Chương 38
Trong căn phòng ấm áp, tấm rèm cửa sổ mỏng bị gió thỏi nhẹ mà bay phấp phới. Trên giường, Lãnh Minh Quân gắt gao ôm lấy cơ thể Trần Hân Nghiên, mãn nguyện nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
LãnhMinh Quân xoa xoa thắt lưng cô, Trần Hân Nghiên vơ tay, giọng ngái ngủ: “Đừng phá, em muốn ngủ.”
“Ngoan, anh ôm em ngủ.”
“Ôm ôm.” Trần Hân Nghiên như con mèo con quấn chặt lấy Lãnh Minh Quân không rời.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa mỏng, rọi thẳng vào cặp đôi vẫn còn đang say giấc nồng. Trần Hân Nghiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức liền uể oải với tay cầm lấy, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Trần Hân Nghiên giọng vẫn còn ngái ngủ: “Alo?”
“Chị Hân Nghiên, chị vẫn ổn chứ ạ?” Là Lâm Tư Duệ gọi điện thoại đến.
“Ừm, chị vẫn ổn. Em đừng lo.”
“Chị ổn nhưng em sắp không ổn rồi… huhu…”
“Hửm?”
Lâm Tư Duệ mếu máo: “Cậu út… Chuyện hôm qua cậu út đã nói với mẹ em rồi… Em sắp không xong rồi… hic…”
“Em không sao chứ?” Trần Hân Nghiên lo lắng hỏi.
“Em gọi để tạm biệt chị, chắc em phải về Mỹ một thời gian rồi…”
Trần Hân Nghiên cảm thấy có lỗi vì đã làm liên lụy đến Lâm Tư Duệ: “Chị xin lỗi, chị làm liên lụy đến em rồi. Em… thật sự phải về Mỹ sao?”
“Dạ.”
Trần Hân Nghiên trầm tư vài giây, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Không đi có được không?”
“Em về Mỹ sẽ kiểm điểm lại bản thân, em sẽ tập trung vào công việc của mình, không để mọi người lo lắng về em nữa. Chị yên tâm ngày chị và cậu út cưới em nhất định sẽ về dự đám cưới của hai người.” Lâm Tư Duệ trả lời đầy nghiêm túc và quyết tâm cho chuyến hành trình sắp tới.
Trần Hân Nghiên quay người nhìn sang người đang ông vẫn còn đang say giấc kia, bĩu môi lên tiếng: “Ai cưới cậu út em chứ?”
“Cậu út em là một người đàn ông tốt. Dù đôi lúc có hơi khó tính nhưng chị ở bên cạnh cậu ấy nhất định sẽ hạnh phúc. Hai người phải yêu thương nhau đó, em đợi tin tốt từ hai người.” Lâm Tư Duệ với về Lãnh Minh Quân với vẻ mặt vô cùng tự hào.
“Khi nào em sang Mỹ?”
Giọng Lâm Tư Duệ hiện rõ vẻ buồn buồn: “Em gọi điện tạm biệt chị, sau đó sẽ lên máy bay sang Mỹ.”
“Nhanh như vậy?” Trần Hân Nghiên bất ngờ trước quyết định này của Lâm Tư Duệ.
“Em không chào tạm biệt cậu út em sao?”
“Lúc sáng em có gọi báo với cậu rồi ạ, cậu bảo chị còn ngủ nên mới không đánh thức chị.”
“Sao cơ?”
Lãnh Minh Quân biết mình bị phát hiện liền nhanh tay giật lấy chiếc điện thoại trong tay Trần Hân Nghiên, nhanh chóng bấm nút tắt điện thoại. Anh kéo Trần Hân Nghiên vào lòng, hai tay thắt chặt không cho cô có cơ hội phản kháng.
“Ngủ thêm một chút, mới sáng sớm em dậy làm gì? Không mệt sao?”
“Anh dậy từ sớm rồi?”
“Ừ.”
“Thế sao còn giả vờ ngủ?” Trần Hân Nghiên đưa tay đánh nhẹ một cái vào người anh.
“Hửm?”
Trần Hân Nghiên lấp lửng cất giọng hỏi: “Những gì em nói… anh đều nghe thấy?”
“Ý em muốn hỏi câu nào? Là câu em nói không cưới anh sao?”
“Anh… anh…” Trần Hân Nghiên xấu hổ, chỉ ước có một cái hố cho cô chui xuống che đi sự ngượng ngừng này.
“Em ăn anh sạch sẽ rồi định không chịu trách nhiệm sao?”
