Chương 31
" Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hi vọng, cố giấu chôn sâu một niềm đau
Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu
Miệng gượng cười, lòng đau gấp trăm lần.."
....
Khi Lục Quan Triều gọi điện cho Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu đang thất thần đi trên đường. Tết rồi, đường phố được tân trang đổi mới hoàn toàn, đèn đuốc rực rỡ. Điện thoại của Nguyễn Ưu đổ chuông rất lâu thì cậu mới nghe thấy, nhìn hai chữ 'Ông xã' sáng chói trên thông báo cuộc gọi đến, những ngón tay của Nguyễn Ưu không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Ưu mới bắt máy, Lục Quan Triều ở đầu dây bên kia hỏi: " Ưu Ưu, em đang ở đâu thế? Vừa rồi tôi thấy em ra ngoài."
Giọng Nguyễn Ưu khàn khàn, cậu bịa ra một lý do cho mình rồi nói: " Trong đó ngột ngạt quá, nên em ra ngoài đi dạo."
Lục Quan Triều hỏi cậu: " Chỉ có một mình em sao, có cần tôi ra với em không."
Nguyễn Ưu từ chối anh, cậu nói: " Không cần đâu, em chỉ ra ngoài hít tí gió thôi, lát nữa sẽ vào ngay, anh cứ làm việc của mình trước đi."
Nguyễn Ưu vội vàng cúp điện thoại, cậu ngồi xuống chiếc ghế tựa ở bên đường, gió đêm lướt qua gò má cậu, sắc mặt Nguyễn Ưu lúc nóng lúc lạnh, đờ đẫn nhìn về phía trước.
Không lâu sau liền có một bóng người ngồi xuống bên cạnh cậu, chính là Cố Hân Nhĩ vì không yên tâm mà đuổi theo Nguyễn Ưu.
Cố Hân Nhĩ không biết nên nói cái gì cho tốt, đành khô khốc an ủi Nguyễn Ưu: " Cậu đừng để trong lòng mấy lời bọn họ nói. Những phu nhân omega đó, cậu cũng biết mà, mỗi ngày đều rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ nắm được chút chuyện liền đặt điều tùy tiện, nhiều không đếm xuể."
Nguyễn Ưu lắc đầu, nhẹ nhàng và chậm rãi nói: " Tớ biết lời nào là nói bậy, lời nào là sự thật. Thẩm Lương chưa từng lăng nhăng với các alpha, mà chính alpha tự nguyện theo đuổi anh ta. Lục Quan Triều cũng là alpha, nên Lục Quan Triều cũng như vậy."
Cố Hân Nhĩ lắp ba lắp bắp hỏi cậu: " Cậu... Cậu biết hết rồi?" Nguyễn Ưu mỉm cười bi thương, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, cậu đưa tay lau đi, lắc đầu và nói: " Tớ cũng vừa mới biết."
Nguyễn Ưu cười khổ một tiếng: " Tớ chỉ đang nghĩ, một chuyện hiển nhiên như vậy, tại sao mãi đến tận hôm nay nghe người ta nói thì tớ mới hiểu."
Cái gọi là quan hệ thế giao của Thẩm Lương, anh ta không chút kiêng kỵ mà gọi Quan Triều ca ca, Lục Quan Triều đặc biệt đến nhà đưa thiệp mời, còn có sự lạnh nhạt sau hôn nhân của Lục Quan Triều.
Nguyễn Ưu ngồi trong gió đêm, từng chút từng chút nhìn lại cuộc hôn nhân gần một năm nay, từ lý do tại sao cậu gả cho Lục Quan Triều, rồi đến các loại hành vi sau khi kết hôn của Lục Quan Triều, càng nhớ lại chi tiết, lại càng đau khổ.
Hóa ra, không yêu không phải là phần tồi tệ nhất trong cuộc hôn nhân này, cuộc hôn nhân này còn che giấu tình cảm sâu đậm của Lục Quan Triều dành cho người khác, cùng sự bất đắc dĩ đối với cậu.
Nguyễn Ưu đau khổ vỗ ngực, trái tim đau nhói, như thể mất đi trọng lượng, không biết thiếu sót ở chỗ nào. Nguyễn Ưu đau đến co quắp lại, cậu không biết mình nên làm gì.
Nước mắt rơi trên đôi giày mới toanh của Nguyễn Ưu, đầu óc Nguyễn Ưu quay cuồng.
Cố Hân Nhĩ ngồi bên cạnh Nguyễn Ưu liền hỏi cậu: " Vậy còn hiện tại thì sao, phải làm gì bây giờ, hay là cứ đi tiếp đi, dù sao bây giờ Thẩm Lương cũng kết hôn rồi, cậu và Lục Quan Triều cũng đã kết hôn, cứ coi như không biết gì hết, nói không chừng ngược lại cuộc sống sẽ tốt lên một chút."
Nguyễn Ưu không trả lời, cậu biết những gì Cố Hân Nhĩ nói rất có lí, biết bao cặp vợ chồng ngây ngô không biết gì đến cuối đời, nếu đem tình yêu tính toán quá rõ ràng, ngược lại càng khiến mình uất ức.
