Chương 19
Lăng Tễ V: Năm vừa rồi tất bật với công việc nên tôi muốn tạm nghỉ một thời gian. Đúng là tôi có mâu thuẫn nhỏ với công ty nhưng không nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng, mong các bạn đừng tin lời đồn thổi. Đừng để tâm trạng và cảm xúc bị ảnh hưởng hay phải cãi cọ vì tôi. Hãy chú tâm vào cuộc sống của mình và giành thật nhiều thời gian bên gia đình, tôi sẽ sớm trở lại gặp gỡ các bạn trong những tác phẩm hay hơn.
Sau ba ngày chờ đợi, cuối cùng fan của Lăng Tễ cũng có thể đọc bài đăng Weibo mà mình mong ngóng. Bài viết súc tích, chân thành đã làm yên lòng những người hâm hộ đang bức xúc vì anh…
… mới là lạ.
Dưới bài đăng, bình luận được thích nhiều nhất là một lời chúc độc đáo với từ ngữ cực kì văn minh:
>> Chẳng có ai không biết mấy năm nay Lăng Tễ toàn dùng điện thoại Lumi, tiên sư đứa nào đăng Weibo bằng điện thoại thái tử nhà họ Địch quảng cáo, chắc mày sợ người hâm mộ không nhận ra mày đội lốt anh tao chứ gì? Anh tao đã từng nói trên TV rằng chưa bao giờ giao tài khoản cho nhân viên, rốt cuộc Địch Thị Media đã dùng mưu hèn kế bẩn nào để cướp tài khoản anh tao? Tao gửi lời chúc từ xa cho cái loại chà đạp nghệ sĩ để nịnh bợ thái tử như mày tuyệt đường con cháu nhé!
Cùng lúc đó tại một công ty luật lớn, Tôn Luật Thi đang giao từng đầu việc cho trợ lí. Nhờ xếp thứ tự ưu tiên rõ ràng mà cô trợ lí dễ dàng nắm bắt việc mình cần làm, khác hẳn thời sếp cũ toàn chia việc lộn xộn và rất thích làm ngược chỉ thị ban đầu.
Nếu buộc phải nêu một khuyết điểm của cấp trên hiện giờ thì hẳn là sự lí trí thái quá, lí trí như một quyển luật dân sự biết đi.
Làm nghề này tất nhiên họ đã gặp vô số kiểu thân chủ, có những thân chủ chỉ thuật lại tình cảnh bi đát của mình thôi cũng khiến trợ lí xúc động dạt dào sụt sùi nước mắt. Trái lại, sếp cô có thể thản nhiên nghe hết rồi lập tức liệt kê ra mọi điều khoản pháp luật liên quan. Thành ra trợ lí cũng hay tự hỏi liệu sếp mình có thất tình lục dục giống người thường không.
Lúc rời công ty, trợ lí còn cố tình ngó vào văn phòng của sếp. Đèn phòng vẫn sáng trưng, Tôn Luật Thi nghiêm mặt ngồi ngay ngắn trước máy tính, mười ngón tay gõ phím ào ào, không biết lại có ai xui xẻo bị cô truy tố.
Giờ đã là 8 giờ tối, cuồng công việc cũng là một cá tính của sếp. Trợ lí nhỏ thầm nghĩ, giá như một ngày nào đó mình cũng nhiệt tình với công việc như sếp thì tốt biết bao.
Tôn Luật Thi vừa mở QQ đã thấy tin nhắn trong nhóm hiện lên tới tấp.
>> Chị Thì Lục ơi, em vừa đọc xong chương mới thuyền Vi Bạc x Đậu Âm mê quên lối về. Đôi Bạch Độ x Tiêu Hồng Thù bao giờ lên sàn thế chị?!
>> Nhìn kìa, lại có người bị lừa lên tàu tuyển tú nam của chị Thì Lục rồi! Chị Thì Lục không khổ là thánh đẻ hàng buê đuê người thật số một làng giải trí Trung Hoa!
>> Tàu tuyển tú chèo thuyền sướng cả tay, ai mà tưởng tượng nổi có thể ghép ra tổ hợp 34 thuyền từ 20 thanh niên tuổi xuân mơn mởn chứ?
>> Suy cho cùng vẫn là bởi tàu chạy quá nhanh. Chỉ cần không kén ăn thì có ai lại không muốn lên tàu đệm từ siêu tốc của chị Thì Lục!
Chị Thì Lục được mọi người bàn tán chính là tác giả fanfic năng suất hàng đầu trong cộng đồng hâm mộ. Song khác với phần đông tác giả, cô chưa bao giờ tập trung tuyệt đối vào một thuyền nào và cũng không dùng tài khoản phụ riêng cho từng nhóm fan – có thể nói là rải tình yêu khắp muôn nơi mà cũng vô tình ở khắp chốn.
Tấm lòng bác ái của cô ai ai cũng tỏ tường, miễn là nhân vật trong làng giải trí Hoa ngữ thì dẫu bắn đại bác không tới nhau cô cũng tóm lên thuyền được hết.
Bởi vì tim tác giả quá nhiều ngăn, phạm vi viết quá rộng nên dần dà độc giả cũng lập ra một luật bất thành văn:
Tác giả muốn viết về ai cứ viết, độc giả có thể chọn thuyền mình thích đu nhưng tuyệt đối không được can thiệp vào sở thích của người khác, cũng không được cản trở tác giả viết lách.
Bầu không khí hòa bình này quả là hiếm có khó tìm trong cộng đồng fan, thậm chí còn bị gọi đùa là vùng không biên giới.
Tôn Luật Thi ung dung nhắn vào nhóm.
Thì Lục: Truyện Vi Bạc x Tiêu Hồng Thù tạm thời hoãn nhé, tôi vừa lên thuyền mới rồi.
>> Ai vậy ta? Sự chú ý của chị tôi đã va phải kẻ được chọn nào thế?
>>Tầng trên ơi, chưa chắc là kẻ được chọn đâu, có khi là đồ xúi quẩy cũng nên.
>> Ma mới không hiểu ạ, hai khái niệm đó khác nhau thế nào?
>> Kẻ được chọn là chính chủ hòa hợp vui vẻ, người hâm mộ chung sống hòa bình, người qua đường cũng muốn thấy họ động phòng hoa chúc.
>> Đồ xúi quẩy là chính chủ như nước với lửa, người hâm mộ không đội trời chung, người qua đường chỉ hóng hai bên kiện nhau ra tòa.
>> Em đu được, em không kén ăn, chị Thì Lục viết gì em chèo nấy, em chỉ là người máy vô cảm ship CP, cho em lên xe với chị ơi ~
>> Tò mò quá, tóm lại là đôi nào thế ạ, chị Thì Lục công bố trước được không?
Thì Lục: Tôi mới đẩy thuyền Địch Ảnh x Lăng Tễ, cặp đôi ảnh đế.
>>???
>>????
>>??????
