Chương 46
Trời đã sáng nhưng cả hai vẫn chưa có dấu hiệu tính giấc. Hơi nóng phả vào người Lãnh Minh Quân khiến anh có chút giật mình tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ trán Trần Hân Nghiên. Cô sốt rồi, có vẻ như sốt cao là khác, cả người cô nóng hổi khiến Lãnh Minh Quân đứng ngồi không yên.
Lãnh Minh Quân vội vàng phi xuống giường đi ra ngoài, rất nhanh đã trở vào với một chậu nước nhỏ và một chiếc khăn. Anh lau người qua cho cô một lượt.
“Hân Nghiên… Em…” Lãnh Minh Quân lay lay người cô.
“Nghiên… Em có nghe anh nói không?”
Trần Hân Nghiên mơ màng nghe anh gọi nhưng không còn chút sức lực nào để trả lời. Lãnh Minh Quân liền ra ngoài gọi điện thoại cho bác sĩ riêng, trong thời gian chờ đợi anh tìm cách hạ sốt cho cô nhưng vẫn không mấy hiệu quả. Anh vào bếp nấu một ít cháo cho cô.
Rất nhanh, bác sĩ riêng của Lãnh Minh Quân đã có mặt. Bác sĩ kẹp nhiệt kế vào người Trần Hân Nghiên, kết quả 39 độ. Lãnh Minh Quân đứng bên cạnh, ánh mắt lo lắng đổ dồn vào người cô.
Bác sĩ khám xong, kê một ít thuốc cho Trần Hân Nghiên, dặn dò Lãnh Minh Quân một vài thứ sau đó rời đi.
Lãnh Minh Quân nhìn cô không có dấu hiệu hạ sốt liền nóng ruột. Anh liên tục dùng khăn lau người cho cô. Mãi đến tận trưa, Trần Hân Nghiên mới có thể thoát khỏi cơn mê man. Anh lấy cháo đúc cho cô ăn lót dạ trước để uống thuốc.
“Em ráng ăn một chút để uống thuốc nhé.”
“Vất vả cho anh rồi.”
“Không được nói như thế.”
“Nào ngoan, em ăn cháo đi, anh đúc em ăn.”
Lãnh Minh Quân đỡ Trần Hân Nghiên ngồi dậy, để cô dựa lưng vào thành giường, cẩn thận đúc cháo cho cô ăn, sau đó lấy thuốc bác sĩ vừa kê cho cô uống.
Cả ngày hôm đó, Lãnh Minh Quân lúc nào cũng kè kè bên cô, nửa bước cũng chả rời. Chốc chốc lại giúp cô lau người để hạ sốt.
Đến tầm chiều tối, Trần Hân Nghiên cũng đỡ sốt hơn. Lãnh Minh Quân chuẩn bị cơm tối cho cả hai. Trần Hân Nghiên vào nhà tắm để rửa lại người nhưng sau khi xong cô lại nhận ra, ở đây không có bộ quần áo nào cho cô cả.
Chần chừ hồi lâu, Trần Hân Nghiên mới gọi anh: “Anh ơi…”
Lãnh Minh Quân đang chuẩn bị bữa tối, nghe cô gọi liền nhanh chóng trả lời: “Ơi anh đây. Sao thế em?”
“Ở đây… không có bộ quần áo nào cho em cả.”
“Ơ anh xin lỗi, anh quên chuẩn bị cho em.”
“Anh định cho em ở phòng tắm cả đêm à? Em đang là bệnh nhân đấy.”
“Em đợi anh một tí.”
Lãnh Minh Quân tức tốc đi vào phòng thay đồ, chọn cho cô một chiếc áo sơ mi trắng của mình, nhanh chóng cầm nó đến nhà tắm cho cô.
“Em mặc tạm áo của anh đi. Mai sẽ có đồ mới cho em.”
Trần Hân Nghiên rón rén mở cửa, đưa tay cầm lấy áo sơ mi từ tay anh rồi vội vàng đóng sập cửa nhà tắm.
Lãnh Minh Quân phì cười: “Có chỗ nào trên người em anh chưa nhìn thấy, chưa sờ qua đâu chứ?”
“Anh… lưu manh.”
Trần Hân Nghiên cầm mỗi chiếc áo sơ mi trắng trên tay, khuôn mặt có vẻ đang nghi ngờ nhân sinh, kêu cô mặc mỗi cái này thôi sao. Trần Hân Nghiên lưỡng lự, nhưng dù sao cô vẫn phải mặc nó để ra ngoài, không thể ở trong nhà tắm mãi được.
Lãnh Minh Quân thấy cô vẫn còn trong nhà tắm liền lên tiếng nhắc nhở: “Em đang ốm đó, đừng ở mãi trong nhà tắm như thế.”
