Chương 19
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyễn Ưu phát hiện sự tôn thờ mà mình dành cho Lục Quan Triều đã vỡ tan. Lúc trước cậu hết lòng mến mộ Lục Quan Triều, có rất nhiều khuyết điểm của Lục Quan Triều đều bị cậu cố tình lờ đi. Nhưng giờ đây, Nguyễn Ưu như chợt bừng tỉnh khi nhìn thấy bản báo cáo kết quả giám định.
Nguyễn Ưu nhận ra rằng Lục Quan Triều cũng không phải là người yêu hoàn hảo và thần thông quảng đại như cậu tưởng tượng. Lục Quan Triều nóng tính, cục súc và kiêu ngạo. Anh ta cũng giống tất cả các alpha bình thường khác, bị cuốn hút bởi độ tương xứng cao của bạn đời và hưởng thụ sự sung sướng khi kết hợp với tin tức tố có độ tương thích cao.
Bởi vậy, cho dù bọn họ đã kết hôn, cũng đã đánh dấu, thậm chí đã hứa với Nguyễn Ưu rằng sẽ chung sống thật tốt thì Lục Quan Triều vẫn không thể chờ nổi mà đi làm giám định ngay sau khi biết tin tức tố của Nguyễn Ưu đã hồi phục.
Anh ta khó tránh khỏi khuôn mẫu sáo rỗng và chạy không thoát sự khống chế của tin tức tố. Anh ta chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Thậm chí Nguyễn Ưu không cần mở bản báo cáo giám định kia, cậu đoán độ tương xứng giữa mình và Lục Quan Triều nhất định là không cao lắm, nếu không thì sau khi nhận kết quả, Lục Quan Triều không đến nỗi liên tục không về nhà.
Dấu hiệu của việc không về nhà là gì, Nguyễn Ưu ngồi trên xe trở về nhà nghĩ. Là Lục Quan Triều muốn suy xét lại về cuộc hôn nhân chóng vánh này, anh biết bọn họ không phải là cặp vợ chồng xứng đôi nhất, cho nên anh đột nhiên mất niềm tin vào cuộc hôn nhân không có sự gắn bó của tin tức tố này.
Nói cách khác, ở trong lòng của Lục Quan Triều, toàn bộ sức lực để duy trì cuộc hôn nhân này đều đến từ tin tức tố. Trước đây khi tuyến thể của Nguyễn Ưu chưa hồi phục, Lục Quan Triều đóng vai người chồng có trách nhiệm gánh vác gia đình. Sau khi tuyến thể phục hồi, Lục Quan Triều biết được tin tức tố không đủ để duy trì cuộc hôn nhân này, anh liền hối hận.
Bởi vì Lục Quan Triều không yêu Nguyễn Ưu, anh không có lòng tin bảo đảm rằng cuộc hôn nhân này có thể tiếp tục duy trì.
Nguyễn Ưu kiệt sức ngồi trên xe, không biết là do bị kích thích quá mạnh mẽ, hay do đột nhiên mất đi lá chắn hôn nhân. Nguyễn Ưu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị nắm lấy, lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi, giả tạo giả tạo, cái gì cũng không giữ được.
Nguyễn Ưu nhớ lại trước khi kết hôn với Lục Quan Triều thì mình đã phải lòng anh, từ tận sâu trong lòng, cậu tự cười nhạo bản thân thật ngu ngốc.
Nguyễn Ưu không phải là người để tất cả cảm xúc lên mặt. Cậu che giấu tình yêu thầm kín của mình rất kỹ, giống như đối mặt với sự áp bức của Thẩm Lương bao năm qua, cậu cũng giấu rất tốt sự phiền chán(*) của mình với Thẩm Lương.
(*) phiền chán (vì phiền phức mà sinh ra chán ghét)
Không một ai biết thực ra Nguyễn Ưu rất chán ghét Thẩm Lương. Những thứ mà Thẩm Lương khoe khoang ở trước mặt cậu, Nguyễn Ưu chẳng lạ lẫm gì. Thậm chí nếu Thẩm Lương và Nguyễn Ưu hoán đổi thân phận thì Nguyễn Ưu cũng sẽ không dám tự phụ như vậy trước mặt Thẩm Lương.
Suy cho cùng, thời điểm Thẩm Lương xin cậu giúp đỡ nhiều bao nhiêu, thì cậu cũng nắm trong tay nhược điểm của Thẩm Lương nhiều bấy nhiêu.
Lần đầu tiên Nguyễn Ưu gặp Lục Quan Triều là trong một kỳ nghỉ của thời cấp 3. Khi đó Thẩm Lương đang ăn mừng kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi tốt nghiệp đại học. Trong mùa hè oi bức, Thẩm Lương đã mời một vài người bạn đến cùng tổ chức sinh nhật. Lục Quan Triều cũng có tên trong danh sách. Nguyễn Ưu đóng vai một cái cây vạn năm của Thẩm Lương, đây là lần đầu tiên cậu gặp người anh thế giao mà Thẩm Lương quen biết khi đi du học.
" Giới thiệu một chút nhé, anh ấy là Lục Quan Triều, học trưởng ở trường đại học của mình. Gần đây anh ấy mới về nước gây dựng sự nghiệp.
Nhắc mới nhớ, hai nhà bọn mình còn là thế giao. Chỉ là gia đình của Quan Triều caca đã chuyển ra nước ngoài từ lâu, anh ấy luôn học tập ở nước ngoài, khoảng thời gian này mới về nước."
Thẩm Lương giới thiệu Lục Quan Triều trước mặt mọi người.
Lục Quan Triều, người được giới thiệu, xua tay cười nói: " Không phải lúc nào cũng vậy. Giống như A Lương, trước khi lên đại học thì tôi vẫn ở trong nước. Chẳng qua là tôi lớn hơn các cậu mấy tuổi nên có khả năng không thân nhau lắm."
