Chương 9
Edit: Cháo
Hà Niệm và Thẩm Luyện đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi.
Không có hôn lễ, không có lời chúc phúc của người thân bạn bè, thậm chí ngoài mấy người bọn họ ra thì không có bất kỳ ai khác biết cả.
Nhưng điều này không ngăn được sự sung sướng của Thẩm Luyện, và đương nhiên, Hà Niệm cũng rất vui.
Thẩm Luyện chụp hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, đăng lên vòng bạn bè để chế độ chỉ một mình Hà Niệm nhìn thấy được, giục anh nhanh nhấn like cho hắn.
Hành động vô cùng ngây thơ, nhưng Hà Niệm cảm thấy khi ở cùng với Thẩm Luyện, dường như anh cũng trẻ ra mấy tuổi, anh nhấn like cho Thẩm Luyện trên vòng bạn bè.
Đồng thời bình luận, tân hôn vui vẻ.
Thẩm Luyện cũng bắt chước trả lời anh: Vợ ơi, tân hôn vui vẻ.
May mà chỉ có hai người họ nhìn thấy bài đăng này, nếu không Hà Niệm sẽ bị tiếng vợ ơi này làm cho xấu hổ chết mất.
Sao trước giờ anh không phát hiện ra Thẩm Luyện lại thích anh như vậy chứ.
Chiều hôm đó sau khi Hà Niệm ly hôn với Thẩm Huyên, không tới mấy tiếng, Thẩm Luyện đã lại nhanh chóng dẫn Hà Niệm đi đăng ký kết hôn.
Nhận giấy chứng nhận ở cục dân chính, trong hình là Hà Niệm với khóe môi cong cong, còn Thẩm Luyện bên cạnh thì khóe miệng như muốn cong vút bay lên trời, cười rất chi là sung sướng.
Hai người vui vẻ hòa thuận, dường như đã quên chuyện Hà Niệm vừa mới ly hôn mấy tiếng trước.
Quên đi, quên đi là tốt nhất, Thẩm Luyện im lặng nghĩ.
Ra khỏi cục dân chính, Thẩm Luyện cứ muốn kéo Hà Niệm qua chụp ảnh, nói muốn chụp mấy tấm ảnh đẹp để treo trong nhà.
Hà Niệm và Thẩm Luyện chỉ mặc quần áo bình thường như vậy, trong bầu không khí thoải mái chụp chung vài tấm ảnh.
Hiện tại mấy tấm ảnh đó đã được rửa và lồng vào khung, đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ cùng với bàn trà ngoài phòng khách.
Thẩm Luyện nói: “Đợi lúc nào em rảnh chúng ta đi chụp ảnh kết hôn chính thức nhé, chụp một tấm siêu to khổng lồ, treo nó lên tường.”
Hà Niệm thuận theo lời hắn, nói: “Được.”
/
Đã lâu rồi Hà Niệm không làm bữa sáng, lúc mới kết hôn với Thẩm Huyên, anh hào hứng dậy sớm nấu ăn cho Thẩm Huyên, kết quả Thẩm Huyên không thèm nhìn lấy một cái mà đi thẳng ra cửa, thỉnh thoảng mới ăn một miếng nhưng cũng chẳng ăn hết đã lại vội vội vàng vàng rời đi.
Cứ như Hà Niệm chẳng qua chỉ là một người giúp việc, không có bất kỳ liên hệ tình cảm nào với gã vậy.
Về sau Hà Niệm không làm bữa sáng nữa, dạo này sau khi kết hôn với Thẩm Luyện, lại ở nhà hắn suốt nên Hà Niệm phát hiện Thẩm Luyện có thói quen không tốt chút nào, thích thức đêm, nằm ỳ trên giường, rồi thì không ăn sáng.
Vì thế anh lại bắt đầu làm bữa sáng, đương nhiên, giờ bữa sáng của anh sẽ không bị để nguội ngắt rồi bị vứt vào thùng rác nữa, toàn bộ đều vào hết bụng của Thẩm Luyện.
Ngày đầu tiên làm bữa sáng cho Thẩm Luyện, hắn vui đến mức khóe môi cong tít cả lên, cứ mở miệng là gọi “Anh ơi” làm anh phát ngượng.
Thẩm Luyện còn thề lên thề xuống: “Vì bữa sáng nóng hổi anh làm, từ nay về sau em sẽ dậy sớm!”
