Chương 3: Có thể thấy đó tuyệt đối là tình yêu chân thành
Edit: Simi
Ở sân bay, Cố Khải vừa bước xuống máy bay liền bị fan hâm mộ bao vây. Giữa những tiếng hét chói tai, Cố Khải bình tĩnh kí tên cho fan.
Người đại diện Chu Lập ra sức chen đến bên cạnh ảnh đế, nhỏ giọng nhắc nhở, "Xe đến rồi."
"Biết rồi." Cố Khải vừa vẫy tay về phía fan hâm mộ, vừa đi đến chỗ xe đang đậu.
Ngồi trên xe, Chu Lập nới rộng cà vạt, thở hắt ra, thông báo, "Buổi tối có một buổi tiệc. Sau đó bắt đầu vào ngày mai, cậu sẽ có một tuần để nghỉ ngơi."
"Buổi tiệc bị hủy." Vẻ mặt Cố Khải nhàn nhạt.
"Sao vậy?" Chu Lập bó tay toàn tập.
"Đã nói với anh từ đầu rồi, buổi tối cuối tuần tôi có hẹn, đừng có xếp lịch cho tôi." Nghĩ đến việc cuối cùng cũng có thể gặp lại cô mèo nhỏ, vẻ mặt của Cố Khải không tự chủ được lại trở nên dịu dàng.
Chu Lập trong lòng oán thầm, là chó độc thân, cậu có thể hẹn hò với ai chứ? Ma sao?
Nhưng Cố Khải trước sau như một là kẻ có chủ ý của riêng mình. Sau khi ra quyết định, dù người khác có nói gì cũng đều mặc kệ, Chu Lập không thể làm gì hơn ngoài việc im miệng trong phẫn nộ.
Một lát sau, tòa nhà chung cư xuất hiện trước mắt.
Từ xa Cố Khải đã thấy cô mèo nhỏ đang ngồi ở cổng khu cư xá chờ mình. Anh nhanh chóng bảo tài xế, "Dừng xe."
Xe vừa dừng lại, Cố Khải không đợi được nữa liền mở cửa xe, đi tới chỗ cô mèo nhỏ ôm vào lòng, dáng vẻ rất thân thiết, "Chờ lâu lắm rồi phải không?"
"Meo meo." Không lâu lắm. Chân trước của Du Nhiên khoát lên vai của Cố Khải, buồn chán vung vẩy cái đuôi của mình.
"Ngày mai gặp." Cố khải túy ý đuổi người đại diện đi. Sau đó ôm cô mèo nhỏ, hứng chí bừng bừng về nhà.
"Không biết cao hứng cái gì nữa. Đó là mèo, chứ có phải bạn gái cậu đâu." Chu Lập không kìm lòng nổi nhổ nước bọt.
Mặt khác, Cố Khải gãi gãi cằm của cô mèo nhỏ, khẩu khí rất chi là bất mãn, "Gần đây em bận gì sao? Sao không đến đây nhiều hơn?"
Cô đang bận rộn dùng tính mạng của mình để viết kịch bản đó! Du Nhiên nghiêm mặt lại.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải mời Cố Khải đóng phim, toàn bộ cơ thể của cô mèo nhỏ lập tức ỉu xìu.
"Chờ một chút, người anh hơi dơ, để anh đi tắm trước đã." Vào nhà, Cố Khải đặt cô mèo nhỏ trên nệm êm.
Du Nhiên vẫy tay, ý bảo anh đi đi. Vừa vặn cho cô chút thời gian, để xem nên mở lời như thế nào.
Cố Khải thấy điệu bộ của cô mèo nhỏ như đang khổ đại cừu thâm [1], không khỏi nhếch môi, xoay người đi vào phòng tắm.
[1] khổ đại cừu thâm: thù hận vô cùng, bị ức hiếp mãi mà sinh ra hận.
Du Nhiên khẽ thở dài. Cẩn thận nghĩ lại, cô cũng không hiểu sao mọi chuyện lại thành thế này. Vốn định qua sinh nhật mười tám tuổi, cô sẽ không biến thành mèo nữa. Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, mỗi tuần đều phải tới điểm mặt. Du Nhiên xem xét cánh tay nhỏ, đôi chân ngắn của mình, trong lòng cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Phiền toái hơn chính là, cô không thể nói chuyện biến thành mèo với ai. Với lại, cô cảm thấy Cố Khải sẽ không vui khi biết mèo là do cô biến thành, dù sao thì người và mèo cũng đâu giống nhau.
