Chương 9: Đồ Đôi
Editor: TinyCloud
***
Không đến nửa tháng, tất cả phân cảnh của Khương Đường đều đã hoàn thành.
Cô đang thay trang phục diễn, lúc gỡ bỏ tóc giả, cửa phòng thay đồ liền có tiếng gõ cửa.
"Đường Đường! Đường Đường! Cậu có ở trong đó không?"
Người ngoài cửa là một cô gái. Nói đúng hơn thì chính là người diễn vai nữ chính cho bộ phim này, Lâm Mạn Mạn.
Cũng không biết là do nửa tháng này có nhiều cảnh chung hay vì nguyên nhân khác, cô cùng nam chính nữ chính có quan hệ không tồi, thỉnh thoảng còn cùng nhau nói chuyện phiếm.
"Mình ở trong này!"
Khương Đường vội vàng đáp lại, nhờ An An mở cửa giúp mình.
Lâm Mạn Mạn hấp tấp chạy vào phòng thay đồ, vẻ mặt hưng phấn nói với cô: "Đường Đường! Tống Khâm nói cậu ta vừa bắt được vài con cua lớn đó, hỏi cậu có muốn cùng ăn không? Cậu ta còn bảo mình có bí quyết nướng cua độc nhất vô nhị nữa!"
Nguyên nhân chính lúc trước Lâm Thịnh chọn Lâm Mạn Mạn cho vai nữ chính đều nhờ gương mặt này của cô ấy, rất có khí chất của chị gái mạnh mẽ ngầu lòi, kỹ thuật diễn lại vô cùng tốt so với bọn cô.
Nhưng chỉ có người thân thuộc với cô ấy mới biết, gương mặt cùng tính cách của cô ấy, nửa điểm cũng không tương xứng.
Những người lần đầu gặp mặt đều cảm thấy cô ấy chính là băng sơn mỹ nhân lạnh lùng khó gần, gương mặt luôn toát ra sự lạnh nhạt. Nhưng đợi đến khi đã thân thiết, tính tình của cô ấy đều không che giấu mà bộc lộ từng chút một.
"Thật à? Lợi hại như vậy!"
Khương Đường nghe xong cũng có chút hưng phấn.
Cạnh nơi đoàn làm phim lấy cảnh có một con sông nhỏ, nghe nói là có cua. Từ khi đến đây quay chụp cô đã nhớ thương mấy bé cua đó rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội để bắt.
Đã là tháng mười hai, nước sông cũng đã lạnh thấu xương, ngay cả cơ hội đến gần bờ còn không có, cô nào nghĩ đến chuyện lội sông bắt cua chứ!
Cua là loài chịu lạnh, nhưng cứ vào mùa đông lại lười di chuyển, đều ở dưới đáy sông ngủ đông. Trừ phi có người lấy đá quăng xuống thì mới thấy được một hai con.
Đột nhiên muốn trao giải thưởng cậu bé bắt cua giỏi nhất đoàn phim cho Tống Khâm quá!
"Mau dẫn mình qua đó đi!"
Ngay cả phụ kiện trên người cô cũng chưa kịp tháo, chỉ muốn đến đó ngay lập tức, xem xem nửa tháng qua mấy con cua kia có mập lên được chút nào không.
"Đường Đường! Trang sức trên người em còn chưa tháo xong đâu!"
An An ấn xuống thân hình đang rục rịch muốn chạy của cô, "Chúng ta đã giao hẹn trước. Cua đó em chỉ được ăn một nửa! Nếu không chị sẽ mách với chị Văn!"
Nếu không phải vì mười mấy ngày nay Khương Đường liên tục đóng phim, khuôn mặt hơi mang nét trẻ con kia của cô đã gầy đi không ít, cô ấy cũng sẽ không mềm lòng mà đồng ý để cô ăn cua một lần.
Nhưng mà bên này cô ấy vừa mới đồng ý, bên kia Tống Khâm đã bất chấp rét lạnh mà lội xuống sông bắt cua.
Đây quả nhiên là có lòng riêng nha~
Tống Khâm này cũng thật là, nói lội sông liền lội sông, một chút cũng không do dự.
"Vậy, chị gái xinh đẹp, chị giúp em tháo trang sức xuống nha!"
Khương Đường đành ngồi xuống lần nữa, thúc giục chị gái hóa trang, nhưng đôi mắt cùng tâm hồn đã sớm bay ra ngoài kia.
Lâm Mạn Mạn thấy cô có vẻ còn khá lâu mới ra được, cô ấy cũng có chút gấp.
"Vậy Đường Đường, mình ra ngoài kia xem Tống Khâm như thế nào rồi nha! Lát nữa cậu xong rồi ra sau!"
***
Tống Khâm lấy vài cục đá quăng xuống nước, sau đó lội xuống, từ trong hang lôi ra được vài con cua.
Ai làm việc với Lâm Thịnh lâu ngày đều biết, anh ta chính là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, mỗi một cảnh diễn đều muốn chân thực sinh động nhất.
Trùng hợp cảnh diễn cuối cùng này Lâm Thịnh mượn được một nhà dân gần đây. Cho nên Tống Khâm liền mượn căn bếp nhỏ để chế biến mấy con cua này.
Khương Đường vừa bước tới liền thấy Tống Khâm đang xắn tay áo xào nấu gì đó, Lâm Mạn mạn đứng một bên đang giúp anh ta nhóm lửa, nhưng chắc do không quen làm việc này, nên cả khuôn mặtcoo ấy như một con mèo nhỏ lấm lem.
Cảnh này mà bị mấy phóng viên bên ngoài bắt được, đoán chừng lại có một đợt tin tức bát quái rồi.
Tiêu đề chắc chắn sẽ là...
"Khiếp sợ! Nữ diễn viên nổi tiếng thế mà lại làm loại chuyện mất hình tượng như vậy??!"
"Nam diễn viên nổi tiếng vậy mà đã lưu lạc đến mức trở thành một đầu bếp nhỏ rồi sao!!!"
Khương Đường đứng ở đó bao nhiêu phút, thì trong cái đầu nho nhỏ đó đã nghĩ được bấy nhiêu cái tiêu đề báo giật tít, nhất thời không chú ý, hai mắt bị khói bếp làm cho nước mắt lưng tròng, nhưng lại có chút lưu luyến không muốn rời đi.
