Chương 26
Từ nhà họ Trần đến công ty giải trí Đông Quân cũng mất hơn 20 phút lái xe, Lãnh Minh Quân vừa đến nơi đã thấy trợ lý Đặng Dương đợi sẵn ở phòng làm việc của Lãnh Minh Quân.
“Chủ tịch.”
“Cậu nói ngắn gọn mọi chuyện cho tôi nghe.”
“Chủ tịch xem qua cái này đi ạ.”
Đặng Dương đưa cho Lãnh Minh Quân một sấp tài liệu cùng với một đoạn băng ghi hình. Lãnh Minh Quân tập trung xem đoạn băng.
Lãnh Minh Quân khó chịu cất giọng: “Chuyện này là sao?”
“Người hâm mộ đang truyền tay nhau đoạn video của ngài và Trần Hân Nghiên cùng những lời bịa đặt hai người đang cố tạo scandal để quảng bá cho bộ phim lần này.”
“Một số bộ phận người hâm mộ quá khích còn liên tục cắt gắp và bịa đặt những chuyện không hay về cô Trần.” Trợ lý Đặng Dương đem mọi chuyện diễn ra nói lại cho Lãnh Minh Quân nghe.
“Cậu liên hệ bên truyền thông cho gỡ hết những thông tin đó xuống ngay cho tôi.”
“Tôi đã liên hệ bên truyền thông thưa chủ tịch. Họ bảo sẽ cố gắng ngăn chặn các bài đăng liên quan đến ngài và cô Trần.”
“Ừ.”
“Còn phía cô Trần thì sao thưa chủ tịch?”
“Chuyện đó tôi sẽ giải quyết, cậu chỉ cần ngăn chặn những thông tin không đúng sự thật đó là được.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
“Không có việc gì nữa thì cậu về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Đặng Dương rời khỏi phòng làm việc của Lãnh Minh Quân, bên trong căn phòng chỉ còn mỗi anh, Lãnh Minh Quân mở máy tính lên xem, trong lòng thầm cười nhạo, Lãnh Minh Quân anh mà cũng cần đem chuyện tình cảm ra để tăng sức nóng cho phim sao? Thật nực cười.
Mọi chuyện cũng dần được giải quyết ổn thỏa, Lãnh Minh Quân nhấc điện thoại gọi cho Trần Hân Nghiên, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nghe máy.
“Alo?”
“Anh đây.”
“Em biết. Anh… vẫn còn ở công ty sao?”
“Ừm.”. Google ?ga? tra?g ﹛ ?r?mtru ?ệ?.v? ﹜
“Công việc sao rồi, ổn cả chứ anh?”
“Mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa rồi, em yên tâm nhé.”
“Thế sao giờ này anh vẫn còn ở công ty mà chưa về nhà nữa?”
“Gọi báo em biết, một lát anh sẽ về nhà.”
“Anh về đi, lái xe cẩn thận nhé.”
“Ừm, em nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Tắt điện thoại, Lãnh Minh Quân ở lại văn phòng một lúc cuối cùng cũng lái xe về nhà họ Lãnh. Về đến nơi cũng đã gần 11 giờ đêm, sợ quấy rầy giấc ngủ của cô nên anh không gọi, chỉ nhắn tin báo cho cô biết mình đã về nhà an toàn.
(Anh về đến nhà rồi. Anh sợ phá giấc ngủ của em nên anh không gọi. Em ngủ ngon nhé. Anh yêu em.)
Lâm Tư Duệ không biết đã xuất hiện từ lúc nào, cô lớn tiếng gọi: “Cậu út.”
“Cái con bé này, con làm gì ở đây thế hả?”
“Câu này con phải hỏi cậu mới đúng, cậu một mình ở đây xem điện thoại, lại còn cười tủm tỉm thế kia. Cậu có bạn gái rồi sao ạ?”
Lãnh Minh Quân thu lại nụ cười trên gương mặt, nghiêm giọng lên tiếng: “Không phải chuyện của con. Mau đi ngủ đi.”
