Chương 31
Cả hai người giằng co mãi nhưng vẫn không ai chịu nhún nhường trước đối phương. Trình Dao thấy tình hình ngày càng căng thẳng liền lên tiếng giải vây.
“Tôi là người đưa Hân Nghiên đến đây nên tôi sẽ là người đưa cô ấy trở về. Chuyện giữa hai người, đợi khi nào cậu ấy tỉnh táo rồi hai người ngồi lại nói chuyện với nhau, có được không?”
“Làm phiền cô Trình rồi.” Lãnh Minh Quân gật đầu đồng ý với ý kiến của Trình Dao.
“Không cần khách sáo. Hân Nghiên là bạn thân của tôi, lo cho cô ấy là chuyện tôi nên làm.”
“Ừ.”
“Em theo cậu em về đi, cũng trễ rồi. Chị với Hân Nghiên cũng về luôn đây.” Trình Dao quay sang nói với Lâm Tư Duệ.
“Dạ. Hai chị về cẩn thận.”
“Ừm.”
Trình Dao lay lay người Trần Hân Nghiên, nói nhỏ: “Về thôi, tớ đưa cậu về.”
“Tớ chưa muốn về.”
“Đừng có bướng. Nào tớ đỡ cậu.”
Trình Dao dùng hết sức lực đỡ người Trần Hân Nghiên lên nhưng cô liên tục cựa quậy khiến Trình Dao loạng choạng không thể đứng vững. Lãnh Minh Quân thấy vậy liền đi lại gần, anh cúi người, nhẹ nhàng bế thốc cả người Trần Hân Nghiên lên khiến cô càng vùng vẫy như muốn thoát khỏi vòng tay của Lãnh Minh Quân.
“Anh làm gì thế hả? Ai cho phép anh đụng vào tôi? Mau thả tôi xuống.”
Mặc kệ Trần Hân Nghiên vùng vẫy, Lãnh Minh Quân vững chãi bế cô ra xe của Trình Dao, nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe.
“Làm phiền cô Trình đưa cô ấy về giúp tôi.”.
“Ừm.”
“Lái xe cẩn thận.”
“Lãnh tổng, Tư Duệ hai người về cẩn thận.”
“Ừ.”
Trình Dao lái xe rời đi. Lãnh Minh Quân nhìn sang Lâm Tư Duệ, thái độ khó chịu lên tiếng: “Còn chưa chịu về?”
“Cậu… cậu không đưa con về ạ?”
Lãnh Minh Quân dửng dưng đáp: “Đến bằng gì thì về bằng cái đó.”
Lâm Tư Duệ nài nỉ: “Giờ này khuya rồi, cậu nỡ để cháu bắt taxi về sao ạ?”
“Lên xe.”
“Cảm ơn cậu út.”
Có được sự đồng ý của Lãnh Minh Quân, Lâm Tư Duệ hứng khởi, vui vẻ ngồi vào trong xe. Suốt chặng đường về nhà họ Lãnh, Lâm Tư Duệ liên tục hỏi về chuyện của Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên.
“Cậu út.”
“Chuyện gì?”
“Cậu… với chị Hân Nghiên đang yêu nhau ạ?”
“Liên quan gì đến con?”
“Sao lại không ạ? Nếu cậu và chị Hân Nghiên đang quen nhau thì chị ấy sau này chính là mợ út của con. Cậu nói con nghe biết đâu con giúp được cậu thì sao?”
“Không cần con giúp.”
Lãnh Minh Quân thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Lâm Tư Duệ. Suốt dọc đường trở về nhà họ Lãnh, dù Lâm Tư Duệ nài nỉ như thế nào đi nữa thì Lãnh Minh Quân vẫn tuyệt nhiên im lặng không nói năng gì.
Chiếc siêu xe dần di chuyển vào gara để xe. Lãnh Minh Quân nghiêm giọng nhắc nhở Lâm Tư Duệ: “Con mà dám nói năng linh tinh về chuyện ngày hôm nay thì đừng có trách cậu.”