“Em ra ngay đây.”
Trần Hân Nghiên ngượng ngùng bước ra, Lãnh Minh Quân nhìn thấy cô liền sững sờ. Anh chỉ tiện tay đưa cô chiếc áo sơ mi của mình, anh không nghĩ khi cô mặc nó lại trở nên quyến rũ như thế này.
“Anh… anh đừng có nhìn em như thế.”
“Em đẹp lắm.”
Lời khen của Lãnh Minh Quân thành công làm cô đỏ mặt, Trần Hân Nghiên ngượng ngừng né tránh ánh mắt của anh.
Dùng cơm tối xong, Trần Hân Nghiên ngồi trong lòng anh học kịch bản để chuẩn bị trở lại phim trường để hoàn thành nốt những việc còn đang dở dang.
[…]
Trần Hân Nghiên hết bệnh, cô cũng trở lại phim trường làm việc như thường lệ. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường cho đến hôm nay cô gặp Tường Nhan ở sau cánh gà, chỉ là thoáng qua nhưng vì có ấn tượng không mấy tốt đẹp về cô ta nên Trần Hân Nghiên nhận ra ngay.
Trần Hân Nghiên vừa thấy Vũ Linh đi vào liền cất giọng hỏi: “Linh này.”
“Dạ? Sao thế chị?”
“Tường Nhan cô ta làm gì ở phim trường chúng ta vậy?”
“Em cũng không rõ nữa, nhưng hình như cô ta đảm nhận một vai nhỏ trong cảnh quay sắp tới. Em chỉ nghe loáng thoáng như vậy thôi ạ.”
“À chị biết rồi. Cảm ơn em.”
Tường Nhan cô ta xuất hiện với một vai trò nhỏ nhoi, suốt buổi ghi hình đều tỏ ra rất nhã nhặn, tập trung cho công việc của mình, Trần Hân Nghiên thấy vậy nên cũng thôi để ý đến cô ta.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói cho đến khi kết thúc buổi ghi hình, Trần Hân Nghiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra xe để trở về nhà thì bị Tường Nhan ngăn lại.
“Trần Hân Nghiên.”
Nghe có người gọi mình, Trần Hân Nghiên quay lại nhìn, là Tường Nhan. Cô bình tĩnh trả lời: “Cô gọi tôi?”
“Ở đây chỉ có tôi với cô, tôi không gọi cô thì gọi ai?”
“Cô muốn gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”
“Đúng là tiểu thư Trần gia, đúng là rất có khí chất.”
“Cô muốn nói gì?”
“Trần tiểu thư thông minh, tài giỏi như vậy chắc là hiểu tôi đang muốn nói gì.”
“Thứ lỗi, tôi không hiểu.”
“Thế thì để tôi nói thẳng cho cô biết, Lãnh Minh Quân vì cô mà đẩy tôi vào con đường cùng như ngày hôm nay, từ một ngôi sao nhiều người yêu mến, được các nhãn hàng săn đoán chỉ trong một đêm lại trở thành một kẻ chỉ có thể đóng vai quần chóng, làm vai phụ mờ nhạt cho cô. Cô nói xem tôi có thể bỏ qua cho hai người không?”
Trên gương mặt cô ta bây giờ chỉ còn thù hận, thái độ của cô ta ngay lúc này như muốn ăn tươi nuốt Trần Hân Nghiên.
“Không phải do chính bản thân cô tham lam sao, bây giờ cô quay sang trách ai? Cô thừa biết anh ấy không thích cô nhưng hết lần này đến lần khác lợi dụng tên tuổi của anh ấy để có tài nguyên, như vậy cô vẫn chưa hài lòng cô còn cố tình tạo scandal để chia rẽ chúng tôi. Những việc hèn hạ như vậy mà cô cũng dám làm thì những gì ngày hôm nay cô nhận lấy là hoàn toàn xứng đáng. Quả báo nhãn tiền cô Tường à, người đang làm trời đang nhìn, đừng tự bao giờ cho mình là cái rốn của vũ trụ.”
Bị Trần Hân Nghiên nói trúng, cô ta thẹn quá hóa giận: “Cô… Cô ngậm miệng lại cho tôi.”
“Sao? Tôi nói trúng tim đen của cô à? Sống mà chỉ biết dựa vào scandal để đi lên như cô thì không sớm thì muộn cũng sẽ nhận hậu quả thích đáng.”
“Nếu không có sự xuất hiện của cô thì mọi chuyện đã khác. Trần Hân Nghiên cô không nên xuất hiện trên đời này. Trần Hân Nghiên cô đi chết đi…”
Tường Nhan mất bình tĩnh, cô ta đưa tay bóp cổ Trần Hân Nghiên, áp sát người cô vào tường. Bị mất thăng bằng, Trần Hân Nghiên ngã nhào về phía sau, đến cơ hội phản kháng lại cô cũng chẳng có.
