Chương 59
Câu nói của Lãnh Minh Quân khiến Trần Hân Nghiên khựng lại một nhịp, cô đưa mắt nhìn sang Lãnh Minh Quân, ngập ngừng: “Anh nói em… có thai sao?”
“Anh cũng không chắc nữa nhưng nhìn biểu hiện của em vừa rồi chắc có lẽ là như vậy.”
“Anh sẽ bảo đầu bếp nấu một vài món thanh đạm cho em. Ngày mai anh đưa em đến bệnh viên khám nhé.”
“Không phải mai chúng ta về lại thành phố A sao? Sao anh không để về rồi khám cũng được ạ.”
“Hủy vé đi. Anh không đợi được đến lúc đó.”
“Anh nói sao cơ?”
“Không có gì đâu, anh xuống bảo đầu bếp làm vài món cho em, đợi anh một lát nhé.”
“Dạ.”
Lãnh Minh Quân nhanh chóng đi xuống dưới sảnh khách sạn để nhờ người làm đồ ăn cho Trần Hân Nghiên. Cô ở trên phòng, nghe lời Lãnh Minh Quân nói liền vô thức đưa tay xoa xoa bụng.
Rất nhanh, Lãnh Minh Quân đã trở lại phòng khách sạn với một tô thức ăn trên tay, thức ăn được chế biến rất kỹ, không còn mùi tanh nữa, anh hy vọng Trần Hân Nghiên sẽ ăn được một chút ít để lót dạ.
“Vợ ơi.”
“Sao thế chồng?”
“Có đồ ăn rồi, em ra ăn đi.”
“Dạ.”
Trần Hân Nghiên ngồi vào bàn ăn, đồ ăn hoàn toàn không có mùi khiến cô khó chịu nên Trần Hân Nghiên ăn cũng khá ngon miệng.
“Thế nào? Không khó chịu bụng nữa rồi chứ?”
“Dạ không.”
“Thế em ăn nhiều vào tí.”
“Anh tính vỗ béo em đấy à?”
“Nhiêu đây cũng không khiến em béo lên được.” Lãnh Minh Quân vừa nói vừa đưa tay nhéo hai bên má của cô.
Lãnh Minh Quân vì sợ cô nghe thấy mùi thức ăn ban nãy sẽ khiến bụng cô cảm thấy khó chịu nên anh quyết định đợi cô dùng bữa xong sau đó mới ăn tiếp bữa ăn còn dang dở ban nãy.
Ăn xong, Lãnh Minh Quân thấy cô vẫn còn thức lướt xem điện thoại liền lên tiếng: “Em không ngủ sớm đi.”
“Em đợi anh.”
“Đợi anh?”
“Ừm. Không có anh em ngủ không được.”
“Mèo nhỏ bám người.”
Trần Hân Nghiên nhoẻn miệng cười: “Nhưng mèo nhỏ này cũng chỉ bám mỗi mình anh.”
Lãnh Minh Quân xoa xoa đầu cô, giọng trầm ấm: “Nào, đi ngủ thôi.”
“Dạ.”
Trần Hân Nghiên nhích người sang một bên cho Lãnh Minh Quân nằm xuống bên cạnh cô. Anh vừa nằm xuống, Trần Hân Nghiên đã như thói quen mà chui tọt vào trong lòng Lãnh Minh Quân, không quên kéo chăn lên đắp cho cả hai.
“Ngày mai chúng ta không về thành phố A sao chồng?”
“Trước mắt ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra. Nếu mọi chuyện ổn thì sẽ trở về, có được không?”
“Vâng, thế cũng được ạ.”
“Chồng yêu ngủ ngon.” Trần Hân Nghiên hôn nhẹ lên môi anh.
“Ừ, cục cưng của anh ngủ ngon.”
Mới sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời còn chưa lên hẳn, Lãnh Minh Quân đã bồn chồn không ngủ được nữa mà đã tỉnh giấc. Nhìn thấy Trần Hân Nghiên vẫn còn đang say giấc, Lãnh Minh Quân nhẹ nhàng rời khỏi giường để không đánh thức cô. Anh xuống sảnh khách sạn để dặn bữa sáng cho cả hai, không quên dặn nhà bếp làm đồ ăn thanh đạm cho Trần Hân Nghiên.