"Không phải nói là làm món cua nướng sao?"
Cô chưa ăn cua nướng bao giờ, nên hiển nhiên rất muốn biết vị của nó ra sao nha!
Tống Khâm quay lại nhìn cô, vẻ mặt tiếc nuối: "Đạo diễn không cho, với lại khi tới đây tôi không mang theo gia vị đặc biệt của mình, nếu không có nó thì cua nướng ra ăn cũng không ngon, nên tôi liền đổi thành cua xào cay."
"À đúng rồi, Khương Đường, chị không ăn cay được phải không, tôi còn để lại một ít, làm cho chị một phần không cay!"
Phòng bếp này được xây dựng theo kiểu cổ xưa, có một ống khói rất to, lại không có cửa sổ. Mà Mạn Mạn ở kế bên nhóm lửa không đúng cách, làm cho khói bay đầy phòng bếp, không cách nào thoát ra ngoài được.
Khương Đường nghe anh ta nói vậy liền xua tay ngăn cản.
"Không cần phiền phức như vậy đâu. Đều làm cay hết đi!"
Tuy rằng cô không thường xuyên ăn cay, nhưng mà nửa tháng nay vì giảm cân nên chỉ ăn cơm cùng mới canh suông, đã sớm chán ngấy rồi, nên muốn đổi khẩu vị một chút.
An An đã về khách sạn trước. Dù sao thì chú Vương cũng đã quay lại, An An không cần làm tài xế nữa, nên cô để An An về trước thu dọn đồ đạc.
Đêm nay cô sẽ bay về Đế Đô. Vì lý do đóng phim nên trước khi đóng máy, cô đã lâu không về thăm bố mẹ, lần này tranh thủ về thăm họ một lần.
"Được thôi! Tiền bối, hay là chị ra ngoài trước đi! Rất nhanh sẽ xong thôi!"
Tống Khâm cầm sạn múa may qua lại, trông rất ra dáng một đầu bếp chuyên nghiệp.
Khương Đường yên lặng đi ra ngoài, để lại chiến trường trong bếp này cho hai người có năng lực kia.
Cô đi ra ngoài liền lén nhìn đạo diễn một cái. Dù sao cũng làm việc chung mấy tháng trời, cô có thể không hiểu thầy ấy sao, chính là đúng giờ ngồi đợi đồ ăn.
"Đạo diễn, thầy đừng giấu nữa, tính tham ăn của thầy em đã sớm biết rồi!"
Lâm Thịnh vốn nghĩ rằng không ai để ý đến mình, không ngờ lại bị nhóc con này phát hiện, tức khắc có chút xấu hổ, liền xoa xoa hai tay: "Cái đó, tôi vừa thấy tên nhóc Tống Khâm kia bắt được năm con cua, chắc là sẽ có phần cho tôi đi."
Nơi lấy cảnh cho phân đoạn này là do anh ta tìm thấy, nói cách khác, hiện tại gian bếp tên nhóc kia đang sử dụng là thuộc quyền của anh ta, dù gì cũng nên nộp chút phí chứ nhỉ.
Không cần nhiều lắm, một con thôi, anh ta cũng không phải người tham lam.
Anh ta nhớ rõ khi Tống Khâm còn đi học, tài nghệ nấu nước của cậu ta rất được.
Cũng không biết cậu ta bình thường bận học tối mắt tối mũi, lấy đâu ra thời gian luyện nấu ăn tốt đến vậy.
Người trẻ tuổi bây giờ, thật không hiểu nổi!
"Cua à. Em nghe cậu ta nói là làm cua xào cay. Em nói anh này đạo diễn, ngài không lo ăn sơn hào hải vị của ngài đi, tranh giành mấy con cua nhỏ không đáng giá với chúng em làm gì chứ?"
Tuy không biết tay nghề Tống Khâm thế nào, nhưng Khương Đường không nghĩ là cô chỉ ăn có mấy phần ít ỏi thôi đâu.
"Nè, tôi nói con nhóc cô tốt xấu gì cũng là thiên kim đại tiểu thư, hiếm lạ gì mấy món như vậy chứ. Cô xem lại cô keo kiệt như vậy làm gì? Khương gia cô có phải chuyên ngược đãi trẻ nhỏ không?"
Lâm Thịnh nhìn cô mang dáng vẻ như đề phòng ăn cướp với mình, liền thấy bất mãn.
"Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất!" Khương Đường nói một cách hùng hồn.
"Hôm nay dù có là lão thiên xuống cũng không ngăn em được đâu, thầy cũng đừng hòng giành đồ ăn với em!"
Dù sao khoảng thời gian này Tống Khâm cũng bị cô thu thập thành "tiểu đệ", chuyện gì cũng nghe cô. Nếu cô không đồng ý, đừng nói đến một con, ngay cả càng cua cậu ta cũng không đưa cho người khác đâu.
"Tôi tốt xấu gì cũng là chú Lâm của cô đó!'
Lâm Thịnh đột nhiên nhớ tới mối quan hệ sâu xa của mình với Khương Gia. Tính theo bối phận, con nhóc này còn phải gọi anh ta một tiếng chú.
"Chú thì sao chứ? Lại không phải ruột thịt nha!"
Khương Đường còn lâu mới để mình bị xoay vòng vòng, cô nói rồi, trừ phi là lão thiên...
Ấy!
Khương Đường nhìn về một phía không chớp mắt! Kia không phải tiền bối à?
Cô xoa đôi mắt, thật sự là tiền bối! Anh sao lại ở đây chứ?
Không lẽ...
Lâm Thịnh thấy cô luôn nhìn về phía sau, cũng tùy ý quay đầu lại nhìn.
Chẳng qua vừa nhìn đã bị dọa cho giật nảy người.
"Sao cậu lại tới đây???"
Anh ta nhớ bản thân chưa từng nói hôm nay Khương Đường đóng máy!
Nhóm diễn viên chính của bộ phim lần này ở chung vô cùng tốt, quá trình đống phim cực kì thuận lợi, cho nên vốn dĩ cần nửa tháng, hiện tại chưa đến 13 ngày đã hoàn thành tất cả cảnh quay.
Bằng không bọn họ sao có thể thảnh thơi ở đây bắt cua, còn ngồi đây tranh nhau mấy con cua nhỏ.
