Chương 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Quan Triều không trực tiếp đưa Nguyễn Ưu về nhà mà tiện đường ghé vào một nhà hàng, thấy Nguyễn Ưu có vẻ nghi vấn, Lục Quan Triều liền chủ động giải thích cho Nguyễn Ưu.
" Vừa nãy ở trong tiệc cưới cảm thấy em không ăn được nhiều lắm, vì vậy trước khi về nhà hãy ở chỗ này ăn một bữa đi."
Lục Quan Triều nói: " Hơn nữa chúng ta vẫn chưa hẹn hò lần nào, hôm nay coi như là buổi hẹn hò của chúng ta nhé."
Nguyễn Ưu không ngờ Lục Quan Triều sẽ nói như vậy, trong lòng khẽ động, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, sau nửa năm kết hôn, đột nhiên bọn họ lại giống như một cặp đôi trẻ hẹn nhau đi ăn. Nguyễn Ưu, người chưa từng yêu đương bao giờ, vẫn còn có một chút thẹn thùng.
Sửng sốt một hai giây, Nguyễn Ưu mới đáp: " Vậy được ạ, không uổng công hôm nay em mặc bộ quần áo mới này."
Nói những lời này chính là dùng khẩu khí kiên cường chống đỡ, cậu không muốn bị Lục Quan Triều nhìn ra mình vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nhưng tay chân không được tự nhiên và vành tai ửng hồng vẫn bán đứng cậu. Lục Quan Triều mỉm cười, vươn tay ra mở cửa xe cho cậu, Nguyễn Ưu vừa chuẩn bị tự mình xuống xe, Lục Quan Triều đã đưa tay ra trước mặt Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu do dự một lúc rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh.
Bàn tay của Lục Quan Triều rất lớn, khô ráo và ấm áp, mà tay của Nguyễn Ưu vừa nhỏ vừa mềm, bàn tay của Lục Quan Triều có thể bao lấy tay của Nguyễn Ưu một cách trọn vẹn.
Sau khi đóng cửa xe, Lục Quan Triều xoa xoa những ngón tay của Nguyễn Ưu, rồi kéo cậu cùng bước vào nhà hàng.
Ước chừng số lần ghé thăm rất nhiều, người phục vụ vừa nhìn thấy Lục Quan Triều liền tiến lên tiếp đón, rồi dẫn hai người đến một nơi tương đối riêng tư và có tầm nhìn rộng.
Lục Quan Triều đưa thực đơn cho Nguyễn Ưu để cậu chọn mấy món mà cậu thích. Nguyễn Ưu cầm thực đơn chậm rãi xem, Lục Quan Triều nói với người phục vụ bên cạnh: " Cứ mang một phần cá đù vàng chiên giòn ra trước, phải tươi đấy."
Người phục vụ lễ phép cười đáp: " Lục tiên sinh, cá trong nhà hàng của chúng tôi đều là loại tươi ngon hảo hạng."
Lục Quan Triều cũng mỉm cười và bảo: " Vậy thì tốt, lưỡi của Lục phu nhân còn linh hơn lưỡi mèo, không phải đồ tươi thì sẽ không thích."
Anh vừa nói như vậy, Nguyễn Ưu liền mắc cỡ đỏ cả mặt, cậu chọn qua loa mấy món trên thực đơn rồi để người phục vụ rời đi, ngước mắt lên thì thấy Lục Quan Triều vẫn đang cười, cậu cho anh một cái trừng mắt giận dữ.
" Hồi còn bé tôi có nuôi một con mèo, cũng nhõng nhẽo như vậy."
Lục Quan Triều bẻ ngón tay và kể với Nguyễn Ưu: " Trái lại là cái gì nó cũng ăn, chỉ là đó là thức ăn dành cho mèo và nó muốn ăn đồ hộp loại nhập khẩu, cá đù vàng chiên cũng muốn ăn loại tươi, vậy cũng thôi đi, quan trọng nhất là nó ăn cái gì cũng phải do tôi đút cho nó ăn từng miếng từng miếng một."
Nguyễn Ưu lắp ba lắp bắp nói: " Em... em cũng không kén chọn như vậy, em có thể ăn mọi thứ..." Lục Quan Triều bật cười rồi bảo: " Phàm ăn tục uống cần gì phải làm khó chính mình, thích thì nói là thích. Tôi nuôi nổi con mèo nhỏ thì cũng nuôi nổi em."
Mặt Nguyễn Ưu lại đỏ bừng, Lục Quan Triều nói những lời đường mật không cần viết nháp, Nguyễn Ưu thực sự không thể cưỡng lại được nên nhanh chóng chuyển chủ đề: " Vậy mèo của anh đâu, sao trước giờ em chưa từng thấy nó?." Lục Quan Triều đáp: " Về sau nó lớn tuổi, bị mắc một số bệnh vặt thì không cầm cự nổi, mấy năm trước đã mất rồi."