Hình như Lục Quan Triều đang muốn tìm đối tượng so sánh, anh nhìn Nguyễn Ưu bên cạnh Thẩm Lương và mỉm cười: " Lấy Ưu Ưu làm ví dụ, khi tôi học trung học thì Ưu Ưu vẫn còn là học sinh tiểu học đây. Không quen biết nhau cũng có thể thông cảm được. Kể từ bây giờ, tôi sẽ ở trong nước. Mọi người có thể liên lạc và tụ tập thường xuyên."
Nguyễn Ưu hiếm khi được nhắc đến trong các dịp giao lưu do Thẩm Lương tổ chức. Mọi người đều biết Nguyễn Ưu đến đây là để làm nền cho Thẩm Lương, không ai muốn làm Thẩm Lương phật ý. Vậy nên, khi nghe thấy Lục Quan Triều nhắc tới mình, Nguyễn Ưu vừa mừng vừa lo, cậu lúng túng mỉm cười đáp lại anh. Cuộc trò chuyện lập tức bị Thẩm Lương chặn lại.
Thẩm Lương rất sợ bị Nguyễn Ưu cướp mất spotlight. Hắn lập tức thay đổi chủ đề và chuyển trọng tâm cuộc thảo luận khỏi Nguyễn Ưu.
Chỉ có Nguyễn Ưu giống như một cái bếp nướng (2) đang sôi sùng sục ở trong tim, bên trong còn có nước sốt ngọt ngào đang sục sôi: Vừa nãy lúc anh ấy nêu ví dụ có nói rằng khi anh học trung học thì mình vẫn còn là học sinh tiểu học, điều đó cho thấy anh ấy đã rất nghiêm túc lắng nghe lời Thẩm Lương giới thiệu về mình. Nguyễn Ưu nghĩ như vậy.
(2) " 小吊炉 " mình search thì ra cái này, không biết nên gọi là gì nữa, kiểu bếp/lò dùng để nướng.
Mùi nhựa thông dễ chịu trên người Lục Quan Triều cứ quẩn quanh chóp mũi của Nguyễn Ưu, từ đó về sau, Nguyễn Ưu luôn nhớ thương Lục Quan Triều. Cậu bắt đầu chú ý đến lời nói, việc làm và mọi hành động của Lục Quan Triều. Mỗi lần cậu được Thẩm Lương đưa đi tham gia hội họp xã giao, Nguyễn Ưu đều sẽ đặt hết tâm trí vào Lục Quan Triều. Cậu thông suốt muộn nên cứ thế mà giữ ở trong lòng nhớ mãi không quên. Sau khi lên đại học, đi đâu cũng thấy các cặp đôi ở trong sân trường, Nguyễn Ưu mới muộn màng nhận ra, hình như mình phải lòng Lục Quan Triều mất rồi.
Anh đem trao cho em nụ hồng
Nụ hồng mong manh
Như sương mai trong gió
Em nâng niu đem hoa về giữ
Trong hồn
Mong sao hoa không phai sắc hương...
Trong ký túc xá, mọi người cùng nhau nằm xuống và nói chuyện, Nguyễn Ưu bị hỏi đã có người mình thích hay chưa. Hình bóng Lục Quan Triều trở nên mơ hồ và quẩn quanh trong lòng Nguyễn Ưu, là thích sao, Nguyễn Ưu có chút không chắc chắn. Nhưng trong số những alpha mà cậu đã từng tiếp xúc từ nhỏ đến lớn, Lục Quan Triều là người cư xử với cậu ôn hòa nhất. Cảm giác được thương yêu đó khiến cho Nguyễn Ưu không thể nào quên.
Ngồi trên xe về nhà, Nguyễn Ưu nghĩ về tình yêu vụng dại và ngây ngô của mình, rồi lại nhớ đến cuộc hôn nhân bồng bột và nóng vội kia, cậu cố nở một nụ cười gượng gạo.
Việc đã như vậy, Lục Quan Triều chỉ cần đối xử với Nguyễn Ưu tốt hơn một chút là đã biến tình yêu thầm kín của Nguyễn Ưu thành yêu công khai. Thậm chí Nguyễn Ưu còn vô cùng háo hức muốn đổi tuyến thể thành một loại càng khiến Lục Quan Triều yêu thích hơn. Nhưng Lục Quan Triều lại dùng hành động thực tế tàn nhẫn mà nói với Nguyễn Ưu rằng, anh không yêu cậu.
Nguyễn Ưu cảm thấy mình thật thất bại.
Cậu không ngờ mình thiếu thốn tình cảm đến mức độ này. Lục Quan Triều chỉ cần cho cậu một chút ngon ngọt giống như trêu đùa chó con là cậu đã dính lấy Lục Quan Triều. Bây giờ không chỉ Lục Quan Triều muốn bỏ cậu mà không được, tự Nguyễn Ưu cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc và tức cười, ngu đến đáng thương. Cậu muốn rời khỏi Lục Quan Triều, nhưng lại phát hiện mình không làm được.
Lục Quan Triều cho cậu tin tức tố, cho cậu ký hiệu và cho cậu một chút dấu hiệu của tình yêu ngỡ thật mà là giả, dệt thành một tấm lưới, để Nguyễn Ưu rơi vào trong đó.
Nguyễn Ưu về đến nhà, cậu đưa hộp cơm cho người hầu ở nhà rồi mệt mỏi nói: " Về sau không cần chuẩn bị cơm trưa đưa đến công ty nữa."
Người hầu đã từng bị Lục Quan Triều giáo huấn, bây giờ đối với Nguyễn Ưu rất lễ phép, nghe vậy liền hỏi: " Đây là lời căn dặn của tiên sinh ạ?." Nguyễn Ưu thuận miệng đáp một tiếng rồi mỏi mệt đi lên lầu. Cậu suy nghĩ rất lâu mình nên làm gì. Nguyễn Ưu cảm thấy hai bên huyệt thái dương vang lên ong ong, trong đầu rối tung lên, bản báo cáo giám định kia cứ xuất hiện nhiều lần ở trong đầu. Nguyễn Ưu buồn bực trở mình trên giường.
Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Ưu cảm thấy buồn ngủ, trời lạnh dần, Nguyễn Ưu cũng trở nên dễ buồn ngủ hơn. Cậu để nguyên quần áo mà lên giường đi ngủ. Một giấc này ngủ thật sâu, vậy mà không mơ thấy gì. Khi tỉnh lại đã là rạng sáng, trời tối om om, Nguyễn Ưu mở mắt nhìn trần nhà. Cậu quyết định tìm một việc gì đó để làm, tránh cho sau này khi Lục Quan Triều có ý định ly hôn mà mình lại luống cuống không biết làm gì cho phải.
Nguyễn Ưu đã chấp nhận giả thuyết rằng Lục Quan Triều có thể sẽ rời xa cậu trong tương lai. Hành động không về nhà sau khi nhận được báo cáo giám định của Lục Quan Triều đã chứng minh tất cả. Về Lục Quan Triều, anh không thể chấp nhận cuộc hôn nhân với người có độ tương thích tin tức tố thấp như vậy, cho nên ly hôn dường như là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nguyễn Ưu hồi tưởng lại thời điểm hai người cùng lúc nhìn thấy báo cáo giám định, cái biểu cảm " bị Nguyễn Ưu nhìn thấy cũng chẳng sao " toát ra từ nội tâm của Lục Quan Triều, khiến cậu cảm thấy trái tim mình như muốn nứt ra.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt đó, đã làm Nguyễn Ưu nhận ra rằng, cậu là một gánh nặng đối với Lục Quan Triều.
Lúc trước Lục Quan Triều lấy cậu, e rằng chỉ là một hành vi do tinh thần trách nhiệm thúc đẩy. Giờ đây khi tuyến thể của cậu đã khôi phục, Lục Quan Triều không còn muốn mất cả đời để bù đắp cho cậu nữa.
Có đôi lúc Nguyễn Ưu hận bản thân mình đã hiểu mọi thứ rõ ràng đến thế. Cậu đứng dậy và kéo rèm cửa sổ. Vào mùa đông có mấy ngọn đèn đường phát ra ánh sáng yếu ớt trong sân nhà hiu quạnh, ánh đèn kia ở trong màn đêm vô cùng chói mắt. Nguyễn Ưu cảm thấy đôi mắt của mình bị chiếu đến đau nhói. Cậu đưa tay ra che mắt mới phát hiện mình đang khóc.
Nhưng sao hoa kia mau phai tàn
Rụng tả tơi trên đôi tay em băng giá
Em nghe như trong tim rạn vỡ
Nỗi đau
làm nhạt nhoà một trời sương khói...
Sau khi ngồi bất động ở đầu giường cho đến sáng, Nguyễn Ưu đi thăm Thẩm Lương. Sắc mặt của Thẩm Lương đã dần cải thiện, nhưng hắn vẫn còn suy yếu. Lần này Nguyễn Ưu không bị ngăn ở ngoài cửa, khi cậu bước vào thì Thẩm Lương đang dựa nửa người vào đầu giường, có một bác gái trong nhà đang cho hắn ăn táo.
Nguyễn Ưu đón lấy đĩa trái cây trong tay bác gái và nói: " Bác ơi, bác cứ ra ngoài đi. Để con đút anh họ ăn cho."
Sau khi dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Thẩm Lương, bác gái đóng cửa lại rồi đi ra ngoài. Thẩm Lương từ chối miếng táo mà Nguyễn Ưu đưa tới bên miệng, hắn hỏi: " Ưu Ưu, hôm nay đến đây là có chuyện muốn nhờ anh đúng không?." Hắn dùng giọng điệu nghi vấn, nhưng ý tứ rất chắc chắn. Bị Thẩm Lương nhìn thấu, Nguyễn Ưu cũng không khách sáo nữa, cậu nói: " Phải, tôi muốn đến Tâm An làm việc, có được không?." Thẩm Lương khẽ cười: " Tất nhiên là không thành vấn đề. Em muốn làm gì, làm nhân viên kinh doanh hay làm quản lý? Hành chính? Kế hoạch? Tuyên truyền?." Nguyễn Ưu ngắt lời Thẩm Lương, cậu nhìn vào mắt hắn và nói: " Những việc anh vừa nói, tôi đều không làm. Tôi muốn đến trung tâm giám định của bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm để làm giám định tin tức tố."
Thẩm Lương đột nhiên quay ra nhìn Nguyễn Ưu, hắn hỏi với ánh mắt sắc bén: " Cậu nói cái gì?." Nguyễn Ưu bình tĩnh đáp: " Tôi nói là tôi muốn đến bộ nghiên cứu và phát triển sản phẩm làm giám định tin tức tố."
Nguyễn Ưu nói xong, cậu gần như khiêu khích nhìn mà Thẩm Lương: " Dù sao thì trước đây tôi cũng đã từng làm công việc phán đoán các tin tức tố phức tạp ở cấp độ cao, không phải sao?." Giữa Nguyễn Ưu và Thẩm Lương, bất kể là tin tức tố hay gia thế, địa vị, cậu đều kém rất xa. Thẩm Lương có gia thế đáng tự hào, lại có tin tức tố đỉnh cấp hiếm thấy trên thế giới. Là họ hàng với một người bình thường như Nguyễn Ưu, cách tốt nhất để giữ gìn hình tượng của bản thân là bớt qua lại với cậu.
Nhưng Thẩm Lương nhất quyết duy trì liên lạc với Nguyễn Ưu, bởi vì hắn biết rõ, Nguyễn Ưu có năng khiếu phán đoán tin tức tố.
Nguyễn Ưu là một thiên tài khi phân biệt mùi tin tức tố. Cậu không cần bất kỳ thiết bị hoặc dụng cụ bên ngoài nào. Cậu chỉ dựa vào tuyến thể nhạy cảm là có thể đoán ra cấu tạo và nồng độ của tin tức tố. Thời điểm Nguyễn Ưu được phát hiện có tài năng này là khi cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đã bị Thẩm Lương lôi đi làm rất nhiều phán đoán. Nhưng cuối cùng ánh hào quang và lời khen ngợi đều rơi vào tay của Thẩm Lương.
