Chương : 70
Thẩm Lương Xuyên đứng ở đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm bốn người phụ nữ trong phòng, một ngọn lửa không tên bỗng chui lên.
Anh không có ở đây, cô bị đối đãi như thế sao?
Đột nhiên nghĩ đến có một buổi tối, cô lật qua lật lại trên giường, rõ ràng đói bụng đến không chịu được, lại không dám nói ra, còn nói cái gì mà giảm béo...
Cô gầy như vậy, muốn giảm cái gì gì?
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là đám người này lãnh đạm với cô, căn bản là không có cho cô ăn cơm!
Bọn họ đều làmThẩm gia nhiều năm như vậy, đến cùng lấy lá gan đó ở đâu?!
Mấy người phụ nữ trong phòng khách vẫn còn nói chuyện phiếm:
"Chị Trương, chúng ta làm vậy với cô ấy, có được không? Em luôn cảm thấy tiên sinh sẽ không vui."
Trương Hồng khinh miệt mở miệng: "Tiên sinh không thích cô ta, đều biểu hiện rõ ràng như vậy, cô quên rồi hả? Ngày đó tiên sinh còn không cho chúng ta gọi cô ta là phu nhân, cô nói xem, trong nhà này, cô ta là gì? Còn có phu nhân, bời vì cô ta ở nhà mà không trở lại, tiên sinh và phu nhân chán ghét vứt bỏ cô ta như thế, cho nên yên tâm đi, xem như tiên sinh phát hiện, cũng sẽ không trách tội chúng ta!"
Một câu, để Thẩm Lương Xuyên khiếp sợ đứng đó.
Mới vừa rồi anh còn buồn bực, tính cách của cô vốn cũng không thể bị khinh bỉ, quật cường lại linh trí, cho nên bọn họ làm vậy với cô, sao cô không nói cho anh...
Thế nhưng một câu của Trương Hồng, lại làm cho anh hiểu ra, đám người này không tôn kính với cô, lại là bởi vì anh!
Anh nắm lấy nắm đấm, lần đầu tiên sinh ra cảm giác hối hận, nếu như không có lời nói nhục nhã cô, sao đám người này lãnh đạm với cô được? Làm sao dám đối với cô như thế...
Hai ngày không ăn cơm, sốt cao hai ngày không ai chú ý tới cô... Mấy người này, đến cùng đã làm gì?
Tức giận dâng lên, lan tràn trên người anh, để cả phòng cũng lan tràn!
"Sao đột nhiên cảm thấy lạnh như vậy?" Có người mở miệng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, khi nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên, nhất thời hoảng sợ, lắp ba lắp bắp hỏi mở miệng nói, "Tiên, tiên sinh?"
Một câu, để đám người giúp việc còn lại cũng đều nhìn qua.
Trương Hồng giật nảy mình, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Tại sao Tiên sinh trở lại? Không phải nói ngày kia mới có thể trở về sao?
Cô ta mở to hai mắt nhìn.
Ở Thẩm gia năm năm, tự nhận có thể hiểu rõ tính Thẩm Lương Xuyên.
Trong năm năm này, bất kể tiên sinh gặp được chuyện gì, cho tới bây giờ đều không lộ vui buồn, thế nhưng giờ này phút này, rõ ràng trong con ngươi tiên sinh phóng ra lửa giận!
Thậm chí, đều bời vì phẫn nộ, mà giờ phút này anh giống như tu la đi ra khỏi địa ngục!
Rõ ràng ngũ quan anh tuấn như vậy, lại vẫn tản ra hàn ý thấu xương.
Trương Hồng nuốt ngụm nước miếng, nỗ lực mở miệng cười: "Tiên sinh, ngài trở về rồi sao?"
Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại, đi từng bước một tới gần, chậm rãi mở miệng: "Phu nhân đâu?"
Phu nhân sao?
Nói như vậy, Thẩm tiên sinh tức giận như vậy, là bởi vì Kiều Luyến sao?
Nghĩ đến tiên sinh nhục nhã Kiều Luyến, Trương Hồng nhẹ nhàng thở ra: "Chúng tôi không biết."
Ánh mắt của cô ta đảo lòng vòng, nhếch miệng mở miệng nói: "Tiên sinh ngài không biết đâu, Kiều tiểu thư thật khó sống chung, một lúc muốn uống nước, một lúc lại bắt chúng tôi giặt thảm, uy phong trong nhà thật to, hiện tại thì tốt, rõ ràng ngã bệnh cũng không ở nhà nghỉ ngơi, chúng tôi lại không nhìn thấy, cũng không biết chạy đi đâu, quả thực là không có quy củ! Phụ nữ như vậy, trách không được vì tiền..."
