Chương 6
Edit: Cháo
Hôm Thẩm Luyện dẫn Hà Niệm đi gặp cha Thẩm thì Thẩm Huyên không có tại hiện trường, dù gì gã cũng là người phạm sai lầm, không có quyền quyết định tội lỗi của mình nên bị xử như thế nào, cho dù có ở đó, lời nói của gã cũng chẳng có ích gì. Cha Thẩm lại đang tức giận nên dứt khoát không gọi gã tới nữa.
Đến khi Hà Niệm quyết định muốn ly hôn, cha Thẩm mới gọi điện cho Thẩm Huyên, bảo gã mang những giấy tờ cần để ly hôn về ngay nhà họ Thẩm.
Thẩm Huyên vừa bận việc xong, nhận được điện thoại của cha thì bị thông báo mình phải ly dị với Hà Niệm, tin tức này tức thì đập cho đầu óc gã choáng váng.
“Tại sao bắt con ly dị với cậu ta?”
“Anh đã làm chuyện gì trong lòng anh rõ ràng nhất.”
“Chẳng qua chỉ chơi đùa chút thôi mà, cậu ta cần gì phải cho là thật, sao cha cũng làm loạn lên theo Hà Niệm vậy.”
“Làm loạn cái gì mà làm loạn, nhanh chóng về nhà ngay.”
Cho dù có tức giận thế nào thì Thẩm Huyên cũng không dám nổi giận với cha mình. Gã siết chặt di động, cự tuyệt nói: “Không về, con sẽ không ly hôn với Hà Niệm.”
/
Bởi vì chuyện của Hà Niệm, Thẩm Luyện xin công ty nghỉ một tuần, do đây là công ty của cha Thẩm cộng thêm ông cũng biết chuyện của Hà Niệm, cho nên Thẩm Luyện xin nghỉ nhiều như vậy, công ty phê chuẩn rồi, cha Thẩm cũng không nói gì.
Buổi sáng lúc Thẩm Luyện tỉnh lại, Hà Niệm đang làm bữa sáng trong phòng bếp, nghe tiếng động trong đó, Thẩm Luyện cảm thấy mình hạnh phúc quá đỗi, hắn nằm trên giường, khóe miệng không kìm được mà cong lên, rồi nhớ tới nụ hôn tối hôm đó của Hà Niệm.
Lúc ấy Thẩm Huyên không chịu đến để ly hôn, cha Thẩm đành phải để Thẩm Luyện và Hà Niệm về trước, chuyện này từ từ rồi giải quyết.
Hà Niệm vốn tưởng chuyện ly hôn sẽ rất thuận lợi, xét cho cùng trông gã không có vẻ gì là yêu anh cả, có ở cùng anh hay không cũng chẳng quan trọng.
Kết quả Thẩm Huyên không chịu ly hôn.
Hà Niệm mới đầu rất kinh ngạc, sau đó tâm trạng anh có phần suy sụp, vì thế khi Thẩm Luyện nắm lấy tay anh một cách tự nhiên, mười ngón tay giao nhau giống như một đôi tình nhân bình thường dẫn anh ra ngoài, Hà Niệm cũng không phát hiện và đương nhiên cũng không giãy giụa.
Thái độ thuận theo như vậy làm Thẩm Luyện càng có lòng tin hơn, hắn cảm thấy Hà Niệm có thiện cảm với hắn, so ra hắn thích Hà Niệm hơn Thẩm Luyện gấp nhiều lần và tình cảm của hắn dành cho Hà Niệm vốn chẳng cùng cấp độ với Thẩm Huyên.
Mà Hà Niệm nhất định có thể nhận ra điều đó.
Trên đường về không nói lấy một câu, Thẩm Luyện bật mấy bài hát, đều là phong cách Hà Niệm thích.
Hà Niệm ngồi ghế phụ lái, nghe được bài hát yêu thích, tâm trạng anh tốt hơn đôi chút, anh nghĩ, tuy không ly hôn được, nhưng ít ra anh đã thoát khỏi Thẩm Huyên, hơn nữa còn có một chàng kỵ sĩ ngốc nghếch đang bảo vệ anh, mà có lẽ nên sửa lại, anh phải gọi Thẩm Luyện là bạch mã hoàng tử mới đúng.
Hà Niệm nghiêng đầu qua hỏi Thẩm Luyện: “Cậu cũng thích bài hát này sao?”
Thẩm Luyện không trả lời ngay, dừng lại chốc lát mới nói: “Là vì anh thích nên em mới bật.”