Sau này Nguyễn Ưu lớn lên, cậu mới dần dần hiểu ra là Thẩm Lương đã đoạt mất danh tiếng của cậu. Nhưng khi đó Thẩm Lương đã là thần tượng tinh thần của omega toàn quốc, hắn chiếm trước thời cơ. Cho dù Nguyễn Ưu có muốn giành lại những lời khen ngợi đáng lẽ thuộc về mình thì cậu cũng không biết nên bắt đầu từ đâu 一一 Tâm An là của nhà họ Thẩm, Thẩm Lương sở hữu tài năng này có vẻ hợp tình hợp lý hơn.
Thẩm Lương có thiên thời địa lợi nhân hoà. Còn Nguyễn Ưu, dù cho cậu có nói ra cũng chỉ khiến người khác cười nhạo. Một omega bình thường dựa vào cái gì mà nói mình có tài năng phi thường đây?. Hơn nữa, về sau Thẩm Lương quả thực cũng học tập chăm chỉ. Hắn nắm vững kỹ năng phân biệt chính xác và giám định tin tức tố thông qua các thiết bị, trừ phi gặp phải thời điểm đặc biệt, nếu không thì hắn cũng chẳng cần đến Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu liền không có cơ hội để nhắc lại chuyện này nữa.
Nhưng bây giờ, tuyến thể của Nguyễn Ưu đã hồi phục, tính hiếu thắng cũng được khơi dậy hơn bao giờ hết. Cậu dường như đột nhiên hiểu ra lý do khiến mình có thể bị Lục Quan Triều bỏ rơi, có lẽ là do mình quá bình thường và yếu đuối. Có vứt bỏ, có bị tổn thương cũng không ảnh hưởng gì.
Nếu Lục Quan Triều kết hôn với Thẩm Lương, liệu anh có còn dám làm vậy không?. Nguyễn Ưu đã từng tự hỏi mình như vậy vào đêm hôm trước, đáp án tất nhiên là không dám.
Suy cho cùng, Thẩm Lương ưu tú như vậy, ai cưới được Thẩm Lương mà còn dám bỏ rơi anh ta thì nhóm fan của Thẩm Lương sẽ ăn tươi nuốt sống người đó.
Trong lòng Nguyễn Ưu đau đến thấu xương, nhưng ánh mắt cậu vẫn bình tĩnh nhìn Thẩm Lương, buộc hắn phải cho cậu một câu trả lời.
Thẩm Lương có vẻ sợ hãi, hắn tránh ánh mắt của Nguyễn Ưu rồi nói: " Gần đây là ba mẹ tôi tiếp quản công ty..." Nghe thấy Thẩm Lương muốn từ chối mình, Nguyễn Ưu lập tức ngắt lời hắn: " Nhưng trung tâm giám định đều là người của anh. Anh đã ở lại trong trung tâm giám định từ hồi cấp hai rồi, muốn nhét một người vào còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao. Tôi làm giám định, mỗi ngày đều mặc đồng phục kháng khuẩn. Chỉ cần tôi không nói tôi là ai thì sẽ không ai biết."
Thẩm Lương từ khi nhập viện đã thay đổi rất nhiều. Hắn vốn là người tự cao tự đại, cuối cùng cũng có chút tình người, thấu tình đạt lý. Sau một lúc im lặng, Thẩm Lương gật đầu đồng ý cho Nguyễn Ưu đến trung tâm giám định báo danh vào thứ hai.
Mục đích của Nguyễn Ưu đã đạt được, cậu không muốn nán lại lâu nên định rời đi. Nhưng bỗng nhiên Thẩm Lương gọi Nguyễn Ưu lại: " Ưu Ưu, tôi hỏi câu này được không. Vì sao cậu đột nhiên lại muốn đi làm?." Nguyễn Ưu dừng một chút rồi lạnh lùng nói: " Vì tôi tự dưng muốn đi."
Thẩm Lương cười thấu hiểu: " Có phải giữa cậu và Lục Quan Triều đã xảy ra chuyện gì rồi không?." Không đợi Nguyễn Ưu trả lời, Thẩm Lương lại nói: " Nếu cậu không ở cùng với Lục Quan Triều... Cũng rất tốt."
Thật kỳ lạ, Nguyễn Ưu nghe được một chút sự quan tâm và an ủi từ trong những lời nói của Thẩm Lương. Điều này đối với người luôn chế giễu cậu, lời nói ẩn ý mỉa mai như Thẩm Lương, hình như là lần đầu tiên. Nguyễn Ưu quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Lương, Thẩm Lương tránh né ánh mắt của Nguyễn Ưu. Bước chân Nguyễn Ưu khựng lại một lúc, sau đó cậu đi ra khỏi phòng bệnh.
- -----------------------------------------------------------
☆ Lời tác giả:
"... Hôm qua có bình luận nói mình ngày nào cũng giải thích cốt truyện sẽ khiến việc đọc trở nên nhàm chán.
Mình cũng không muốn thế đâu. Chỉ là bài văn này được viết dưới góc nhìn của thụ, nên còn rất nhiều tình tiết của những người khác sẽ không thể triển khai hoàn chỉnh. Ví dụ như sự thay đổi của ngày hôm nay, trong mấy chương đầu, khi anh họ vô duyên vô cớ gọi Ưu Ưu đến công ty và Ưu Ưu từ chối, chính là để làm nền (*). Cái nền này ở trong lòng mình tự hiểu rõ, nhưng viết xong hơn chục chương rồi, nếu không nói trước thì có lẽ nhiều bạn sẽ quên mất một tình tiết vở kịch nhỏ như vậy. Có thể sẽ cảm thấy sự thay đổi lộ rõ trong ngày hôm nay quá đột ngột. Chỉ là mình không muốn mọi người đọc bị rơi vào trong sương mù, bởi vì bài văn này thật sự có một số ( tình tiết) đảo ngược.