Nguyễn Ưu cảm thấy mất mát mà thở dài, Lục Quan Triều nhân tiện nói: " Em có thích không, nếu thích thì lại mua một con về nuôi."
Nguyễn Ưu có chút động lòng, nhưng sau khi nghĩ kĩ một hồi, cậu vẫn xua tay và nói: " Thôi bỏ đi, em chưa nuôi mèo bao giờ, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Lục Quan Triều liếc cậu một cái rồi bảo: " Cũng được, tôi đã nghĩ từ trước rồi, đợi đến khi tôi trở thành baba thì lại mua một con mèo và để bé con lớn lên với mèo."
Anh cứ nói mãi nói mãi, không phải trêu đùa Nguyễn Ưu, mà là nói về con cái. Cảm xúc bên trong của Nguyễn Ưu từ đầu tới cuối luôn chuyển qua chuyển lại giữa thẹn thùng và hoảng loạn. Tranh thủ lúc Lục Quan Triều đi vệ sinh, Nguyễn Ưu đưa tay ra xoa xoa lồng ngực của mình, chỉ cảm thấy trái tim đập loạn xạ, hình như là cảm giác rung động.
Đồ ăn được mang ra đầy đủ, Nguyễn Ưu nếm thử trước, quả nhiên mùi vị rất ngon. Lục Quan Triều nhìn vẻ mặt của cậu, anh nói: " Đoán là em sẽ thích hương vị của nhà hàng này, tôi cũng thường hay đến đây."
Nguyễn Ưu bắt đầu ngại ngùng, cậu đưa tay che nửa miệng trong vô thức rồi nói nhỏ: " Làm sao anh biết là em sẽ thích?." Lục Quan Triều mỉm cười đáp: " Mùi vị không tính là cay, các món ăn thiên về thanh đạm và chú trọng vào việc giữ nguyên liệu nấu ăn được tươi ngon. Gần giống với hương vị mà em hay ăn."
Anh nói xong, lại bổ sung một câu: " Lần trước cùng em về nhà ăn cơm thì phát hiện ra."
Nguyễn Ưu không biết Lục Quan Triều lại để ý mình như vậy, trong lúc nhất thời nóng lòng nóng não, không biết nên trả lời thế nào. Cũng may là Lục Quan Triều không cần cậu đáp lại, hai người ngồi đối diện ăn cơm, Lục Quan Triều gắp thức ăn cho cậu, quan tâm chú ý đến tốc độ ăn của Nguyễn Ưu, luôn săn sóc mà đưa sang đúng lúc.
Nguyễn Ưu phát hiện khi ở chung với Lục Quan Triều cũng không có gì khó chịu, tuy rằng lúc nào anh cũng im lặng, lại luôn nghiêm mặt, nhưng thực ra Lục Quan Triều là một người chu đáo và dịu dàng, chỉ cần có chút dũng khí đến gần anh ấy là có thể chạm vào nội tâm của anh ấy.
Nguyễn Ưu nghĩ như thế, động tác ăn cơm liền chậm lại, Lục Quan Triều hỏi cậu: " Em đang nghĩ gì thế?." Nguyễn Ưu định thần lại, cậu đặt đũa xuống và đáp: “ Em no rồi."
Lục Quan Triều cười bảo: " Em ăn ít vậy."
Ăn xong, Lục Quan Triều và Nguyễn Ưu cùng nhau về nhà. Thời gian từ tiệc cưới trở về nhà sớm hơn dự kiến rất nhiều, trời đã xế chiều, sau giờ ngọ ánh nắng lan tỏa trong phòng, ấm áp và dễ chịu.
Trên mạng vẫn đang bàn tán về đám cưới của Thẩm Lương, Nguyễn Ưu nhìn một lúc cũng cảm thấy nó vô nghĩa, cậu bất giác lăn ra giường ngủ say.
Lục Quan Triều thay quần áo rồi trở về phòng thì thấy Nguyễn Ưu đang co rúm ngủ ở trên giường. Vì đám cưới của Thẩm Lương, Nguyễn Ưu đã dậy từ sáng sớm để đến hiện trường đám cưới, lại lao tâm lao lực ứng phó hồi lâu, quanh quẩn cả ngày, bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ cũng là chuyện bình thường, dù sao thể chất của omega cũng tương đối yếu.