Câu này quá thẳng thừng ngược lại làm Hà Niệm không biết phải trả lời thế nào, anh quay mặt đi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cây cối ven đường chốc chốc lướt qua, tâm trạng Hà Niệm cũng dao động mạnh, cái suy nghĩ cậu ấy thích mình nhảy ra rồi bị đè xuống, sau đó lại nhảy ra rồi lại bị đè xuống…
Xuyên qua ảnh ngược từ kính xe, anh có thể nhìn thấy Thẩm Luyện đang nghiêm túc lái xe, Hà Niệm nhìn chăm chú vào bóng ngược của Thẩm Luyện, hỏi: “Sao cậu biết tôi thích nghe bài này?”
“À, trên tường wechat của anh từng chia sẽ bài hát có phong cách tương tự, chuông điện thoại của anh cũng là ca khúc của ban nhạc này.”
Giọng điệu của Thẩm Luyện rất bình thường, thiếu chút nữa làm Hà Niệm cho rằng việc hắn biết sở thích của anh là lẽ dĩ nhiên, nhưng không phải vậy, người nên biết những việc này hẳn phải là Thẩm Huyên chứ không phải Thẩm Luyện.
Anh chưa từng nói mình thích gì với Thẩm Luyện, nhưng hắn lại biết hết.
Hà Niệm cụp mắt, hàng mi dày buông xuống tạo một tầng bóng mờ dưới mắt anh.
Thẩm Luyện không đợi được câu trả lời của Hà Niệm, cũng không tiếp tục nói nữa, chiếc xe yên lặng vững vàng tiến về phía trước, trong thoáng chốc Hà Niệm cho rằng tương lai của mình cũng sẽ vững vàng ổn định được như vậy.
Về đến nhà, Thẩm Luyện tháo dây an toàn ra định xuống xe thì Hà Niệm gọi hắn lại.
“Thẩm Luyện.”
Hắn vâng một tiếng, nghiêng người nhìn Hà Niệm, sau đó lại gần, tháo dây an toàn ra giúp anh.
Tim Hà Niệm mềm nhũn, giơ tay lên xoa đầu Thẩm Luyện, mái tóc đen lộn xộn trượt qua kẽ ngón tay.
Anh nghĩ, chính Thẩm Luyện đã một lần nữa dạy cho anh biết thế nào là dám yêu dám hận, bởi vì tình yêu của hắn đối với anh là cho đi tất cả không giữ lại chút gì, điều này khiến anh có áp lực rất lớn, nhưng sự sung sướng vì được yêu thương lại không thể khống chế được mà lan ra khắp trái tim của anh.
Vậy có phải anh nên cho Thẩm Luyện một câu trả lời chính thức không, công chúa được bạch mã hoàng tử cứu thoát khỏi hang động của quái thú, cho dù hoàng tử không đòi hỏi gì cả thì anh cũng nên thưởng cho Thẩm Luyện một nụ hôn chứ.
Vì thế Hà Niệm bảo Thẩm Luyện ngẩng đầu lên, hắn rất nghe lời ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hà Niệm ôm lấy mặt Thẩm Luyện, một nụ hôn dịu dàng rơi trên trán hắn.
Lúc trên trán truyền tới cảm xúc ấm áp mềm mại kia, trái tim Thẩm Luyện chợt đánh thịch một cái.
“Anh, anh à…”
Thẩm Luyện bắt đầu lắp ba lắp bắp, Hà Niệm vốn đang căng thẳng, nhưng nhìn thấy phản ứng này của hắn thì anh bình tĩnh lại, nghĩ, quả nhiên vẫn còn là trẻ con, biết xấu hổ, lại vô cũng dễ thỏa mãn.
Giống như cho một đứa nhóc viên kẹo là nó sẽ đỏ mặt vui vẻ hai ngày liền.
Bởi vì Thẩm Luyện mà trái tim Hà Niệm đập trở lại, cái nơi mềm mại nhất đó, cũng để lại một khe hở cho hắn.
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện thế này, phải lấy hết dũng khí mới dám cho Thẩm Luyện một nụ hôn nhẹ đó.
Nụ hôn ấy vừa chạm vào đã tách ra, nhanh đến độ Thẩm Luyện còn chưa kịp cảm nhận kỹ thì Hà Niệm đã thả mặt hắn ra rồi nói: “Về nhà thôi.”
Để lại Thẩm Luyện với cái đầu loạn như nồi tương hồ.
Mặc dù chỉ chạm có thoáng chốc, nhưng sau khi xuống xe, vào đến nhà, giúp Hà Niệm thu dọn đồ, tim Thẩm Luyện vẫn đập thình thịch như điên.
Cho đến tận hiện tại, hắn vẫn đang nhớ lại dư vị của nụ hôn đó.
