Chương 61
Trần Hân Nghiên nghe anh nói vậy cũng không ngần ngại nữa, cô để yên cho Lãnh Minh Quân bế đi tắm.
“Có nặng không?”
Lãnh Minh Quân nhanh chóng đáp lời: “Không nặng.”
Trần Hân Nghiên vẫn không tin: “Có thật không?”
“Thật. Dù có nặng hơn anh vẫn bế em nổi, yên tâm.”
“Nịnh bợ.”
“Có nịnh bợ thì cũng chỉ với mỗi mình vợ.”
Lãnh Minh Quân tắm cho cô xong liền nhanh chóng mặc quần áo và sấy khô tóc cho Trần Hân Nghiên rồi mới lên giường đi ngủ.
Vẫn như thường lệ, Trần Hân Nghiên nằm rúc vào người Lãnh Minh Quân. Đã mang thai được hơn 3 tháng nhưng bụng cô vẫn không to lên nhiều là mấy nên cô vẫn có thể thoải mái chui vào người anh, vòng tay ôm lấy tấm lưng to lớn, vững chắc của anh, yên tâm nhắm mắt đi ngủ.
Trần Hân Nghiên đã qua khỏi thời gian ốm nghén, cô ăn uống cũng thoải mái hơn, đặc biệt lại còn rất hay thèm ăn vào ban đêm. Lãnh Minh Quân thấy cô ăn uống được nên cũng rất nuông chiều cô, cho dù là lúc nào cô bảo thèm món gì Lãnh Minh Quân không chần chừ mà lập tức mua về cho cô. Cân nặng của cô vì thế mà cũng tăng lên, dù cho Trần Hân Nghiên đã ăn theo chế độ ăn uống khoa học và cũng tập thể dục nhẹ nhàng cho mẹ bầu nhưng cũng có một khoảng thời gian cô mất kiểm soát cân nặng của mình khiến cho cô rất tự ti khi đối diện với Lãnh Minh Quân.
Trần Hân Nghiên đứng lên cân, ánh mắt nhìn số cân hiển thị trên màn hình liền nhíu mày, thở dài: “Nặng như vậy sao?”
Phụ nữ mang thai vô cùng nhạy cảm lại dễ tủi thân và Trần Hân Nghiên cũng không ngoại lệ. Cô rất hay suy nghĩ vu vơ rồi lại buồn dù cho Lãnh Minh Quân lúc nào cũng yêu thương, chiều chuộng cô.
Lãnh Minh Quân ở trong thư phòng xử lý công việc, xong xuôi anh mới trở về phòng nghỉ ngơi. Nhìn thấy Trần Hân Nghiên vẫn còn chưa ngủ anh liền lên tiếng: “Đợi anh sao?”
Trần Hân Nghiên nhìn thấy anh vào liền nũng nịu lên tiếng: “Chồng ơi…”
“Sao thế vợ?”
“Có phải trông em bây giờ rất xấu xí không?”
“Không xấu. Rất xinh đẹp.”
“Anh nói dối, rõ ràng em đã béo lên hơn nữa mặt cũng…”
“Ơ kìa, sao lại mếu rồi.”
“Anh nói thật, em vẫn rất xinh đẹp. Bảo bối nhỏ trong em mỗi ngày đều lớn lên một tí đương nhiên cân nặng của em cũng sẽ tăng lên, khi nào bảo bối chào đời thì em sẽ thon gọn lại như lúc trước, không sao cả. Đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé.”
“Anh không chê em sao?”
“Sao anh lại chê em?”
“Em…” Trần Hân Nghiên ngập ngùng, muốn nói gì đó nhưng lại rồi thôi.
“Anh biết em đang suy nghĩ gì. Anh tuyệt đối chỉ có mỗi mình em, chắc chắn sẽ không có chuyện bậy bạ bên ngoài. Huống hồ gì vợ anh lại xinh đẹp, tài giỏi như vậy chứ. Chẳng có cô gái nào khiến anh yêu nhiều đến như vậy cả.”
“Cảm ơn chồng.”
Lãnh Minh Quân đưa tay nhéo má cô: “Ngốc.”
“Ngoan, đi ngủ thôi.”
“Dạ.”
Quả đúng như những gì Lãnh Minh Quân đã hứa với ba mẹ hai bên, anh chăm sóc cho Trần Hân Nghiên vô cùng tốt, chẳng cần đến sự giúp đỡ của ai, một tay anh vừa lo công việc ở Đông Quân vừa chăm sóc mẹ con Trần Hân Nghiên vô cùng thuần thục khiến hai mẹ cũng phải nể phục. Dù đảm đương hai công việc một lúc rất vất vả nhưng khi nhìn thấy Trần Hân Nghiên vui vẻ, cục cưng trong bụng cô lớn lên từng ngày, Lãnh Minh Quân vô cùng hạnh phúc.