Dứt câu, Lãnh Minh Quân đi thẳng một mạch lên lầu, để lại Lâm Tư Duệ với vẻ mặt khó hiểu trước hành động của cậu mình.
“Cậu út dạo này rất lạ, không phải là có bạn gái rồi đó chứ…”
[…]
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu thẳng vào căn phòng của Trần Hân Nghiên, trực tiếp đánh thức con sâu lười vẫn còn đang say giấc mộng. Cô đưa tay dụi dụi một hồi cuối cùng cũng chịu rời giường đi vệ sinh cá nhân.
Lấy lại được trạng thái tươi tỉnh hằng ngày, Trần Hân Nghiên cầm điện thoại lên xem thì thấy tin nhắn của Lãnh Minh Quân tối qua. Cô nhấn vào để xem rồi lại nhoẻn miệng cười mãn nguyện. Đang vui vẻ, yêu đời thì Vũ Linh gọi điện thoại đến cắt ngang sự vui vẻ của Trần Hân Nghiên.
“Chị Hân Nghiên.”
“Ừm, có chuyện gì không?”
“Em gọi đương nhiên là để thông báo lịch trình làm việc cho chị rồi, còn chuyện gì khác nữa chứ.”
“Ừm, em nói đi, chị vẫn đang nghe đây.”
“Sắp tới chị có lịch công tác, cụ thể em sẽ gửi qua email cho chị nhé. À, sắp tới cũng có vào dự án phim mời chị tham gia, chị thấy thế nào?”
“Em gửi kịch bản qua cho chị xem đã nhé, cụ thể thế nào chị sẽ báo em để em báo lại với họ.”
“Dạ được ạ. Em gửi lịch trình cùng với kịch bản qua cho chị nhé.”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên nghiêm chỉnh ngồi vào bàn làm việc để xem kịch bản cùng lịch trình cho chuyến công tác sắp tới. Ba kịch bản được gửi đến nhưng xem đi xem lại nhiều lần cuối cùng Trần Hân Nghiên chốt sẽ tham gia vào dự án phim của đạo diễn Tống Thiên Quan – một đạo diễn trẻ tuổi nhưng các bộ phim gần đây do anh làm đạo diễn đều được công chúng đoán nhận rộng rãi.
Xem kịch bản xong cũng đã gần trưa, Trần Hân Nghiên xem sơ qua lịch trình công tác của mình, là ngày mốt, chuyến công tác lần này chủ yếu tham gia các tuần lễ thời gian. Sắp xếp lịch trình một hồi, Trần Hân Nghiên nhấc điện thoại gọi cho Trình Dao.
“Alo, cậu có ở cửa hàng không?”
“Có, tớ đang ở cửa hàng. Sao thế?”
“Tớ qua chọn đồ để đi công tác, sẵn tiện chúng ta đi ăn.”
“Được.”
“Tớ qua ngay đây, tạm biệt.”
“Ừm.”
Tắt điện thoại, Trần Hân Nghiên tức tốc chuẩn bị quần áo, rồi lại lao nhanh ra khỏi nhà, Trần phu nhân thấy cô vội vội vàng vàng, chưa kịp lên tiếng hỏi đã nghe tiếng Trần Hân Nghiên từ xa vọng lại.
“Con đến cửa hàng của Trình Dao đây, hôm nay con không ăn cơm ở nhà đâu nha mẹ.”
“Lái xe cẩn thận đó.”
“Con biết rồi.”
Trần Hân Nghiên nhanh chóng lái xe đến cửa hàng thời trang của Trình Dao. Vừa đến nơi đã thấy Trình Dao ngồi đợi sẵn.
“Chào cô chủ nhé.”
“Cậu chuẩn bị đi công tác sao?”
“Ừm ngày mốt tớ có chuyến công tác, thế nên phiền bà chủ Trình lựa cho tớ một vài bộ đồ nhé.”
“Không thành vấn đề. Cửa hàng cũng vừa về vài mẫu mới, để tớ lấy cho cậu xem.”
“Được.”
Trình Dao dẫn Trần Hân Nghiên đi vào phía bên trong để cô xem quần áo. Các mẫu thiết kế mới hay các sản phẩm mới về đều được bày biện ở đây.