Lục Quan Triều đi đến bên kia giường vén chăn lên, vốn dĩ muốn mở email công việc để giải quyết một số vấn đề, nhưng không biết là anh bị ảnh hưởng bởi Nguyễn Ưu hay do Nguyễn Ưu ngủ quá say, mí mắt của Lục Quan Triều cũng cụp xuống, không bao lâu thì đặt điện thoại xuống và ngủ thiếp đi cùng Nguyễn Ưu.
Khi tỉnh dậy thì mặt trời đã xuống núi, trong phòng rất tối, Nguyễn Ưu chống tay ngồi dậy trên giường, cầm điện thoại lên thì lập tức tỉnh lại từ trong trạng thái mơ hồ ban đầu. Cậu đột nhiên nhảy ra khỏi giường, Lục Quan Triều đang lúc nửa tỉnh nửa mê kéo cậu lại.
" Sao vậy?." Giọng của Lục Quan Triều đầy mơ hồ.
Nguyễn Ưu lo lắng nói: " Mẹ em bảo chúng ta lại trở về ăn một bữa. Nhà họ Thẩm mở tiệc kín, muốn nhà mẹ đẻ về để giữ thể diện."
Thật ra nguyên văn trong tin nhắn của Kiều Nhiễm không hề nói như vậy, chỉ là thời gian khẩn cấp, Nguyễn Ưu không kịp giải thích nhiều với Lục Quan Triều, cũng may Lục Quan Triều nghe xong lập tức ngồi dậy, hai người vội vàng thay quần áo rồi lái xe đến nhà họ Thẩm.
Ở trên đường Nguyễn Ưu mới giải thích cặn kẽ với Lục Quan Triều: " Gia đình bác vẫn luôn chướng mắt Trương Thịnh, chuyện kết hôn có vẻ như nhà Trương Thịnh cũng đưa ra nhiều yêu cầu vô lý. Trước khi cưới, gia đình bác không tiện nổi giận, hiện giờ tranh thủ vừa kết hôn xong, là lúc thích hợp để nói rõ mọi chuyện, nên mới gọi chúng ta qua đó một chuyến... Em cũng không biết gọi chúng ta qua để làm gì nữa."
Nguyễn Ưu không thể tự mình đoán ra tình hình, cậu đảo mắt nhìn Lục Quan Triều ở bên cạnh hình như có hơi mất tập trung. Nguyễn Ưu cho là Lục Quan Triều đang không vui, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh vài lần, Lục Quan Triều hồi phục tinh thần rồi nói với Nguyễn Ưu: " Không sao, người một nhà quây quần bên nhau là điều nên làm."
Nguyễn Ưu muốn nói rằng nhà Thẩm Lương chưa bao giờ coi cậu là người một nhà, nhưng lại nhớ ra nhà Lục Quan Triều và nhà Thẩm Lương có giao tình không tệ, mình mà nói vậy, giống như là đang gây xích mích, cũng khiến cho Lục Quan Triều bị kẹp ở giữa phải khó xử. Vì vậy cậu đành nuốt xuống lời oán giận trên môi, yên lặng gật đầu và nhẹ giọng nói một tiếng " Vâng."
Nhà họ Thẩm mở đèn sáng trưng. Sau khi kết hôn, Thẩm Lương và Trương Thịnh vẫn cứ sống trong Thẩm gia, một là Thẩm Lương đã quen ở nhà và tiện có người chăm sóc, hai là cũng dễ giám sát Trương Thịnh thường xuyên.
Khi Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều vào cửa, vẻ mặt người hầu đến mở cửa trông rất trang nghiêm, Nguyễn Ưu thấp tha thấp thỏm bước vào phòng tiệc, người nhà họ Thẩm ngồi đầy trước cái bàn tròn to lớn, có ba mẹ mình, còn có mấy người nhà Trương Thịnh.
Thẩm Lương và Trương Thịnh phân chia người ngồi với Thẩm gia, người ngồi bên cạnh Trương gia, tất cả mọi người đều im lặng.
Lúc trước vì để tránh xảy ra sự cố trong hôn lễ, mọi thủ tục cưới hỏi đều do nhà họ Thẩm, hoặc là nói là Thẩm Lương một tay lo liệu, không để qua tay người nhà họ Trương.
Ba mẹ Thẩm Lương có ý chỉnh nhà Trương Thịnh, lại sợ làm như vậy trước lễ cưới, nhà Trương Thịnh đem chuyện Thẩm Lương khóc lóc om sòm vội vã đòi kết hôn ra mà bắt chẹt, ngộ nhỡ lật ngược thế cờ không muốn kết hôn nữa, ngược lại khiến cho Thẩm Lương bị nắm thóp, đến lúc đó sẽ kéo theo Tâm An cùng lâm vào tình thế nguy hiểm, muốn chỉnh cũng không được, vậy nên mới có một màn kịch thị uy vào cùng ngày sau khi hôn lễ kết thúc này.
