Chương 33
Trần Hân Nghiên bị Trần phu nhân nói một tràng liền cảm thấy nhức hết cả đầu: “Mẹ cũng thấy rồi đó, anh ta cũng đâu có ý định đến tìm con để giải quyết vấn đề.”
“Không phải tại cái tính bướng bỉnh của con à.”
“Mẹ…”
“Mẹ cái gì? Mẹ nghe Trình Dao kể sơ qua mọi chuyện rồi. Con tuyệt tình như vậy nếu mẹ là thằng Quân mẹ cũng không muốn liên lạc lại với con.”
Trần Hân Nghiên bĩu môi: “Con mới không thèm.”
“Không thèm? Vậy hôm đó ai là người trùm chăn khóc cả đêm, chắc không phải là con đâu hen?”
“Mẹ biết?” Trần Hân Nghiên khi chuyện cô khóc bị Trần phu nhân phát hiện.
“Tôi đẻ ra cô còn được.”
“Nếu còn yêu người ta thì con cũng nên bỏ cái tính bướng bỉnh của mình đi. Thằng Quân là một thằng bé tốt, nó yêu thương con như vậy, sao con lại dễ dàng đánh mất người yêu mình như vậy? Con nghĩ cái gì trong đầu vậy Hân Nghiên?” Trần phu nhân nhẹ nhàng giảng giải cho Trần Hân Nghiên hiểu.
“Được rồi, con biết rồi mà. Con lên phòng nghỉ ngơi đây.”
“Ừ.”
Trần phu nhân định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Trần Hân Nghiên là con bà, tính tình của cô như thế nào bà đương nhiên là người hiểu rõ nhất. Bà cũng không có ý muốn la mắng gì cô, bà chỉ muốn nói để cho cô hiểu ra.
Ròng rã suốt mấy tháng trời, Lãnh Minh Quân không hề liên lạc với Trần Hân Nghiên, không phải vì anh không còn yêu cô nữa mà anh cả hai có thời gian để nhìn nhận lại mọi chuyện. Chuyện này cũng một phần lỗi của anh khi để Tường Nhan lợi dụng, khiến cho Trần Hân Nghiên hiểu lầm.
[…]
Buổi lễ ra mắt phim mới của Trần Hân Nghiên và Đặng Thức Vinh cũng đã được ấn định ngày. Dù muốn dù không thì Trần Hân Nghiên cũng phải góp mặt với vai trò là nữ chính của bộ phim. Buổi lẽ ra mắt phim lần này quy tụ nhiều ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí cùng các nhà tài trợ, nhà sản xuất hàng đầu. Lãnh Minh Quân cũng được đạo diễn Tống Thiên Quan mời tham gia sự kiện lần này.
Buổi lễ diễn ra được một nửa thì trời bắt đầu chuyển mưa, các bị quan khách dần di chuyển vào khu vực bên trong. Trần Hân Nghiên cùng trợ lý Vũ Linh vừa đi vào đã đụng ngay Lãnh Minh Quân và trợ lý Đặng Dương.
Trợ lý Đặng Dương nhìn thấy Trần Hân Nghiên liền lên tiếng chào hỏi: “Chào cô Trần.”
“Ừm, chào anh.”
Trợ lý Vũ Linh nháy mắt ra hiệu với Đặng Dương, cả hai biết ý liền rời đi chừa lại không gian cho hai người nói chuyện.
Lãnh Minh Quân lên tiếng: “Sao thế? Xem nhau như người lạ thế à?”
“Chào Lãnh tổng.” Trần Hân Nghiên miễn cưỡng chào Lãnh Minh Quân.
“Ừm.”
“Thành phố chúng ta sống mưa to quá, không biết anh đã bị sét đánh chưa?”
“Thời tiết thành phố A dạo này rất tốt mà cho dù có bị sét đánh thì chắc cũng không phải một mình tôi bị, có phải không… Trần tiểu thư?”
“Anh…”
“Trần tiểu thư, dù gì chúng ta cũng từng là người quen, có cần tuyệt tình như vậy không?”
“Tôi có tuyệt tình cũng đâu là gì so với Lãnh tổng chứ?”
“Ý em là sao?”
“Miệng thì bảo sẽ biến tôi trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất nhưng hóa ra cũng chỉ là một lời nói dối. Sao rồi? Dạo này, Lãnh tổng vẫn sống tốt chứ hả?”
