Chương 7
Những ngày sau đó, Trần Hân Nghiên liên tục bị bà giục chuyện có người yêu khiến cô đau hết cả đầu.
“Ba mẹ dạo này sao vậy chứ, khi không lại giục có người yêu?”
Trần Nhược Đông xuống nhà bếp lấy nước, anh nghe cô lẩm bẩm liền lên tiếng: “Ba mẹ sợ không ai chịu được cái tính của mày, tranh thủ lúc mày còn trẻ đẹp thì gả đi nếu không đợi tới lúc vài năm nữa già, xấu xí lại cộng thêm cái nết khó ở thì ai mà lấy mày.”
“Nè, anh có phải là anh trai em không đấy? Em cũng đâu tệ như thế chứ.” Trần Hân Nghiên giựt lấy chai nước trong tay anh, bĩu môi lên tiếng.
“Nếu không thì sao mãi vẫn chưa có ai rước?”
“Tại em chưa muốn, chỉ cần em gái anh gật đầu thì bọn con trai sẽ xếp hàng dài, biết chưa hả?”
“Đâu, sao chẳng thấy ma nào xếp hàng đón mày thế?”
“Này, anh đừng có mà xem thường người khác.” Trần Hân Nghiên nhìn thái độ cợt nhả của anh trai liền giận dữ.
“Anh không xem thường người khác, anh xem thường mày.”
“Anh được lắm.”
“Quá khen.”
Trần Hân Nghiên nhìn cái mặt gợi đòn của anh trai liền tức giận, cô đánh vào tay Trần Nhược Đông một cái rõ đau cho bỏ ghét rồi bỏ chạy về phòng.
Cả nhà ai cũng giục cô có người yêu, ngay cả người anh trai như chó với mèo của cô cũng xem thường cô. Mọi người ở Trần gia đều xem như một quả bơm nổ chậm vậy khiến cho Trần Hân Nghiên chán nản vô cùng.
Mãi đến ngày khai máy dự án phim mới, Trần Hân Nghiên mới thoát khỏi, hầu hết thời gian cô đều ở phim trường nên mọi người không có cơ hội để thúc giục cô.
Vũ Linh là trợ lý nên suốt thời gian Trần Hân Nghiên quay phim cô đều ở bên cạnh, phụ trách chăm sóc cho Trần Hân Nghiên.
“Chị Hân Nghiên, có chuyện gì sao ạ? Trông sắc mặt chị không được tốt lắm.” Vũ Linh nhìn thấy sắc mặt của Trần Hân Nghiên không được tốt liền lên tiếng hỏi han.
“Chị không sao. Em giúp chị chuẩn bị cho phân cảnh đầu tiên nhé.”
“Dạ được.”
Những phân đoạn đầu chỉ có sự xuất hiện của cô và một số diễn viên phụ, hầu như không có phân đoạn dành cho Lãnh Minh Quân. Cô đã ở phim trường được hai ngày nhưng hình như chẳng bao giờ thấy bóng dáng anh đâu.
Cảnh quay tiếp theo của Trần Hân Nghiên chính là phân đoạn điểm nhấn và cũng là tiền đề cho sự phát triển mối quan hệ của nam nữ chính trong phim, chính là cảnh nữ chính bắt gặp người bạn trai của mình đang tay trong tay cùng một cô gái khác. Cảm xúc và tính cách của nhân vật đều khắc họa là một người rất mạnh mẽ và cũng dứt khoát đáp trả trước tiểu tam, không biết có sự trùng hợp hay không nhưng người vào vai tiểu tam lần này lại chính là Ngôn Đình.
“Máy quay chuẩn bị. 3 2 1 diễn.”
“Cô buông tha cho anh ấy đi, anh ấy không hề yêu cô.” Tiểu tam thái độ lòi lõm, lớn giọng lên tiếng.
“Tôi đâu có giam, cũng đâu có nhốt, cô có bản lĩnh thì cứ tự nhiên. Nếu không muốn anh ta tìm đến tôi thì cô cứ việc đánh gãy chân anh ta là được, ở đây nhiều lời làm gì? Cái loại đàn ông lăng nhăng như hắn ta bà đây hà cớ gì phải lưu luyến giữ bên mình.”
“Cô ăn nói cho đàng hoàng.”
"Cô sống cho đàng hoàng trước đi đã rồi mới nghĩ đến chuyện lên mặt dạy đời người khác."
"Cô..."
“Bộ não là thứ tốt nhất, tôi hy vọng cô cũng sẽ có. Đừng có đây làm mất thời gian của tôi.”
“Cô...”
Dù kia chỉ là lời thoại trong phim nhưng bị chính Trần Hân Nghiên mắng là không có não khiến Ngôn Đình đùng đùng nổi giận. Cô ta đưa tay đòi tát vào mặt Trần Hân Nghiên dù cho trong kịch bản chẳng hề có chi tiết này.
