Chương 40
Lãnh Minh Quân chưa kịp trả lời thì đã bị Lãnh phu nhân mắng không trượt phát nào. Nhìn cảnh Lãnh Minh Quân chỉ cắm đầu vào công việc mà không chịu yêu đương khiến ông bà Lãnh đứng ngồi không yên với anh.
“Tối nay con sẽ về, cả Hân Nghiên cũng sẽ về. Như vậy được rồi chứ ạ?”
“Phải như vậy chứ. Được rồi, mẹ cúp máy đây. Tối nay nhớ đưa con bé về chơi.”
“Vâng, con biết rồi.”
Lãnh phu nhân tắt điện thoại, gương mặt cũng rạng rỡ hơn thường này. Ông Lãnh Đông Thành nhìn vợ hớn hở liền cất giọng hỏi: “Có chuyện gì mà trông bà vui vẻ thế?”
“Tối nay thằng Quân nó về.”
“Tôi còn tưởng nó dắt bạn gái về chơi, chứ nó về thì có gì mà bà vui thế?”
“Đúng đúng chính là như vậy. Tối nay nó sẽ dắt bạn gái về chơi, là con bé Nghiên, con gái nhà họ Trần đấy ông.”
“Thật vậy sao?”
“Ừm.”
“Như vậy mới phải chứ, Lãnh Đông Thành tôi chờ ngày này lâu lắm rồi đấy.”
“Ông nghĩ có mình ông chờ sao? Tôi còn sợ nó không thích con gái, giờ thì tôi yên tâm rồi.”
Lãnh Đông Thành: “…”
[…]
Trần Hân Nghiên từ ngoài vườn bước vào, cô đặt mấy cành bông hồng trên bàn rồi lại lon ton chạy đi tìm một chiếc bình, cẩn thận cắm chúng vào.
Thấy Lãnh Minh Quân ngắt điện thoại, cô mới cất giọng hỏi: “Anh nói chuyện với ai à?”
“Là mẹ gọi đến.”
“Dạ.”
“Hân Nghiên này.”
“Có chuyện gì anh nói đi, em vẫn đang nghe đây.”
“Tối nay anh đưa em về nhà chính chơi nhé. Ba mẹ muốn gặp em.”
“Anh đã đồng ý với mẹ rồi ạ?”
“Ừ. Mẹ bảo không đưa được em về nhà chơi thì sau này anh cũng không cần về nhà họ Lãnh nữa.” Lãnh Minh Quân trả lời, gương mặt tỏ vẻ tội nghiệp.
Trần Hân Nghiên nhoẻn miệng cười thích thú: “Thế em không về là không được rồi nhỉ.”
“Cảm ơn em đã đồng ý.”
“Sao lại cảm ơn em chứ, anh không định dẫn em về gặp ba mẹ sao?”
“Làm gì có chuyện đó chứ, anh sợ em chưa sẵn sàng nên anh mới…”
“Em sẵn sàng rồi, anh yên tâm.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên cũng đã cắm xong bình hoa, cô mang ra phòng khách để trưng cho đẹp sau lại vào dọn dẹp những cành thừa còn xót lại.
Lãnh Minh Quân thấy cô tay không dọn dẹp những cành hồng đầy gai liền nhíu mày: “Tay em làm bằng sắt à?”
“Hửm?”
“Cứ tay không như vậy dọn chỗ gai đó?”
“Em không tìm thấy găng tay ở đâu cả. Em sẽ dọn dẹp cẩn thận, anh yên tâm.”
Lãnh Minh Quân nhanh chóng kéo cô ra khỏi phòng bếp: “Để đó anh dọn cho, kẻo gai lại đâm vào tay bây giờ.”
“Em có phải con nít đâu mà để gai đâm vào tay mình chứ.”
“Không nỡ để em làm được chưa. Em ra kia nghỉ ngơi một lát đi rồi đi tắm. Em xem người em kìa.”
“Người em làm sao chứ, anh đang chê em đấy à?”
Lãnh Minh Quân thở dài bất lực, sao lại thành anh chê cô rồi chứ: “Thật hết biết nói sao với em.”
“Thế anh dọn giúp em chỗ này nhé, em đi tắm.”
“Ừ em đi đi.”
Thế là Trần Hân Nghiên để lại chỗ hoa kia cho Lãnh Minh Quân dọn dẹp, còn cô thì chuẩn bị quần áo để đi tắm. Ở đây mọi thứ đều được Lãnh Minh Quân chuẩn bị đầy đủ cho cô nào là quần áo đến mỹ phẩm đến cả những đồ dùng thường ngày đều không thiếu một thứ gì.
Lãnh Minh Quân dọn dẹp xong thì cũng lấy đồ đi tắm. Cả hai tắm xong thì cũng nhanh chóng chuẩn bị để trở về nhà họ Lãnh.