Làm sao bây giờ đây... Du Nhiên tâm sự nặng nề, trong đầu suy nghĩ phức tạp.
Lúc này, trong phòng tắm truyền đến tiếng tắt vòi nước.
Khuôn mặt mèo của Du Nhiên hiện vẻ khiếp sợ. Cô vẫn chưa chưa suy nghĩ ra kế hoạch bắt cóc người, thế nào mà anh đã tắm xong rồi?
Không đầy một phút sau, Cố Khải mặc áo choàng tắm, để hở lồng ngực, bước ra.
Tai của Du Nhiên đỏ bừng, nhanh chóng lấy chân che mắt mình lại, kháng nghị một cách dữ dội. Có chuyện gì thì từ từ nói! Trước hết anh cũng phải mặc đồ đàng hoàng vào đã chứ!!
"Ngại à?" Cố Khải mỉm cười, ôm cô mèo nhỏ vào lòng.
Dưới đệm thịt của chân mình là làn da săn chắc, cả người Du Nhiên cứng ngắc, cảm giác như mình đang gặp phải thách thức lớn nhất từ trước đến giờ.
"Sao vậy?" Cố Khải nhìn cô mèo nhỏ trong lồng ngực, có chút khó hiểu.
"Bốp." Du Nhiên nhấc chân vỗ lên khuôn mặt điển trai của ảnh đế, mặt không hề có cảm xúc. Đừng nghịch nữa, trước tiên anh mặc đồ vào đàng hoàng đi.
"Trước đó cũng từng thấy nhiều lần, em nên quen rồi chứ?" Cố Khải bất mãn phàn nàn, nhưng cũng với lấy cái áo mặc vào.
Du Nhiên: Không phải, em không có, đừng có mà nói mò. Tám múi cơ bụng gì đó, em chẳng biết gì hết.
Mặc xong đồ, Cố Khải đi đến giá sách cầm quyển sách ảnh lên, "Đây là cuốn photobook [2] anh mới chụp cuối tuần trước." Sau đó ôm cô mèo nhỏ vào trong lòng, một người một mèo cùng nhau lật xem.
[2] Photobook: sách ảnh
Du Nhiên kinh ngạc phát hiện ra rằng, ảnh chụp bên trong không những có ảnh hóa trang cổ đại tuấn mỹ, mà còn có cả ảnh diện trang phục hiện đại đầy hấp dẫn. Bất kể là phong cách nào, Cố Khải cũng đều có thể làm chủ một cách dễ dàng.
"Đầu tuần chụp ba bộ photobook, có phải rất tuyệt không?"
"Nhưng mà tên nhiếp ảnh gia kia rất đáng ghét, nếu không phải là chụp cơ thể ướt át, thì cũng là để trần thân trên. Nói chung phải lộ da thịt. Anh kiên quyết không chịu, suýt chút nữa là ầm ĩ lên, giằng co mãi anh ta mới bằng lòng nhượng bộ."
"Ngày hôm qua anh phải ra khỏi thành phố để tham gia một buổi lễ do anh là đại diện, buổi tối mới vừa về đến, kế tiếp là một tuần nghỉ ngơi."
Cố Khải kể cho cô mèo nhỏ nghe từng sự kiện một của mình, bất kể là sự kiện to hay nhỏ. Làm tốt tranh công thì thỉnh phần thưởng, còn nếu bị ủy khuất thì nhỏ giọng cầu an ủi.
Anh cũng vất vả quá rồi. Du Nhiên muốn sờ đầu của Cố Khải, nhưng dù duỗi dài cánh tay như thế nào cũng không chạm tới được.
...Cô quên mất, hiện giờ mình đang là mèo.
Du Nhiên đơ mặt, muốn thu hồi chân lại. Ai ngờ Cố Khải lại cúi đầu, để đệm thịt trên chân cô thuận lợi chạm vào trán anh, đồng thời thở dài thỏa mãn, "Có em ở đây thật tốt."
Giờ anh mới biết ư? Vẻ mặt Du Nhiên kiêu ngạo cực kì.
Nhưng chỉ một giây sau, cô liền cứng người lại. Cố Khải đột nhiên ghé sát mặt lại, hôn lên chân của cô mèo nhỏ, "Chụt."