“Chuyện đó bỏ qua một bên đi. Tại sao anh lại để Tư Duệ trở về Mỹ chứ? Chuyện này lỗi là do em, con bé chỉ là…”
“Không phải anh bắt con bé trở về Mỹ.”
“Sao cơ?”
“Là quyết định của con bé. Nó muốn kiểm điểm lại bản thân cũng như tập trung cho công việc của mình. Con bé không thuộc về nơi này, chỉ có về đó con bé mới có cơ hội phát triển.”
“Ồ.”
Lãnh Minh Quân đưa tay nhéo mũi cô, giọng khàn khàn: “Anh còn chưa hỏi tội em mà em lại quay sang hỏi tội anh à? Em lo cho mình trước đi đã.”
Trần Hân Nghiên lảng tránh câu hỏi của anh, xoay người cuộn chặt vào trong tấm chăn lớn. Lãnh Minh Quân nhanh tay giữ người cô lại, để cô đối diện với anh.
“Lần sau tuyệt đối không được hành động như vậy, có biết không?”
“Em biết rồi.”.
Lãnh Minh Quân đưa tay xoa xoa đầu cô, cưng chiều đáp: “Ngoan, giờ thì ngủ thêm một lát.”
“Mặt trời đã lên tới đâu rồi, còn ngủ gì nữa chứ. Hôm nay anh không đi làm sao.”
“Anh không.”
“Nhưng em muốn dậy, em đói bụng rồi.” Trần Hân Nghiên vừa nói vừa đưa tay xoa xoa bụng tỏ vẻ đói bụng.
Lãnh Minh Quân nghe cô than đói liền nhanh chóng rời khỏi giường, anh đưa hai tay về phía cô, giọng cực kỳ ân cần: “Đây, anh bế em.”
Trần Hân Nghiên thấy anh thật sự xem cô là em bé liền bĩu môi: “Em tự đi được, em có phải con nít đâu mà bế chứ.”
Trần Hân Nghiên gạt tay Lãnh Minh Quân sang một bên, chậm rãi đi xuống giường, nhưng chỉ đi được vài bước cơn đau ập đến khiến hai chân cô sắp chút không trụ vững, cũng may Lãnh Minh Quân nhanh tay đỡ được cô, nếu không chắc cô đã tiếp đất một cách đau đớn.
“Anh còn cười?”
“Ngoan, anh bế em xuống nhà.”
Trần Hân Nghiên không cố chấp nữa mà để Lãnh Minh Quân bế đi. Đây đúng là một trải nghiệm khó quên của Trần Hân Nghiên.
Lãnh Minh Quân bế cô vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân sau đó lại một mạch bế cô xuống phòng khách. Lãnh Minh Quân đặt cô ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng bảo: “Em ngồi đây đợi anh một lát, anh chuẩn bị đồ ăn sáng.”
“Vâng.”
Anh lấy tạp dề đeo vào, tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Rất nhanh, hai phần ăn sáng đã được anh bày biện ra bàn ăn.
Lãnh Minh Quân từ trong phòng ăn gọi vọng ra: “Hân Nghiên, ra ăn sáng em.”
“Bế em.” Trần Hân Nghiên dang hai tay đợi sẵn.
“Ừm.” Lãnh Minh Quân nhoẻn miệng cười, nhấc chân tiếng về phòng khách mang cô ra.
Cả hai vừa dùng bữa sáng vừa vui vẻ trò chuyện, Trần Hân Nghiên nhân cô hội anh vẫn đang dễ tính liền cất giọng hỏi: “Anh… sẽ không giận em nữa chứ?”
Lãnh Minh Quân dừng đũa, ngước mặt lên nhìn cô, hỏi ngược: “Giận em chuyện gì?”
“Thì chuyện tối qua em và Tư Duệ… và cả chuyện lần trước nữa.”
“Tất nhiên là không.” Lãnh Minh Quân gật gù đáp.
Trần Hân Nghiên ngờ vực hỏi ngược lại anh: “Có thật không?”
“Tất nhiên là không… hết giận.” Lãnh Minh Quân trả lời, khuôn mặt trông có vẻ rất gợi đòn.
“Anh…”
“Em phũ phàng với anh như vậy, anh không nên giận em à?”
“Nên.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên dè dặt đáp lời: “Nhưng anh cũng đừng giận lâu quá… em không chịu được.”
“Chỉ cần em không buông tay, anh nhất định sẽ yêu em, bảo vệ em đến hết cuộc đời này.”
“Sến quá.”
