Chương 3
5.
Chu Mạt Nhất đi tới chào hỏi lễ phép với Đàm Tự Xuyên.
“Chào thầy Đàm.”
“Tôi không tốt.”(*)
(*) Chào bên tiếng Trung còn mang nghĩa ‘Bạn tốt’ nên Đàm Tự Xuyên mới đáp như vậy.
Chu Mạt Nhất: ….
Nếu không phải địa vị củ anh cao thì đã sớm bị người ta đánh chếc rồi.
Nhưng tôi mặc kệ anh bị khùng gì, tôi sắp điên rồi.
[Á á á á á, muốn đưa tay ra nhéo ghê, trước khi chếc phải ngủ được với người giống vậy.]
Ngón tay cầm ly rượu của Đàm Tự Xuyên trắng bệch vì nắm rất chặt.
Anh liếc nhìn Chu Mạt Nhất với ánh mắt khinh thường.
“Ha, đàn ông không biết tự ái giống như đồ ăn dư thừa vậy.”
Nói xong anh ngạo mạn cài nút áo đang cởi của Chu Mạt Nhất.
Sau đó vỗ bả vai của cậu ta.
“Trai tốt chỉ cho vợ xem cơ thể của mình thôi, còn lại là kiểu người gì thì không cần anh nói cho em đâu nhỉ?”
Sau đó anh rời đi như con khổng tước kiêu ngạo.
Tôi và Chu Mạt Nhất: ….
Hình như boss nhà tôi bị khùng rồi.
Cây ăn thịt sao nở ra đóa hoa lai tạp giữa trà xanh và sen trắng rồi vậy?
Ôi trời ơi, thế giới này điên rồi.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, chúng tôi ngồi xe công vụ về.
Đàm Tự Xuyên cởi mấy nút áo ra, sắc mặt đỏ ửng.
Vừa kéo vừa cởi, có khi còn ho nhẹ.
Làm phiền tôi không chơi điện thoại được.
“Boss bị bệnh à?”
Nể mặt chút tiền lương ít ỏi của mình, tôi giả vờ quan tâm.
“Không.”
“Ò.”
“Cô không hỏi tôi sao à?” Anh thở hổn hển.
[Sao lại ép hỏi vậy trời?]
“Vậy boss bị sao thế?”
Tôi làm ra vẻ rất lo lắng hỏi.
Chắc toàn bộ năng lực diễn xuất của tôi chỉ dành cho mỗi Đàm Tự Xuyên thôi quá.
Đàm Tự Xuyên dán lại gần, đôi mắt đen tối thâm trầm kia như có hàng ngàn suy nghĩ.
Cổ áo chữ V khiến người khác nghĩ nhiều.
Lời nói mang theo ẩn ý.
“Tống Âm Trần, em không biết anh có ý gì thật à?”
6.
Mặt anh vừa đỏ vừa làm động tác lớn gan, lại còn ngồi không yên, trông cứ như….
“Boss bị trĩ hả?”
Tôi khiếp sợ, giọng nói rất lớn.
Cửa sổ xe hơi mở nên cũng dọa xe taxi ở cạnh giật mình.
Đàm Tự Xuyên: ….
Tôi lấy băng vệ sinh trong túi nhét vào tay anh.
“Boss, không sao đâu, bị trĩ không có gì xấu hổ cả, tôi sẽ không cười người bị trĩ đâu.”
[Nhưng tui cười anh á, mới nhiêu tuổi đã trĩ òi, hahahahahahahahahahhaha, chuyện này có thể khiến tui cười cả đời nà.]
Mặt anh cứ như uống phải thuốc giả.
“Cút!!!”
Tôi: ….
Chó trên đời nhiều ghê, tôi tốt bụng cho anh băng vệ sinh rồi mà còn mắng tôi.
Anh đáng ghét ghê.
Tôi vừa nghĩ thì càng giận, mở word ra viết.
Ban ngày anh mắng tôi, buổi tối tôi cho anh làm trâu làm bò.
Tôi gõ chữ viết câu chuyện về CP.
Chữ tuôn ra như suối.
Tôi bỏ qua biểu hiện của Đàm Tự Xuyên lúc ở thảm đỏ, sửa lại sự thật.
Sau khi hai người đi thảm đỏ xong thì thuê phòng!!!
Nhét đường phải ngọt ngào như thế chứ.
Xét thấy Đàm Tự Xuyên chóa má như vậy, tôi quyết định làm tình yêu cưỡng chế, khiến anh nằm dưới.
Anh trai có phúc đấy chứ.
Trói lại, dùng roi da….
Kích thích quá đi.
Viết xong năm nghìn chữ thì đăng, chưa tới một giờ đã rất nhiều like rồi.
Dưới bình luận toàn comment: “Chủ thớt, cơm ngon quá.”
Có cảm giác cơ thể bị đào rỗng rồi.
Tôi thoải mái đi ngủ.
