Chương 20
Sáng hôm sau, Lãnh Minh Quân lái xe đưa Trần Hân Nghiên trở về thành phố A để tiếp tục công việc của cả hai. Bộ phim sắp lên sóng nên cả hai đều khá bận rộn. Lãnh Minh Quân nhìn vẻ mặt luyến tiếc không muốn rời đi của Trần Hân Nghiên liền phì cười.
“Sao thế? Không nỡ rời đi sao?”
“Một chút.”
“Hửm?”
“Không khí ở đây thật tốt, khung cảnh cũng rất đẹp, đúng là không nỡ rời đi thật.” Trần Hân Nghiên nghiêm túc nói.
“Em có thể quay trở lại đây bất cứ lúc nào em muốn.”
“Anh sẽ đưa tôi đến đây chứ?” Trần Hân Nghiên vô thức lên tiếng.
“Nếu em cho phép thì tôi đây sẵn lòng.”
“Nhất trí như vậy nhé, khi nào có thời gian tôi nhất định sẽ trở lại đây một lần nữa.”
“Chỉ một lần thôi sao?”
“Nơi này cũng đâu phải của tôi, đâu thể nào tự tiện như vậy chứ.”
“Rất nhanh nơi này sẽ là của em.”
Giọng nói của Lãnh Minh Quân rất nhỏ tưởng chừng như chẳng thể nghe thấy nhưng vừa hay câu nói của anh đã bị Trần Hân Nghiên nghe không sót một chữ. Cô không đáp chỉ cười thật tươi rồi lên xe để anh đưa cô về.
Lãnh Minh Quân lái xe một mạch về Trần gia. Chiếc siêu xe vừa lăn bánh vào sân thì đã thấy bóng dáng của ông bà Trần đang đứng đợi sẵn. Trần phu nhân với vẻ mặt phúc hậu, cứ mãi chăm chú nhìn từng cử chỉ của cả hai.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Tạm biệt.”
“Không để tôi chào hai bác một tiếng hay mời tôi vào nhà à? Cứ như thế mà đuổi về?”
“Tôi biết anh nhiều việc, anh cũng không cần câu nệ như thế.”
Trần Hân Nghiên thấy anh không nói gì liền lên tiếng nói tiếp: “Vậy tôi vào nhà nhé, anh lái xe cẩn thận.”
Dứt câu, Trần Hân Nghiên mở cửa xe bước xuống đi về phía ông bà Trần đang đứng. Rất nhanh, Lãnh Minh Quân cũng xuống xe đi theo cô vào bên trong.
“Cháu chào hai bác.” Lãnh Minh Quân lên tiếng chào ba mẹ Trần Hân Nghiên.
“Chào con, con vào nhà đi.”
“Vâng ạ.”
Được sự cho phép của ông bà Trần, Lãnh Minh Quân đưa ánh mắt ẩn ý nhìn về phía Trần Hân Nghiên sau đó nhanh chóng đi vào nhà.
Trần Hân Nghiên vẫn cứ đứng chôn chân một chỗ, chẳng hề nhúc nhích, cứ như vậy nhìn bóng dáng anh dần khuất sau cánh cửa phòng khách. Trần phu nhân mãi vẫn không thấy cô vào nhà liền nói vọng ra.
“Hân Nghiên, con còn đứng đó làm gì, không mau vào nhà đi.”
“Vâng, con vào ngay đây ạ.”
Lãnh Minh Quân ở phòng khách cùng Trần lão gia vừa chơi cờ vừa nói chuyện còn Trần Hân Nghiên thì nhanh chóng lên phòng thay một bộ đồ thoải mái để phụ giúp Trần phu nhân chuẩn bị thức ăn.
“Hai đứa đi chơi có vui không?” Trần phu nhân hỏi.
“Sao mẹ biết tụi con...?”
“Tôi lại chả đẻ ra cô à.”
