Chương : 57
Trở lại văn phòng, Tiểu Diệp phục sát đất với Kiều Luyến: "A, chị Kiều vừa rồi thật giỏi! Sao chị biết cô ta không phải Thẩm phu nhân?"
Kiều Luyến ho khan một tiếng: "Tôi không biết."
Tiểu Diệp sững sờ, "Hả?"
"Tôi chủ lừa gạt cô ta một chút, ai biết dễ lừa gạt như vậy, hơi đe dọa một chút đã lộ ra sơ hở!"
Tiểu Diệp giật mình.
Lúc này, tổng biên đột nhiên đi tới, vỗ tay một cái, sau khi khiến mọi người chú ý, mở miệng nói: "Hôm nay, tôi muốn tuyên bố với mọi người một tin tốt! Bời vì gần đây công trạng chúng ta không tệ, cho nên tôi thăng chức! Tháng sau tới tổng bộ báo cáo!"
Một câu rơi xuống, trong văn phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sắc mặt Kiều Luyến trầm xuống.
Chủ biên nhìn cô không vừa mắt, hoàn toàn dựa vào đè ép của tổng biên, cô mới không xảy ra việc gì, nếu như đổi lãnh đạo mới...
Còn chưa nghĩ ra, các đồng nghiệp đã ồn ào, để tổng biên mời khách ăn cơm.
Giữa trưa, một đám người từ trong tòa soạn đi ra quán hải sản.
Kiều Luyến đi sau cùng, đi vào, liền bị Tiểu Diệp dùng sức nắm chặt cánh tay: "Chị Kiều! Mau nhìn! Thẩm ảnh đế!"
Một câu, để cho cô vội ngẩng đầu lên, quả nhiên vị trí trong góc, thấy được Thẩm Lương Xuyên và Tống Thành.
Sao bọn họ ở chỗ này?
Đôi mắt cô trừng lớn, cương đơ tại chỗ không có nhúc nhích.
Tổng biên cười nói tiến lên chào hỏi, Thẩm Lương Xuyên giống như là không nhìn thấy ông, cúi đầu chơi điện thoại di động, chỉ có Tống Thành khách khí nói hai câu.
Sau cùng, tổng biên lịch sự mở miệng: "Thẩm tiên sinh, Tống tiên sinh, tôi thấy hai người còn chưa gọi món ăn, vừa vặn tôi mời các đồng nghiệp ăn cơm, có muốn ngồi cùng một chỗ hay không?"
Nghe nói như thế, Tống Thành trực tiếp cự tuyệt: "Không cần..."
Nhưng theo tổng biên chỉ điểm, vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy Kiều Luyến, nhất thời sững sờ, lời vừa ra miệng bỗng biến thành: "... Được!"
Tổng biên vô ý thức mở miệng nói: "Hả, vậy chúc hai người dùng bữa.. À? Hoan nghênh hoan nghênh!"
Công quả thực là sợ ngây người! Thẩm ảnh đế lại đồng ý cùng ăn cơm với bọn họ sao?
Thẩm Lương Xuyên cũng không nghĩ tới Tống Thành sẽ đáp ứng, không vui ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, chỉ thấy Tống Thành đưa mắt liếc ra ngoài một cái, theo anh ta chỉ điểm nhìn sang, liền nhìn bóng dáng hận không thể đem chính mình trốn ra sau lưng người khác.
Lời khiển trách giữ lại, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, Tống Thành đã đứng lên: " vậy chúng tôi không khách khí!"
Mắt thấy người trong công ty lần lượt tiến vào phòng, Tiểu Diệp hưng phấn dắt tay Kiều Luyến, hoa si mở miệng: "A a a, chị Kiều, em hưng phấn ngất mất! Chúng ta lại có thể cùng ăn cơm với Thẩm ảnh đế ăn! Chút nữa em còn có thể tìm anh ất ký tên chứ?"
Cô ta hoa si tiến vào phòng, Kiều Luyến đứng ở cửa, lằng nhà lằng nhằng, không dám tiến vào.
Hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới lấy hết dũng khí, đẩy cửa phòng ra.
Sau đó liền phát hiện, toàn bộ bàn đều ngồi đầy, chỉ có bên cạnh Thẩm Lương Xuyên, có vị trí trống.
Kiều Luyến:...
Sao cô lại quên, đại nhân vật như Thẩm Lương Xuyên, khẳng định mọi người đều trốn tránh không dám ngồi cùng một chỗ với anh, cho nên, tại sao vừa rồi cô còn rầu rĩ không dám tiến vào chứ?
Kiều Luyến lúng túng nhìn bên cạnh một chút, thấy trong góc phòng để một cái ghế, dự định qua lấy, đang chen giữa đồng nghiệp một chút, đã thấy Tiểu Diệp vẫy tay với cô: "Chị Kiều, ở đây có chỗ!"
Kiều Luyến:...!!
