Chương : 39
Tỉnh giấc nồng khi mùa đông trôi nhanh,
Hướng xuân xanh tràn ngập đôi thân gầy.
Anh và em cùng ra đón gió lạnh
Rồi đi tìm mật ngọt của rừng xanh.
Thả sức tung hoành giữa miền sơn cước,
Đuổi bắt cá trong lòng hồ mát rượi,
Ta đã cùng nhau vượt hết đông dài,
Với niềm tin xuân vẫn chờ phía trước.
Bằng cách này hay cách khác, chúng tôi đã đồng ý với nhau không cho thế giới bên ngoài quấy rầy trong những ngày lễ Giáng sinh này. Chúng tôi không rời khỏi nông trại, không trả lời điện thoại. Có lần chúng tôi còn tắt đèn trong bếp khi nhìn thấy ánh đèn pha xe hơi ngoài đường, rồi nằm ôm chặt lấy nhau trong bóng tối, im thin thít giữa lúc người ta gõ cửa rầm rầm.
Rõ ràng chúng tôi có cảm giác nếu mở dù chỉ he hé cánh cửa dẫn ra thế giới bên ngoài, những thứ ma quỷ sẽ ùa vào theo gió, và những bộ xương sẽ rơi ra từ trong tủ.
Nhưng tôi nghĩ cuối cùng chuyện đó cũng đã đến.
Bóng ma quái quỷ đầu tiên xuất hiện là Bengt-Göran, anh bạn của Benny, cùng với cô bạn gái Violet của anh ta. Bọn họ khôn tới mức tìm đến ngay lúc Benny đang bận bịu ở chuồng bò và không kịp trốn. Anh dắt hai người vào nhà và giao phó họ cho tôi trong khi anh đi tắm.
Và mọi thứ trục trặc ngay từ đầu.
Violet mang theo một giỏ đầy những món ăn còn lại sau bữa tiệc Giáng sinh của họ, những thứ đủ khiến cho nhà hàng của khách sạn trung tâm phải cúi mặt xấu hổ.
- À, Benny có nói nấu nướng không phải thế mạnh của chị! – Cô nàng cười duyên, ánh mắt quan sát đầy ý nhị chỗ bánh sữa còn sót lại trong hộp đựng mà chúng tôi vừa vét ra.
Đương nhiên tôi cực kỳ giận Benny, cảm thấy như mình bị phản bội và vu khống. Điều tệ hại nhất là chúng tôi quả thực chẳng có thứ gì để thết đãi họ, ngoài hai cái kẹo caramel lẻ loi nằm trên một chiếc đĩa – tôi đâu dám khoe với họ món giả ngỗng đã được chúng tôi xử lý xong. Violet lôi thức ăn ra, rồi thản nhiên lục lọi trong chạn bát như thể đây là nhà cô ta, miệng không ngừng kể lể năm nay mình đã nấu thành công đủ các món cá trích như thế nào.
- Chắc cô phải có hẳn một trang đôi trong số báo Giáng sinh của tờ Nhà nông năm sau ấy nhỉ! – Tôi nói, và đương nhiên cô ta đã ngửi thấy mùi cay độc trong đó.
Bengt-Göran có vẻ như đã ngà ngà say. Anh ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng nhìn tôi với nụ cười ngớ ngẩn, chốc chốc lại đưa lưỡi liếm môi dưới. Anh ta càng làm thế, Violet càng nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thù. Đến nỗi khi Benny tắm xong và từ dưới hầm đi lên với một nụ cười vô lo trên làn da hồng hào, một bầu không khí thù hằn độc địa đã bao trùm khắp căn bếp. Anh giật nảy người và dường như muốn xoa dịu tình hình.
- Trời ơi Violet! Mang cho chúng tôi ngần ấy thứ, cô tử tế quá! Tôi đã kể với Désirée về những viên thịt tròn quay của cô, phải không Désirée?
Giá mà anh đừng nhắc đến mấy cục thịt viên của cô ta! Giữa lúc căng thẳng, tôi lại tưởng anh muốn đá đểu món thịt viên làm sẵn mà tôi từng mang đến cho anh.
- Thịt của ai vừa mũi người ấy! – Tôi nói với giọng u ám, và ba người kia nhìn tôi đầy hoang mang.