Thật ra chính là đóng phim xong qua nhàm chán không có gì làm thôi.
Vừa làm vừa chơi, như vậy mới có hứng thú làm việc tiếp.
Không sai, người đến là Giang Kỳ.
Hôm nay anh không giống ngày thường. Bình thường anh từ trên xuống dưới nếu không phải quần áo màu đen thì là màu trắng, chưa từng thay đổi.
Nhưng mà hôm nay cái người ưa màu đen ấy lại diện một cái áo khoác màu cà phê, chưa hết, quần áo còn mang phong cách thiếu niên hai mươi tuổi, rất có hơi thở thanh xuân.
Một chút cũng không phù hợp với phong cách lão xử nam hai mươi tám tuổi của anh!
Tầm mắt của Lâm Thịnh chuyển từ tên nhóc này sang người Khương Đường.
Nháy mắt liền hiểu rõ.
Tên nhóc thúi này là đang lén lút mặc đồ đôi với con gái nhà người ta đó mà.
Nhìn quần áo của con nhóc này, còn không phải là áo khoác nỉ màu cà phê à.
Lâm Thịnh không cố ý chọc thủng chút tâm tư nhỏ của người nào đó, chỉ hỏi một câu: "Cậu tới làm gì?"
"Tới chúc mừng Khương tiểu thư đóng máy thành công."
Tuy là trả lời Lâm Thịnh, nhưng ánh mắt đều dừng trên người cô gái nhỏ kia.
Nửa tháng, thật đúng là nhóc con vô lương tâm, một tin nhắn WeChat cũng không có. Khiến anh nhớ cô nửa tháng.
Ánh mắt dừng trên người cô gái cũng trở nên u oán.
Nhưng mà Khương Đường không cảm nhận được nhiều, chỉ là có chút kinh ngạc.
"Tiền bối, anh tới thật đúng lúc. Tống Khâm vừa mới làm cua xào cay, chờ lát nữa cùng nhau ăn."
Cô cùng vị này khá giống nhau, đều bị người đại diện "bắt nạt" mà không thể quang minh chính đại ăn đồ ngọt được. Cô và anh chính là tình đồng chí hữu nghị đó nha!
Đương nhiên là có phúc cùng hưởng, có họa...
Ách, đến lúc đó vẫn nên thân ai nấy lo thì hơn.
Khương Đường thu hồi tâm tư xấu xa của mình, "Tôi biế anh không thích ăn cay. Nhưng mà cũng không quá cay đâu, có thể nếm thử."
Giang Kỳ không thích ăn cay?
Lâm Thịnh có chút muốn gõ cái đầu nhỏ của Khương Đường.
Rốt cuộc là ai cho cô ảo giác, cảm thấy cái người không cay không vui kia sẽ không thích ăn cay.
Còn có, rốt cuộc là ai mới vừa mạnh miệng nói, cho dù có là lão thiên xuống cũng không ngăn cô được?
(Lão thiên ngăn không được, nhưng "lão công" thì khác nha:3)
Hừ, thấy sắc quên bạn!
"Được, tôi sẽ nếm thử."
Giang Kỳ vốn dĩ đến đây để tìm cảm giác tồn tại, nếu được ở lâu hơn một chút thì còn gì bằng.
Đúng lúc này, trong phòng bếp truyền đến âm thanh: "Chị Đường, cua xào cay đã xong rồi!"
Người nói là Tống Khâm vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp, trong tay bưng một đĩa cua lớn, đi phía sau là Lâm Mạn Mạn mặt đầy khói đen.
"Tôi còn nấu thêm một ít thịt, xem như là chúc mừng đóng máy đi!"
Tống Khâm là kiểu người mang gương mặt của cún con, khi cười rộ lên sẽ lộ hai răng nanh nhỏ, rất đáng yêu.
Nếu không phải do kĩ thuật diễn chưa tốt, đoán chừng phim này có thể nhận vai nam chính.
Giang Kỳ nhìn người trước mặt, không hiểu sao nội tâm dâng lên cả giác nguy hiểm.
Tống Khâm đang bưng đồ ăn, bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng, cảm giác trong nháy mắt có địch ý từ đâu phóng tới.
Không lẽ có người ghét mình à?
Mặc kệ, không nghĩ đến nữa, cứ như chị Đường nói, ăn uống quan trọng nhất, chuyện khác đều không đáng nhắc đến.
Anh ta cứ thế tiếp tục lộ răng nanh nhỏ, "Chị Đường! Chúng ta vào nhà đi!"
- ---
Trong phòng, trên bàn ăn nhỏ, Tống Khâm cùng Lâm Mạn Mạn đều mang vẻ mặt khẩn trương!
Vốn nghĩ ăn cơm chỉ có chị Đường cùng Lâm đ*o diễn và bọn họ.
Ngàn vạn lần không nghĩ đến còn có cả Giang tiền bối!
Đó chính là thần thoại của phim điện ảnh nha! Là người mà bọn họ dùng cả đời cũng không theo kịp!
Vậy mà lại không có bất kì lý do gì, xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, làm cho hai người mới bước ra đời như bọn họ không kịp chuẩn bị tâm lí gì, bây giờ hết sức khẩn trương.
Tống Khâm cũng không dám ngẩng đầu nhìn thần tượng của mình, ngay cả giọng nói cũng lắp bắp, "Cái kia, thần tượng... không đúng, tiền bối Giang, anh có muốn thử qua món cua này không, tôi, tay nghề của tôi cũng không tệ lắm!"
"Thần tượng? Tống Khâm, hóa ra Giang Kỳ là thần tượng của cậu nha!"
Khương Đường có chút ngoài ý muốn, vậy mà trước đây cô không phát hiện ra.
Ách, không đúng, lúc trước bọn họ cũng chưa thân lắm.
"Phải, tôi từ nhỏ, à không, là từ thời cấp ba đã thích xem phim của tiền bối Giang!'
Thật ra là từ cấp hai, nhưng nói như vậy sẽ khiến thần tượng cảm thấy bản thân đã già, nên anh ta mới đổi thành cấp ba.
Chính anh ta khi nói một câu "từ nhỏ" cũng có chút dụng tâm.
Giang Kỳ năm nay 28, mười chín tuổi đã xuất đạo, bộ phim đầu tiên ra mắt đã đạt được Ảnh đế Kim tượng.
