mẹ Triệu Uyên. Xu Mạn cũng không biết tại sao hai người họ lại đến đây cùng lúc, hoặc có lẽ họ là bạn tốt của nhau, giống như Thẩm Thanh Yến và Triệu Uyên. Thẩm Thanh Yến cũng nói với cô, hôm nay anh có việc phải rời đi, Tần Hiểu Đồng sẽ ở cùng cô. Xu Mạn bèn đi qua, giúp bọn họ mở cửa phòng. Trong khoảnh khắc cửa được mở ra, vẻ mặt Tần Hiểu Đồng cứng đờ – Đây không phải là bạn gái của Thẩm Thanh Yến sao? Từ lúc nào lại biến thành bạn gái của Triệu Uyên? Thẩm Thanh Yến còn vẽ một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp cho cô gái này, hơn nữa hôm nay Thẩm Thanh Yến còn gọi bà đến đây chăm sóc cô gái này nữa mà! Mẹ Triệu cũng không có thời gian để ý biểu cảm trên mặt bạn thân mình, bà ân cần hỏi thăm người “con dâu tương lai”mà bà tự nhận: “Em gái sớm như vậy đã dậy rồi sao?” Ánh mắt Xu Mạn băn khoăn nhìn qua nhìn lại cả hai người, gật đầu với mẹ Triệu, rồi nhìn về phía mẹ Thẩm:”Chào buổi sáng dì ạ.” “Miệng em gái ngọt thật đấy!” Mẹ Triệu vui mừng cười không khép được miệng, nhiệt tình nói: “Cánh tay cháu bị thương, nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn. Hôm nay dì tự tay gói sủi cảo, mặc dù mùi vị không bằng bên ngoài nhưng nhân bên trong là dì tự mình băm nhỏ, tươi và sạch hơn, những cửa hàng ngoài kia bán không biết là thịt gì. Dì làm mang một phần đến đây cho con, em gái đừng ghét bỏ.” Xu Mạn khó hiểu nhìn bà, thầm nghĩ mẹ của người đàn ông nghiện thuốc lá kia thực nhiệt tình. Xu Mạn rất khách khí nói cảm ơn trước tấm lòng của mẹ Triệu. “Em gái không cần khách khí với dì như vậy! Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện!” Câu nói này là mẹ Triệu đang muốn khoe với mẹ Thẩm. Trong lòng của mẹ Thẩm bây giờ chỉ có hờ hờ. Mẹ Triệu lại tiếp tục giới thiệu hai người: “Em gái, đây là dì Thẩm, mẹ của bạn Triệu Uyên, cũng là bạn tốt của dì, cháu kêu dì Tần là được. Con của dì ấy là đại minh tinh, có rất nhiều cô gái yêu thích.” Xu Mạn nhìn thoáng qua mẹ Triệu, lời bà nói có chút kỳ quái, con dì Tần không phải là Thẩm Thanh Yến sao? Cô sống trong nhà Thẩm Thanh Yến, rất quen thuộc với Thẩm Thanh Yến, cũng biết anh có rất nhiều người yêu thích. Từng câu mẹ Triệu nói ra đều đúng sự thật, nhưng khi kết hợp lại nghe thế nào cũng cảm thấy có gì đó sai sai, chỉ là chỗ nào không đúng, cô cũng không chỉ ra được. Cô chỉ có thể gật đầu nói: “Cháu biết dì Tần.” Mẹ Triệu:??? Triệu Uyên còn dẫn bạn gái ra mắt mẹ Thẩm Thanh Yến thế nhưng lại không mang về nhà ra mắt mình? Mẹ Triệu nén lửa giận trong lòng, chợt nghe thấy Tần Hiểu Đồng mỉm cười nói: “Thật sự cảm ơn chị Anh dẫn đường! Bằng không tôi cũng không tìm được phòng bệnh của Mạn Mạn nhà chúng tôi. Chị Anh chắc là không biết nhỉ? Em gái này chính là Mạn Mạn của Thanh Yến