Bengt-Göran bật cười, chắc anh ta tưởng tôi cũng đã uống kha khá. Rút bình rượu giắt ở hông ra, anh ta chìa cho tôi với ý mời uống cùng. Violet quay ngoắt tấm lưng cánh phản về phía tôi và lôi từ trong lò vi sóng ra một món đút lò. Benny thì chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ tuyệt vọng dồn trọng lượng cơ thể từ chân nọ sang chân kia và ngược lại. Đồ phản bội!
Chúng tôi ngồi vào bàn. Benny ăn như thể anh chưa từng đút thứ gì vào miệng từ Giáng sinh năm ngoái, và pha trò bằng cách kể lại việc tôi đã dọa cho anh ăn cháo đậu xanh. Violet lắc đầu với vẻ thông cảm, trong khi Bengt-Göran liên tục thúc ép tôi uống rượu. Tôi đã chặn tay lên miệng cốc, nhưng anh ta cứ rót, rồi bảo tôi liếm chỗ rượu trên tay. Tôi rụt tay lại, không nói lời nào. Benny bắt đầu thuật lại thất bại của anh đối với món bánh xoắn, và Violet giương to mắt:
- Anh bảo sao? Anh mà phải đi làm bánh á…
Đúng lúc đó chuông điện thoại reng. Tôi vội lao ra phòng ngoài để nhấc máy.
Đó là bệnh viện tỉnh.
- Cô Désirée Wallin phải không ạ? Một bệnh nhân của chúng tôi đã cho số điện thoại của cô. Cô ấy muốn cô đến thăm nếu có thể. Không cần phải đợi giờ thăm bệnh đâu, cô cứ đến khi nào có thể. Khu 34, phòng F nhé. Đó là phòng riêng. Nhưng cô nên báo với bác sĩ trước khi vào thăm bạn. Chúng tôi không được phép tiết lộ tình trạng người bệnh qua điện thoại. Tên á? Tôi chưa cho cô biết sao? Bạn cô tên là Märta Oscarsson. Cô ấy nhập viện đã được hai hôm. Tôi bảo cô ấy là cô sẽ đến nhé?
- Vâng, tôi sẽ đến ngay! – Tôi thì thào, trước khi quay vào bếp.
- Em mượn xe của anh được không Benny? Märta bị bệnh rồi!
Tôi không rõ mọi người có tin mình hay không, nhưng đó là mối lo cuối cùng của tôi trong thời điểm này. Tôi lấy chiếc xe thùng của Benny và rời khỏi nông trại.
Hướng xuân xanh tràn ngập đôi thân gầy.
Anh và em cùng ra đón gió lạnh
Rồi đi tìm mật ngọt của rừng xanh.
Thả sức tung hoành giữa miền sơn cước,
Đuổi bắt cá trong lòng hồ mát rượi,
Ta đã cùng nhau vượt hết đông dài,
Với niềm tin xuân vẫn chờ phía trước.
Bằng cách này hay cách khác, chúng tôi đã đồng ý với nhau không cho thế giới bên ngoài quấy rầy trong những ngày lễ Giáng sinh này. Chúng tôi không rời khỏi nông trại, không trả lời điện thoại. Có lần chúng tôi còn tắt đèn trong bếp khi nhìn thấy ánh đèn pha xe hơi ngoài đường, rồi nằm ôm chặt lấy nhau trong bóng tối, im thin thít giữa lúc người ta gõ cửa rầm rầm.
Rõ ràng chúng tôi có cảm giác nếu mở dù chỉ he hé cánh cửa dẫn ra thế giới bên ngoài, những thứ ma quỷ sẽ ùa vào theo gió, và những bộ xương sẽ rơi ra từ trong tủ.
Nhưng tôi nghĩ cuối cùng chuyện đó cũng đã đến.
Bóng ma quái quỷ đầu tiên xuất hiện là Bengt-Göran, anh bạn của Benny, cùng với cô bạn gái Violet của anh ta. Bọn họ khôn tới mức tìm đến ngay lúc Benny đang bận bịu ở chuồng bò và không kịp trốn. Anh dắt hai người vào nhà và giao phó họ cho tôi trong khi anh đi tắm.
Và mọi thứ trục trặc ngay từ đầu.
Violet mang theo một giỏ đầy những món ăn còn lại sau bữa tiệc Giáng sinh của họ, những thứ đủ khiến cho nhà hàng của khách sạn trung tâm phải cúi mặt xấu hổ.
- À, Benny có nói nấu nướng không phải thế mạnh của chị! – Cô nàng cười duyên, ánh mắt quan sát đầy ý nhị chỗ bánh sữa còn sót lại trong hộp đựng mà chúng tôi vừa vét ra.