“Con biết rồi. Không nói thì không nói nhưng cậu phải dỗ mợ út đấy. Con rất thích chị Hân Nghiên, cậu không được để chị ấy chạy mất đâu đấy.”
“Lắm chuyện.”
Lãnh Minh Quân bỏ lại một câu liền lên phòng nghỉ ngơi. Những chuyện xảy ra gần đây khiến anh không có thời gian để nghỉ ngơi.
[…]
Chuyện xử lý khủng hoảng truyền thông với Tường Nhan cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Dù đã rút lui không còn hoạt động nhiều trong giới giải trí nhưng Lãnh Minh Quân vẫn là cái tên khiến nhiều người phải dè chừng. Dù ở cương vị là ảnh đế hay là chủ tịch công ty giải trí Đông Quân thì cái tên Lãnh Minh Quân vẫn rất có tiếng nói ở thành phố A.
Lãnh Minh Quân xưa nay vốn không bao giờ nhỏ nhen với phụ nữ. Tuy nhiên, Tường Nhan sẽ là trường hợp đầu tiên khiến anh phải dùng quyền lực của mình để cho cô ta một bài học thích đáng.
Anh liên hệ với một số đạo diễn và nhà tài trợ để gây sức ép khiến cho các hợp đồng quảng cáo và các dự án phim đều phải ngưng hợp tác với Tường Nhan khiến cô ta một phen lao đao vì liên tục bị hủy hợp đồng.
Một số bộ phận cư dân mạng còn nhiệt tình đào lại hàng loạt các scandal trong quá khứ của Tường Nhan. Hàng loạt các bê bối mà cô ta từng dùng rất nhiều tiền và mối quan hệ mới có thể ém xuống thì giờ đây lại bị cư dân mạng đào lại không xót một cái nào. Bất ngờ bị cộng đồng mạng quay xe sang tấn công, các hợp đồng thì bị hủy giữa chừng khiến cô ta bừng bừng lửa giận.
“Các người được lắm. Cứ đợi đó, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”
Dù cũng có thể đoán được mọi chuyện chắc chắn có sự nhúng tay của Lãnh Minh Quân nhưng Tường Nhan vẫn mặt dày đeo bám anh. Một lần nữa, cô ta lại đến Đông Quân để tìm Lãnh Minh Quân.
Lễ tân nhìn thấy Tường Nhan liền lịch sự lên tiếng: “Xin hỏi, cô cần gì ạ?”
“Cho tôi gặp Lãnh tổng.”
“Cho hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
“Không có. Cô cứ nói có diễn viên Tường Nhan muốn gặp là được.”
Lễ tân nhận ra Tường Nhan chính là cô gái hôm nọ nhưng đây chính là công việc của cô nên dù có ấn tượng không tốt về Tường Nhan thì cô vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, báo cho cấp trên biết về sự có mặt của cô ta ở đây.
Trợ lý Đặng Dương nhận được thông báo liền báo với Lãnh Minh Quân một tiếng.
“Chủ tịch, Tường Nhan cô ta đang ở dưới sảnh. Cô ta có chuyện muốn gặp ngài.”
“Không cần.”
“Dạ tôi có báo như vậy nhưng cô ta vẫn nhất quyết muốn gặp. Cô ta còn nói nếu không gặp được ngài sẽ không rời đi.”
Lãnh Minh Quân chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không hề có ý định trả lời trợ lý Đặng Dương.
“Chủ tịch.”
“Cho cô ta vào đi.”
“Dạ.”
Đặng Dương ra ngoài thông báo cho Tường Nhan vào trong. Cô ta vừa nhìn thấy Lãnh Minh Quân liền ỉ ôi.
“Anh Quân.”
“Phiền cô cư xử cho đúng mực.”