Nhưng Nguyễn Ưu không làm được, dẫu sao người đó cũng là Thẩm Lương.
Có lẽ trước ngày hôm qua, cậu vẫn có thể chấp nhận ý kiến của Cố Hân Nhĩ, nhưng hiện tại, Nguyễn Ưu phát hiện mình không có cách nào để tiếp thu.
Nguyễn Ưu thẫn thờ đứng dậy và nói: " Quay về trước đã, ra ngoài lâu quá, lát nữa bọn họ sẽ tới tìm người đấy."
Quả nhiên, Nguyễn Ưu và Cố Hân Nhĩ đi đến trước cửa, người của Triệu Kình vừa định ra ngoài tìm Cố Hân Nhĩ, hai người trở lại bàn ngồi xuống. Các quý phu nhân omega vẫn đang tán gẫu về những tin nóng mà họ bí mật nghe ngóng được, lúc này trung tâm buôn chuyện cuối cùng cũng không phải là Thẩm Lương, bọn họ đã đổi sang nói về người khác, nói đến vô cùng hăng hái. Nguyễn Ưu dốc hết tinh thần để nghe những nội dung vô bổ này, chỉ cảm thấy sau đêm nay, trái tim đã tan nát đến mức không phải là của mình nữa rồi, trên mặt nở nụ cười nhưng lại cười đến khuôn mặt cứng đờ.
Khi về nhà với Lục Quan Triều, Lục Quan Triều đưa tay ra trước mặt Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu liền né tránh một chút theo bản năng, sau đó lại đột ngột kìm nén, và để cho Lục Quan Triều vuốt ve.
Lục Quan Triều hỏi Nguyễn Ưu: " Sao lại nóng thế này, có phải vừa rồi ra ngoài bị gió làm cảm lạnh rồi không?" Nguyễn Ưu nhìn Lục Quan Triều, sự quan tâm trong mắt của Lục Quan Triều không giống như giả vờ, những lời vốn muốn hỏi Lục Quan Triều đột nhiên hỏi không ra, cậu cụp mắt xuống và đáp: " Chắc vậy, em có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút."
Lục Quan Triều điều chỉnh ghế ngồi cho Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu dựa vào lưng ghế và ngủ thiếp đi. Khi xuống xe, Lục Quan Triều nhìn khuôn mặt đang say giấc của Nguyễn Ưu, rồi nhẹ tay nhẹ chân ôm cậu xuống xe.
Nguyễn Ưu ngủ mãi không tỉnh, Lục Quan Triều đưa tay ra xem thì phát hiện cậu ốm rồi.
Người ta nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ (*), Nguyễn Ưu đột nhiên ngã bệnh, toàn bộ kỳ nghỉ Tết liền trôi qua trong cơn sốt lặp đi lặp lại. Cậu không muốn đi bệnh viện, Lục Quan Triều đành mời bác sĩ đến nhà mỗi ngày để tiêm cho cậu. Nguyễn Ưu không nói nhiều lắm, mỗi ngày chỉ nằm đến hao mòn, sắc mặt cậu tiều tụy, khi nhìn Lục Quan Triều, trái tim anh luôn đập mạnh.
(*) Nguyên văn: 病来如山倒病去如抽丝: Bệnh lai như sơn đảo bệnh khứ như trừu ti, dịch là “bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ”, nghĩa để chỉ bệnh nặng, mắc phải bệnh nặng thì không đoán trước được, tự nhiên mắc phải, con người khó lòng phòng ngừa; còn khi dưỡng bệnh, thì lại phải từ từ điều trị, không thể vội vàng. (via google)
Nguyễn Ưu cũng không thấy khá hơn, lâu lâu lại sốt nhẹ, kéo dài liên miên. Lục Quan Triều không còn cách nào khác, định mời Kiều Nhiễm đến chăm sóc cho Nguyễn Ưu, hoặc đưa Nguyễn Ưu về chỗ của Kiều Nhiễm, nhưng Nguyễn Ưu vẫn từ chối như cũ.
Nguyễn Ưu vẫn chưa tìm ra cách giải quyết rạn nứt lớn trong cuộc hôn nhân của mình, cậu không thể dễ dàng về nhà, sau đó quăng tất cả vấn đề ra sau đầu, và trốn ở nhà như một con rùa rụt đầu.
Kỳ nghỉ Tết liền kết thúc trong bệnh tình của Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu bảo Lục Quan Triều đi làm, đồng thời chuyển đơn xin nghỉ cho Tâm An. Năm nay Nguyễn Ưu ốm liên miên, Lục Quan Triều rất lo lắng, không muốn để cậu ở nhà một mình, nhưng lại bị thái độ dứt khoát của Nguyễn Ưu khuyên nhủ rời đi.
Lục Quan Triều mơ hồ nhận thấy Nguyễn Ưu có gì đó khác thường, dường như cậu đã trở nên rất mạnh mẽ, tuy không nói nhiều, nhưng Lục Quan Triều không thể cảm nhận được khí chất dịu dàng thường ngày của omega.