“Không sến. Anh chỉ cần em đồng ý bên cạnh anh thôi, anh sẽ cho em tất cả.” Lãnh Minh Quân khẳng định chắc nịch.
LãnhMinh Quân xoa xoa thắt lưng cô, Trần Hân Nghiên vơ tay, giọng ngái ngủ: “Đừng phá, em muốn ngủ.”
“Ngoan, anh ôm em ngủ.”
“Ôm ôm.” Trần Hân Nghiên như con mèo con quấn chặt lấy Lãnh Minh Quân không rời.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm cửa mỏng, rọi thẳng vào cặp đôi vẫn còn đang say giấc nồng. Trần Hân Nghiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức liền uể oải với tay cầm lấy, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Trần Hân Nghiên giọng vẫn còn ngái ngủ: “Alo?”
“Chị Hân Nghiên, chị vẫn ổn chứ ạ?” Là Lâm Tư Duệ gọi điện thoại đến.
“Ừm, chị vẫn ổn. Em đừng lo.”
“Chị ổn nhưng em sắp không ổn rồi… huhu…”
“Hửm?”
Lâm Tư Duệ mếu máo: “Cậu út… Chuyện hôm qua cậu út đã nói với mẹ em rồi… Em sắp không xong rồi… hic…”
“Em không sao chứ?” Trần Hân Nghiên lo lắng hỏi.
“Em gọi để tạm biệt chị, chắc em phải về Mỹ một thời gian rồi…”
Trần Hân Nghiên cảm thấy có lỗi vì đã làm liên lụy đến Lâm Tư Duệ: “Chị xin lỗi, chị làm liên lụy đến em rồi. Em… thật sự phải về Mỹ sao?”
“Dạ.”
Trần Hân Nghiên trầm tư vài giây, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Không đi có được không?”
“Em về Mỹ sẽ kiểm điểm lại bản thân, em sẽ tập trung vào công việc của mình, không để mọi người lo lắng về em nữa. Chị yên tâm ngày chị và cậu út cưới em nhất định sẽ về dự đám cưới của hai người.” Lâm Tư Duệ trả lời đầy nghiêm túc và quyết tâm cho chuyến hành trình sắp tới.
Trần Hân Nghiên quay người nhìn sang người đang ông vẫn còn đang say giấc kia, bĩu môi lên tiếng: “Ai cưới cậu út em chứ?”
“Cậu út em là một người đàn ông tốt. Dù đôi lúc có hơi khó tính nhưng chị ở bên cạnh cậu ấy nhất định sẽ hạnh phúc. Hai người phải yêu thương nhau đó, em đợi tin tốt từ hai người.” Lâm Tư Duệ với về Lãnh Minh Quân với vẻ mặt vô cùng tự hào.
“Khi nào em sang Mỹ?”
Giọng Lâm Tư Duệ hiện rõ vẻ buồn buồn: “Em gọi điện tạm biệt chị, sau đó sẽ lên máy bay sang Mỹ.”
“Nhanh như vậy?” Trần Hân Nghiên bất ngờ trước quyết định này của Lâm Tư Duệ.
“Em không chào tạm biệt cậu út em sao?”
“Lúc sáng em có gọi báo với cậu rồi ạ, cậu bảo chị còn ngủ nên mới không đánh thức chị.”
“Sao cơ?”
Lãnh Minh Quân biết mình bị phát hiện liền nhanh tay giật lấy chiếc điện thoại trong tay Trần Hân Nghiên, nhanh chóng bấm nút tắt điện thoại. Anh kéo Trần Hân Nghiên vào lòng, hai tay thắt chặt không cho cô có cơ hội phản kháng.
“Ngủ thêm một chút, mới sáng sớm em dậy làm gì? Không mệt sao?”
“Anh dậy từ sớm rồi?”
“Ừ.”
“Thế sao còn giả vờ ngủ?” Trần Hân Nghiên đưa tay đánh nhẹ một cái vào người anh.
“Hửm?”
Trần Hân Nghiên lấp lửng cất giọng hỏi: “Những gì em nói… anh đều nghe thấy?”
“Ý em muốn hỏi câu nào? Là câu em nói không cưới anh sao?”
“Anh… anh…” Trần Hân Nghiên xấu hổ, chỉ ước có một cái hố cho cô chui xuống che đi sự ngượng ngừng này.
“Em ăn anh sạch sẽ rồi định không chịu trách nhiệm sao?”
“Chuyện đó bỏ qua một bên đi. Tại sao anh lại để Tư Duệ trở về Mỹ chứ? Chuyện này lỗi là do em, con bé chỉ là…”
“Không phải anh bắt con bé trở về Mỹ.”