Hai ba ngày sau khi nói lời này đúng là hắn có dậy sớm thật, nhưng khi nhận ra giờ Hà Niệm sống tại nhà mình, mỗi ngày sẽ đúng giờ làm bữa sáng cho mình, không thể chạy đi đâu mất được là hắn lại bắt đầu ỳ ở trên giường.
Hà Niệm chỉ cảm thấy Thẩm Luyện thật đáng yêu, cũng không vì hắn nuốt lời mà cảm thấy bất mãn.
Làm xong bữa sáng, Hà Niệm đến phòng ngủ của Thẩm Luyện gõ cửa, còn chưa gõ được hai tiếng, cửa đã lập tức mở ra.
Thẩm Luyện đứng trước Hà Niệm, cúi đầu vẫy đuôi tựa như một chú cún bự rất ngoan rất biết nghe lời.
“Em đói rồi, anh ơi, sáng nay ăn gì vậy?”
“Anh làm bánh mỳ nướng trứng chiên, có cả sữa nữa, em đi đánh răng rửa mặt trước đi.”
Hà Niệm thấy hắn đã dậy rồi thì muốn đi thay quần áo, Thẩm Luyện gọi anh lại, “Anh.”
“Ừ?” Hà Niệm chưa đi được hai bước, xoay người lại.
Thẩm Luyện lộ ra một nụ cười tươi, kêu to: “Vợ ơi.”
Hà Niệm bị tiếng vợ này làm cho đỏ mặt, bỏ lại Thẩm Luyện đi nhanh về phía phòng bếp.
Lúc dùng bữa sáng Thẩm Luyện ăn vội ăn vàng như hổ đói, Hà Niệm nhìn hắn vậy bất đắc dĩ nói: “Chỉ cần em dậy sớm mười phút thôi là sẽ không phải vội vàng thế này.”
Thẩm Luyện bận rộn nhét bánh vào miệng, ngẩng đầu lúng búng nói: “Thế anh chuyển qua ngủ cùng em đi, sáng tiện thể gọi em dậy luôn.”
“…”
Buổi tối hôm nhận được giấy kết hôn đó Thẩm Luyện muốn Hà Niệm chuyển từ phòng cho khách sang phòng ngủ chính, nhưng Hà Niệm đã từ chối. Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, anh cần yên tĩnh một thời gian, cho nên anh nói: “Thẩm Luyện, em cho anh thêm chút thời gian.”
Thẩm Luyện đồng ý, nhưng vẫn luôn treo chuyện này bên miệng, hơi chút là vợ, hơi chút là hỏi khi nào ngủ chung được.
Hà Niệm uống cạn chút sữa cuối cùng, thỏa hiệp.
“Tối nay anh qua, em đi làm đi, đừng để bị muộn.”
“Khụ!!”
Thẩm Luyện đột nhiên bị sặc, Hà Niệm vội vàng rót thêm sữa cho hắn.
“Thật không ạ? Tối nay ngủ chung sao?”
“Chỉ là ngủ trên một chiếc giường thôi mà, Thẩm Luyện, em không cần phải kích động như vậy đâu.”
Hà Niệm nhìn đồng hồ, giục hắn: “Đi làm đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Luyện đã đứng lên, đến trước mặt Hà Niệm vây anh lại. Hắn cúi đầu, ánh mắt sáng rực, Hà Niệm biết hắn muốn làm gì, anh thuận theo ngẩng mặt lên, gò má bị Thẩm Luyện đỡ lấy.
Hà Niệm nhắm mắt lại, môi Thẩm Luyện kề sát, hôn anh một lúc.
Trong miệng còn vị sữa bò thoang thoảng, Thẩm Luyện mút lấy môi anh một cách êm ái nhưng đầy ngang ngược, mãi đến khi Hà Niệm đẩy hắn ra: “Sắp trễ làm rồi đó.”
Anh bị Thẩm Luyện hôn đến tai nóng rực, không biết tại sao hôm nay Thẩm Luyện lại hôn điêu luyện như vậy, chẳng lẽ do hôn nhiều rồi nên hắn học được kỹ xảo hôn sao?
Nếu vậy sao anh lại chẳng có chút tiến bộ nào thế, mỗi lần đều bị hôn đến không thở nổi.
Trong lúc Hà Niệm đang ngẩn người, Thẩm Luyện hôn nhanh một cái lên má anh, không để anh kịp phản ứng đã chạy đi mất.
“Vợ ơi em đi làm đây, buổi tối nhớ sang phòng em ngủ nhá!”