" Ha ha."
Trong phòng tiệc yên tĩnh vang lên một tiếng cười khẽ, là tiếng của Thẩm Lương, hắn nói: " Ưu Ưu và Quan Triều ca ca đến rồi, vào ngồi đi."
Chỗ của Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều được xếp cạnh Kiều Nhiễm, hai người đi cạnh nhau, nhưng lại nghe thấy Thẩm Lương nói tiếp: " Quan Triều ca ca tốt với Ưu Ưu thật đấy. Kỳ thực giữa vợ chồng không cần phải phân chia của tôi - của anh nhiều như vậy đâu. Giống như Ưu Ưu vậy, chẳng phải cũng rất tốt hay sao?."
Nguyễn Ưu cảm thấy những lời của Thẩm Lương cứ là lạ, nhưng không nói ra được điểm nào lạ, vì vậy đành phải im lặng.
Lục Quan Triều ở bên cạnh dường như ý thức được sự kỳ lạ này, anh dừng một chút nhưng không nói gì. Hai người yên lặng ngồi vào chỗ của mình, tiếp tục xem Thẩm gia và Trương gia tranh cãi.
Nguyễn Ưu mới vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, Lục Quan Triều đã lái xe nhanh hết cỡ, lúc này ngồi xuống, cơn buồn nôn do say xe kia liền quay lại trên lồng ngực. Lục Quan Triều thoáng thấy sắc mặt của cậu không được tốt nên rót một cốc nước cho cậu, để cậu ép xuống.
Hành động nhỏ này bị người nhà Trương Thịnh nhìn thấy lại trở thành một trận kinh ngạc.
" Mọi người nhìn đi, hậu bối này của nhà thông gia ân ái biết bao nhiêu, ý của tôi là, những quy trình ấy à, đều là uổng phí hết. Hai vợ chồng hòa thuận vẫn là quan trọng nhất.
Tôi nghe nói em họ của A Lương khi kết hôn không có hưởng tuần trăng mật. Đối với tuần trăng mật này, tôi thấy có đi hay không cũng không sao. Nếu như nhất định phải đi, vậy cũng không cần phải ra nước ngoài."
Người nhà Trương Thịnh vừa nhìn thấy Nguyễn Ưu mà đã biết cậu là em họ của Thẩm Lương, có thể thấy được hoàn cảnh gia đình của Thẩm Lương đã được tìm hiểu kỹ càng. Nguyễn Ưu nghĩ thầm, lần này Thẩm Lương thật sự tìm được một nhà chồng khó chơi. Ai mà ngờ được chưa kết hôn mà đã tìm hiểu hết họ hàng nhà người ta, định đánh chủ ý gì đây.
Nhưng hai nhà Thẩm Lương và Trương Thịnh đánh cờ, lấy Nguyễn Ưu ra để nói chuyện lại khiến cho Nguyễn Ưu vô cùng phản cảm.
Trước khi Nguyễn Ưu lên tiếng, Lục Quan Triều đã lên tiếng trước: " Khi tôi kết hôn với Ưu Ưu, công ty có một dự án lớn không thể rời ra được. Bây giờ dự án cơ bản đã kết thúc, tôi định sẽ bù cho Ưu Ưu một tuần trăng mật."
Nguyễn Ưu chưa từng nghe Lục Quan Triều nói về việc này, nghe vậy khó tránh khỏi ngạc nhiên nhìn Lục Quan Triều. Lục Quan Triều cũng quay lại liếc cậu một cái, sau đó lại nói: " Tôi vốn định lấy chuyện này tạo một bất ngờ dành cho Ưu Ưu, nhưng bây giờ đã nói trước mất rồi, nên tôi chỉ có thể giữ bí mật địa điểm."
Nửa đoạn trước là Lục Quan Triều hướng về phía Nguyễn Ưu nói, nửa đoạn sau anh ngước mắt lên nhìn tất cả những người đang ngồi và bảo: " Vậy nên về sau có chuyện gì, đừng lấy Ưu Ưu ra làm ví dụ."
- ---------------------------------------------------------------
☆ Lời tác giả: Các bạn ưi, mấy chương này đều khá ngọt ngào, các bạn nên trân trọng cuộc sống thường ngày bơi trong hũ đường của đôi vợ chồng trẻ nha! Về phần Thẩm Lương, hắn còn có những chuyện khác, trên đời không có vô duyên vô cớ hận, cũng không phải vô duyên vô cớ dằn vặt Ưu Ưu, tuy rằng những việc hắn làm xác thực không đúng, thế nhưng hắn vẫn còn làm ra chuyện càng sai trái hơn. Cả nhà cùng đón xem nhé!