“Mẹ này.” Trần Hân Nghiên khẽ gọi.
“Sao đấy?”
“Lãnh Minh Quân, anh ta có xin phép ba mẹ giúp con sao ạ? Chuyện con đi cùng anh ta ấy?”
“Ừ, hôm trước thằng bé có sang xin phép ba mẹ đưa con đi chơi. Sao thế? Thằng bé không nói con biết à.”
“Dạ không có gì ạ, con chỉ hỏi thế thôi.”
“Nhưng mà ba mẹ cứ thế mà đồng ý à, thật không biết con hay anh ta là con ruột của ba mẹ nữa.” Trần Hân Nghiên hờn dỗi khi mọi người giấu mình.
“Ai bảo với con là ba mẹ cứ thế đồng ý?”
“Chứ còn gì nữa ạ? Chỉ cần mẹ nghe đến cái tên Lãnh Minh Quân thì con gái của mẹ cũng chẳng thèm để ý đến nữa.”
Trần phu nhân vừa làm thức ăn, bà đưa mắt nhìn Trần Hân Nghiên rồi cất giọng hỏi: “Rồi con đã đồng ý mở lòng với thằng bé chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Trần Hân Nghiên thành thật trả lời.
“Quân nó có gì không tốt sao? Sao con lại không đồng ý?”
“Anh ấy rất tốt, đối xử với con cũng rất ân cần nhưng sao con cứ cảm thấy giữa chúng con như có một khoảng cách nào đó.”
Lãnh Minh Quân từ trên phòng khách xuống nhà bếp tìm cô vô tình nghe được câu nói của cô liền mỉm cười, anh chần chừ một lúc liền lên tiếng.
“Chỉ cần em đồng ý mở lòng đón nhận tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến em trở thành người con gái hạnh phúc nhất.”
Trần Hân Nghiên có chút rung động với lời nói của anh, trái tim cô khẽ rung lên từng hồi. Trần phu nhân nhìn thấy liền biết ý, bà đi ra ngoài để lại không gian cho hai người nói chuyện.
“Anh nói năng linh tinh cái gì đấy? Không thấy mẹ tôi đang ở đó à, thật không biết xấu hổ.”
“Xấu hổ?”
Trần Hân Nghiên không để ý đến anh, cô tập trung nhặt từng cộng rau cho vào rổ. Lãnh Minh Quân thấy cô không có ý định trả lời liền tiếp tục.
“Em có thể...”
“Tôi chưa mở lòng nên anh đừng mở lời.” Trần Hân Nghiên lên tiếng cắt ngang lời nói của Lãnh Minh Quân.
“Được, tôi đợi em.”
Lãnh Minh Quân ở lại Trần gia dùng bữa sau đó mới trở về biệt thự riêng của mình. Chỉ vì muốn dành toàn thời gian cho Trần Hân Nghiên mà anh đã phải làm việc liên tục nhiều ngày nhưng chỉ sau hai ngày mớ công việc cần anh xử lý lại chất thành đống. Lãnh Minh Quân cười khổ rồi cũng nhanh chóng bắt tay vào xử lý công việc của mình.
[...]
Trần Hân Nghiên vừa bước ra từ phòng tắm thì Trình Dao gọi điện thoại đến. Cô vội vàng lấy chiếc khăn quấn mái tóc vẫn còn đọng nước kia, tay nhanh chóng bấm nhận cuộc gọi.
“Mình đây.”
“Cậu làm gì mất tích hai ngày nay thế?”
“Mất tích gì chứ, không phải là bà chủ Trình quá bận rộn không có thời gian dành cho tớ à.”
“Được rồi, mình sẽ bù đắp cho cậu, có được không?”
“Bù đắp thế nào?”
“Không phải dự án phim của cậu với Lãnh Minh Quân sắp công chiếu à, mình sẽ thiết kế cho cậu một chiếc váy để cậu diện vào buổi họp báo. Thế nào? Trần tiểu thư đồng ý diện thiết kế của tớ chứ?”