(*)Trải thảm (铺垫) là một loại thủ pháp biểu hiện trong văn học, tạo cơ sở hoặc làm nền, tô điểm, để làm cho sự xuất hiện của nội dung tiếp sau đó trở nên hợp lý, tất yếu, hoặc tạo ra sự tương phản, hồi hộp, hoặc xúc động để đẩy câu chuyện lên cao trào. ( theo miango11 - wattpad)
Nguyễn Ưu phát hiện sự tôn thờ mà mình dành cho Lục Quan Triều đã vỡ tan. Lúc trước cậu hết lòng mến mộ Lục Quan Triều, có rất nhiều khuyết điểm của Lục Quan Triều đều bị cậu cố tình lờ đi. Nhưng giờ đây, Nguyễn Ưu như chợt bừng tỉnh khi nhìn thấy bản báo cáo kết quả giám định.
Nguyễn Ưu nhận ra rằng Lục Quan Triều cũng không phải là người yêu hoàn hảo và thần thông quảng đại như cậu tưởng tượng. Lục Quan Triều nóng tính, cục súc và kiêu ngạo. Anh ta cũng giống tất cả các alpha bình thường khác, bị cuốn hút bởi độ tương xứng cao của bạn đời và hưởng thụ sự sung sướng khi kết hợp với tin tức tố có độ tương thích cao.
Bởi vậy, cho dù bọn họ đã kết hôn, cũng đã đánh dấu, thậm chí đã hứa với Nguyễn Ưu rằng sẽ chung sống thật tốt thì Lục Quan Triều vẫn không thể chờ nổi mà đi làm giám định ngay sau khi biết tin tức tố của Nguyễn Ưu đã hồi phục.
Anh ta khó tránh khỏi khuôn mẫu sáo rỗng và chạy không thoát sự khống chế của tin tức tố. Anh ta chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Thậm chí Nguyễn Ưu không cần mở bản báo cáo giám định kia, cậu đoán độ tương xứng giữa mình và Lục Quan Triều nhất định là không cao lắm, nếu không thì sau khi nhận kết quả, Lục Quan Triều không đến nỗi liên tục không về nhà.
Dấu hiệu của việc không về nhà là gì, Nguyễn Ưu ngồi trên xe trở về nhà nghĩ. Là Lục Quan Triều muốn suy xét lại về cuộc hôn nhân chóng vánh này, anh biết bọn họ không phải là cặp vợ chồng xứng đôi nhất, cho nên anh đột nhiên mất niềm tin vào cuộc hôn nhân không có sự gắn bó của tin tức tố này.
Nói cách khác, ở trong lòng của Lục Quan Triều, toàn bộ sức lực để duy trì cuộc hôn nhân này đều đến từ tin tức tố. Trước đây khi tuyến thể của Nguyễn Ưu chưa hồi phục, Lục Quan Triều đóng vai người chồng có trách nhiệm gánh vác gia đình. Sau khi tuyến thể phục hồi, Lục Quan Triều biết được tin tức tố không đủ để duy trì cuộc hôn nhân này, anh liền hối hận.
Bởi vì Lục Quan Triều không yêu Nguyễn Ưu, anh không có lòng tin bảo đảm rằng cuộc hôn nhân này có thể tiếp tục duy trì.
Nguyễn Ưu kiệt sức ngồi trên xe, không biết là do bị kích thích quá mạnh mẽ, hay do đột nhiên mất đi lá chắn hôn nhân. Nguyễn Ưu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị nắm lấy, lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi, giả tạo giả tạo, cái gì cũng không giữ được.
Nguyễn Ưu nhớ lại trước khi kết hôn với Lục Quan Triều thì mình đã phải lòng anh, từ tận sâu trong lòng, cậu tự cười nhạo bản thân thật ngu ngốc.
Nguyễn Ưu không phải là người để tất cả cảm xúc lên mặt. Cậu che giấu tình yêu thầm kín của mình rất kỹ, giống như đối mặt với sự áp bức của Thẩm Lương bao năm qua, cậu cũng giấu rất tốt sự phiền chán(*) của mình với Thẩm Lương.
(*) phiền chán (vì phiền phức mà sinh ra chán ghét)
Không một ai biết thực ra Nguyễn Ưu rất chán ghét Thẩm Lương. Những thứ mà Thẩm Lương khoe khoang ở trước mặt cậu, Nguyễn Ưu chẳng lạ lẫm gì. Thậm chí nếu Thẩm Lương và Nguyễn Ưu hoán đổi thân phận thì Nguyễn Ưu cũng sẽ không dám tự phụ như vậy trước mặt Thẩm Lương.
Suy cho cùng, thời điểm Thẩm Lương xin cậu giúp đỡ nhiều bao nhiêu, thì cậu cũng nắm trong tay nhược điểm của Thẩm Lương nhiều bấy nhiêu.
Lần đầu tiên Nguyễn Ưu gặp Lục Quan Triều là trong một kỳ nghỉ của thời cấp 3. Khi đó Thẩm Lương đang ăn mừng kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi tốt nghiệp đại học. Trong mùa hè oi bức, Thẩm Lương đã mời một vài người bạn đến cùng tổ chức sinh nhật. Lục Quan Triều cũng có tên trong danh sách. Nguyễn Ưu đóng vai một cái cây vạn năm của Thẩm Lương, đây là lần đầu tiên cậu gặp người anh thế giao mà Thẩm Lương quen biết khi đi du học.
" Giới thiệu một chút nhé, anh ấy là Lục Quan Triều, học trưởng ở trường đại học của mình. Gần đây anh ấy mới về nước gây dựng sự nghiệp.
Nhắc mới nhớ, hai nhà bọn mình còn là thế giao. Chỉ là gia đình của Quan Triều caca đã chuyển ra nước ngoài từ lâu, anh ấy luôn học tập ở nước ngoài, khoảng thời gian này mới về nước."
Thẩm Lương giới thiệu Lục Quan Triều trước mặt mọi người.
Lục Quan Triều, người được giới thiệu, xua tay cười nói: " Không phải lúc nào cũng vậy. Giống như A Lương, trước khi lên đại học thì tôi vẫn ở trong nước. Chẳng qua là tôi lớn hơn các cậu mấy tuổi nên có khả năng không thân nhau lắm."
