Chương 13
25.
“Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, trợ lý Tống bị hai người bắt cóc bắt đi rồi.”
“Cậu nói cái gì?”
Đàm Tự Xuyên nghe giọng nói vội vàng của nhân viên, không kịp thay đồ đã tông cửa xông ra.
Con đường phải đi mười phút nhưng anh chỉ đi trong bốn phút.
Nhân viên ở đấy đều loạn, vây quanh hai người bắt cóc tôi.
Máu đỏ chảy xuống giữa cổ và dao, màu máu rất chói mắt.
Tôi thấy tim đập rất nhanh, thở hổn hển, mồ hôi rịn hai bên thái dương.
“Đừng tới đây, lui hết ra sau, đi tới là tôi giết cô ta đó!!!”
Kẻ bắt cóc cầm dao vẩy vẩy khắp nơi.
Nhân viên xung quanh lo lắng kêu lên.
Đàm Tự Xuyên đẩy đám người ra, đi tới trước.
Không biết một chiếc dép lê của anh văng đi đâu, chân chỉ còn một chiếc.
Anh bây giờ rất chật vật, sắc mặt cũng khó coi vô cùng.
“Anh đừng xúc động, anh cần gì thì tôi cho anh hết, anh đừng làm tổn thương cô ấy.”
“Cậu cmn là ai chứ? Mắc gì tôi phải tin cậu?”
“Tôi là boss của cô ấy, tôi có tiền, rất nhiều tiền, anh muốn bao nhiêu tôi cho anh bấy nhiều.”
Tay của anh run lên.
Kẻ bắt cóc nở nụ cười xấu xa: “Tao không cần tiền, tao muốn chếc, tao muốn tìm người chôn cùng tao, thấy mày đau lòng vậy thì mày chếc thay nó đi?”
Lưỡi dao dán gần sát cổ tôi hơn.
“Không cần, đừng đến...” Âm thanh yếu ớt của tôi vang lên.
“Được, tôi chếc cùng anh, anh thả cô ấy ra.”
Giọng nói của Đàm Tự Xuyên rất kiên định, anh đi tới mà không có tí sợ hãi nào.
Tôi không ngờ anh sẽ dùng mạng mình để đổi cho tôi, bọn tôi chỉ là quan hệ ông chủ nhân viên bình thường thôi mà?
[Không cần, đừng tới đây, anh sẽ không chếc đâu...]
“Tống Âm Trần, em đừng sợ, sẽ không có chuyện gì hết.”
Giọng nói của anh run run.
Lúc đổi con tin, Đàm Tự Xuyên nhanh tay nắm lấy cổ của kẻ bắt cóc.
Nhưng sức của tên kia rất mạnh, cả người thể hiện ra tư thế của đứa không muốn sống nữa.
Đàm Tự Xuyên bị hắn đấm mấy cái.
Lúc bị bắt lại, hắn dùng hết sức đâm dao về phía lưng tôi.
Tôi ngã xuống đất.
Máu chảy ra từ sau lưng tôi như đóa hoa hồng nở rộ.
Đỏ tươi, chói mắt...
...
Ánh nắng chiếu vào làm tôi đau mắt.
Đầu đau như say xe, mệt mỏi quá...
“Tống Âm Trần, Âm Âm, em tỉnh lại đi, em nhìn anh này.”
“Không phải em muốn tăng lương à? Anh cho em thẻ của anh được không? Em đừng im lặng vậy mà!”
Anh nói rất nhiều.
“Không phải em muốn đi xem cực quang à? Muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết à? Anh dẫn em đi được không?”
Đàm Tự Xuyên ôm tôi vào lòng, anh rủn rẩy khi thấy bàn tay dính đầy máu của tôi.
“Tống Âm Trần, em đừng rời bỏ anh được không? Anh còn chưa tỏ tình với em nữa, anh yêu em, anh rất yêu em đó...”
Tiếng khóc tuyệt vọng của anh vang quanh tai tôi.
Lúc hoảng hốt, tôi cảm giác những giọt nước lạnh lẽo rơi trên mặt tôi.
Sau đó chảy vào miệng.
Mặn mặn, cay đắng.
Là nước mắt.
Tôi mở mắt thì thấy Đàm Tự Xuyên ôm tôi khóc rống.
Lòng tôi hơi chua xót.
Tôi đưa tay lau nước mắt cho anh.
“Đừng khóc.”