“Những chuyện gần đây là do anh làm sao? Anh có cần tuyệt tình với em như vậy không chứ? Dù gì chúng ta cũng từng…”
“Từng là cái gì?” Lãnh Minh Quân lên tiếng cắt ngang lời nói của Tường Nhan.
“Cô còn ăn nói lung tung thì đừng trách Lãnh Minh Quân tôi không nương tay với cô. Những chuyện vừa qua chỉ là một món quà nhỏ tôi trả lại cho những việc cô gây ra cho tôi mà thôi.”
Tường Nhan nhất thời bị Lãnh Minh Quân làm cho kích động, cô ta không giữ được bình tình mà lên tiếng chất vấn anh: “Anh khiến em một phen không còn chỗ đứng trong giới giải trí, từ một ngôi sao hàng đầu được các nhãn hàng săn đón trở thành một kẻ chẳng ai coi ra gì mà anh nói là món quà nhỏ sao?”
“Là do cô tự chuốc lấy. Có trách thì tự trách bản thân mình hồ đồ.”
“Anh…”Tường Nhan nắm chặt bàn tay, cố kiềm nén cơn tức giận của mình.
“Tại sao bao nhiêu năm nay anh vẫn không chịu cho em một cơ hội chứ? Anh nhẫn tâm đối xử với em như vậy, còn cho người đào lại chuyện quá khứ của em. Anh quá tàn nhẫn rồi anh Quân.”
“Cơ hội? Cô không xứng. Nếu cô còn gây ra chuyện ảnh hưởng đến tôi thì bấy nhiêu đó vẫn chưa là gì đâu.”
“Nếu anh không dừng lại việc làm của mình thì đừng trách em trả lại chúng trên người con gái mà anh yêu.”
Không thuyết phục được Lãnh Minh Quân ngừng tay, Tường Nhan quay sang hăm dọa sẽ đáp trả lên người Trần Hân Nghiên. Trái ngược với thái độ ngông cuồng của Tường Nhan, Lãnh Minh Quân vẫn giữ được nét bình tĩnh vốn có của mình.
“Nếu cô không sợ chết thì cứ tự nhiên.”
“Tôi là người đưa Hân Nghiên đến đây nên tôi sẽ là người đưa cô ấy trở về. Chuyện giữa hai người, đợi khi nào cậu ấy tỉnh táo rồi hai người ngồi lại nói chuyện với nhau, có được không?”
“Làm phiền cô Trình rồi.” Lãnh Minh Quân gật đầu đồng ý với ý kiến của Trình Dao.
“Không cần khách sáo. Hân Nghiên là bạn thân của tôi, lo cho cô ấy là chuyện tôi nên làm.”
“Ừ.”
“Em theo cậu em về đi, cũng trễ rồi. Chị với Hân Nghiên cũng về luôn đây.” Trình Dao quay sang nói với Lâm Tư Duệ.
“Dạ. Hai chị về cẩn thận.”
“Ừm.”
Trình Dao lay lay người Trần Hân Nghiên, nói nhỏ: “Về thôi, tớ đưa cậu về.”
“Tớ chưa muốn về.”
“Đừng có bướng. Nào tớ đỡ cậu.”
Trình Dao dùng hết sức lực đỡ người Trần Hân Nghiên lên nhưng cô liên tục cựa quậy khiến Trình Dao loạng choạng không thể đứng vững. Lãnh Minh Quân thấy vậy liền đi lại gần, anh cúi người, nhẹ nhàng bế thốc cả người Trần Hân Nghiên lên khiến cô càng vùng vẫy như muốn thoát khỏi vòng tay của Lãnh Minh Quân.
“Anh làm gì thế hả? Ai cho phép anh đụng vào tôi? Mau thả tôi xuống.”
Mặc kệ Trần Hân Nghiên vùng vẫy, Lãnh Minh Quân vững chãi bế cô ra xe của Trình Dao, nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe.
“Làm phiền cô Trình đưa cô ấy về giúp tôi.”.