“Nhất trí.”
“Cậu vẫn chưa trả lời tớ, hai ngày nay cậu đi đâu?” Trình Dao không hề có ý định bỏ qua cho Trần Hân Nghiên, cô tiếp tục hỏi lại về sự mất liên lạc của Trần Hân Nghiên hai ngày nay.
“Tớ... Lãnh Minh Quân đưa tớ đến căn biệt thự ở ngoại ô thành phố để tham quan.” Trần Hân Nghiên lấp lửng một hồi cuối cùng cũng có thể nói thành câu lưu loát.
“Cậu nói cậu với Lãnh Minh Quân...” Trình Dao như không tin vào những gì mình nghe thấy. Có phải cô đã bỏ lỡ điều gì rồi không.
“Đầu óc sâu bọ nhà cậu lại nghĩ đi đâu đấy hả?”
“Ơ hay, tớ đã nói gì đâu chứ, làm sao cậu biết tớ nghĩ gì mà bảo là không phải? Hửm?”
“Trình Dao...”
“Cậu thành thật nói cho tớ biết, có phải hay người đang yêu nhau không?” Trình Dao trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Yêu đương gì chứ. Đúng là Lãnh Minh Quân có bày tỏ với tớ nhưng giữa tớ với anh ta không có gì cả, cậu đừng ăn nói linh tinh.”
Trình Dao trực tiếp nghe ra vấn đề ở câu nói của Trần Hân Nghiên. Lãnh Minh Quân đã bày tỏ với Trần Hân Nghiên nhà cô rồi sao, thật khiến cho con người ta tò mò dáng vẻ của ảnh đế khi tỏ tình là như thế nào?
“Ảnh đế tỏ tình với cậu á, thế cậu...”
“Tớ chưa đồng ý.” Trần Hân Nghiên trực tiếp ngắt lời Trình Dao.
“Tại sao chứ?”
“Tớ không có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh một người quá xuất sắc như anh ấy, cậu không thấy xung quanh Lãnh Minh Quân có rất nhiều vệ tinh quay quanh sao?”
“Sao thế? Không nỡ rời đi sao?”
“Một chút.”
“Hửm?”
“Không khí ở đây thật tốt, khung cảnh cũng rất đẹp, đúng là không nỡ rời đi thật.” Trần Hân Nghiên nghiêm túc nói.
“Em có thể quay trở lại đây bất cứ lúc nào em muốn.”
“Anh sẽ đưa tôi đến đây chứ?” Trần Hân Nghiên vô thức lên tiếng.
“Nếu em cho phép thì tôi đây sẵn lòng.”
“Nhất trí như vậy nhé, khi nào có thời gian tôi nhất định sẽ trở lại đây một lần nữa.”
“Chỉ một lần thôi sao?”
“Nơi này cũng đâu phải của tôi, đâu thể nào tự tiện như vậy chứ.”
“Rất nhanh nơi này sẽ là của em.”
Giọng nói của Lãnh Minh Quân rất nhỏ tưởng chừng như chẳng thể nghe thấy nhưng vừa hay câu nói của anh đã bị Trần Hân Nghiên nghe không sót một chữ. Cô không đáp chỉ cười thật tươi rồi lên xe để anh đưa cô về.
Lãnh Minh Quân lái xe một mạch về Trần gia. Chiếc siêu xe vừa lăn bánh vào sân thì đã thấy bóng dáng của ông bà Trần đang đứng đợi sẵn. Trần phu nhân với vẻ mặt phúc hậu, cứ mãi chăm chú nhìn từng cử chỉ của cả hai.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Tạm biệt.”
“Không để tôi chào hai bác một tiếng hay mời tôi vào nhà à? Cứ như thế mà đuổi về?”
“Tôi biết anh nhiều việc, anh cũng không cần câu nệ như thế.”