>> Tại sao tôi thấy Địch Ảnh x Tiêu Hồng Thù còn khả dĩ hơn đôi này nhỉ, ít nhất hai người đó còn tương tác với nhau trên sóng trực tiếp (lí nhí)
>> Hay chị Thì Lục lên Weibo đi? Fan hai nhà đó vẫn đang chiến nhau rần rần trên top 1 tìm kiếm kia kìa (thì thào)
>> Hai nhà đều ồ ạt xả bài tiêu cực vào kết quả tìm kiếm của thần tượng phe kia, lời độc địa như đoạn tử tuyệt tôn cũng lôi ra rủa nhau được, gay gắt hơn cả thù gia tộc truyền kiếp. Lẽ nào chị Thì Lục thích mô típ tử thù hóa người yêu? (thế cũng hay)
Thì Lục: Cụ thể viết gì tôi cũng chưa nghĩ ra, nhưng tôi có thể chia sẻ vài từ khóa về nội dung.
Thì Lục: Cưỡng ép, giam cầm, ngôi sao lừng danh bán thân cho đại gia để trả nợ, người đẹp lạnh lùng mắt đỏ hoe cầu xin tha thứ, bị vần vò thâu đêm đến độ xuống giường cũng cần bế đi.
>> Á đù, thuyền nay ngon bất ngờ luôn…
>> Á đù, thuyền này ngon bất ngờ luôn…
>> Á đù, thuyền này ngon bất ngờ luôn…
>> Tui đã mường tượng ra một triệu cốt truyện sai trái, xin được khóa cặp đôi xúi quẩy này lại rồi vứt chìa nha!
>> Tôi tuyên bố kể từ hôm nay tôi chính là fan kì cựu có thâm niên mười năm chèo thuyền Địch Ảnh Lăng Tễ!
>> Mạnh dạn lên, fan hai mươi năm không mời cũng tới đây! Chúng tôi ship họ từ nhỏ, kèo con trai nhà quyền thế trong làng giải trí và cậu diễn viên quần chúng trẻ phiêu bạt nơi Hoành Điếm lại chẳng thơm à?
>> Bao giờ tác giả bắt tay vào viết thế? Kèo chất thế này em xin chị đừng đăng lên Tấn Giang!
>> Đồng quan điểm! Tấn Giang bây giờ toàn truyện sinh con, mà bây giờ sinh con cũng không thỏa mãn được gu của Tấn Giang nữa rồi, hôm bữa tôi còn thấy cả truyện sinh chồn nữa cơ, ảo vãi ha ha ha ha!
Thì Lục: Dạo này tôi đang hơi nhiều việc, bao giờ thu xếp xong sẽ bắt đầu sáng tác.
…
Một tuần sau, Tiểu Giả mang điện thoại đã sửa về, đằng sau chuyện này là cả một quá trình lòng vòng quanh co.
Lăng Tễ không chịu để Địch Ảnh giúp sửa điện thoại nên đã giao cho trợ lý Tiểu Y. Địch Ảnh lại ngấm ngầm sai trợ lí Tiểu Giả bóng gió với Tiểu Y là mình có mối sửa điện thoại rất uy tín. Tiểu Y ngây thơ tin ngay không chút ngờ vực. Cứ thế, chiếc điện thoại loanh quanh lại rơi vào tay Địch Ảnh.
Tuy Địch Ảnh tốn trăm phương ngàn kế hòng lấy được điện thoại nhưng hắn không hề rắp tâm xem trộm thông tin. Phàm kẻ cặn bã chính cống thường âm thầm làm việc xấu, còn kiểu bề ngoài cặn bã, hở ra là nói chuyện hư hỏng như Địch Ảnh đích thị là chính nhân quân tử.
Địch Ảnh đi lên cầu thang, vừa ngâm nga một đoản khúc vừa nghĩ xem lát nữa trả điện thoại thì trêu ảnh đế lạnh lùng như thế nào. Hắn khoái chí mường tượng cảnh gương mặt lạnh băng tan chảy vì lửa giận, biết đâu hắn lại lừa được anh nói ra câu gì thú vị cũng nên.
Nghĩ tới đây, hắn vô thức mỉm cười đầy gian xảo.
Rinh…
Điện thoại rung một tiếng ngắn làm Địch Ảnh ngó xuống theo bản năng. Màn hình điện thoại sáng lên vì một thông báo vặt vãnh khiến hình nền khóa giản đơn ập vào mắt hắn.
Bức hình trắng đen chụp một không gian tù túng chỉ có ánh sáng từ mấy ô cửa thông gió liền nhau hắt vào. Bức ảnh không chỉnh sáng cũng không căn ke bố cục khung hình, dễ thấy người chụp không phải dân chuyên mà chỉ tiện tay bấm máy, ai xem ảnh cũng không để ý nhiều. Tuy nhiên, giống như siêu mẫu mặc hàng chợ ra phố sẽ khiến quần chúng phải tò mò về nhãn hiệu, chính sự tầm thường của tấm ảnh đã thôi thúc Địch Ảnh ngắm nó kĩ hơn.
Ngay khi xem lại tấm ảnh, hắn nhận ra mình biết khung cảnh trong hình.
Hắn đăm đăm nhìn màn hình từ từ hạ sáng, vẻ hí hửng trên gương mặt dần phai đi.
Địch Ảnh đã từng vào vai một gián điệp có số phận bi thảm. Nhân vật của hắn lập công lớn trong quá trình phá án nhưng bị phản diện bắn trúng chỗ hiểm ngay lúc bình minh sắp sửa ló rạng. Giữa lúc tất cả nhân vật ăn mừng linh đình ở đoạn kết phim, một mình hắn từ từ chết đi trong kho hàng tối tăm chật chội. Những ô quạt thông gió liền nhau chính là hình ảnh cuối cùng trước phút lâm chung của hắn.
Cảnh phim lấy nước mắt người xem này có ý nghĩa đặc biệt với hắn, bởi nó đã mang về cho Địch Ảnh giải Kim Khuyển ở hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm ấy, mở đầu cho chuỗi thành tích ba lần được vinh danh.
Tuy những kho hàng lắp quạt thông gió như vậy thường giống nhau đến tám, chín mươi phần trăm, nhưng kho hàng chật hẹp trong phim là nơi Địch Ảnh đã dồn nén rất nhiều cảm xúc và quay đi quay lại một cảnh những ba mươi lần. Hắn đã nhập tâm từng vết sơn tường bong tróc nên mới lập tức nhận ra màn hình khóa của Lăng Tễ chính là bức tường trong phim. Hơn nữa, hắn dám chắc tấm ảnh này không phải cắt ra từ phim bởi có những chi tiết nhỏ đặc biệt thể hiện rõ sự thay đổi theo thời gian.