Hình như Lục Quan Triều đang muốn tìm đối tượng so sánh, anh nhìn Nguyễn Ưu bên cạnh Thẩm Lương và mỉm cười: " Lấy Ưu Ưu làm ví dụ, khi tôi học trung học thì Ưu Ưu vẫn còn là học sinh tiểu học đây. Không quen biết nhau cũng có thể thông cảm được. Kể từ bây giờ, tôi sẽ ở trong nước. Mọi người có thể liên lạc và tụ tập thường xuyên."
Nguyễn Ưu hiếm khi được nhắc đến trong các dịp giao lưu do Thẩm Lương tổ chức. Mọi người đều biết Nguyễn Ưu đến đây là để làm nền cho Thẩm Lương, không ai muốn làm Thẩm Lương phật ý. Vậy nên, khi nghe thấy Lục Quan Triều nhắc tới mình, Nguyễn Ưu vừa mừng vừa lo, cậu lúng túng mỉm cười đáp lại anh. Cuộc trò chuyện lập tức bị Thẩm Lương chặn lại.
Thẩm Lương rất sợ bị Nguyễn Ưu cướp mất spotlight. Hắn lập tức thay đổi chủ đề và chuyển trọng tâm cuộc thảo luận khỏi Nguyễn Ưu.
Chỉ có Nguyễn Ưu giống như một cái bếp nướng (2) đang sôi sùng sục ở trong tim, bên trong còn có nước sốt ngọt ngào đang sục sôi: Vừa nãy lúc anh ấy nêu ví dụ có nói rằng khi anh học trung học thì mình vẫn còn là học sinh tiểu học, điều đó cho thấy anh ấy đã rất nghiêm túc lắng nghe lời Thẩm Lương giới thiệu về mình. Nguyễn Ưu nghĩ như vậy.
(2) " 小吊炉 " mình search thì ra cái này, không biết nên gọi là gì nữa, kiểu bếp/lò dùng để nướng.
Mùi nhựa thông dễ chịu trên người Lục Quan Triều cứ quẩn quanh chóp mũi của Nguyễn Ưu, từ đó về sau, Nguyễn Ưu luôn nhớ thương Lục Quan Triều. Cậu bắt đầu chú ý đến lời nói, việc làm và mọi hành động của Lục Quan Triều. Mỗi lần cậu được Thẩm Lương đưa đi tham gia hội họp xã giao, Nguyễn Ưu đều sẽ đặt hết tâm trí vào Lục Quan Triều. Cậu thông suốt muộn nên cứ thế mà giữ ở trong lòng nhớ mãi không quên. Sau khi lên đại học, đi đâu cũng thấy các cặp đôi ở trong sân trường, Nguyễn Ưu mới muộn màng nhận ra, hình như mình phải lòng Lục Quan Triều mất rồi.
Anh đem trao cho em nụ hồng
Nụ hồng mong manh
Như sương mai trong gió
Em nâng niu đem hoa về giữ
Trong hồn
Mong sao hoa không phai sắc hương...
Trong ký túc xá, mọi người cùng nhau nằm xuống và nói chuyện, Nguyễn Ưu bị hỏi đã có người mình thích hay chưa. Hình bóng Lục Quan Triều trở nên mơ hồ và quẩn quanh trong lòng Nguyễn Ưu, là thích sao, Nguyễn Ưu có chút không chắc chắn. Nhưng trong số những alpha mà cậu đã từng tiếp xúc từ nhỏ đến lớn, Lục Quan Triều là người cư xử với cậu ôn hòa nhất. Cảm giác được thương yêu đó khiến cho Nguyễn Ưu không thể nào quên.
Ngồi trên xe về nhà, Nguyễn Ưu nghĩ về tình yêu vụng dại và ngây ngô của mình, rồi lại nhớ đến cuộc hôn nhân bồng bột và nóng vội kia, cậu cố nở một nụ cười gượng gạo.
Việc đã như vậy, Lục Quan Triều chỉ cần đối xử với Nguyễn Ưu tốt hơn một chút là đã biến tình yêu thầm kín của Nguyễn Ưu thành yêu công khai. Thậm chí Nguyễn Ưu còn vô cùng háo hức muốn đổi tuyến thể thành một loại càng khiến Lục Quan Triều yêu thích hơn. Nhưng Lục Quan Triều lại dùng hành động thực tế tàn nhẫn mà nói với Nguyễn Ưu rằng, anh không yêu cậu.
Nguyễn Ưu cảm thấy mình thật thất bại.
Cậu không ngờ mình thiếu thốn tình cảm đến mức độ này. Lục Quan Triều chỉ cần cho cậu một chút ngon ngọt giống như trêu đùa chó con là cậu đã dính lấy Lục Quan Triều. Bây giờ không chỉ Lục Quan Triều muốn bỏ cậu mà không được, tự Nguyễn Ưu cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc và tức cười, ngu đến đáng thương. Cậu muốn rời khỏi Lục Quan Triều, nhưng lại phát hiện mình không làm được.
Lục Quan Triều cho cậu tin tức tố, cho cậu ký hiệu và cho cậu một chút dấu hiệu của tình yêu ngỡ thật mà là giả, dệt thành một tấm lưới, để Nguyễn Ưu rơi vào trong đó.
Nguyễn Ưu về đến nhà, cậu đưa hộp cơm cho người hầu ở nhà rồi mệt mỏi nói: " Về sau không cần chuẩn bị cơm trưa đưa đến công ty nữa."
Người hầu đã từng bị Lục Quan Triều giáo huấn, bây giờ đối với Nguyễn Ưu rất lễ phép, nghe vậy liền hỏi: " Đây là lời căn dặn của tiên sinh ạ?." Nguyễn Ưu thuận miệng đáp một tiếng rồi mỏi mệt đi lên lầu. Cậu suy nghĩ rất lâu mình nên làm gì. Nguyễn Ưu cảm thấy hai bên huyệt thái dương vang lên ong ong, trong đầu rối tung lên, bản báo cáo giám định kia cứ xuất hiện nhiều lần ở trong đầu. Nguyễn Ưu buồn bực trở mình trên giường.
Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Ưu cảm thấy buồn ngủ, trời lạnh dần, Nguyễn Ưu cũng trở nên dễ buồn ngủ hơn. Cậu để nguyên quần áo mà lên giường đi ngủ. Một giấc này ngủ thật sâu, vậy mà không mơ thấy gì. Khi tỉnh lại đã là rạng sáng, trời tối om om, Nguyễn Ưu mở mắt nhìn trần nhà. Cậu quyết định tìm một việc gì đó để làm, tránh cho sau này khi Lục Quan Triều có ý định ly hôn mà mình lại luống cuống không biết làm gì cho phải.
Nguyễn Ưu đã chấp nhận giả thuyết rằng Lục Quan Triều có thể sẽ rời xa cậu trong tương lai. Hành động không về nhà sau khi nhận được báo cáo giám định của Lục Quan Triều đã chứng minh tất cả. Về Lục Quan Triều, anh không thể chấp nhận cuộc hôn nhân với người có độ tương thích tin tức tố thấp như vậy, cho nên ly hôn dường như là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nguyễn Ưu hồi tưởng lại thời điểm hai người cùng lúc nhìn thấy báo cáo giám định, cái biểu cảm " bị Nguyễn Ưu nhìn thấy cũng chẳng sao " toát ra từ nội tâm của Lục Quan Triều, khiến cậu cảm thấy trái tim mình như muốn nứt ra.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt đó, đã làm Nguyễn Ưu nhận ra rằng, cậu là một gánh nặng đối với Lục Quan Triều.
Lúc trước Lục Quan Triều lấy cậu, e rằng chỉ là một hành vi do tinh thần trách nhiệm thúc đẩy. Giờ đây khi tuyến thể của cậu đã khôi phục, Lục Quan Triều không còn muốn mất cả đời để bù đắp cho cậu nữa.
Có đôi lúc Nguyễn Ưu hận bản thân mình đã hiểu mọi thứ rõ ràng đến thế. Cậu đứng dậy và kéo rèm cửa sổ. Vào mùa đông có mấy ngọn đèn đường phát ra ánh sáng yếu ớt trong sân nhà hiu quạnh, ánh đèn kia ở trong màn đêm vô cùng chói mắt. Nguyễn Ưu cảm thấy đôi mắt của mình bị chiếu đến đau nhói. Cậu đưa tay ra che mắt mới phát hiện mình đang khóc.
Nhưng sao hoa kia mau phai tàn
Rụng tả tơi trên đôi tay em băng giá
Em nghe như trong tim rạn vỡ
Nỗi đau
làm nhạt nhoà một trời sương khói...
Sau khi ngồi bất động ở đầu giường cho đến sáng, Nguyễn Ưu đi thăm Thẩm Lương. Sắc mặt của Thẩm Lương đã dần cải thiện, nhưng hắn vẫn còn suy yếu. Lần này Nguyễn Ưu không bị ngăn ở ngoài cửa, khi cậu bước vào thì Thẩm Lương đang dựa nửa người vào đầu giường, có một bác gái trong nhà đang cho hắn ăn táo.
Nguyễn Ưu đón lấy đĩa trái cây trong tay bác gái và nói: " Bác ơi, bác cứ ra ngoài đi. Để con đút anh họ ăn cho."
Sau khi dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Thẩm Lương, bác gái đóng cửa lại rồi đi ra ngoài. Thẩm Lương từ chối miếng táo mà Nguyễn Ưu đưa tới bên miệng, hắn hỏi: " Ưu Ưu, hôm nay đến đây là có chuyện muốn nhờ anh đúng không?." Hắn dùng giọng điệu nghi vấn, nhưng ý tứ rất chắc chắn. Bị Thẩm Lương nhìn thấu, Nguyễn Ưu cũng không khách sáo nữa, cậu nói: " Phải, tôi muốn đến Tâm An làm việc, có được không?." Thẩm Lương khẽ cười: " Tất nhiên là không thành vấn đề. Em muốn làm gì, làm nhân viên kinh doanh hay làm quản lý? Hành chính? Kế hoạch? Tuyên truyền?." Nguyễn Ưu ngắt lời Thẩm Lương, cậu nhìn vào mắt hắn và nói: " Những việc anh vừa nói, tôi đều không làm. Tôi muốn đến trung tâm giám định của bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm để làm giám định tin tức tố."
Thẩm Lương đột nhiên quay ra nhìn Nguyễn Ưu, hắn hỏi với ánh mắt sắc bén: " Cậu nói cái gì?." Nguyễn Ưu bình tĩnh đáp: " Tôi nói là tôi muốn đến bộ nghiên cứu và phát triển sản phẩm làm giám định tin tức tố."
Nguyễn Ưu nói xong, cậu gần như khiêu khích nhìn mà Thẩm Lương: " Dù sao thì trước đây tôi cũng đã từng làm công việc phán đoán các tin tức tố phức tạp ở cấp độ cao, không phải sao?." Giữa Nguyễn Ưu và Thẩm Lương, bất kể là tin tức tố hay gia thế, địa vị, cậu đều kém rất xa. Thẩm Lương có gia thế đáng tự hào, lại có tin tức tố đỉnh cấp hiếm thấy trên thế giới. Là họ hàng với một người bình thường như Nguyễn Ưu, cách tốt nhất để giữ gìn hình tượng của bản thân là bớt qua lại với cậu.
Nhưng Thẩm Lương nhất quyết duy trì liên lạc với Nguyễn Ưu, bởi vì hắn biết rõ, Nguyễn Ưu có năng khiếu phán đoán tin tức tố.
Nguyễn Ưu là một thiên tài khi phân biệt mùi tin tức tố. Cậu không cần bất kỳ thiết bị hoặc dụng cụ bên ngoài nào. Cậu chỉ dựa vào tuyến thể nhạy cảm là có thể đoán ra cấu tạo và nồng độ của tin tức tố. Thời điểm Nguyễn Ưu được phát hiện có tài năng này là khi cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đã bị Thẩm Lương lôi đi làm rất nhiều phán đoán. Nhưng cuối cùng ánh hào quang và lời khen ngợi đều rơi vào tay của Thẩm Lương.