Lời phía sau còn chưa nói hết, đã thấy một chân Thẩm Lương Xuyên đá tới: "Cô nói người nào không có quy củ?!"
Anh không có ở đây, cô bị đối đãi như thế sao?
Đột nhiên nghĩ đến có một buổi tối, cô lật qua lật lại trên giường, rõ ràng đói bụng đến không chịu được, lại không dám nói ra, còn nói cái gì mà giảm béo...
Cô gầy như vậy, muốn giảm cái gì gì?
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là đám người này lãnh đạm với cô, căn bản là không có cho cô ăn cơm!
Bọn họ đều làmThẩm gia nhiều năm như vậy, đến cùng lấy lá gan đó ở đâu?!
Mấy người phụ nữ trong phòng khách vẫn còn nói chuyện phiếm:
"Chị Trương, chúng ta làm vậy với cô ấy, có được không? Em luôn cảm thấy tiên sinh sẽ không vui."
Trương Hồng khinh miệt mở miệng: "Tiên sinh không thích cô ta, đều biểu hiện rõ ràng như vậy, cô quên rồi hả? Ngày đó tiên sinh còn không cho chúng ta gọi cô ta là phu nhân, cô nói xem, trong nhà này, cô ta là gì? Còn có phu nhân, bời vì cô ta ở nhà mà không trở lại, tiên sinh và phu nhân chán ghét vứt bỏ cô ta như thế, cho nên yên tâm đi, xem như tiên sinh phát hiện, cũng sẽ không trách tội chúng ta!"
Một câu, để Thẩm Lương Xuyên khiếp sợ đứng đó.
Mới vừa rồi anh còn buồn bực, tính cách của cô vốn cũng không thể bị khinh bỉ, quật cường lại linh trí, cho nên bọn họ làm vậy với cô, sao cô không nói cho anh...
Thế nhưng một câu của Trương Hồng, lại làm cho anh hiểu ra, đám người này không tôn kính với cô, lại là bởi vì anh!
Anh nắm lấy nắm đấm, lần đầu tiên sinh ra cảm giác hối hận, nếu như không có lời nói nhục nhã cô, sao đám người này lãnh đạm với cô được? Làm sao dám đối với cô như thế...
Hai ngày không ăn cơm, sốt cao hai ngày không ai chú ý tới cô... Mấy người này, đến cùng đã làm gì?
Tức giận dâng lên, lan tràn trên người anh, để cả phòng cũng lan tràn!
"Sao đột nhiên cảm thấy lạnh như vậy?" Có người mở miệng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, khi nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên, nhất thời hoảng sợ, lắp ba lắp bắp hỏi mở miệng nói, "Tiên, tiên sinh?"
Một câu, để đám người giúp việc còn lại cũng đều nhìn qua.
Trương Hồng giật nảy mình, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Tại sao Tiên sinh trở lại? Không phải nói ngày kia mới có thể trở về sao?
Cô ta mở to hai mắt nhìn.
Ở Thẩm gia năm năm, tự nhận có thể hiểu rõ tính Thẩm Lương Xuyên.
Trong năm năm này, bất kể tiên sinh gặp được chuyện gì, cho tới bây giờ đều không lộ vui buồn, thế nhưng giờ này phút này, rõ ràng trong con ngươi tiên sinh phóng ra lửa giận!
Thậm chí, đều bời vì phẫn nộ, mà giờ phút này anh giống như tu la đi ra khỏi địa ngục!
Rõ ràng ngũ quan anh tuấn như vậy, lại vẫn tản ra hàn ý thấu xương.
Trương Hồng nuốt ngụm nước miếng, nỗ lực mở miệng cười: "Tiên sinh, ngài trở về rồi sao?"
Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại, đi từng bước một tới gần, chậm rãi mở miệng: "Phu nhân đâu?"
Phu nhân sao?
Nói như vậy, Thẩm tiên sinh tức giận như vậy, là bởi vì Kiều Luyến sao?
Nghĩ đến tiên sinh nhục nhã Kiều Luyến, Trương Hồng nhẹ nhàng thở ra: "Chúng tôi không biết."
Ánh mắt của cô ta đảo lòng vòng, nhếch miệng mở miệng nói: "Tiên sinh ngài không biết đâu, Kiều tiểu thư thật khó sống chung, một lúc muốn uống nước, một lúc lại bắt chúng tôi giặt thảm, uy phong trong nhà thật to, hiện tại thì tốt, rõ ràng ngã bệnh cũng không ở nhà nghỉ ngơi, chúng tôi lại không nhìn thấy, cũng không biết chạy đi đâu, quả thực là không có quy củ! Phụ nữ như vậy, trách không được vì tiền..."
Lời phía sau còn chưa nói hết, đã thấy một chân Thẩm Lương Xuyên đá tới: "Cô nói người nào không có quy củ?!"