Lục Quan Triều không trực tiếp đưa Nguyễn Ưu về nhà mà tiện đường ghé vào một nhà hàng, thấy Nguyễn Ưu có vẻ nghi vấn, Lục Quan Triều liền chủ động giải thích cho Nguyễn Ưu.
" Vừa nãy ở trong tiệc cưới cảm thấy em không ăn được nhiều lắm, vì vậy trước khi về nhà hãy ở chỗ này ăn một bữa đi."
Lục Quan Triều nói: " Hơn nữa chúng ta vẫn chưa hẹn hò lần nào, hôm nay coi như là buổi hẹn hò của chúng ta nhé."
Nguyễn Ưu không ngờ Lục Quan Triều sẽ nói như vậy, trong lòng khẽ động, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, sau nửa năm kết hôn, đột nhiên bọn họ lại giống như một cặp đôi trẻ hẹn nhau đi ăn. Nguyễn Ưu, người chưa từng yêu đương bao giờ, vẫn còn có một chút thẹn thùng.
Sửng sốt một hai giây, Nguyễn Ưu mới đáp: " Vậy được ạ, không uổng công hôm nay em mặc bộ quần áo mới này."
Nói những lời này chính là dùng khẩu khí kiên cường chống đỡ, cậu không muốn bị Lục Quan Triều nhìn ra mình vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nhưng tay chân không được tự nhiên và vành tai ửng hồng vẫn bán đứng cậu. Lục Quan Triều mỉm cười, vươn tay ra mở cửa xe cho cậu, Nguyễn Ưu vừa chuẩn bị tự mình xuống xe, Lục Quan Triều đã đưa tay ra trước mặt Nguyễn Ưu, Nguyễn Ưu do dự một lúc rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh.
Bàn tay của Lục Quan Triều rất lớn, khô ráo và ấm áp, mà tay của Nguyễn Ưu vừa nhỏ vừa mềm, bàn tay của Lục Quan Triều có thể bao lấy tay của Nguyễn Ưu một cách trọn vẹn.
Sau khi đóng cửa xe, Lục Quan Triều xoa xoa những ngón tay của Nguyễn Ưu, rồi kéo cậu cùng bước vào nhà hàng.
Ước chừng số lần ghé thăm rất nhiều, người phục vụ vừa nhìn thấy Lục Quan Triều liền tiến lên tiếp đón, rồi dẫn hai người đến một nơi tương đối riêng tư và có tầm nhìn rộng.
Lục Quan Triều đưa thực đơn cho Nguyễn Ưu để cậu chọn mấy món mà cậu thích. Nguyễn Ưu cầm thực đơn chậm rãi xem, Lục Quan Triều nói với người phục vụ bên cạnh: " Cứ mang một phần cá đù vàng chiên giòn ra trước, phải tươi đấy."
Người phục vụ lễ phép cười đáp: " Lục tiên sinh, cá trong nhà hàng của chúng tôi đều là loại tươi ngon hảo hạng."
Lục Quan Triều cũng mỉm cười và bảo: " Vậy thì tốt, lưỡi của Lục phu nhân còn linh hơn lưỡi mèo, không phải đồ tươi thì sẽ không thích."
Anh vừa nói như vậy, Nguyễn Ưu liền mắc cỡ đỏ cả mặt, cậu chọn qua loa mấy món trên thực đơn rồi để người phục vụ rời đi, ngước mắt lên thì thấy Lục Quan Triều vẫn đang cười, cậu cho anh một cái trừng mắt giận dữ.
" Hồi còn bé tôi có nuôi một con mèo, cũng nhõng nhẽo như vậy."
Lục Quan Triều bẻ ngón tay và kể với Nguyễn Ưu: " Trái lại là cái gì nó cũng ăn, chỉ là đó là thức ăn dành cho mèo và nó muốn ăn đồ hộp loại nhập khẩu, cá đù vàng chiên cũng muốn ăn loại tươi, vậy cũng thôi đi, quan trọng nhất là nó ăn cái gì cũng phải do tôi đút cho nó ăn từng miếng từng miếng một."
Nguyễn Ưu lắp ba lắp bắp nói: " Em... em cũng không kén chọn như vậy, em có thể ăn mọi thứ..." Lục Quan Triều bật cười rồi bảo: " Phàm ăn tục uống cần gì phải làm khó chính mình, thích thì nói là thích. Tôi nuôi nổi con mèo nhỏ thì cũng nuôi nổi em."
Mặt Nguyễn Ưu lại đỏ bừng, Lục Quan Triều nói những lời đường mật không cần viết nháp, Nguyễn Ưu thực sự không thể cưỡng lại được nên nhanh chóng chuyển chủ đề: " Vậy mèo của anh đâu, sao trước giờ em chưa từng thấy nó?." Lục Quan Triều đáp: " Về sau nó lớn tuổi, bị mắc một số bệnh vặt thì không cầm cự nổi, mấy năm trước đã mất rồi."
