Chương 15
Ngoại truyện 1: Góc nhìn của nam chính
Tôi thích Tống Âm Trần từ lúc nào nhỉ?
Tôi không nhớ nữa.
Chỉ cảm thấy cuộc sống của mình bị một cô gái tên là Tống Âm Trần chiếm giữ.
Nói là thấy đẹp nên yêu cũng được, hoặc nói lâu ngày sinh tình cũng phải.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô ấy đều làm tôi động lòng.
Bốn năm trước, cô ấy tham gia vào studio của tôi, làm trợ lý cho tôi.
Lúc đấy công việc của tôi rất tệ, bà nội qua đời.
Tất cả mọi thứ đang ngăn cản tôi tiếp tục đi trên con đường này, đang cười nhạo tôi không biết lượng sức mình.
Mọi người đều khuyên tôi buông bỏ.
Chỉ có cô ngốc Tống Âm Trần cãi lại mỗi ngày, dù bị mắng cũng không quan tâm.
Mỗi ngày kéo tôi dậy sớm tập thể dục, còn bắt tôi ăn theo chế độ, cẩn thận chuẩn bị mọi thứ cho công việc của tôi, lúc nào cũng chuẩn bị tốt mọi công việc sự kiện tôi tham gia.
“Boss, anh phải cố gắng làm tốt công việc của mình, tôi còn đợi anh trả lương đó, anh không nuôi tôi thì tôi phải ăn mì ăn liền đó, hì hì ~”
Cô cười ngốc nghếch vô cùng, nhưng lại như ánh nắng chiếu vào cuộc đời tăm tối của tôi.
Cô tốt vậy sao có thể ăn mì ăn liền được chứ?
Cô xứng với những thứ tốt đẹp nhất trên đời.
Ngoại truyện 2.
Hôn lễ của Tống Âm Trần và Đàm Tự Xuyên được tổ chức rất long trọng.
Anh nói phải cho cô mọi thứ tốt đẹp nhất.
Lúc tuyên thề, anh suýt khóc bù lu bù loa.
Người không biết còn tưởng anh bị ép cưới ấy chứ.
“Vợ ơi, anh kích động quá, anh rất yêu em. Bọn họ nói anh quá ngốc, có thể lấy vợ là điều may mắn mà ông bà tám đời ban cho anh.”
“Nhưng anh thấy họ nói sai rồi, có thể lấy em là anh tu mười đời, không, tu trăm kiếp mới đạt được.”
Tống Âm Trần thấy mất mặt giúp anh, suýt nữa đào hôn.
Người tham dự: Mọe, cái tên yêu đến ngu này.
Hôn lễ tổ chức cả ngày trời.
Tối đó, Tống Âm Trần mệt lắm luôn.
Đàm Tự Xuyên bị đám bạn tốt kéo đi bar, lúc về thì mặt đỏ ửng.
“Vợ ơi, anh vui quá, chắc anh không nằm mơ đâu ha? Em tát anh cái đi!”
“Đàm Tự Xuyên, anh bị điên à?”
Tống Âm Trần đè anh xuống giường, cắn lên cằm anh một cái thật mạnh.
“Đau, là thật rồi!” Mắt anh sáng rực.
Anh lén cầm điện thoại ra, thần bí gọi Tống Âm Trần.
Anh thuần thục mở sách, Tống Âm Trần vừa thấy thì mặt đỏ bừng.
Đây là bộ truyện 18+ lúc trước bị anh bắt được.
Tên nữ chính đổi thành ‘Tống Âm Trần’.
Cô ngại như kiểu bị nhét lên lò nướng vậy.
“Vợ ơi, chỉ có thực tiễn mới là chân lý, em viết lý thuyết không đủ luận chứng chúng ta thử đi nhé, sửa lại những điểm em viết sai.” Đàm Tự Xuyên nghiêm túc nói.
Tống Âm Trần đơ người: “Sao anh biết em viết?”
“Anh biết nhiều lắm đấy, em muốn biết không? Làm thử thì anh nói cho em nghe.”
“Hừ, không nghe.” Tống Âm Trần lật người.
“Vợ, bé yêu, bảo bối, chúng ta thử tí thôi, em tốt nhất, cầu xin em đó.”
“Chỉ lần này thôi đó, lần sau không được lấy cái cớ này nữa!”
“Vợ yêu vạn tuế!”
Đàn ông biết làm nũng là sướng nhất đấy!