“Sao cơ?”
“Là quyết định của con bé. Nó muốn kiểm điểm lại bản thân cũng như tập trung cho công việc của mình. Con bé không thuộc về nơi này, chỉ có về đó con bé mới có cơ hội phát triển.”
“Ồ.”
Lãnh Minh Quân đưa tay nhéo mũi cô, giọng khàn khàn: “Anh còn chưa hỏi tội em mà em lại quay sang hỏi tội anh à? Em lo cho mình trước đi đã.”
Trần Hân Nghiên lảng tránh câu hỏi của anh, xoay người cuộn chặt vào trong tấm chăn lớn. Lãnh Minh Quân nhanh tay giữ người cô lại, để cô đối diện với anh.
“Lần sau tuyệt đối không được hành động như vậy, có biết không?”
“Em biết rồi.”.
Lãnh Minh Quân đưa tay xoa xoa đầu cô, cưng chiều đáp: “Ngoan, giờ thì ngủ thêm một lát.”
“Mặt trời đã lên tới đâu rồi, còn ngủ gì nữa chứ. Hôm nay anh không đi làm sao.”
“Anh không.”
“Nhưng em muốn dậy, em đói bụng rồi.” Trần Hân Nghiên vừa nói vừa đưa tay xoa xoa bụng tỏ vẻ đói bụng.
Lãnh Minh Quân nghe cô than đói liền nhanh chóng rời khỏi giường, anh đưa hai tay về phía cô, giọng cực kỳ ân cần: “Đây, anh bế em.”
Trần Hân Nghiên thấy anh thật sự xem cô là em bé liền bĩu môi: “Em tự đi được, em có phải con nít đâu mà bế chứ.”
Trần Hân Nghiên gạt tay Lãnh Minh Quân sang một bên, chậm rãi đi xuống giường, nhưng chỉ đi được vài bước cơn đau ập đến khiến hai chân cô sắp chút không trụ vững, cũng may Lãnh Minh Quân nhanh tay đỡ được cô, nếu không chắc cô đã tiếp đất một cách đau đớn.
“Anh còn cười?”
“Ngoan, anh bế em xuống nhà.”
Trần Hân Nghiên không cố chấp nữa mà để Lãnh Minh Quân bế đi. Đây đúng là một trải nghiệm khó quên của Trần Hân Nghiên.
Lãnh Minh Quân bế cô vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân sau đó lại một mạch bế cô xuống phòng khách. Lãnh Minh Quân đặt cô ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng bảo: “Em ngồi đây đợi anh một lát, anh chuẩn bị đồ ăn sáng.”
“Vâng.”
Anh lấy tạp dề đeo vào, tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Rất nhanh, hai phần ăn sáng đã được anh bày biện ra bàn ăn.
Lãnh Minh Quân từ trong phòng ăn gọi vọng ra: “Hân Nghiên, ra ăn sáng em.”
“Bế em.” Trần Hân Nghiên dang hai tay đợi sẵn.
“Ừm.” Lãnh Minh Quân nhoẻn miệng cười, nhấc chân tiếng về phòng khách mang cô ra.
Cả hai vừa dùng bữa sáng vừa vui vẻ trò chuyện, Trần Hân Nghiên nhân cô hội anh vẫn đang dễ tính liền cất giọng hỏi: “Anh… sẽ không giận em nữa chứ?”
Lãnh Minh Quân dừng đũa, ngước mặt lên nhìn cô, hỏi ngược: “Giận em chuyện gì?”
“Thì chuyện tối qua em và Tư Duệ… và cả chuyện lần trước nữa.”
“Tất nhiên là không.” Lãnh Minh Quân gật gù đáp.
Trần Hân Nghiên ngờ vực hỏi ngược lại anh: “Có thật không?”
“Tất nhiên là không… hết giận.” Lãnh Minh Quân trả lời, khuôn mặt trông có vẻ rất gợi đòn.
“Anh…”
“Em phũ phàng với anh như vậy, anh không nên giận em à?”
“Nên.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên dè dặt đáp lời: “Nhưng anh cũng đừng giận lâu quá… em không chịu được.”
“Chỉ cần em không buông tay, anh nhất định sẽ yêu em, bảo vệ em đến hết cuộc đời này.”
“Sến quá.”
“Không sến. Anh chỉ cần em đồng ý bên cạnh anh thôi, anh sẽ cho em tất cả.” Lãnh Minh Quân khẳng định chắc nịch.