Nguyễn Ưu có chuyện giấu mình, Lục Quan Triều biết rõ, nhưng lúc này anh lại có chút sợ Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu không nói, Lục Quan Triều liền không dám mở miệng hỏi cậu.
Sau khi đẩy được Lục Quan Triều đi làm, Nguyễn Ưu mệt mỏi nằm ở nhà, mấy ngày nay Lục Quan Triều chăm sóc cậu chăm đến mức không thể nói là không chu đáo, nhưng Nguyễn Ưu đã nản lòng rồi. Cậu muốn ghi nhớ lòng tốt của Lục Quan Triều, rồi biến ký ức này thành tình yêu dành cho Lục Quan Triều, nhưng lại phát hiện mình không làm được. Điều mà trong lòng Nguyễn Ưu nhớ, tất cả đều là sự lừa dối của Lục Quan Triều đối với mình, nhắm mắt lại, cậu liền nhớ đến dáng vẻ Thẩm Lương dương dương tự đắc gọi Quan Triều ca ca ở trước mặt mình.
Nguyễn Ưu dường như lo lắng bất an, không ngờ rằng nghĩ cái gì đến cái đó, người hầu của nhà họ Lục gõ cửa và nói với cậu: " Phu nhân, cậu Thẩm Lương đến thăm ngài."
Nguyễn Ưu còn chưa nói có muốn gặp hay không, Thẩm Lương đã đẩy cửa bước vào. Bây giờ hắn là chủ tịch của Tâm An, mục đích đã đạt được, hắn thăng quan tiến chức thuận lợi, khi bước vào, nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn, một chút cũng không khách sáo kéo ghế ra, ngồi xuống ở cạnh giường, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nguyễn Ưu.
" Sao lại bị ốm? Anh nhìn thấy trong hệ thống của công ty là em lại xin nghỉ, nên vội vàng đến thăm em." Thẩm Lương nói.
Nguyễn Ưu cười khẩy một tiếng và nói: " Tâm An có hàng trăm nhân viên, làm phiền anh nhọc lòng để mắt đến một nhân vật nhỏ bé như tôi."
" Đang nói lời khách sáo gì vậy, Ưu Ưu. Tâm An đúng là có hàng trăm nhân viên, nhưng em trai của anh thì chỉ có một mình em.
Đêm giao thừa hôm ấy xảy ra biến cố lớn như thế, anh đã nghĩ rằng trái tim và cơ thể mong manh của em sẽ không thể chịu đựng nổi, nên vừa thấy em ốm, anh liền đến ngay.
Mẹ nghe nói em bị bệnh, vốn cũng muốn đến, nhưng bà ấy cũng ốm rồi, không dậy nổi, nên anh đành phải đến một mình."
Thẩm Lương cười híp mắt: " Em biết đấy, anh đang nói về mẹ của chúng ta."
Thẩm Lương đến đây thuần túy là để làm Nguyễn Ưu ghê tởm. Nguyễn Ưu nhắm mắt lại, kiên nhẫn nghe hắn nói xong mấy lời này, sau đó mới bảo: " Tôi chỉ có một người mẹ, nếu anh muốn lấy chuyện này ra để khiêu khích tôi, thì anh chọn sai mục tiêu rồi."
Nguyễn Ưu mở mắt ra, nhìn Thẩm Lương và nói: " Thẩm Lương, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Vẻ mặt của Thẩm Lương không đổi, hắn ngồi trước giường của Nguyễn Ưu, chống khuỷu tay dưới cằm, cười tủm tỉm: " Hỏi gì vậy, em hỏi đi."
Nguyễn Ưu liền lắc đầu cười tự giễu, nói: " Cũng không thể xem là câu hỏi, chỉ là tìm anh xác nhận một chút."
Cậu nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Lương, chuyển chủ đề, hỏi: " Lục Quan Triều thích anh đúng không."
Câu hỏi này được hỏi một cách đột ngột, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán tâm lý của Thẩm Lương, mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hắn không nghĩ rằng Nguyễn Ưu lại hỏi câu hỏi này. Chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của Thẩm Lương liền cứng ngắc, nhưng khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh dò xét của Nguyễn Ưu, Thẩm Lương vẫn gật đầu nói: " Phải."
Nguyễn Ưu không thể nói rõ cảm giác của mình thế nào, có thể là đã chuẩn bị tâm lý quá lâu, cũng có thể là mấy ngày nay cậu đã đau đến tê dại. Thật sự khi nghe đến đáp án này, Nguyễn Ưu ngược lại cảm thấy không đau lắm.
Câu hỏi khó nhất đã hỏi ra khỏi miệng, tất cả các câu hỏi còn lại chẳng qua chỉ là chờ câu trả lời được xác nhận.
Nguyễn Ưu đem những suy nghĩ của mình về nguyên nhân và hậu quả trong mấy ngày nay, từng cái từng cái hướng Thẩm Lương kiểm chứng.
" Lục Quan Triều cưới tôi, chẳng phải vì anh ta muốn chịu trách nhiệm cho việc tôi bị thương, mà là vì anh đến cầu xin anh ta, và anh ta đã giúp anh, đúng không?" Thẩm Lương tiếp tục trả lời: " Đúng."