Đúng là Địch Ảnh đã ngang nhiên đặt ảnh mình làm hình nền khóa trên điện thoại mới của Lăng Tễ, nhưng hắn biết thừa anh sẽ đổi hình nền ngay tức thì. Trừ những cặp đôi đã công khai trong làng giải trí thì không ai táo tợn đến mức đặt ảnh người khác làm hình nền vì xác suất lộ ảnh trên điện thoại quá lớn, hoàn toàn không bảm đảm tính riêng tư. Không chỉ riêng hình nền, mọi chi tiết nhỏ nhặt đều có thể bị phóng viên giải trí và người hâm mộ thổi phồng, mổ xẻ.
Có mùa đông năm nọ, việc Địch Ảnh thường xuyên quàng một chiếc khăn đã thổi bùng lên nghi vấn hắn bí mật yêu một nữ diễn viên chỉ vì hình thêu trên khăn giống với hình thêu trên chiếc túi xách của cô nàng. Mặc dù đây là một hiểu lầm tai hại song không phải mọi lời đồn đoán đều vô căn cứ, bởi lẽ kí giả và fan rất mê làm thám tử, còn người nổi tiếng thấy thế cũng tự nâng điểm kĩ năng gài manh mối, nhất là những cặp hẹn hò kín. Vô số ám hiệu đã ra đời để thỏa mãn nhu cầu phô bày tình cảm khi không thể công khai.
Địch Ảnh đã từng phát hiện nhiều ám hiệu trong giới nên khả năng quan sát của hắn nhạy bén hơn người ngoài nghề, thường đoán được tầm tám, chín mươi phần trăm. Bản thân hắn cũng từng thử tưởng tượng khi yêu mình sẽ dùng cách gì để gửi gắm tình cảm sao cho thật kín đáo.
Hình nền của Lăng Tễ là một gợi ý tuyệt vời cho hắn. Tính đến giờ phút này, lời tỏ tình bí ẩn và lãng mạn nhất hắn có thể nghĩ ra là lưu lại góc nhìn của mình về nơi có ý nghĩa sâu sắc với người ấy. Trong mắt kẻ khác bức ảnh đó thật tầm thường, còn trong mắt ta đó là ánh nhìn sau cuối của người trên thế gian. Mỗi lần bật màn hình lên là một lần ta nhìn thế giới qua đôi mắt người ấy.
Mấy bữa nay nhờ Địch Ảnh tận (khăng) tình (khăng) chăm (bôi) sóc (thuốc) mà eo của Lăng Tễ gần như đã khỏi hắn, có thể tự xuống giường đi lại được.
Lúc trả điện thoại cho Lăng Tễ, Địch Ảnh hiếm hoi không nói một câu thừa.
Trái lại Lăng Tễ tỏ ra rất cảnh giác: “Anh không mở ra xem đấy chứ?”
Địch Ảnh lại ngả ngớn như mọi khi: “Thầy Lăng ngờ vực như vậy làm tim tôi đau quá. Nhưng em càng căng thẳng tôi càng quả quyết trong điện thoại em có những thứ không thể để cho tôi xem”.
“Nào ai muốn cho người khác kiểm tra điện thoại.” Lăng Tễ lập luận.
Địch Ảnh nghĩ ra một chuyện bèn búng tay bổ sung: “À phải rồi, thợ sửa di động bảo toàn bộ linh kiện điện tử trong máy đều bị ngấm nước, tuy bây giờ vẫn có thể sử dụng nhưng khó bảo đảm còn chạy được bao lâu. Họ khuyến nghị nên sớm sao chép hết dữ liệu quan trọng rồi chuyển sang dùng điện thoại tôi cho em đấy.”
“Làm sao anh biết thợ sửa điện thoại khuyên cái gì?”
“Tiểu Y chuyển lời cho tôi để tôi nhắc em thế. Em muốn hỏi vì sao Tiểu Y không nói thẳng với em phải không?”
Địch Ảnh cướp lời anh rồi ra vẻ mình có lí lắm: “Sao em hay thắc mắc thế nhỉ?”
Lăng Tễ: “…”
Thôi kệ xác hắn vậy.
Lại một lần nữa Địch Ảnh chiến thắng bằng sự vô liêm sỉ.
“Còn một chuyện đáng tiếc nữa là tối nay thầy Lăng đành phải chăn đơn gối chiếc rồi. Bộ phim tôi quay trên núi đã hoàn thành hết cảnh quay, tối nay cả đoàn sẽ ăn mừng đóng máy.”
Thấy Lăng Tễ có vẻ thờ ơ, Địch Ảnh cố tình hỏi: “Hay thầy Lăng muốn đi chung với tôi?”
“Tôi không phải diễn viên ở đoàn anh thì đi làm gì?”
“Người nhà diễn viên đương nhiên có tư cách tham dự.”
Lăng Tễ ngoảnh mặt đi: “Đây chẳng ham.”
“Được rồi,” Địch Ảnh giả vờ tiếc nuối, “thế thì tôi đành một mình đương đầu với lũ khùng điên muốn chuốc say tôi vậy.”
Câu nói gở của hắn trúng không trật một li.
Địch Ảnh có tài uống say khướt mà vẫn hành xử lí trí trước đám đông, thế nhưng hắn càng tỏ ra lí trí người khác càng nghĩ tửu lượng hắn cao siêu khó lường, thành ra đêm đó cả đoàn mời hắn uống tới tấp. Tới tận khuya lúc Tiểu Giả đưa hắn về nhà thì Địch Ảnh đã say như chết. Thân hình yếu ớt của Tiểu Giả muốn sụm xuống khi phải đỡ toàn bộ khối lượng của Địch Ảnh trên vai.
Không biết vì lí do gì mà Lăng Tễ vẫn còn thức, nghe thấy tiếng bèn xuống tầng giúp một tay. Tiểu Giả thở vào nhẹ nhõm – hai người cùng khiêng một con ma men lên tầng hai ắt phải dễ hơn hẳn một người rồi. Nào ngờ dù đã say bí tỉ, Địch Ảnh rõ ràng đang ngả mình về phía Lăng Tễ bỗng oặt người về hướng Tiểu Giả.
“Không được,” Địch Ảnh khoát tay, thô lỗ gạt cánh tay muốn đỡ mình của Lăng Tễ đi, “Eo của em chưa khỏi hẳn… em ý thức một chút hộ tôi. Tiểu Giả đâu? Tiểu Giả!”
Tiểu Giả đành một mình gánh tiếp tấm thân ngàn vàng của sếp: “Tôi quên béng là thầy Lăng bị thương. Chỗ này có bậc thang, cẩn thận kẻo vấp sếp ơi!”
Địch Ảnh vô cùng hợp tác, miệng lèm bèm: “Khá lắm, đừng để thầy Lăng của cậu mệt… Tiểu Giả, con ba ba của tôi…”
“Ừ thì ba ba, sắp lên tầng hai rồi sếp ơi, sếp nhấc cao chân lên hộ em với.”
Tiểu Giả mệt đứt hơi mới vần nổi người say lên giường, kiệt sức ngồi bệt xuống sàn gỗ.
“Xin lỗi thầy Lăng, em ngồi thở một lúc đã.”