Nguyễn Ưu cảm thấy mất mát mà thở dài, Lục Quan Triều nhân tiện nói: " Em có thích không, nếu thích thì lại mua một con về nuôi."
Nguyễn Ưu có chút động lòng, nhưng sau khi nghĩ kĩ một hồi, cậu vẫn xua tay và nói: " Thôi bỏ đi, em chưa nuôi mèo bao giờ, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Lục Quan Triều liếc cậu một cái rồi bảo: " Cũng được, tôi đã nghĩ từ trước rồi, đợi đến khi tôi trở thành baba thì lại mua một con mèo và để bé con lớn lên với mèo."
Anh cứ nói mãi nói mãi, không phải trêu đùa Nguyễn Ưu, mà là nói về con cái. Cảm xúc bên trong của Nguyễn Ưu từ đầu tới cuối luôn chuyển qua chuyển lại giữa thẹn thùng và hoảng loạn. Tranh thủ lúc Lục Quan Triều đi vệ sinh, Nguyễn Ưu đưa tay ra xoa xoa lồng ngực của mình, chỉ cảm thấy trái tim đập loạn xạ, hình như là cảm giác rung động.
Đồ ăn được mang ra đầy đủ, Nguyễn Ưu nếm thử trước, quả nhiên mùi vị rất ngon. Lục Quan Triều nhìn vẻ mặt của cậu, anh nói: " Đoán là em sẽ thích hương vị của nhà hàng này, tôi cũng thường hay đến đây."
Nguyễn Ưu bắt đầu ngại ngùng, cậu đưa tay che nửa miệng trong vô thức rồi nói nhỏ: " Làm sao anh biết là em sẽ thích?." Lục Quan Triều mỉm cười đáp: " Mùi vị không tính là cay, các món ăn thiên về thanh đạm và chú trọng vào việc giữ nguyên liệu nấu ăn được tươi ngon. Gần giống với hương vị mà em hay ăn."
Anh nói xong, lại bổ sung một câu: " Lần trước cùng em về nhà ăn cơm thì phát hiện ra."
Nguyễn Ưu không biết Lục Quan Triều lại để ý mình như vậy, trong lúc nhất thời nóng lòng nóng não, không biết nên trả lời thế nào. Cũng may là Lục Quan Triều không cần cậu đáp lại, hai người ngồi đối diện ăn cơm, Lục Quan Triều gắp thức ăn cho cậu, quan tâm chú ý đến tốc độ ăn của Nguyễn Ưu, luôn săn sóc mà đưa sang đúng lúc.
Nguyễn Ưu phát hiện khi ở chung với Lục Quan Triều cũng không có gì khó chịu, tuy rằng lúc nào anh cũng im lặng, lại luôn nghiêm mặt, nhưng thực ra Lục Quan Triều là một người chu đáo và dịu dàng, chỉ cần có chút dũng khí đến gần anh ấy là có thể chạm vào nội tâm của anh ấy.
Nguyễn Ưu nghĩ như thế, động tác ăn cơm liền chậm lại, Lục Quan Triều hỏi cậu: " Em đang nghĩ gì thế?." Nguyễn Ưu định thần lại, cậu đặt đũa xuống và đáp: “ Em no rồi."
Lục Quan Triều cười bảo: " Em ăn ít vậy."
Ăn xong, Lục Quan Triều và Nguyễn Ưu cùng nhau về nhà. Thời gian từ tiệc cưới trở về nhà sớm hơn dự kiến rất nhiều, trời đã xế chiều, sau giờ ngọ ánh nắng lan tỏa trong phòng, ấm áp và dễ chịu.
Trên mạng vẫn đang bàn tán về đám cưới của Thẩm Lương, Nguyễn Ưu nhìn một lúc cũng cảm thấy nó vô nghĩa, cậu bất giác lăn ra giường ngủ say.
Lục Quan Triều thay quần áo rồi trở về phòng thì thấy Nguyễn Ưu đang co rúm ngủ ở trên giường. Vì đám cưới của Thẩm Lương, Nguyễn Ưu đã dậy từ sáng sớm để đến hiện trường đám cưới, lại lao tâm lao lực ứng phó hồi lâu, quanh quẩn cả ngày, bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ cũng là chuyện bình thường, dù sao thể chất của omega cũng tương đối yếu.