Đương nhiên tôi cực kỳ giận Benny, cảm thấy như mình bị phản bội và vu khống. Điều tệ hại nhất là chúng tôi quả thực chẳng có thứ gì để thết đãi họ, ngoài hai cái kẹo caramel lẻ loi nằm trên một chiếc đĩa – tôi đâu dám khoe với họ món giả ngỗng đã được chúng tôi xử lý xong. Violet lôi thức ăn ra, rồi thản nhiên lục lọi trong chạn bát như thể đây là nhà cô ta, miệng không ngừng kể lể năm nay mình đã nấu thành công đủ các món cá trích như thế nào.
- Chắc cô phải có hẳn một trang đôi trong số báo Giáng sinh của tờ Nhà nông năm sau ấy nhỉ! – Tôi nói, và đương nhiên cô ta đã ngửi thấy mùi cay độc trong đó.
Bengt-Göran có vẻ như đã ngà ngà say. Anh ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng nhìn tôi với nụ cười ngớ ngẩn, chốc chốc lại đưa lưỡi liếm môi dưới. Anh ta càng làm thế, Violet càng nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thù. Đến nỗi khi Benny tắm xong và từ dưới hầm đi lên với một nụ cười vô lo trên làn da hồng hào, một bầu không khí thù hằn độc địa đã bao trùm khắp căn bếp. Anh giật nảy người và dường như muốn xoa dịu tình hình.
- Trời ơi Violet! Mang cho chúng tôi ngần ấy thứ, cô tử tế quá! Tôi đã kể với Désirée về những viên thịt tròn quay của cô, phải không Désirée?
Giá mà anh đừng nhắc đến mấy cục thịt viên của cô ta! Giữa lúc căng thẳng, tôi lại tưởng anh muốn đá đểu món thịt viên làm sẵn mà tôi từng mang đến cho anh.
- Thịt của ai vừa mũi người ấy! – Tôi nói với giọng u ám, và ba người kia nhìn tôi đầy hoang mang.
Bengt-Göran bật cười, chắc anh ta tưởng tôi cũng đã uống kha khá. Rút bình rượu giắt ở hông ra, anh ta chìa cho tôi với ý mời uống cùng. Violet quay ngoắt tấm lưng cánh phản về phía tôi và lôi từ trong lò vi sóng ra một món đút lò. Benny thì chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ tuyệt vọng dồn trọng lượng cơ thể từ chân nọ sang chân kia và ngược lại. Đồ phản bội!
Chúng tôi ngồi vào bàn. Benny ăn như thể anh chưa từng đút thứ gì vào miệng từ Giáng sinh năm ngoái, và pha trò bằng cách kể lại việc tôi đã dọa cho anh ăn cháo đậu xanh. Violet lắc đầu với vẻ thông cảm, trong khi Bengt-Göran liên tục thúc ép tôi uống rượu. Tôi đã chặn tay lên miệng cốc, nhưng anh ta cứ rót, rồi bảo tôi liếm chỗ rượu trên tay. Tôi rụt tay lại, không nói lời nào. Benny bắt đầu thuật lại thất bại của anh đối với món bánh xoắn, và Violet giương to mắt:
- Anh bảo sao? Anh mà phải đi làm bánh á…
Đúng lúc đó chuông điện thoại reng. Tôi vội lao ra phòng ngoài để nhấc máy.
Đó là bệnh viện tỉnh.
- Cô Désirée Wallin phải không ạ? Một bệnh nhân của chúng tôi đã cho số điện thoại của cô. Cô ấy muốn cô đến thăm nếu có thể. Không cần phải đợi giờ thăm bệnh đâu, cô cứ đến khi nào có thể. Khu 34, phòng F nhé. Đó là phòng riêng. Nhưng cô nên báo với bác sĩ trước khi vào thăm bạn. Chúng tôi không được phép tiết lộ tình trạng người bệnh qua điện thoại. Tên á? Tôi chưa cho cô biết sao? Bạn cô tên là Märta Oscarsson. Cô ấy nhập viện đã được hai hôm. Tôi bảo cô ấy là cô sẽ đến nhé?
- Vâng, tôi sẽ đến ngay! – Tôi thì thào, trước khi quay vào bếp.
- Em mượn xe của anh được không Benny? Märta bị bệnh rồi!
Tôi không rõ mọi người có tin mình hay không, nhưng đó là mối lo cuối cùng của tôi trong thời điểm này. Tôi lấy chiếc xe thùng của Benny và rời khỏi nông trại.