“Mà cậu đi công tác gì thế? Đi mấy ngày?” Trình Dao cất giọng hỏi.
“À, cũng chỉ là đi dự tuần lễ thời trang thôi, tớ đi 3 ngày. Sao thế?”
“Hỏi để biết còn chọn đồ cho cậu chứ còn sao nữa.”
“Này, cậu thử những cái này tớ xem cái nào hợp với cậu.”
Trình Dao sau một hồi chọn lựa cuối cùng cô cũng ưng ý được vài mẫu, cô cầm lấy những mẫu váy mình ưng ý đưa về phía Trần Hân Nghiên, ý chỉ bảo cô đi thay.
“Nhiều thế cơ à?”
“Thay xem cái nào hợp thì lấy.”
“Đợi tớ một lát.”
Sau một hồi thử quần áo, cuối cùng Trình Dao cũng chọn được cho Trần Hân Nghiên 3 mẫu váy để đi thảm đỏ cùng một vài bộ đồ để cô diện hàng ngày.
“Thế Lãnh Minh Quân đã biết cậu sắp đi công tác chưa?”
Trần Hân Nghiên vô tư trả lời: “Tớ chưa có nói với anh ấy. Sao thế?”
“Thế hai người quen nhau là thật, không như những gì trên mạng đồn đoán có phải không?”
Trần Hân Nghiên ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Trên mạng đồn đoán chuyện gì?”
“Cậu không xem tin tức à? Trên mạng đồn cậu và Lãnh Minh Quân có ý dùng scandal tình ái để quảng bá phim đó.”
“Hửm? Chuyện khi nào vậy? Sao tớ không biết?”
“Mới đây thôi, nhưng hình như tất cả những bài đăng chỉ đăng tải được vài tiếng đồng hồ sau đó đều đã được gỡ bỏ rồi.”
“Có chuyện như vậy nữa sao?”
“Cậu không biết thật đấy à?”
“Tớ nói dối cậu làm gì chứ.”
“Hay là Lãnh tổng không muốn cậu phiền lòng nên đã âm thầm cho người xử lý những bài đăng kia rồi cũng nên.”
“Chủ tịch.”
“Cậu nói ngắn gọn mọi chuyện cho tôi nghe.”
“Chủ tịch xem qua cái này đi ạ.”
Đặng Dương đưa cho Lãnh Minh Quân một sấp tài liệu cùng với một đoạn băng ghi hình. Lãnh Minh Quân tập trung xem đoạn băng.
Lãnh Minh Quân khó chịu cất giọng: “Chuyện này là sao?”
“Người hâm mộ đang truyền tay nhau đoạn video của ngài và Trần Hân Nghiên cùng những lời bịa đặt hai người đang cố tạo scandal để quảng bá cho bộ phim lần này.”
“Một số bộ phận người hâm mộ quá khích còn liên tục cắt gắp và bịa đặt những chuyện không hay về cô Trần.” Trợ lý Đặng Dương đem mọi chuyện diễn ra nói lại cho Lãnh Minh Quân nghe.
“Cậu liên hệ bên truyền thông cho gỡ hết những thông tin đó xuống ngay cho tôi.”
“Tôi đã liên hệ bên truyền thông thưa chủ tịch. Họ bảo sẽ cố gắng ngăn chặn các bài đăng liên quan đến ngài và cô Trần.”
“Ừ.”
“Còn phía cô Trần thì sao thưa chủ tịch?”
“Chuyện đó tôi sẽ giải quyết, cậu chỉ cần ngăn chặn những thông tin không đúng sự thật đó là được.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
“Không có việc gì nữa thì cậu về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Đặng Dương rời khỏi phòng làm việc của Lãnh Minh Quân, bên trong căn phòng chỉ còn mỗi anh, Lãnh Minh Quân mở máy tính lên xem, trong lòng thầm cười nhạo, Lãnh Minh Quân anh mà cũng cần đem chuyện tình cảm ra để tăng sức nóng cho phim sao? Thật nực cười.