nhà chúng tôi.” Lúc này đổi lại là nụ cười của mẹ Triệu cứng đờ trên môi, Tần Hiểu Đồng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “A Uyên chân đang bị thương, nên ăn nhiều một chút. Chỗ Xu Mạn tôi cũng đã làm cho cô bé một bát vằn thắn, một cô gái như nó cũng không ăn được nhiều như vậy, thực cảm ơn lòng tốt của chị.” Tần Hiểu Đồng đẩy cặp lồng trở lại về bên mẹ Triệu, sắc mặt mẹ Triệu càng ngày càng không tốt, khóe môi hơi mím, giống như đang đeo hai quả cân. Xu Mạn đánh giá hai người, có chút không rõ ràng, hai dì đều rất nhiệt tình nhưng sắc mặt lại không tốt, rõ ràng vừa rồi hai người họ rất thân thiết mà. Tâm tư của con người quả thật kỳ lạ và khó đoán. Mẹ Triệu nhanh chóng lấy lại tinh thần, âm thầm châm chọc nói: “Con gái nhà người vẫn chưa bày tỏ thái độ gì, Hiểu Đồng vẫn đừng nên vội vàng nhận định như vậy. Thẩm Thanh Yến nhà chị có biết bao nhiêu là fan nữ, chị chị em em một đống lớn, hiểu sai lại lúng túng.” Khuôn mặt Tần Hiểu Đồng vừa dịu xuống phút chốc tối sầm lại: “Thanh Yến nhà chúng tôi nói cho cùng là nhân vật của công chúng, nhiều người thích là lẽ đương nhiên. Nó ở phương diện này trước nay đều vô cùng tỉnh táo, không làm xằng làm bậy bao giờ, chị Anh không cần lo lắng thay tôi đâu.” Sau đó bà chuyển sang câu chuyện khác: “Nói đi cũng phải nói lại, tính cách của A Uyên ấy, nên sửa một chút, đều đã trưởng thành, không còn nhỏ nữa vậy mà vẫn có thể khiến con gái nhà người ta tức phát khóc.” Mẹ Triệu đương nhiên cũng không phải chịu để yên: “Triệu Uyên thẳng thắn chính trực, không khéo léo như Thanh Yến nhà chị. Mọi người đều nói Thanh Yến giống như một cái máy điều hòa di động, đi tới đâu, sưởi ấm đến đó, ong bướm nào mà chả thích.” “Người nào nói vậy? Thanh Yến nhà chúng tôi trước đây không hề qua lại với bất kỳ cô gái nào, vô cùng trong sạch!” Sau khi cơn tức của Tần Hiểu Đồng qua đi, lại xót xa nói: “Nếu như nói trêu hoa ghẹo nguyệt, vẫn là Triệu Uyên nhà chị giỏi hơn, phá án thôi cũng có thể trồng được vô số đào hoa, nhà gái còn tìm đến tận cửa. Thanh Yến nhà tôi cũng không có bản lĩnh như vậy, nó hợp tác với rất nhiều nữ minh tinh, người nào người nấy đều xinh đẹp, nhưng cũng chưa bao giờ dính tin đồn. Nó ấy à, chỉ thích ở nhà trồng hoa trồng cỏ, vẽ tranh các kiểu thôi.” Xu Mạn ở bên cạnh gật đầu, Thẩm Thanh Yến đúng là rất thích trồng hoa, hơn nữa vẽ tranh cũng rất đẹp.” Phản ứng của Xu Mạn rơi vào trong mắt hai người mẹ, sắc mặt Tần Hiểu Đồng lập tức vui hơn nhiều, sắc mặt mẹ Triệu lại càng đen hơn. Mọi người đều hiểu rõ, phải kể đến chuyện từng hạt vừng hạt thóc, Mẹ Triệu đương nhiên không thể nào chấp nhận thua cuộc nhanh như vậy, đầu tiên bà tự cho mình một bậc thang đi xuống: “Triệu Uyên thành thật, khẩu xà tâm