Trên đường trở về nhà họ Lãnh, Trần Hân Nghiên liên tục hỏi về gia đình anh, nào là tính cách, sở thích của từng người, vân vân mà mây mây khiến Lãnh Minh Quân bật cười.
“Sao thế? Lo lắng sao?”
“Anh nói thừa. Em có thể không lo sao?”
“Đây cũng đâu phải lần đầu tiên em gặp ba mẹ anh, lo lắng gì chứ?”
“Nhưng lần này không giống những lần trước.”
Lãnh Minh Quân hiểu ý cô nhưng vẫn cố chấp hỏi lại: “Không giống thế nào?”
“Anh biết còn hỏi.”
“Anh không.”
“Thế thôi, anh không cần biết. Anh tập trung lái xe đi kìa.”
Định gài cô sao, không dễ thế đâu. Trần Hân Nghiên đã quá quen với những câu hỏi như thế nào của Lãnh Minh Quân, chắc chắn cô sẽ không sụp bẫy của anh.
Lãnh Minh Quân: “…”
Chiếc xe rẽ vào cổng nhà họ Lãnh. Từ xa, Trần Hân Nghiên đã nhìn thấy bóng dáng Lãnh phu nhân đã đứng đợi hai người từ lúc nào.
Chiếc xe dừng hẳn, Lãnh Minh Quân mở cửa ghế phụ, cẩn thận che chắn cho Trần Hân Nghiên bước xuống: “Vào thôi em, đến nơi rồi.”
Trần Hân Nghiên hít một hơi sâu, thấp giọng trả lời: “Anh xem, em như thế này đã ổn rồi chứ?”
“Ừm, em rất đẹp. Không cần lo lắng.”
Trần Hân Nghiên nhíu mày: “Ai hỏi anh là em có đẹp hay không đâu? Anh trả lời cái gì đấy?”
Lãnh Minh Quân xoa xoa đầu cô, trấn an: “Không phải em đã gặp qua ba mẹ anh sao. Họ rất hiền, mẹ anh lại thích em như vậy, em còn lo lắng gì chứ? Người nên lo lắng là anh mới phải.”
Trần Hân Nghiên khó hiểu: “Anh thì lo lắng cái gì chứ?”
“Lo lắng sẽ bị cho ra rìa. Cô nhóc như em rất có sức hút với người khác đấy, có biết không hả?”
Được Lãnh Minh Quân trấn an, Trần Hân Nghiên cũng an tâm hơn phần nào. Cô bước xuống xe, cùng Lãnh Minh Quân đi vào trong nhà.
Lãnh phu nhân nhìn thấy hai người tay trong tay đi vào liền mỉm cười, bà cất giọng: “Hai đứa về rồi đấy à. Đi đường có mệt không?”
“Mẹ.” Lãnh Minh Quân gọi.
Trần Hân Nghiên nhìn thấy Lãnh phu nhân liền lễ phép cất giọng chào bà: “Cháu chào bác.”
“Chào con, hai đứa vào nhà đi.”
“Dạ.”
Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông bà Lãnh. Lãnh Đông Thành nhìn thấy Lãnh Minh Quân thật sự dẫn Trần Hân Nghiên về ra mắt, trong lòng ông cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Đứa con trai này của ông ở phương diện công việc thì ông rất tự hào nhưng ở phương diện tình cảm thật sự khiến ông lo lắng nhưng từ giờ phút này ông có thể an tâm vì đôi trẻ cũng về bên cạnh nhau, mối quan hệ giữa hai nhà xưa nay đã tốt nay lại càng thêm phần thân thiết hơn nhờ vào đôi trẻ này.
“Hai đứa quen nhau hai bác thật sự rất vui. Trước nay hai nhà Lãnh, Trần có giao tình rất tốt, từ lâu ba mẹ hai bên đã mong muốn hai đứa có thể đến với nhau. Bây giờ hai đứa có thể đến với nhau là tốt rồi.” Lãnh Đông Thành bộc bạch.
“Hân Nghiên là con bé tốt, con phải yêu thương con bé biết chưa. Mẹ mà nghe con bắt nạt con bé thì con biết tay mẹ.”
“Cô ấy không bắt nạt con thì thôi con nào có cái gan bắt nạt cô ấy chứ.” Lãnh Minh Quân cười thích thú.
“Em bắt nạt anh lúc nào chứ?” Trần Hân Nghiên đánh nhẹ vào tay anh.
Nói chuyện với ba mẹ Lãnh Minh Quân được một lúc, Trần Hân Nghiên mới cảm nhận được sự yêu thương mà cả gia đình anh dành cho cô. Lãnh phu nhân cực kỳ nhẹ nhàng và cưng chiều cô không khác gì mẹ cô ở nhà cả. Ba anh tuy ít nói nhưng hành động lúc nào cũng quan tâm đến cô khiến Trần Hân Nghiên vô cùng cảm động trước tình cảm mà ông bà Lãnh dành cho cô.
