Chương : 32
Edit by Thanh Thanh
Beta by Nha Đam
~~~~~~~
Buổi tối sau khi trở về, hai người từng người về tới phòng mình.
Nhưng Chu Ức Chi bọc chăn ở trên giường lăn qua lộn lại, trên thực tế lại căn bản không có cách nào ngủ được.
Thời điểm ban ngày khiếp sợ với chuyện anh cũng là trọng sinh, lại khẩn trương với chuyện thổ lộ, lực chú ý tất cả đều đặt ở trên chuyện anh nói "Cho em thời gian bảy ngày suy nghĩ lại", thế cho nên tới buổi tối thư giãn đầu óc, mới bắt đầu nhớ tới một ít chi tiết lúc trước, cũng cảm giác vạn phần cảm thấy thẹn thùng.
Nếu anh cũng trọng sinh, như vậy anh hẳn là biết cô ngàn ly không say, như vậy lúc nhân cơ hội uống say lấy cớ giả ngây giả dại, quấn lấy eo anh lại còn hôn lại còn ôm, anh sẽ nghĩ như thế nào?!
Chu Ức Chi đem gối đầu từ dưới đầu rút ra, chôn ở trên mặt, xấu hổ và giận dữ muốn chết hận không thể bụm chết mình.
Mấy cái chuyện cảm thấy hổ thẹn này thật ra không quan trọng.
Nhiều lắm xấu hổ đến đầu ngón chân muốn cuộn tròn lên mà thôi.
Chu Ức Chi minh bạch giữa cô cùng Tiết Tích tuy rằng đã nói ra, nhưng kỳ thật vẫn cứ cách một vấn đề chưa giải quyết.
Cùng hấp dẫn lẫn nhau, cuối cùng có được kết cục viên mãn không giống nhau chính là, giữa bọn họ tồn tại một đời trước không tốt đẹp.
Về ký ức đời trước, tất cả đều là một ít hình ảnh hỏng bét.
Cho nên một đời này, mặc dù cô nói thích anh, nhưng phần yêu thích này mức độ đáng tin vẫn cứ không cao.
Anh cảm thấy cô xuất phát từ áy náy.
Mà chính cô, kỳ thật cũng hoàn toàn không làm rõ ràng, một phần cảm tình của cô đối với anh kia đến tột cùng là cái gì.
Nhưng vô luận là cái gì, duy chỉ có một cái Chu Ức Chi chắc chắc nhất chính là đời này cô không thể mất đi anh.
***
Chu Ức Chi không thể ngủ, kỳ thật Tiết Tích cũng không nhắm mắt lại được.
Anh gối đầu lên trên cánh tay, an an tĩnh tĩnh nằm, ánh mắt dừng ở trên trần nhà. Chỗ hở của bức màn có một chút ánh trăng chui vào, dừng ở trên mặt anh, hình dáng rõ ràng.
Đôi mắt anh có ánh sáng nhỏ vụn, lóng lánh thần thái sáng láng.
Chạng vạng khi cô nói chữ " Thích", đến nay vẫn quanh quẩn bên tai, làm anh cảm thấy không chân thật.
Hiện tại hai người có thể đi đến một bước này, đã là chuyện anh chưa bao giờ tưởng tượng đến. Anh hy vọng xa vời, thế nhưng một chút đi tới gần anh. Cho nên đừng nói là chờ bảy ngày, lại chờ một năm, hai năm, anh cũng có thể chờ.
Anh nguyện ý chờ đến khi cô chậm rãi phân rõ tâm ý chân chính của cô rõ ràng.
***
Thổ lộ kết cục chính là như vậy, thẳng đến rạng sáng bốn giờ cũng không thể ngủ, tim vẫn cứ đập nhanh, đêm khuya ngược lại càng dễ dàng nhớ tới một ít chi tiết ban ngày, hồi tưởng một ít biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn của Tiết Tích.
Chu Ức Chi hai đời lần đầu tiên thể nghiệm loại cảm giác này.