Du Nhiên, "!!!"
Cô xù lông lên, trong lòng đều là: Oai, yêu... yêu linh sao? Sao ở đây lại có kẻ lưu mạnh giở trò thế này!!
Theo bản năng, cô dùng chân đánh Cố Khải.
"Ối..." Rõ ràng là chẳng đau chút nào, nhưng Cố Khải vẫn giả vờ như mình đang bị trọng thương, thuận thế ngả xuống đất không dậy nổi, "Anh bị thương nặng rồi, nhất định phải để mèo nhỏ hôn mới đứng dậy được."
Vẻ mặt Du Nhiên lạnh lùng, anh cứ nằm đó chờ chết đi.
Sau đó cô nhảy qua khung cửa sổ bỏ đi.
Cố Khải không khỏi cảm thấy thất vọng, "Sao lại chạy đi rồi?"
Trở mình ngồi dậy, anh thở dài, "Không cho hôn, không cho sờ, không cho ôm, anh vẫn không rời bỏ em, có thể thấy đó tuyệt đối là tình yêu chân thành."
Một bên khác, Du Nhiên chạy vội thoát thân, chạy thật xa mới dừng lại.
Lỗ tai với hai má vẫn nóng ran, giống như muốn thiêu cháy mọi thứ.
Cô thoạt nhìn nhất định rất kì quái... Du Nhiên nhìn bóng mèo phản chiếu dưới ánh đèn đường, ánh nhìn đặc biệt ưu thương.
*
Ngày hôm sau, Chu Khả Tâm hỏi dò tiến độ của bạn, "Hỏi thử Cố Khải chưa?"
Du Nhiên cúi đầu, không muốn nói chuyện. Sau khi gặp mặt trực tiếp thì rất nhịp nhàng, cuối cùng lại sợ hãi đến mức chạy trốn qua cửa sổ, cô đã sớm quên mất chuyện mời đóng phim rồi.
Chu Khả Tâm vốn không ôm ấp hi vọng, nhẹ lời an ủi, "Dù sao cũng không quan trọng, tớ sẽ tìm người khác."
Du Nhiên mím môi, không cam lòng, "Đợi thêm một ngày nữa đi."
Lúc này, từ phía xa truyền đến âm thanh náo động.
Chu Khả Tâm nhìn qua, hơi kinh ngạc, "Kì quái, Cố Khải mà lại đến trường kìa."
Du Nhiên đưa mắt nhìn theo, mí mắt nảy lên. Xoay quanh Cố Khải có rất nhiều người, dáng vẻ như là những vì sao đang quay quanh mặt trăng vậy.
Chu Khả Tâm bật cười trêu ghẹo, "Mời anh ấy tham gia chia làm ba bước. Đi thẳng, chen vào tách đám người kia ra rồi đứng trước mặt anh ấy, mời anh ấy tham gia và thành công. Chà, độ khó của bước thứ hai cũng có thể so với bước thứ ba đó chứ."
"Dù sao cũng phải thử một lần." Du Nhiên hít sâu một hơi, nhanh chân đi tới.
"Cố Khải, tụi em tính quay một bộ phim ngắn, anh có thể giúp một tay không? Xế chiều mỗi ngày đều sẽ cung cấp điểm tâm!"
"Biên kịch ưu tú chấp bút, đội ngũ tổ chức siêu chuyên nghiệp, rất mong anh sẽ đồng ý tham gia."
"Chỉ cần anh chịu đến hỗ trợ, yêu cầu gì cũng được!"
Trên mặt Cố Khải mang theo vẻ xa cách khéo léo mỉm cười, không đáp ứng, cũng không từ chối rõ ràng.
Đúng lúc này, Du Nhiên cao giọng đề nghị. "Được ôm mèo Ragdoll lạnh lùng một cái!"
Chu Khả Tâm đứng bên cạnh suýt nữa ngã sấp mặt. Được ôm mèo Ragdoll lạnh lùng là cái quỷ gì vậy?
Nhưng mà, trong lòng Cố Khải khẽ động.
Trên thế giới này mèo Ragdoll có rất nhiều, nhưng phần lớn đều là tính cách dịu dàng ngoan ngoãn. Tính khí cao ngạo, hấp tấp lại lạnh lùng đó, anh chỉ mới gặp một con.
"Mèo đâu?" Cố Khải muốn kiểm tra.