Hôm Thẩm Luyện dẫn Hà Niệm đi gặp cha Thẩm thì Thẩm Huyên không có tại hiện trường, dù gì gã cũng là người phạm sai lầm, không có quyền quyết định tội lỗi của mình nên bị xử như thế nào, cho dù có ở đó, lời nói của gã cũng chẳng có ích gì. Cha Thẩm lại đang tức giận nên dứt khoát không gọi gã tới nữa.
Đến khi Hà Niệm quyết định muốn ly hôn, cha Thẩm mới gọi điện cho Thẩm Huyên, bảo gã mang những giấy tờ cần để ly hôn về ngay nhà họ Thẩm.
Thẩm Huyên vừa bận việc xong, nhận được điện thoại của cha thì bị thông báo mình phải ly dị với Hà Niệm, tin tức này tức thì đập cho đầu óc gã choáng váng.
“Tại sao bắt con ly dị với cậu ta?”
“Anh đã làm chuyện gì trong lòng anh rõ ràng nhất.”
“Chẳng qua chỉ chơi đùa chút thôi mà, cậu ta cần gì phải cho là thật, sao cha cũng làm loạn lên theo Hà Niệm vậy.”
“Làm loạn cái gì mà làm loạn, nhanh chóng về nhà ngay.”
Cho dù có tức giận thế nào thì Thẩm Huyên cũng không dám nổi giận với cha mình. Gã siết chặt di động, cự tuyệt nói: “Không về, con sẽ không ly hôn với Hà Niệm.”
/
Bởi vì chuyện của Hà Niệm, Thẩm Luyện xin công ty nghỉ một tuần, do đây là công ty của cha Thẩm cộng thêm ông cũng biết chuyện của Hà Niệm, cho nên Thẩm Luyện xin nghỉ nhiều như vậy, công ty phê chuẩn rồi, cha Thẩm cũng không nói gì.
Buổi sáng lúc Thẩm Luyện tỉnh lại, Hà Niệm đang làm bữa sáng trong phòng bếp, nghe tiếng động trong đó, Thẩm Luyện cảm thấy mình hạnh phúc quá đỗi, hắn nằm trên giường, khóe miệng không kìm được mà cong lên, rồi nhớ tới nụ hôn tối hôm đó của Hà Niệm.
Lúc ấy Thẩm Huyên không chịu đến để ly hôn, cha Thẩm đành phải để Thẩm Luyện và Hà Niệm về trước, chuyện này từ từ rồi giải quyết.
Hà Niệm vốn tưởng chuyện ly hôn sẽ rất thuận lợi, xét cho cùng trông gã không có vẻ gì là yêu anh cả, có ở cùng anh hay không cũng chẳng quan trọng.
Kết quả Thẩm Huyên không chịu ly hôn.
Hà Niệm mới đầu rất kinh ngạc, sau đó tâm trạng anh có phần suy sụp, vì thế khi Thẩm Luyện nắm lấy tay anh một cách tự nhiên, mười ngón tay giao nhau giống như một đôi tình nhân bình thường dẫn anh ra ngoài, Hà Niệm cũng không phát hiện và đương nhiên cũng không giãy giụa.
Thái độ thuận theo như vậy làm Thẩm Luyện càng có lòng tin hơn, hắn cảm thấy Hà Niệm có thiện cảm với hắn, so ra hắn thích Hà Niệm hơn Thẩm Luyện gấp nhiều lần và tình cảm của hắn dành cho Hà Niệm vốn chẳng cùng cấp độ với Thẩm Huyên.
Mà Hà Niệm nhất định có thể nhận ra điều đó.
Trên đường về không nói lấy một câu, Thẩm Luyện bật mấy bài hát, đều là phong cách Hà Niệm thích.
Hà Niệm ngồi ghế phụ lái, nghe được bài hát yêu thích, tâm trạng anh tốt hơn đôi chút, anh nghĩ, tuy không ly hôn được, nhưng ít ra anh đã thoát khỏi Thẩm Huyên, hơn nữa còn có một chàng kỵ sĩ ngốc nghếch đang bảo vệ anh, mà có lẽ nên sửa lại, anh phải gọi Thẩm Luyện là bạch mã hoàng tử mới đúng.
Hà Niệm nghiêng đầu qua hỏi Thẩm Luyện: “Cậu cũng thích bài hát này sao?”
Thẩm Luyện không trả lời ngay, dừng lại chốc lát mới nói: “Là vì anh thích nên em mới bật.”