Mặt trời đã lên cao, đầu bếp cũng đã chuẩn bị xong thức ăn cho cô. Lãnh Minh Quân vào trong gọi cô dậy.
“Vợ ơi, dậy thôi em.”
“Nhưng em vẫn muốn ngủ. Sao anh dậy sớm thế?”
“Mặt trời đã lên cao rồi mèo lười ạ.”
“Dậy ăn sáng rồi anh đưa em đi khám nhé.”
“Em dậy đây.”
“Ngoan.”
Trần Hân Nghiên xuống giường đi vệ sinh cá nhân rồi dùng bữa sáng sau đó cùng Lãnh Minh Quân đến bệnh viện kiểm tra.
Trần Hân Nghiên vào trong cho bác sĩ siêu âm, trong lúc đợi kết quả cả hai trong lòng đều có những cảm xúc khác nhau nhưng chung quy lại vẫn là mong ngóng cho sự xuất hiện của bảo bối nhỏ.
Cuối cùng cũng đã có kết quả, Trần Hân Nghiên cầm tờ giấy kết quả siêu âm, tay run run, mắt nhìn chăm chú vào kết quả, cô như không tin vào mắt mình, quay sang nói với Lãnh Minh Quân: “Em… em thật sự có thai rồi chồng ạ.”
“Chồng ơi, chúng ta đã có bảo bối nhỏ rồi.”
Lãnh Minh Quân cũng vui mừng không kém, anh ôm Trần Hân Nghiên vào lòng, cưng chiều nói: “Anh cảm ơn vợ, anh vui lắm.”
“Em cũng vậy.”
Lãnh Minh Quân cũng chuyên tâm ngồi nghe những điều bác sĩ căn dặn trong suốt quá trình mang thai của Trần Hân Nghiên.
Trần Hân Nghiên vẫn cầm kết quả trong tay, tâm trạng vui vẻ rời khỏi bệnh viện. Trên xe, chốc chốc cô lại mở ra xem, nhìn hình ảnh siêu âm của bảo bối nhỏ xíu như hạt đậu mà trong lòng cô lại hạnh phúc vô bờ bến.
“Chồng thích con trai hay con gái?”
Lãnh Minh Quân không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời: “Con gái.”
“Hửm?”
“Em không nghe nhầm đâu, anh thích con gái, tốt nhất là một tiểu công chúa đáng yêu như em vậy.”
“Tại sao lại là con gái, anh không thích con trai à?”
“Con nào anh cũng thương nhưng nếu bảo bối nhỏ là con trai thì phải gánh vác rất nhiều thứ.”
Trần Hân Nghiên nghe lý do của Lãnh Minh Quân liền bĩu môi: “Chứ không phải anh sợ bảo bối nhỏ là con trai sẽ giành vợ với anh à?”
Lãnh Minh Quân đưa tay sang xoa xoa bụng cô, giọng trầm ấm đáp: “Cũng đúng, vậy tốt nhất bảo bối nhỏ trong bụng em vẫn nên là con gái.”
“Trọng nữ khinh nam.” Trần Hân Nghiên lên tiếng.
Lãnh Minh Quân đưa Trần Hân Nghiên về khách sạn để nghỉ ngơi, cũng không vội trở về thành phố A ngay mà dời sang ngày hôm sau mới lên máy bay trở về nước.
Ngày hôm sau, Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên ra sân bay để trở về thành phố A, suốt cả chặng bay, Trần Hân Nghiên được Lãnh Minh Quân ân cần chăm sóc không khác gì em bé cả.
Cả hai vừa đáp xuống sân bay thì đã có trợ lý Đặng Dương đợi sẵn. Lãnh Minh Quân mở cửa cho cô ngồi vào trong xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi sân bay.
“Về biệt thự hay là về nhà chính thưa chủ tịch?” Trợ lý Đặng cất giọng hỏi.
“Về nhà họ Trần.”
“Vâng.”
Trợ lý Đặng lái xe về nhà họ Trần, cả hai vừa vào bên trong đã thấy mọi người có mặt đông đủ ở phòng khách.