“Cắt.”
“Ngôn Đình, cô đang làm gì thế hả? Cô có tập trung cho vai diễn của mình không vậy? Nếu không diễn được thì đổi người đi, đừng làm mất thời gian của mọi người.” Đạo diễn Lâm nhìn cảnh phim bị cô ta làm hỏng liền nổi giận.
“Xin lỗi đạo diễn Lâm. Tôi sẽ tập trung vào vai diễn của mình.”
“Đoàn phim nghỉ 20 phút sau đó quay cảnh tiếp theo.”
Ngôn Đình bị mắng trước mặt bao nhiêu người khiến cô ta ghi hận trong lòng “Trần Hân Nghiên, cô đợi đó.”
Trần Hân Nghiên cũng vào trong nghỉ ngơi và chuẩn bị cho cảnh tiếp theo mà không để ý rằng từ xa luôn có một ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô. Khi Ngôn Đình mất kiểm soát định đưa tay đánh Trần Hân Nghiên anh đã định lên tiếng nhưng rất nhanh đạo diễn Lâm đã xử lý tốt, nhìn thấy cô không sao, cơn giận trong lòng anh cũng vơi đi phân nửa.
“Rõ ràng là cô ta cố ý?” Vũ Linh tức giận lên tiếng.
“Được rồi, em cũng đừng để ý đến cô ta làm gì.”
“Nhưng mà cô ta...”
“Bản chất con người ta như thế nào thì sẽ vào vai như thế, em chấp nhặt cô ta làm gì, có phải không?”
Sau lần bị đạo diễn Lâm mắng trước bao nhiêu người, Ngôn Đình không còn dám có những hành vi không kiểm soát khi diễn với Trần Hân Nghiên. Những phân đoạn của cô ta trong phim cũng khá ngắn ngủi nên vài ngày sau đó đã không còn thấy bóng dáng cô ta ở phim trường nữa.
Đã hơn một tuần Trần Hân Nghiên ở phim trường quay phim, cô cũng không tiếp xúc nhiều với Lãnh Minh Quân. Khi cả hai có chung cảnh quay, Trần Hân Nghiên cũng chỉ tập trung diễn tốt phần của mình bởi cô biết tính cách anh ta rất nghiêm túc trong công việc, cô không thể bị anh ta đánh giá thấp sự chuyên nghiệp của mình.
Thời gian nghỉ giải lao, cô tranh thủ gọi về cho ba mẹ hoặc cũng chỉ nói chuyện phiếm với Vũ Linh và những đồng nghiệp xung quanh. Tuy nhiên, tuyệt nhiên chưa lần nào Trần Hân Nghiên bắt chuyện với vị ảnh đế cao ngạo kia.
Lãnh Minh Quân đi vào bên khu vực nghỉ ngơi, nhìn thấy cô đang ngồi nghịch điện thoại cũng nhanh chóng lướt qua, chọn một chỗ cho mình. Vừa yên vị chưa bao lâu thì Lãnh phu nhân đã gọi đến.
“Quân này. Mẹ nghe Tư Duệ nói dạo này con đang đóng phim à?”
“Dạ.”
“Bộ đoàn phim của con toàn là nam sao?” Lãnh phu nhân cất tiếng hỏi.
“Ý mẹ là sao?”
“Nếu không thì sao mãi chẳng có nổi một cô gái nào ưng con hết vậy?”
“Mẹ...”
“Nhà họ Lãnh không có ai 30 tuổi đầu vẫn chưa có bạn gái đâu nhé? Yếu kém.”
“Không có mẹ con gì ở đây, anh mà không dắt bạn gái về thì đừng gọi bà già này là mẹ.”
“Lãnh phu nhân. Người đừng có sát phạt con như thế.”
“...”
“Ảnh đế cũng bị mẹ giục kết hôn sao, thật không dễ gì mới có thấy được vẻ mặt này.” Trần Hân Nghiên ngồi gần đó nghe anh nói chuyện với mẹ, cô thầm nghĩ trong lòng.
Chưa hí hửng được bao lâu thì đã đến lượt cô bị bà Trần gọi điện đến ‘hỏi thăm tình hình’ của cô. Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười.
Trần Hân Nghiên chán chường tắt điện thoại, ngẩn đầu lên đã thấy Lãnh Minh Quân nhìn chăm chăm vào mặt cô, khóe môi hơi nhếch lên, không rõ là đang cười đểu cô hay có ý gì. Bị nhìn, Trần Hân Nghiên nhíu mày, khó chị lên tiếng.
“Anh cười cái gì? Bộ lạ lắm sao? Chưa thấy ai bị mẹ giục có bạn trai bao giờ à?”
