Chương 44
Trần Hân Nghiên vào khu vực cánh gà để chuẩn bị phục trang, trang điểm cho cảnh quay tiếp theo. Sắp đến cảnh quay, thợ trang điểm dặm sơ lại lớp trang điểm cho Trần Hân Nghiên một lần nữa.
Lần đầu tiên, Trần Hân Nghiên góp mặt trong một chương trình đặc biệt quan trọng vào cuối năm nên trong lòng cô có chút lo lắng không yên. Trần Hân Nghiên tay nắm chặt cuốn kịch bản trong tay, miệng lẩm bẩm tự duyệt lại kịch bản một lần nữa.
Trần Hân Nghiên hít một hơi dài lấy lại sự bình tĩnh và chuyên nghiệp thường ngày, chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh quay.
Mùa đông nên trời tối rất nhanh, còn chưa tới sáu giờ nhưng sắc trời bên ngoài đã tối đen. Cả đoàn tất bật chuẩn bị cho những cảnh quay cuối cùng, càng về đêm, không khí càng lạnh. Trần Hân Nghiên xong nhiệm vụ, cô chọn cho mình một góc để sưởi ấm.
Mọi người kết thúc công việc cũng đã gần 11 giờ đêm, Trần Hân Nghiên nhắn tin cho Lãnh Minh Quân báo mình đã quay xong. Mọi người đang tất bật chuẩn bị đồ đạc để trở về, một nam diễn viên trẻ trong đoàn liền đề nghị: “Cả đoàn cũng chưa ăn gì, hay là chúng ta đi ăn gì đó rồi về, mọi người thấy sao?”
Mọi người liền đồng ý, xong thấy Trần Hân Nghiên vẫn còn đang lưỡng lự, chưa lên tiếng trả lời, cậu ta đến gần: “Chị Hân Nghiên, chị đi cùng mọi người chứ?”
“À, chị có hẹn rồi. Mọi người đi ăn vui vẻ nhé.”
“Chị không đi cùng mọi người sao ạ, thật tiếc.”
Lúc này, Lãnh Minh Quân gọi điện thoại đến, Trần Hân Nghiên thấy tên anh hiện lên màn hình liền mỉm cười rồi quay sang cậu diễn viên kia.
“Chị có việc rồi, em ở lại đi với mọi người vui vẻ nhé.”
“Em tiễn chị ra ngoài.”
Trần Hân Nghiên sợ lời ra tiếng vào không hay liền trực tiếp từ chối: “Không cần đâu.”
Cô rời đi nhưng cậu ta vẫn cố chấp theo cô đi ra bên ngoài, Trần Hân Nghiên cũng đành thôi. Trần Hân Nghiên nhìn thấy xe anh đậu bên đường liền quay người lại, giọng nhẹ nhàng: “Cậu vào trong đi, chị đi đây. Tạm biệt.”
“Tạm biệt chị.”
Cậu ta nhìn theo bóng dáng Trần Hân Nghiên, mãi đến khi cô ngồi vào xe mới chịu quay người đi vào bên trong.
Trần Hân Nghiên mở cửa xe ngồi vào, tay xoa xoa vì cái lạnh, giọng nói cũng có vẻ khác thường ngày do lại quay liên tục dưới cái thời tiết lạnh lẽo này: “Anh tới lâu chưa, đợi em có lâu không?”
“Đủ để thấy em cười cười nói nói với tên đàn ông kia.”
Trần Hân Nghiên nhăn mày, mím môi, giọng thì thầm: “Anh đang ghen có phải không?”
Lãnh Minh Quân không đáp. Trần Hân Nghiên thấy thế liền hỏi tiếp: “Hửm? Sao anh không trả lời?”
“Hắn ta đang theo đuổi em sao?”
“Cậu ấy chỉ tiễn em ra ngoài thôi sao qua miệng anh lại thành cậu ấy đang theo đuổi em chứ?”
“Không phải sao?”