Nguyễn Ưu mỉm cười, lại hỏi: " Anh muốn đính hôn trước, nhưng đã sớm nói cho anh ta, đúng không?" Thẩm Lương lại gật đầu, nói: " Cũng không hẳn."
Hắn liền tự biện minh cho mình: " Tôi hoàn toàn không muốn nói cho anh ta, là chính anh ta không biết nghe được tin tức ở chỗ nào, rồi say khướt tới hỏi tôi."
Nguyễn Ưu mỉm cười và gật đầu, biểu thị rằng mình đã hiểu, nhưng nước mắt lại trào ra từ hốc mắt. Chẳng trách, chẳng trách Lục Quan Triều đột nhiên chuyển về nhà, chẳng trách anh ta đột nhiên uống say, đột nhiên phát tình rồi đột nhiên đánh dấu mình.
Hóa ra mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình, chỉ là vì Thẩm Lương mà thôi.
Thẩm Lương rút mấy tờ khăn giấy dúi cho cậu, bình tĩnh nói chuyện có chút không hợp tình hợp lý: " Còn gì muốn hỏi nữa không, cậu đã biết hết rồi, chi bằng hỏi cho xong một lượt. Nếu cậu không thể hỏi tiếp được nữa, thì để tôi trực tiếp nói cho cậu cũng không phải là không được."
" Chuyện tình cảm của hai người, tôi còn chưa muốn nghe chi tiết như vậy."
Nguyễn Ưu cắn răng chịu đựng, và kiềm chế sự run rẩy của mình nói.
Thẩm Lương lại bật cười giễu cợt: " Nhưng tôi chưa bao giờ đáp lại anh ta, Ưu Ưu, cậu không thể vì anh ta thích tôi, mà đem hết lỗi lầm đều đổ lên đầu tôi được."
Thẩm Lương đã nói thế rồi thì Nguyễn Ưu cũng không còn gì để hỏi nữa, cậu nhắm mắt lại, cảm thấy nước mắt lại trào ra lần nữa, cậu khàn giọng nói: " Một câu hỏi cuối cùng."
Nguyễn Ưu tạm dừng một chút rồi hỏi: " Đêm giao thừa hôm ấy, trước khi anh bảo tôi đến cửa phòng để nghe anh và bác gái cãi vã, Lục Quan Triều đã đến tìm anh đúng không."
Mấy ngày nay, Nguyễn Ưu vẫn luôn suy nghĩ về việc tại sao Lục Quan Triều lại xuất hiện ở cầu thang bộ kịp thời như vậy, mà lên lầu tìm cậu thì tại sao lại không có ở cửa thang máy, nếu chiếu theo lời giải thích của Lục Quan Triều, anh ta vừa mới lên lầu, vậy thì sau đó, lúc bọn họ sắp rời đi, tại sao thang máy lại trì trệ không đến.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một đáp án, đó chính là Lục Quan Triều căn bản không phải sau này mới đến tìm Nguyễn Ưu, mà là đã đến tìm Thẩm Lương trước đó.
Có lẽ là sợ bị người khác nhìn thấy, hoặc có thể là anh ta đụng phải Nguyễn Ưu đang được thư ký đưa riêng lên lầu, cho nên anh ta đã núp ở cầu thang bộ, và sau đó bị Nguyễn Ưu đang hoảng loạn không nhìn đường (**) va vào.
(**) Nguyên văn "慌不择路" (hoảng bất trạch lộ): Nghĩa là cố gắng quá nhiều, lo lắng quá nhiều nên không thể nhìn rõ đường, không chọn đường đi cẩn thận mà đi bừa. (theo cybbomb - wordpress)
Quả nhiên, Thẩm Lương mím môi rồi nói: " Đúng."
Nhìn thấy Nguyễn Ưu lại rơi nước mắt sau khi nghe câu trả lời của mình, Thẩm Lương đứng dậy, và nói với thái độ bề trên thường ngày: " Tôi vốn không muốn nói với cậu những chuyện này, bởi vì từ bé đến lớn, Nguyễn Ưu, tôi thấy cậu khó chịu thì tôi liền vui vẻ.
Nhưng bây giờ nhìn cậu đau khổ như vậy, tôi lại có chút không nỡ.
Ngày hôm đó Lục Quan Triều đến tìm tôi, anh ta sợ tôi làm ra chuyện gì dại dột, chúng tôi có nói chuyện mấy câu, trước khi đi anh ta nói với tôi rằng, đây là lần cuối anh ta quan tâm đến chuyện của tôi như thế."
Thẩm Lương nói: " Nguyễn Ưu, tôi chưa bao giờ có tâm tư đó đối với Lục Quan Triều. Về phần Lục Quan Triều, tôi không phủ nhận rằng trước đây anh ta có ý nghĩ đó với tôi, nhưng về sau thì không còn nữa, anh ta đã nói rất rõ ràng, anh ta muốn giữ lời hứa với cậu, trải qua cuộc sống hai người thật hạnh phúc.
Nguyễn Ưu, tôi nghe đến lời này liền không nhịn được mà ghen tị với cậu.