Thẹn quá hóa giận, Trần Hân Nghiên hỏi một tràng mà không để Lãnh Minh Quân có cơ hội cắt ngang.
“Ba mẹ dạo này sao vậy chứ, khi không lại giục có người yêu?”
Trần Nhược Đông xuống nhà bếp lấy nước, anh nghe cô lẩm bẩm liền lên tiếng: “Ba mẹ sợ không ai chịu được cái tính của mày, tranh thủ lúc mày còn trẻ đẹp thì gả đi nếu không đợi tới lúc vài năm nữa già, xấu xí lại cộng thêm cái nết khó ở thì ai mà lấy mày.”
“Nè, anh có phải là anh trai em không đấy? Em cũng đâu tệ như thế chứ.” Trần Hân Nghiên giựt lấy chai nước trong tay anh, bĩu môi lên tiếng.
“Nếu không thì sao mãi vẫn chưa có ai rước?”
“Tại em chưa muốn, chỉ cần em gái anh gật đầu thì bọn con trai sẽ xếp hàng dài, biết chưa hả?”
“Đâu, sao chẳng thấy ma nào xếp hàng đón mày thế?”
“Này, anh đừng có mà xem thường người khác.” Trần Hân Nghiên nhìn thái độ cợt nhả của anh trai liền giận dữ.
“Anh không xem thường người khác, anh xem thường mày.”
“Anh được lắm.”
“Quá khen.”
Trần Hân Nghiên nhìn cái mặt gợi đòn của anh trai liền tức giận, cô đánh vào tay Trần Nhược Đông một cái rõ đau cho bỏ ghét rồi bỏ chạy về phòng.
Cả nhà ai cũng giục cô có người yêu, ngay cả người anh trai như chó với mèo của cô cũng xem thường cô. Mọi người ở Trần gia đều xem như một quả bơm nổ chậm vậy khiến cho Trần Hân Nghiên chán nản vô cùng.
Mãi đến ngày khai máy dự án phim mới, Trần Hân Nghiên mới thoát khỏi, hầu hết thời gian cô đều ở phim trường nên mọi người không có cơ hội để thúc giục cô.
Vũ Linh là trợ lý nên suốt thời gian Trần Hân Nghiên quay phim cô đều ở bên cạnh, phụ trách chăm sóc cho Trần Hân Nghiên.
“Chị Hân Nghiên, có chuyện gì sao ạ? Trông sắc mặt chị không được tốt lắm.” Vũ Linh nhìn thấy sắc mặt của Trần Hân Nghiên không được tốt liền lên tiếng hỏi han.
“Chị không sao. Em giúp chị chuẩn bị cho phân cảnh đầu tiên nhé.”
“Dạ được.”
Những phân đoạn đầu chỉ có sự xuất hiện của cô và một số diễn viên phụ, hầu như không có phân đoạn dành cho Lãnh Minh Quân. Cô đã ở phim trường được hai ngày nhưng hình như chẳng bao giờ thấy bóng dáng anh đâu.
Cảnh quay tiếp theo của Trần Hân Nghiên chính là phân đoạn điểm nhấn và cũng là tiền đề cho sự phát triển mối quan hệ của nam nữ chính trong phim, chính là cảnh nữ chính bắt gặp người bạn trai của mình đang tay trong tay cùng một cô gái khác. Cảm xúc và tính cách của nhân vật đều khắc họa là một người rất mạnh mẽ và cũng dứt khoát đáp trả trước tiểu tam, không biết có sự trùng hợp hay không nhưng người vào vai tiểu tam lần này lại chính là Ngôn Đình.
“Máy quay chuẩn bị. 3 2 1 diễn.”
“Cô buông tha cho anh ấy đi, anh ấy không hề yêu cô.” Tiểu tam thái độ lòi lõm, lớn giọng lên tiếng.
“Tôi đâu có giam, cũng đâu có nhốt, cô có bản lĩnh thì cứ tự nhiên. Nếu không muốn anh ta tìm đến tôi thì cô cứ việc đánh gãy chân anh ta là được, ở đây nhiều lời làm gì? Cái loại đàn ông lăng nhăng như hắn ta bà đây hà cớ gì phải lưu luyến giữ bên mình.”
“Cô ăn nói cho đàng hoàng.”
"Cô sống cho đàng hoàng trước đi đã rồi mới nghĩ đến chuyện lên mặt dạy đời người khác."
"Cô..."
“Bộ não là thứ tốt nhất, tôi hy vọng cô cũng sẽ có. Đừng có đây làm mất thời gian của tôi.”
“Cô...”
Dù kia chỉ là lời thoại trong phim nhưng bị chính Trần Hân Nghiên mắng là không có não khiến Ngôn Đình đùng đùng nổi giận. Cô ta đưa tay đòi tát vào mặt Trần Hân Nghiên dù cho trong kịch bản chẳng hề có chi tiết này.