Du Nhiên mặc kệ bịa chuyện, "Đi chơi rồi, buổi tối mới trở về."
"Tìm chỗ nói chuyện đã?" Cố Khải chủ động mời.
"Được." Du Nhiên gật đầu.
Cả hai cứ như thế chẳng coi ai ra gì mà đi tìm chỗ riêng tư để nói chuyện.
Quần chúng vây quanh đó cảm thấy khiếp sợ, "Thì ra Cố Khải là miêu nô, chỉ cần dùng mèo là có thể dễ dàng câu đi?"
Chu Khả Tâm cũng không dám tin, nhỏ giọng thầm thì, "Lẽ nào hai người đó quen nhau?"
*
Đi đến một góc, Du Nhiên chủ động giới thiệu, "Bọn tôi dự định làm một bộ phim chiếu mạng dài chừng hai mươi phút, câu chuyện chủ yếu là giảng thuật [3]...
[3] giảng thuật: nói về đạo lý, giảng đạo lý.
Cô vừa định lấy kịch bản trong ba lô ra nói rõ với anh, lại bị Cố Khải vô tình cắt ngang, "Có ảnh của mèo không?"
Du Nhiên, "..."
Anh chỉ quan tâm đến mèo thôi.
"Không có." Du Nhiên nghiêm mặt trả lời. Thật ra nếu không phải là vì lo lắng cho đứa trẻ mồ côi này đây thì cô đã không biến thành mèo rồi, nói gì đến chuyện chụp ảnh chứ.
Sắc mặt Cố Khải hơi trầm xuống, "Mèo không ở đây, ảnh cũng không có?"
"Đến ngày quay phim anh sẽ được gặp nó thôi." Du Nhiên điềm tĩnh nói, "Nếu như không hài lòng với con mèo, anh có thể từ chối tham gia bất cứ lúc nào."
Cố Khải không tỏ rõ ý kiến, truy hỏi, "Lúc nào thì quay?"
Du Nhiên trầm mặc, thành thật thẳng thắn nói, "Nhân lực chưa đủ, cũng chưa kịp thương lượng về các chi tiết nhỏ khác..." Vì thế thời gian quay phim chưa được quyết định.
"Vậy bây giờ bên cô có những gì?" Cố Khải mặt không cảm xúc hỏi.
Du Nhiên suy nghĩ một chút, "Có mèo?"
Cố Khải bĩu môi. Không phải cứ tùy tiện lấy mèo ra thì anh sẽ vui vẻ đồng ý, nghe nói đó là mèo Ragdoll lạnh lùng, anh mới bằng lòng gặp mặt một lần.
"Hay là anh để lại số điện thoại đi, khi nào bên tôi chuẩn bị kỹ càng xong sẽ thông báo cho anh." Du Nhiên đề nghị.
Cố Khải bí mật đánh giá Du Nhiên, hoài nghi đối phương muốn nhân cơ hội này mà lấy được phương thức liên lạc của anh.
Du Nhiên oán thầm, trong lòng tự nhủ số điện thoại làm việc và cá nhân của Cố Khải cô đều biết, căn bản là không cần phải hỏi.
Hai người đấu mắt với nhau. Nhìn nhau một hồi lâu, chẳng có ai muốn nhượng bộ.
Rốt cuộc, vì tâm tình muốn được gặp mèo chiến thắng tất cả, Cố Khải đề nghị, "Trước hết thì cũng phải cho tôi gặp mèo một lần. Nếu được thì tôi sẽ nhờ các đồng nghiệp trong công ty hỗ trợ."
"Cũng được." Du Nhiên vui vẻ đồng ý.
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không yên tâm lắm, cô lại hỏi, "Quay phim ngắn chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến anh chứ?" Dù sao thì phim chiếu mạng cũng không nổi lắm, nghe tới có chút mất mặt.
Cố Khải nhàn nhạt nói, "Quay hay không còn chưa chắc chắn."
Nhưng mà Du Nhiên lại không nghĩ là sau khi thấy mèo Cố Khải sẽ quay mặt bỏ đi, cô chỉ lo Cố Khải sẽ kích động đến mức nhào tới ngay lập tức thôi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Du Nhiên (kêu oan): (beep) Quần lót của anh màu gì em còn biết! (beep) Cũng chỉ là số điện thoại thôi mà, em khinh!