“Cậu hơi lười tập thể thao đấy.” Lăng Tễ nói thẳng.
“Bị anh phát hiện mất rồi. Trần đời em không ghét gì hơn thể dục, nhất là bài tập tạ.”
Địch Ảnh nằm ngủ cũng không yên, cứ nhắc đi nhắc lại mấy lời vô nghĩa: “Ầy bì xi đi… í ép gi…”
Lăng Tễ nhíu mày: “Sếp cậu thường xuyên uống say khướt thế này hả?”
“Không hề anh ơi, sếp em mà vậy khác nào máy tập trời ban, có khi tay em lên chuột rồi ấy chứ.”
Tiểu Giả vừa nói vừa ngoái lại thì phát hiện Lăng Tễ đang cởi giày, cởi tất cho sếp thay mình. Cậu giật mình bò dậy: “Ấy chết thầy Lăng, để em làm cho.”
“Muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Lăng Tễ vừa nói vừa kê gối cho Địch Ảnh nằm và chu đáo dém chăn cho hắn.
“Dạ…” Tiểu Giả nghe ma xui quỷ khiến, lén lút lấy di động ra quay lại đoạn này.
“Thế, thế em về nhé?” Cậu giấu di động đi, thầm nhủ biết đâu đoạn clip lại thành chìa khóa tăng lương cho mình ấy chứ.
Lăng Tễ đăm chiêu nhìn người say trên giường, gật đầu lấy lệ: “Ừ.”
Phòng ngủ lúc này mới yên tĩnh hẳn. Tiểu Giả đã về, Địch Ảnh không lẩm nhẩm câu thần chú khó hiểu nữa, có lẽ đã vào giấc.
Lăng Tễ lặng lẽ đứng bên nhìn người trên giường. Lát sau khi anh quay đi, bỗng Địch Ảnh níu cổ tay anh lại.
Lăng Tễ ngạc nhiên ngoái nhìn thì thấy Địch Ảnh mới nãy còn say túy lúy đang hé mắt ra, nhưng ánh mắt hắn mông lung không giống như đã tỉnh rượu.
Địch Ảnh níu cổ tay anh nhổm dậy.
“Tiểu Tễ Tử…” Hắn thì thầm ba chữ ấy.
Lăng Tễ từ từ ngồi xuống trước mặt hắn, đôi mắt sắc đối diện với ánh mắt mơ màng.
Địch Ảnh thả tay anh ra rồi sờ soạng lục lọi trên người mình.
“Tiểu Tễ Tử, anh có mang món ngon về cho em này…”
Không dễ nhận ra ánh mắt Lăng Tễ chợt bừng sáng.
Địch Ảnh mò mẫm hồi lâu mới móc ra một gói giấy dầu be bé từ túi áo sơ mi.
Hắn bóc từng lớp giấy gói và bảo: “Em nhìn nè, anh không quên em đâu, đi tới đâu anh cũng nhớ đến em hết…”
Một chiếc bánh ngọt méo mó lộ ra sau khi hắn bóc hết giấy gói, gần một phần tư miếng bánh đã nát nhừ.
Địch Ảnh thất vọng tràn trề, “Ôi… lỡ đè nát rồi, làm sao mà ăn được nữa…”
Hắn toan vứt món quà đáng xấu hổ này đi thì một bàn tay đã giữ chặt cổ tay hắn.
Địch Ảnh nghe thấy tiếng nói xa thẳm trong màn sương: “Ăn được mà.”
Lăng Tễ kéo bàn tay hắn về phía mình rồi cúi đầu ăn hết miếng bánh trên tay Địch Ảnh, liếm sạch cả vụn bánh. Anh ngước nhìn hắn không rời mắt như thể thứ anh đang nhấm nháp chẳng phải miếng bánh mà là người mang bánh về. Trước ánh mắt chăm chú của anh, đôi mắt Địch Ảnh cũng như bị khóa lại theo trong sự ngỡ ngàng. Từ khóe mắt mình, hắn có thể thấy lưỡi anh từ từ chạm vào miếng bánh trong gói giấy. Khi anh ngoạm miếng bánh vào miệng, hắn liền vô thức nuốt khan.
Cồn trong máu hắn đã bốc hơi hết cả, lý trí ngủ yên như chiếc thang máy dưới tầng hầm bỗng bị chàng trai mảnh khảnh tay không tấc sắt từ từ lôi lên nóc.
Lăng Tễ ăn hết miếng bánh rồi cầm gói giấy mình đã liếm sạch, đứng dậy ủn Địch Ảnh ngã xuống giường.
“Anh uống nhiều lắm rồi, ngủ đi.”
Địch Ảnh vội vàng nhắm tịt mắt: “Tôi uống nhiều lắm rồi… tôi uống nhiều lắm rồi… ngủ… ngủ…”
Đêm trôi không mộng mị.
Địch Ảnh tỉnh giấc, cách hắn hơn một gang tay là gương mặt đẹp không tì vết của Lăng Tễ. Chắc người đẹp cảm nhận được ánh nhìn của hắn nên cũng từ từ mở mắt ra, họ cùng nhìn nhau mà chẳng hề chuẩn bị rào đón.
Lăng Tễ khẽ chau mày hỏi hắn: “Anh tỉnh rồi à?”
“… Ừ.” Địch Ảnh chậm chạp đáp, đầu hắn vẫn biêng biêng vì tác dụng phụ của cồn.
Lăng Tễ ngồi dậy, nét mặt có phần ngượng ngập: “Tối qua anh say, tôi sợ anh bị sặc trong lúc ngủ nên…”
“Tôi say rượu,” Địch Ảnh nhắc lại, “Tôi say rượu, đúng thế.”
Hắn chán nản gãi đầu, “Hình như đầu tôi… lại trắng trơn rồi, không nhớ gì hết cả…”, đoạn dè dặt hỏi, “Tối qua lúc say… tôi không làm gì em đấy chứ?”
Nghe vậy, Lăng Tễ khẽ thở phào: “Không, anh say quá nên về nhà thì ngủ luôn.”
Địch Ảnh tỏ ra yên tâm: “Vậy thì tốt.”
Lăng Tễ xuống khỏi giường: “Anh ngủ thêm lúc nữa đi, tôi xuống nấu canh giải rượu.”
Địch Ảnh đếm tiếng bước chân anh xuống cầu thang cho đến khi không nghe thấy gì nữa, rồi kéo chăn trùm kín đầu nằm quắp người lại trong bóng tối, hai mắt mở thao láo.
Hắn nhớ hết.
Từ mùi bánh thơm phức lúc mở giấy gói ra.
Đến cảm giác anh liếm lên tay hắn qua một lớp giấy mỏng.
Nhất là ánh mắt khắc sâu trong tâm trí hắn.
Hắn nhớ tất cả mọi thứ.
| Chương 20
Tên các bạn thí sinh lần lượt phiên âm là Weibo, Douyin, Baidu và Xiaohongshu
Gốc: RPS (Real People Slash) – Fanfic đồng tính ship người thật.