“Đương nhiên không phải. Mà dù cho cậu ấy có theo đuổi em thì sao chứ? Không phải em cũng là bạn gái của anh rồi sao, anh còn ăn giấm chua gì chứ?”
Lãnh Minh Quân đưa tay xoa xoa đầu cô, nở một nụ cười thỏa mãn với câu trả lời của cô: “Anh đưa em đi ăn.”
“Được ạ.”
“Em muốn ăn gì?”
“Lạnh như này, hay là chúng ta đi ăn lẩu hay đồ nướng gì đó đi.” Trần Hân Nghiên đề nghị.
“Được.”
Lãnh Minh Quân đưa cô đến một quán lẩu, tuy không phải là nhà hàng cao cấp nhưng lượng khách ra vào cực kỳ đông. Cả hai chọn cho mình một vị trí thích hợp để dùng bữa.
“Ở đây có lẩu rất ngon, còn có phục vụ cả đồ nướng.” Lãnh Minh Quân lên tiếng.
“Có vẻ như anh là khách quen ở đây nhỉ?”
Lãnh Minh Quân gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Lúc trước thì đúng là như vậy, nhưng dạo gần đây công việc tương đối nhiều nên không có thời gian cho lắm. Nếu em thích sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đến đây ăn.”
“Nhất trí.”
Đồ ăn nhanh chóng được nhân viên mang lên, mùi đồ nướng thơm phức khiến Trần Hân Nghiên nhất thời không kìm lòng không được.
Đồ nướng vừa chín tới, Trần Hân Nghiên không nhịn được mà gắp một miếng cho vào miệng để thỏa mãn chiếc bụng đói của mình.
“Cẩn thận kẻo bỏng.” Lãnh Minh Quân lên tiếng nhắc nhở.
Trần Hân Nghiên vẫn tập trung thưởng thức, miệng tấm tắc khen: “Đồ ăn ở đây rất ngon, rất hợp khẩu vị của em.”
“Em thích là được rồi.”
“Sau này anh phải thưởng xuyên đưa em đến đây đấy.”
“Được.”
Cả hai dùng bữa xong cũng đã tối muộn, Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên trở về Trần gia, sau mới trở về biệt thự riêng của mình.
[…]
Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi khắp căn phòng, thành công đánh thức con sâu lười Trần Hân Nghiên thức giấc, cô chậm chạp rời khỏi giường để vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ để đến phim trường.
Trần Hân Nghiên cầm điện thoại lên xem giờ, phát hiện hôm nay chính là sinh nhật của Lãnh Minh Quân. Cô lên kế hoạch tạo bất ngờ cho anh vào tối hôm nay nhưng trước mắt vẫn phải hoàn thành lịch trình công việc cho ngày hôm nay. Trần Hân Nghiên lái xe rời khỏi nhà.
Trần Hân Nghiên tranh thủ lúc giải lao để liên hệ đặt nhà hàng cũng không quên lựa một quà nhân dịp đặc biệt này. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Trần Hân Nghiên bỏ điện thoại sang một bên, tập trung làm việc, các cảnh quay ngày hôm nay cũng tương đối đơn giản nên chỉ tầm hơn 6 giờ, Trần Hân Nghiên đã hoàn thành các cảnh quay của mình. Cô thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt mọi người trong đoàn rồi lái xe rời đi.
Trên đường đến công ty Đông Quân, Trần Hân Nghiên gọi điện thoại thăm dò Lãnh Minh Quân xem anh có ở công ty hay không.
“Alo.”
“Anh đây.”
“Anh đang ở đâu thế?” Trần Hân Nghiên giả vờ hỏi.
“Anh đang ở công ty, sao thế em?”
“Không có gì, chỉ là muốn sang gặp anh một lát.”
“Em muốn qua chỗ anh thì cứ qua thôi, cần gì phải gọi điện báo với anh chứ.”
“Không biết là Lãnh tổng có thời gian cho em không nhỉ?”
“Lúc nào cũng sẵn lòng.”
“Vậy được, đợi em nhé.”