Rõ ràng cô chiếm ưu thế một phương, vì sao cũng sẽ lăn qua lộn lại ngủ không được như vậy?
Anh cách hai bức tường thì sao đây, sẽ không giống cô trằn trọc, nai con chạy loạn, anh lại nặng nề ngủ rồi đi?!
Chu Ức Chi đấm gối đầu, vẻ mặt thất bại.
Lại qua nửa giờ.
Thân thể cô vô cùng mỏi mệt, nhưng tinh thần lại vẫn đang phấn khởi, ngủ không được.
Nhìn đèn hương hoa thơm mát ở đầu giường, lại nhìn bên ngoài thoạt nhìn như là trời sắp sáng rồi, Chu Ức Chi oán niệm mà xốc chăn lên, miệng khô lưỡi khô đi xuống dưới tầng lấy nước uống.
......
Tay chân vừa mới nhẹ nhàng đi xuống, liền nhìn đến bồn rửa tay bên kia cũng có một thân ảnh thiếu niên cao lớn.
Tiết Tích dựa vào trên đài nước chảy, vặn bình nước khoáng, ngửa đầu uống nước, chỉ có đầu bên kia cửa sổ sát đất có ánh trăng mỏng manh lại đây, đường cong hầu kết của anh rất đẹp.
"Anh, anh ở chỗ này làm gì." Chu Ức Chi đi qua, lập tức phản ứng lại --
Anh cũng không ngủ được!
Chu Ức Chi nhất thời sảng khoái, xem ra đêm khuya ngủ không được miệng khô lưỡi khô không phải một mình cô.
Tiết Tích quay đầu, nhìn cô một cái, lập tức đi đến cửa cầm lấy một đôi dép, đi đến trước mặt cô, đặt ở dưới chân cô, "Sao lại không đi dép lê liền xuống dưới?"
Chu Ức Chi lúc này mới chú ý tới mình để chân trần liền xuống dưới.
"Nóng." Cô đỡ cánh tay Tiết Tích, dẫm vào dép lê.
Tiết Tích lúc này mới hạ giọng hỏi: "Làm sao vậy, không ngủ sao?"
Chu Ức Chi không muốn thừa nhận mình bởi vì chuyện thổ lộ mà không ngủ được, nhanh chóng dụi dụi mắt, cười nói: "Em ngủ rồi, vừa rồi bỗng nhiên khát nước nên tỉnh."
Tiết Tích xoa nhẹ đầu cô: "Anh lấy bình nước tới cho em."
Anh vặn một lọ nước khoáng đưa qua, Chu Ức Chi đã miệng khô lưỡi khô mà đi đến đài nước chảy, cầm lấy một bình nước nhanh chóng uống hai ngụm.
Cô giống như không ý thức được bình này Tiết Tích vừa mới uống qua, Tiết Tích ngẩn ra một chút.
Uống nước xong, hai người một đường lên lầu, đứng ở cửa phòng Chu Ức Chi, Tiết Tích nói với cô: "Ngủ ngon."
Chu Ức Chi đẩy then nắm cửa, lại không muốn đi vào như vậy, cô giương mắt nhìn đồng hồ treo tường trên hành lang, kim đồng hồ đã chuyển tới rạng sáng 5 giờ, hôm nay lớp học tổ chức đông du, hiện tại tuyết đã ngừng, hẳn là sẽ không hoãn lại, như vậy 8 giờ liền phải rời giường thu thập cặp sách ăn cơm sáng.
Chỉ có ba giờ có thể ngủ.
Nhưng cô căn bản ngủ không được.
Cứ như vậy ban ngày leo núi căn bản không có tinh lực, nói không chừng sẽ nửa đường ngủ mất.
Cô ăn vạ đứng bất động ở cửa.
Tiết Tích hình như có sở giác, hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Ức Chi rũ đầu xuống, thành thật thừa nhận: "Kỳ thật em ngủ không được."