Cố Khải:...Em đủ rồi nha!
Ở sân bay, Cố Khải vừa bước xuống máy bay liền bị fan hâm mộ bao vây. Giữa những tiếng hét chói tai, Cố Khải bình tĩnh kí tên cho fan.
Người đại diện Chu Lập ra sức chen đến bên cạnh ảnh đế, nhỏ giọng nhắc nhở, "Xe đến rồi."
"Biết rồi." Cố Khải vừa vẫy tay về phía fan hâm mộ, vừa đi đến chỗ xe đang đậu.
Ngồi trên xe, Chu Lập nới rộng cà vạt, thở hắt ra, thông báo, "Buổi tối có một buổi tiệc. Sau đó bắt đầu vào ngày mai, cậu sẽ có một tuần để nghỉ ngơi."
"Buổi tiệc bị hủy." Vẻ mặt Cố Khải nhàn nhạt.
"Sao vậy?" Chu Lập bó tay toàn tập.
"Đã nói với anh từ đầu rồi, buổi tối cuối tuần tôi có hẹn, đừng có xếp lịch cho tôi." Nghĩ đến việc cuối cùng cũng có thể gặp lại cô mèo nhỏ, vẻ mặt của Cố Khải không tự chủ được lại trở nên dịu dàng.
Chu Lập trong lòng oán thầm, là chó độc thân, cậu có thể hẹn hò với ai chứ? Ma sao?
Nhưng Cố Khải trước sau như một là kẻ có chủ ý của riêng mình. Sau khi ra quyết định, dù người khác có nói gì cũng đều mặc kệ, Chu Lập không thể làm gì hơn ngoài việc im miệng trong phẫn nộ.
Một lát sau, tòa nhà chung cư xuất hiện trước mắt.
Từ xa Cố Khải đã thấy cô mèo nhỏ đang ngồi ở cổng khu cư xá chờ mình. Anh nhanh chóng bảo tài xế, "Dừng xe."
Xe vừa dừng lại, Cố Khải không đợi được nữa liền mở cửa xe, đi tới chỗ cô mèo nhỏ ôm vào lòng, dáng vẻ rất thân thiết, "Chờ lâu lắm rồi phải không?"
"Meo meo." Không lâu lắm. Chân trước của Du Nhiên khoát lên vai của Cố Khải, buồn chán vung vẩy cái đuôi của mình.
"Ngày mai gặp." Cố khải túy ý đuổi người đại diện đi. Sau đó ôm cô mèo nhỏ, hứng chí bừng bừng về nhà.
"Không biết cao hứng cái gì nữa. Đó là mèo, chứ có phải bạn gái cậu đâu." Chu Lập không kìm lòng nổi nhổ nước bọt.
Mặt khác, Cố Khải gãi gãi cằm của cô mèo nhỏ, khẩu khí rất chi là bất mãn, "Gần đây em bận gì sao? Sao không đến đây nhiều hơn?"
Cô đang bận rộn dùng tính mạng của mình để viết kịch bản đó! Du Nhiên nghiêm mặt lại.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải mời Cố Khải đóng phim, toàn bộ cơ thể của cô mèo nhỏ lập tức ỉu xìu.
"Chờ một chút, người anh hơi dơ, để anh đi tắm trước đã." Vào nhà, Cố Khải đặt cô mèo nhỏ trên nệm êm.
Du Nhiên vẫy tay, ý bảo anh đi đi. Vừa vặn cho cô chút thời gian, để xem nên mở lời như thế nào.
Cố Khải thấy điệu bộ của cô mèo nhỏ như đang khổ đại cừu thâm [1], không khỏi nhếch môi, xoay người đi vào phòng tắm.
[1] khổ đại cừu thâm: thù hận vô cùng, bị ức hiếp mãi mà sinh ra hận.
Du Nhiên khẽ thở dài. Cẩn thận nghĩ lại, cô cũng không hiểu sao mọi chuyện lại thành thế này. Vốn định qua sinh nhật mười tám tuổi, cô sẽ không biến thành mèo nữa. Bây giờ ngược lại thì tốt rồi, mỗi tuần đều phải tới điểm mặt. Du Nhiên xem xét cánh tay nhỏ, đôi chân ngắn của mình, trong lòng cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Phiền toái hơn chính là, cô không thể nói chuyện biến thành mèo với ai. Với lại, cô cảm thấy Cố Khải sẽ không vui khi biết mèo là do cô biến thành, dù sao thì người và mèo cũng đâu giống nhau.