Cả hai cũng dành thời gian để đi mua sắm đồ cho bảo bối nhỏ. Trần Hân Nghiên nhìn món nào cũng mang về cho cục cưng của mình. Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên quyết định sẽ đợi đến khi sinh mới biết được giới tính của em bé nên lúc mua đồ cho bảo bối nhỏ cả hai cũng phải đắn đo lựa chọn rất nhiều.
Lãnh Minh Quân chỉ tay về chiếc nôi: “Mua cái này nhé vợ?”
Trần Hân Nghiên thấy Lãnh Minh Quân đang đứng ở quầy chọn nôi cho em bé, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào chiếc nôi màu hồng vô cùng xinh xắn liền lên tiếng: “Nhỡ cục cưng là con trai thì sao? Sao anh lại chọn màu hồng chứ?”
“Cục cưng nhất định sẽ là con gái.” Lãnh Minh Quân khẳng định chắc nịch.
Trần Hân Nghiên cũng chịu thua với lý lẽ của anh, cô chỉ tay về chiếc nôi có màu be bên cạnh: “Mua cái này, dù cục cưng có là con trai hay con gái đều sẽ dùng được. Anh đừng có mà trọng nữ khinh nam.”
Lãnh Minh Quân vẫn luyến tiếc nhìn về chiếc nôi kia, trong lòng thầm nghĩ nếu sau khi cục cưng chào đời là một tiểu công chúa anh nhất định sẽ mua nó về cho bình rượu mơ của mình. Nghĩ đến đó thôi trong lòng Lãnh Minh Quân lại dâng lên cảm giác hạnh phúc vô cùng khó tả.
“Anh đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Mau mua đồ rồi còn về nữa.”
“Nếu sau này bảo bối nhỏ là con gái thì vợ cho anh mua cái nôi ban nãy nhé?” Lãnh Minh Quân có vẻ vẫn rất chấp niệm với việc Trần Hân Nghiên sẽ sinh cho anh một tiểu công chúa đáng yêu.
Trần Hân Nghiên nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhịn không được liền lên tiếng trêu anh: “Đường đường là ảnh đế nổi tiếng, chủ tịch của một công ty giải trí hàng đầu mà cũng cần xin tiền vợ mua đồ cho người tình sao?”
“Nha vợ.”
“Người tình bé bỏng của anh thì anh tự mua đi nhé.” Trần Hân Nghiên cười lớn.
Trần Hân Nghiên nhìn anh đứng ngây ngốc lên tiếng: “Cục cưng trong bụng nhất định phải là con trai, để còn bảo vệ em nữa chứ.”
“Anh không bảo vệ được em sao?” Lãnh Minh Quân hờn dỗi.
Trần Hân Nghiên nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Minh Quân, không nỡ trêu chọc anh liền lên tiếng dỗ dành: “Thôi nào, mau chọn đồ rồi về. Em đứng nhiều mỏi chân lắm rồi. Nếu cục cưng là con trai, em sẽ sinh bình rượu mơ cho anh nữa được chưa?”
“Tuân lệnh bà xã.”
Chẳng mấy chốc mà chiếc xe đẩy đã chất đầy ắp đồ, nào là quần áo, đồ chơi và những vật dụng cần thiết khác, tất cả đều được cả hai chuẩn bị đầy đủ cho bảo bối nhỏ.
Lãnh Minh Quân một tay cầm lấy tay Trần Hân Nghiên, tay còn lại đẩy chiếc xe ra quầy để thanh toán.
“Em đứng đây đợi anh nhé.”
“Dạ.”
Trần Hân Nghiên đứng sang một bên đợi Lãnh Minh Quân thanh toán, tránh nơi đông người sẽ va chạm.
Lãnh Minh Quân đưa chiếc thẻ đen cho thu ngân để thanh toán. Rất nhanh, đống đồ trên chiếc xe đẩy cũng đã được thanh toán xong, nhân viên đóng gói, hỗ trợ Lãnh Minh Quân mang ra xe.
“Về thôi vợ.”
“Dạ.”
Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên về nhà. Từ lúc biết Trần Hân Nghiên có thai, Lãnh Minh Quân đã cho người sửa sang lại căn phòng cho bảo bối nhỏ. Tất cả đều được anh chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Anh lấy đống đồ trong cốp xe mang lên phòng, tự tay sắp xếp chúng một cách ngay ngắn. Trần Hân Nghiên nhìn thấy anh chăm chút như vậy trong lòng cảm thấy rất vui.