Tiết Tích nói: "Xin nghỉ đi, hôm nay dứt khoát không đến trường học, anh giúp em gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp."
Chu Ức Chi nhìn anh, lòng có chút ngứa ngáy, nhỏ giọng nói: "Không phải vấn đề xin nghỉ, mấu chốt là, ngủ không được, mặc dù ban ngày xin nghỉ một ngày, ở trên giường nằm cả ngày, em chỉ sợ cũng ngủ không được."
Tiết Tích hơi hơi cúi người, một tay chống đầu gối, một cái tay khác nâng lên, lòng bàn tay ấm áp phủ lên đôi mắt cô, ở hốc mắt cô nhẹ nhàng xoa xoa, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại ngủ không được, có phải trước khi ngủ uống qua cà phê hay không?"
Chu Ức Chi bị ngữ khí anh phá lệ ôn nhu lo lắng như bị cào, mặt có chút đỏ, cô bất chấp tất cả nói: "Em vì sao không ngủ được, anh là thật không biết hay là giả vờ không biết, mới vừa thổ lộ xong, như thế nào ngủ được? Anh, anh căn bản cũng không ngủ được đúng không?"
Tiết Tích giật mình, anh đích xác căn bản không nghĩ tới Chu Ức Chi sẽ vì nguyên nhân này không ngủ được.
Nói cách khác, anh vẫn luôn cảm thấy Chu Ức Chi rất nhẹ nhàng, thật giống như lấy anh nói giỡn nháo lên, giảo hoạt đến kỳ cục, mà anh lại lún sâu vào vũng bùn.
Nhưng cô nói cô cũng không ngủ được, tâm trạng cô cũng đều bị đảo loạn.
Chu Ức Chi thấy Tiết Tích nửa ngày không nói chuyện, liền ngẩng đầu, lại không biết vì sao, thấy trong mắt Tiết Tích có ý cười.
Anh rũ mắt nhìn cô, đuôi mắt nhu hòa, khóe mắt ý cười là bởi vì có được đồ vật trân quý mà mình chưa bao giờ nghĩ tới có thể có được mà tâm sinh vui thích, ý cười tràn đầy sắp tràn ra l.
Chu Ức Chi cực kỳ hiếm lạ mà bị anh nhìn đến có chút không được tự nhiên.
Chỉ là như vậy, chỉ bởi vì cô mà anh tâm trạng rối loạn, anh liền rất vui vẻ sao?
Thực ra muốn bảy ngày sau lại nói, bởi vì bảy ngày này muốn xác nhận cô đối với anh rốt cuộc là cảm tình gì, nhưng Chu Ức Chi lại gấp không chờ nổi mà muốn sớm một chút nói trước.
Sắc mặt cô bỗng nhiên đỏ lên nói: "Em đây là lần đầu tiên yêu đương."
Tiết Tích nói: "Anh cũng vậy."
Chu Ức Chi nói: "Tuy rằng nói là bảy ngày sau lại chính thức hồi đáp cho anh, nhưng là bảy ngày này em có một yêu cầu."
Tiết Tích "Ừ" một tiếng.
Chu Ức Chi nói: "Anh đáp ứng em trước, đáp ứng yêu cầu của em vô điều kiện, em lại nói.
Tiết Tích cười một cái, nói: "Được, em nói."
Chu Ức Chi chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Không cho liếc mắt nhìn những cô gái khác, đặc biệt là cái loại hoạt động đông du này, có lẽ trừ bỏ lớp học, còn có nữ sinh lớp khác vây lại đây, anh nhìn người khác liếc mắt một cái liền tự chọc hai mắt đi. Còn có, không cho không thích em, không cho cảm thấy em đưa rayêu cầu vô cớ gây rối."
"Này hình như là ba yêu cầu." Tiết Tích nói, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, đáp ứng nói: "Được."
Chu Ức Chi vừa lòng, tâm tình nhảy nhót, vốn dĩ ngủ không được, nhưng lúc này ước chừng là bởi vì buông xuống một cọc tâm sự, ngược lại có vài phần buồn ngủ.