Làm sao bây giờ đây... Du Nhiên tâm sự nặng nề, trong đầu suy nghĩ phức tạp.
Lúc này, trong phòng tắm truyền đến tiếng tắt vòi nước.
Khuôn mặt mèo của Du Nhiên hiện vẻ khiếp sợ. Cô vẫn chưa chưa suy nghĩ ra kế hoạch bắt cóc người, thế nào mà anh đã tắm xong rồi?
Không đầy một phút sau, Cố Khải mặc áo choàng tắm, để hở lồng ngực, bước ra.
Tai của Du Nhiên đỏ bừng, nhanh chóng lấy chân che mắt mình lại, kháng nghị một cách dữ dội. Có chuyện gì thì từ từ nói! Trước hết anh cũng phải mặc đồ đàng hoàng vào đã chứ!!
"Ngại à?" Cố Khải mỉm cười, ôm cô mèo nhỏ vào lòng.
Dưới đệm thịt của chân mình là làn da săn chắc, cả người Du Nhiên cứng ngắc, cảm giác như mình đang gặp phải thách thức lớn nhất từ trước đến giờ.
"Sao vậy?" Cố Khải nhìn cô mèo nhỏ trong lồng ngực, có chút khó hiểu.
"Bốp." Du Nhiên nhấc chân vỗ lên khuôn mặt điển trai của ảnh đế, mặt không hề có cảm xúc. Đừng nghịch nữa, trước tiên anh mặc đồ vào đàng hoàng đi.
"Trước đó cũng từng thấy nhiều lần, em nên quen rồi chứ?" Cố Khải bất mãn phàn nàn, nhưng cũng với lấy cái áo mặc vào.
Du Nhiên: Không phải, em không có, đừng có mà nói mò. Tám múi cơ bụng gì đó, em chẳng biết gì hết.
Mặc xong đồ, Cố Khải đi đến giá sách cầm quyển sách ảnh lên, "Đây là cuốn photobook [2] anh mới chụp cuối tuần trước." Sau đó ôm cô mèo nhỏ vào trong lòng, một người một mèo cùng nhau lật xem.
[2] Photobook: sách ảnh
Du Nhiên kinh ngạc phát hiện ra rằng, ảnh chụp bên trong không những có ảnh hóa trang cổ đại tuấn mỹ, mà còn có cả ảnh diện trang phục hiện đại đầy hấp dẫn. Bất kể là phong cách nào, Cố Khải cũng đều có thể làm chủ một cách dễ dàng.
"Đầu tuần chụp ba bộ photobook, có phải rất tuyệt không?"
"Nhưng mà tên nhiếp ảnh gia kia rất đáng ghét, nếu không phải là chụp cơ thể ướt át, thì cũng là để trần thân trên. Nói chung phải lộ da thịt. Anh kiên quyết không chịu, suýt chút nữa là ầm ĩ lên, giằng co mãi anh ta mới bằng lòng nhượng bộ."
"Ngày hôm qua anh phải ra khỏi thành phố để tham gia một buổi lễ do anh là đại diện, buổi tối mới vừa về đến, kế tiếp là một tuần nghỉ ngơi."
Cố Khải kể cho cô mèo nhỏ nghe từng sự kiện một của mình, bất kể là sự kiện to hay nhỏ. Làm tốt tranh công thì thỉnh phần thưởng, còn nếu bị ủy khuất thì nhỏ giọng cầu an ủi.
Anh cũng vất vả quá rồi. Du Nhiên muốn sờ đầu của Cố Khải, nhưng dù duỗi dài cánh tay như thế nào cũng không chạm tới được.
...Cô quên mất, hiện giờ mình đang là mèo.
Du Nhiên đơ mặt, muốn thu hồi chân lại. Ai ngờ Cố Khải lại cúi đầu, để đệm thịt trên chân cô thuận lợi chạm vào trán anh, đồng thời thở dài thỏa mãn, "Có em ở đây thật tốt."
Giờ anh mới biết ư? Vẻ mặt Du Nhiên kiêu ngạo cực kì.
Nhưng chỉ một giây sau, cô liền cứng người lại. Cố Khải đột nhiên ghé sát mặt lại, hôn lên chân của cô mèo nhỏ, "Chụt."