“Ừm.”
“Lái xe cẩn thận.”
“Lãnh tổng, Tư Duệ hai người về cẩn thận.”
“Ừ.”
Trình Dao lái xe rời đi. Lãnh Minh Quân nhìn sang Lâm Tư Duệ, thái độ khó chịu lên tiếng: “Còn chưa chịu về?”
“Cậu… cậu không đưa con về ạ?”
Lãnh Minh Quân dửng dưng đáp: “Đến bằng gì thì về bằng cái đó.”
Lâm Tư Duệ nài nỉ: “Giờ này khuya rồi, cậu nỡ để cháu bắt taxi về sao ạ?”
“Lên xe.”
“Cảm ơn cậu út.”
Có được sự đồng ý của Lãnh Minh Quân, Lâm Tư Duệ hứng khởi, vui vẻ ngồi vào trong xe. Suốt chặng đường về nhà họ Lãnh, Lâm Tư Duệ liên tục hỏi về chuyện của Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên.
“Cậu út.”
“Chuyện gì?”
“Cậu… với chị Hân Nghiên đang yêu nhau ạ?”
“Liên quan gì đến con?”
“Sao lại không ạ? Nếu cậu và chị Hân Nghiên đang quen nhau thì chị ấy sau này chính là mợ út của con. Cậu nói con nghe biết đâu con giúp được cậu thì sao?”
“Không cần con giúp.”
Lãnh Minh Quân thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Lâm Tư Duệ. Suốt dọc đường trở về nhà họ Lãnh, dù Lâm Tư Duệ nài nỉ như thế nào đi nữa thì Lãnh Minh Quân vẫn tuyệt nhiên im lặng không nói năng gì.
Chiếc siêu xe dần di chuyển vào gara để xe. Lãnh Minh Quân nghiêm giọng nhắc nhở Lâm Tư Duệ: “Con mà dám nói năng linh tinh về chuyện ngày hôm nay thì đừng có trách cậu.”
“Con biết rồi. Không nói thì không nói nhưng cậu phải dỗ mợ út đấy. Con rất thích chị Hân Nghiên, cậu không được để chị ấy chạy mất đâu đấy.”
“Lắm chuyện.”
Lãnh Minh Quân bỏ lại một câu liền lên phòng nghỉ ngơi. Những chuyện xảy ra gần đây khiến anh không có thời gian để nghỉ ngơi.
[…]
Chuyện xử lý khủng hoảng truyền thông với Tường Nhan cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Dù đã rút lui không còn hoạt động nhiều trong giới giải trí nhưng Lãnh Minh Quân vẫn là cái tên khiến nhiều người phải dè chừng. Dù ở cương vị là ảnh đế hay là chủ tịch công ty giải trí Đông Quân thì cái tên Lãnh Minh Quân vẫn rất có tiếng nói ở thành phố A.
Lãnh Minh Quân xưa nay vốn không bao giờ nhỏ nhen với phụ nữ. Tuy nhiên, Tường Nhan sẽ là trường hợp đầu tiên khiến anh phải dùng quyền lực của mình để cho cô ta một bài học thích đáng.
Anh liên hệ với một số đạo diễn và nhà tài trợ để gây sức ép khiến cho các hợp đồng quảng cáo và các dự án phim đều phải ngưng hợp tác với Tường Nhan khiến cô ta một phen lao đao vì liên tục bị hủy hợp đồng.
Một số bộ phận cư dân mạng còn nhiệt tình đào lại hàng loạt các scandal trong quá khứ của Tường Nhan. Hàng loạt các bê bối mà cô ta từng dùng rất nhiều tiền và mối quan hệ mới có thể ém xuống thì giờ đây lại bị cư dân mạng đào lại không xót một cái nào. Bất ngờ bị cộng đồng mạng quay xe sang tấn công, các hợp đồng thì bị hủy giữa chừng khiến cô ta bừng bừng lửa giận.