[HẾT]
Tôi thích Tống Âm Trần từ lúc nào nhỉ?
Tôi không nhớ nữa.
Chỉ cảm thấy cuộc sống của mình bị một cô gái tên là Tống Âm Trần chiếm giữ.
Nói là thấy đẹp nên yêu cũng được, hoặc nói lâu ngày sinh tình cũng phải.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô ấy đều làm tôi động lòng.
Bốn năm trước, cô ấy tham gia vào studio của tôi, làm trợ lý cho tôi.
Lúc đấy công việc của tôi rất tệ, bà nội qua đời.
Tất cả mọi thứ đang ngăn cản tôi tiếp tục đi trên con đường này, đang cười nhạo tôi không biết lượng sức mình.
Mọi người đều khuyên tôi buông bỏ.
Chỉ có cô ngốc Tống Âm Trần cãi lại mỗi ngày, dù bị mắng cũng không quan tâm.
Mỗi ngày kéo tôi dậy sớm tập thể dục, còn bắt tôi ăn theo chế độ, cẩn thận chuẩn bị mọi thứ cho công việc của tôi, lúc nào cũng chuẩn bị tốt mọi công việc sự kiện tôi tham gia.
“Boss, anh phải cố gắng làm tốt công việc của mình, tôi còn đợi anh trả lương đó, anh không nuôi tôi thì tôi phải ăn mì ăn liền đó, hì hì ~”
Cô cười ngốc nghếch vô cùng, nhưng lại như ánh nắng chiếu vào cuộc đời tăm tối của tôi.
Cô tốt vậy sao có thể ăn mì ăn liền được chứ?
Cô xứng với những thứ tốt đẹp nhất trên đời.
Ngoại truyện 2.
Hôn lễ của Tống Âm Trần và Đàm Tự Xuyên được tổ chức rất long trọng.
Anh nói phải cho cô mọi thứ tốt đẹp nhất.
Lúc tuyên thề, anh suýt khóc bù lu bù loa.
Người không biết còn tưởng anh bị ép cưới ấy chứ.
“Vợ ơi, anh kích động quá, anh rất yêu em. Bọn họ nói anh quá ngốc, có thể lấy vợ là điều may mắn mà ông bà tám đời ban cho anh.”
“Nhưng anh thấy họ nói sai rồi, có thể lấy em là anh tu mười đời, không, tu trăm kiếp mới đạt được.”
Tống Âm Trần thấy mất mặt giúp anh, suýt nữa đào hôn.
Người tham dự: Mọe, cái tên yêu đến ngu này.
Hôn lễ tổ chức cả ngày trời.
Tối đó, Tống Âm Trần mệt lắm luôn.
Đàm Tự Xuyên bị đám bạn tốt kéo đi bar, lúc về thì mặt đỏ ửng.
“Vợ ơi, anh vui quá, chắc anh không nằm mơ đâu ha? Em tát anh cái đi!”
“Đàm Tự Xuyên, anh bị điên à?”
Tống Âm Trần đè anh xuống giường, cắn lên cằm anh một cái thật mạnh.
“Đau, là thật rồi!” Mắt anh sáng rực.
Anh lén cầm điện thoại ra, thần bí gọi Tống Âm Trần.
Anh thuần thục mở sách, Tống Âm Trần vừa thấy thì mặt đỏ bừng.
Đây là bộ truyện 18+ lúc trước bị anh bắt được.
Tên nữ chính đổi thành ‘Tống Âm Trần’.
Cô ngại như kiểu bị nhét lên lò nướng vậy.
“Vợ ơi, chỉ có thực tiễn mới là chân lý, em viết lý thuyết không đủ luận chứng chúng ta thử đi nhé, sửa lại những điểm em viết sai.” Đàm Tự Xuyên nghiêm túc nói.
Tống Âm Trần đơ người: “Sao anh biết em viết?”
“Anh biết nhiều lắm đấy, em muốn biết không? Làm thử thì anh nói cho em nghe.”
“Hừ, không nghe.” Tống Âm Trần lật người.
“Vợ, bé yêu, bảo bối, chúng ta thử tí thôi, em tốt nhất, cầu xin em đó.”
“Chỉ lần này thôi đó, lần sau không được lấy cái cớ này nữa!”
“Vợ yêu vạn tuế!”
Đàn ông biết làm nũng là sướng nhất đấy!
[HẾT]