Trần Hân Nghiên ngạc nhiên hỏi: “Sao mọi người lại có mặt đông đủ ở đây thế, có chuyện gì sao ạ?”
“Mợ út, mợ có em bé rồi ạ?” Lâm Tư Duệ nhanh nhảu lên tiếng hỏi.
“Hửm? Sao em biết?”
“Hôm qua cậu út đã gọi về thông báo mợ đã mang thai nên hôm nay mọi người đến chúc mừng mợ đó.”
Trần Hân Nghiên quay sang Lãnh Minh Quân, ánh mắt như muốn nói anh nói lúc nào, sao em không hề hay biết. Lãnh Minh Quân bị cô nhìn thì cũng chỉ biết cười cười.
Lãnh phu nhân thấy cô vẫn đang đứng liền lên tiếng gọi: “Hân Nghiên, con lại đây ngồi với mẹ.”
“Dạ mẹ.”
Trần Hân Nghiên đi qua chỗ Lãnh phu nhân ngồi xuống, lúc đi ngang cũng không quên nói nhỏ với Lãnh Minh Quân: “Anh dám giấu em, anh biết tay em.”
“Sao rồi, con có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Dạ con không sao, chỉ là ngửi thấy mùi thức ăn con lại cảm thấy mắc ói.”
“Đây là những dấu hiệu bình thường khi mang thai thôi con ạ, mẹ sẽ bảo đầu bếp nấu đồ ăn cho con kỹ một chút.”
“Không cần đâu, việc ăn uống của vợ con sẽ do con lo, mẹ không cần thuê đầu bếp đâu.” Lãnh Minh Quân cất giọng đáp.
Lãnh phu nhân vẫn không yên tâm: “Công việc của con bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian mà chăm sóc cho con bé chứ, có người làm vẫn hơn.”
“Hân Nghiên là vợ con chắc chắn con sẽ chăm sóc cô ấy tốt nhất có thể. Bận bịu cỡ nào cũng chỉ là lý do, công việc quan trọng nhưng mẹ con cô ấy với con vẫn là quan trọng nhất.” Lãnh Minh Quân khẳng định chắc nịch.
“Anh cũng không chắc nữa nhưng nhìn biểu hiện của em vừa rồi chắc có lẽ là như vậy.”
“Anh sẽ bảo đầu bếp nấu một vài món thanh đạm cho em. Ngày mai anh đưa em đến bệnh viên khám nhé.”
“Không phải mai chúng ta về lại thành phố A sao? Sao anh không để về rồi khám cũng được ạ.”
“Hủy vé đi. Anh không đợi được đến lúc đó.”
“Anh nói sao cơ?”
“Không có gì đâu, anh xuống bảo đầu bếp làm vài món cho em, đợi anh một lát nhé.”
“Dạ.”
Lãnh Minh Quân nhanh chóng đi xuống dưới sảnh khách sạn để nhờ người làm đồ ăn cho Trần Hân Nghiên. Cô ở trên phòng, nghe lời Lãnh Minh Quân nói liền vô thức đưa tay xoa xoa bụng.
Rất nhanh, Lãnh Minh Quân đã trở lại phòng khách sạn với một tô thức ăn trên tay, thức ăn được chế biến rất kỹ, không còn mùi tanh nữa, anh hy vọng Trần Hân Nghiên sẽ ăn được một chút ít để lót dạ.
“Vợ ơi.”
“Sao thế chồng?”
“Có đồ ăn rồi, em ra ăn đi.”
“Dạ.”
Trần Hân Nghiên ngồi vào bàn ăn, đồ ăn hoàn toàn không có mùi khiến cô khó chịu nên Trần Hân Nghiên ăn cũng khá ngon miệng.
“Thế nào? Không khó chịu bụng nữa rồi chứ?”
“Dạ không.”
“Thế em ăn nhiều vào tí.”
“Anh tính vỗ béo em đấy à?”
“Nhiêu đây cũng không khiến em béo lên được.” Lãnh Minh Quân vừa nói vừa đưa tay nhéo hai bên má của cô.