“Nhiệm vụ hoàn thành -----“
26.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng mà tổ tiết mục giao cho bọn tôi.
Thông qua việc trải nghiệm đủ loại cảm xúc của cuộc đời, thử nghiệm độ tin tưởng và trung thành của người cộng tác.
Nếu như có một đống tiền rơi từ trên trời xuống, người cộng tác với bạn sẽ chia sẻ với bạn hay giữ làm của riêng?
Nếu bạn mang nợ trong người, người cộng tác của bạn sẽ ở cạnh hay rời khỏi bạn?
Nếu bạn bị người bắt lấy, người cộng tác của bạn có cứu bạn không?
....
Mà tôi lại bốc trúng chủ đề liên quan đến sống chếc.
Nếu lúc tôi đứng giữa sự sống và cái chếc, người cộng tác của tôi có mặc kệ mọi thứ để cứu tôi không?
Có thể là tiền, hoặc là bất cứ cái gì.
Tôi và tổ tiết mục bàn với nhau, chuẩn bị sẵn sàng, hai bên hợp tác rất tốt.
Khiến tôi nhập diễn lúc nào chẳng hay.
Tôi phối hợp với tổ tiết mục giả vờ như bị kẻ bắt cóc bắt lấy, khiến Đàm Tự Xuyên đến cứu tôi.
Tổ tiết mục vốn định xem Đàm Tự Xuyên chịu trả bao nhiêu tiền.
Nhưng đạo diễn lại đổi kịch bản thành mạng sống để gia tăng lượt view.
Không ngờ Đàm Tự Xuyên chấp nhận đổi mạng thế mạng.
Vốn tổ tiết mục đã chuẩn bị hết cho tôi, không ngờ tôi lại ngất giữa trận vì tuột huyết áp.
Khiến cho màn diễn này tăng thêm độ kịch tích.
Lúc tổ tiết mục tuyên bố kết thúc, Đàm Tự Xuyên vẫn còn ngẩn người.
Anh ngơ ngác nhìn tôi, rồi nhéo mạnh bản thân.
“Là thật nè.”
Đừng nói anh ngẩn người, tôi cũng đơ luôn rồi.
Anh anh anh.... thế mà tỏ tình với tôi trước mặt bao người vậy, còn đang livestream đó.
“Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, trợ lý Tống bị hai người bắt cóc bắt đi rồi.”
“Cậu nói cái gì?”
Đàm Tự Xuyên nghe giọng nói vội vàng của nhân viên, không kịp thay đồ đã tông cửa xông ra.
Con đường phải đi mười phút nhưng anh chỉ đi trong bốn phút.
Nhân viên ở đấy đều loạn, vây quanh hai người bắt cóc tôi.
Máu đỏ chảy xuống giữa cổ và dao, màu máu rất chói mắt.
Tôi thấy tim đập rất nhanh, thở hổn hển, mồ hôi rịn hai bên thái dương.
“Đừng tới đây, lui hết ra sau, đi tới là tôi giết cô ta đó!!!”
Kẻ bắt cóc cầm dao vẩy vẩy khắp nơi.
Nhân viên xung quanh lo lắng kêu lên.
Đàm Tự Xuyên đẩy đám người ra, đi tới trước.
Không biết một chiếc dép lê của anh văng đi đâu, chân chỉ còn một chiếc.
Anh bây giờ rất chật vật, sắc mặt cũng khó coi vô cùng.
“Anh đừng xúc động, anh cần gì thì tôi cho anh hết, anh đừng làm tổn thương cô ấy.”
“Cậu cmn là ai chứ? Mắc gì tôi phải tin cậu?”
“Tôi là boss của cô ấy, tôi có tiền, rất nhiều tiền, anh muốn bao nhiêu tôi cho anh bấy nhiều.”
Tay của anh run lên.
Kẻ bắt cóc nở nụ cười xấu xa: “Tao không cần tiền, tao muốn chếc, tao muốn tìm người chôn cùng tao, thấy mày đau lòng vậy thì mày chếc thay nó đi?”
Lưỡi dao dán gần sát cổ tôi hơn.
“Không cần, đừng đến...” Âm thanh yếu ớt của tôi vang lên.
“Được, tôi chếc cùng anh, anh thả cô ấy ra.”
Giọng nói của Đàm Tự Xuyên rất kiên định, anh đi tới mà không có tí sợ hãi nào.
Tôi không ngờ anh sẽ dùng mạng mình để đổi cho tôi, bọn tôi chỉ là quan hệ ông chủ nhân viên bình thường thôi mà?