Trần Hân Nghiên thấy anh không nói gì liền lên tiếng nói tiếp: “Vậy tôi vào nhà nhé, anh lái xe cẩn thận.”
Dứt câu, Trần Hân Nghiên mở cửa xe bước xuống đi về phía ông bà Trần đang đứng. Rất nhanh, Lãnh Minh Quân cũng xuống xe đi theo cô vào bên trong.
“Cháu chào hai bác.” Lãnh Minh Quân lên tiếng chào ba mẹ Trần Hân Nghiên.
“Chào con, con vào nhà đi.”
“Vâng ạ.”
Được sự cho phép của ông bà Trần, Lãnh Minh Quân đưa ánh mắt ẩn ý nhìn về phía Trần Hân Nghiên sau đó nhanh chóng đi vào nhà.
Trần Hân Nghiên vẫn cứ đứng chôn chân một chỗ, chẳng hề nhúc nhích, cứ như vậy nhìn bóng dáng anh dần khuất sau cánh cửa phòng khách. Trần phu nhân mãi vẫn không thấy cô vào nhà liền nói vọng ra.
“Hân Nghiên, con còn đứng đó làm gì, không mau vào nhà đi.”
“Vâng, con vào ngay đây ạ.”
Lãnh Minh Quân ở phòng khách cùng Trần lão gia vừa chơi cờ vừa nói chuyện còn Trần Hân Nghiên thì nhanh chóng lên phòng thay một bộ đồ thoải mái để phụ giúp Trần phu nhân chuẩn bị thức ăn.
“Hai đứa đi chơi có vui không?” Trần phu nhân hỏi.
“Sao mẹ biết tụi con...?”
“Tôi lại chả đẻ ra cô à.”
“Mẹ này.” Trần Hân Nghiên khẽ gọi.
“Sao đấy?”
“Lãnh Minh Quân, anh ta có xin phép ba mẹ giúp con sao ạ? Chuyện con đi cùng anh ta ấy?”
“Ừ, hôm trước thằng bé có sang xin phép ba mẹ đưa con đi chơi. Sao thế? Thằng bé không nói con biết à.”
“Dạ không có gì ạ, con chỉ hỏi thế thôi.”
“Nhưng mà ba mẹ cứ thế mà đồng ý à, thật không biết con hay anh ta là con ruột của ba mẹ nữa.” Trần Hân Nghiên hờn dỗi khi mọi người giấu mình.
“Ai bảo với con là ba mẹ cứ thế đồng ý?”
“Chứ còn gì nữa ạ? Chỉ cần mẹ nghe đến cái tên Lãnh Minh Quân thì con gái của mẹ cũng chẳng thèm để ý đến nữa.”
Trần phu nhân vừa làm thức ăn, bà đưa mắt nhìn Trần Hân Nghiên rồi cất giọng hỏi: “Rồi con đã đồng ý mở lòng với thằng bé chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Trần Hân Nghiên thành thật trả lời.
“Quân nó có gì không tốt sao? Sao con lại không đồng ý?”
“Anh ấy rất tốt, đối xử với con cũng rất ân cần nhưng sao con cứ cảm thấy giữa chúng con như có một khoảng cách nào đó.”
Lãnh Minh Quân từ trên phòng khách xuống nhà bếp tìm cô vô tình nghe được câu nói của cô liền mỉm cười, anh chần chừ một lúc liền lên tiếng.
“Chỉ cần em đồng ý mở lòng đón nhận tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến em trở thành người con gái hạnh phúc nhất.”
Trần Hân Nghiên có chút rung động với lời nói của anh, trái tim cô khẽ rung lên từng hồi. Trần phu nhân nhìn thấy liền biết ý, bà đi ra ngoài để lại không gian cho hai người nói chuyện.
“Anh nói năng linh tinh cái gì đấy? Không thấy mẹ tôi đang ở đó à, thật không biết xấu hổ.”