Lãnh Minh Quân vì sợ cô nghe thấy mùi thức ăn ban nãy sẽ khiến bụng cô cảm thấy khó chịu nên anh quyết định đợi cô dùng bữa xong sau đó mới ăn tiếp bữa ăn còn dang dở ban nãy.
Ăn xong, Lãnh Minh Quân thấy cô vẫn còn thức lướt xem điện thoại liền lên tiếng: “Em không ngủ sớm đi.”
“Em đợi anh.”
“Đợi anh?”
“Ừm. Không có anh em ngủ không được.”
“Mèo nhỏ bám người.”
Trần Hân Nghiên nhoẻn miệng cười: “Nhưng mèo nhỏ này cũng chỉ bám mỗi mình anh.”
Lãnh Minh Quân xoa xoa đầu cô, giọng trầm ấm: “Nào, đi ngủ thôi.”
“Dạ.”
Trần Hân Nghiên nhích người sang một bên cho Lãnh Minh Quân nằm xuống bên cạnh cô. Anh vừa nằm xuống, Trần Hân Nghiên đã như thói quen mà chui tọt vào trong lòng Lãnh Minh Quân, không quên kéo chăn lên đắp cho cả hai.
“Ngày mai chúng ta không về thành phố A sao chồng?”
“Trước mắt ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra. Nếu mọi chuyện ổn thì sẽ trở về, có được không?”
“Vâng, thế cũng được ạ.”
“Chồng yêu ngủ ngon.” Trần Hân Nghiên hôn nhẹ lên môi anh.
“Ừ, cục cưng của anh ngủ ngon.”
Mới sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời còn chưa lên hẳn, Lãnh Minh Quân đã bồn chồn không ngủ được nữa mà đã tỉnh giấc. Nhìn thấy Trần Hân Nghiên vẫn còn đang say giấc, Lãnh Minh Quân nhẹ nhàng rời khỏi giường để không đánh thức cô. Anh xuống sảnh khách sạn để dặn bữa sáng cho cả hai, không quên dặn nhà bếp làm đồ ăn thanh đạm cho Trần Hân Nghiên.
Mặt trời đã lên cao, đầu bếp cũng đã chuẩn bị xong thức ăn cho cô. Lãnh Minh Quân vào trong gọi cô dậy.
“Vợ ơi, dậy thôi em.”
“Nhưng em vẫn muốn ngủ. Sao anh dậy sớm thế?”
“Mặt trời đã lên cao rồi mèo lười ạ.”
“Dậy ăn sáng rồi anh đưa em đi khám nhé.”
“Em dậy đây.”
“Ngoan.”
Trần Hân Nghiên xuống giường đi vệ sinh cá nhân rồi dùng bữa sáng sau đó cùng Lãnh Minh Quân đến bệnh viện kiểm tra.
Trần Hân Nghiên vào trong cho bác sĩ siêu âm, trong lúc đợi kết quả cả hai trong lòng đều có những cảm xúc khác nhau nhưng chung quy lại vẫn là mong ngóng cho sự xuất hiện của bảo bối nhỏ.
Cuối cùng cũng đã có kết quả, Trần Hân Nghiên cầm tờ giấy kết quả siêu âm, tay run run, mắt nhìn chăm chú vào kết quả, cô như không tin vào mắt mình, quay sang nói với Lãnh Minh Quân: “Em… em thật sự có thai rồi chồng ạ.”
“Chồng ơi, chúng ta đã có bảo bối nhỏ rồi.”
Lãnh Minh Quân cũng vui mừng không kém, anh ôm Trần Hân Nghiên vào lòng, cưng chiều nói: “Anh cảm ơn vợ, anh vui lắm.”
“Em cũng vậy.”
Lãnh Minh Quân cũng chuyên tâm ngồi nghe những điều bác sĩ căn dặn trong suốt quá trình mang thai của Trần Hân Nghiên.
Trần Hân Nghiên vẫn cầm kết quả trong tay, tâm trạng vui vẻ rời khỏi bệnh viện. Trên xe, chốc chốc cô lại mở ra xem, nhìn hình ảnh siêu âm của bảo bối nhỏ xíu như hạt đậu mà trong lòng cô lại hạnh phúc vô bờ bến.