Cậu tự ngẫm nghĩ đi, tôi đi đây."
Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu
Miệng gượng cười, lòng đau gấp trăm lần.."
....
Khi Lục Quan Triều gọi điện cho Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu đang thất thần đi trên đường. Tết rồi, đường phố được tân trang đổi mới hoàn toàn, đèn đuốc rực rỡ. Điện thoại của Nguyễn Ưu đổ chuông rất lâu thì cậu mới nghe thấy, nhìn hai chữ 'Ông xã' sáng chói trên thông báo cuộc gọi đến, những ngón tay của Nguyễn Ưu không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Ưu mới bắt máy, Lục Quan Triều ở đầu dây bên kia hỏi: " Ưu Ưu, em đang ở đâu thế? Vừa rồi tôi thấy em ra ngoài."
Giọng Nguyễn Ưu khàn khàn, cậu bịa ra một lý do cho mình rồi nói: " Trong đó ngột ngạt quá, nên em ra ngoài đi dạo."
Lục Quan Triều hỏi cậu: " Chỉ có một mình em sao, có cần tôi ra với em không."
Nguyễn Ưu từ chối anh, cậu nói: " Không cần đâu, em chỉ ra ngoài hít tí gió thôi, lát nữa sẽ vào ngay, anh cứ làm việc của mình trước đi."
Nguyễn Ưu vội vàng cúp điện thoại, cậu ngồi xuống chiếc ghế tựa ở bên đường, gió đêm lướt qua gò má cậu, sắc mặt Nguyễn Ưu lúc nóng lúc lạnh, đờ đẫn nhìn về phía trước.
Không lâu sau liền có một bóng người ngồi xuống bên cạnh cậu, chính là Cố Hân Nhĩ vì không yên tâm mà đuổi theo Nguyễn Ưu.
Cố Hân Nhĩ không biết nên nói cái gì cho tốt, đành khô khốc an ủi Nguyễn Ưu: " Cậu đừng để trong lòng mấy lời bọn họ nói. Những phu nhân omega đó, cậu cũng biết mà, mỗi ngày đều rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ nắm được chút chuyện liền đặt điều tùy tiện, nhiều không đếm xuể."
Nguyễn Ưu lắc đầu, nhẹ nhàng và chậm rãi nói: " Tớ biết lời nào là nói bậy, lời nào là sự thật. Thẩm Lương chưa từng lăng nhăng với các alpha, mà chính alpha tự nguyện theo đuổi anh ta. Lục Quan Triều cũng là alpha, nên Lục Quan Triều cũng như vậy."
Cố Hân Nhĩ lắp ba lắp bắp hỏi cậu: " Cậu... Cậu biết hết rồi?" Nguyễn Ưu mỉm cười bi thương, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, cậu đưa tay lau đi, lắc đầu và nói: " Tớ cũng vừa mới biết."
Nguyễn Ưu cười khổ một tiếng: " Tớ chỉ đang nghĩ, một chuyện hiển nhiên như vậy, tại sao mãi đến tận hôm nay nghe người ta nói thì tớ mới hiểu."
Cái gọi là quan hệ thế giao của Thẩm Lương, anh ta không chút kiêng kỵ mà gọi Quan Triều ca ca, Lục Quan Triều đặc biệt đến nhà đưa thiệp mời, còn có sự lạnh nhạt sau hôn nhân của Lục Quan Triều.
Nguyễn Ưu ngồi trong gió đêm, từng chút từng chút nhìn lại cuộc hôn nhân gần một năm nay, từ lý do tại sao cậu gả cho Lục Quan Triều, rồi đến các loại hành vi sau khi kết hôn của Lục Quan Triều, càng nhớ lại chi tiết, lại càng đau khổ.
Hóa ra, không yêu không phải là phần tồi tệ nhất trong cuộc hôn nhân này, cuộc hôn nhân này còn che giấu tình cảm sâu đậm của Lục Quan Triều dành cho người khác, cùng sự bất đắc dĩ đối với cậu.
Nguyễn Ưu đau khổ vỗ ngực, trái tim đau nhói, như thể mất đi trọng lượng, không biết thiếu sót ở chỗ nào. Nguyễn Ưu đau đến co quắp lại, cậu không biết mình nên làm gì.
Nước mắt rơi trên đôi giày mới toanh của Nguyễn Ưu, đầu óc Nguyễn Ưu quay cuồng.
Cố Hân Nhĩ ngồi bên cạnh Nguyễn Ưu liền hỏi cậu: " Vậy còn hiện tại thì sao, phải làm gì bây giờ, hay là cứ đi tiếp đi, dù sao bây giờ Thẩm Lương cũng kết hôn rồi, cậu và Lục Quan Triều cũng đã kết hôn, cứ coi như không biết gì hết, nói không chừng ngược lại cuộc sống sẽ tốt lên một chút."
Nguyễn Ưu không trả lời, cậu biết những gì Cố Hân Nhĩ nói rất có lí, biết bao cặp vợ chồng ngây ngô không biết gì đến cuối đời, nếu đem tình yêu tính toán quá rõ ràng, ngược lại càng khiến mình uất ức.