Du Nhiên, "!!!"
Cô xù lông lên, trong lòng đều là: Oai, yêu... yêu linh sao? Sao ở đây lại có kẻ lưu mạnh giở trò thế này!!
Theo bản năng, cô dùng chân đánh Cố Khải.
"Ối..." Rõ ràng là chẳng đau chút nào, nhưng Cố Khải vẫn giả vờ như mình đang bị trọng thương, thuận thế ngả xuống đất không dậy nổi, "Anh bị thương nặng rồi, nhất định phải để mèo nhỏ hôn mới đứng dậy được."
Vẻ mặt Du Nhiên lạnh lùng, anh cứ nằm đó chờ chết đi.
Sau đó cô nhảy qua khung cửa sổ bỏ đi.
Cố Khải không khỏi cảm thấy thất vọng, "Sao lại chạy đi rồi?"
Trở mình ngồi dậy, anh thở dài, "Không cho hôn, không cho sờ, không cho ôm, anh vẫn không rời bỏ em, có thể thấy đó tuyệt đối là tình yêu chân thành."
Một bên khác, Du Nhiên chạy vội thoát thân, chạy thật xa mới dừng lại.
Lỗ tai với hai má vẫn nóng ran, giống như muốn thiêu cháy mọi thứ.
Cô thoạt nhìn nhất định rất kì quái... Du Nhiên nhìn bóng mèo phản chiếu dưới ánh đèn đường, ánh nhìn đặc biệt ưu thương.
*
Ngày hôm sau, Chu Khả Tâm hỏi dò tiến độ của bạn, "Hỏi thử Cố Khải chưa?"
Du Nhiên cúi đầu, không muốn nói chuyện. Sau khi gặp mặt trực tiếp thì rất nhịp nhàng, cuối cùng lại sợ hãi đến mức chạy trốn qua cửa sổ, cô đã sớm quên mất chuyện mời đóng phim rồi.
Chu Khả Tâm vốn không ôm ấp hi vọng, nhẹ lời an ủi, "Dù sao cũng không quan trọng, tớ sẽ tìm người khác."
Du Nhiên mím môi, không cam lòng, "Đợi thêm một ngày nữa đi."
Lúc này, từ phía xa truyền đến âm thanh náo động.
Chu Khả Tâm nhìn qua, hơi kinh ngạc, "Kì quái, Cố Khải mà lại đến trường kìa."
Du Nhiên đưa mắt nhìn theo, mí mắt nảy lên. Xoay quanh Cố Khải có rất nhiều người, dáng vẻ như là những vì sao đang quay quanh mặt trăng vậy.
Chu Khả Tâm bật cười trêu ghẹo, "Mời anh ấy tham gia chia làm ba bước. Đi thẳng, chen vào tách đám người kia ra rồi đứng trước mặt anh ấy, mời anh ấy tham gia và thành công. Chà, độ khó của bước thứ hai cũng có thể so với bước thứ ba đó chứ."
"Dù sao cũng phải thử một lần." Du Nhiên hít sâu một hơi, nhanh chân đi tới.
"Cố Khải, tụi em tính quay một bộ phim ngắn, anh có thể giúp một tay không? Xế chiều mỗi ngày đều sẽ cung cấp điểm tâm!"
"Biên kịch ưu tú chấp bút, đội ngũ tổ chức siêu chuyên nghiệp, rất mong anh sẽ đồng ý tham gia."
"Chỉ cần anh chịu đến hỗ trợ, yêu cầu gì cũng được!"
Trên mặt Cố Khải mang theo vẻ xa cách khéo léo mỉm cười, không đáp ứng, cũng không từ chối rõ ràng.
Đúng lúc này, Du Nhiên cao giọng đề nghị. "Được ôm mèo Ragdoll lạnh lùng một cái!"
Chu Khả Tâm đứng bên cạnh suýt nữa ngã sấp mặt. Được ôm mèo Ragdoll lạnh lùng là cái quỷ gì vậy?
Nhưng mà, trong lòng Cố Khải khẽ động.
Trên thế giới này mèo Ragdoll có rất nhiều, nhưng phần lớn đều là tính cách dịu dàng ngoan ngoãn. Tính khí cao ngạo, hấp tấp lại lạnh lùng đó, anh chỉ mới gặp một con.
"Mèo đâu?" Cố Khải muốn kiểm tra.