[Không cần, đừng tới đây, anh sẽ không chếc đâu...]
“Tống Âm Trần, em đừng sợ, sẽ không có chuyện gì hết.”
Giọng nói của anh run run.
Lúc đổi con tin, Đàm Tự Xuyên nhanh tay nắm lấy cổ của kẻ bắt cóc.
Nhưng sức của tên kia rất mạnh, cả người thể hiện ra tư thế của đứa không muốn sống nữa.
Đàm Tự Xuyên bị hắn đấm mấy cái.
Lúc bị bắt lại, hắn dùng hết sức đâm dao về phía lưng tôi.
Tôi ngã xuống đất.
Máu chảy ra từ sau lưng tôi như đóa hoa hồng nở rộ.
Đỏ tươi, chói mắt...
...
Ánh nắng chiếu vào làm tôi đau mắt.
Đầu đau như say xe, mệt mỏi quá...
“Tống Âm Trần, Âm Âm, em tỉnh lại đi, em nhìn anh này.”
“Không phải em muốn tăng lương à? Anh cho em thẻ của anh được không? Em đừng im lặng vậy mà!”
Anh nói rất nhiều.
“Không phải em muốn đi xem cực quang à? Muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết à? Anh dẫn em đi được không?”
Đàm Tự Xuyên ôm tôi vào lòng, anh rủn rẩy khi thấy bàn tay dính đầy máu của tôi.
“Tống Âm Trần, em đừng rời bỏ anh được không? Anh còn chưa tỏ tình với em nữa, anh yêu em, anh rất yêu em đó...”
Tiếng khóc tuyệt vọng của anh vang quanh tai tôi.
Lúc hoảng hốt, tôi cảm giác những giọt nước lạnh lẽo rơi trên mặt tôi.
Sau đó chảy vào miệng.
Mặn mặn, cay đắng.
Là nước mắt.
Tôi mở mắt thì thấy Đàm Tự Xuyên ôm tôi khóc rống.
Lòng tôi hơi chua xót.
Tôi đưa tay lau nước mắt cho anh.
“Đừng khóc.”
“Nhiệm vụ hoàn thành -----“
26.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng mà tổ tiết mục giao cho bọn tôi.
Thông qua việc trải nghiệm đủ loại cảm xúc của cuộc đời, thử nghiệm độ tin tưởng và trung thành của người cộng tác.
Nếu như có một đống tiền rơi từ trên trời xuống, người cộng tác với bạn sẽ chia sẻ với bạn hay giữ làm của riêng?
Nếu bạn mang nợ trong người, người cộng tác của bạn sẽ ở cạnh hay rời khỏi bạn?
Nếu bạn bị người bắt lấy, người cộng tác của bạn có cứu bạn không?
....
Mà tôi lại bốc trúng chủ đề liên quan đến sống chếc.
Nếu lúc tôi đứng giữa sự sống và cái chếc, người cộng tác của tôi có mặc kệ mọi thứ để cứu tôi không?
Có thể là tiền, hoặc là bất cứ cái gì.
Tôi và tổ tiết mục bàn với nhau, chuẩn bị sẵn sàng, hai bên hợp tác rất tốt.
Khiến tôi nhập diễn lúc nào chẳng hay.
Tôi phối hợp với tổ tiết mục giả vờ như bị kẻ bắt cóc bắt lấy, khiến Đàm Tự Xuyên đến cứu tôi.
Tổ tiết mục vốn định xem Đàm Tự Xuyên chịu trả bao nhiêu tiền.
Nhưng đạo diễn lại đổi kịch bản thành mạng sống để gia tăng lượt view.
Không ngờ Đàm Tự Xuyên chấp nhận đổi mạng thế mạng.
Vốn tổ tiết mục đã chuẩn bị hết cho tôi, không ngờ tôi lại ngất giữa trận vì tuột huyết áp.
Khiến cho màn diễn này tăng thêm độ kịch tích.
Lúc tổ tiết mục tuyên bố kết thúc, Đàm Tự Xuyên vẫn còn ngẩn người.
Anh ngơ ngác nhìn tôi, rồi nhéo mạnh bản thân.
“Là thật nè.”
Đừng nói anh ngẩn người, tôi cũng đơ luôn rồi.
Anh anh anh.... thế mà tỏ tình với tôi trước mặt bao người vậy, còn đang livestream đó.