“Ừm, em lái xe cẩn thận nhé.”
“Vâng ạ.”
Trần Hân Nghiên tắt máy, nhấn ga lái xe đến thẳng công ty Đông Quân, trên đường đi cũng không quên mua một chiếc bánh kem nhỏ xinh xắn.
Cô cho xe vào bãi đậu xe của công ty, một tay cầm chiếc bánh kem, tay còn lại cầm một túi quà nhỏ tung tăng đi vào sảnh chính.
Mọi người ở đâu đã quá quen với Trần Hân Nghiên, cô cứ như vậy mà bấm thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà. Vừa bước ra khỏi thang máy, Trần Hân Nghiên đã gặp trợ lý Đặng Dương.
“Chào trợ lý Đặng.”
“Chào bà chủ.”
“Hửm?” Trần Hân Nghiên nhất thời dừng chân trước câu trả lời của Đặng Dương.
Đặng Dương biết mình lỡ lời liền nhanh chóng lên tiếng: “Cô Trần tìm chủ tịch sao ạ? Ngài ấy đang ở bên trong.”
“Cảm ơn trợ lý Đặng.”
“À, trợ lý Đặng này. Cho tôi hỏi công tắc điện phòng làm việc của anh ấy ở đâu vậy?”
Trợ lý Đặng nhìn thấy tay cô cầm bánh kem liền hiểu ý cô, liền đưa tay chỉ về một góc tường: “Ở bên kia.”
“Cảm ơn.”
Trần Hân Nghiên đưa tay gõ nhẹ lên cửa, người bên trong liền nhanh chóng trả lời: “Vào đi.”
Cô không vội vàng vào ngay mà chầm chậm nhấn tắt công tắc điện bên trong phòng làm việc của anh. Lãnh Minh Quân đang làm việc, nhất thời cúp điện liền ngồi đơ cả người ra. Trần Hân Nghiên nhanh chóng đốt nến, nhẹ nhàng mở cửa đi vào bên trong, vừa nhìn thấy bóng dáng anh, Trần Hân Nghiên liền hát chúc mừng sinh nhật anh.
“Chúc mừng sinh nhật anh yêu.”
Lần đầu tiên, Trần Hân Nghiên góp mặt trong một chương trình đặc biệt quan trọng vào cuối năm nên trong lòng cô có chút lo lắng không yên. Trần Hân Nghiên tay nắm chặt cuốn kịch bản trong tay, miệng lẩm bẩm tự duyệt lại kịch bản một lần nữa.
Trần Hân Nghiên hít một hơi dài lấy lại sự bình tĩnh và chuyên nghiệp thường ngày, chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh quay.
Mùa đông nên trời tối rất nhanh, còn chưa tới sáu giờ nhưng sắc trời bên ngoài đã tối đen. Cả đoàn tất bật chuẩn bị cho những cảnh quay cuối cùng, càng về đêm, không khí càng lạnh. Trần Hân Nghiên xong nhiệm vụ, cô chọn cho mình một góc để sưởi ấm.
Mọi người kết thúc công việc cũng đã gần 11 giờ đêm, Trần Hân Nghiên nhắn tin cho Lãnh Minh Quân báo mình đã quay xong. Mọi người đang tất bật chuẩn bị đồ đạc để trở về, một nam diễn viên trẻ trong đoàn liền đề nghị: “Cả đoàn cũng chưa ăn gì, hay là chúng ta đi ăn gì đó rồi về, mọi người thấy sao?”
Mọi người liền đồng ý, xong thấy Trần Hân Nghiên vẫn còn đang lưỡng lự, chưa lên tiếng trả lời, cậu ta đến gần: “Chị Hân Nghiên, chị đi cùng mọi người chứ?”
“À, chị có hẹn rồi. Mọi người đi ăn vui vẻ nhé.”
“Chị không đi cùng mọi người sao ạ, thật tiếc.”
Lúc này, Lãnh Minh Quân gọi điện thoại đến, Trần Hân Nghiên thấy tên anh hiện lên màn hình liền mỉm cười rồi quay sang cậu diễn viên kia.