Sau này Nguyễn Ưu lớn lên, cậu mới dần dần hiểu ra là Thẩm Lương đã đoạt mất danh tiếng của cậu. Nhưng khi đó Thẩm Lương đã là thần tượng tinh thần của omega toàn quốc, hắn chiếm trước thời cơ. Cho dù Nguyễn Ưu có muốn giành lại những lời khen ngợi đáng lẽ thuộc về mình thì cậu cũng không biết nên bắt đầu từ đâu 一一 Tâm An là của nhà họ Thẩm, Thẩm Lương sở hữu tài năng này có vẻ hợp tình hợp lý hơn.
Thẩm Lương có thiên thời địa lợi nhân hoà. Còn Nguyễn Ưu, dù cho cậu có nói ra cũng chỉ khiến người khác cười nhạo. Một omega bình thường dựa vào cái gì mà nói mình có tài năng phi thường đây?. Hơn nữa, về sau Thẩm Lương quả thực cũng học tập chăm chỉ. Hắn nắm vững kỹ năng phân biệt chính xác và giám định tin tức tố thông qua các thiết bị, trừ phi gặp phải thời điểm đặc biệt, nếu không thì hắn cũng chẳng cần đến Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu liền không có cơ hội để nhắc lại chuyện này nữa.
Nhưng bây giờ, tuyến thể của Nguyễn Ưu đã hồi phục, tính hiếu thắng cũng được khơi dậy hơn bao giờ hết. Cậu dường như đột nhiên hiểu ra lý do khiến mình có thể bị Lục Quan Triều bỏ rơi, có lẽ là do mình quá bình thường và yếu đuối. Có vứt bỏ, có bị tổn thương cũng không ảnh hưởng gì.
Nếu Lục Quan Triều kết hôn với Thẩm Lương, liệu anh có còn dám làm vậy không?. Nguyễn Ưu đã từng tự hỏi mình như vậy vào đêm hôm trước, đáp án tất nhiên là không dám.
Suy cho cùng, Thẩm Lương ưu tú như vậy, ai cưới được Thẩm Lương mà còn dám bỏ rơi anh ta thì nhóm fan của Thẩm Lương sẽ ăn tươi nuốt sống người đó.
Trong lòng Nguyễn Ưu đau đến thấu xương, nhưng ánh mắt cậu vẫn bình tĩnh nhìn Thẩm Lương, buộc hắn phải cho cậu một câu trả lời.
Thẩm Lương có vẻ sợ hãi, hắn tránh ánh mắt của Nguyễn Ưu rồi nói: " Gần đây là ba mẹ tôi tiếp quản công ty..." Nghe thấy Thẩm Lương muốn từ chối mình, Nguyễn Ưu lập tức ngắt lời hắn: " Nhưng trung tâm giám định đều là người của anh. Anh đã ở lại trong trung tâm giám định từ hồi cấp hai rồi, muốn nhét một người vào còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao. Tôi làm giám định, mỗi ngày đều mặc đồng phục kháng khuẩn. Chỉ cần tôi không nói tôi là ai thì sẽ không ai biết."
Thẩm Lương từ khi nhập viện đã thay đổi rất nhiều. Hắn vốn là người tự cao tự đại, cuối cùng cũng có chút tình người, thấu tình đạt lý. Sau một lúc im lặng, Thẩm Lương gật đầu đồng ý cho Nguyễn Ưu đến trung tâm giám định báo danh vào thứ hai.
Mục đích của Nguyễn Ưu đã đạt được, cậu không muốn nán lại lâu nên định rời đi. Nhưng bỗng nhiên Thẩm Lương gọi Nguyễn Ưu lại: " Ưu Ưu, tôi hỏi câu này được không. Vì sao cậu đột nhiên lại muốn đi làm?." Nguyễn Ưu dừng một chút rồi lạnh lùng nói: " Vì tôi tự dưng muốn đi."
Thẩm Lương cười thấu hiểu: " Có phải giữa cậu và Lục Quan Triều đã xảy ra chuyện gì rồi không?." Không đợi Nguyễn Ưu trả lời, Thẩm Lương lại nói: " Nếu cậu không ở cùng với Lục Quan Triều... Cũng rất tốt."
Thật kỳ lạ, Nguyễn Ưu nghe được một chút sự quan tâm và an ủi từ trong những lời nói của Thẩm Lương. Điều này đối với người luôn chế giễu cậu, lời nói ẩn ý mỉa mai như Thẩm Lương, hình như là lần đầu tiên. Nguyễn Ưu quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Lương, Thẩm Lương tránh né ánh mắt của Nguyễn Ưu. Bước chân Nguyễn Ưu khựng lại một lúc, sau đó cậu đi ra khỏi phòng bệnh.
- -----------------------------------------------------------
☆ Lời tác giả:
"... Hôm qua có bình luận nói mình ngày nào cũng giải thích cốt truyện sẽ khiến việc đọc trở nên nhàm chán.
Mình cũng không muốn thế đâu. Chỉ là bài văn này được viết dưới góc nhìn của thụ, nên còn rất nhiều tình tiết của những người khác sẽ không thể triển khai hoàn chỉnh. Ví dụ như sự thay đổi của ngày hôm nay, trong mấy chương đầu, khi anh họ vô duyên vô cớ gọi Ưu Ưu đến công ty và Ưu Ưu từ chối, chính là để làm nền (*). Cái nền này ở trong lòng mình tự hiểu rõ, nhưng viết xong hơn chục chương rồi, nếu không nói trước thì có lẽ nhiều bạn sẽ quên mất một tình tiết vở kịch nhỏ như vậy. Có thể sẽ cảm thấy sự thay đổi lộ rõ trong ngày hôm nay quá đột ngột. Chỉ là mình không muốn mọi người đọc bị rơi vào trong sương mù, bởi vì bài văn này thật sự có một số ( tình tiết) đảo ngược.
(*)Trải thảm (铺垫) là một loại thủ pháp biểu hiện trong văn học, tạo cơ sở hoặc làm nền, tô điểm, để làm cho sự xuất hiện của nội dung tiếp sau đó trở nên hợp lý, tất yếu, hoặc tạo ra sự tương phản, hồi hộp, hoặc xúc động để đẩy câu chuyện lên cao trào. ( theo miango11 - wattpad)