Tống Khâm hiện chỉ mới năm tư, chín năm trước không phải là cuối cấp hai sao!
Hỏi thử một câu, thời điểm bạn xuất đạo, tình địch chỉ mới học cấp hai, tâm tình của bạn sẽ thế nào?
Người khác không biết, nhưng tâm tình của Giang Kỳ giờ phút này tuyệt đối không tính là tốt được.
"Người ta là người hâm mộ bé nhỏ của anh đó nha, tiền bối không thể hiện chút gì sao ạ?"
Khương Đường chọc chọc cánh tay Giang Kỳ.
Còn rất cố chấp.
Bàn ăn có hình tròn, khá nhỏ.
Khương Đường ngồi cạnh Giang Kỳ, bên trái là Lâm Mạn Mạn, ngồi cạnh Lâm Mạn Mạn là Tống Khâm, vừa vặn anh ta ngồi đối diện với thần tượng của mình.
Có bao nhiêu phấn khích chứ!
Giang Kỳ nhìn thoáng qua tên răng nanh đối diện, "Học diễn xuất của Đại học Đế Đô?"
"Dạ phải!"
"Răng nanh" Tống Khâm gật gật đầu.
"Có thuộc công ty nào không?" Giang Kỳ hỏi.
"Vẫn chưa có, em định quay xong bộ này sẽ tìm công ty đại diện sau."
Tống Khâm có chút ngượng, gãi gãi đầu.
"Có hứng thú với phòng làm việc của tôi không?"
"Sao ạ??!"
Anh ta nằm mơ cũng không ngờ mình cùng thần tượng có thể làm việc cùng nhau!
"Tôi thấy cậu là hạt giống không tệ, nên muốn bồi dưỡng một chút."
Giang Kỳ mang bộ dạng không chút để ý, người bình thường nhìn vào còn tưởng anh thật sự muốn bồi dưỡng nhân tài.
Mà ngồi ở bên kia, cái người thừa dịp mọi người không để ý đã gặm xong một cái càng cua – Lâm Thịnh – bày tỏ tên này nhất định lại có ý định xấu rồi.
"Em, em thật sự có thể sao ạ?"
Tống Khâm giờ phút này có chút không thể tin vào tai mình, thần tượng của anh ta muốn ký hợp đồng với anh ta??!
"Cái tên ngốc này, cậu còn do dự cái gì nữa, mau đồng ý đi!"
Lâm Mạn mạn nhìn tên ngốc Tống Khâm, có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép.
Trực tiếp phát một cái vào ót anh ta.
"A! Chị Mạn, tự nhiên chị đánh em làm gì!"
"Chính là đánh cậu đó!"
Lâm Mạn Mạn khẩn trương quay đầu nhìn Giang Kỳ.
"Cái đó, Giang ảnh đế, tên nhóc này có hơi kích động. Em làm bạn học của cậu ta, thay mặt cậu ta đồng ý với anh!"
"Ngày mai tôi sẽ bảo Trình Viễn mang một bản hợp đồng đến."
Giang Kỳ nói xong, liền công khai gắp một con cua đặt vào bát Khương Đường.
"Cảm ơn tiền bối!"
Khương Đường có chút thụ sủng nhược kinh.
"Uy, sao lại thiếu một con? Không phải có năm con sao?"
Lực chú ý của mọi người từ nãy đến giờ đều trên người Tống Khâm, không hề phát giác Lâm Thịnh ngồi cạnh Giang Kỳ đã trộm xử lý một con cua.
Bốn cặp mắt nhìn chằm chằm về một chỗ.
Khiến cho người đang chuyên tâm gặm càng cua là Lâm Thịnh rất xấu hổ.
"Cái đó, có năm con, mỗi người một con là quá hợp lý rồi còn gì! Haha~"
A thật là! Khương Đường không nghĩ tới trường hợp mình còn cùng vị đạo diễn tham ăn kia tranh một con cua.
Giang Kỳ thấy cô gái nhỏ sinh khí, liền xoa đầu cô, an ủi: "Không sao, phần của tôi cho em."
"A, như vậy ngại lắm."
Khương Đường giả vờ bày ra bộ dáng khách sáo.
"Không sao, dù sao nhiều như vậy tôi cũng không ăn hết." Giang Kỳ cười cười.
"Vậy được rồi. Tôi vì anh liền cố gắng ăn nhiều chút."
Khương Đường vẻ mặt khó xử nhìn con cua trong chén, trong mắt lại phát sáng, hoàn toàn không có chút dáng vẻ miễn cưỡng nào.
Cưng chiều trong mắt Giang Kỳ ngày càng đậm.
Lâm Mạn Mạn cùng Lâm Thịnh liền cảm giác cua trong tay không còn thơm nữa.
Trong lúc vô tình liền biến thành một cái bóng đèn 1000 vôn, còn không cẩn thận bị một tô cơm tró đả kích?
Đương nhiên bóng đèn sáng nhất phải là tên nhóc Tống Khâm kia, đến giờ vẫn còn đắm chìm trong cảm giác sung sướng vì được làm việc cùng thần tượng.
Một buổi ăn cơm dã ngoại kết thúc, Khương Đường rốt cuộc vẫn không ăn được con cua mà Giang Kỳ nhường cho.
Nguyên nhân kể ra cũng thật đáng thương, là lúc cô đang gặm càng cua, do không cẩn thận liền bị sặc một ngụm ớt, ho đến nước mắt lưng tròng.
Mấy người kia dù có nói gì cũng không cho cô ăn qua con thứ hai.
Cuối cùng vì không muốn lãng phí đồ ăn, con cua cuối cùng vẫn vào bụng Giang Kỳ.
Khương Đường ngồi cạnh nhìn anh mặt không đổi sắc ăn xong hết phần cua xào cay còn lại, nháy mắt cảm thấy tình đồng chí hữu nghị cách mạng của hai người càng thêm sâu đậm.
Tiền bối vì cô, hi sinh thật lớn. Cay như vậy, không biết dạ dày anh có chịu được không.
Hiển nhiên, việc ngụy trang bản thân không không thể ăn cay trước mặt cô, Giang Kỳ làm rất tốt.
***
Tác giả có lời muốn nói: chương này rất dài, chậm rãi tận hưởng đi~
Tiny cũng có lời muốn nói: cột sống em không ổn tí nào...:(((
***Hết Chương 9***
***
Không đến nửa tháng, tất cả phân cảnh của Khương Đường đều đã hoàn thành.