Nhưng Nguyễn Ưu không làm được, dẫu sao người đó cũng là Thẩm Lương.
Có lẽ trước ngày hôm qua, cậu vẫn có thể chấp nhận ý kiến của Cố Hân Nhĩ, nhưng hiện tại, Nguyễn Ưu phát hiện mình không có cách nào để tiếp thu.
Nguyễn Ưu thẫn thờ đứng dậy và nói: " Quay về trước đã, ra ngoài lâu quá, lát nữa bọn họ sẽ tới tìm người đấy."
Quả nhiên, Nguyễn Ưu và Cố Hân Nhĩ đi đến trước cửa, người của Triệu Kình vừa định ra ngoài tìm Cố Hân Nhĩ, hai người trở lại bàn ngồi xuống. Các quý phu nhân omega vẫn đang tán gẫu về những tin nóng mà họ bí mật nghe ngóng được, lúc này trung tâm buôn chuyện cuối cùng cũng không phải là Thẩm Lương, bọn họ đã đổi sang nói về người khác, nói đến vô cùng hăng hái. Nguyễn Ưu dốc hết tinh thần để nghe những nội dung vô bổ này, chỉ cảm thấy sau đêm nay, trái tim đã tan nát đến mức không phải là của mình nữa rồi, trên mặt nở nụ cười nhưng lại cười đến khuôn mặt cứng đờ.
Khi về nhà với Lục Quan Triều, Lục Quan Triều đưa tay ra trước mặt Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu liền né tránh một chút theo bản năng, sau đó lại đột ngột kìm nén, và để cho Lục Quan Triều vuốt ve.
Lục Quan Triều hỏi Nguyễn Ưu: " Sao lại nóng thế này, có phải vừa rồi ra ngoài bị gió làm cảm lạnh rồi không?" Nguyễn Ưu nhìn Lục Quan Triều, sự quan tâm trong mắt của Lục Quan Triều không giống như giả vờ, những lời vốn muốn hỏi Lục Quan Triều đột nhiên hỏi không ra, cậu cụp mắt xuống và đáp: " Chắc vậy, em có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút."
Lục Quan Triều điều chỉnh ghế ngồi cho Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu dựa vào lưng ghế và ngủ thiếp đi. Khi xuống xe, Lục Quan Triều nhìn khuôn mặt đang say giấc của Nguyễn Ưu, rồi nhẹ tay nhẹ chân ôm cậu xuống xe.
Nguyễn Ưu ngủ mãi không tỉnh, Lục Quan Triều đưa tay ra xem thì phát hiện cậu ốm rồi.
Người ta nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ (*), Nguyễn Ưu đột nhiên ngã bệnh, toàn bộ kỳ nghỉ Tết liền trôi qua trong cơn sốt lặp đi lặp lại. Cậu không muốn đi bệnh viện, Lục Quan Triều đành mời bác sĩ đến nhà mỗi ngày để tiêm cho cậu. Nguyễn Ưu không nói nhiều lắm, mỗi ngày chỉ nằm đến hao mòn, sắc mặt cậu tiều tụy, khi nhìn Lục Quan Triều, trái tim anh luôn đập mạnh.
(*) Nguyên văn: 病来如山倒病去如抽丝: Bệnh lai như sơn đảo bệnh khứ như trừu ti, dịch là “bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ”, nghĩa để chỉ bệnh nặng, mắc phải bệnh nặng thì không đoán trước được, tự nhiên mắc phải, con người khó lòng phòng ngừa; còn khi dưỡng bệnh, thì lại phải từ từ điều trị, không thể vội vàng. (via google)
Nguyễn Ưu cũng không thấy khá hơn, lâu lâu lại sốt nhẹ, kéo dài liên miên. Lục Quan Triều không còn cách nào khác, định mời Kiều Nhiễm đến chăm sóc cho Nguyễn Ưu, hoặc đưa Nguyễn Ưu về chỗ của Kiều Nhiễm, nhưng Nguyễn Ưu vẫn từ chối như cũ.
Nguyễn Ưu vẫn chưa tìm ra cách giải quyết rạn nứt lớn trong cuộc hôn nhân của mình, cậu không thể dễ dàng về nhà, sau đó quăng tất cả vấn đề ra sau đầu, và trốn ở nhà như một con rùa rụt đầu.
Kỳ nghỉ Tết liền kết thúc trong bệnh tình của Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu bảo Lục Quan Triều đi làm, đồng thời chuyển đơn xin nghỉ cho Tâm An. Năm nay Nguyễn Ưu ốm liên miên, Lục Quan Triều rất lo lắng, không muốn để cậu ở nhà một mình, nhưng lại bị thái độ dứt khoát của Nguyễn Ưu khuyên nhủ rời đi.
Lục Quan Triều mơ hồ nhận thấy Nguyễn Ưu có gì đó khác thường, dường như cậu đã trở nên rất mạnh mẽ, tuy không nói nhiều, nhưng Lục Quan Triều không thể cảm nhận được khí chất dịu dàng thường ngày của omega.
Nguyễn Ưu có chuyện giấu mình, Lục Quan Triều biết rõ, nhưng lúc này anh lại có chút sợ Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu không nói, Lục Quan Triều liền không dám mở miệng hỏi cậu.