Lãnh Minh Quân vội vàng phi xuống giường đi ra ngoài, rất nhanh đã trở vào với một chậu nước nhỏ và một chiếc khăn. Anh lau người qua cho cô một lượt.
“Hân Nghiên… Em…” Lãnh Minh Quân lay lay người cô.
“Nghiên… Em có nghe anh nói không?”
Trần Hân Nghiên mơ màng nghe anh gọi nhưng không còn chút sức lực nào để trả lời. Lãnh Minh Quân liền ra ngoài gọi điện thoại cho bác sĩ riêng, trong thời gian chờ đợi anh tìm cách hạ sốt cho cô nhưng vẫn không mấy hiệu quả. Anh vào bếp nấu một ít cháo cho cô.
Rất nhanh, bác sĩ riêng của Lãnh Minh Quân đã có mặt. Bác sĩ kẹp nhiệt kế vào người Trần Hân Nghiên, kết quả 39 độ. Lãnh Minh Quân đứng bên cạnh, ánh mắt lo lắng đổ dồn vào người cô.
Bác sĩ khám xong, kê một ít thuốc cho Trần Hân Nghiên, dặn dò Lãnh Minh Quân một vài thứ sau đó rời đi.
Lãnh Minh Quân nhìn cô không có dấu hiệu hạ sốt liền nóng ruột. Anh liên tục dùng khăn lau người cho cô. Mãi đến tận trưa, Trần Hân Nghiên mới có thể thoát khỏi cơn mê man. Anh lấy cháo đúc cho cô ăn lót dạ trước để uống thuốc.
“Em ráng ăn một chút để uống thuốc nhé.”
“Vất vả cho anh rồi.”
“Không được nói như thế.”
“Nào ngoan, em ăn cháo đi, anh đúc em ăn.”
Lãnh Minh Quân đỡ Trần Hân Nghiên ngồi dậy, để cô dựa lưng vào thành giường, cẩn thận đúc cháo cho cô ăn, sau đó lấy thuốc bác sĩ vừa kê cho cô uống.
Cả ngày hôm đó, Lãnh Minh Quân lúc nào cũng kè kè bên cô, nửa bước cũng chả rời. Chốc chốc lại giúp cô lau người để hạ sốt.
Đến tầm chiều tối, Trần Hân Nghiên cũng đỡ sốt hơn. Lãnh Minh Quân chuẩn bị cơm tối cho cả hai. Trần Hân Nghiên vào nhà tắm để rửa lại người nhưng sau khi xong cô lại nhận ra, ở đây không có bộ quần áo nào cho cô cả.
Chần chừ hồi lâu, Trần Hân Nghiên mới gọi anh: “Anh ơi…”
Lãnh Minh Quân đang chuẩn bị bữa tối, nghe cô gọi liền nhanh chóng trả lời: “Ơi anh đây. Sao thế em?”
“Ở đây… không có bộ quần áo nào cho em cả.”
“Ơ anh xin lỗi, anh quên chuẩn bị cho em.”
“Anh định cho em ở phòng tắm cả đêm à? Em đang là bệnh nhân đấy.”
“Em đợi anh một tí.”
Lãnh Minh Quân tức tốc đi vào phòng thay đồ, chọn cho cô một chiếc áo sơ mi trắng của mình, nhanh chóng cầm nó đến nhà tắm cho cô.
“Em mặc tạm áo của anh đi. Mai sẽ có đồ mới cho em.”
Trần Hân Nghiên rón rén mở cửa, đưa tay cầm lấy áo sơ mi từ tay anh rồi vội vàng đóng sập cửa nhà tắm.
Lãnh Minh Quân phì cười: “Có chỗ nào trên người em anh chưa nhìn thấy, chưa sờ qua đâu chứ?”
“Anh… lưu manh.”
Trần Hân Nghiên cầm mỗi chiếc áo sơ mi trắng trên tay, khuôn mặt có vẻ đang nghi ngờ nhân sinh, kêu cô mặc mỗi cái này thôi sao. Trần Hân Nghiên lưỡng lự, nhưng dù sao cô vẫn phải mặc nó để ra ngoài, không thể ở trong nhà tắm mãi được.
Lãnh Minh Quân thấy cô vẫn còn trong nhà tắm liền lên tiếng nhắc nhở: “Em đang ốm đó, đừng ở mãi trong nhà tắm như thế.”
“Em ra ngay đây.”