“Có nặng không?”
Lãnh Minh Quân nhanh chóng đáp lời: “Không nặng.”
Trần Hân Nghiên vẫn không tin: “Có thật không?”
“Thật. Dù có nặng hơn anh vẫn bế em nổi, yên tâm.”
“Nịnh bợ.”
“Có nịnh bợ thì cũng chỉ với mỗi mình vợ.”
Lãnh Minh Quân tắm cho cô xong liền nhanh chóng mặc quần áo và sấy khô tóc cho Trần Hân Nghiên rồi mới lên giường đi ngủ.
Vẫn như thường lệ, Trần Hân Nghiên nằm rúc vào người Lãnh Minh Quân. Đã mang thai được hơn 3 tháng nhưng bụng cô vẫn không to lên nhiều là mấy nên cô vẫn có thể thoải mái chui vào người anh, vòng tay ôm lấy tấm lưng to lớn, vững chắc của anh, yên tâm nhắm mắt đi ngủ.
Trần Hân Nghiên đã qua khỏi thời gian ốm nghén, cô ăn uống cũng thoải mái hơn, đặc biệt lại còn rất hay thèm ăn vào ban đêm. Lãnh Minh Quân thấy cô ăn uống được nên cũng rất nuông chiều cô, cho dù là lúc nào cô bảo thèm món gì Lãnh Minh Quân không chần chừ mà lập tức mua về cho cô. Cân nặng của cô vì thế mà cũng tăng lên, dù cho Trần Hân Nghiên đã ăn theo chế độ ăn uống khoa học và cũng tập thể dục nhẹ nhàng cho mẹ bầu nhưng cũng có một khoảng thời gian cô mất kiểm soát cân nặng của mình khiến cho cô rất tự ti khi đối diện với Lãnh Minh Quân.
Trần Hân Nghiên đứng lên cân, ánh mắt nhìn số cân hiển thị trên màn hình liền nhíu mày, thở dài: “Nặng như vậy sao?”
Phụ nữ mang thai vô cùng nhạy cảm lại dễ tủi thân và Trần Hân Nghiên cũng không ngoại lệ. Cô rất hay suy nghĩ vu vơ rồi lại buồn dù cho Lãnh Minh Quân lúc nào cũng yêu thương, chiều chuộng cô.
Lãnh Minh Quân ở trong thư phòng xử lý công việc, xong xuôi anh mới trở về phòng nghỉ ngơi. Nhìn thấy Trần Hân Nghiên vẫn còn chưa ngủ anh liền lên tiếng: “Đợi anh sao?”
Trần Hân Nghiên nhìn thấy anh vào liền nũng nịu lên tiếng: “Chồng ơi…”
“Sao thế vợ?”
“Có phải trông em bây giờ rất xấu xí không?”
“Không xấu. Rất xinh đẹp.”
“Anh nói dối, rõ ràng em đã béo lên hơn nữa mặt cũng…”
“Ơ kìa, sao lại mếu rồi.”
“Anh nói thật, em vẫn rất xinh đẹp. Bảo bối nhỏ trong em mỗi ngày đều lớn lên một tí đương nhiên cân nặng của em cũng sẽ tăng lên, khi nào bảo bối chào đời thì em sẽ thon gọn lại như lúc trước, không sao cả. Đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé.”
“Anh không chê em sao?”
“Sao anh lại chê em?”
“Em…” Trần Hân Nghiên ngập ngùng, muốn nói gì đó nhưng lại rồi thôi.
“Anh biết em đang suy nghĩ gì. Anh tuyệt đối chỉ có mỗi mình em, chắc chắn sẽ không có chuyện bậy bạ bên ngoài. Huống hồ gì vợ anh lại xinh đẹp, tài giỏi như vậy chứ. Chẳng có cô gái nào khiến anh yêu nhiều đến như vậy cả.”
“Cảm ơn chồng.”
Lãnh Minh Quân đưa tay nhéo má cô: “Ngốc.”
“Ngoan, đi ngủ thôi.”
“Dạ.”
Quả đúng như những gì Lãnh Minh Quân đã hứa với ba mẹ hai bên, anh chăm sóc cho Trần Hân Nghiên vô cùng tốt, chẳng cần đến sự giúp đỡ của ai, một tay anh vừa lo công việc ở Đông Quân vừa chăm sóc mẹ con Trần Hân Nghiên vô cùng thuần thục khiến hai mẹ cũng phải nể phục. Dù đảm đương hai công việc một lúc rất vất vả nhưng khi nhìn thấy Trần Hân Nghiên vui vẻ, cục cưng trong bụng cô lớn lên từng ngày, Lãnh Minh Quân vô cùng hạnh phúc.