Phật, không chịu được làm việc cẩu thả, nó cũng phá không biết bao vụ án lớn nhỏ, thường có người nhà nạn nhân đến cửa để cảm ơn nó. Có người á, vừa mới nghe thấy mấy lời đồn đãi đã coi là thật, thấy người trẻ tuổi có chút đẹp đẽ là bắt đầu suy đoán lung tung. Trên thực tế Triệu Uyên nhà chúng tôi ngay cả bóng dáng cũng không thấy, bọn họ còn đồn đãi được như vậy.” Sau đó, bà nhìn Xu Mạn, lại cố ý vỗ vỗ đầu mình một cái: “Dì nhớ ra rồi, Mạn Mạn chính là bạn học cấp ba từng yêu đương với Thanh Yến phải không? Khó trách dì cảm thấy có chút quen mắt.” Xu Mạn lắc đầu, sửa lại: “Cháu không phải là bạn học của anh ấy.” “Không phải sao? Vậy dì nhận nhầm rồi?” Mẹ Triệu bày ra vẻ mặt không thể tin được: “ Ôi chao, em gái lớn lên thật giống mối tình đầu của Thanh Yến ghê, dì nói cho con biết nhé…” Tần Hiểu Đồng tức đến nỗi mặt đều đen lại: “Thanh Yến nhà chúng tôi chưa từng yêu đương! Không có mối tình đầu!” “Không có sao?” Mẹ Triệu cố ý kinh ngạc nói: “Tôi còn tưởng rằng cô gái tên là Tuyết Phi gì đó đã từng yêu đương với Thẩm Thanh Yến chứ, lúc đó quan hệ của hai đứa rất tốt, chẳng qua Mạn Mạn thật giống cô gái kia.” “Thanh Yến nhà chúng tôi và cô gái kia chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, không có rất tốt, sau khi tốt nghiệp cũng không có qua lại. Mạn Mạn không giống cô gái kia chút nào, Mạn Mạn đáng yêu hơn cô ta nhiều.” Tần Hiều Đông không vui nói: “Chị Anh, chị vẫn nên đi thăm Triệu Uyên sớm một chút đi! Một lúc nữa sủi cảo nguội rồi thì không ngon nữa đâu.” Tần Hiểu Đồng đuổi khách, gọi Xu Mạn vào phòng nói chuyện. Đúng lúc ngoài cửa truyền đến tiếng của Triệu Uyên: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Ơ, mẹ đến cùng dì Tần sao?” Mẹ Triệu vừa quay đầu đã thấy con trai mình chống nạng sóng vai với Thẩm Thanh Yến đi đến. Sáng hôm nay bà còn cơn tức đang nghẹn ở lồng ngực, giờ thấy Triệu Uyên lại càng tức giận hơn. Khi đi học so thành tích, Triệu Uyên và Thẩm Thanh Yến không phân cao thấp. Đáng tiếc về tài nghệ thì Triệu Uyên không so được với Thẩm Thanh Yến; nhưng bàn về việc gây rắc rối mời phụ huynnh thì không ai bằng Triệu Uyên. Sau khi Triệu Uyên trưởng thành thì vào làm trong cục cảnh sát thành phố, lăn lộn nhiều năm đạt được chức vụ không tồi, nhưng Thẩm Thanh Yến nhà người ta đã trở thành minh tinh lớn, đếm tiền đến nỗi run tay. Bây giờ thật khó khăn lắm mới nhìn trúng được con dâu, lại phải chắp tay dâng cho người khác rồi. Chuyện đó mẹ Triệu khó mà có thể nhịn được, chờ Triệu Uyên đi đến thì véo cánh tay anh ấy, mắng anh ấy một trận phủ đầu: “Tại sao tôi lại ở nơi này, anh không rõ sao! Cả ngày không làm việc đàng hoàng, chỉ biết lêu lổng, ba mươi tuổi rồi vẫn không sốt ruột! So với người ta cái gì cũng không