Lục Quan Triều đi đến bên kia giường vén chăn lên, vốn dĩ muốn mở email công việc để giải quyết một số vấn đề, nhưng không biết là anh bị ảnh hưởng bởi Nguyễn Ưu hay do Nguyễn Ưu ngủ quá say, mí mắt của Lục Quan Triều cũng cụp xuống, không bao lâu thì đặt điện thoại xuống và ngủ thiếp đi cùng Nguyễn Ưu.
Khi tỉnh dậy thì mặt trời đã xuống núi, trong phòng rất tối, Nguyễn Ưu chống tay ngồi dậy trên giường, cầm điện thoại lên thì lập tức tỉnh lại từ trong trạng thái mơ hồ ban đầu. Cậu đột nhiên nhảy ra khỏi giường, Lục Quan Triều đang lúc nửa tỉnh nửa mê kéo cậu lại.
" Sao vậy?." Giọng của Lục Quan Triều đầy mơ hồ.
Nguyễn Ưu lo lắng nói: " Mẹ em bảo chúng ta lại trở về ăn một bữa. Nhà họ Thẩm mở tiệc kín, muốn nhà mẹ đẻ về để giữ thể diện."
Thật ra nguyên văn trong tin nhắn của Kiều Nhiễm không hề nói như vậy, chỉ là thời gian khẩn cấp, Nguyễn Ưu không kịp giải thích nhiều với Lục Quan Triều, cũng may Lục Quan Triều nghe xong lập tức ngồi dậy, hai người vội vàng thay quần áo rồi lái xe đến nhà họ Thẩm.
Ở trên đường Nguyễn Ưu mới giải thích cặn kẽ với Lục Quan Triều: " Gia đình bác vẫn luôn chướng mắt Trương Thịnh, chuyện kết hôn có vẻ như nhà Trương Thịnh cũng đưa ra nhiều yêu cầu vô lý. Trước khi cưới, gia đình bác không tiện nổi giận, hiện giờ tranh thủ vừa kết hôn xong, là lúc thích hợp để nói rõ mọi chuyện, nên mới gọi chúng ta qua đó một chuyến... Em cũng không biết gọi chúng ta qua để làm gì nữa."
Nguyễn Ưu không thể tự mình đoán ra tình hình, cậu đảo mắt nhìn Lục Quan Triều ở bên cạnh hình như có hơi mất tập trung. Nguyễn Ưu cho là Lục Quan Triều đang không vui, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh vài lần, Lục Quan Triều hồi phục tinh thần rồi nói với Nguyễn Ưu: " Không sao, người một nhà quây quần bên nhau là điều nên làm."
Nguyễn Ưu muốn nói rằng nhà Thẩm Lương chưa bao giờ coi cậu là người một nhà, nhưng lại nhớ ra nhà Lục Quan Triều và nhà Thẩm Lương có giao tình không tệ, mình mà nói vậy, giống như là đang gây xích mích, cũng khiến cho Lục Quan Triều bị kẹp ở giữa phải khó xử. Vì vậy cậu đành nuốt xuống lời oán giận trên môi, yên lặng gật đầu và nhẹ giọng nói một tiếng " Vâng."
Nhà họ Thẩm mở đèn sáng trưng. Sau khi kết hôn, Thẩm Lương và Trương Thịnh vẫn cứ sống trong Thẩm gia, một là Thẩm Lương đã quen ở nhà và tiện có người chăm sóc, hai là cũng dễ giám sát Trương Thịnh thường xuyên.
Khi Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều vào cửa, vẻ mặt người hầu đến mở cửa trông rất trang nghiêm, Nguyễn Ưu thấp tha thấp thỏm bước vào phòng tiệc, người nhà họ Thẩm ngồi đầy trước cái bàn tròn to lớn, có ba mẹ mình, còn có mấy người nhà Trương Thịnh.
Thẩm Lương và Trương Thịnh phân chia người ngồi với Thẩm gia, người ngồi bên cạnh Trương gia, tất cả mọi người đều im lặng.
Lúc trước vì để tránh xảy ra sự cố trong hôn lễ, mọi thủ tục cưới hỏi đều do nhà họ Thẩm, hoặc là nói là Thẩm Lương một tay lo liệu, không để qua tay người nhà họ Trương.
Ba mẹ Thẩm Lương có ý chỉnh nhà Trương Thịnh, lại sợ làm như vậy trước lễ cưới, nhà Trương Thịnh đem chuyện Thẩm Lương khóc lóc om sòm vội vã đòi kết hôn ra mà bắt chẹt, ngộ nhỡ lật ngược thế cờ không muốn kết hôn nữa, ngược lại khiến cho Thẩm Lương bị nắm thóp, đến lúc đó sẽ kéo theo Tâm An cùng lâm vào tình thế nguy hiểm, muốn chỉnh cũng không được, vậy nên mới có một màn kịch thị uy vào cùng ngày sau khi hôn lễ kết thúc này.