Sau khi đẩy được Lục Quan Triều đi làm, Nguyễn Ưu mệt mỏi nằm ở nhà, mấy ngày nay Lục Quan Triều chăm sóc cậu chăm đến mức không thể nói là không chu đáo, nhưng Nguyễn Ưu đã nản lòng rồi. Cậu muốn ghi nhớ lòng tốt của Lục Quan Triều, rồi biến ký ức này thành tình yêu dành cho Lục Quan Triều, nhưng lại phát hiện mình không làm được. Điều mà trong lòng Nguyễn Ưu nhớ, tất cả đều là sự lừa dối của Lục Quan Triều đối với mình, nhắm mắt lại, cậu liền nhớ đến dáng vẻ Thẩm Lương dương dương tự đắc gọi Quan Triều ca ca ở trước mặt mình.
Nguyễn Ưu dường như lo lắng bất an, không ngờ rằng nghĩ cái gì đến cái đó, người hầu của nhà họ Lục gõ cửa và nói với cậu: " Phu nhân, cậu Thẩm Lương đến thăm ngài."
Nguyễn Ưu còn chưa nói có muốn gặp hay không, Thẩm Lương đã đẩy cửa bước vào. Bây giờ hắn là chủ tịch của Tâm An, mục đích đã đạt được, hắn thăng quan tiến chức thuận lợi, khi bước vào, nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn, một chút cũng không khách sáo kéo ghế ra, ngồi xuống ở cạnh giường, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nguyễn Ưu.
" Sao lại bị ốm? Anh nhìn thấy trong hệ thống của công ty là em lại xin nghỉ, nên vội vàng đến thăm em." Thẩm Lương nói.
Nguyễn Ưu cười khẩy một tiếng và nói: " Tâm An có hàng trăm nhân viên, làm phiền anh nhọc lòng để mắt đến một nhân vật nhỏ bé như tôi."
" Đang nói lời khách sáo gì vậy, Ưu Ưu. Tâm An đúng là có hàng trăm nhân viên, nhưng em trai của anh thì chỉ có một mình em.
Đêm giao thừa hôm ấy xảy ra biến cố lớn như thế, anh đã nghĩ rằng trái tim và cơ thể mong manh của em sẽ không thể chịu đựng nổi, nên vừa thấy em ốm, anh liền đến ngay.
Mẹ nghe nói em bị bệnh, vốn cũng muốn đến, nhưng bà ấy cũng ốm rồi, không dậy nổi, nên anh đành phải đến một mình."
Thẩm Lương cười híp mắt: " Em biết đấy, anh đang nói về mẹ của chúng ta."
Thẩm Lương đến đây thuần túy là để làm Nguyễn Ưu ghê tởm. Nguyễn Ưu nhắm mắt lại, kiên nhẫn nghe hắn nói xong mấy lời này, sau đó mới bảo: " Tôi chỉ có một người mẹ, nếu anh muốn lấy chuyện này ra để khiêu khích tôi, thì anh chọn sai mục tiêu rồi."
Nguyễn Ưu mở mắt ra, nhìn Thẩm Lương và nói: " Thẩm Lương, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Vẻ mặt của Thẩm Lương không đổi, hắn ngồi trước giường của Nguyễn Ưu, chống khuỷu tay dưới cằm, cười tủm tỉm: " Hỏi gì vậy, em hỏi đi."
Nguyễn Ưu liền lắc đầu cười tự giễu, nói: " Cũng không thể xem là câu hỏi, chỉ là tìm anh xác nhận một chút."
Cậu nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Lương, chuyển chủ đề, hỏi: " Lục Quan Triều thích anh đúng không."
Câu hỏi này được hỏi một cách đột ngột, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán tâm lý của Thẩm Lương, mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hắn không nghĩ rằng Nguyễn Ưu lại hỏi câu hỏi này. Chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của Thẩm Lương liền cứng ngắc, nhưng khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh dò xét của Nguyễn Ưu, Thẩm Lương vẫn gật đầu nói: " Phải."
Nguyễn Ưu không thể nói rõ cảm giác của mình thế nào, có thể là đã chuẩn bị tâm lý quá lâu, cũng có thể là mấy ngày nay cậu đã đau đến tê dại. Thật sự khi nghe đến đáp án này, Nguyễn Ưu ngược lại cảm thấy không đau lắm.
Câu hỏi khó nhất đã hỏi ra khỏi miệng, tất cả các câu hỏi còn lại chẳng qua chỉ là chờ câu trả lời được xác nhận.
Nguyễn Ưu đem những suy nghĩ của mình về nguyên nhân và hậu quả trong mấy ngày nay, từng cái từng cái hướng Thẩm Lương kiểm chứng.
" Lục Quan Triều cưới tôi, chẳng phải vì anh ta muốn chịu trách nhiệm cho việc tôi bị thương, mà là vì anh đến cầu xin anh ta, và anh ta đã giúp anh, đúng không?" Thẩm Lương tiếp tục trả lời: " Đúng."