Tức khu vực ngã ba giữa Trung Quốc, Triều Tiên và Nga.
Nguyên văn Địch Ảnh nói là “我的小贾鱼” mình đoán 贾鱼(giả ngư) đồng âm với 甲鱼 (giả ngư) là con ba ba.
Sau ba ngày chờ đợi, cuối cùng fan của Lăng Tễ cũng có thể đọc bài đăng Weibo mà mình mong ngóng. Bài viết súc tích, chân thành đã làm yên lòng những người hâm hộ đang bức xúc vì anh…
… mới là lạ.
Dưới bài đăng, bình luận được thích nhiều nhất là một lời chúc độc đáo với từ ngữ cực kì văn minh:
>> Chẳng có ai không biết mấy năm nay Lăng Tễ toàn dùng điện thoại Lumi, tiên sư đứa nào đăng Weibo bằng điện thoại thái tử nhà họ Địch quảng cáo, chắc mày sợ người hâm mộ không nhận ra mày đội lốt anh tao chứ gì? Anh tao đã từng nói trên TV rằng chưa bao giờ giao tài khoản cho nhân viên, rốt cuộc Địch Thị Media đã dùng mưu hèn kế bẩn nào để cướp tài khoản anh tao? Tao gửi lời chúc từ xa cho cái loại chà đạp nghệ sĩ để nịnh bợ thái tử như mày tuyệt đường con cháu nhé!
Cùng lúc đó tại một công ty luật lớn, Tôn Luật Thi đang giao từng đầu việc cho trợ lí. Nhờ xếp thứ tự ưu tiên rõ ràng mà cô trợ lí dễ dàng nắm bắt việc mình cần làm, khác hẳn thời sếp cũ toàn chia việc lộn xộn và rất thích làm ngược chỉ thị ban đầu.
Nếu buộc phải nêu một khuyết điểm của cấp trên hiện giờ thì hẳn là sự lí trí thái quá, lí trí như một quyển luật dân sự biết đi.
Làm nghề này tất nhiên họ đã gặp vô số kiểu thân chủ, có những thân chủ chỉ thuật lại tình cảnh bi đát của mình thôi cũng khiến trợ lí xúc động dạt dào sụt sùi nước mắt. Trái lại, sếp cô có thể thản nhiên nghe hết rồi lập tức liệt kê ra mọi điều khoản pháp luật liên quan. Thành ra trợ lí cũng hay tự hỏi liệu sếp mình có thất tình lục dục giống người thường không.
Lúc rời công ty, trợ lí còn cố tình ngó vào văn phòng của sếp. Đèn phòng vẫn sáng trưng, Tôn Luật Thi nghiêm mặt ngồi ngay ngắn trước máy tính, mười ngón tay gõ phím ào ào, không biết lại có ai xui xẻo bị cô truy tố.
Giờ đã là 8 giờ tối, cuồng công việc cũng là một cá tính của sếp. Trợ lí nhỏ thầm nghĩ, giá như một ngày nào đó mình cũng nhiệt tình với công việc như sếp thì tốt biết bao.
Tôn Luật Thi vừa mở QQ đã thấy tin nhắn trong nhóm hiện lên tới tấp.
>> Chị Thì Lục ơi, em vừa đọc xong chương mới thuyền Vi Bạc x Đậu Âm mê quên lối về. Đôi Bạch Độ x Tiêu Hồng Thù bao giờ lên sàn thế chị?!
>> Nhìn kìa, lại có người bị lừa lên tàu tuyển tú nam của chị Thì Lục rồi! Chị Thì Lục không khổ là thánh đẻ hàng buê đuê người thật số một làng giải trí Trung Hoa!
>> Tàu tuyển tú chèo thuyền sướng cả tay, ai mà tưởng tượng nổi có thể ghép ra tổ hợp 34 thuyền từ 20 thanh niên tuổi xuân mơn mởn chứ?
>> Suy cho cùng vẫn là bởi tàu chạy quá nhanh. Chỉ cần không kén ăn thì có ai lại không muốn lên tàu đệm từ siêu tốc của chị Thì Lục!
Chị Thì Lục được mọi người bàn tán chính là tác giả fanfic năng suất hàng đầu trong cộng đồng hâm mộ. Song khác với phần đông tác giả, cô chưa bao giờ tập trung tuyệt đối vào một thuyền nào và cũng không dùng tài khoản phụ riêng cho từng nhóm fan – có thể nói là rải tình yêu khắp muôn nơi mà cũng vô tình ở khắp chốn.
Tấm lòng bác ái của cô ai ai cũng tỏ tường, miễn là nhân vật trong làng giải trí Hoa ngữ thì dẫu bắn đại bác không tới nhau cô cũng tóm lên thuyền được hết.
Bởi vì tim tác giả quá nhiều ngăn, phạm vi viết quá rộng nên dần dà độc giả cũng lập ra một luật bất thành văn:
Tác giả muốn viết về ai cứ viết, độc giả có thể chọn thuyền mình thích đu nhưng tuyệt đối không được can thiệp vào sở thích của người khác, cũng không được cản trở tác giả viết lách.
Bầu không khí hòa bình này quả là hiếm có khó tìm trong cộng đồng fan, thậm chí còn bị gọi đùa là vùng không biên giới.
Tôn Luật Thi ung dung nhắn vào nhóm.
Thì Lục: Truyện Vi Bạc x Tiêu Hồng Thù tạm thời hoãn nhé, tôi vừa lên thuyền mới rồi.
>> Ai vậy ta? Sự chú ý của chị tôi đã va phải kẻ được chọn nào thế?
>>Tầng trên ơi, chưa chắc là kẻ được chọn đâu, có khi là đồ xúi quẩy cũng nên.
>> Ma mới không hiểu ạ, hai khái niệm đó khác nhau thế nào?
>> Kẻ được chọn là chính chủ hòa hợp vui vẻ, người hâm mộ chung sống hòa bình, người qua đường cũng muốn thấy họ động phòng hoa chúc.
>> Đồ xúi quẩy là chính chủ như nước với lửa, người hâm mộ không đội trời chung, người qua đường chỉ hóng hai bên kiện nhau ra tòa.
>> Em đu được, em không kén ăn, chị Thì Lục viết gì em chèo nấy, em chỉ là người máy vô cảm ship CP, cho em lên xe với chị ơi ~
>> Tò mò quá, tóm lại là đôi nào thế ạ, chị Thì Lục công bố trước được không?
Thì Lục: Tôi mới đẩy thuyền Địch Ảnh x Lăng Tễ, cặp đôi ảnh đế.
>>???
>>????
>>??????