“Chị có việc rồi, em ở lại đi với mọi người vui vẻ nhé.”
“Em tiễn chị ra ngoài.”
Trần Hân Nghiên sợ lời ra tiếng vào không hay liền trực tiếp từ chối: “Không cần đâu.”
Cô rời đi nhưng cậu ta vẫn cố chấp theo cô đi ra bên ngoài, Trần Hân Nghiên cũng đành thôi. Trần Hân Nghiên nhìn thấy xe anh đậu bên đường liền quay người lại, giọng nhẹ nhàng: “Cậu vào trong đi, chị đi đây. Tạm biệt.”
“Tạm biệt chị.”
Cậu ta nhìn theo bóng dáng Trần Hân Nghiên, mãi đến khi cô ngồi vào xe mới chịu quay người đi vào bên trong.
Trần Hân Nghiên mở cửa xe ngồi vào, tay xoa xoa vì cái lạnh, giọng nói cũng có vẻ khác thường ngày do lại quay liên tục dưới cái thời tiết lạnh lẽo này: “Anh tới lâu chưa, đợi em có lâu không?”
“Đủ để thấy em cười cười nói nói với tên đàn ông kia.”
Trần Hân Nghiên nhăn mày, mím môi, giọng thì thầm: “Anh đang ghen có phải không?”
Lãnh Minh Quân không đáp. Trần Hân Nghiên thấy thế liền hỏi tiếp: “Hửm? Sao anh không trả lời?”
“Hắn ta đang theo đuổi em sao?”
“Cậu ấy chỉ tiễn em ra ngoài thôi sao qua miệng anh lại thành cậu ấy đang theo đuổi em chứ?”
“Không phải sao?”
“Đương nhiên không phải. Mà dù cho cậu ấy có theo đuổi em thì sao chứ? Không phải em cũng là bạn gái của anh rồi sao, anh còn ăn giấm chua gì chứ?”
Lãnh Minh Quân đưa tay xoa xoa đầu cô, nở một nụ cười thỏa mãn với câu trả lời của cô: “Anh đưa em đi ăn.”
“Được ạ.”
“Em muốn ăn gì?”
“Lạnh như này, hay là chúng ta đi ăn lẩu hay đồ nướng gì đó đi.” Trần Hân Nghiên đề nghị.
“Được.”
Lãnh Minh Quân đưa cô đến một quán lẩu, tuy không phải là nhà hàng cao cấp nhưng lượng khách ra vào cực kỳ đông. Cả hai chọn cho mình một vị trí thích hợp để dùng bữa.
“Ở đây có lẩu rất ngon, còn có phục vụ cả đồ nướng.” Lãnh Minh Quân lên tiếng.
“Có vẻ như anh là khách quen ở đây nhỉ?”
Lãnh Minh Quân gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Lúc trước thì đúng là như vậy, nhưng dạo gần đây công việc tương đối nhiều nên không có thời gian cho lắm. Nếu em thích sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đến đây ăn.”
“Nhất trí.”
Đồ ăn nhanh chóng được nhân viên mang lên, mùi đồ nướng thơm phức khiến Trần Hân Nghiên nhất thời không kìm lòng không được.
Đồ nướng vừa chín tới, Trần Hân Nghiên không nhịn được mà gắp một miếng cho vào miệng để thỏa mãn chiếc bụng đói của mình.
“Cẩn thận kẻo bỏng.” Lãnh Minh Quân lên tiếng nhắc nhở.
Trần Hân Nghiên vẫn tập trung thưởng thức, miệng tấm tắc khen: “Đồ ăn ở đây rất ngon, rất hợp khẩu vị của em.”
“Em thích là được rồi.”
“Sau này anh phải thưởng xuyên đưa em đến đây đấy.”
“Được.”
Cả hai dùng bữa xong cũng đã tối muộn, Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên trở về Trần gia, sau mới trở về biệt thự riêng của mình.