bằng!” Triệu Uyên vừa nghe mẹ nói, đại khái hiểu được chuyện gì, nhất định là hôm qua bà nghĩ nhiều, hôm nay biết được sự thật bèn trút giận lên đầu anh. Triệu Uyên vội nói: “Úi da, đau! Mẹ, đây là nơi công cộng, mẹ ít nhiều cho con chút mặt mũi chứ.” “Mặt mũi của tôi đều bị anh làm mất hết, anh còn muốn mặt mũi gì hả.” Mẹ Triệu hận rèn sắt không thành thép. Xu Mạn nhìn thấy Thẩm Thanh Yến, nhanh chóng đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Yến, lời bọn họ nói, cô nghe không hiểu lắm, nhưng cô cũng không có hứng thú đi tìm hiểu, túi đồ ăn vặt trên tay Thẩm Thanh Yến sức hấp dẫn với cô hơn. “Anh mang cho tôi cái gì vậy?”Xu Mạn ngó túi đồ vặt hỏi. “Đợi đến khi em đói hoặc không có việc gì rồi ăn, buổi sáng phải ăn bữa sáng.” Thẩm Thanh Yến nói, lại chào hỏi mẹ Triệu và Tần Hiểu Đồng, để bọn họ vào phòng nói chuyện. Tần Hiểu Đồng sắc mặt không tốt, mẹ Triệu đương nhiên cũng không tốt. Triệu Uyên thấy thế bèn nói: “Một lát nữa bác sĩ sẽ đến kiểm tra phòng, con phải về phòng bệnh đây. Dì Tần, người đẹp, bye bye!” Mẹ Triệu hung dữ liếc mắt nhìn anh ta, một chút cạnh tranh cũng không có, khó trách lúc nào cũng rơi vào thế yếu. Triệu Uyên trao đổi ánh mắt với Thẩm Thanh Yến, sau đó chống nạng bước đi. Mẹ Triệu lập tức nhăn nhó, giống như có người thiếu tiền bà vậy, quay đầu lại nhìn Triệu Uyên lại bắt đầu trách móc anh đủ thứ. Tần Hiểu Đồng để bát vằn thắn bà tự mang cho Xu Mạn trên bàn ăn, lặp lại câu nói của mẹ Triệu: “Mạn Mạn, lại đây ăn đi. Sáng nay dì đi chợ mua miếng thịt làm nhân, canh cũng là dùng xương để ninh. Cháu bị gãy xương, nên ăn nhiều thịt một chút, uống nhiều canh xương, như vậy thì mới nhanh khỏi được.” Bà ôn hòa mở nắp hộp giữ nhiệt đưa cho Xu Mạn, sau đó lại gọi Thẩm Thanh Yến ở bên cạnh: “Thanh Yến, con có muốn ăn không? Mẹ mang phần của hai người đấy.” Thẩm Thanh Yến dạ một tiếng, để túi đồ ăn vặt mình xuống tầng mua trên tủ, đi qua ăn vằn thắn với Xu Mạn. Tần Hiểu Đông thấy Xu Mạn không bị lời của mẹ Triệu làm ảnh hưởng, lại cảm thấy cô gái này rất rộng lượng, không phải là người bụng dạ hẹp hòi nghi ngờ vô căn cứ, lại càng thích cô hơn. Sau khi ăn xong vằn thắn, Thẩm Thanh Yến thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, bèn rời đi. Tần Hiểu Đồng tiễn anh xuống dưới hầm gửi xe, vừa đi vừa oán giận nói: “Nếu như lần này Xu Mạn không xảy ra chuyện, con vẫn không định nói cho mẹ biết đúng không? Lần trước hỏi con, con còn nói dối mẹ, bây giờ xảy ra chuyện, mới nhớ đến mình có một người mẹ sao?” “Con với em ấy… không phải quan hệ như mẹ nghĩ đâu.” “Vậy là quan hệ gì?” Thẩm Thanh Yến có chút đau đầu với câu hỏi này, giải thích: “Mẹ cứ coi em ấy như là em gái của con là được rồi.” Tần Hiểu Đồng vừa nghe thế