“Cắt.”
“Ngôn Đình, cô đang làm gì thế hả? Cô có tập trung cho vai diễn của mình không vậy? Nếu không diễn được thì đổi người đi, đừng làm mất thời gian của mọi người.” Đạo diễn Lâm nhìn cảnh phim bị cô ta làm hỏng liền nổi giận.
“Xin lỗi đạo diễn Lâm. Tôi sẽ tập trung vào vai diễn của mình.”
“Đoàn phim nghỉ 20 phút sau đó quay cảnh tiếp theo.”
Ngôn Đình bị mắng trước mặt bao nhiêu người khiến cô ta ghi hận trong lòng “Trần Hân Nghiên, cô đợi đó.”
Trần Hân Nghiên cũng vào trong nghỉ ngơi và chuẩn bị cho cảnh tiếp theo mà không để ý rằng từ xa luôn có một ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô. Khi Ngôn Đình mất kiểm soát định đưa tay đánh Trần Hân Nghiên anh đã định lên tiếng nhưng rất nhanh đạo diễn Lâm đã xử lý tốt, nhìn thấy cô không sao, cơn giận trong lòng anh cũng vơi đi phân nửa.
“Rõ ràng là cô ta cố ý?” Vũ Linh tức giận lên tiếng.
“Được rồi, em cũng đừng để ý đến cô ta làm gì.”
“Nhưng mà cô ta...”
“Bản chất con người ta như thế nào thì sẽ vào vai như thế, em chấp nhặt cô ta làm gì, có phải không?”
Sau lần bị đạo diễn Lâm mắng trước bao nhiêu người, Ngôn Đình không còn dám có những hành vi không kiểm soát khi diễn với Trần Hân Nghiên. Những phân đoạn của cô ta trong phim cũng khá ngắn ngủi nên vài ngày sau đó đã không còn thấy bóng dáng cô ta ở phim trường nữa.
Đã hơn một tuần Trần Hân Nghiên ở phim trường quay phim, cô cũng không tiếp xúc nhiều với Lãnh Minh Quân. Khi cả hai có chung cảnh quay, Trần Hân Nghiên cũng chỉ tập trung diễn tốt phần của mình bởi cô biết tính cách anh ta rất nghiêm túc trong công việc, cô không thể bị anh ta đánh giá thấp sự chuyên nghiệp của mình.
Thời gian nghỉ giải lao, cô tranh thủ gọi về cho ba mẹ hoặc cũng chỉ nói chuyện phiếm với Vũ Linh và những đồng nghiệp xung quanh. Tuy nhiên, tuyệt nhiên chưa lần nào Trần Hân Nghiên bắt chuyện với vị ảnh đế cao ngạo kia.
Lãnh Minh Quân đi vào bên khu vực nghỉ ngơi, nhìn thấy cô đang ngồi nghịch điện thoại cũng nhanh chóng lướt qua, chọn một chỗ cho mình. Vừa yên vị chưa bao lâu thì Lãnh phu nhân đã gọi đến.
“Quân này. Mẹ nghe Tư Duệ nói dạo này con đang đóng phim à?”
“Dạ.”
“Bộ đoàn phim của con toàn là nam sao?” Lãnh phu nhân cất tiếng hỏi.
“Ý mẹ là sao?”
“Nếu không thì sao mãi chẳng có nổi một cô gái nào ưng con hết vậy?”
“Mẹ...”
“Nhà họ Lãnh không có ai 30 tuổi đầu vẫn chưa có bạn gái đâu nhé? Yếu kém.”
“Không có mẹ con gì ở đây, anh mà không dắt bạn gái về thì đừng gọi bà già này là mẹ.”
“Lãnh phu nhân. Người đừng có sát phạt con như thế.”
“...”
“Ảnh đế cũng bị mẹ giục kết hôn sao, thật không dễ gì mới có thấy được vẻ mặt này.” Trần Hân Nghiên ngồi gần đó nghe anh nói chuyện với mẹ, cô thầm nghĩ trong lòng.
Chưa hí hửng được bao lâu thì đã đến lượt cô bị bà Trần gọi điện đến ‘hỏi thăm tình hình’ của cô. Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười.
Trần Hân Nghiên chán chường tắt điện thoại, ngẩn đầu lên đã thấy Lãnh Minh Quân nhìn chăm chăm vào mặt cô, khóe môi hơi nhếch lên, không rõ là đang cười đểu cô hay có ý gì. Bị nhìn, Trần Hân Nghiên nhíu mày, khó chị lên tiếng.
“Anh cười cái gì? Bộ lạ lắm sao? Chưa thấy ai bị mẹ giục có bạn trai bao giờ à?”
Thẹn quá hóa giận, Trần Hân Nghiên hỏi một tràng mà không để Lãnh Minh Quân có cơ hội cắt ngang.