Cô đang thay trang phục diễn, lúc gỡ bỏ tóc giả, cửa phòng thay đồ liền có tiếng gõ cửa.
"Đường Đường! Đường Đường! Cậu có ở trong đó không?"
Người ngoài cửa là một cô gái. Nói đúng hơn thì chính là người diễn vai nữ chính cho bộ phim này, Lâm Mạn Mạn.
Cũng không biết là do nửa tháng này có nhiều cảnh chung hay vì nguyên nhân khác, cô cùng nam chính nữ chính có quan hệ không tồi, thỉnh thoảng còn cùng nhau nói chuyện phiếm.
"Mình ở trong này!"
Khương Đường vội vàng đáp lại, nhờ An An mở cửa giúp mình.
Lâm Mạn Mạn hấp tấp chạy vào phòng thay đồ, vẻ mặt hưng phấn nói với cô: "Đường Đường! Tống Khâm nói cậu ta vừa bắt được vài con cua lớn đó, hỏi cậu có muốn cùng ăn không? Cậu ta còn bảo mình có bí quyết nướng cua độc nhất vô nhị nữa!"
Nguyên nhân chính lúc trước Lâm Thịnh chọn Lâm Mạn Mạn cho vai nữ chính đều nhờ gương mặt này của cô ấy, rất có khí chất của chị gái mạnh mẽ ngầu lòi, kỹ thuật diễn lại vô cùng tốt so với bọn cô.
Nhưng chỉ có người thân thuộc với cô ấy mới biết, gương mặt cùng tính cách của cô ấy, nửa điểm cũng không tương xứng.
Những người lần đầu gặp mặt đều cảm thấy cô ấy chính là băng sơn mỹ nhân lạnh lùng khó gần, gương mặt luôn toát ra sự lạnh nhạt. Nhưng đợi đến khi đã thân thiết, tính tình của cô ấy đều không che giấu mà bộc lộ từng chút một.
"Thật à? Lợi hại như vậy!"
Khương Đường nghe xong cũng có chút hưng phấn.
Cạnh nơi đoàn làm phim lấy cảnh có một con sông nhỏ, nghe nói là có cua. Từ khi đến đây quay chụp cô đã nhớ thương mấy bé cua đó rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội để bắt.
Đã là tháng mười hai, nước sông cũng đã lạnh thấu xương, ngay cả cơ hội đến gần bờ còn không có, cô nào nghĩ đến chuyện lội sông bắt cua chứ!
Cua là loài chịu lạnh, nhưng cứ vào mùa đông lại lười di chuyển, đều ở dưới đáy sông ngủ đông. Trừ phi có người lấy đá quăng xuống thì mới thấy được một hai con.
Đột nhiên muốn trao giải thưởng cậu bé bắt cua giỏi nhất đoàn phim cho Tống Khâm quá!
"Mau dẫn mình qua đó đi!"
Ngay cả phụ kiện trên người cô cũng chưa kịp tháo, chỉ muốn đến đó ngay lập tức, xem xem nửa tháng qua mấy con cua kia có mập lên được chút nào không.
"Đường Đường! Trang sức trên người em còn chưa tháo xong đâu!"
An An ấn xuống thân hình đang rục rịch muốn chạy của cô, "Chúng ta đã giao hẹn trước. Cua đó em chỉ được ăn một nửa! Nếu không chị sẽ mách với chị Văn!"
Nếu không phải vì mười mấy ngày nay Khương Đường liên tục đóng phim, khuôn mặt hơi mang nét trẻ con kia của cô đã gầy đi không ít, cô ấy cũng sẽ không mềm lòng mà đồng ý để cô ăn cua một lần.
Nhưng mà bên này cô ấy vừa mới đồng ý, bên kia Tống Khâm đã bất chấp rét lạnh mà lội xuống sông bắt cua.
Đây quả nhiên là có lòng riêng nha~
Tống Khâm này cũng thật là, nói lội sông liền lội sông, một chút cũng không do dự.
"Vậy, chị gái xinh đẹp, chị giúp em tháo trang sức xuống nha!"
Khương Đường đành ngồi xuống lần nữa, thúc giục chị gái hóa trang, nhưng đôi mắt cùng tâm hồn đã sớm bay ra ngoài kia.
Lâm Mạn Mạn thấy cô có vẻ còn khá lâu mới ra được, cô ấy cũng có chút gấp.
"Vậy Đường Đường, mình ra ngoài kia xem Tống Khâm như thế nào rồi nha! Lát nữa cậu xong rồi ra sau!"
***
Tống Khâm lấy vài cục đá quăng xuống nước, sau đó lội xuống, từ trong hang lôi ra được vài con cua.
Ai làm việc với Lâm Thịnh lâu ngày đều biết, anh ta chính là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, mỗi một cảnh diễn đều muốn chân thực sinh động nhất.
Trùng hợp cảnh diễn cuối cùng này Lâm Thịnh mượn được một nhà dân gần đây. Cho nên Tống Khâm liền mượn căn bếp nhỏ để chế biến mấy con cua này.
Khương Đường vừa bước tới liền thấy Tống Khâm đang xắn tay áo xào nấu gì đó, Lâm Mạn mạn đứng một bên đang giúp anh ta nhóm lửa, nhưng chắc do không quen làm việc này, nên cả khuôn mặtcoo ấy như một con mèo nhỏ lấm lem.
Cảnh này mà bị mấy phóng viên bên ngoài bắt được, đoán chừng lại có một đợt tin tức bát quái rồi.
Tiêu đề chắc chắn sẽ là...
"Khiếp sợ! Nữ diễn viên nổi tiếng thế mà lại làm loại chuyện mất hình tượng như vậy??!"
"Nam diễn viên nổi tiếng vậy mà đã lưu lạc đến mức trở thành một đầu bếp nhỏ rồi sao!!!"
Khương Đường đứng ở đó bao nhiêu phút, thì trong cái đầu nho nhỏ đó đã nghĩ được bấy nhiêu cái tiêu đề báo giật tít, nhất thời không chú ý, hai mắt bị khói bếp làm cho nước mắt lưng tròng, nhưng lại có chút lưu luyến không muốn rời đi.