Nguyễn Ưu mỉm cười, lại hỏi: " Anh muốn đính hôn trước, nhưng đã sớm nói cho anh ta, đúng không?" Thẩm Lương lại gật đầu, nói: " Cũng không hẳn."
Hắn liền tự biện minh cho mình: " Tôi hoàn toàn không muốn nói cho anh ta, là chính anh ta không biết nghe được tin tức ở chỗ nào, rồi say khướt tới hỏi tôi."
Nguyễn Ưu mỉm cười và gật đầu, biểu thị rằng mình đã hiểu, nhưng nước mắt lại trào ra từ hốc mắt. Chẳng trách, chẳng trách Lục Quan Triều đột nhiên chuyển về nhà, chẳng trách anh ta đột nhiên uống say, đột nhiên phát tình rồi đột nhiên đánh dấu mình.
Hóa ra mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình, chỉ là vì Thẩm Lương mà thôi.
Thẩm Lương rút mấy tờ khăn giấy dúi cho cậu, bình tĩnh nói chuyện có chút không hợp tình hợp lý: " Còn gì muốn hỏi nữa không, cậu đã biết hết rồi, chi bằng hỏi cho xong một lượt. Nếu cậu không thể hỏi tiếp được nữa, thì để tôi trực tiếp nói cho cậu cũng không phải là không được."
" Chuyện tình cảm của hai người, tôi còn chưa muốn nghe chi tiết như vậy."
Nguyễn Ưu cắn răng chịu đựng, và kiềm chế sự run rẩy của mình nói.
Thẩm Lương lại bật cười giễu cợt: " Nhưng tôi chưa bao giờ đáp lại anh ta, Ưu Ưu, cậu không thể vì anh ta thích tôi, mà đem hết lỗi lầm đều đổ lên đầu tôi được."
Thẩm Lương đã nói thế rồi thì Nguyễn Ưu cũng không còn gì để hỏi nữa, cậu nhắm mắt lại, cảm thấy nước mắt lại trào ra lần nữa, cậu khàn giọng nói: " Một câu hỏi cuối cùng."
Nguyễn Ưu tạm dừng một chút rồi hỏi: " Đêm giao thừa hôm ấy, trước khi anh bảo tôi đến cửa phòng để nghe anh và bác gái cãi vã, Lục Quan Triều đã đến tìm anh đúng không."
Mấy ngày nay, Nguyễn Ưu vẫn luôn suy nghĩ về việc tại sao Lục Quan Triều lại xuất hiện ở cầu thang bộ kịp thời như vậy, mà lên lầu tìm cậu thì tại sao lại không có ở cửa thang máy, nếu chiếu theo lời giải thích của Lục Quan Triều, anh ta vừa mới lên lầu, vậy thì sau đó, lúc bọn họ sắp rời đi, tại sao thang máy lại trì trệ không đến.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một đáp án, đó chính là Lục Quan Triều căn bản không phải sau này mới đến tìm Nguyễn Ưu, mà là đã đến tìm Thẩm Lương trước đó.
Có lẽ là sợ bị người khác nhìn thấy, hoặc có thể là anh ta đụng phải Nguyễn Ưu đang được thư ký đưa riêng lên lầu, cho nên anh ta đã núp ở cầu thang bộ, và sau đó bị Nguyễn Ưu đang hoảng loạn không nhìn đường (**) va vào.
(**) Nguyên văn "慌不择路" (hoảng bất trạch lộ): Nghĩa là cố gắng quá nhiều, lo lắng quá nhiều nên không thể nhìn rõ đường, không chọn đường đi cẩn thận mà đi bừa. (theo cybbomb - wordpress)
Quả nhiên, Thẩm Lương mím môi rồi nói: " Đúng."
Nhìn thấy Nguyễn Ưu lại rơi nước mắt sau khi nghe câu trả lời của mình, Thẩm Lương đứng dậy, và nói với thái độ bề trên thường ngày: " Tôi vốn không muốn nói với cậu những chuyện này, bởi vì từ bé đến lớn, Nguyễn Ưu, tôi thấy cậu khó chịu thì tôi liền vui vẻ.
Nhưng bây giờ nhìn cậu đau khổ như vậy, tôi lại có chút không nỡ.
Ngày hôm đó Lục Quan Triều đến tìm tôi, anh ta sợ tôi làm ra chuyện gì dại dột, chúng tôi có nói chuyện mấy câu, trước khi đi anh ta nói với tôi rằng, đây là lần cuối anh ta quan tâm đến chuyện của tôi như thế."
Thẩm Lương nói: " Nguyễn Ưu, tôi chưa bao giờ có tâm tư đó đối với Lục Quan Triều. Về phần Lục Quan Triều, tôi không phủ nhận rằng trước đây anh ta có ý nghĩ đó với tôi, nhưng về sau thì không còn nữa, anh ta đã nói rất rõ ràng, anh ta muốn giữ lời hứa với cậu, trải qua cuộc sống hai người thật hạnh phúc.
Nguyễn Ưu, tôi nghe đến lời này liền không nhịn được mà ghen tị với cậu.
Cậu tự ngẫm nghĩ đi, tôi đi đây."