Chu Mạt Nhất đi tới chào hỏi lễ phép với Đàm Tự Xuyên.
“Chào thầy Đàm.”
“Tôi không tốt.”(*)
(*) Chào bên tiếng Trung còn mang nghĩa ‘Bạn tốt’ nên Đàm Tự Xuyên mới đáp như vậy.
Chu Mạt Nhất: ….
Nếu không phải địa vị củ anh cao thì đã sớm bị người ta đánh chếc rồi.
Nhưng tôi mặc kệ anh bị khùng gì, tôi sắp điên rồi.
[Á á á á á, muốn đưa tay ra nhéo ghê, trước khi chếc phải ngủ được với người giống vậy.]
Ngón tay cầm ly rượu của Đàm Tự Xuyên trắng bệch vì nắm rất chặt.
Anh liếc nhìn Chu Mạt Nhất với ánh mắt khinh thường.
“Ha, đàn ông không biết tự ái giống như đồ ăn dư thừa vậy.”
Nói xong anh ngạo mạn cài nút áo đang cởi của Chu Mạt Nhất.
Sau đó vỗ bả vai của cậu ta.
“Trai tốt chỉ cho vợ xem cơ thể của mình thôi, còn lại là kiểu người gì thì không cần anh nói cho em đâu nhỉ?”
Sau đó anh rời đi như con khổng tước kiêu ngạo.
Tôi và Chu Mạt Nhất: ….
Hình như boss nhà tôi bị khùng rồi.
Cây ăn thịt sao nở ra đóa hoa lai tạp giữa trà xanh và sen trắng rồi vậy?
Ôi trời ơi, thế giới này điên rồi.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, chúng tôi ngồi xe công vụ về.
Đàm Tự Xuyên cởi mấy nút áo ra, sắc mặt đỏ ửng.
Vừa kéo vừa cởi, có khi còn ho nhẹ.
Làm phiền tôi không chơi điện thoại được.
“Boss bị bệnh à?”
Nể mặt chút tiền lương ít ỏi của mình, tôi giả vờ quan tâm.
“Không.”
“Ò.”
“Cô không hỏi tôi sao à?” Anh thở hổn hển.
[Sao lại ép hỏi vậy trời?]
“Vậy boss bị sao thế?”
Tôi làm ra vẻ rất lo lắng hỏi.
Chắc toàn bộ năng lực diễn xuất của tôi chỉ dành cho mỗi Đàm Tự Xuyên thôi quá.
Đàm Tự Xuyên dán lại gần, đôi mắt đen tối thâm trầm kia như có hàng ngàn suy nghĩ.
Cổ áo chữ V khiến người khác nghĩ nhiều.
Lời nói mang theo ẩn ý.
“Tống Âm Trần, em không biết anh có ý gì thật à?”
6.
Mặt anh vừa đỏ vừa làm động tác lớn gan, lại còn ngồi không yên, trông cứ như….
“Boss bị trĩ hả?”
Tôi khiếp sợ, giọng nói rất lớn.
Cửa sổ xe hơi mở nên cũng dọa xe taxi ở cạnh giật mình.
Đàm Tự Xuyên: ….
Tôi lấy băng vệ sinh trong túi nhét vào tay anh.
“Boss, không sao đâu, bị trĩ không có gì xấu hổ cả, tôi sẽ không cười người bị trĩ đâu.”
[Nhưng tui cười anh á, mới nhiêu tuổi đã trĩ òi, hahahahahahahahahahhaha, chuyện này có thể khiến tui cười cả đời nà.]
Mặt anh cứ như uống phải thuốc giả.
“Cút!!!”
Tôi: ….
Chó trên đời nhiều ghê, tôi tốt bụng cho anh băng vệ sinh rồi mà còn mắng tôi.
Anh đáng ghét ghê.
Tôi vừa nghĩ thì càng giận, mở word ra viết.
Ban ngày anh mắng tôi, buổi tối tôi cho anh làm trâu làm bò.
Tôi gõ chữ viết câu chuyện về CP.
Chữ tuôn ra như suối.
Tôi bỏ qua biểu hiện của Đàm Tự Xuyên lúc ở thảm đỏ, sửa lại sự thật.
Sau khi hai người đi thảm đỏ xong thì thuê phòng!!!
Nhét đường phải ngọt ngào như thế chứ.
Xét thấy Đàm Tự Xuyên chóa má như vậy, tôi quyết định làm tình yêu cưỡng chế, khiến anh nằm dưới.
Anh trai có phúc đấy chứ.
Trói lại, dùng roi da….
Kích thích quá đi.
Viết xong năm nghìn chữ thì đăng, chưa tới một giờ đã rất nhiều like rồi.
Dưới bình luận toàn comment: “Chủ thớt, cơm ngon quá.”
Có cảm giác cơ thể bị đào rỗng rồi.
Tôi thoải mái đi ngủ.