Câu này quá thẳng thừng ngược lại làm Hà Niệm không biết phải trả lời thế nào, anh quay mặt đi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cây cối ven đường chốc chốc lướt qua, tâm trạng Hà Niệm cũng dao động mạnh, cái suy nghĩ cậu ấy thích mình nhảy ra rồi bị đè xuống, sau đó lại nhảy ra rồi lại bị đè xuống…
Xuyên qua ảnh ngược từ kính xe, anh có thể nhìn thấy Thẩm Luyện đang nghiêm túc lái xe, Hà Niệm nhìn chăm chú vào bóng ngược của Thẩm Luyện, hỏi: “Sao cậu biết tôi thích nghe bài này?”
“À, trên tường wechat của anh từng chia sẽ bài hát có phong cách tương tự, chuông điện thoại của anh cũng là ca khúc của ban nhạc này.”
Giọng điệu của Thẩm Luyện rất bình thường, thiếu chút nữa làm Hà Niệm cho rằng việc hắn biết sở thích của anh là lẽ dĩ nhiên, nhưng không phải vậy, người nên biết những việc này hẳn phải là Thẩm Huyên chứ không phải Thẩm Luyện.
Anh chưa từng nói mình thích gì với Thẩm Luyện, nhưng hắn lại biết hết.
Hà Niệm cụp mắt, hàng mi dày buông xuống tạo một tầng bóng mờ dưới mắt anh.
Thẩm Luyện không đợi được câu trả lời của Hà Niệm, cũng không tiếp tục nói nữa, chiếc xe yên lặng vững vàng tiến về phía trước, trong thoáng chốc Hà Niệm cho rằng tương lai của mình cũng sẽ vững vàng ổn định được như vậy.
Về đến nhà, Thẩm Luyện tháo dây an toàn ra định xuống xe thì Hà Niệm gọi hắn lại.
“Thẩm Luyện.”
Hắn vâng một tiếng, nghiêng người nhìn Hà Niệm, sau đó lại gần, tháo dây an toàn ra giúp anh.
Tim Hà Niệm mềm nhũn, giơ tay lên xoa đầu Thẩm Luyện, mái tóc đen lộn xộn trượt qua kẽ ngón tay.
Anh nghĩ, chính Thẩm Luyện đã một lần nữa dạy cho anh biết thế nào là dám yêu dám hận, bởi vì tình yêu của hắn đối với anh là cho đi tất cả không giữ lại chút gì, điều này khiến anh có áp lực rất lớn, nhưng sự sung sướng vì được yêu thương lại không thể khống chế được mà lan ra khắp trái tim của anh.
Vậy có phải anh nên cho Thẩm Luyện một câu trả lời chính thức không, công chúa được bạch mã hoàng tử cứu thoát khỏi hang động của quái thú, cho dù hoàng tử không đòi hỏi gì cả thì anh cũng nên thưởng cho Thẩm Luyện một nụ hôn chứ.
Vì thế Hà Niệm bảo Thẩm Luyện ngẩng đầu lên, hắn rất nghe lời ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hà Niệm ôm lấy mặt Thẩm Luyện, một nụ hôn dịu dàng rơi trên trán hắn.
Lúc trên trán truyền tới cảm xúc ấm áp mềm mại kia, trái tim Thẩm Luyện chợt đánh thịch một cái.
“Anh, anh à…”
Thẩm Luyện bắt đầu lắp ba lắp bắp, Hà Niệm vốn đang căng thẳng, nhưng nhìn thấy phản ứng này của hắn thì anh bình tĩnh lại, nghĩ, quả nhiên vẫn còn là trẻ con, biết xấu hổ, lại vô cũng dễ thỏa mãn.
Giống như cho một đứa nhóc viên kẹo là nó sẽ đỏ mặt vui vẻ hai ngày liền.
Bởi vì Thẩm Luyện mà trái tim Hà Niệm đập trở lại, cái nơi mềm mại nhất đó, cũng để lại một khe hở cho hắn.
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện thế này, phải lấy hết dũng khí mới dám cho Thẩm Luyện một nụ hôn nhẹ đó.
Nụ hôn ấy vừa chạm vào đã tách ra, nhanh đến độ Thẩm Luyện còn chưa kịp cảm nhận kỹ thì Hà Niệm đã thả mặt hắn ra rồi nói: “Về nhà thôi.”
Để lại Thẩm Luyện với cái đầu loạn như nồi tương hồ.
Mặc dù chỉ chạm có thoáng chốc, nhưng sau khi xuống xe, vào đến nhà, giúp Hà Niệm thu dọn đồ, tim Thẩm Luyện vẫn đập thình thịch như điên.
Cho đến tận hiện tại, hắn vẫn đang nhớ lại dư vị của nụ hôn đó.