"Không phải nói là làm món cua nướng sao?"
Cô chưa ăn cua nướng bao giờ, nên hiển nhiên rất muốn biết vị của nó ra sao nha!
Tống Khâm quay lại nhìn cô, vẻ mặt tiếc nuối: "Đạo diễn không cho, với lại khi tới đây tôi không mang theo gia vị đặc biệt của mình, nếu không có nó thì cua nướng ra ăn cũng không ngon, nên tôi liền đổi thành cua xào cay."
"À đúng rồi, Khương Đường, chị không ăn cay được phải không, tôi còn để lại một ít, làm cho chị một phần không cay!"
Phòng bếp này được xây dựng theo kiểu cổ xưa, có một ống khói rất to, lại không có cửa sổ. Mà Mạn Mạn ở kế bên nhóm lửa không đúng cách, làm cho khói bay đầy phòng bếp, không cách nào thoát ra ngoài được.
Khương Đường nghe anh ta nói vậy liền xua tay ngăn cản.
"Không cần phiền phức như vậy đâu. Đều làm cay hết đi!"
Tuy rằng cô không thường xuyên ăn cay, nhưng mà nửa tháng nay vì giảm cân nên chỉ ăn cơm cùng mới canh suông, đã sớm chán ngấy rồi, nên muốn đổi khẩu vị một chút.
An An đã về khách sạn trước. Dù sao thì chú Vương cũng đã quay lại, An An không cần làm tài xế nữa, nên cô để An An về trước thu dọn đồ đạc.
Đêm nay cô sẽ bay về Đế Đô. Vì lý do đóng phim nên trước khi đóng máy, cô đã lâu không về thăm bố mẹ, lần này tranh thủ về thăm họ một lần.
"Được thôi! Tiền bối, hay là chị ra ngoài trước đi! Rất nhanh sẽ xong thôi!"
Tống Khâm cầm sạn múa may qua lại, trông rất ra dáng một đầu bếp chuyên nghiệp.
Khương Đường yên lặng đi ra ngoài, để lại chiến trường trong bếp này cho hai người có năng lực kia.
Cô đi ra ngoài liền lén nhìn đạo diễn một cái. Dù sao cũng làm việc chung mấy tháng trời, cô có thể không hiểu thầy ấy sao, chính là đúng giờ ngồi đợi đồ ăn.
"Đạo diễn, thầy đừng giấu nữa, tính tham ăn của thầy em đã sớm biết rồi!"
Lâm Thịnh vốn nghĩ rằng không ai để ý đến mình, không ngờ lại bị nhóc con này phát hiện, tức khắc có chút xấu hổ, liền xoa xoa hai tay: "Cái đó, tôi vừa thấy tên nhóc Tống Khâm kia bắt được năm con cua, chắc là sẽ có phần cho tôi đi."
Nơi lấy cảnh cho phân đoạn này là do anh ta tìm thấy, nói cách khác, hiện tại gian bếp tên nhóc kia đang sử dụng là thuộc quyền của anh ta, dù gì cũng nên nộp chút phí chứ nhỉ.
Không cần nhiều lắm, một con thôi, anh ta cũng không phải người tham lam.
Anh ta nhớ rõ khi Tống Khâm còn đi học, tài nghệ nấu nước của cậu ta rất được.
Cũng không biết cậu ta bình thường bận học tối mắt tối mũi, lấy đâu ra thời gian luyện nấu ăn tốt đến vậy.
Người trẻ tuổi bây giờ, thật không hiểu nổi!
"Cua à. Em nghe cậu ta nói là làm cua xào cay. Em nói anh này đạo diễn, ngài không lo ăn sơn hào hải vị của ngài đi, tranh giành mấy con cua nhỏ không đáng giá với chúng em làm gì chứ?"
Tuy không biết tay nghề Tống Khâm thế nào, nhưng Khương Đường không nghĩ là cô chỉ ăn có mấy phần ít ỏi thôi đâu.
"Nè, tôi nói con nhóc cô tốt xấu gì cũng là thiên kim đại tiểu thư, hiếm lạ gì mấy món như vậy chứ. Cô xem lại cô keo kiệt như vậy làm gì? Khương gia cô có phải chuyên ngược đãi trẻ nhỏ không?"
Lâm Thịnh nhìn cô mang dáng vẻ như đề phòng ăn cướp với mình, liền thấy bất mãn.
"Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất!" Khương Đường nói một cách hùng hồn.
"Hôm nay dù có là lão thiên xuống cũng không ngăn em được đâu, thầy cũng đừng hòng giành đồ ăn với em!"
Dù sao khoảng thời gian này Tống Khâm cũng bị cô thu thập thành "tiểu đệ", chuyện gì cũng nghe cô. Nếu cô không đồng ý, đừng nói đến một con, ngay cả càng cua cậu ta cũng không đưa cho người khác đâu.
"Tôi tốt xấu gì cũng là chú Lâm của cô đó!'
Lâm Thịnh đột nhiên nhớ tới mối quan hệ sâu xa của mình với Khương Gia. Tính theo bối phận, con nhóc này còn phải gọi anh ta một tiếng chú.
"Chú thì sao chứ? Lại không phải ruột thịt nha!"
Khương Đường còn lâu mới để mình bị xoay vòng vòng, cô nói rồi, trừ phi là lão thiên...
Ấy!
Khương Đường nhìn về một phía không chớp mắt! Kia không phải tiền bối à?
Cô xoa đôi mắt, thật sự là tiền bối! Anh sao lại ở đây chứ?
Không lẽ...
Lâm Thịnh thấy cô luôn nhìn về phía sau, cũng tùy ý quay đầu lại nhìn.
Chẳng qua vừa nhìn đã bị dọa cho giật nảy người.
"Sao cậu lại tới đây???"
Anh ta nhớ bản thân chưa từng nói hôm nay Khương Đường đóng máy!
Nhóm diễn viên chính của bộ phim lần này ở chung vô cùng tốt, quá trình đống phim cực kì thuận lợi, cho nên vốn dĩ cần nửa tháng, hiện tại chưa đến 13 ngày đã hoàn thành tất cả cảnh quay.
Bằng không bọn họ sao có thể thảnh thơi ở đây bắt cua, còn ngồi đây tranh nhau mấy con cua nhỏ.
Thật ra chính là đóng phim xong qua nhàm chán không có gì làm thôi.