Trần Hân Nghiên ngượng ngùng bước ra, Lãnh Minh Quân nhìn thấy cô liền sững sờ. Anh chỉ tiện tay đưa cô chiếc áo sơ mi của mình, anh không nghĩ khi cô mặc nó lại trở nên quyến rũ như thế này.
“Anh… anh đừng có nhìn em như thế.”
“Em đẹp lắm.”
Lời khen của Lãnh Minh Quân thành công làm cô đỏ mặt, Trần Hân Nghiên ngượng ngừng né tránh ánh mắt của anh.
Dùng cơm tối xong, Trần Hân Nghiên ngồi trong lòng anh học kịch bản để chuẩn bị trở lại phim trường để hoàn thành nốt những việc còn đang dở dang.
[…]
Trần Hân Nghiên hết bệnh, cô cũng trở lại phim trường làm việc như thường lệ. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường cho đến hôm nay cô gặp Tường Nhan ở sau cánh gà, chỉ là thoáng qua nhưng vì có ấn tượng không mấy tốt đẹp về cô ta nên Trần Hân Nghiên nhận ra ngay.
Trần Hân Nghiên vừa thấy Vũ Linh đi vào liền cất giọng hỏi: “Linh này.”
“Dạ? Sao thế chị?”
“Tường Nhan cô ta làm gì ở phim trường chúng ta vậy?”
“Em cũng không rõ nữa, nhưng hình như cô ta đảm nhận một vai nhỏ trong cảnh quay sắp tới. Em chỉ nghe loáng thoáng như vậy thôi ạ.”
“À chị biết rồi. Cảm ơn em.”
Tường Nhan cô ta xuất hiện với một vai trò nhỏ nhoi, suốt buổi ghi hình đều tỏ ra rất nhã nhặn, tập trung cho công việc của mình, Trần Hân Nghiên thấy vậy nên cũng thôi để ý đến cô ta.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói cho đến khi kết thúc buổi ghi hình, Trần Hân Nghiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra xe để trở về nhà thì bị Tường Nhan ngăn lại.
“Trần Hân Nghiên.”
Nghe có người gọi mình, Trần Hân Nghiên quay lại nhìn, là Tường Nhan. Cô bình tĩnh trả lời: “Cô gọi tôi?”
“Ở đây chỉ có tôi với cô, tôi không gọi cô thì gọi ai?”
“Cô muốn gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”
“Đúng là tiểu thư Trần gia, đúng là rất có khí chất.”
“Cô muốn nói gì?”
“Trần tiểu thư thông minh, tài giỏi như vậy chắc là hiểu tôi đang muốn nói gì.”
“Thứ lỗi, tôi không hiểu.”
“Thế thì để tôi nói thẳng cho cô biết, Lãnh Minh Quân vì cô mà đẩy tôi vào con đường cùng như ngày hôm nay, từ một ngôi sao nhiều người yêu mến, được các nhãn hàng săn đoán chỉ trong một đêm lại trở thành một kẻ chỉ có thể đóng vai quần chóng, làm vai phụ mờ nhạt cho cô. Cô nói xem tôi có thể bỏ qua cho hai người không?”
Trên gương mặt cô ta bây giờ chỉ còn thù hận, thái độ của cô ta ngay lúc này như muốn ăn tươi nuốt Trần Hân Nghiên.
“Không phải do chính bản thân cô tham lam sao, bây giờ cô quay sang trách ai? Cô thừa biết anh ấy không thích cô nhưng hết lần này đến lần khác lợi dụng tên tuổi của anh ấy để có tài nguyên, như vậy cô vẫn chưa hài lòng cô còn cố tình tạo scandal để chia rẽ chúng tôi. Những việc hèn hạ như vậy mà cô cũng dám làm thì những gì ngày hôm nay cô nhận lấy là hoàn toàn xứng đáng. Quả báo nhãn tiền cô Tường à, người đang làm trời đang nhìn, đừng tự bao giờ cho mình là cái rốn của vũ trụ.”
Bị Trần Hân Nghiên nói trúng, cô ta thẹn quá hóa giận: “Cô… Cô ngậm miệng lại cho tôi.”
“Sao? Tôi nói trúng tim đen của cô à? Sống mà chỉ biết dựa vào scandal để đi lên như cô thì không sớm thì muộn cũng sẽ nhận hậu quả thích đáng.”
“Nếu không có sự xuất hiện của cô thì mọi chuyện đã khác. Trần Hân Nghiên cô không nên xuất hiện trên đời này. Trần Hân Nghiên cô đi chết đi…”
Tường Nhan mất bình tĩnh, cô ta đưa tay bóp cổ Trần Hân Nghiên, áp sát người cô vào tường. Bị mất thăng bằng, Trần Hân Nghiên ngã nhào về phía sau, đến cơ hội phản kháng lại cô cũng chẳng có.