Du Nhiên mặc kệ bịa chuyện, "Đi chơi rồi, buổi tối mới trở về."
"Tìm chỗ nói chuyện đã?" Cố Khải chủ động mời.
"Được." Du Nhiên gật đầu.
Cả hai cứ như thế chẳng coi ai ra gì mà đi tìm chỗ riêng tư để nói chuyện.
Quần chúng vây quanh đó cảm thấy khiếp sợ, "Thì ra Cố Khải là miêu nô, chỉ cần dùng mèo là có thể dễ dàng câu đi?"
Chu Khả Tâm cũng không dám tin, nhỏ giọng thầm thì, "Lẽ nào hai người đó quen nhau?"
*
Đi đến một góc, Du Nhiên chủ động giới thiệu, "Bọn tôi dự định làm một bộ phim chiếu mạng dài chừng hai mươi phút, câu chuyện chủ yếu là giảng thuật [3]...
[3] giảng thuật: nói về đạo lý, giảng đạo lý.
Cô vừa định lấy kịch bản trong ba lô ra nói rõ với anh, lại bị Cố Khải vô tình cắt ngang, "Có ảnh của mèo không?"
Du Nhiên, "..."
Anh chỉ quan tâm đến mèo thôi.
"Không có." Du Nhiên nghiêm mặt trả lời. Thật ra nếu không phải là vì lo lắng cho đứa trẻ mồ côi này đây thì cô đã không biến thành mèo rồi, nói gì đến chuyện chụp ảnh chứ.
Sắc mặt Cố Khải hơi trầm xuống, "Mèo không ở đây, ảnh cũng không có?"
"Đến ngày quay phim anh sẽ được gặp nó thôi." Du Nhiên điềm tĩnh nói, "Nếu như không hài lòng với con mèo, anh có thể từ chối tham gia bất cứ lúc nào."
Cố Khải không tỏ rõ ý kiến, truy hỏi, "Lúc nào thì quay?"
Du Nhiên trầm mặc, thành thật thẳng thắn nói, "Nhân lực chưa đủ, cũng chưa kịp thương lượng về các chi tiết nhỏ khác..." Vì thế thời gian quay phim chưa được quyết định.
"Vậy bây giờ bên cô có những gì?" Cố Khải mặt không cảm xúc hỏi.
Du Nhiên suy nghĩ một chút, "Có mèo?"
Cố Khải bĩu môi. Không phải cứ tùy tiện lấy mèo ra thì anh sẽ vui vẻ đồng ý, nghe nói đó là mèo Ragdoll lạnh lùng, anh mới bằng lòng gặp mặt một lần.
"Hay là anh để lại số điện thoại đi, khi nào bên tôi chuẩn bị kỹ càng xong sẽ thông báo cho anh." Du Nhiên đề nghị.
Cố Khải bí mật đánh giá Du Nhiên, hoài nghi đối phương muốn nhân cơ hội này mà lấy được phương thức liên lạc của anh.
Du Nhiên oán thầm, trong lòng tự nhủ số điện thoại làm việc và cá nhân của Cố Khải cô đều biết, căn bản là không cần phải hỏi.
Hai người đấu mắt với nhau. Nhìn nhau một hồi lâu, chẳng có ai muốn nhượng bộ.
Rốt cuộc, vì tâm tình muốn được gặp mèo chiến thắng tất cả, Cố Khải đề nghị, "Trước hết thì cũng phải cho tôi gặp mèo một lần. Nếu được thì tôi sẽ nhờ các đồng nghiệp trong công ty hỗ trợ."
"Cũng được." Du Nhiên vui vẻ đồng ý.
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không yên tâm lắm, cô lại hỏi, "Quay phim ngắn chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến anh chứ?" Dù sao thì phim chiếu mạng cũng không nổi lắm, nghe tới có chút mất mặt.
Cố Khải nhàn nhạt nói, "Quay hay không còn chưa chắc chắn."
Nhưng mà Du Nhiên lại không nghĩ là sau khi thấy mèo Cố Khải sẽ quay mặt bỏ đi, cô chỉ lo Cố Khải sẽ kích động đến mức nhào tới ngay lập tức thôi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Du Nhiên (kêu oan): (beep) Quần lót của anh màu gì em còn biết! (beep) Cũng chỉ là số điện thoại thôi mà, em khinh!
Cố Khải:...Em đủ rồi nha!