Chương : 62
Kiều Luyến kinh ngạc nhìn Hạ Diệp Hoa: " Dì Hạ?"
Cô nhìn xung quanh một lần: "Dì cũng ở nơi này sao?"
Hạ Diệp Hoa sốt ruột: "Không phải, là con trai tôi! Tại sao cô không trở về nhà?"
Kiều Luyến cười: "À, con quên mang chìa khóa! Cho nên..."
"Cái đứa ngốc này! Như vậy dễ dàng sinh bệnh, nhanh lên xe, qua nhà ta tắm nước nóng!"
Kiều Luyến day nhẹ cái mũi, phất tay không sao cả: "Không có chuyện, hắt xì!"
Hạ Diệp Hoa không nhịn được lắc đầu: "Nhanh lên, theo ta lên xe đi!"
Lời này bà vừa rơi xuống, điện thoại di động Kiều Luyến kêu lên.
Cô nghe, đối diện truyền đến tiếng quản gia Lý: "Kiều tiểu thư, bên khu nhà cũ điện thoại tới, nói phu nhân đã rời đi."
Nhất thời mặt mũi Kiều Luyến tràn đầy mừng rỡ: "Dì, người nhà của con về rồi! Con về nhà trước đây!"
Hạ Diệp Hoa thấy dáng vẻ đó của cô, khẽ gật đầu: "Lần sau có chuyện gì, nhất định phải nhớ gọi điện thoại cho ta! Cô nhìn mình xem, sao lại không biết yêu quý chính mình như thế!"
Kiều Luyến cười không ngừng: "Con biết rồi! Con đi trước, ngày mai chơi với di~ "
Nói xong, liền nhanh chóng chạy về phía biệt thự.
Trở lại biệt thự, ánh mắt cô quét bốn phía mấy lần, phát hiện Thẩm Lương Xuyên không ở dưới lầu, chắc là ở phòng ngủ chính.
Kiều Luyến nhanh chóng lên lầu, đi tắm nước nóng trước, thay đổi quần áo sạch sẽ, lúc này mới cảm giác toàn thân thư sướng.
Đánh mấy cái hắt xì liên tiếp, cô không thèm để ý day mũi, lau khô tóc của mình, lúc này mới lặng lẽ đi về phiá phòng ngủ chính.
Cửa không khóa, đầu tiên là cô thò vào một cái đầu, ánh mắt quét một vòng trong phòng, mới nhìn thấy anh trên ban công.
Anh đứng trên ban công, tay bị thương rủ xuống bên người, một cái tay khác cầm điếu thuốc, tàn thuốc lúc sáng lúc tối trong bóng đêm, hình dáng anh, nương theo bóng đêm kèm theo mùi khói, lộ ra tịch mịch như vậy.
Anh làm sao vậy?
Kiều Luyến lặng lẽ đi qua, mùi thuốc xông vào mũi, cô nhìn qua gạt tàn thuốc, liền phát hiện đầy tàn thuốc lá.
Người đàn ông này... Hút bao nhiêu thuốc vậy.
Cô cắn bờ môi, biết rõ lúc này né tránh là tốt, thế nhưng dưới chân giống như mọc rễ, làm sao cũng bước không bước đi được.
Cô nghĩ đến hôm nay ở trong phòng ăn, anh thấy được ảnh chụp cô dâu của cô, còn nói không tồi, khi đó, trên mặt của anh mang theo một loại dung túng cưng chiều, để cô trong khoảnh khắc đó cảm thấy, kỳ thật, anh không có chán ghét mình như vậy?
Cô nghĩ đến, từ khi sau khi kết hôn, tuy anh khán dữ dằn, nhưng rất nhiều lần, đều giúp cô.
Cho nên, anh khó chịu như vậy, cô hẳn là qua dỗ dành anh?
Cô tiến lên một bước, muốn nói điều gì, miệng ngập ngừng, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, giờ phút này lại không phát huy được bất cứ tác dụng gì.
Anh giống như một tảng băng, trên thân mang theo ngàn dặm xa cách, giống như không ai, có thể đi vào trong lòng của anh.
Kiều Luyến đứng ở nơi đó, phát ngốc, tự hỏi đánh vỡ trầm mặc như nào, một trận gió lạnh thổi tới.
"Hắt xì!"
Tiếng rất nhỏ, cuối cùng để Thẩm Lương Xuyên phát giác được cô đến, nghiêng đầu lại.
Kiều Luyến vội vàng nụ cười đầy mặt, chớp mắt mở miệng nói: "Thẩm tiên sinh, tay của anh có sao không?"
Sắc mặt Thẩm Lương Xuyên càng thêm khó coi.
Anh ở chỗ này khổ sở vì cô, thế nhưng trên mặt cô là nụ cười sáng chói, sáng để cho người ta cảm thấy chướng mắt.