“Em đang trách tôi không dỗ dành em? Ngay cả cơ hội tới gần em, tôi còn không có. Tôi giải thích như thế nào em cũng không chịu tin, em lại đi tin những lời vớ vẩn trên mạng mà một hai đòi chia tay tôi, bây giờ em lại quay sang trách tôi? Rốt cuộc là em muốn gì ở tôi? Hửm?”
“Trong những thứ em có, tôi là thứ em dễ dàng vứt bỏ như vậy à?”
“Không phải.” Trần Hân Nghiên vội vàng trả lời.
Lãnh Minh Quân không nói gì, im lặng quay lưng rời đi. Trần Hân Nghiên thấy anh có ý định rời đi liền cất giọng gọi: “Anh Quân.”
Nghe tiếng cô gọi, Lãnh Minh Quân dừng chân, cũng không hề có ý định quay đầu lại nhìn cô, chỉ đứng im như vậy, đợi cô lên tiếng nói tiếp.
Trần Hân Nghiên dè dặt cất giọng hỏi Lãnh Minh Quân: “Anh… có còn yêu em không?”
Lãnh Minh Quân càng im lặng, ruột gan Trần Hân Nghiên lại đứng ngồi không yên. Cô muốn có câu trả lời từ anh nhưng cũng sợ rằng anh trả lời anh không còn yêu cô nữa. Cả người cô run lên, không biết là vì lạnh hay vì điều gì nữa.
Lãnh Minh Quân nhấc chân rời đi, Trần Hân Nghiên không còn suy nghĩ được gì nữa, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy anh từ phía sau, giọng nức nở: “Em biết lỗi rồi. Em xin lỗi vì trong lúc nóng giận chỉ thấy anh có lỗi, chỉ thấy bản thân mình thiệt thòi mà quên đi sự yêu thương và tử tế anh dành cho em. Em biết tính tình em bướng bỉnh, nhưng dù sao em cũng chỉ mong anh có thể kiên nhẫn với em. Dù có thế nào em cũng chỉ mong chúng ta ở bên cạnh nhau chứ không phải giận dỗi rồi mỗi người một nơi.”
Trần Hân Nghiên nói một hơi dài, vừa nói vừa thút thít như thể sợ Lãnh Minh Quân bỏ đi mất. Trong lòng Lãnh Minh Quân như đang nhảy cẫng lên vì sung sướng khi Trần Hân Nghiên có thể nghĩ được như vậy nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ không để tâm đến những lời cô nói.
Lãnh Minh Quân gỡ hai tay Trần Hân Nghiên đang ôm chặt eo mình ra. Trần Hân Nghiên thấy vậy liền hốt hoảng: “Anh Quân… anh…”
“Hân Nghiên này, anh yêu em là thật và anh cũng chưa bao giờ hết yêu em. Nhưng anh nghĩ chúng ta cần thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện một cách thấu đáo hơn.”
“Anh…”
“Anh biết tính tình em bướng bỉnh nhưng anh không nghĩ em lại dễ dàng buông tay anh như chưa từng dành một chút tình cảm nào cho anh và cho mối quan hệ của chúng ta vậy? Anh biết em yêu anh nên em mới có những phản ứng như vậy nhưng những lời em nói thật sự anh…”
“Em… em xin lỗi.”
“Không phải lỗi của em, không cần phải xin lỗi.”
Lãnh Minh Quân thấy cô khóc thì trong lòng cũng xót xa không kém, dù cho rất muốn ôm lấy cô vào lòng để dỗ dành nhưng Lãnh Minh Quân lại chọn cách kiềm nén cảm xúc của bản thân. Anh lạnh lùng rời đi trong sự bối rối của Trần Hân Nghiên.
Trần Hân Nghiên cũng không còn tâm trạng để ở lại buổi tiệc, cô cùng Vũ Linh rời khỏi sự kiện ngay sau đó. Trên đường về, Trần Hân Nghiên khóc như mưa khiến cho Vũ Linh có chút bối rối, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chị Hân Nghiên, chị sao vậy? Sao khi không lại khóc chứ?”
Trần Hân Nghiên vừa khóc vừa thút thít lên tiếng: “Vũ Linh em nói xem, có phải lần này chị sai rồi phải không?”
“Sai chuyện gì ạ? Chị với Lãnh tổng… hai người thật sự không thể quay về bên nhau nữa sao?”