Hà Niệm và Thẩm Luyện đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi.
Không có hôn lễ, không có lời chúc phúc của người thân bạn bè, thậm chí ngoài mấy người bọn họ ra thì không có bất kỳ ai khác biết cả.
Nhưng điều này không ngăn được sự sung sướng của Thẩm Luyện, và đương nhiên, Hà Niệm cũng rất vui.
Thẩm Luyện chụp hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, đăng lên vòng bạn bè để chế độ chỉ một mình Hà Niệm nhìn thấy được, giục anh nhanh nhấn like cho hắn.
Hành động vô cùng ngây thơ, nhưng Hà Niệm cảm thấy khi ở cùng với Thẩm Luyện, dường như anh cũng trẻ ra mấy tuổi, anh nhấn like cho Thẩm Luyện trên vòng bạn bè.
Đồng thời bình luận, tân hôn vui vẻ.
Thẩm Luyện cũng bắt chước trả lời anh: Vợ ơi, tân hôn vui vẻ.
May mà chỉ có hai người họ nhìn thấy bài đăng này, nếu không Hà Niệm sẽ bị tiếng vợ ơi này làm cho xấu hổ chết mất.
Sao trước giờ anh không phát hiện ra Thẩm Luyện lại thích anh như vậy chứ.
Chiều hôm đó sau khi Hà Niệm ly hôn với Thẩm Huyên, không tới mấy tiếng, Thẩm Luyện đã lại nhanh chóng dẫn Hà Niệm đi đăng ký kết hôn.
Nhận giấy chứng nhận ở cục dân chính, trong hình là Hà Niệm với khóe môi cong cong, còn Thẩm Luyện bên cạnh thì khóe miệng như muốn cong vút bay lên trời, cười rất chi là sung sướng.
Hai người vui vẻ hòa thuận, dường như đã quên chuyện Hà Niệm vừa mới ly hôn mấy tiếng trước.
Quên đi, quên đi là tốt nhất, Thẩm Luyện im lặng nghĩ.
Ra khỏi cục dân chính, Thẩm Luyện cứ muốn kéo Hà Niệm qua chụp ảnh, nói muốn chụp mấy tấm ảnh đẹp để treo trong nhà.
Hà Niệm và Thẩm Luyện chỉ mặc quần áo bình thường như vậy, trong bầu không khí thoải mái chụp chung vài tấm ảnh.
Hiện tại mấy tấm ảnh đó đã được rửa và lồng vào khung, đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ cùng với bàn trà ngoài phòng khách.
Thẩm Luyện nói: “Đợi lúc nào em rảnh chúng ta đi chụp ảnh kết hôn chính thức nhé, chụp một tấm siêu to khổng lồ, treo nó lên tường.”
Hà Niệm thuận theo lời hắn, nói: “Được.”
/
Đã lâu rồi Hà Niệm không làm bữa sáng, lúc mới kết hôn với Thẩm Huyên, anh hào hứng dậy sớm nấu ăn cho Thẩm Huyên, kết quả Thẩm Huyên không thèm nhìn lấy một cái mà đi thẳng ra cửa, thỉnh thoảng mới ăn một miếng nhưng cũng chẳng ăn hết đã lại vội vội vàng vàng rời đi.
Cứ như Hà Niệm chẳng qua chỉ là một người giúp việc, không có bất kỳ liên hệ tình cảm nào với gã vậy.
Về sau Hà Niệm không làm bữa sáng nữa, dạo này sau khi kết hôn với Thẩm Luyện, lại ở nhà hắn suốt nên Hà Niệm phát hiện Thẩm Luyện có thói quen không tốt chút nào, thích thức đêm, nằm ỳ trên giường, rồi thì không ăn sáng.
Vì thế anh lại bắt đầu làm bữa sáng, đương nhiên, giờ bữa sáng của anh sẽ không bị để nguội ngắt rồi bị vứt vào thùng rác nữa, toàn bộ đều vào hết bụng của Thẩm Luyện.
Ngày đầu tiên làm bữa sáng cho Thẩm Luyện, hắn vui đến mức khóe môi cong tít cả lên, cứ mở miệng là gọi “Anh ơi” làm anh phát ngượng.
Thẩm Luyện còn thề lên thề xuống: “Vì bữa sáng nóng hổi anh làm, từ nay về sau em sẽ dậy sớm!”