Vừa làm vừa chơi, như vậy mới có hứng thú làm việc tiếp.
Không sai, người đến là Giang Kỳ.
Hôm nay anh không giống ngày thường. Bình thường anh từ trên xuống dưới nếu không phải quần áo màu đen thì là màu trắng, chưa từng thay đổi.
Nhưng mà hôm nay cái người ưa màu đen ấy lại diện một cái áo khoác màu cà phê, chưa hết, quần áo còn mang phong cách thiếu niên hai mươi tuổi, rất có hơi thở thanh xuân.
Một chút cũng không phù hợp với phong cách lão xử nam hai mươi tám tuổi của anh!
Tầm mắt của Lâm Thịnh chuyển từ tên nhóc này sang người Khương Đường.
Nháy mắt liền hiểu rõ.
Tên nhóc thúi này là đang lén lút mặc đồ đôi với con gái nhà người ta đó mà.
Nhìn quần áo của con nhóc này, còn không phải là áo khoác nỉ màu cà phê à.
Lâm Thịnh không cố ý chọc thủng chút tâm tư nhỏ của người nào đó, chỉ hỏi một câu: "Cậu tới làm gì?"
"Tới chúc mừng Khương tiểu thư đóng máy thành công."
Tuy là trả lời Lâm Thịnh, nhưng ánh mắt đều dừng trên người cô gái nhỏ kia.
Nửa tháng, thật đúng là nhóc con vô lương tâm, một tin nhắn WeChat cũng không có. Khiến anh nhớ cô nửa tháng.
Ánh mắt dừng trên người cô gái cũng trở nên u oán.
Nhưng mà Khương Đường không cảm nhận được nhiều, chỉ là có chút kinh ngạc.
"Tiền bối, anh tới thật đúng lúc. Tống Khâm vừa mới làm cua xào cay, chờ lát nữa cùng nhau ăn."
Cô cùng vị này khá giống nhau, đều bị người đại diện "bắt nạt" mà không thể quang minh chính đại ăn đồ ngọt được. Cô và anh chính là tình đồng chí hữu nghị đó nha!
Đương nhiên là có phúc cùng hưởng, có họa...
Ách, đến lúc đó vẫn nên thân ai nấy lo thì hơn.
Khương Đường thu hồi tâm tư xấu xa của mình, "Tôi biế anh không thích ăn cay. Nhưng mà cũng không quá cay đâu, có thể nếm thử."
Giang Kỳ không thích ăn cay?
Lâm Thịnh có chút muốn gõ cái đầu nhỏ của Khương Đường.
Rốt cuộc là ai cho cô ảo giác, cảm thấy cái người không cay không vui kia sẽ không thích ăn cay.
Còn có, rốt cuộc là ai mới vừa mạnh miệng nói, cho dù có là lão thiên xuống cũng không ngăn cô được?
(Lão thiên ngăn không được, nhưng "lão công" thì khác nha:3)
Hừ, thấy sắc quên bạn!
"Được, tôi sẽ nếm thử."
Giang Kỳ vốn dĩ đến đây để tìm cảm giác tồn tại, nếu được ở lâu hơn một chút thì còn gì bằng.
Đúng lúc này, trong phòng bếp truyền đến âm thanh: "Chị Đường, cua xào cay đã xong rồi!"
Người nói là Tống Khâm vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp, trong tay bưng một đĩa cua lớn, đi phía sau là Lâm Mạn Mạn mặt đầy khói đen.
"Tôi còn nấu thêm một ít thịt, xem như là chúc mừng đóng máy đi!"
Tống Khâm là kiểu người mang gương mặt của cún con, khi cười rộ lên sẽ lộ hai răng nanh nhỏ, rất đáng yêu.
Nếu không phải do kĩ thuật diễn chưa tốt, đoán chừng phim này có thể nhận vai nam chính.
Giang Kỳ nhìn người trước mặt, không hiểu sao nội tâm dâng lên cả giác nguy hiểm.
Tống Khâm đang bưng đồ ăn, bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng, cảm giác trong nháy mắt có địch ý từ đâu phóng tới.
Không lẽ có người ghét mình à?
Mặc kệ, không nghĩ đến nữa, cứ như chị Đường nói, ăn uống quan trọng nhất, chuyện khác đều không đáng nhắc đến.
Anh ta cứ thế tiếp tục lộ răng nanh nhỏ, "Chị Đường! Chúng ta vào nhà đi!"
- ---
Trong phòng, trên bàn ăn nhỏ, Tống Khâm cùng Lâm Mạn Mạn đều mang vẻ mặt khẩn trương!
Vốn nghĩ ăn cơm chỉ có chị Đường cùng Lâm đ*o diễn và bọn họ.
Ngàn vạn lần không nghĩ đến còn có cả Giang tiền bối!
Đó chính là thần thoại của phim điện ảnh nha! Là người mà bọn họ dùng cả đời cũng không theo kịp!
Vậy mà lại không có bất kì lý do gì, xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, làm cho hai người mới bước ra đời như bọn họ không kịp chuẩn bị tâm lí gì, bây giờ hết sức khẩn trương.
Tống Khâm cũng không dám ngẩng đầu nhìn thần tượng của mình, ngay cả giọng nói cũng lắp bắp, "Cái kia, thần tượng... không đúng, tiền bối Giang, anh có muốn thử qua món cua này không, tôi, tay nghề của tôi cũng không tệ lắm!"
"Thần tượng? Tống Khâm, hóa ra Giang Kỳ là thần tượng của cậu nha!"
Khương Đường có chút ngoài ý muốn, vậy mà trước đây cô không phát hiện ra.
Ách, không đúng, lúc trước bọn họ cũng chưa thân lắm.
"Phải, tôi từ nhỏ, à không, là từ thời cấp ba đã thích xem phim của tiền bối Giang!'
Thật ra là từ cấp hai, nhưng nói như vậy sẽ khiến thần tượng cảm thấy bản thân đã già, nên anh ta mới đổi thành cấp ba.
Chính anh ta khi nói một câu "từ nhỏ" cũng có chút dụng tâm.
Giang Kỳ năm nay 28, mười chín tuổi đã xuất đạo, bộ phim đầu tiên ra mắt đã đạt được Ảnh đế Kim tượng.