“Lãnh Minh Quân… anh ấy không còn cần chị nữa rồi?” Trần Hân Nghiên nói xong lại càng khóc lớn hơn khiến Vũ Linh bối rối.
“Không phải tại cái tính bướng bỉnh của con à.”
“Mẹ…”
“Mẹ cái gì? Mẹ nghe Trình Dao kể sơ qua mọi chuyện rồi. Con tuyệt tình như vậy nếu mẹ là thằng Quân mẹ cũng không muốn liên lạc lại với con.”
Trần Hân Nghiên bĩu môi: “Con mới không thèm.”
“Không thèm? Vậy hôm đó ai là người trùm chăn khóc cả đêm, chắc không phải là con đâu hen?”
“Mẹ biết?” Trần Hân Nghiên khi chuyện cô khóc bị Trần phu nhân phát hiện.
“Tôi đẻ ra cô còn được.”
“Nếu còn yêu người ta thì con cũng nên bỏ cái tính bướng bỉnh của mình đi. Thằng Quân là một thằng bé tốt, nó yêu thương con như vậy, sao con lại dễ dàng đánh mất người yêu mình như vậy? Con nghĩ cái gì trong đầu vậy Hân Nghiên?” Trần phu nhân nhẹ nhàng giảng giải cho Trần Hân Nghiên hiểu.
“Được rồi, con biết rồi mà. Con lên phòng nghỉ ngơi đây.”
“Ừ.”
Trần phu nhân định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Trần Hân Nghiên là con bà, tính tình của cô như thế nào bà đương nhiên là người hiểu rõ nhất. Bà cũng không có ý muốn la mắng gì cô, bà chỉ muốn nói để cho cô hiểu ra.
Ròng rã suốt mấy tháng trời, Lãnh Minh Quân không hề liên lạc với Trần Hân Nghiên, không phải vì anh không còn yêu cô nữa mà anh cả hai có thời gian để nhìn nhận lại mọi chuyện. Chuyện này cũng một phần lỗi của anh khi để Tường Nhan lợi dụng, khiến cho Trần Hân Nghiên hiểu lầm.
[…]
Buổi lễ ra mắt phim mới của Trần Hân Nghiên và Đặng Thức Vinh cũng đã được ấn định ngày. Dù muốn dù không thì Trần Hân Nghiên cũng phải góp mặt với vai trò là nữ chính của bộ phim. Buổi lẽ ra mắt phim lần này quy tụ nhiều ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí cùng các nhà tài trợ, nhà sản xuất hàng đầu. Lãnh Minh Quân cũng được đạo diễn Tống Thiên Quan mời tham gia sự kiện lần này.
Buổi lễ diễn ra được một nửa thì trời bắt đầu chuyển mưa, các bị quan khách dần di chuyển vào khu vực bên trong. Trần Hân Nghiên cùng trợ lý Vũ Linh vừa đi vào đã đụng ngay Lãnh Minh Quân và trợ lý Đặng Dương.
Trợ lý Đặng Dương nhìn thấy Trần Hân Nghiên liền lên tiếng chào hỏi: “Chào cô Trần.”
“Ừm, chào anh.”
Trợ lý Vũ Linh nháy mắt ra hiệu với Đặng Dương, cả hai biết ý liền rời đi chừa lại không gian cho hai người nói chuyện.
Lãnh Minh Quân lên tiếng: “Sao thế? Xem nhau như người lạ thế à?”
“Chào Lãnh tổng.” Trần Hân Nghiên miễn cưỡng chào Lãnh Minh Quân.
“Ừm.”
“Thành phố chúng ta sống mưa to quá, không biết anh đã bị sét đánh chưa?”
“Thời tiết thành phố A dạo này rất tốt mà cho dù có bị sét đánh thì chắc cũng không phải một mình tôi bị, có phải không… Trần tiểu thư?”
“Anh…”
“Trần tiểu thư, dù gì chúng ta cũng từng là người quen, có cần tuyệt tình như vậy không?”
“Tôi có tuyệt tình cũng đâu là gì so với Lãnh tổng chứ?”
“Ý em là sao?”
“Miệng thì bảo sẽ biến tôi trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất nhưng hóa ra cũng chỉ là một lời nói dối. Sao rồi? Dạo này, Lãnh tổng vẫn sống tốt chứ hả?”