>> Tại sao tôi thấy Địch Ảnh x Tiêu Hồng Thù còn khả dĩ hơn đôi này nhỉ, ít nhất hai người đó còn tương tác với nhau trên sóng trực tiếp (lí nhí)
>> Hay chị Thì Lục lên Weibo đi? Fan hai nhà đó vẫn đang chiến nhau rần rần trên top 1 tìm kiếm kia kìa (thì thào)
>> Hai nhà đều ồ ạt xả bài tiêu cực vào kết quả tìm kiếm của thần tượng phe kia, lời độc địa như đoạn tử tuyệt tôn cũng lôi ra rủa nhau được, gay gắt hơn cả thù gia tộc truyền kiếp. Lẽ nào chị Thì Lục thích mô típ tử thù hóa người yêu? (thế cũng hay)
Thì Lục: Cụ thể viết gì tôi cũng chưa nghĩ ra, nhưng tôi có thể chia sẻ vài từ khóa về nội dung.
Thì Lục: Cưỡng ép, giam cầm, ngôi sao lừng danh bán thân cho đại gia để trả nợ, người đẹp lạnh lùng mắt đỏ hoe cầu xin tha thứ, bị vần vò thâu đêm đến độ xuống giường cũng cần bế đi.
>> Á đù, thuyền nay ngon bất ngờ luôn…
>> Á đù, thuyền này ngon bất ngờ luôn…
>> Á đù, thuyền này ngon bất ngờ luôn…
>> Tui đã mường tượng ra một triệu cốt truyện sai trái, xin được khóa cặp đôi xúi quẩy này lại rồi vứt chìa nha!
>> Tôi tuyên bố kể từ hôm nay tôi chính là fan kì cựu có thâm niên mười năm chèo thuyền Địch Ảnh Lăng Tễ!
>> Mạnh dạn lên, fan hai mươi năm không mời cũng tới đây! Chúng tôi ship họ từ nhỏ, kèo con trai nhà quyền thế trong làng giải trí và cậu diễn viên quần chúng trẻ phiêu bạt nơi Hoành Điếm lại chẳng thơm à?
>> Bao giờ tác giả bắt tay vào viết thế? Kèo chất thế này em xin chị đừng đăng lên Tấn Giang!
>> Đồng quan điểm! Tấn Giang bây giờ toàn truyện sinh con, mà bây giờ sinh con cũng không thỏa mãn được gu của Tấn Giang nữa rồi, hôm bữa tôi còn thấy cả truyện sinh chồn nữa cơ, ảo vãi ha ha ha ha!
Thì Lục: Dạo này tôi đang hơi nhiều việc, bao giờ thu xếp xong sẽ bắt đầu sáng tác.
…
Một tuần sau, Tiểu Giả mang điện thoại đã sửa về, đằng sau chuyện này là cả một quá trình lòng vòng quanh co.
Lăng Tễ không chịu để Địch Ảnh giúp sửa điện thoại nên đã giao cho trợ lý Tiểu Y. Địch Ảnh lại ngấm ngầm sai trợ lí Tiểu Giả bóng gió với Tiểu Y là mình có mối sửa điện thoại rất uy tín. Tiểu Y ngây thơ tin ngay không chút ngờ vực. Cứ thế, chiếc điện thoại loanh quanh lại rơi vào tay Địch Ảnh.
Tuy Địch Ảnh tốn trăm phương ngàn kế hòng lấy được điện thoại nhưng hắn không hề rắp tâm xem trộm thông tin. Phàm kẻ cặn bã chính cống thường âm thầm làm việc xấu, còn kiểu bề ngoài cặn bã, hở ra là nói chuyện hư hỏng như Địch Ảnh đích thị là chính nhân quân tử.
Địch Ảnh đi lên cầu thang, vừa ngâm nga một đoản khúc vừa nghĩ xem lát nữa trả điện thoại thì trêu ảnh đế lạnh lùng như thế nào. Hắn khoái chí mường tượng cảnh gương mặt lạnh băng tan chảy vì lửa giận, biết đâu hắn lại lừa được anh nói ra câu gì thú vị cũng nên.
Nghĩ tới đây, hắn vô thức mỉm cười đầy gian xảo.
Rinh…
Điện thoại rung một tiếng ngắn làm Địch Ảnh ngó xuống theo bản năng. Màn hình điện thoại sáng lên vì một thông báo vặt vãnh khiến hình nền khóa giản đơn ập vào mắt hắn.
Bức hình trắng đen chụp một không gian tù túng chỉ có ánh sáng từ mấy ô cửa thông gió liền nhau hắt vào. Bức ảnh không chỉnh sáng cũng không căn ke bố cục khung hình, dễ thấy người chụp không phải dân chuyên mà chỉ tiện tay bấm máy, ai xem ảnh cũng không để ý nhiều. Tuy nhiên, giống như siêu mẫu mặc hàng chợ ra phố sẽ khiến quần chúng phải tò mò về nhãn hiệu, chính sự tầm thường của tấm ảnh đã thôi thúc Địch Ảnh ngắm nó kĩ hơn.
Ngay khi xem lại tấm ảnh, hắn nhận ra mình biết khung cảnh trong hình.
Hắn đăm đăm nhìn màn hình từ từ hạ sáng, vẻ hí hửng trên gương mặt dần phai đi.
Địch Ảnh đã từng vào vai một gián điệp có số phận bi thảm. Nhân vật của hắn lập công lớn trong quá trình phá án nhưng bị phản diện bắn trúng chỗ hiểm ngay lúc bình minh sắp sửa ló rạng. Giữa lúc tất cả nhân vật ăn mừng linh đình ở đoạn kết phim, một mình hắn từ từ chết đi trong kho hàng tối tăm chật chội. Những ô quạt thông gió liền nhau chính là hình ảnh cuối cùng trước phút lâm chung của hắn.
Cảnh phim lấy nước mắt người xem này có ý nghĩa đặc biệt với hắn, bởi nó đã mang về cho Địch Ảnh giải Kim Khuyển ở hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm ấy, mở đầu cho chuỗi thành tích ba lần được vinh danh.
Tuy những kho hàng lắp quạt thông gió như vậy thường giống nhau đến tám, chín mươi phần trăm, nhưng kho hàng chật hẹp trong phim là nơi Địch Ảnh đã dồn nén rất nhiều cảm xúc và quay đi quay lại một cảnh những ba mươi lần. Hắn đã nhập tâm từng vết sơn tường bong tróc nên mới lập tức nhận ra màn hình khóa của Lăng Tễ chính là bức tường trong phim. Hơn nữa, hắn dám chắc tấm ảnh này không phải cắt ra từ phim bởi có những chi tiết nhỏ đặc biệt thể hiện rõ sự thay đổi theo thời gian.
Đúng là Địch Ảnh đã ngang nhiên đặt ảnh mình làm hình nền khóa trên điện thoại mới của Lăng Tễ, nhưng hắn biết thừa anh sẽ đổi hình nền ngay tức thì. Trừ những cặp đôi đã công khai trong làng giải trí thì không ai táo tợn đến mức đặt ảnh người khác làm hình nền vì xác suất lộ ảnh trên điện thoại quá lớn, hoàn toàn không bảm đảm tính riêng tư. Không chỉ riêng hình nền, mọi chi tiết nhỏ nhặt đều có thể bị phóng viên giải trí và người hâm mộ thổi phồng, mổ xẻ.