Cả hai cũng dành thời gian để đi mua sắm đồ cho bảo bối nhỏ. Trần Hân Nghiên nhìn món nào cũng mang về cho cục cưng của mình. Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên quyết định sẽ đợi đến khi sinh mới biết được giới tính của em bé nên lúc mua đồ cho bảo bối nhỏ cả hai cũng phải đắn đo lựa chọn rất nhiều.
Lãnh Minh Quân chỉ tay về chiếc nôi: “Mua cái này nhé vợ?”
Trần Hân Nghiên thấy Lãnh Minh Quân đang đứng ở quầy chọn nôi cho em bé, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào chiếc nôi màu hồng vô cùng xinh xắn liền lên tiếng: “Nhỡ cục cưng là con trai thì sao? Sao anh lại chọn màu hồng chứ?”
“Cục cưng nhất định sẽ là con gái.” Lãnh Minh Quân khẳng định chắc nịch.
Trần Hân Nghiên cũng chịu thua với lý lẽ của anh, cô chỉ tay về chiếc nôi có màu be bên cạnh: “Mua cái này, dù cục cưng có là con trai hay con gái đều sẽ dùng được. Anh đừng có mà trọng nữ khinh nam.”
Lãnh Minh Quân vẫn luyến tiếc nhìn về chiếc nôi kia, trong lòng thầm nghĩ nếu sau khi cục cưng chào đời là một tiểu công chúa anh nhất định sẽ mua nó về cho bình rượu mơ của mình. Nghĩ đến đó thôi trong lòng Lãnh Minh Quân lại dâng lên cảm giác hạnh phúc vô cùng khó tả.
“Anh đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Mau mua đồ rồi còn về nữa.”
“Nếu sau này bảo bối nhỏ là con gái thì vợ cho anh mua cái nôi ban nãy nhé?” Lãnh Minh Quân có vẻ vẫn rất chấp niệm với việc Trần Hân Nghiên sẽ sinh cho anh một tiểu công chúa đáng yêu.
Trần Hân Nghiên nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhịn không được liền lên tiếng trêu anh: “Đường đường là ảnh đế nổi tiếng, chủ tịch của một công ty giải trí hàng đầu mà cũng cần xin tiền vợ mua đồ cho người tình sao?”
“Nha vợ.”
“Người tình bé bỏng của anh thì anh tự mua đi nhé.” Trần Hân Nghiên cười lớn.
Trần Hân Nghiên nhìn anh đứng ngây ngốc lên tiếng: “Cục cưng trong bụng nhất định phải là con trai, để còn bảo vệ em nữa chứ.”
“Anh không bảo vệ được em sao?” Lãnh Minh Quân hờn dỗi.
Trần Hân Nghiên nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Minh Quân, không nỡ trêu chọc anh liền lên tiếng dỗ dành: “Thôi nào, mau chọn đồ rồi về. Em đứng nhiều mỏi chân lắm rồi. Nếu cục cưng là con trai, em sẽ sinh bình rượu mơ cho anh nữa được chưa?”
“Tuân lệnh bà xã.”
Chẳng mấy chốc mà chiếc xe đẩy đã chất đầy ắp đồ, nào là quần áo, đồ chơi và những vật dụng cần thiết khác, tất cả đều được cả hai chuẩn bị đầy đủ cho bảo bối nhỏ.
Lãnh Minh Quân một tay cầm lấy tay Trần Hân Nghiên, tay còn lại đẩy chiếc xe ra quầy để thanh toán.
“Em đứng đây đợi anh nhé.”
“Dạ.”
Trần Hân Nghiên đứng sang một bên đợi Lãnh Minh Quân thanh toán, tránh nơi đông người sẽ va chạm.
Lãnh Minh Quân đưa chiếc thẻ đen cho thu ngân để thanh toán. Rất nhanh, đống đồ trên chiếc xe đẩy cũng đã được thanh toán xong, nhân viên đóng gói, hỗ trợ Lãnh Minh Quân mang ra xe.
“Về thôi vợ.”
“Dạ.”
Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên về nhà. Từ lúc biết Trần Hân Nghiên có thai, Lãnh Minh Quân đã cho người sửa sang lại căn phòng cho bảo bối nhỏ. Tất cả đều được anh chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Anh lấy đống đồ trong cốp xe mang lên phòng, tự tay sắp xếp chúng một cách ngay ngắn. Trần Hân Nghiên nhìn thấy anh chăm chút như vậy trong lòng cảm thấy rất vui.