Trong bóng tối, bỗng nhiên anh mở miệng: "Cô không có mối tình đầu sao?"
Cô nhìn xung quanh một lần: "Dì cũng ở nơi này sao?"
Hạ Diệp Hoa sốt ruột: "Không phải, là con trai tôi! Tại sao cô không trở về nhà?"
Kiều Luyến cười: "À, con quên mang chìa khóa! Cho nên..."
"Cái đứa ngốc này! Như vậy dễ dàng sinh bệnh, nhanh lên xe, qua nhà ta tắm nước nóng!"
Kiều Luyến day nhẹ cái mũi, phất tay không sao cả: "Không có chuyện, hắt xì!"
Hạ Diệp Hoa không nhịn được lắc đầu: "Nhanh lên, theo ta lên xe đi!"
Lời này bà vừa rơi xuống, điện thoại di động Kiều Luyến kêu lên.
Cô nghe, đối diện truyền đến tiếng quản gia Lý: "Kiều tiểu thư, bên khu nhà cũ điện thoại tới, nói phu nhân đã rời đi."
Nhất thời mặt mũi Kiều Luyến tràn đầy mừng rỡ: "Dì, người nhà của con về rồi! Con về nhà trước đây!"
Hạ Diệp Hoa thấy dáng vẻ đó của cô, khẽ gật đầu: "Lần sau có chuyện gì, nhất định phải nhớ gọi điện thoại cho ta! Cô nhìn mình xem, sao lại không biết yêu quý chính mình như thế!"
Kiều Luyến cười không ngừng: "Con biết rồi! Con đi trước, ngày mai chơi với di~ "
Nói xong, liền nhanh chóng chạy về phía biệt thự.
Trở lại biệt thự, ánh mắt cô quét bốn phía mấy lần, phát hiện Thẩm Lương Xuyên không ở dưới lầu, chắc là ở phòng ngủ chính.
Kiều Luyến nhanh chóng lên lầu, đi tắm nước nóng trước, thay đổi quần áo sạch sẽ, lúc này mới cảm giác toàn thân thư sướng.
Đánh mấy cái hắt xì liên tiếp, cô không thèm để ý day mũi, lau khô tóc của mình, lúc này mới lặng lẽ đi về phiá phòng ngủ chính.
Cửa không khóa, đầu tiên là cô thò vào một cái đầu, ánh mắt quét một vòng trong phòng, mới nhìn thấy anh trên ban công.
Anh đứng trên ban công, tay bị thương rủ xuống bên người, một cái tay khác cầm điếu thuốc, tàn thuốc lúc sáng lúc tối trong bóng đêm, hình dáng anh, nương theo bóng đêm kèm theo mùi khói, lộ ra tịch mịch như vậy.
Anh làm sao vậy?
Kiều Luyến lặng lẽ đi qua, mùi thuốc xông vào mũi, cô nhìn qua gạt tàn thuốc, liền phát hiện đầy tàn thuốc lá.
Người đàn ông này... Hút bao nhiêu thuốc vậy.
Cô cắn bờ môi, biết rõ lúc này né tránh là tốt, thế nhưng dưới chân giống như mọc rễ, làm sao cũng bước không bước đi được.
Cô nghĩ đến hôm nay ở trong phòng ăn, anh thấy được ảnh chụp cô dâu của cô, còn nói không tồi, khi đó, trên mặt của anh mang theo một loại dung túng cưng chiều, để cô trong khoảnh khắc đó cảm thấy, kỳ thật, anh không có chán ghét mình như vậy?
Cô nghĩ đến, từ khi sau khi kết hôn, tuy anh khán dữ dằn, nhưng rất nhiều lần, đều giúp cô.
Cho nên, anh khó chịu như vậy, cô hẳn là qua dỗ dành anh?
Cô tiến lên một bước, muốn nói điều gì, miệng ngập ngừng, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, giờ phút này lại không phát huy được bất cứ tác dụng gì.
Anh giống như một tảng băng, trên thân mang theo ngàn dặm xa cách, giống như không ai, có thể đi vào trong lòng của anh.
Kiều Luyến đứng ở nơi đó, phát ngốc, tự hỏi đánh vỡ trầm mặc như nào, một trận gió lạnh thổi tới.
"Hắt xì!"
Tiếng rất nhỏ, cuối cùng để Thẩm Lương Xuyên phát giác được cô đến, nghiêng đầu lại.
Kiều Luyến vội vàng nụ cười đầy mặt, chớp mắt mở miệng nói: "Thẩm tiên sinh, tay của anh có sao không?"
Sắc mặt Thẩm Lương Xuyên càng thêm khó coi.
Anh ở chỗ này khổ sở vì cô, thế nhưng trên mặt cô là nụ cười sáng chói, sáng để cho người ta cảm thấy chướng mắt.
Trong bóng tối, bỗng nhiên anh mở miệng: "Cô không có mối tình đầu sao?"