Có mùa đông năm nọ, việc Địch Ảnh thường xuyên quàng một chiếc khăn đã thổi bùng lên nghi vấn hắn bí mật yêu một nữ diễn viên chỉ vì hình thêu trên khăn giống với hình thêu trên chiếc túi xách của cô nàng. Mặc dù đây là một hiểu lầm tai hại song không phải mọi lời đồn đoán đều vô căn cứ, bởi lẽ kí giả và fan rất mê làm thám tử, còn người nổi tiếng thấy thế cũng tự nâng điểm kĩ năng gài manh mối, nhất là những cặp hẹn hò kín. Vô số ám hiệu đã ra đời để thỏa mãn nhu cầu phô bày tình cảm khi không thể công khai.
Địch Ảnh đã từng phát hiện nhiều ám hiệu trong giới nên khả năng quan sát của hắn nhạy bén hơn người ngoài nghề, thường đoán được tầm tám, chín mươi phần trăm. Bản thân hắn cũng từng thử tưởng tượng khi yêu mình sẽ dùng cách gì để gửi gắm tình cảm sao cho thật kín đáo.
Hình nền của Lăng Tễ là một gợi ý tuyệt vời cho hắn. Tính đến giờ phút này, lời tỏ tình bí ẩn và lãng mạn nhất hắn có thể nghĩ ra là lưu lại góc nhìn của mình về nơi có ý nghĩa sâu sắc với người ấy. Trong mắt kẻ khác bức ảnh đó thật tầm thường, còn trong mắt ta đó là ánh nhìn sau cuối của người trên thế gian. Mỗi lần bật màn hình lên là một lần ta nhìn thế giới qua đôi mắt người ấy.
Mấy bữa nay nhờ Địch Ảnh tận (khăng) tình (khăng) chăm (bôi) sóc (thuốc) mà eo của Lăng Tễ gần như đã khỏi hắn, có thể tự xuống giường đi lại được.
Lúc trả điện thoại cho Lăng Tễ, Địch Ảnh hiếm hoi không nói một câu thừa.
Trái lại Lăng Tễ tỏ ra rất cảnh giác: “Anh không mở ra xem đấy chứ?”
Địch Ảnh lại ngả ngớn như mọi khi: “Thầy Lăng ngờ vực như vậy làm tim tôi đau quá. Nhưng em càng căng thẳng tôi càng quả quyết trong điện thoại em có những thứ không thể để cho tôi xem”.
“Nào ai muốn cho người khác kiểm tra điện thoại.” Lăng Tễ lập luận.
Địch Ảnh nghĩ ra một chuyện bèn búng tay bổ sung: “À phải rồi, thợ sửa di động bảo toàn bộ linh kiện điện tử trong máy đều bị ngấm nước, tuy bây giờ vẫn có thể sử dụng nhưng khó bảo đảm còn chạy được bao lâu. Họ khuyến nghị nên sớm sao chép hết dữ liệu quan trọng rồi chuyển sang dùng điện thoại tôi cho em đấy.”
“Làm sao anh biết thợ sửa điện thoại khuyên cái gì?”
“Tiểu Y chuyển lời cho tôi để tôi nhắc em thế. Em muốn hỏi vì sao Tiểu Y không nói thẳng với em phải không?”
Địch Ảnh cướp lời anh rồi ra vẻ mình có lí lắm: “Sao em hay thắc mắc thế nhỉ?”
Lăng Tễ: “…”
Thôi kệ xác hắn vậy.
Lại một lần nữa Địch Ảnh chiến thắng bằng sự vô liêm sỉ.
“Còn một chuyện đáng tiếc nữa là tối nay thầy Lăng đành phải chăn đơn gối chiếc rồi. Bộ phim tôi quay trên núi đã hoàn thành hết cảnh quay, tối nay cả đoàn sẽ ăn mừng đóng máy.”
Thấy Lăng Tễ có vẻ thờ ơ, Địch Ảnh cố tình hỏi: “Hay thầy Lăng muốn đi chung với tôi?”
“Tôi không phải diễn viên ở đoàn anh thì đi làm gì?”
“Người nhà diễn viên đương nhiên có tư cách tham dự.”
Lăng Tễ ngoảnh mặt đi: “Đây chẳng ham.”
“Được rồi,” Địch Ảnh giả vờ tiếc nuối, “thế thì tôi đành một mình đương đầu với lũ khùng điên muốn chuốc say tôi vậy.”
Câu nói gở của hắn trúng không trật một li.
Địch Ảnh có tài uống say khướt mà vẫn hành xử lí trí trước đám đông, thế nhưng hắn càng tỏ ra lí trí người khác càng nghĩ tửu lượng hắn cao siêu khó lường, thành ra đêm đó cả đoàn mời hắn uống tới tấp. Tới tận khuya lúc Tiểu Giả đưa hắn về nhà thì Địch Ảnh đã say như chết. Thân hình yếu ớt của Tiểu Giả muốn sụm xuống khi phải đỡ toàn bộ khối lượng của Địch Ảnh trên vai.
Không biết vì lí do gì mà Lăng Tễ vẫn còn thức, nghe thấy tiếng bèn xuống tầng giúp một tay. Tiểu Giả thở vào nhẹ nhõm – hai người cùng khiêng một con ma men lên tầng hai ắt phải dễ hơn hẳn một người rồi. Nào ngờ dù đã say bí tỉ, Địch Ảnh rõ ràng đang ngả mình về phía Lăng Tễ bỗng oặt người về hướng Tiểu Giả.
“Không được,” Địch Ảnh khoát tay, thô lỗ gạt cánh tay muốn đỡ mình của Lăng Tễ đi, “Eo của em chưa khỏi hẳn… em ý thức một chút hộ tôi. Tiểu Giả đâu? Tiểu Giả!”
Tiểu Giả đành một mình gánh tiếp tấm thân ngàn vàng của sếp: “Tôi quên béng là thầy Lăng bị thương. Chỗ này có bậc thang, cẩn thận kẻo vấp sếp ơi!”
Địch Ảnh vô cùng hợp tác, miệng lèm bèm: “Khá lắm, đừng để thầy Lăng của cậu mệt… Tiểu Giả, con ba ba của tôi…”
“Ừ thì ba ba, sắp lên tầng hai rồi sếp ơi, sếp nhấc cao chân lên hộ em với.”
Tiểu Giả mệt đứt hơi mới vần nổi người say lên giường, kiệt sức ngồi bệt xuống sàn gỗ.
“Xin lỗi thầy Lăng, em ngồi thở một lúc đã.”
“Cậu hơi lười tập thể thao đấy.” Lăng Tễ nói thẳng.
“Bị anh phát hiện mất rồi. Trần đời em không ghét gì hơn thể dục, nhất là bài tập tạ.”