Cô nhìn thiếu niên trước mặt mặc áo ngủ, có lẽ nguyên nhân là ánh trăng ở hành lang mỏng manh, anh mặt mày ôn nhu.
Chu Ức Chi nói: "Em còn ngủ không được, không bằng......"
Tiết Tích nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
Chu Ức Chi nhảy đến trên người anh, đôi tay ôm anh cổ, hai chân cùng lên, Tiết Tích đột nhiên không kịp phòng ngừa, theo bản năng tiếp được.
Chu Ức Chi không kiêng nể gì, liếm liếm môi nói: "Không bằng cùng nhau ngủ đi, ôm anh ngủ em hẳn là ngủ được."
Tiết Tích:......
Lần trước say rượu cô bò đến trên giường anh, như là không hề ý thức, anh cả người căng chặt, cũng liền như vậy qua cả một đêm, nhưng hiện tại hai người đều thanh tỉnh, cùng nhau ngủ, vô luận như thế nào đều -- Tiết Tích không nghĩ cô còn không biết rõ ràng ý tưởng phía trước trong lòng cô, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Anh nói: "Như vậy, em về phòng."
Chu Ức Chi: "Vậy còn anh?"
Tiết Tích nói: "Anh cũng không đi, anh ngồi ở bên cạnh, được chưa."
"Không được." Chu Ức Chi nói: "Lần trước ôm anh ngủ, em ngủ thật sự ngon." Cô ngẩng đầu, lộ ra biểu tình đáng thương hề hề: "Anh ơi, anh nhẫn tâm để ban ngày em không đi đông du được sao, hoặc là đi đông du, nhưng buồn bã ỉu xìu."
Tiết Tích còn muốn nói cái gì, Chu Ức Chi ở khóe miệng anh hôn một cái, ngăn chặn anh nói.
Bên tai Tiết Tích đỏ lên, hai tay dùng sức mà nâng cô.
Chu Ức Chi nói: "Cùng nhau ngủ, đây là yêu cầu thứ tư."
Tiết Tích: "...... Vừa rồi không phải nói một yêu cầu sao? Một cái như thế nào biến thành bốn cái?"
Chu Ức Chi lã chã chực khóc: "Anh không phải nói vô điều kiện đáp ứng sao? Mới bốn cái anh liền làm không được sao?"
Lời còn chưa nói xong, Tiết Tích ôm cô, mở cửa phòng anh ra, nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên giường. Đôi tay anh chống ở cô hai bên tai cô, thở dài, nói: "Anh chỉ là --"
"Em biết, anh là cảm thấy, em phân biệt không rõ áy náy cùng thích, lo lắng em hiện tại đối với anh thân cận như vậy, về sau sẽ hối hận." Tóc Chu Ức Chi tản ra, con ngươi mang theo thủy quang, lưu luyến mà nhìn anh: "Nhưng em sẽ không hối hận."
"Thích cùng áy náy em tạm thời không thể phân biệt rõ ràng, không có biện pháp lập tức cho anh một đáp án, nhưng là em rất rõ ràng một chuyện."
Tiết Tích ách thanh hỏi: "Cái gì?"
"Muốn cùng anh vẫn luôn ở bên nhau." Chu Ức Chi nâng đôi tay lên ôm lấy eo anh: "Em muốn, em không rời khỏi anh."
Bởi vì trên đời này không còn có người thứ hai sẽ vô điều kiện đáp ứng yêu cầu của cô.
"Cho nên, vô luận là em xuất phát từ tình cảm gì, đối với anh áy náy cũng được, đối với anh chiếm hữu dục cũng được, phát triển biến hoá đến bất luận tình cảm gì cũng đều được, anh, anh đều không cần buông em ra."
Yêu cầu này kỳ thật thực ích kỷ, nhưng Chu Ức Chi lại nghe thấy Tiết Tích nói với cô: "Được."