thì tức giận: “Em gái? Mẹ không hề sinh một đứa em gái nào cho con cả! Từ bao giờ con học được những thói xấu anh trai nuôi em gái nuôi này thế? Con gái nhà người ta có tình có ý với con, nếu như con không thích thì mau chia tay đi, thích thì thành thật một chút, đừng có mà cứ anh trai em gái mờ ám như này.” “Còn có, con nhìn dì Lôi Anh đi, còn tìm đến cửa trước cả mẹ. Con đã 29 rồi, sắp ba mươi đến nơi, còn muốn một mình bao lâu nữa? Mẹ còn chưa hỏi con, sao Triệu Uyên lại ở cùng Xu Mạn? Còn bị Lôi Anh hiểu lầm, nếu như hôm nay không phải có mẹ ở đấy, nói không chừng Xu Mạn đã bị Triệu Uyên đào góc tường mang đi rồi.” Tần Hiểu Đồng nói liền một lèo như pháo nổ vậy. Sáng nay ầm ĩ một trận lớn như vậy, Thẩm Thanh Yến cũng bất đắc dĩ: “Hôm qua con về nhà lấy một ít đồ, để cậu ấy chăm sóc Xu Mạn một lúc, có thể lúc đó bị dì Anh hiểu lầm.” “Đồ gì mà quan trong như vậy, con không biết gọi điện thoại cho tiểu Cao sao? Hôm qua con nên gọi điện cho mẹ, mẹ qua đây thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.” “Con đừng xem thường tiểu tử Triệu Uyên kia, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng người thích nó cũng không ít đâu. Lại còn cả dì Anh của con, mắt nhìn tệ quá, còn nói chuyện con với bạn học nữ cấp ba kia, may là Xu Mạn không quá để tâm, nhưng khó bảo đảm con bé không nghĩ nhiều.” Thẩm Thanh Yến không nghĩ tới hai người còn nói đến chuyện không có thật từ tận mười năm trước, anh dở khóc dở cười, bèn cúi đầu nhìn thời gian, cắt ngang lời Tần Hiểu Đồng: “Mẹ, con còn có việc, đi trước đây. Mẹ cũng lên tầng đi! Xu Mạn có rất nhiều chỗ không hiểu, mẹ kiên nhẫn một chút.” “Biết rồi! Còn cần con phải nói!” Tần Hiểu Đồng không kiên nhẫn nhìn Thẩm Thanh Yến rời đi, lúc này mới quay người đi lên tầng. Bà quay về phòng bệnh thấy Xu Mạn vẫn ngoan ngoãn ngồi ăn nốt chỗ vằn thắn, dạ dày cô cũng không nhỏ nhỉ, người có thể ăn thì ít bệnh, Tần Hiểu Đồng vô cùng vừa lòng. Nếu cô giống như con dâu của bạn bè bà, cái này không ăn cái kia cũng không muốn, cả ngày chỉ vì vóc dáng mà liều mạng uống trà giảm béo, Tần Hiểu Đồng cảm thấy như vậy mới đau đầu. Thẩm Thanh Yến có nói qua tình huống của cô bé cho bà, bố mẹ đều đã qua đời, hoàn cảnh đáng thương, có những thứ không hiểu lắm. Nếu nói về điều kiện thì cô gái trước mắt này đúng thật là không đủ. Nhưng hiếm khi Thẩm Thanh Yến thích người khác, Tần Hiểu Đồng cảm thấy cô rất xinh đẹp, dáng vẻ ngoan ngoãn, nhà bọn họ cũng không thiếu tiền, nếu như có thể giải quyết chuyện chung thân đại sự của Thẩm Thanh Yến thì cũng rất tốt. Nhà họ Thẩm cũng không tính là giàu có, tất cả của cải trong nhà đều là một tay Thẩm Thanh Yến làm ra. Ở phương diện tình cảm, mặc dù Tần Hiểu Đồng nhiều lần hối thúc, nhưng chưa từng nghĩ đến việc thay Thẩm Thanh Yến lựa chọn. Xu Mạn ăn xong vằn thắn, lau miệng sạch sẽ, thấy Tần Hiểu Đồng đang đánh giá mình, không khỏi có chút tò mò, cũng nhìn lại bà. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tần Hiểu Đồng bại trận trước, cảm thấy cứ nhìn con gái nhà người ta như vậy thì không ổn, bèn chủ động cười nói: “Mạn Mạn ăn no chưa? Tay nghề của dì không tốt lắm, làm cũng không ra làm sao cả…” “Không đâu, dì làm rất ngon, cháu ăn no rồi ạ.” Xu Mạn thành thật nói, nhân thịt ngon mà không ngấy, con người quả nhiên khéo tay. Tần Hiểu Đồng thấy cô thành thật, trong lòng rất thỏa mãn, lại nói: “Cháu thích là được rồi! Lần sau cháu với Thanh Yến đến nhà dì, dì lại làm thêm đồ ăn ngon cho cháu. “Vâng, cảm ơn dì. Dì và anh Thanh Yến đều là người tốt.” Cô bé này còn rất biết cách nói chuyện nữa. Mặc dù chỉ là một câu nói đơn giản nhưng so với những lời nịnh bợ lại càng ngọt hơn, quan trọng nhất là vẻ mặt cô rất chân thành. Tần Hiểu Đồng đánh giá sơ qua, cô gái này không giả tạo kiêu căng chút nào, ngoan ngoãn đáng yêu, dễ sống chung, càng nhìn càng khiến người khác yêu thích. “Thanh Yến nhà dì đấy à, mặc dù bận bịu nhưng rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm rất. Bao nhiêu năm nay nó chưa từng yêu đương với ai cả, cháu là người đầu tiên nó giới thiệu cho dì. Lời nói vừa nãy của dì Anh, cháu đừng xem là thật, Thanh Yến không hề có bạn gái,cô gái kia và Thanh Yến là bạn học cùng lớp, sau khi tốt nghiệp cũng không hề liên lạc…” Xu Mạn hào hứng nghe Tần Hiểu Đồng kể chuyện của Thẩm Thanh Yến, chuyện Tần Hiểu Đồng nói thì có một số chuyện cô biết, một số chuyện cô không biết. Mặc dù chỉ là những chuyện lặt vặt ngoài rìa, nhưng nghe nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu gì cả. “À, đúng rồi, lần trước dì đến nhà Thanh Yến tìm được bức tranh vẽ cháu, cháu thấy chưa?” “Thấy rồi ạ, cháu nhìn anh ấy vẽ nó mà.” “Dì bảo mà, chả mấy khi nó có thể vẽ được bức tranh như kia.” Xu Mạn không quá đồng ý với quan điểm này: “Anh ấy vẽ những bức tranh khác cũng rất đẹp.” Tần Hiểu Đồng cười tươi hẳn lên, thật ra bà cũng cảm thấy con trai của bà rất ưu tú, chỉ lời nói khiêm tốn mà thôi. Nghe thấy Xu Mạn nói vậy, trong lòng bà cũng rất tán đồng với cách nói của cô. Hai người câu được câu chăng tán gẫu. Bởi vì tối qua khi gọi điện thoại cho bà, Thẩm Thanh Yến đã nói qua một lượt với Thẩn Hiểu Đồng, vì vậy Tần Hiểu Đồng cũng không hỏi Xu Mạn nhiều, chỉ tán gẫu chút chuyện linh tinh mà thôi. Xu Mạn nói chuyện thẳng thắn, rất bảo vệ Thẩm thanh Yến, khiến Tần Hiểu Đồng thấy rất vui. Không lâu sau đó, bác sĩ lại đến kiểm tra định kỳ. Bác sĩ cầm ống nghe đặt ở trước ngực Xu Mạn, nhất thời hoang mang, bỗng nhiên trợn to mắt…