Địch Ảnh nằm ngủ cũng không yên, cứ nhắc đi nhắc lại mấy lời vô nghĩa: “Ầy bì xi đi… í ép gi…”
Lăng Tễ nhíu mày: “Sếp cậu thường xuyên uống say khướt thế này hả?”
“Không hề anh ơi, sếp em mà vậy khác nào máy tập trời ban, có khi tay em lên chuột rồi ấy chứ.”
Tiểu Giả vừa nói vừa ngoái lại thì phát hiện Lăng Tễ đang cởi giày, cởi tất cho sếp thay mình. Cậu giật mình bò dậy: “Ấy chết thầy Lăng, để em làm cho.”
“Muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Lăng Tễ vừa nói vừa kê gối cho Địch Ảnh nằm và chu đáo dém chăn cho hắn.
“Dạ…” Tiểu Giả nghe ma xui quỷ khiến, lén lút lấy di động ra quay lại đoạn này.
“Thế, thế em về nhé?” Cậu giấu di động đi, thầm nhủ biết đâu đoạn clip lại thành chìa khóa tăng lương cho mình ấy chứ.
Lăng Tễ đăm chiêu nhìn người say trên giường, gật đầu lấy lệ: “Ừ.”
Phòng ngủ lúc này mới yên tĩnh hẳn. Tiểu Giả đã về, Địch Ảnh không lẩm nhẩm câu thần chú khó hiểu nữa, có lẽ đã vào giấc.
Lăng Tễ lặng lẽ đứng bên nhìn người trên giường. Lát sau khi anh quay đi, bỗng Địch Ảnh níu cổ tay anh lại.
Lăng Tễ ngạc nhiên ngoái nhìn thì thấy Địch Ảnh mới nãy còn say túy lúy đang hé mắt ra, nhưng ánh mắt hắn mông lung không giống như đã tỉnh rượu.
Địch Ảnh níu cổ tay anh nhổm dậy.
“Tiểu Tễ Tử…” Hắn thì thầm ba chữ ấy.
Lăng Tễ từ từ ngồi xuống trước mặt hắn, đôi mắt sắc đối diện với ánh mắt mơ màng.
Địch Ảnh thả tay anh ra rồi sờ soạng lục lọi trên người mình.
“Tiểu Tễ Tử, anh có mang món ngon về cho em này…”
Không dễ nhận ra ánh mắt Lăng Tễ chợt bừng sáng.
Địch Ảnh mò mẫm hồi lâu mới móc ra một gói giấy dầu be bé từ túi áo sơ mi.
Hắn bóc từng lớp giấy gói và bảo: “Em nhìn nè, anh không quên em đâu, đi tới đâu anh cũng nhớ đến em hết…”
Một chiếc bánh ngọt méo mó lộ ra sau khi hắn bóc hết giấy gói, gần một phần tư miếng bánh đã nát nhừ.
Địch Ảnh thất vọng tràn trề, “Ôi… lỡ đè nát rồi, làm sao mà ăn được nữa…”
Hắn toan vứt món quà đáng xấu hổ này đi thì một bàn tay đã giữ chặt cổ tay hắn.
Địch Ảnh nghe thấy tiếng nói xa thẳm trong màn sương: “Ăn được mà.”
Lăng Tễ kéo bàn tay hắn về phía mình rồi cúi đầu ăn hết miếng bánh trên tay Địch Ảnh, liếm sạch cả vụn bánh. Anh ngước nhìn hắn không rời mắt như thể thứ anh đang nhấm nháp chẳng phải miếng bánh mà là người mang bánh về. Trước ánh mắt chăm chú của anh, đôi mắt Địch Ảnh cũng như bị khóa lại theo trong sự ngỡ ngàng. Từ khóe mắt mình, hắn có thể thấy lưỡi anh từ từ chạm vào miếng bánh trong gói giấy. Khi anh ngoạm miếng bánh vào miệng, hắn liền vô thức nuốt khan.
Cồn trong máu hắn đã bốc hơi hết cả, lý trí ngủ yên như chiếc thang máy dưới tầng hầm bỗng bị chàng trai mảnh khảnh tay không tấc sắt từ từ lôi lên nóc.
Lăng Tễ ăn hết miếng bánh rồi cầm gói giấy mình đã liếm sạch, đứng dậy ủn Địch Ảnh ngã xuống giường.
“Anh uống nhiều lắm rồi, ngủ đi.”
Địch Ảnh vội vàng nhắm tịt mắt: “Tôi uống nhiều lắm rồi… tôi uống nhiều lắm rồi… ngủ… ngủ…”
Đêm trôi không mộng mị.
Địch Ảnh tỉnh giấc, cách hắn hơn một gang tay là gương mặt đẹp không tì vết của Lăng Tễ. Chắc người đẹp cảm nhận được ánh nhìn của hắn nên cũng từ từ mở mắt ra, họ cùng nhìn nhau mà chẳng hề chuẩn bị rào đón.
Lăng Tễ khẽ chau mày hỏi hắn: “Anh tỉnh rồi à?”
“… Ừ.” Địch Ảnh chậm chạp đáp, đầu hắn vẫn biêng biêng vì tác dụng phụ của cồn.
Lăng Tễ ngồi dậy, nét mặt có phần ngượng ngập: “Tối qua anh say, tôi sợ anh bị sặc trong lúc ngủ nên…”
“Tôi say rượu,” Địch Ảnh nhắc lại, “Tôi say rượu, đúng thế.”
Hắn chán nản gãi đầu, “Hình như đầu tôi… lại trắng trơn rồi, không nhớ gì hết cả…”, đoạn dè dặt hỏi, “Tối qua lúc say… tôi không làm gì em đấy chứ?”
Nghe vậy, Lăng Tễ khẽ thở phào: “Không, anh say quá nên về nhà thì ngủ luôn.”
Địch Ảnh tỏ ra yên tâm: “Vậy thì tốt.”
Lăng Tễ xuống khỏi giường: “Anh ngủ thêm lúc nữa đi, tôi xuống nấu canh giải rượu.”
Địch Ảnh đếm tiếng bước chân anh xuống cầu thang cho đến khi không nghe thấy gì nữa, rồi kéo chăn trùm kín đầu nằm quắp người lại trong bóng tối, hai mắt mở thao láo.
Hắn nhớ hết.
Từ mùi bánh thơm phức lúc mở giấy gói ra.
Đến cảm giác anh liếm lên tay hắn qua một lớp giấy mỏng.
Nhất là ánh mắt khắc sâu trong tâm trí hắn.
Hắn nhớ tất cả mọi thứ.
| Chương 20
Tên các bạn thí sinh lần lượt phiên âm là Weibo, Douyin, Baidu và Xiaohongshu
Gốc: RPS (Real People Slash) – Fanfic đồng tính ship người thật.
Tức khu vực ngã ba giữa Trung Quốc, Triều Tiên và Nga.
Nguyên văn Địch Ảnh nói là “我的小贾鱼” mình đoán 贾鱼(giả ngư) đồng âm với 甲鱼 (giả ngư) là con ba ba.