Beta by Nha Đam
~~~~~~~
Buổi tối sau khi trở về, hai người từng người về tới phòng mình.
Nhưng Chu Ức Chi bọc chăn ở trên giường lăn qua lộn lại, trên thực tế lại căn bản không có cách nào ngủ được.
Thời điểm ban ngày khiếp sợ với chuyện anh cũng là trọng sinh, lại khẩn trương với chuyện thổ lộ, lực chú ý tất cả đều đặt ở trên chuyện anh nói "Cho em thời gian bảy ngày suy nghĩ lại", thế cho nên tới buổi tối thư giãn đầu óc, mới bắt đầu nhớ tới một ít chi tiết lúc trước, cũng cảm giác vạn phần cảm thấy thẹn thùng.
Nếu anh cũng trọng sinh, như vậy anh hẳn là biết cô ngàn ly không say, như vậy lúc nhân cơ hội uống say lấy cớ giả ngây giả dại, quấn lấy eo anh lại còn hôn lại còn ôm, anh sẽ nghĩ như thế nào?!
Chu Ức Chi đem gối đầu từ dưới đầu rút ra, chôn ở trên mặt, xấu hổ và giận dữ muốn chết hận không thể bụm chết mình.
Mấy cái chuyện cảm thấy hổ thẹn này thật ra không quan trọng.
Nhiều lắm xấu hổ đến đầu ngón chân muốn cuộn tròn lên mà thôi.
Chu Ức Chi minh bạch giữa cô cùng Tiết Tích tuy rằng đã nói ra, nhưng kỳ thật vẫn cứ cách một vấn đề chưa giải quyết.
Cùng hấp dẫn lẫn nhau, cuối cùng có được kết cục viên mãn không giống nhau chính là, giữa bọn họ tồn tại một đời trước không tốt đẹp.
Về ký ức đời trước, tất cả đều là một ít hình ảnh hỏng bét.
Cho nên một đời này, mặc dù cô nói thích anh, nhưng phần yêu thích này mức độ đáng tin vẫn cứ không cao.
Anh cảm thấy cô xuất phát từ áy náy.
Mà chính cô, kỳ thật cũng hoàn toàn không làm rõ ràng, một phần cảm tình của cô đối với anh kia đến tột cùng là cái gì.
Nhưng vô luận là cái gì, duy chỉ có một cái Chu Ức Chi chắc chắc nhất chính là đời này cô không thể mất đi anh.
***
Chu Ức Chi không thể ngủ, kỳ thật Tiết Tích cũng không nhắm mắt lại được.
Anh gối đầu lên trên cánh tay, an an tĩnh tĩnh nằm, ánh mắt dừng ở trên trần nhà. Chỗ hở của bức màn có một chút ánh trăng chui vào, dừng ở trên mặt anh, hình dáng rõ ràng.
Đôi mắt anh có ánh sáng nhỏ vụn, lóng lánh thần thái sáng láng.
Chạng vạng khi cô nói chữ " Thích", đến nay vẫn quanh quẩn bên tai, làm anh cảm thấy không chân thật.
Hiện tại hai người có thể đi đến một bước này, đã là chuyện anh chưa bao giờ tưởng tượng đến. Anh hy vọng xa vời, thế nhưng một chút đi tới gần anh. Cho nên đừng nói là chờ bảy ngày, lại chờ một năm, hai năm, anh cũng có thể chờ.
Anh nguyện ý chờ đến khi cô chậm rãi phân rõ tâm ý chân chính của cô rõ ràng.
***
Thổ lộ kết cục chính là như vậy, thẳng đến rạng sáng bốn giờ cũng không thể ngủ, tim vẫn cứ đập nhanh, đêm khuya ngược lại càng dễ dàng nhớ tới một ít chi tiết ban ngày, hồi tưởng một ít biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn của Tiết Tích.
Chu Ức Chi hai đời lần đầu tiên thể nghiệm loại cảm giác này.