[…]
Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi khắp căn phòng, thành công đánh thức con sâu lười Trần Hân Nghiên thức giấc, cô chậm chạp rời khỏi giường để vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ để đến phim trường.
Trần Hân Nghiên cầm điện thoại lên xem giờ, phát hiện hôm nay chính là sinh nhật của Lãnh Minh Quân. Cô lên kế hoạch tạo bất ngờ cho anh vào tối hôm nay nhưng trước mắt vẫn phải hoàn thành lịch trình công việc cho ngày hôm nay. Trần Hân Nghiên lái xe rời khỏi nhà.
Trần Hân Nghiên tranh thủ lúc giải lao để liên hệ đặt nhà hàng cũng không quên lựa một quà nhân dịp đặc biệt này. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Trần Hân Nghiên bỏ điện thoại sang một bên, tập trung làm việc, các cảnh quay ngày hôm nay cũng tương đối đơn giản nên chỉ tầm hơn 6 giờ, Trần Hân Nghiên đã hoàn thành các cảnh quay của mình. Cô thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt mọi người trong đoàn rồi lái xe rời đi.
Trên đường đến công ty Đông Quân, Trần Hân Nghiên gọi điện thoại thăm dò Lãnh Minh Quân xem anh có ở công ty hay không.
“Alo.”
“Anh đây.”
“Anh đang ở đâu thế?” Trần Hân Nghiên giả vờ hỏi.
“Anh đang ở công ty, sao thế em?”
“Không có gì, chỉ là muốn sang gặp anh một lát.”
“Em muốn qua chỗ anh thì cứ qua thôi, cần gì phải gọi điện báo với anh chứ.”
“Không biết là Lãnh tổng có thời gian cho em không nhỉ?”
“Lúc nào cũng sẵn lòng.”
“Vậy được, đợi em nhé.”
“Ừm, em lái xe cẩn thận nhé.”
“Vâng ạ.”
Trần Hân Nghiên tắt máy, nhấn ga lái xe đến thẳng công ty Đông Quân, trên đường đi cũng không quên mua một chiếc bánh kem nhỏ xinh xắn.
Cô cho xe vào bãi đậu xe của công ty, một tay cầm chiếc bánh kem, tay còn lại cầm một túi quà nhỏ tung tăng đi vào sảnh chính.
Mọi người ở đâu đã quá quen với Trần Hân Nghiên, cô cứ như vậy mà bấm thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà. Vừa bước ra khỏi thang máy, Trần Hân Nghiên đã gặp trợ lý Đặng Dương.
“Chào trợ lý Đặng.”
“Chào bà chủ.”
“Hửm?” Trần Hân Nghiên nhất thời dừng chân trước câu trả lời của Đặng Dương.
Đặng Dương biết mình lỡ lời liền nhanh chóng lên tiếng: “Cô Trần tìm chủ tịch sao ạ? Ngài ấy đang ở bên trong.”
“Cảm ơn trợ lý Đặng.”
“À, trợ lý Đặng này. Cho tôi hỏi công tắc điện phòng làm việc của anh ấy ở đâu vậy?”
Trợ lý Đặng nhìn thấy tay cô cầm bánh kem liền hiểu ý cô, liền đưa tay chỉ về một góc tường: “Ở bên kia.”
“Cảm ơn.”
Trần Hân Nghiên đưa tay gõ nhẹ lên cửa, người bên trong liền nhanh chóng trả lời: “Vào đi.”
Cô không vội vàng vào ngay mà chầm chậm nhấn tắt công tắc điện bên trong phòng làm việc của anh. Lãnh Minh Quân đang làm việc, nhất thời cúp điện liền ngồi đơ cả người ra. Trần Hân Nghiên nhanh chóng đốt nến, nhẹ nhàng mở cửa đi vào bên trong, vừa nhìn thấy bóng dáng anh, Trần Hân Nghiên liền hát chúc mừng sinh nhật anh.
“Chúc mừng sinh nhật anh yêu.”