Hai ba ngày sau khi nói lời này đúng là hắn có dậy sớm thật, nhưng khi nhận ra giờ Hà Niệm sống tại nhà mình, mỗi ngày sẽ đúng giờ làm bữa sáng cho mình, không thể chạy đi đâu mất được là hắn lại bắt đầu ỳ ở trên giường.
Hà Niệm chỉ cảm thấy Thẩm Luyện thật đáng yêu, cũng không vì hắn nuốt lời mà cảm thấy bất mãn.
Làm xong bữa sáng, Hà Niệm đến phòng ngủ của Thẩm Luyện gõ cửa, còn chưa gõ được hai tiếng, cửa đã lập tức mở ra.
Thẩm Luyện đứng trước Hà Niệm, cúi đầu vẫy đuôi tựa như một chú cún bự rất ngoan rất biết nghe lời.
“Em đói rồi, anh ơi, sáng nay ăn gì vậy?”
“Anh làm bánh mỳ nướng trứng chiên, có cả sữa nữa, em đi đánh răng rửa mặt trước đi.”
Hà Niệm thấy hắn đã dậy rồi thì muốn đi thay quần áo, Thẩm Luyện gọi anh lại, “Anh.”
“Ừ?” Hà Niệm chưa đi được hai bước, xoay người lại.
Thẩm Luyện lộ ra một nụ cười tươi, kêu to: “Vợ ơi.”
Hà Niệm bị tiếng vợ này làm cho đỏ mặt, bỏ lại Thẩm Luyện đi nhanh về phía phòng bếp.
Lúc dùng bữa sáng Thẩm Luyện ăn vội ăn vàng như hổ đói, Hà Niệm nhìn hắn vậy bất đắc dĩ nói: “Chỉ cần em dậy sớm mười phút thôi là sẽ không phải vội vàng thế này.”
Thẩm Luyện bận rộn nhét bánh vào miệng, ngẩng đầu lúng búng nói: “Thế anh chuyển qua ngủ cùng em đi, sáng tiện thể gọi em dậy luôn.”
“…”
Buổi tối hôm nhận được giấy kết hôn đó Thẩm Luyện muốn Hà Niệm chuyển từ phòng cho khách sang phòng ngủ chính, nhưng Hà Niệm đã từ chối. Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, anh cần yên tĩnh một thời gian, cho nên anh nói: “Thẩm Luyện, em cho anh thêm chút thời gian.”
Thẩm Luyện đồng ý, nhưng vẫn luôn treo chuyện này bên miệng, hơi chút là vợ, hơi chút là hỏi khi nào ngủ chung được.
Hà Niệm uống cạn chút sữa cuối cùng, thỏa hiệp.
“Tối nay anh qua, em đi làm đi, đừng để bị muộn.”
“Khụ!!”
Thẩm Luyện đột nhiên bị sặc, Hà Niệm vội vàng rót thêm sữa cho hắn.
“Thật không ạ? Tối nay ngủ chung sao?”
“Chỉ là ngủ trên một chiếc giường thôi mà, Thẩm Luyện, em không cần phải kích động như vậy đâu.”
Hà Niệm nhìn đồng hồ, giục hắn: “Đi làm đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Luyện đã đứng lên, đến trước mặt Hà Niệm vây anh lại. Hắn cúi đầu, ánh mắt sáng rực, Hà Niệm biết hắn muốn làm gì, anh thuận theo ngẩng mặt lên, gò má bị Thẩm Luyện đỡ lấy.
Hà Niệm nhắm mắt lại, môi Thẩm Luyện kề sát, hôn anh một lúc.
Trong miệng còn vị sữa bò thoang thoảng, Thẩm Luyện mút lấy môi anh một cách êm ái nhưng đầy ngang ngược, mãi đến khi Hà Niệm đẩy hắn ra: “Sắp trễ làm rồi đó.”
Anh bị Thẩm Luyện hôn đến tai nóng rực, không biết tại sao hôm nay Thẩm Luyện lại hôn điêu luyện như vậy, chẳng lẽ do hôn nhiều rồi nên hắn học được kỹ xảo hôn sao?
Nếu vậy sao anh lại chẳng có chút tiến bộ nào thế, mỗi lần đều bị hôn đến không thở nổi.
Trong lúc Hà Niệm đang ngẩn người, Thẩm Luyện hôn nhanh một cái lên má anh, không để anh kịp phản ứng đã chạy đi mất.
“Vợ ơi em đi làm đây, buổi tối nhớ sang phòng em ngủ nhá!”