Rõ ràng cô chiếm ưu thế một phương, vì sao cũng sẽ lăn qua lộn lại ngủ không được như vậy?
Anh cách hai bức tường thì sao đây, sẽ không giống cô trằn trọc, nai con chạy loạn, anh lại nặng nề ngủ rồi đi?!
Chu Ức Chi đấm gối đầu, vẻ mặt thất bại.
Lại qua nửa giờ.
Thân thể cô vô cùng mỏi mệt, nhưng tinh thần lại vẫn đang phấn khởi, ngủ không được.
Nhìn đèn hương hoa thơm mát ở đầu giường, lại nhìn bên ngoài thoạt nhìn như là trời sắp sáng rồi, Chu Ức Chi oán niệm mà xốc chăn lên, miệng khô lưỡi khô đi xuống dưới tầng lấy nước uống.
......
Tay chân vừa mới nhẹ nhàng đi xuống, liền nhìn đến bồn rửa tay bên kia cũng có một thân ảnh thiếu niên cao lớn.
Tiết Tích dựa vào trên đài nước chảy, vặn bình nước khoáng, ngửa đầu uống nước, chỉ có đầu bên kia cửa sổ sát đất có ánh trăng mỏng manh lại đây, đường cong hầu kết của anh rất đẹp.
"Anh, anh ở chỗ này làm gì." Chu Ức Chi đi qua, lập tức phản ứng lại --
Anh cũng không ngủ được!
Chu Ức Chi nhất thời sảng khoái, xem ra đêm khuya ngủ không được miệng khô lưỡi khô không phải một mình cô.
Tiết Tích quay đầu, nhìn cô một cái, lập tức đi đến cửa cầm lấy một đôi dép, đi đến trước mặt cô, đặt ở dưới chân cô, "Sao lại không đi dép lê liền xuống dưới?"
Chu Ức Chi lúc này mới chú ý tới mình để chân trần liền xuống dưới.
"Nóng." Cô đỡ cánh tay Tiết Tích, dẫm vào dép lê.
Tiết Tích lúc này mới hạ giọng hỏi: "Làm sao vậy, không ngủ sao?"
Chu Ức Chi không muốn thừa nhận mình bởi vì chuyện thổ lộ mà không ngủ được, nhanh chóng dụi dụi mắt, cười nói: "Em ngủ rồi, vừa rồi bỗng nhiên khát nước nên tỉnh."
Tiết Tích xoa nhẹ đầu cô: "Anh lấy bình nước tới cho em."
Anh vặn một lọ nước khoáng đưa qua, Chu Ức Chi đã miệng khô lưỡi khô mà đi đến đài nước chảy, cầm lấy một bình nước nhanh chóng uống hai ngụm.
Cô giống như không ý thức được bình này Tiết Tích vừa mới uống qua, Tiết Tích ngẩn ra một chút.
Uống nước xong, hai người một đường lên lầu, đứng ở cửa phòng Chu Ức Chi, Tiết Tích nói với cô: "Ngủ ngon."
Chu Ức Chi đẩy then nắm cửa, lại không muốn đi vào như vậy, cô giương mắt nhìn đồng hồ treo tường trên hành lang, kim đồng hồ đã chuyển tới rạng sáng 5 giờ, hôm nay lớp học tổ chức đông du, hiện tại tuyết đã ngừng, hẳn là sẽ không hoãn lại, như vậy 8 giờ liền phải rời giường thu thập cặp sách ăn cơm sáng.
Chỉ có ba giờ có thể ngủ.
Nhưng cô căn bản ngủ không được.
Cứ như vậy ban ngày leo núi căn bản không có tinh lực, nói không chừng sẽ nửa đường ngủ mất.
Cô ăn vạ đứng bất động ở cửa.
Tiết Tích hình như có sở giác, hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Ức Chi rũ đầu xuống, thành thật thừa nhận: "Kỳ thật em ngủ không được."