" Ha ha."
Trong phòng tiệc yên tĩnh vang lên một tiếng cười khẽ, là tiếng của Thẩm Lương, hắn nói: " Ưu Ưu và Quan Triều ca ca đến rồi, vào ngồi đi."
Chỗ của Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều được xếp cạnh Kiều Nhiễm, hai người đi cạnh nhau, nhưng lại nghe thấy Thẩm Lương nói tiếp: " Quan Triều ca ca tốt với Ưu Ưu thật đấy. Kỳ thực giữa vợ chồng không cần phải phân chia của tôi - của anh nhiều như vậy đâu. Giống như Ưu Ưu vậy, chẳng phải cũng rất tốt hay sao?."
Nguyễn Ưu cảm thấy những lời của Thẩm Lương cứ là lạ, nhưng không nói ra được điểm nào lạ, vì vậy đành phải im lặng.
Lục Quan Triều ở bên cạnh dường như ý thức được sự kỳ lạ này, anh dừng một chút nhưng không nói gì. Hai người yên lặng ngồi vào chỗ của mình, tiếp tục xem Thẩm gia và Trương gia tranh cãi.
Nguyễn Ưu mới vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, Lục Quan Triều đã lái xe nhanh hết cỡ, lúc này ngồi xuống, cơn buồn nôn do say xe kia liền quay lại trên lồng ngực. Lục Quan Triều thoáng thấy sắc mặt của cậu không được tốt nên rót một cốc nước cho cậu, để cậu ép xuống.
Hành động nhỏ này bị người nhà Trương Thịnh nhìn thấy lại trở thành một trận kinh ngạc.
" Mọi người nhìn đi, hậu bối này của nhà thông gia ân ái biết bao nhiêu, ý của tôi là, những quy trình ấy à, đều là uổng phí hết. Hai vợ chồng hòa thuận vẫn là quan trọng nhất.
Tôi nghe nói em họ của A Lương khi kết hôn không có hưởng tuần trăng mật. Đối với tuần trăng mật này, tôi thấy có đi hay không cũng không sao. Nếu như nhất định phải đi, vậy cũng không cần phải ra nước ngoài."
Người nhà Trương Thịnh vừa nhìn thấy Nguyễn Ưu mà đã biết cậu là em họ của Thẩm Lương, có thể thấy được hoàn cảnh gia đình của Thẩm Lương đã được tìm hiểu kỹ càng. Nguyễn Ưu nghĩ thầm, lần này Thẩm Lương thật sự tìm được một nhà chồng khó chơi. Ai mà ngờ được chưa kết hôn mà đã tìm hiểu hết họ hàng nhà người ta, định đánh chủ ý gì đây.
Nhưng hai nhà Thẩm Lương và Trương Thịnh đánh cờ, lấy Nguyễn Ưu ra để nói chuyện lại khiến cho Nguyễn Ưu vô cùng phản cảm.
Trước khi Nguyễn Ưu lên tiếng, Lục Quan Triều đã lên tiếng trước: " Khi tôi kết hôn với Ưu Ưu, công ty có một dự án lớn không thể rời ra được. Bây giờ dự án cơ bản đã kết thúc, tôi định sẽ bù cho Ưu Ưu một tuần trăng mật."
Nguyễn Ưu chưa từng nghe Lục Quan Triều nói về việc này, nghe vậy khó tránh khỏi ngạc nhiên nhìn Lục Quan Triều. Lục Quan Triều cũng quay lại liếc cậu một cái, sau đó lại nói: " Tôi vốn định lấy chuyện này tạo một bất ngờ dành cho Ưu Ưu, nhưng bây giờ đã nói trước mất rồi, nên tôi chỉ có thể giữ bí mật địa điểm."
Nửa đoạn trước là Lục Quan Triều hướng về phía Nguyễn Ưu nói, nửa đoạn sau anh ngước mắt lên nhìn tất cả những người đang ngồi và bảo: " Vậy nên về sau có chuyện gì, đừng lấy Ưu Ưu ra làm ví dụ."
- ---------------------------------------------------------------
☆ Lời tác giả: Các bạn ưi, mấy chương này đều khá ngọt ngào, các bạn nên trân trọng cuộc sống thường ngày bơi trong hũ đường của đôi vợ chồng trẻ nha! Về phần Thẩm Lương, hắn còn có những chuyện khác, trên đời không có vô duyên vô cớ hận, cũng không phải vô duyên vô cớ dằn vặt Ưu Ưu, tuy rằng những việc hắn làm xác thực không đúng, thế nhưng hắn vẫn còn làm ra chuyện càng sai trái hơn. Cả nhà cùng đón xem nhé!