“Em đang trách tôi không dỗ dành em? Ngay cả cơ hội tới gần em, tôi còn không có. Tôi giải thích như thế nào em cũng không chịu tin, em lại đi tin những lời vớ vẩn trên mạng mà một hai đòi chia tay tôi, bây giờ em lại quay sang trách tôi? Rốt cuộc là em muốn gì ở tôi? Hửm?”
“Trong những thứ em có, tôi là thứ em dễ dàng vứt bỏ như vậy à?”
“Không phải.” Trần Hân Nghiên vội vàng trả lời.
Lãnh Minh Quân không nói gì, im lặng quay lưng rời đi. Trần Hân Nghiên thấy anh có ý định rời đi liền cất giọng gọi: “Anh Quân.”
Nghe tiếng cô gọi, Lãnh Minh Quân dừng chân, cũng không hề có ý định quay đầu lại nhìn cô, chỉ đứng im như vậy, đợi cô lên tiếng nói tiếp.
Trần Hân Nghiên dè dặt cất giọng hỏi Lãnh Minh Quân: “Anh… có còn yêu em không?”
Lãnh Minh Quân càng im lặng, ruột gan Trần Hân Nghiên lại đứng ngồi không yên. Cô muốn có câu trả lời từ anh nhưng cũng sợ rằng anh trả lời anh không còn yêu cô nữa. Cả người cô run lên, không biết là vì lạnh hay vì điều gì nữa.
Lãnh Minh Quân nhấc chân rời đi, Trần Hân Nghiên không còn suy nghĩ được gì nữa, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy anh từ phía sau, giọng nức nở: “Em biết lỗi rồi. Em xin lỗi vì trong lúc nóng giận chỉ thấy anh có lỗi, chỉ thấy bản thân mình thiệt thòi mà quên đi sự yêu thương và tử tế anh dành cho em. Em biết tính tình em bướng bỉnh, nhưng dù sao em cũng chỉ mong anh có thể kiên nhẫn với em. Dù có thế nào em cũng chỉ mong chúng ta ở bên cạnh nhau chứ không phải giận dỗi rồi mỗi người một nơi.”
Trần Hân Nghiên nói một hơi dài, vừa nói vừa thút thít như thể sợ Lãnh Minh Quân bỏ đi mất. Trong lòng Lãnh Minh Quân như đang nhảy cẫng lên vì sung sướng khi Trần Hân Nghiên có thể nghĩ được như vậy nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ không để tâm đến những lời cô nói.
Lãnh Minh Quân gỡ hai tay Trần Hân Nghiên đang ôm chặt eo mình ra. Trần Hân Nghiên thấy vậy liền hốt hoảng: “Anh Quân… anh…”
“Hân Nghiên này, anh yêu em là thật và anh cũng chưa bao giờ hết yêu em. Nhưng anh nghĩ chúng ta cần thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện một cách thấu đáo hơn.”
“Anh…”
“Anh biết tính tình em bướng bỉnh nhưng anh không nghĩ em lại dễ dàng buông tay anh như chưa từng dành một chút tình cảm nào cho anh và cho mối quan hệ của chúng ta vậy? Anh biết em yêu anh nên em mới có những phản ứng như vậy nhưng những lời em nói thật sự anh…”
“Em… em xin lỗi.”
“Không phải lỗi của em, không cần phải xin lỗi.”
Lãnh Minh Quân thấy cô khóc thì trong lòng cũng xót xa không kém, dù cho rất muốn ôm lấy cô vào lòng để dỗ dành nhưng Lãnh Minh Quân lại chọn cách kiềm nén cảm xúc của bản thân. Anh lạnh lùng rời đi trong sự bối rối của Trần Hân Nghiên.
Trần Hân Nghiên cũng không còn tâm trạng để ở lại buổi tiệc, cô cùng Vũ Linh rời khỏi sự kiện ngay sau đó. Trên đường về, Trần Hân Nghiên khóc như mưa khiến cho Vũ Linh có chút bối rối, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chị Hân Nghiên, chị sao vậy? Sao khi không lại khóc chứ?”
Trần Hân Nghiên vừa khóc vừa thút thít lên tiếng: “Vũ Linh em nói xem, có phải lần này chị sai rồi phải không?”
“Sai chuyện gì ạ? Chị với Lãnh tổng… hai người thật sự không thể quay về bên nhau nữa sao?”
“Lãnh Minh Quân… anh ấy không còn cần chị nữa rồi?” Trần Hân Nghiên nói xong lại càng khóc lớn hơn khiến Vũ Linh bối rối.