Tống Khâm hiện chỉ mới năm tư, chín năm trước không phải là cuối cấp hai sao!
Hỏi thử một câu, thời điểm bạn xuất đạo, tình địch chỉ mới học cấp hai, tâm tình của bạn sẽ thế nào?
Người khác không biết, nhưng tâm tình của Giang Kỳ giờ phút này tuyệt đối không tính là tốt được.
"Người ta là người hâm mộ bé nhỏ của anh đó nha, tiền bối không thể hiện chút gì sao ạ?"
Khương Đường chọc chọc cánh tay Giang Kỳ.
Còn rất cố chấp.
Bàn ăn có hình tròn, khá nhỏ.
Khương Đường ngồi cạnh Giang Kỳ, bên trái là Lâm Mạn Mạn, ngồi cạnh Lâm Mạn Mạn là Tống Khâm, vừa vặn anh ta ngồi đối diện với thần tượng của mình.
Có bao nhiêu phấn khích chứ!
Giang Kỳ nhìn thoáng qua tên răng nanh đối diện, "Học diễn xuất của Đại học Đế Đô?"
"Dạ phải!"
"Răng nanh" Tống Khâm gật gật đầu.
"Có thuộc công ty nào không?" Giang Kỳ hỏi.
"Vẫn chưa có, em định quay xong bộ này sẽ tìm công ty đại diện sau."
Tống Khâm có chút ngượng, gãi gãi đầu.
"Có hứng thú với phòng làm việc của tôi không?"
"Sao ạ??!"
Anh ta nằm mơ cũng không ngờ mình cùng thần tượng có thể làm việc cùng nhau!
"Tôi thấy cậu là hạt giống không tệ, nên muốn bồi dưỡng một chút."
Giang Kỳ mang bộ dạng không chút để ý, người bình thường nhìn vào còn tưởng anh thật sự muốn bồi dưỡng nhân tài.
Mà ngồi ở bên kia, cái người thừa dịp mọi người không để ý đã gặm xong một cái càng cua – Lâm Thịnh – bày tỏ tên này nhất định lại có ý định xấu rồi.
"Em, em thật sự có thể sao ạ?"
Tống Khâm giờ phút này có chút không thể tin vào tai mình, thần tượng của anh ta muốn ký hợp đồng với anh ta??!
"Cái tên ngốc này, cậu còn do dự cái gì nữa, mau đồng ý đi!"
Lâm Mạn mạn nhìn tên ngốc Tống Khâm, có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép.
Trực tiếp phát một cái vào ót anh ta.
"A! Chị Mạn, tự nhiên chị đánh em làm gì!"
"Chính là đánh cậu đó!"
Lâm Mạn Mạn khẩn trương quay đầu nhìn Giang Kỳ.
"Cái đó, Giang ảnh đế, tên nhóc này có hơi kích động. Em làm bạn học của cậu ta, thay mặt cậu ta đồng ý với anh!"
"Ngày mai tôi sẽ bảo Trình Viễn mang một bản hợp đồng đến."
Giang Kỳ nói xong, liền công khai gắp một con cua đặt vào bát Khương Đường.
"Cảm ơn tiền bối!"
Khương Đường có chút thụ sủng nhược kinh.
"Uy, sao lại thiếu một con? Không phải có năm con sao?"
Lực chú ý của mọi người từ nãy đến giờ đều trên người Tống Khâm, không hề phát giác Lâm Thịnh ngồi cạnh Giang Kỳ đã trộm xử lý một con cua.
Bốn cặp mắt nhìn chằm chằm về một chỗ.
Khiến cho người đang chuyên tâm gặm càng cua là Lâm Thịnh rất xấu hổ.
"Cái đó, có năm con, mỗi người một con là quá hợp lý rồi còn gì! Haha~"
A thật là! Khương Đường không nghĩ tới trường hợp mình còn cùng vị đạo diễn tham ăn kia tranh một con cua.
Giang Kỳ thấy cô gái nhỏ sinh khí, liền xoa đầu cô, an ủi: "Không sao, phần của tôi cho em."
"A, như vậy ngại lắm."
Khương Đường giả vờ bày ra bộ dáng khách sáo.
"Không sao, dù sao nhiều như vậy tôi cũng không ăn hết." Giang Kỳ cười cười.
"Vậy được rồi. Tôi vì anh liền cố gắng ăn nhiều chút."
Khương Đường vẻ mặt khó xử nhìn con cua trong chén, trong mắt lại phát sáng, hoàn toàn không có chút dáng vẻ miễn cưỡng nào.
Cưng chiều trong mắt Giang Kỳ ngày càng đậm.
Lâm Mạn Mạn cùng Lâm Thịnh liền cảm giác cua trong tay không còn thơm nữa.
Trong lúc vô tình liền biến thành một cái bóng đèn 1000 vôn, còn không cẩn thận bị một tô cơm tró đả kích?
Đương nhiên bóng đèn sáng nhất phải là tên nhóc Tống Khâm kia, đến giờ vẫn còn đắm chìm trong cảm giác sung sướng vì được làm việc cùng thần tượng.
Một buổi ăn cơm dã ngoại kết thúc, Khương Đường rốt cuộc vẫn không ăn được con cua mà Giang Kỳ nhường cho.
Nguyên nhân kể ra cũng thật đáng thương, là lúc cô đang gặm càng cua, do không cẩn thận liền bị sặc một ngụm ớt, ho đến nước mắt lưng tròng.
Mấy người kia dù có nói gì cũng không cho cô ăn qua con thứ hai.
Cuối cùng vì không muốn lãng phí đồ ăn, con cua cuối cùng vẫn vào bụng Giang Kỳ.
Khương Đường ngồi cạnh nhìn anh mặt không đổi sắc ăn xong hết phần cua xào cay còn lại, nháy mắt cảm thấy tình đồng chí hữu nghị cách mạng của hai người càng thêm sâu đậm.
Tiền bối vì cô, hi sinh thật lớn. Cay như vậy, không biết dạ dày anh có chịu được không.
Hiển nhiên, việc ngụy trang bản thân không không thể ăn cay trước mặt cô, Giang Kỳ làm rất tốt.
***
Tác giả có lời muốn nói: chương này rất dài, chậm rãi tận hưởng đi~
Tiny cũng có lời muốn nói: cột sống em không ổn tí nào...:(((
***Hết Chương 9***