Mọi chuyện cũng dần được giải quyết ổn thỏa, Lãnh Minh Quân nhấc điện thoại gọi cho Trần Hân Nghiên, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nghe máy.
“Alo?”
“Anh đây.”
“Em biết. Anh… vẫn còn ở công ty sao?”
“Ừm.”. Google ?ga? tra?g ﹛ ?r?mtru ?ệ?.v? ﹜
“Công việc sao rồi, ổn cả chứ anh?”
“Mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa rồi, em yên tâm nhé.”
“Thế sao giờ này anh vẫn còn ở công ty mà chưa về nhà nữa?”
“Gọi báo em biết, một lát anh sẽ về nhà.”
“Anh về đi, lái xe cẩn thận nhé.”
“Ừm, em nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Tắt điện thoại, Lãnh Minh Quân ở lại văn phòng một lúc cuối cùng cũng lái xe về nhà họ Lãnh. Về đến nơi cũng đã gần 11 giờ đêm, sợ quấy rầy giấc ngủ của cô nên anh không gọi, chỉ nhắn tin báo cho cô biết mình đã về nhà an toàn.
(Anh về đến nhà rồi. Anh sợ phá giấc ngủ của em nên anh không gọi. Em ngủ ngon nhé. Anh yêu em.)
Lâm Tư Duệ không biết đã xuất hiện từ lúc nào, cô lớn tiếng gọi: “Cậu út.”
“Cái con bé này, con làm gì ở đây thế hả?”
“Câu này con phải hỏi cậu mới đúng, cậu một mình ở đây xem điện thoại, lại còn cười tủm tỉm thế kia. Cậu có bạn gái rồi sao ạ?”
Lãnh Minh Quân thu lại nụ cười trên gương mặt, nghiêm giọng lên tiếng: “Không phải chuyện của con. Mau đi ngủ đi.”
Dứt câu, Lãnh Minh Quân đi thẳng một mạch lên lầu, để lại Lâm Tư Duệ với vẻ mặt khó hiểu trước hành động của cậu mình.
“Cậu út dạo này rất lạ, không phải là có bạn gái rồi đó chứ…”
[…]
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu thẳng vào căn phòng của Trần Hân Nghiên, trực tiếp đánh thức con sâu lười vẫn còn đang say giấc mộng. Cô đưa tay dụi dụi một hồi cuối cùng cũng chịu rời giường đi vệ sinh cá nhân.
Lấy lại được trạng thái tươi tỉnh hằng ngày, Trần Hân Nghiên cầm điện thoại lên xem thì thấy tin nhắn của Lãnh Minh Quân tối qua. Cô nhấn vào để xem rồi lại nhoẻn miệng cười mãn nguyện. Đang vui vẻ, yêu đời thì Vũ Linh gọi điện thoại đến cắt ngang sự vui vẻ của Trần Hân Nghiên.
“Chị Hân Nghiên.”
“Ừm, có chuyện gì không?”
“Em gọi đương nhiên là để thông báo lịch trình làm việc cho chị rồi, còn chuyện gì khác nữa chứ.”
“Ừm, em nói đi, chị vẫn đang nghe đây.”
“Sắp tới chị có lịch công tác, cụ thể em sẽ gửi qua email cho chị nhé. À, sắp tới cũng có vào dự án phim mời chị tham gia, chị thấy thế nào?”
“Em gửi kịch bản qua cho chị xem đã nhé, cụ thể thế nào chị sẽ báo em để em báo lại với họ.”
“Dạ được ạ. Em gửi lịch trình cùng với kịch bản qua cho chị nhé.”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên nghiêm chỉnh ngồi vào bàn làm việc để xem kịch bản cùng lịch trình cho chuyến công tác sắp tới. Ba kịch bản được gửi đến nhưng xem đi xem lại nhiều lần cuối cùng Trần Hân Nghiên chốt sẽ tham gia vào dự án phim của đạo diễn Tống Thiên Quan – một đạo diễn trẻ tuổi nhưng các bộ phim gần đây do anh làm đạo diễn đều được công chúng đoán nhận rộng rãi.