“Tối nay con sẽ về, cả Hân Nghiên cũng sẽ về. Như vậy được rồi chứ ạ?”
“Phải như vậy chứ. Được rồi, mẹ cúp máy đây. Tối nay nhớ đưa con bé về chơi.”
“Vâng, con biết rồi.”
Lãnh phu nhân tắt điện thoại, gương mặt cũng rạng rỡ hơn thường này. Ông Lãnh Đông Thành nhìn vợ hớn hở liền cất giọng hỏi: “Có chuyện gì mà trông bà vui vẻ thế?”
“Tối nay thằng Quân nó về.”
“Tôi còn tưởng nó dắt bạn gái về chơi, chứ nó về thì có gì mà bà vui thế?”
“Đúng đúng chính là như vậy. Tối nay nó sẽ dắt bạn gái về chơi, là con bé Nghiên, con gái nhà họ Trần đấy ông.”
“Thật vậy sao?”
“Ừm.”
“Như vậy mới phải chứ, Lãnh Đông Thành tôi chờ ngày này lâu lắm rồi đấy.”
“Ông nghĩ có mình ông chờ sao? Tôi còn sợ nó không thích con gái, giờ thì tôi yên tâm rồi.”
Lãnh Đông Thành: “…”
[…]
Trần Hân Nghiên từ ngoài vườn bước vào, cô đặt mấy cành bông hồng trên bàn rồi lại lon ton chạy đi tìm một chiếc bình, cẩn thận cắm chúng vào.
Thấy Lãnh Minh Quân ngắt điện thoại, cô mới cất giọng hỏi: “Anh nói chuyện với ai à?”
“Là mẹ gọi đến.”
“Dạ.”
“Hân Nghiên này.”
“Có chuyện gì anh nói đi, em vẫn đang nghe đây.”
“Tối nay anh đưa em về nhà chính chơi nhé. Ba mẹ muốn gặp em.”
“Anh đã đồng ý với mẹ rồi ạ?”
“Ừ. Mẹ bảo không đưa được em về nhà chơi thì sau này anh cũng không cần về nhà họ Lãnh nữa.” Lãnh Minh Quân trả lời, gương mặt tỏ vẻ tội nghiệp.
Trần Hân Nghiên nhoẻn miệng cười thích thú: “Thế em không về là không được rồi nhỉ.”
“Cảm ơn em đã đồng ý.”
“Sao lại cảm ơn em chứ, anh không định dẫn em về gặp ba mẹ sao?”
“Làm gì có chuyện đó chứ, anh sợ em chưa sẵn sàng nên anh mới…”
“Em sẵn sàng rồi, anh yên tâm.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên cũng đã cắm xong bình hoa, cô mang ra phòng khách để trưng cho đẹp sau lại vào dọn dẹp những cành thừa còn xót lại.
Lãnh Minh Quân thấy cô tay không dọn dẹp những cành hồng đầy gai liền nhíu mày: “Tay em làm bằng sắt à?”
“Hửm?”
“Cứ tay không như vậy dọn chỗ gai đó?”
“Em không tìm thấy găng tay ở đâu cả. Em sẽ dọn dẹp cẩn thận, anh yên tâm.”
Lãnh Minh Quân nhanh chóng kéo cô ra khỏi phòng bếp: “Để đó anh dọn cho, kẻo gai lại đâm vào tay bây giờ.”
“Em có phải con nít đâu mà để gai đâm vào tay mình chứ.”
“Không nỡ để em làm được chưa. Em ra kia nghỉ ngơi một lát đi rồi đi tắm. Em xem người em kìa.”
“Người em làm sao chứ, anh đang chê em đấy à?”
Lãnh Minh Quân thở dài bất lực, sao lại thành anh chê cô rồi chứ: “Thật hết biết nói sao với em.”
“Thế anh dọn giúp em chỗ này nhé, em đi tắm.”
“Ừ em đi đi.”
Thế là Trần Hân Nghiên để lại chỗ hoa kia cho Lãnh Minh Quân dọn dẹp, còn cô thì chuẩn bị quần áo để đi tắm. Ở đây mọi thứ đều được Lãnh Minh Quân chuẩn bị đầy đủ cho cô nào là quần áo đến mỹ phẩm đến cả những đồ dùng thường ngày đều không thiếu một thứ gì.
Lãnh Minh Quân dọn dẹp xong thì cũng lấy đồ đi tắm. Cả hai tắm xong thì cũng nhanh chóng chuẩn bị để trở về nhà họ Lãnh.
Trên đường trở về nhà họ Lãnh, Trần Hân Nghiên liên tục hỏi về gia đình anh, nào là tính cách, sở thích của từng người, vân vân mà mây mây khiến Lãnh Minh Quân bật cười.