Tiết Tích nói: "Xin nghỉ đi, hôm nay dứt khoát không đến trường học, anh giúp em gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp."
Chu Ức Chi nhìn anh, lòng có chút ngứa ngáy, nhỏ giọng nói: "Không phải vấn đề xin nghỉ, mấu chốt là, ngủ không được, mặc dù ban ngày xin nghỉ một ngày, ở trên giường nằm cả ngày, em chỉ sợ cũng ngủ không được."
Tiết Tích hơi hơi cúi người, một tay chống đầu gối, một cái tay khác nâng lên, lòng bàn tay ấm áp phủ lên đôi mắt cô, ở hốc mắt cô nhẹ nhàng xoa xoa, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại ngủ không được, có phải trước khi ngủ uống qua cà phê hay không?"
Chu Ức Chi bị ngữ khí anh phá lệ ôn nhu lo lắng như bị cào, mặt có chút đỏ, cô bất chấp tất cả nói: "Em vì sao không ngủ được, anh là thật không biết hay là giả vờ không biết, mới vừa thổ lộ xong, như thế nào ngủ được? Anh, anh căn bản cũng không ngủ được đúng không?"
Tiết Tích giật mình, anh đích xác căn bản không nghĩ tới Chu Ức Chi sẽ vì nguyên nhân này không ngủ được.
Nói cách khác, anh vẫn luôn cảm thấy Chu Ức Chi rất nhẹ nhàng, thật giống như lấy anh nói giỡn nháo lên, giảo hoạt đến kỳ cục, mà anh lại lún sâu vào vũng bùn.
Nhưng cô nói cô cũng không ngủ được, tâm trạng cô cũng đều bị đảo loạn.
Chu Ức Chi thấy Tiết Tích nửa ngày không nói chuyện, liền ngẩng đầu, lại không biết vì sao, thấy trong mắt Tiết Tích có ý cười.
Anh rũ mắt nhìn cô, đuôi mắt nhu hòa, khóe mắt ý cười là bởi vì có được đồ vật trân quý mà mình chưa bao giờ nghĩ tới có thể có được mà tâm sinh vui thích, ý cười tràn đầy sắp tràn ra l.
Chu Ức Chi cực kỳ hiếm lạ mà bị anh nhìn đến có chút không được tự nhiên.
Chỉ là như vậy, chỉ bởi vì cô mà anh tâm trạng rối loạn, anh liền rất vui vẻ sao?
Thực ra muốn bảy ngày sau lại nói, bởi vì bảy ngày này muốn xác nhận cô đối với anh rốt cuộc là cảm tình gì, nhưng Chu Ức Chi lại gấp không chờ nổi mà muốn sớm một chút nói trước.
Sắc mặt cô bỗng nhiên đỏ lên nói: "Em đây là lần đầu tiên yêu đương."
Tiết Tích nói: "Anh cũng vậy."
Chu Ức Chi nói: "Tuy rằng nói là bảy ngày sau lại chính thức hồi đáp cho anh, nhưng là bảy ngày này em có một yêu cầu."
Tiết Tích "Ừ" một tiếng.
Chu Ức Chi nói: "Anh đáp ứng em trước, đáp ứng yêu cầu của em vô điều kiện, em lại nói.
Tiết Tích cười một cái, nói: "Được, em nói."
Chu Ức Chi chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Không cho liếc mắt nhìn những cô gái khác, đặc biệt là cái loại hoạt động đông du này, có lẽ trừ bỏ lớp học, còn có nữ sinh lớp khác vây lại đây, anh nhìn người khác liếc mắt một cái liền tự chọc hai mắt đi. Còn có, không cho không thích em, không cho cảm thấy em đưa rayêu cầu vô cớ gây rối."
"Này hình như là ba yêu cầu." Tiết Tích nói, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, đáp ứng nói: "Được."
Chu Ức Chi vừa lòng, tâm tình nhảy nhót, vốn dĩ ngủ không được, nhưng lúc này ước chừng là bởi vì buông xuống một cọc tâm sự, ngược lại có vài phần buồn ngủ.