“Xấu hổ?”
Trần Hân Nghiên không để ý đến anh, cô tập trung nhặt từng cộng rau cho vào rổ. Lãnh Minh Quân thấy cô không có ý định trả lời liền tiếp tục.
“Em có thể...”
“Tôi chưa mở lòng nên anh đừng mở lời.” Trần Hân Nghiên lên tiếng cắt ngang lời nói của Lãnh Minh Quân.
“Được, tôi đợi em.”
Lãnh Minh Quân ở lại Trần gia dùng bữa sau đó mới trở về biệt thự riêng của mình. Chỉ vì muốn dành toàn thời gian cho Trần Hân Nghiên mà anh đã phải làm việc liên tục nhiều ngày nhưng chỉ sau hai ngày mớ công việc cần anh xử lý lại chất thành đống. Lãnh Minh Quân cười khổ rồi cũng nhanh chóng bắt tay vào xử lý công việc của mình.
[...]
Trần Hân Nghiên vừa bước ra từ phòng tắm thì Trình Dao gọi điện thoại đến. Cô vội vàng lấy chiếc khăn quấn mái tóc vẫn còn đọng nước kia, tay nhanh chóng bấm nhận cuộc gọi.
“Mình đây.”
“Cậu làm gì mất tích hai ngày nay thế?”
“Mất tích gì chứ, không phải là bà chủ Trình quá bận rộn không có thời gian dành cho tớ à.”
“Được rồi, mình sẽ bù đắp cho cậu, có được không?”
“Bù đắp thế nào?”
“Không phải dự án phim của cậu với Lãnh Minh Quân sắp công chiếu à, mình sẽ thiết kế cho cậu một chiếc váy để cậu diện vào buổi họp báo. Thế nào? Trần tiểu thư đồng ý diện thiết kế của tớ chứ?”
“Nhất trí.”
“Cậu vẫn chưa trả lời tớ, hai ngày nay cậu đi đâu?” Trình Dao không hề có ý định bỏ qua cho Trần Hân Nghiên, cô tiếp tục hỏi lại về sự mất liên lạc của Trần Hân Nghiên hai ngày nay.
“Tớ... Lãnh Minh Quân đưa tớ đến căn biệt thự ở ngoại ô thành phố để tham quan.” Trần Hân Nghiên lấp lửng một hồi cuối cùng cũng có thể nói thành câu lưu loát.
“Cậu nói cậu với Lãnh Minh Quân...” Trình Dao như không tin vào những gì mình nghe thấy. Có phải cô đã bỏ lỡ điều gì rồi không.
“Đầu óc sâu bọ nhà cậu lại nghĩ đi đâu đấy hả?”
“Ơ hay, tớ đã nói gì đâu chứ, làm sao cậu biết tớ nghĩ gì mà bảo là không phải? Hửm?”
“Trình Dao...”
“Cậu thành thật nói cho tớ biết, có phải hay người đang yêu nhau không?” Trình Dao trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Yêu đương gì chứ. Đúng là Lãnh Minh Quân có bày tỏ với tớ nhưng giữa tớ với anh ta không có gì cả, cậu đừng ăn nói linh tinh.”
Trình Dao trực tiếp nghe ra vấn đề ở câu nói của Trần Hân Nghiên. Lãnh Minh Quân đã bày tỏ với Trần Hân Nghiên nhà cô rồi sao, thật khiến cho con người ta tò mò dáng vẻ của ảnh đế khi tỏ tình là như thế nào?
“Ảnh đế tỏ tình với cậu á, thế cậu...”
“Tớ chưa đồng ý.” Trần Hân Nghiên trực tiếp ngắt lời Trình Dao.
“Tại sao chứ?”
“Tớ không có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh một người quá xuất sắc như anh ấy, cậu không thấy xung quanh Lãnh Minh Quân có rất nhiều vệ tinh quay quanh sao?”