“Sao thế? Lo lắng sao?”
“Anh nói thừa. Em có thể không lo sao?”
“Đây cũng đâu phải lần đầu tiên em gặp ba mẹ anh, lo lắng gì chứ?”
“Nhưng lần này không giống những lần trước.”
Lãnh Minh Quân hiểu ý cô nhưng vẫn cố chấp hỏi lại: “Không giống thế nào?”
“Anh biết còn hỏi.”
“Anh không.”
“Thế thôi, anh không cần biết. Anh tập trung lái xe đi kìa.”
Định gài cô sao, không dễ thế đâu. Trần Hân Nghiên đã quá quen với những câu hỏi như thế nào của Lãnh Minh Quân, chắc chắn cô sẽ không sụp bẫy của anh.
Lãnh Minh Quân: “…”
Chiếc xe rẽ vào cổng nhà họ Lãnh. Từ xa, Trần Hân Nghiên đã nhìn thấy bóng dáng Lãnh phu nhân đã đứng đợi hai người từ lúc nào.
Chiếc xe dừng hẳn, Lãnh Minh Quân mở cửa ghế phụ, cẩn thận che chắn cho Trần Hân Nghiên bước xuống: “Vào thôi em, đến nơi rồi.”
Trần Hân Nghiên hít một hơi sâu, thấp giọng trả lời: “Anh xem, em như thế này đã ổn rồi chứ?”
“Ừm, em rất đẹp. Không cần lo lắng.”
Trần Hân Nghiên nhíu mày: “Ai hỏi anh là em có đẹp hay không đâu? Anh trả lời cái gì đấy?”
Lãnh Minh Quân xoa xoa đầu cô, trấn an: “Không phải em đã gặp qua ba mẹ anh sao. Họ rất hiền, mẹ anh lại thích em như vậy, em còn lo lắng gì chứ? Người nên lo lắng là anh mới phải.”
Trần Hân Nghiên khó hiểu: “Anh thì lo lắng cái gì chứ?”
“Lo lắng sẽ bị cho ra rìa. Cô nhóc như em rất có sức hút với người khác đấy, có biết không hả?”
Được Lãnh Minh Quân trấn an, Trần Hân Nghiên cũng an tâm hơn phần nào. Cô bước xuống xe, cùng Lãnh Minh Quân đi vào trong nhà.
Lãnh phu nhân nhìn thấy hai người tay trong tay đi vào liền mỉm cười, bà cất giọng: “Hai đứa về rồi đấy à. Đi đường có mệt không?”
“Mẹ.” Lãnh Minh Quân gọi.
Trần Hân Nghiên nhìn thấy Lãnh phu nhân liền lễ phép cất giọng chào bà: “Cháu chào bác.”
“Chào con, hai đứa vào nhà đi.”
“Dạ.”
Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông bà Lãnh. Lãnh Đông Thành nhìn thấy Lãnh Minh Quân thật sự dẫn Trần Hân Nghiên về ra mắt, trong lòng ông cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Đứa con trai này của ông ở phương diện công việc thì ông rất tự hào nhưng ở phương diện tình cảm thật sự khiến ông lo lắng nhưng từ giờ phút này ông có thể an tâm vì đôi trẻ cũng về bên cạnh nhau, mối quan hệ giữa hai nhà xưa nay đã tốt nay lại càng thêm phần thân thiết hơn nhờ vào đôi trẻ này.
“Hai đứa quen nhau hai bác thật sự rất vui. Trước nay hai nhà Lãnh, Trần có giao tình rất tốt, từ lâu ba mẹ hai bên đã mong muốn hai đứa có thể đến với nhau. Bây giờ hai đứa có thể đến với nhau là tốt rồi.” Lãnh Đông Thành bộc bạch.
“Hân Nghiên là con bé tốt, con phải yêu thương con bé biết chưa. Mẹ mà nghe con bắt nạt con bé thì con biết tay mẹ.”
“Cô ấy không bắt nạt con thì thôi con nào có cái gan bắt nạt cô ấy chứ.” Lãnh Minh Quân cười thích thú.
“Em bắt nạt anh lúc nào chứ?” Trần Hân Nghiên đánh nhẹ vào tay anh.
Nói chuyện với ba mẹ Lãnh Minh Quân được một lúc, Trần Hân Nghiên mới cảm nhận được sự yêu thương mà cả gia đình anh dành cho cô. Lãnh phu nhân cực kỳ nhẹ nhàng và cưng chiều cô không khác gì mẹ cô ở nhà cả. Ba anh tuy ít nói nhưng hành động lúc nào cũng quan tâm đến cô khiến Trần Hân Nghiên vô cùng cảm động trước tình cảm mà ông bà Lãnh dành cho cô.