“Chồng thích con trai hay con gái?”
Lãnh Minh Quân không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời: “Con gái.”
“Hửm?”
“Em không nghe nhầm đâu, anh thích con gái, tốt nhất là một tiểu công chúa đáng yêu như em vậy.”
“Tại sao lại là con gái, anh không thích con trai à?”
“Con nào anh cũng thương nhưng nếu bảo bối nhỏ là con trai thì phải gánh vác rất nhiều thứ.”
Trần Hân Nghiên nghe lý do của Lãnh Minh Quân liền bĩu môi: “Chứ không phải anh sợ bảo bối nhỏ là con trai sẽ giành vợ với anh à?”
Lãnh Minh Quân đưa tay sang xoa xoa bụng cô, giọng trầm ấm đáp: “Cũng đúng, vậy tốt nhất bảo bối nhỏ trong bụng em vẫn nên là con gái.”
“Trọng nữ khinh nam.” Trần Hân Nghiên lên tiếng.
Lãnh Minh Quân đưa Trần Hân Nghiên về khách sạn để nghỉ ngơi, cũng không vội trở về thành phố A ngay mà dời sang ngày hôm sau mới lên máy bay trở về nước.
Ngày hôm sau, Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên ra sân bay để trở về thành phố A, suốt cả chặng bay, Trần Hân Nghiên được Lãnh Minh Quân ân cần chăm sóc không khác gì em bé cả.
Cả hai vừa đáp xuống sân bay thì đã có trợ lý Đặng Dương đợi sẵn. Lãnh Minh Quân mở cửa cho cô ngồi vào trong xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi sân bay.
“Về biệt thự hay là về nhà chính thưa chủ tịch?” Trợ lý Đặng cất giọng hỏi.
“Về nhà họ Trần.”
“Vâng.”
Trợ lý Đặng lái xe về nhà họ Trần, cả hai vừa vào bên trong đã thấy mọi người có mặt đông đủ ở phòng khách.
Trần Hân Nghiên ngạc nhiên hỏi: “Sao mọi người lại có mặt đông đủ ở đây thế, có chuyện gì sao ạ?”
“Mợ út, mợ có em bé rồi ạ?” Lâm Tư Duệ nhanh nhảu lên tiếng hỏi.
“Hửm? Sao em biết?”
“Hôm qua cậu út đã gọi về thông báo mợ đã mang thai nên hôm nay mọi người đến chúc mừng mợ đó.”
Trần Hân Nghiên quay sang Lãnh Minh Quân, ánh mắt như muốn nói anh nói lúc nào, sao em không hề hay biết. Lãnh Minh Quân bị cô nhìn thì cũng chỉ biết cười cười.
Lãnh phu nhân thấy cô vẫn đang đứng liền lên tiếng gọi: “Hân Nghiên, con lại đây ngồi với mẹ.”
“Dạ mẹ.”
Trần Hân Nghiên đi qua chỗ Lãnh phu nhân ngồi xuống, lúc đi ngang cũng không quên nói nhỏ với Lãnh Minh Quân: “Anh dám giấu em, anh biết tay em.”
“Sao rồi, con có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Dạ con không sao, chỉ là ngửi thấy mùi thức ăn con lại cảm thấy mắc ói.”
“Đây là những dấu hiệu bình thường khi mang thai thôi con ạ, mẹ sẽ bảo đầu bếp nấu đồ ăn cho con kỹ một chút.”
“Không cần đâu, việc ăn uống của vợ con sẽ do con lo, mẹ không cần thuê đầu bếp đâu.” Lãnh Minh Quân cất giọng đáp.
Lãnh phu nhân vẫn không yên tâm: “Công việc của con bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian mà chăm sóc cho con bé chứ, có người làm vẫn hơn.”
“Hân Nghiên là vợ con chắc chắn con sẽ chăm sóc cô ấy tốt nhất có thể. Bận bịu cỡ nào cũng chỉ là lý do, công việc quan trọng nhưng mẹ con cô ấy với con vẫn là quan trọng nhất.” Lãnh Minh Quân khẳng định chắc nịch.