“Các người được lắm. Cứ đợi đó, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”
Dù cũng có thể đoán được mọi chuyện chắc chắn có sự nhúng tay của Lãnh Minh Quân nhưng Tường Nhan vẫn mặt dày đeo bám anh. Một lần nữa, cô ta lại đến Đông Quân để tìm Lãnh Minh Quân.
Lễ tân nhìn thấy Tường Nhan liền lịch sự lên tiếng: “Xin hỏi, cô cần gì ạ?”
“Cho tôi gặp Lãnh tổng.”
“Cho hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
“Không có. Cô cứ nói có diễn viên Tường Nhan muốn gặp là được.”
Lễ tân nhận ra Tường Nhan chính là cô gái hôm nọ nhưng đây chính là công việc của cô nên dù có ấn tượng không tốt về Tường Nhan thì cô vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, báo cho cấp trên biết về sự có mặt của cô ta ở đây.
Trợ lý Đặng Dương nhận được thông báo liền báo với Lãnh Minh Quân một tiếng.
“Chủ tịch, Tường Nhan cô ta đang ở dưới sảnh. Cô ta có chuyện muốn gặp ngài.”
“Không cần.”
“Dạ tôi có báo như vậy nhưng cô ta vẫn nhất quyết muốn gặp. Cô ta còn nói nếu không gặp được ngài sẽ không rời đi.”
Lãnh Minh Quân chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không hề có ý định trả lời trợ lý Đặng Dương.
“Chủ tịch.”
“Cho cô ta vào đi.”
“Dạ.”
Đặng Dương ra ngoài thông báo cho Tường Nhan vào trong. Cô ta vừa nhìn thấy Lãnh Minh Quân liền ỉ ôi.
“Anh Quân.”
“Phiền cô cư xử cho đúng mực.”
“Những chuyện gần đây là do anh làm sao? Anh có cần tuyệt tình với em như vậy không chứ? Dù gì chúng ta cũng từng…”
“Từng là cái gì?” Lãnh Minh Quân lên tiếng cắt ngang lời nói của Tường Nhan.
“Cô còn ăn nói lung tung thì đừng trách Lãnh Minh Quân tôi không nương tay với cô. Những chuyện vừa qua chỉ là một món quà nhỏ tôi trả lại cho những việc cô gây ra cho tôi mà thôi.”
Tường Nhan nhất thời bị Lãnh Minh Quân làm cho kích động, cô ta không giữ được bình tình mà lên tiếng chất vấn anh: “Anh khiến em một phen không còn chỗ đứng trong giới giải trí, từ một ngôi sao hàng đầu được các nhãn hàng săn đón trở thành một kẻ chẳng ai coi ra gì mà anh nói là món quà nhỏ sao?”
“Là do cô tự chuốc lấy. Có trách thì tự trách bản thân mình hồ đồ.”
“Anh…”Tường Nhan nắm chặt bàn tay, cố kiềm nén cơn tức giận của mình.
“Tại sao bao nhiêu năm nay anh vẫn không chịu cho em một cơ hội chứ? Anh nhẫn tâm đối xử với em như vậy, còn cho người đào lại chuyện quá khứ của em. Anh quá tàn nhẫn rồi anh Quân.”
“Cơ hội? Cô không xứng. Nếu cô còn gây ra chuyện ảnh hưởng đến tôi thì bấy nhiêu đó vẫn chưa là gì đâu.”
“Nếu anh không dừng lại việc làm của mình thì đừng trách em trả lại chúng trên người con gái mà anh yêu.”
Không thuyết phục được Lãnh Minh Quân ngừng tay, Tường Nhan quay sang hăm dọa sẽ đáp trả lên người Trần Hân Nghiên. Trái ngược với thái độ ngông cuồng của Tường Nhan, Lãnh Minh Quân vẫn giữ được nét bình tĩnh vốn có của mình.
“Nếu cô không sợ chết thì cứ tự nhiên.”