Cô muốn cự tuyệt, thế nhưng Thẩm Lương Xuyên chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía cô.
Kiều Luyến ho khan một tiếng: "Tôi không biết."
Tiểu Diệp sững sờ, "Hả?"
"Tôi chủ lừa gạt cô ta một chút, ai biết dễ lừa gạt như vậy, hơi đe dọa một chút đã lộ ra sơ hở!"
Tiểu Diệp giật mình.
Lúc này, tổng biên đột nhiên đi tới, vỗ tay một cái, sau khi khiến mọi người chú ý, mở miệng nói: "Hôm nay, tôi muốn tuyên bố với mọi người một tin tốt! Bời vì gần đây công trạng chúng ta không tệ, cho nên tôi thăng chức! Tháng sau tới tổng bộ báo cáo!"
Một câu rơi xuống, trong văn phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sắc mặt Kiều Luyến trầm xuống.
Chủ biên nhìn cô không vừa mắt, hoàn toàn dựa vào đè ép của tổng biên, cô mới không xảy ra việc gì, nếu như đổi lãnh đạo mới...
Còn chưa nghĩ ra, các đồng nghiệp đã ồn ào, để tổng biên mời khách ăn cơm.
Giữa trưa, một đám người từ trong tòa soạn đi ra quán hải sản.
Kiều Luyến đi sau cùng, đi vào, liền bị Tiểu Diệp dùng sức nắm chặt cánh tay: "Chị Kiều! Mau nhìn! Thẩm ảnh đế!"
Một câu, để cho cô vội ngẩng đầu lên, quả nhiên vị trí trong góc, thấy được Thẩm Lương Xuyên và Tống Thành.
Sao bọn họ ở chỗ này?
Đôi mắt cô trừng lớn, cương đơ tại chỗ không có nhúc nhích.
Tổng biên cười nói tiến lên chào hỏi, Thẩm Lương Xuyên giống như là không nhìn thấy ông, cúi đầu chơi điện thoại di động, chỉ có Tống Thành khách khí nói hai câu.
Sau cùng, tổng biên lịch sự mở miệng: "Thẩm tiên sinh, Tống tiên sinh, tôi thấy hai người còn chưa gọi món ăn, vừa vặn tôi mời các đồng nghiệp ăn cơm, có muốn ngồi cùng một chỗ hay không?"
Nghe nói như thế, Tống Thành trực tiếp cự tuyệt: "Không cần..."
Nhưng theo tổng biên chỉ điểm, vừa nghiêng đầu lại nhìn thấy Kiều Luyến, nhất thời sững sờ, lời vừa ra miệng bỗng biến thành: "... Được!"
Tổng biên vô ý thức mở miệng nói: "Hả, vậy chúc hai người dùng bữa.. À? Hoan nghênh hoan nghênh!"
Công quả thực là sợ ngây người! Thẩm ảnh đế lại đồng ý cùng ăn cơm với bọn họ sao?
Thẩm Lương Xuyên cũng không nghĩ tới Tống Thành sẽ đáp ứng, không vui ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, chỉ thấy Tống Thành đưa mắt liếc ra ngoài một cái, theo anh ta chỉ điểm nhìn sang, liền nhìn bóng dáng hận không thể đem chính mình trốn ra sau lưng người khác.
Lời khiển trách giữ lại, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, Tống Thành đã đứng lên: " vậy chúng tôi không khách khí!"
Mắt thấy người trong công ty lần lượt tiến vào phòng, Tiểu Diệp hưng phấn dắt tay Kiều Luyến, hoa si mở miệng: "A a a, chị Kiều, em hưng phấn ngất mất! Chúng ta lại có thể cùng ăn cơm với Thẩm ảnh đế ăn! Chút nữa em còn có thể tìm anh ất ký tên chứ?"
Cô ta hoa si tiến vào phòng, Kiều Luyến đứng ở cửa, lằng nhà lằng nhằng, không dám tiến vào.
Hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới lấy hết dũng khí, đẩy cửa phòng ra.
Sau đó liền phát hiện, toàn bộ bàn đều ngồi đầy, chỉ có bên cạnh Thẩm Lương Xuyên, có vị trí trống.
Kiều Luyến:...
Sao cô lại quên, đại nhân vật như Thẩm Lương Xuyên, khẳng định mọi người đều trốn tránh không dám ngồi cùng một chỗ với anh, cho nên, tại sao vừa rồi cô còn rầu rĩ không dám tiến vào chứ?
Kiều Luyến lúng túng nhìn bên cạnh một chút, thấy trong góc phòng để một cái ghế, dự định qua lấy, đang chen giữa đồng nghiệp một chút, đã thấy Tiểu Diệp vẫy tay với cô: "Chị Kiều, ở đây có chỗ!"
Kiều Luyến:...!!
Cô muốn cự tuyệt, thế nhưng Thẩm Lương Xuyên chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía cô.