Cô nhìn thiếu niên trước mặt mặc áo ngủ, có lẽ nguyên nhân là ánh trăng ở hành lang mỏng manh, anh mặt mày ôn nhu.
Chu Ức Chi nói: "Em còn ngủ không được, không bằng......"
Tiết Tích nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
Chu Ức Chi nhảy đến trên người anh, đôi tay ôm anh cổ, hai chân cùng lên, Tiết Tích đột nhiên không kịp phòng ngừa, theo bản năng tiếp được.
Chu Ức Chi không kiêng nể gì, liếm liếm môi nói: "Không bằng cùng nhau ngủ đi, ôm anh ngủ em hẳn là ngủ được."
Tiết Tích:......
Lần trước say rượu cô bò đến trên giường anh, như là không hề ý thức, anh cả người căng chặt, cũng liền như vậy qua cả một đêm, nhưng hiện tại hai người đều thanh tỉnh, cùng nhau ngủ, vô luận như thế nào đều -- Tiết Tích không nghĩ cô còn không biết rõ ràng ý tưởng phía trước trong lòng cô, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Anh nói: "Như vậy, em về phòng."
Chu Ức Chi: "Vậy còn anh?"
Tiết Tích nói: "Anh cũng không đi, anh ngồi ở bên cạnh, được chưa."
"Không được." Chu Ức Chi nói: "Lần trước ôm anh ngủ, em ngủ thật sự ngon." Cô ngẩng đầu, lộ ra biểu tình đáng thương hề hề: "Anh ơi, anh nhẫn tâm để ban ngày em không đi đông du được sao, hoặc là đi đông du, nhưng buồn bã ỉu xìu."
Tiết Tích còn muốn nói cái gì, Chu Ức Chi ở khóe miệng anh hôn một cái, ngăn chặn anh nói.
Bên tai Tiết Tích đỏ lên, hai tay dùng sức mà nâng cô.
Chu Ức Chi nói: "Cùng nhau ngủ, đây là yêu cầu thứ tư."
Tiết Tích: "...... Vừa rồi không phải nói một yêu cầu sao? Một cái như thế nào biến thành bốn cái?"
Chu Ức Chi lã chã chực khóc: "Anh không phải nói vô điều kiện đáp ứng sao? Mới bốn cái anh liền làm không được sao?"
Lời còn chưa nói xong, Tiết Tích ôm cô, mở cửa phòng anh ra, nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên giường. Đôi tay anh chống ở cô hai bên tai cô, thở dài, nói: "Anh chỉ là --"
"Em biết, anh là cảm thấy, em phân biệt không rõ áy náy cùng thích, lo lắng em hiện tại đối với anh thân cận như vậy, về sau sẽ hối hận." Tóc Chu Ức Chi tản ra, con ngươi mang theo thủy quang, lưu luyến mà nhìn anh: "Nhưng em sẽ không hối hận."
"Thích cùng áy náy em tạm thời không thể phân biệt rõ ràng, không có biện pháp lập tức cho anh một đáp án, nhưng là em rất rõ ràng một chuyện."
Tiết Tích ách thanh hỏi: "Cái gì?"
"Muốn cùng anh vẫn luôn ở bên nhau." Chu Ức Chi nâng đôi tay lên ôm lấy eo anh: "Em muốn, em không rời khỏi anh."
Bởi vì trên đời này không còn có người thứ hai sẽ vô điều kiện đáp ứng yêu cầu của cô.
"Cho nên, vô luận là em xuất phát từ tình cảm gì, đối với anh áy náy cũng được, đối với anh chiếm hữu dục cũng được, phát triển biến hoá đến bất luận tình cảm gì cũng đều được, anh, anh đều không cần buông em ra."
Yêu cầu này kỳ thật thực ích kỷ, nhưng Chu Ức Chi lại nghe thấy Tiết Tích nói với cô: "Được."