Xem kịch bản xong cũng đã gần trưa, Trần Hân Nghiên xem sơ qua lịch trình công tác của mình, là ngày mốt, chuyến công tác lần này chủ yếu tham gia các tuần lễ thời gian. Sắp xếp lịch trình một hồi, Trần Hân Nghiên nhấc điện thoại gọi cho Trình Dao.
“Alo, cậu có ở cửa hàng không?”
“Có, tớ đang ở cửa hàng. Sao thế?”
“Tớ qua chọn đồ để đi công tác, sẵn tiện chúng ta đi ăn.”
“Được.”
“Tớ qua ngay đây, tạm biệt.”
“Ừm.”
Tắt điện thoại, Trần Hân Nghiên tức tốc chuẩn bị quần áo, rồi lại lao nhanh ra khỏi nhà, Trần phu nhân thấy cô vội vội vàng vàng, chưa kịp lên tiếng hỏi đã nghe tiếng Trần Hân Nghiên từ xa vọng lại.
“Con đến cửa hàng của Trình Dao đây, hôm nay con không ăn cơm ở nhà đâu nha mẹ.”
“Lái xe cẩn thận đó.”
“Con biết rồi.”
Trần Hân Nghiên nhanh chóng lái xe đến cửa hàng thời trang của Trình Dao. Vừa đến nơi đã thấy Trình Dao ngồi đợi sẵn.
“Chào cô chủ nhé.”
“Cậu chuẩn bị đi công tác sao?”
“Ừm ngày mốt tớ có chuyến công tác, thế nên phiền bà chủ Trình lựa cho tớ một vài bộ đồ nhé.”
“Không thành vấn đề. Cửa hàng cũng vừa về vài mẫu mới, để tớ lấy cho cậu xem.”
“Được.”
Trình Dao dẫn Trần Hân Nghiên đi vào phía bên trong để cô xem quần áo. Các mẫu thiết kế mới hay các sản phẩm mới về đều được bày biện ở đây.
“Mà cậu đi công tác gì thế? Đi mấy ngày?” Trình Dao cất giọng hỏi.
“À, cũng chỉ là đi dự tuần lễ thời trang thôi, tớ đi 3 ngày. Sao thế?”
“Hỏi để biết còn chọn đồ cho cậu chứ còn sao nữa.”
“Này, cậu thử những cái này tớ xem cái nào hợp với cậu.”
Trình Dao sau một hồi chọn lựa cuối cùng cô cũng ưng ý được vài mẫu, cô cầm lấy những mẫu váy mình ưng ý đưa về phía Trần Hân Nghiên, ý chỉ bảo cô đi thay.
“Nhiều thế cơ à?”
“Thay xem cái nào hợp thì lấy.”
“Đợi tớ một lát.”
Sau một hồi thử quần áo, cuối cùng Trình Dao cũng chọn được cho Trần Hân Nghiên 3 mẫu váy để đi thảm đỏ cùng một vài bộ đồ để cô diện hàng ngày.
“Thế Lãnh Minh Quân đã biết cậu sắp đi công tác chưa?”
Trần Hân Nghiên vô tư trả lời: “Tớ chưa có nói với anh ấy. Sao thế?”
“Thế hai người quen nhau là thật, không như những gì trên mạng đồn đoán có phải không?”
Trần Hân Nghiên ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Trên mạng đồn đoán chuyện gì?”
“Cậu không xem tin tức à? Trên mạng đồn cậu và Lãnh Minh Quân có ý dùng scandal tình ái để quảng bá phim đó.”
“Hửm? Chuyện khi nào vậy? Sao tớ không biết?”
“Mới đây thôi, nhưng hình như tất cả những bài đăng chỉ đăng tải được vài tiếng đồng hồ sau đó đều đã được gỡ bỏ rồi.”
“Có chuyện như vậy nữa sao?”
“Cậu không biết thật đấy à?”
“Tớ nói dối cậu làm gì chứ.”
“Hay là Lãnh tổng không muốn cậu phiền lòng nên đã âm thầm cho người xử lý những bài đăng kia rồi cũng nên.”